Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736 Bị ăn?

- Hàn sư huynh, chạy tới chỗ ta đây.

Đệ tử Mộc linh văn cửu trọng thiên điên cuồng phóng thích dây leo, vòng quanh mình phóng tới không trung.

Nhưng bốn Cự Linh Tự Nhiên đã liên tiếp giết tới, mang theo trọng quyền năng lượng, cùng uy lực thiên địa cộng minh, cuồng dã ngăn cản.

- Sư huynh! Trốn đi!

Đệ tử Cửu trọng thiên hét lớn, kịch liệt đánh ra một ánh sáng màu xanh, xuyên thủng vài trăm mét chiến trường, thẳng đến không trung.

Ánh sáng màu xanh nở rộ, hóa thành dây leo tươi tốt, hình thành kén cây khổng lồ.

Hàn Văn Hoán kêu thảm lao vùn vụt, muốn chạy trốn vào bên trong kén cây. Nhưng...

Rầm rầm...

Xiềng xích xông ngang, kịch liệt trùng kích, khi hắn thấy đã sắp xông vào trong dây leo được rồi, thì trước một khắc, hắn đã bị kéo chặt lấy.

- Cứu ta! Cứu ta! Ta nhận thua!

Hàn Văn Hoán kêu lên đầy thê lương thảm thiết, hướng về không trung cầu cứu.

Tất cả cao ngạo, tất cả quật cường đều tan thành mây khói.

Hắn đã sợ hãi!

Hơn mười cường giả Đại Diễn thánh địa đã chạy tới nơi này, cưỡi mãnh cầm rung động nhìn một màn phía dưới, nhưng không có ai nhúng tay.

- Thả hắn, chúng ta chỉ còn hai người, chúng ta đã thua rồi, đừng đánh nữa.

Đệ tử cửu trọng thiên tức giận gào thét, muốn đi cứu người, nhưng lại bị năm Cự Linh Tự Nhiên bao bọc vây quanh, đảo mắt đã bao phủ các loại thế công.

- Hàn sư huynh, ngọc thạch ngươi đâu, nhận thua đi.

Đệ tử cửu trọng thiên không kiên trì nổi, nếu không trốn chạy nữa, mình cũng sẽ phải chết.

Hắn phát ra tiếng gào thét sau cùng, quả quyết kích hoạt ngọc thạch, biến mất tại chỗ.

- Chúng ta thua! Chúng ta nhận thua!

Ngọc thạch của Hàn Văn Hoán đã bị tạc nát, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, hoàn toàn đánh mất dục vọng chiến đấu, hắn sợ hãi kêu thảm, kêu rên kịch liệt.

Khương Phàm lại không để lọt vào mắt, dắt xiềng xích kéo hắn xuống tới.

Móng vuốt sắc bén hung hăng chụp về phía đầu Hàn Văn Hoán.

- Aaa… !!

Hàn Văn Hoán hoảng sợ thét lên, thân thể rách rưới giãy dụa kịch liệt.

Toàn thân Khương Phàm be bét máu thịt, gương mặt dữ tợn, thôi động Đại Diệu Thiên Kinh điên cuồng thôn phệ linh lực của Hàn Văn Hoán, bao gồm cả Tam Sắc Tước linh nguyên trong khí hải.

Bộ nội tu công quyết Đại Diệu Thiên Kinh này hoàn toàn là nguyên bộ cùng Chu Tước linh nguyên, không chỉ có thể cải thiện thể chất, còn có thể cướp đoạt Thánh Viêm.

- Hắn đang làm gì?

- Hình như đang hấp thu năng lượng của Hàn Văn Hoán!

- Đây là hấp thu năng lượng? Cái này, phụ mẫu nó, đây là đang thôn phệ linh nguyên của tên kia!

Các cường giả Đại Diễn thánh địa chiếm cứ ở trên không, khiếp sợ nhìn hình ảnh phía dưới.

Ngay cả Tô Triệt cũng hơi nhíu mày, quá độc ác!

Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn Thánh Viêm, mơ hồ hình thành Chu Tước giương cánh, không thấy rõ cụ thể bộ dáng, nhưng lại có thể cảm nhận được lệ khí đáng sợ.

Loàn thân liệt diễm Hàn Văn Hoán không ngừng liên tục phóng tới không trung, cũng hiển hóa ra hình dáng Tam Sắc Tước, bị thú ảnh Khương Phàm kia quay quanh, tàn nhẫn thôn phệ.

- Rốt cuộc hắn là linh nguyên gì? Sao hắn có thể săn bắt linh nguyên của người khác?

Tô Lăng lại cảm nhận được cái phần khí tức để cho nàng khẩn trương, đối với linh nguyên của Khương Phàm lại càng thêm tò mò.

Trưởng lão Đại Diễn thánh địa giáng lâm, cao giọng tuyên bố:

- Trận chiến này kết thúc! Ly Hỏa thánh địa, thất bại!

Khương Phàm lại không hề hay biết, tiếp tục thôn phệ Hàn Văn Hoán.

- Dừng tay!

Sắc mặt Đại Diễn trưởng lão đột nhiên lạnh, phất tay đánh ra một tấm lụa năng lượng.

Mặc dù chỉ là một kích, không bằng một phần một triệu năng lực của hắn, nhưng cũng dư để đẩy lui Linh Nguyên cảnh Khương Phàm.

Nhưng...

Cường quang phun trào trước mặt Khương Phàm, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ầm vang xuất hiện, ngạnh kháng tấm lụa kia.

Ầm ầm!

Tiếng vang rung trời, dãy núi lay động.

Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ngạnh kháng chống đỡ năng lượng, gào thét lên đánh tới hướng Khương Phàm.

Khương Phàm như bị sét đánh bay ra ngoài, toàn thân vẩy ra máu tươi, nhưng móng vuốt tứ chi vẫn gắt gao nắm lấy Hàn Văn Hoán.

Khi bọn hắn rơi xuống dưới phế tích vài trăm mét, một khắc này, Hàn Văn Hoán đã im bặt, Tam Sắc Tước trong khí hải đã hoàn toàn tiến vào thân thể Khương Phàm.

Chu Tước trong khí hải gáy to, thôn phệ Tam Sắc Tước, cưỡng ép dung hợp.

Đại Diễn trưởng lão muốn ngăn lại nhưng đã tới đã không kịp.

Khương Phàm nằm trong phế tích, toàn thân phun trào huyết khí, thúc giục Đại Diệu Thiên Kinh tái tạo mạch máu, chữa trị huyết nhục.

Dạ An Nhiên và bọn người Tiêu Phượng Ngô tản Đại Hoang Tù Thiên Trận ra, sắc mặt tái nhợt ngồi ở chỗ đó, khí tức lộn xộn, thể hiện đau đớn.

Lần đầu tiên thi triển, hiệu quả rất không tệ, nhưng quá hỗn loạn, hoàn toàn chưa từng xuất hiện cái gọi là hình dáng tiểu thế giới, mà đối với mỗi người đều tạo thành thương tích, mặc kệ là trên thân thể hay là trên linh hồn.

- Hàn Văn Hoán chết rồi?

- Bị ăn tươi?

Các đệ tử Đại Diễn thánh địa nhìn Hàn Văn Hoán bên cạnh Khương Phàm không có động tĩnh, thể hiện biểu cảm quái dị, trong lòng càng rung động.

Hàn Ngạo từ trong phế tích tìm được chiếc nhẫn Hàn Văn Hoán đánh rơi, sau khi nhỏ máu nhận chủ, từ bên trong đã tìm được 'Bồ Đề Dương Linh Đan' mong đợi, hướng về đám người hô to:

- Bồ Đề Dương Linh Đan, thuộc về Vô Hồi thánh địa!

Đại Diễn trưởng lão lắc đầu than nhẹ, biến mất tại chỗ.

Tất cả Thánh Chủ tụ tập nơi, các đệ tử Ly Hỏa liên tiếp trở về đang lo lắng chờ đợi tin tức.

- Hàn Văn Hoán đâu?

Đại Diễn trưởng lão vừa trở về, bọn hắn cùng nhau sững sờ.

Người đâu! Vì sao không mang về đến!

- Hàn Văn Hoán, đã chết!

- Chết rồi? Làm sao lại chết! Không phải ngài đã đi qua sao? Vì sao ngài không ngăn cản!

Các đệ tử Ly Hỏa giận dữ mắng mỏ.

- Xảy ra chuyện gì!

Ly Hỏa Thánh Chủ chau mày, đè nén cuồn cuộn lửa giận trong lồng ngực.

- Ta không quá rõ ràng, nhưng hắn giống như đã bị Khương Phàm ăn.

- Ăn? Nói rõ ràng!

- Linh nguyên của hắn bị Khương Phàm ăn!

Trong lòng Ly Hỏa Thánh Chủ và bọn người Đường Thiết Bình hơi hồi hộp một chút.

Tên điên này vậy mà lại dám ở Đại Diễn thánh địa công nhiên nuốt linh nguyên?

Giống Diêm Lâu lúc trước như thế sao?

Đại Diễn Thánh Chủ, Hồn Thiên Thánh Chủ, cùng Linh Kiếp Thánh Chủ đều cùng túc lão mình trao đổi ánh mắt kinh nghi, còn có thể nuốt linh nguyên?
Chương 737 Vô Hồi Thánh Chủ nổi bão

Đứa nhỏ này quả nhiên tàn nhẫn!

- Vô Hồi Thánh Chủ! Đây là tranh tài! Tại sao lại phải sát sinh!

Ly Hỏa Thánh Chủ chất vấn Vô Hồi Thánh Chủ, cực lực khống chế lửa giận, nhưng thanh âm vẫn mang theo rung động rõ ràng.

- Ngươi thật không rõ, hay là giả bộ hồ đồ? Thời điểm Đại Diễn Thánh Chủ đến Ly Hỏa thánh địa điều giải, ta nói muốn viên Bồ Đề Dương Linh Đan là có thể giả quyết, ngươi nhất định phải nói cử hành thi đấu săn giết. Chính ngươi định tên, săn giết!

- Ta nói chính là tranh tài! Tranh tài săn giết!

Vô Hồi Thánh Chủ cười nhạt một tiếng:

- Đừng trừng mắt với ta như thế, nếu như đệ tử của ta rơi xuống trên tay các ngươi, các ngươi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngươi không nên tức giận bọn chúng ta sát sinh, mà là các ngươi vô năng!

Đường Thiết Bình giận dữ:

- Là ngươi phá hư hòa bình giữa thánh địa Nam Bộ!

Vô Hồi Thánh Chủ, Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng cũng hơi ngưng mi, ánh mắt tiếp cận hắn.

- Lặp lại lần nữa?

Đường Thiết Bình chỉ vào bọn hắn tức giận la mắng:

- Vô Hồi thánh địa các ngươi tại phá hư hòa bình liên minh Thánh Địa Nam Bộ! Còn muốn ta nói bao nhiêu lần?

- Ha ha... Ha ha... Ha ha... Cẩu vật, ngươi lại nói một lần cho lão nương, là ai đã phá hư hòa bình Nam Bộ?

- Là ngươi...

- Nói tiếp! Nói!

- Ngươi... Ngươi...

- Nếu như ngươi thật không nguyện ý muốn da mặt, hôm nay ta giúp ngươi lột xuống!

Sắc mặt Vô Hồi Thánh Chủ trở nên dữ tợn, lửa giận như thủy triều, trấn trụ Đường Thiết Bình.

Ngay cả Đại Diễn Thánh Chủ đều âm thầm nghiêm nghị, nữ tử này nếu điên lên thì thật là đáng sợ.

- Một đám súc sinh! Cẩu vật không biết xấu hổ! Thời điểm Đại Hoang thánh địa bị nuốt hết, các ngươi có nghĩ đến hòa bình Nam Bộ rồi? Thời điểm Vô Hồi ta đau khổ cầu khẩn, các ngươi bận tâm hòa bình Nam Bộ rồi? Lúc đan dược truyền kỳ xuất hiện tại La Phù, đó chính là tài nguyên La Phù. Đường Thiết Bình ngươi không chào hỏi, một đao bổ Thiên Sư tông, tên khốn kiếp nhà ngươi đã bận tâm hòa bình Nam Bộ rồi? Ta dìm nước Hoang Mãng nguyên, chỉ là cảnh cáo. Một trận lũ lụt mà thôi, muốn mệnh các ngươi rồi?

- Vậy mà đám hỗn trướng các ngươi muốn đi đến Đại Hoang dẫn bạo vực sâu, nếu như không phải chúng ta liều mạng ngăn cản, một khi Đại Hoang mất khống chế, hắc ám nuốt hết La Phù, xâm nhập Tân Hải, sẽ có bao nhiêu sinh linh chết thảm? Các ngươi, đã bận tâm hòa bình Nam Bộ?

Vô Hồi Thánh Chủ càng nói càng tức, âm thanh sắc nhọn, lửa giận cuồn cuộn, khí tức kinh khủng tràn ngập toàn trường, rất nhiều trưởng lão đều không chịu nổi uy thế, suýt chút nữa thì quỳ trên mặt đất.

Ly Hỏa Thánh Chủ trợn mắt nhìn, lại mấy lần há mồm đều nói không nói ra lời.

- Ly Hỏa Thánh Chủ! Ngươi nghe kỹ cho ta! Bản Thánh Chủ đồng ý đến Tây Bộ, không phải đến cùng ngươi hòa giải! Ta chính là tới giết người! Giết ngươi! Giết toàn bộ các ngươi! Ly Hỏa thánh địa các ngươi núp ở trong mai rùa, ta không thể nào bắt các ngươi, vậy mà các ngươi lại tự mình chạy ra ngoài, muốn chết! Tìm chết!

- Vĩnh Hằng Thánh Sơn sắp mở ra, nếu các ngươi dám đi đến, ta có thể cam đoan các ngươi đừng mơ có ai sống sót leo ra. Thời điểm ngươi sinh ra ý nghĩ hủy diệt Đại Hoang kia, ngươi chính là kẻ địch không chết không thôi của Vô Hồi thánh địa rồi!

- Thời điểm ngươi làm ra quyết định hủy diệt Đại Hoang này, ngươi chính là ác nhân lớn nhất toàn bộ trăm vạn dặm sơn hà Nam Bộ!

- Việc này kết thúc, ta phải bắt ngươi đi Thương Huyền Tổ Sơn, lễ bái tiên tổ thánh địa! Xin mời bốn đại thánh địa trung ương chứng kiến, tước đoạt tư cách tôn chủ Ly Hỏa thánh địa ngươi, tước đoạt tư cách thánh địa của Ly Hỏa thánh địa các ngươi!

- Lão già, ngươi xong rồi! Vểnh tai nghe cho kỹ đây, ngươi xong rồi, Ly Hỏa thánh địa các ngươi, xong rồi.

Vô Hồi Thánh Chủ càng lúc càng gào thét dữ tợn, càng lúc càng kinh khủng, khí thế, cùng dưới sự tức giận quát tháo đã chấn nhiếp toàn trường, vô số người đều kinh hồn biến sắc.

Nàng muốn làm gì?

Trèo lên Thương Huyền Tổ Sơn? Lễ bái tiên tổ thánh địa?

Nàng muốn... Tước đoạt tư cách thánh địa của Ly Hỏa thánh địa?

- Ngươi... Ngươi...

Ly Hỏa Thánh Chủ lộn xộn khí tức, hô hấp thô trọng, chỉ vào Vô Hồi Thánh Chủ lại nói không ra nửa câu.

- Vô Hồi Thánh Chủ, bớt giận...

Linh Kiếp Thánh Chủ ho nhẹ một tiếng, đang muốn ra tay khuyên can.

Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên hét to một tiếng:

- Hoắc Thiên Túng! Ngụy Thiên Thu!

- Có!

Hoắc Thiên Túng, Ngụy Thiên Thu ôm quyền quát chói tai.

- Bắt lại cho ta!

- Lĩnh mệnh!

Ngụy Thiên Thu, Hoắc Thiên Túng cưỡng ép giải trừ phong ấn, cảnh giới ở trong chớp mắt đã đột phá giữa sơ giai cùng trung giai, lên tới Niết Bàn cảnh tứ trọng thiên,

bổ nhào qua phía Đường Thiết Bình cùng Điện chủ Xích Diễm điện.

Đồng thời Vô Hồi Thánh Chủ cũng ra tay, lao đến Ly Hỏa Thánh Chủ.

- Các ngươi muốn làm gì?!

Hồn Thiên Thánh Chủ, Linh Kiếp Thánh Chủ kinh sợ hét lớn.

Đại Diễn Thánh Chủ đều đột nhiên biến sắc:

- Dừng tay!

- Ai dám nhúng tay, giết! Không! Tha!

Vô Hồi Thánh Chủ tăng vọt khí thế, đỉnh phá lục trọng thiên, bước vào thất trọng thiên, giết qua Ly Hỏa Thánh Chủ đang khiếp sợ.

- Điên rồi, điên rồi.

Linh Kiếp Thánh Chủ, Hồn Thiên Thánh Chủ, lập tức cuốn đi đến dưới trướng các trưởng lão, chật vật lui đến phương xa.

Bọn hắn trắng bệch sắc mặt, khó có thể tin được.

Nữ tử này thật là điên rồi sao?

Dám ở Đại Diễn thánh địa trực tiếp truy nã chủ nhân thánh địa!

Đột nhiên bộc phát trận ác chiến kịch liệt này đã dẫn bạo cổ thành, hỗn loạn dãy núi.

Uy thế kinh khủng khuấy động hơn trăm dặm dãy núi, đại địa vỡ nát, rừng rậm chôn vùi, trùng kích mấy trăm dặm.

- Xảy ra chuyện gì?

Bọn người Khương Phàm xông lên núi cao, khiếp sợ nhìn qua phương xa.

Bọn người Tô Triệt cũng ngưng mi nhìn ra xa, muốn xông tới, lại sợ hãi lay động khủng bố ở xa xa.

Đối mặt với bọn người Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên phát cuồng, đám người Ly Hỏa Thánh Chủ thực sự chống đỡ không được, rất nhanh đã bị thô lỗ bắt lấy.

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi nhất định phải náo bây giờ sao?

Linh Kiếp Thánh Chủ rất bất đắc dĩ lại khiếp sợ, con mụ điên này đã là thất trọng thiên rồi?

- Thành thật một chút cho ta!
Chương 738 Ước hẹn Tổ sơn

Vô Hồi Thánh Chủ gắt gao trấn áp Ly Hỏa Thánh Chủ, xung quanh cuồn cuộn lỗ đen, không ngừng liên tục cướp đoạt linh lực trong thân thể của hắn.

Nàng vẫn một mực đè nén tức giận, kế hoạch đợi đến sau khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn kết thúc mới bắt lấy Ly Hỏa Thánh Chủ, nhưng Đường Thiết Bình không biết sống chết, nhất định phải kích thích nàng.

- Đại Diễn Thánh Chủ, cứu ta! Là ngươi mời chúng ta tới, ngươi phải bảo đảm an toàn của chúng ta!

Ly Hỏa Thánh Chủ cảm nhận được năng lượng toàn thân đang kịch liệt biến mất, rốt cuộc cũng luống cuống.

- Ai...

Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu, không phải không muốn, mà là không thích hợp.

Đây là 'Gia sự' liên minh Thánh Địa Nam Bộ, hắn có thể ra tay điều giải, nhưng cũng không nên trực tiếp khai chiến với ai. Mà... Hắn bây giờ đã hối hận khi xen vào liên minh chuyện Thánh Địa Nam Bộ.

n oán ở giữa bốn thánh địa này nghiêm trọng xa so với tưởng tượng của hắn.

Nhất là oán niệm của Vô Hồi Thánh Chủ!

Từ ngôn ngữ, từ tư thái, đều có thể cảm nhận được oán hận này đã xâm nhập đến trong lòng Vô Hồi Thánh Chủ, tồn tại trong truyền thừa ở Vô Hồi thánh địa!

Lần này hắn nhiều chuyện mời tất cả chủ nhân thánh địa đến thánh địa của mình, không thể nghi ngờ là đã cho Vô Hồi Thánh Chủ một cơ hội tuyệt hảo để ra tay. Trách không được lúc ấy hắn đưa ra đề nghị này, Vô Hồi Thánh Chủ rất quả quyết đồng ý, còn mang theo một ánh mắt quái dị nhìn hắn một hồi.

- Linh Kiếp Thánh Chủ! Hồn Thiên Thánh Chủ! Các ngươi đang làm gì! Ta là tôn chủ liên minh Thánh Địa Nam Bộ, các ngươi không thể ngồi xem mặc kệ như thế!

Ly Hỏa Thánh Chủ hốt hoảng gào thét.

- Các ngươi muốn đan dược gì, ta đều đồng ý cho các ngươi, ra tay đi, nhanh đi.

- Vô Hồi...

Hồn Thiên Thánh Chủ cắn răng một cái, tiến về phía trước một bước.

Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên dừng lại, Hồn Thiên Thánh Chủ kinh hãi run lên trong lòng, bước chân liền rụt trở về.

Vô Hồi Thánh Chủ có chút ngưng mi, vung một bàn tay quất vào trên khuôn mặt Ly Hỏa Thánh Chủ.

Một chưởng uy lực, ảo diệu vô tận, uy lực và năng lượng vô cùng tuyệt luân.

m thanh trầm đục, một bàn tay đập nát liệt diễm trên mặt Ly Hỏa thánh địa, rút răng hắn bay ra, đầu thay đổi, hôn mê tại chỗ.

- Ngụy Thiên Thu!

Vô Hồi Thánh Chủ nhìn đám người xung quanh, cao giọng hét lớn.

- Có!!

- Lột da... Đường Thiết Bình cho ta!

- Lĩnh mệnh!!

- Aaa… !!

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng cổ thành.

Dưới ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người, Ngụy Thiên Thu tàn nhẫn lột y phục Đường Thiết Bình, lột da hắn.

Các đệ tử Ly Hỏa trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt sợ hãi, sợ hãi đến đầu óc trống không.

Các đệ tử và trưởng lão Đại Diễn thánh địa càng chấn kinh đến hoảng hốt, bọn hắn chưa từng nhìn thấy cảnh bạo ngược nào như vậy, càng không nhìn thấy nữ tử nào điên cuồng như vậy.

Ngay trước mặt tất cả thánh địa, truy nã tôn chủ thánh địa, lột da điện chủ!!

Bên trong tòa thành cổ bừa bộn yên tĩnh giống như chết.

Đại Diễn Thánh Chủ thở dài trong lòng, ta đã làm cái gì vậy!

Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp Thánh Chủ, chấn kinh càng khó có thể hơn tin.

Không chỉ là Vô Hồi Thánh Chủ điên cuồng và tàn nhẫn, càng là vì thực lực của Vô Hồi Thánh Chủ, nàng đã là thất trọng thiên rồi? Nàng đã bước lên cao giai Niết Bàn rồi? Chẳng phải muốn biến đổi thành Thánh Nhân sao?!

Hồi lâu... Hồn Thiên Thánh Chủ nhắm mắt nói.

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi thật muốn đưa Ly Hỏa Thánh Chủ đến Thương Huyền Tổ Sơn?

Thương Huyền Tổ Sơn là thánh địa Thương Huyền khai sáng từ lúc bắt đầu, nơi nhóm chủ nhân thánh địa đầu tiên cùng nhau tuyên thệ bảo vệ dân chúng, cũng để lại tượng của bọn họ.

Bọn hắn đều là tiên tổ của Thương Huyền thánh địa. Bọn hắn đại biểu cho thánh địa ý chí nhân ái, lòng canh gác, cùng tư thái tuyệt đối trung lập.

Ở giữa các thánh địa, tổ sơn có địa vị thần thánh không gì sánh được. Cũng do bốn đại thánh địa trung ương liên hợp trấn thủ, liên hợp bảo vệ.

Từ xưa đến nay, mỗi một Thánh Chủ kế vị thánh địa, đều cần đến tổ sơn tế bái tiên tổ, tuyên cáo sứ mệnh.

Mỗi lần thánh địa giữa xuất hiện biến động đặc biệt nào đó, cũng cần đến tổ sơn, cũng mời bốn đại thánh địa trung ương chứng kiến.

Nếu như Vô Hồi Thánh Chủ thật muốn đem chuyện Nam Bộ nháo đến tổ sơn, ảnh hưởng không chỉ là mặt mũi liên minh Thánh Địa Nam Bộ, thậm chí là mặt mũi thánh địa thiên hạ.

Vô Hồi Thánh Chủ một bên bố trí phong ấn trên người Ly Hỏa Thánh Chủ, một bên nói:

- Lão bất tử đồ này là chủ nhân thánh địa làm bậy, nên đến tổ sơn chịu tội!

Hồn Thiên Thánh Chủ nói:

- Ngươi suy nghĩ kỹ càng hậu quả? Tổ sơn chứng kiến, thiên hạ đều biết, chuyện này sẽ mang đến cho thánh địa các nơi ở Thương Huyền ảnh hưởng ác liệt như thế nào!

Ánh mắt Vô Hồi Thánh Chủ lạnh lẽo:

- Các ngươi bây giờ đã biết tới ảnh hưởng ác liệt? Những năm này đều làm cái gì!

- Đối với chuyện Đại Hoang, chúng ta...

- Im miệng! Lại nói nhảm nửa câu, lão nương cùng kéo ngươi tới tổ sơn huấn luyện!

- Ngươi...

Hồn Thiên Thánh Chủ tức giận đến mức run run cả người, nhưng bây giờ không dám ở trước mặt nữ tử điên này phát loạn.

Linh Kiếp Thánh Chủ trầm mặt nói:

- Vô Hồi Thánh Chủ, nếu như Ly Hỏa thánh địa bị tước đoạt tư cách tôn chủ, ai sẽ quản ý liên minh Nam Bộ?

- Đương nhiên là bản Thánh Chủ! Chẳng lẽ là hai tên mềm yếu các ngươi?

- Ngươi...

Râu ria Linh Kiếp Thánh Chủ đều phiêu lên.

Đại Diễn Thánh Chủ ho nhẹ vài tiếng, nói:

- Vô Hồi Thánh Chủ trước tiên xin hãy bớt giận, bình tĩnh một chút. Nếu như ngươi khăng khăng muốn mang Ly Hỏa Thánh Chủ lên tổ sơn, ta không ngăn cản. Nhưng, chuyện ngươi muốn tước đoạt tư cách thánh địa của Ly Hỏa thánh địa, còn xin thận trọng.

- Liên minh Thánh Địa Nam Bộ chỉ còn bốn thánh địa, đã rất khó duy trì bảo vệ Nam Bộ, nếu như lại đi mất đi một thánh địa, chỉ sợ càng khó chống lên trách nhiệm bảo vệ.

Vô Hồi Thánh Chủ nói:

- Ngươi sai rồi! Từ ngàn năm trước khi Đại Hoang bắt đầu loạn lạc, liên minh Thánh Địa Nam Bộ cũng chỉ còn một thánh địa, ba cái khác, chỉ còn trên danh nghĩa, là thánh địa làm bậy! Nếu không phải ta còn có chút ý thức đại cục, đã sớm bái tổ sơn!
Chương 739 Mạnh bạo, cường hãn

- Mặc dù chúng ta có chỗ làm không ổn, nhưng nhiệm vụ hàng đầu của tất cả thánh địa là bảo vệ lãnh địa của mình...

Hồn Thiên Thánh Chủ còn muốn chính danh cho mình, lại bị một ánh mắt của Vô Hồi Thánh Chủ trừng trở về:

- Nếu như bốn đại thánh địa trung ương không đồng ý huỷ bỏ Ly Hỏa thánh địa, ta sẽ đem chuyện xấu Nam Bộ tuyên cáo thiên hạ! Nếu như không đồng ý ta làm tôn chủ Nam Bộ, ta sẽ rời khỏi liên minh Thánh Địa, tuyên cáo thánh địa thiên hạ chỉ còn trên danh nghĩa!

- Ngươi đúng là một nữ tử điên.

Hồn Thiên Thánh Chủ im lặng không nói thêm lời.

Đại Diễn Thánh Chủ khuyên nhủ:

- Vô Hồi Thánh Chủ, vẫn nên thận trọng suy nghĩ một chút.

- Ngươi thu bao nhiêu lễ của Ly Hỏa thánh địa?

- Ta...

- Ngươi sờ lương tâm nói một câu, Ly Hỏa thánh địa tồn tại có quan trọng sao?

- Ta không tiện đánh giá thánh địa Nam Bộ.

- Nơi này không có người ngoài.

- Không có người ngoài?

Đại Diễn Thánh Chủ bất đắc dĩ cười khổ.

- Cười cái gì, ngay cả dũng khí đánh giá một cái thánh địa đều không có? Nói đi, bí mật của ngươi khẳng định không ít, nói.

- Cái này... Ha ha... Ly Hỏa Thánh Chủ xác thực có làm chuyện không ổn, nhưng Không thể nào bởi vì quyết sách mấy đời Thánh Chủ, liên luỵ toàn bộ thánh địa, phủ định bọn hắn đã từng vài vạn năm cống hiến. Ta thật lòng cảm thấy, nếu như Ly Hỏa Thánh Chủ chịu sửa lại, vẫn có thể tha thứ. Huống chi, tinh lực Vô Hồi thánh địa bị Đại Hoang kiềm chế, vấn đề thực lực cũng có chút khiếm khuyết, làm tôn chủ còn hơi có vẻ không đủ.

- Câu nói cuối cùng của ngươi đây, là đang thử thăm dò ta?

- Thăm dò? Không không.

- Ngươi mang ta đến, không phải là muốn thử ta à.

- Ta...

- Ý ta đã quyết, nhất định áp Ly Hỏa Thánh Chủ lên tổ sơn!

Vô Hồi Thánh Chủ trước đó đều đặt toàn bộ tinh lực trấn thủ Đại Hoang, không có cơ hội 'Báo thù', bây giờ Đại Hoang Tù Thiên Trận đã bắt đầu chuẩn bị, Đại Hoang bị phong ấn ở trong tầm tay, nàng cũng không có gì để phải lo lắng nữa.

Mà Ly Hỏa thánh địa làm việc quá ác độc, bất chấp hậu quả. Nếu như không xử lý sạch trước, khẳng định sẽ còn nghĩ hết biện pháp đối kháng với bọn hắn, cho bọn hắn thêm phiền phức.

Mình ngược lại không quan trọng, chỉ sợ bọn hắn dùng chiêu xấu hại những hài tử Khương Phàm kia, ảnh hưởng đến Đại Hoang Tù Thiên Trận.

Đại Diễn Thánh Chủ không cần phải nhiều lời nữa, phất tay phân phó nói:

- Săn giết tranh tài có thể kết thúc!

Bọn người Khương Phàm kích hoạt ngọc thạch, liên tiếp về tới đây.

Cảnh tượng trước mắt để bọn hắn đều khiếp sợ không thôi, chủ nhân thánh địa đánh nhau.

- Thật ác độc!

Tô Triệt và các đệ tử Đại Diễn nhìn tình cảnh trước mắt đều âm thầm hít một hơi.

Mấy ngày nay xem như đã được mở rộng tầm mắt, thì ra thánh địa không đều là cao quý bình hòa, còn có nóng nảy như thế.

- Bồ Đề Dương Linh Đan đâu?

Ngụy Thiên Thu hỏi.

- Đã lấy được, đang ở chỗ ta.

Hàn Ngạo lắc lắc nhẫn không gian trong tay.

- Đưa đan dược cho Tịch Nhan, các ngươi đều đi về nghỉ ngơi đi.

Vô Hồi Thánh Chủ tán thưởng gật đầu, ra hiệu bọn hắn rời khỏi trước cái nơi hỗn loạn này.

Cho Tịch Nhan?

Không chỉ có đệ tử Đại Diễn thánh địa ngoài ý muốn, đệ tử Linh Kiếp thánh địa vừa trở về cũng kinh ngạc.

Loại đan dược này có thể so với siêu cấp Thánh phẩm, lại chuẩn bị cho Tịch Nhan?

Không cho Hàn Ngạo sao?

Nữ hài nhi này có chỗ đặc biệt gì, vậy mà lại có thể được Vô Hồi Thánh Chủ thiên vị như vậy.

Hàn Ngạo giao Bồ Đề Linh Nguyên Đan cho Tịch Nhan, thuận tiện đem nhẫn không gian ném cho Khương Phàm.

Trong này có bộ thánh pháp, nhìn uy lực không tệ.

- Làm sao trừng trị hắn?

Khương Phàm liếc mắt nhìn Ly Hỏa Thánh Chủ nửa chết nửa sống.

- Hắn xong rồi! Ly Hỏa thánh địa xong rồi!

Vô Hồi Thánh Chủ trả lời gọn gàng mà linh hoạt.

- Ta muốn bà ta!

Khương Phàm đưa tay chỉ về phía Bạch Trầm Hương.

- Ngươi không thể! Bây giờ ta vẫn là người của Ly Hỏa thánh địa!

Bạch Trầm Hương run lên trong lòng, tức giận càng tuyệt vọng hơn.

Vũ Văn Hùng trực tiếp bóp lấy cổ Bạch Trầm Hương, thô lỗ kéo đến trước mặt Khương Phàm.

- Điện chủ! Đường Thiết Bình! Cứu ta! Nói một câu gì đi!

Bạch Trầm Hương giãy dụa kịch liệt, kêu khóc cầu cứu.

Nhưng Đường Thiết Bình đã bị Ngụy Thiên Thu lột da trấn áp, Ly Hỏa Thánh Chủ sớm đã hôn mê, không ai để ý tới nàng đang khóc cầu.

- Ngươi, đã rơi vào trong tay ta! Hoa Vị Yêu đã ở bên trong chờ ngươi. Không bao lâu nữa, Hoa Vị Ương, Hoa Vị Lạc, đều sẽ đoàn tụ với ngươi.

Khương Phàm phóng xuất xiềng xích, cuốn lấy Bạch Trầm Hương.

- Thả ta! Chỗ ta có áo giáp, nguyên bộ áo giáp còn lại của ngươi! Ta đều cho ngươi!

Bạch Trầm Hương luống cuống, luống cuống tay chân ném áo giáp để lại trước đó ra.

Bành!!

Vũ Văn Hùng vung lên trọng quyền, dữ dội nện ở phần gáy Bạch Trầm Hương.

Bạch Trầm Hương run rẩy, ngã trên mặt đất.

Khương Phàm kéo lấy Bạch Trầm Hương, lôi vào thanh đồng tiểu tháp.

Tất cả các đệ tử và trưởng lão thánh địa đều âm thầm nhếch miệng, Thánh Chủ thế nào mang đệ tử thế đấy, bọn gia hỏa này quả thực là dã thú mà.

Quá thô lỗ, quá cứng khí.

Làm việc không hề cố kỵ.

Có người chợt nhớ tới câu nói —— không làm được người khiến người khác ưa thích, vậy thì làm người để người ta người kính sợ.

Đám gia hỏa kia, rõ ràng chính là đang thực hiện câu nói này.

Vũ Văn Hùng tự mình mang theo bọn người Khương Phàm trở lại đình viện của mình, canh giữ ở bên ngoài, để tránh có người quấy rầy.

Đám người nhao nhao bế quan.

Dạ An Nhiên, Tiêu Phượng Ngô, Thương Hàn Nguyệt, Cơ Lăng Huyên, đều cẩn thận hồi tưởng cảm ứng kỳ diệu thời điểm mở ra pháp trận. Như có cảm giác trở về tự nhiên, dung nhập tự nhiên một cách kỳ lạ, Đại Hoang Ấn trong khí hải lần đầu tiên xuất hiện dao động, mang cho thân thể trùng kích to lớn, cũng rất giống như mang đến một chút thay đổi kỳ diệu.

Bọn hắn bế quan, truy tìm cảm giác này.

Tịch Nhan ăn Bồ Đề Dương Linh Đan vào, ma hồn trong cơ thể phối hợp, kích thích linh văn biến đổi.

Khương Phàm thì tiếp tục luyện hóa Tam Sắc Tước linh nguyên. Mặc dù Hàn Văn Hoán là Linh Nguyên cảnh, nhưng Thú linh văn đã bắt đầu đến Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, linh nguyên bắt đầu cùng linh hồn dung hợp, sẽ mang đến rất nhiều thay đổi phi phàm. Cho nên Tam Sắc Tước năng lượng coi như không tệ.
Chương 740 Chết hết

Xem như tiệc ngẫu nhiên.

Đêm khuya!

Sau khi Khương Phàm hoàn toàn luyện hóa Tam Sắc Tước, bắt đầu đốt cháy tảng đá trước mặt. Rất nhanh liền từ bên trong hòa tan ra áo giáp, áo giáp hoàn chỉnh, đặc biệt còn có vị trí bảo vệ trái tim.

Giờ khắc này đã nóng hổi chảy xuôi tại tứ chi thật lâu.

Trước khi hòa tan vào thân thể, áo giáp bên trong bắt đầu xao động, giống như đang hoan hô nguyên bộ áo giáp đã được tổ hợp. Tàn đao trong khí hải cũng nở rộ đao khí mãnh liệt, tự động xô ra khí hải, xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm.

Tử khí cuồn cuộn, đao mang tăng vọt, chiếu thấu đêm khuya

Xa xa nhìn lại, giống như là tử sắc Ngân Hà từ tinh không rơi xuống, ánh sáng chói mắt, uy thế kinh người.

- Khương Phàm, ngươi đang làm gì?

Vũ Văn Hùng, Hàn Ngạo đều chạy tới nơi này.

- Đây là áo giáp ta một mực tìm kiếm, gom góp. Chờ một lúc nữa, mặc kệ ta xuất hiện tình huống như thế nào, đều không cần đụng vào ta.

Sau khi Khương Phàm giải thích đơn giản, dứt khoát phủ thêm áo giáp.

- Áo giáp đến từ cổ thành dưới mặt đất, để cho ta kiến thức lực lượng của ngươi.

Lần này, không cần Khương ghị chủ động dung hợp, áo giáp vừa tiếp xúc đến da đã liền cùng áo giáp tứ chi sinh ra cảm ứng, nhanh chóng nóng chảy nước thép kim tinh.

- Aaaa… !

Khương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, toàn thân căng cứng, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Nước thép kim tinh nóng hổi, chảy xuôi phía trước phía sau, còn có khuếch tán đến trên đầu, nóng chảy da thịt, xương cốt.

Thiên Diện Quỷ lại bị tháo rời ra, rơi xuống ở dưới dưới chân.

Đau đớn khó nói nên lời, vượt xa tứ chi trước đó.

Toàn thân Khương Phàm cứng ngắc, hắn kêu gào thảm thiết, cơ hồ muốn bất tỉnh đi.

Đây vẫn chỉ là bắt đầu.

Theo kim tinh lan tràn tại lồng ngực và đầu, áo giáp tứ chi dung nhập trước đó lại lần nữa nóng chảy, cùng mới áo giáp giao hòa vào nhau, như muốn triệt để dung hợp làm một thể.

Toàn thân Khương Phàm từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều giống như đang bao phủ bên trong nước thép nóng hổi, da thịt đều biến thành thể lỏng, hài cốt đều bị nước thép quấn quanh.

- Đây là đang dung hợp? Cái này… phụ mẫu nó, cái này là đang hòa tan! Áo giáp gì mà tàn nhẫn như vậy?

Hàn Ngạo hít một ngụm khí lạnh, nhìn cũng cảm giác đau, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên hết.

- Tiểu tử này đối với mình cũng có thể ác như vậy sao?

Vũ Văn Hùng chau mày, cũng có chút nhìn không được.

- Aaaa… !

Khương Phàm lăn lộn đầy đất, đau đớn kêu rên, cắn răng nhắc nhở mình không thể hôn mê.

Sau khi dung hợp thành một thể hoàn chỉnh, đã không có chút nào khe hở. Sau đó...

Oanh!

Tử khí bộc phát mãnh liệt, xoay tròn lên trời, khuấy động trời cao, trùng kích dãy núi.

Mặt đất oanh minh, cây rừng đổ, bụi đất đầy trời.

Tử khí cuồn cuộn không dứt, chấn thiên động địa, đem Vũ Văn Hùng và Hàn Ngạo đều cưỡng ép vén lui vài trăm mét.

Xung quanh đình viện đều vỡ vụn, bọn người Tịch Nhan, Dạ An Nhiên đang bế quan đều hất ra rất xa.

Đại Diễn thánh địa kinh động, vô số ánh mắt đều nhìn ra xa.

Có người tức giận, đám người Vô Hồi thánh địa này là tới quấy rối sao, một khắc không thanh nhàn.

Thân thể Khương Phàm nhận phải một loại dẫn dắt nào đó, không bị khống chế mà dâng lên.

Tử khí cuồng liệt không gì sánh được, không ngừng liên tục lao ra khỏi cơ thể.

Một nguồn khí tức khủng bố bá tuyệt thiên hạ, chấn động dãy núi, cứ như đang có tuyệt thế Thần Binh thức tỉnh, lại như chiến hồn Viễn Cổ trở về.

Mây mù kịch liệt hội tụ trên bầu trời, che đậy tinh không.

Cuồng phong gào thét giữa đất trời, thanh thế to lớn, như thiên quân vạn mã đang lao nhanh.

Gió nổi mây cuốn, thiên địa lờ mờ.

Sâu trong tử khí vô tận, một bóng người mờ ảo dần dần rõ ràng, cao tới ngàn trượng, thần uy vô biên, hai mắt hừng hực, như lôi đình vô tận thai nghén.

Uy lực bá thế tràn ngập.

Khí tức Diệt Thế cuồn cuộn.

Hắn như một Chiến Thần vẫn lạc, từ Địa Ngục U Minh tái nhập nhân gian.

Cuồn cuộn tử khí, chính là trăm vạn hùng binh của hắn.

- Đó là cái gì?

Vô số cường giả Đại Diễn thánh địa bay lên không, khiếp sợ nhìn qua hình ảnh khủng bố đột nhiên xuất hiện kia.

Ngay cả Đại Diễn Thánh Chủ, Vô Hồi Thánh Chủ cũng kinh sợ, khí tức này để cho bọn hắn đều cảm nhận được áp lực.

Tử khí cuồn cuộn, thân ảnh càng ngày càng rõ ràng.

Hắn giống như đã ngủ say quá lâu, ý thức còn chưa có tỉnh táo, nhưng khi tàn đao phóng lên tận trời, xuất hiện ở trước mặt hắn, một khắc này, đáy mắt thân ảnh bất chợt bùng lên cường quang, như ức vạn lôi đình bạo động, đánh rách tả tơi thiên địa.

Thân ảnh bỗng nhiên hoàn hồn, một tay nắm chặt tàn đao.

Ầm ầm!

Thiên khung sụp đổ, tầng mây tẫn tán.

Mặt đất xé rách, vết nứt lan tràn.

Giữa đất trời hỗn loạn lại vang lên hò hét thê lương, như Chiến Thần hét lên đầy giận dữ với Chư Thiên, lại như võ tướng rống động vạn quân.

Thân ảnh nguy nga, nắm chặt tàn đao càng là phát ra tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, như Tinh Hà cuồn cuộn, lại như mặt đất bao la chập trùng lên xuống.

Khương Phàm ở sâu trong tử khí cuồn cuộn, huyết nhục, hài cốt đang cùng nước thép nóng hổi dung hợp toàn diện.

Nhưng giờ khắc này hắn đã quên đi đau đớn, đã quên đi mình, giống như đã lâm vào hôn mê, mà bên trong ý thức hải lại xuất hiện một thân ảnh chân thực mà kinh khủng.

Phảng phất như Thần Linh, lại như Cự Ma.

Khí thế kia quá kinh khủng, ý thức hải kịch liệt nổi sóng, ngay cả văn ấn thú quyền đều như muốn bị vỡ nát.

Một âm thanh uy nghiêm thê lương quanh quẩn trong ý thức hải Khương Phàm:

- Đan Hoàng... Ngươi ở đây...

- Ai...

Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc thật lâu, đáp lễ lại là thở dài một tiếng. Giống như không muốn xuất hiện, lại không thể không xuất hiện.

- Ngươi chỉ còn hồn niệm? Vì sao! Chúng ta đều thất bại sao?

Thanh âm to lớn như hồng lưu, như cổ chung, chấn động ý thức hải.

- Đan Hoàng! Trả lời ta!

Đan Hoàng chần chờ, thăm thẳm khẽ nói:

- Chúng ta, đã thất bại!

Bóng người nháy mắt đã mơ hồ, lại bỗng nhiên hội tụ, thanh âm ù ù, chấn động ý thức hải:

- Vì sao! Điều đó là không thể nào! Mười hai Chiến Thần chúng ta trấn thủ tuyến đầu! Chúng ta có thể ngăn cản hết thảy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK