Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1331 Ngươi thua

Ngay sau đó, số lượng lớn phù chú liên tiếp dâng lên, khắc ở trên thân Dạ An Nhiên.

Bọn chúng dâng lên cường quang, diễn hóa kỳ diệu, hình thành kết nối giữa nhau, lan tràn toàn thân Dạ An Nhiên, muốn triệt để phong bế nàng.

- Kết thúc?

Toàn trường nghị luận, Ngũ Hành thiên văn cuối cùng vẫn ép không qua Phong Ma thiên văn.

Không chỉ là bởi vì đồng cấp linh văn cũng có mạnh có yếu, càng mấu chốt hơn chính là Điêu Lãnh Phong xuất thân hoàng đạo, từ nhỏ đã nhận điều dưỡng vượt xa người bên ngoài.

- Hừ, nữ tử của ngươi, thuộc về hắn!

Tiêu Lạc Lê cười lạnh, kích thích Khương Phàm.

- Là hắn phải thuộc về chúng ta!

Khương Phàm tùy ý khẽ nói, ánh mắt một mực định trên lôi tràng.

- Ngươi mù sao?

- Là ngươi mù!

Thời điểm tất cả mọi người đang cho là chiến đấu đã phải kết thúc, mặt ngoài lôi đài đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói lòa.

Năng lượng ánh sáng ngũ sắc giống như thẩm thấu từ trong võ đài ra, nhanh chóng lan tràn, đan vào lẫn nhau, hình thành một cái pháp trận Ngũ Hành khổng lồ. Đường vân đại biểu cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ xen lẫn ở xung quanh, to như hồ nước, cường quang dâng trào, cực kỳ to lớn.

Ở giữa những điểm cùng năng lượng Ngũ Hành xen lẫn, diễn biến ra một cái thụ văn phức tạp, sau đó... Sợi rễ lan tràn, cành cây mở rộng, một cái cây nhỏ chân chính xuất hiện ở nơi đó.

- Đây là cái gì?

- Không phải Dạ An Nhiên đã bị phong bế sao? Sao lại còn có thể phóng thích võ pháp!

- Không đúng! Đó là pháp trận mà Dạ An Nhiên đã sớm bố trí! Năng lượng Ngũ Hành của nàng từ đầu đến cuối đều đang thẩm thấu trên sàn đấu, liền chờ thời khắc này để phản kích!

- Còn có thể như thế này?

- Nữ tử thật đáng sợ, nàng lại có thể trong quá trình chiến đấu xảo diệu bố trí.

Diễn võ trường nhấc lên từng trận tiếng kinh hô, bọn họ đều cảm thấy ngoài ý muốn, lại càng kinh thán hơn.

Sắc mặt Điêu Lãnh Phong cũng đã thay đổi, không chỉ là bởi vì Dạ An Nhiên đã sớm bố trí, mà bởi vì pháp trận Ngũ Hành lại hoàn toàn không nhận lực lượng phong cấm của hắn trấn áp, tự mình lan tràn, nhanh chóng diễn biến.

- Đại Hoang... Tù Thiên Thuật...

Lúc trước Dạ An Nhiên cũng đã bắt đầu bố trí pháp trận, lợi dụng khoảng cách võ pháp va chạm, khắc hoạ Tù Thiên Thuật.

Mặc dù không có cường đại như Tù Thiên Trận thật sự, nhưng có Ngũ Hành Thụ áp trận, uy lực vẫn là không gì sánh kịp.

Ầm ầm!!

Năm vòng xoáy xung quanh Ngũ Hành pháp trận bộc phát tiếng vang, dâng trào ra uy lực Ngũ Hành cường đại, rung chuyển không gian phong cấm.

- Không thể nào!

Điêu Lãnh Phong rống to, cường thế tiếp quản không gian phong cấm, nhưng uy lực Ngũ Hành đã nhanh chóng thẩm thấu, xâm nhập mảng lớn phù văn.

Đây là đối kháng võ pháp, càng là linh văn tranh hùng.

Ngũ Hành thiên văn, Phong Ma thiên văn, rốt cuộc ai mạnh ai yếu?

Kịch liệt đối kháng, điên cuồng xâm nhập.

Mấy vạn người khẩn trương chú ý, không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm.

Các thế lực khắp nơi trong sương phòng hết sức chăm chú nhìn.

- A a a...

Điêu Lãnh Phong dữ tợn, cực lực trấn áp, cũng khống chế phù văn thẩm thấu đến trong thân thể Dạ An Nhiên tiến hành trấn áp.

Nhưng, giữa làn da Dạ An Nhiên lại đang dần dần nổi lên đường vân giống như Thiên Thư, sáng tỏ như nước, lại uy thế ù ù, ngoan cường đối kháng Phong Ma phù văn.

Ngay sau đó, một khí tức Hỗn Độn từ khí hải nàng dâng lên, quét sạch toàn thân.

Khí hải của nàng đã biến thành Thế giới Ngũ Hành, tương đương với hình thức ban đầu của thế giới, tự nhiên mà sinh ra khí tức Hỗn Độn. Mà khí tức cường đại là hoàn toàn mới, tinh khiết, tượng trưng cho khai thiên tích địa.

Chỉ là khí tức Hỗn Độn vẫn còn rất yếu ớt thưa thớt, bình thường nàng không nỡ vận dụng.

Ong ong ong...

Phù văn Phong Ma mặt ngoài cơ thể Dạ An Nhiên liên tiếp bị chôn vùi, lớp năng lượng phong cấm cũng đã yếu bớt, khí thế của nàng thì nhiều lần tăng cường.

Cùng lúc đó, Ngũ Hành Tiểu Thụ trên pháp trường lôi đài lại bộc phát cường quang, một hư ảnh rung động ầm vang mà lên, phảng phất Thần Thụ Thế Giới thức tỉnh, tràn ngập ra thần tính kỳ diệu.

Cho dù là cách bình chướng, nhưng mấy vạn người tại toàn trường đều rõ ràng cảm nhận được cái khí thế phi phàm kia.

Mà vòng xoáy xung quanh pháp trận Ngũ Hành đại biểu cho uy lực Ngũ Hành thì lại tuôn ra cường quang, theo Ngũ Hành Thụ khống chế, cuồng kích không gian, triệt để chôn vùi tất cả phù văn Phong Ma.

Không có bạo tạc kinh khủng, không có rung động hỗn loạn, nhưng loại hành động nghiền ép hủy diệt dễ như trở bàn tay kia lại càng thêm rung động lòng người.

- Ngươi, thua!

Dạ An Nhiên khoác khí tức Hỗn Độn trên người, ngang nhiên lao thẳng đến Điêu Lãnh Phong.

Trước đó trầm ổn tỉnh táo, giờ phút này lại quả quyết xuất kích, như một con rắn độc xuất động, lại như chim ưng săn mồi.

Ầm ầm, năng lượng bên trong không gian Ngũ Hành bạo động toàn diện, giống như là triều cường trên sông, tiến lên phóng tới Dạ An Nhiên, Ngũ Hành Tiểu Thụ cũng quấn quanh đi qua, hội tụ về cánh tay phải.

- Còn chưa có kết thúc.

Toàn bộ cánh tay phải Điêu Lãnh Phong đột nhiên phát ra cường quan chói mắt, hiện ra long văn kỳ diệu.

Hắn chỉ lên trời một kích, long uy thực sự cuồn cuộn khắp lôi tràng, phảng phất Cự Long thức tỉnh, long ngâm oanh minh.

Trong cánh tay hắn phong ấn một miếng xương rồng, một miếng xương rồng của cự long thuần huyết to lớn tươi sống sờ sờ tháo rời ra từ Thiên Khải chiến trường, đồng thời thành công chuyển dời đến trong thân thể của hắn, trở thành một bộ phận của hắn.

Đây là sát khí phong ấn mạnh nhất trước mắt của hắn.

Rống.

Long khí cuồn cuộn, giống như là Chân Long hiện thế, gào thét giữa trời cao.

Tất cả Thú linh văn trên khán đài cơ hồ đều thấp thỏm lo âu.

- Long Quyền!

Hai mắt m Dương của Điêu Lãnh Phong đột nhiên dập tắt tia sáng, mà khí thế Cự Long bay lên không lại đại biến, mắt trái đen kịt, mắt phải trắng bệch, toàn thân hiện ra phù văn phong cấm, gầm thét xông về phía Dạ An Nhiên.

Giờ khắc này, linh hồn của hắn, năng lượng của hắn, giống như đều đã chuyển dời toàn bộ đến bên trên Cự Long.

Ngũ Hành Thụ quấn quanh tay phải Dạ An Nhiên, toàn thân mặc giáp trụ mê quang Hỗn Độn.

Nhanh như chớp, cường thế lại mãnh liệt.

Lấy nhân lực, phục Thiên Long.

Bầu không khí tại toàn trường trở nên rung động, tất cả đều lập trung lực chú ý lên lôi tràng, khó có thể tưởng tượng được trên người một cô nương xinh đẹp vậy mà lại có thể thể hiện ra khí thế bá liệt như vậy.

Ầm ầm!
Chương 1332 Nhân nô Hoàng đạo

Uy lực Ngũ Hành hội tụ toàn diện đến bên trên Ngũ Hành Thụ, khí tức Hỗn Độn hỗn tạp, triệt để dung hợp cùng cánh tay phải Dạ An Nhiên, giống như biến thành một tiểu thế giới sinh cơ bừng bừng.

Rống!!

Thiên Long hoành không, long khí dâng lên, m Dương uy lực, phong cấm uy lực, tại thời khắc này phóng thích đến cực hạn.

Răng rắc!!

Hai bóng người va chạm nhau!

Bầu trời run rẩy, kỳ quang xông loạn.

Toàn thân Dạ An Nhiên run rẩy, bị cường đại trùng kích vô tình đánh bay ra ngoài, máu tươi từ trong kẽ răng bắn ra.

Nhưng 'Thế giới Ngũ Hành' nàng thả ra lại ầm vang về lao phía trước trong kiên trì ngắn ngủi, dễ như trở bàn tay đánh xuyên Thiên Long uy mãnh, lấy tình thế rung động thẳng đến Điêu Lãnh Phong.

Hai mắt Điêu Lãnh Phong nhanh chóng khôi phục sáng rực, từ trên thân Cự Long băng diệt kéo ý thức ra.

Hắn cực lực muốn chặn đường, nhưng Thế giới Ngũ Hành đã sớm dẫn bạo.

Ầm ầm!

Khí tức tịch diệt, lực lượng hủy diệt, Ngũ Hành đều giống như trăm ngàn con sông nặng nề, liên tục tiến lên đánh vào trên người hắn.

Cơ thể Điêu Lãnh Phong vô cùng cứng rắn, nhưng phần năng lượng này vẫn vượt qua cực hạn tiếp nhận của hắn.

Toàn thân be bét máu thịt, bay khỏi mặt đất, đập ầm ầm xuống lại.

- Oa...

Điêu Lãnh Phong còn không có đứng lên đã phun ra một ngụm máu tươi.

Khí tức của hắn uể oải, bộ dáng chật vật.

Tuy nhiên, chiến ý vẫn cao như cũ.

- Còn không có kết thúc...

Điêu Lãnh Phong vươn người đứng dậy, dữ tợn gào thét.

Nhưng, một lực lượng cường đại đột nhiên dắt lấy hắn quỳ xuống, đầu bỗng nhiên va chạm xuống sàn đấu.

Ngũ Hành Tiểu Thụ!

Tại thời điểm Thế giới Ngũ Hành nổ tung, nó đã theo cuồng triều năng lượng oanh đến trên thân Điêu Lãnh Phong. Giờ phút này, nó đã nhanh chóng lan tràn ra vô số sợi đằng, quấn quanh lấy thân thể của hắn, cũng phóng thích pháp trận Ngũ Hành xuống phía dưới, gắt gao cầm cố lại.

- A!!

Điêu Lãnh Phong lên cơn giận dữ, làm thế nào đều không thể động đậy, chật vật quỳ ở nơi đó, đầu cũng không ngẩng lên được.

Tư thế lúng túng, chật vật 'Quỳ lạy' để hắn tức giận muốn điên.

Nhưng, cái này còn không có kết thúc, Ngũ Hành Tiểu Thụ lan tràn sợi đằng, tàn nhẫn đâm xuyên qua da thịt rách rưới của hắn, tiến vào trong thân thể, quấn chặt lấy từng chỗ phong ấn vũ khí cùng huyết nhục.

- Ta có thể tháo rời toàn bộ bọn chúng ra, cũng có thể để ở lại bên trong. Đều phải do ngươi đến quyết định.

Dạ An Nhiên huy động hai cánh Ngũ Hành, đứng ngạo nghễ giữa trời cao, hai tay quấn quanh Ngũ Hành Linh Châu, hướng về phía Điêu Lãnh Phong.

Điêu Lãnh Phong ớn lạnh toàn thân, lập tức ngừng giãy dụa lại.

- Ta đang chờ ngươi trả lời.

Ánh mắt Dạ An Nhiên lạnh lẽo, bộc lộ ra uy thế cường đại.

- Ta...

Điêu Lãnh Phong âm trầm sắc mặt, toàn thân đều đang run rẩy.

Làm sao hắn có thể nhận thua được?

Làm sao hắn có thể thua bởi một nữ tử?

Hắn lại làm sao có khả năng thua ở một không gian hắc ám không đáng chú ý này!

Hắn chính là Điêu Lãnh Phong, hắn là Phong Ma thiên văn, là người được Vạn Đạo Thần Giáo đối đãi như sát khí Ma tộc tại Thiên Khải chiến trường!

- Ngươi thua, ngươi là của ta. Đồ của ngươi, cũng nên thuộc về ta.

Dạ An Nhiên quả quyết khống chế dây leo, kéo lấy những vũ khí cùng huyết cốt kia, muốn mạnh mẽ tháo rời ra.

- Dừng tay!! Ta nhận thua!!

Điêu Lãnh Phong xấu hổ giận dữ gào thét, hồng hộc thở hổn hển.

Nhận thua?

Toàn trường xôn xao!

Điêu Lãnh Phong nhận thua?

Chẳng phải là muốn thuộc về Dạ An Nhiên rồi?

Tiêu Lạc Lê lắc lư ánh mắt, sắc mặt trắng bệch.

Kỳ thật tại thời điểm Điêu Lãnh Phong lọt vào pháp trận Ngũ Hành, nàng đã ý thức được muốn hỏng, nhưng vẫn ôm lấy mấy phần hi vọng đối với Điêu Lãnh Phong, không nghĩ tới cuối cùng vẫn thất bại.

Bị thua một cách triệt để!

Bị thua mà không có bất kỳ lo lắng gì!

Cái này sao có thể?

Người của thánh địa lại có thể thắng hoàng đạo?

Từ xưa đến nay từng có tiền lệ sao?

Khương Phàm thở phào, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Không hổ là thân thể được Thần Thụ Thế Giới cải tạo, bây giờ Dạ An Nhiên không chỉ đơn giản là khống chế năng lượng Ngũ Hành như vậy, rõ ràng chính là nhìn trộm đến ảo diệu ‘diễn biến thế giới’ .

Không biết nếu hắn cùng Dạ An Nhiên đối đầu, có thể có bao nhiêu phần thắng.

Bầu không khí tại diễn võ trường tiếp tục oanh động, ai cũng không dự liệu được kết quả, vậy mà liền oanh oanh liệt liệt hiện ra tại trước mặt bọn hắn như thế.

Truyền nhân đến từ thánh địa thô bạo trấn áp thiên kiêu hoàng đạo .

Cái này so năm đó Khương Phàm đoạt được Võ Hầu đều vô cùng rung động.

Trong sương phòng trên đài cao, các thế lực khắp nơi đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Bọn hắn không chỉ thấy được thực lực Dạ An Nhiên, càng thấy được tiềm lực của nàng.

Nàng lại có thể diễn biến ra phong vũ lôi điện, tinh thần ánh sáng, thậm chí là hắc ám cùng hư vô trong Ngũ Hành.

Đây vẫn chỉ là ở Linh Hồn cảnh cao giai, nếu như vượt qua Sinh Tử cảnh, bước lên Niết Bàn cảnh, nàng sẽ cường hãn tới trình độ nào?

Khương Phàm rất cường hãn đã đủ điên cuồng, bây giờ còn có được nữ tử như vậy làm bạn, không lâu trong tương lai, bọn họ chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Khương Phàm có thể sống sót dưới sự liên hợp đuổi bắt của các phe.

- Đại Tự Tại điện, còn đang chờ cái gì? Nên tuyên cáo kết quả.

Khương Phàm cao giọng nhắc nhở, đám gia hỏa kia giả ngu sao?

Tập thể trưởng lão Đại Tự Tại điện trầm mặc.

Bọn hắn sao có thể tuyên bố thiên kiêu thần giáo đã trở thành nô lệ của người khác?

Ai làm dám ra nói câu này, chẳng khác nào làm nhục thần giáo, tất nhiên sẽ nhận trừng phạt nghiêm khắc.

Khương Phàm hô to:

- Người của Đại Tự Tại điện đâu? Ngủ hết rồi sao, hay là muốn chơi xấu!

Diễn võ trường nhanh chóng an tĩnh lại, lần này không có người nào còn ồn ào ồn ào, dù sao người quỳ trên lôi đài chính là thiên kiêu thần giáo.

Các trưởng lão Đại Tự Tại điện mặt mũi tràn đầy khó xử, liên tiếp nhìn về phía một sương phòng, nơi đó có người phụ trách của Đại Tự Tại điện, Điêu Đức Nguyên!

- Tuyên bố đi, chờ cái gì?

Trong sương phòng truyền ra thanh âm uy nghiêm.

Các vị trưởng lão sau khi lẫn nhau xô đẩy, một vị nhiều tuổi nhất trong đó kiên trì đi tới, cao giọng tuyên cáo:

- Dạ An Nhiên thắng, Điêu Lãnh Phong bại. Dựa theo ước định nhân nô, hôm nay Điêu Lãnh Phong thuộc về Dạ An Nhiên.

- Tiếp nhận rồi?

Biển người trên khán đài rối loạn tưng bừng, Đại Tự Tại điện cũng thật ác độc, vậy mà lại tuyên bố thật.
Chương 1333 Tái chiến Ngu Kình Thương

Đối với thiên kiêu hoàng đạo cao quý, kiêu ngạo như Điêu Lãnh Phong mà nói, chuyện này đơn giản mấy câu là tuyệt đối sẽ trở thành chỗ bẩn cả đời của hắn.

Biểu hiện của Điêu Lãnh Phong lập tức trở nên dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên.

- Còn gì nữa không??

Khương Phàm tiếp tục ép hỏi.

Trưởng lão lần nữa tuyên bố:

- Điêu Lãnh Phong thuộc về Dạ An Nhiên, Đại Tự Tại điện không được tiến hành bất cứ hình thức can thiệp, ngăn cản gì.

- Ha ha, ha ha...

Sau khi bình chướng tản ra, Khương Phàm bước đi lên lôi đài:

- Điêu Lãnh Phong, kích thích không?

- Ta lại không thua ngươi, ngươi phách lối cái gì!

Điêu Lãnh Phong thua rất không cam tâm, không phải thực lực không đủ, mà đã quá lơ là sơ suất.

Khương Phàm tiến đến trước mặt hắn, hung hăng kích thích:

- Thiên văn Hoàng đạo vậy mà lại biến thành nô lệ, ha ha, ngươi sẽ thành sỉ nhục của thần giáo, trở thành trò cười của hoàng đạo thiên hạ.

- A a a!

Điêu Lãnh Phong giãy dụa kịch liệt, lại bị sợi đằng kéo giữ lại.

Hắn chưa từng nhận qua khuất nhục như vậy!

Lúc đầu chỉ là chịu không được Tiêu Lạc Lê quấy rầy đòi hỏi, mới đến Vương Quốc Hắc Ám chơi đùa, không nghĩ tới lại rơi vào kết quả như thế này.

Bây giờ hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến tình cảnh mấy tên vô tình chế giễu trong thần hắn giáo kia.

Khương Phàm cố ý cất cao giọng, nói với Dạ An Nhiên:

- Ta có một khế ước nhân nô, chờ một lúc ta giúp các ngươi kết nối lại.

Dạ An Nhiên phối hợp với Khương Phàm:

- Có thể khống chế hắn tới trình độ nào?

- Có thể khống chế ý thức của hắn, có thể phát giác được sát ý của hắn. Nếu như ngươi chết rồi, hắn chắc chắn cũng phải chết, nhưng nếu như hắn chết rồi, ngươi sẽ không nhận bất kỳ tổn thương gì.

- Trên đời thật có khế ước như thế này?

- Ta lấy được từ Nguyệt Hoa Thiên Bảo, đã thử qua. Đợi lát nữa ngươi dùng ở trên người hắn liền sẽ biết được hiệu quả, rất kỳ diệu, khống chế người lại như khống chế một con chó.

Hai người kẻ xướng người hoạ, ngôn ngữ không kiêng nể gì cả.

- Đủ rồi! Các ngươi không mang ta đi được!

Điêu Lãnh Phong điên cuồng giãy dụa, ngẩng đầu nhìn về phía sương phòng trên đài cao, hi vọng phụ thân nơi đó nhanh ra mặt giúp hắn thoát thân.

- Tranh tài đã kết thúc, chính ngươi lập quy củ, không thể lại tiến hành trận thứ hai. Muốn đổi ý?

- Ta sẽ không lại đánh trận thứ hai cùng với nàng, nhưng có người sẽ khiêu chiến ngươi!

- Ước định tranh tài là không thể dùng bất cứ phương thức nào cứu ngươi!

- Quy củ tại Diễn võ trường, là Đại Tự Tại điện định, là chúng ta định đoạt!

Điêu Lãnh Phong gắt gao nhìn chằm chằm sương phòng trên đài cao, cố ý hô cho nơi đó nghe.

- Ha ha, thật không biết xấu hổ!

Khương Phàm cười lạnh, nhưng trong diễn võ trường lại không có người nào dám ồn ào, bởi vì ai cũng không nguyện ý đắc tội Đại Tự Tại điện.

Trong sương phòng truyền ra thanh âm của phó điện chủ Đại Tự Tại điện đầu tiên, Điêu Đức Nguyên:

- Khương Phàm, đến lượt ngươi tiếp nhận khiêu chiến. Nếu như thắng, ngươi không chỉ có thể giữ lại Điêu Lãnh Phong, còn có thể thuận lợi rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám. Nếu như ngươi thua, phải giao ra Điêu Lãnh Phong, còn phải cùng ta đi Vạn Đạo Thần Giáo!

- Nói cách khác, ta tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận?

- Nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, là chợ giao dịch siêu cấp. Chỉ cần tiến vào nơi này, liền biến thành hàng hóa. Bị coi trọng, nhất định phải giao dịch.

- Được thôi, ta tiếp nhận khiêu chiến. Ai đến?

Khương Phàm lắc đầu mà cười, đã sớm liệu đến.

- Ta đến! Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Kình Thương!

Một thanh âm hùng hậu vang lên, lập tức náo nhiệt bầu không khí tại diễn võ trường.

- Ngu Kình Thương? Thật nhiều năm chưa thấy qua hắn.

- Ngu Kình Thương từng thua dưới tay Khương Phàm tại thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, lại còn là hai lần! Đảo mắt đã trôi qua mười năm, Khương Phàm đã là Thiên phẩm, Ngu Kình Thương vẫn là đối thủ được sao?

- Ngươi còn không biết? Ngu Kình Thương đã lột xác thành huyết mạch Thiên Phẩm. Mặc dù không biết dùng phương pháp gì, nhưng hắn xác thực làm được.

- Thế đạo thay đổi sao? Lão tử sống nửa đời người đều không có gặp qua Thiên phẩm, vậy mà nơi này lại xuất hiện bốn người!

- Làm sao Ngu Kình Thương lại thay Đại Tự Tại điện xuất chiến?

- Hẳn là hai bên đã làm giao dịch. Dù sao Thiên phẩm linh văn vẫn là phượng mao lân giác, Đại Tự Tại điện coi như mời thần giáo, cũng chưa chắc sẽ có người đến, chỉ có thể ủy thác Ngu Kình Thương.

Biển người nghị luận ầm ĩ, cũng đều vô cùng chờ mong.

Bởi vì mỗi lần Khương Phàm luận võ đều vô cùng đặc sắc, đặc sắc đến nỗi tất cả mọi người đều có thể hiểu được mười ngày nửa tháng.

Ngu Kình Thương từ trong sương phòng đi tới, thân thể gần năm mét, hùng tráng uy mãnh, bộc lộ ra khí thế áp bách khiếp người.

Hắn đi rất chậm, một bước một cái thềm đá đều phát ra tiếng vang trầm nặng, con mắt thâm thúy từ đầu đến cuối đều rơi vào trên người Khương Phàm, bên trong khuấy động chiến ý nóng bỏng như lửa.

- Tốc độ phát triển trong bảy năm này của ngươi có chút chậm.

Thời điểm lần trước Ngu Kình Thương nhìn thấy Khương Phàm, cảnh giới của bọn hắn chênh lệch đã kéo ra tam trọng thiên.

Đảo mắt đã trôi qua bảy năm, cảnh giới của bọn hắn vậy mà lại ngang hàng nhau.

Đừng nói Khương Phàm đã tiến vào Thiên phẩm, coi như vẫn là Chí Tôn Thánh phẩm, lấy tiềm lực hắn bày ra lúc trước, bát trọng thiên đều không đủ.

- Ngươi khẳng định muốn thay Đại Tự Tại điện xuất chiến?

Khương Phàm ra hiệu Dạ An Nhiên mang Điêu Lãnh Phong xuống.

- Nơi này còn không có ai có thể làm đối thủ của ngươi?

- Nếu như ngươi thua thì sao?

- Ta thua, ngươi mang Điêu Lãnh Phong rời khỏi, sẽ không còn có bất cứ kẻ nào dùng bất cứ hình thức gì ngăn cản ngươi.

- Thay điều kiện, nếu như ta thua, tùy cho các ngươi xử trí như thế nào, nhưng nếu như ta thắng, ngươi sẽ thuộc về ta.

Khương Phàm đưa tay chỉ Ngu Kình Thương phía xa.

Trước bắt Điêu Lãnh Phong, sau lại bắt Ngu Kình Thương, hai điều kiện này hẳn là có thể triệu hồi Hướng Vãn Tình về Vương Quốc Hắc Ám.

- Khương Phàm, ngươi bắt người bắt đến nghiện rồi?

Rất nhiều người trong Hỗn Độn Tử Phủ giận dữ đứng dậy.

- Ta tiếp nhận khiêu chiến.

Ngu Kình Thương hôm nay tình nguyện chiến tử cũng không thể nào thất bại.

Tính mạng của hắn cũng không thể nào liên tục thua với một người hai lần.

- Trận khiêu chiến thứ hai, Khương Phàm đối chiến Ngu Kình Thương.

Trưởng lão Đại Tự Tại điện cao giọng tuyên bố.
Chương 1334 Ngươi ẩn giấu thực lực

Bầu không khí toàn trường lập tức tăng vọt, tiếng nghị luận, tiếng hoan hô liên tiếp vang lên.

Mười năm trước, Khương Phàm chính là liều mạng với Ngu Kình Thương ở chỗ này, thắng được danh hào Võ Hầu đời đầu tiên của Vương Quốc Hắc Ám, bắt đầu truyền kỳ của riêng mình.

Lúc đó Ngu Kình Thương vẫn là kình địch số một của Khương Phàm.

Cuộc chiến đấu lúc đó cũng thiếu chút nữa đã lấy mạng Khương Phàm.

Thời gian qua đi mười năm, hai nhân vật truyền kỳ của Vương Quốc Hắc Ám này, cả hai đều tạo nên truyền kỳ mới, toàn bộ bước lên Thiên phẩm linh văn.

Một kẻ muốn bảo vệ địa vị, một người muốn rửa sạch nhục nhã.

Đây tuyệt đối là một trận song hùng quyết đấu tuyệt luân đặc sắc.

Bình chướng bảo vệ một lần nữa chống lên trên diễn võ trường hơn ba ngàn mét, cân nhắc đến tính phá hư mà Khương Phàm đã từng gây ra, bốn vị trưởng lão Tự Tại điện đã tự mình trấn thủ tại cạnh góc lôi tràng.

- Buông hắn ra trước!

Tiêu Lạc Lê nhìn thấy Dạ An Nhiên kéo Điêu Lãnh Phong từ lôi đài đến, lập tức đi qua cảnh cáo.

- Nô lệ của ta, ta làm chủ.

Dạ An Nhiên chẳng những không có để ý tới, ngược lại còn khống chế dây leo trói Điêu Lãnh Phong thành 'Bánh chưng', chỉ để lại hai con mắt có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.

- A!!

Điêu Lãnh Phong khuất nhục, tròng mắt đều đã đầy máu.

Tiêu Lạc Lê tiếp tục cảnh cáo:

- Ta khuyên ngươi không nên làm quá mức. Mặc kệ hôm nay sẽ xuất hiện ngoài ý muốn gì, kết quả như thế nào, ngươi cũng không thể nào biến Điêu Lãnh Phong thành nô lệ được. Bởi vì hai ngươi là chó nhà có tang, chúng ta là hoàng đạo. Ngươi bây giờ làm sao dám quá phận, chờ ngươi rơi xuống trong tay chúng ta, gặp phải lăng nhục liền sẽ càng nghiêm trọng hơn.

- Ngươi rất đáng thương.

Dạ An Nhiên thản nhiên cười khẽ.

- Đáng thương là ngươi! Cùng là nữ tử, ta có ý tốt nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, chờ ngươi rơi xuống trên tay Điêu Lãnh Phong, ngươi sẽ cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết!

Dạ An Nhiên lắc đầu, không để ý đến, một bên khống chế Điêu Lãnh Phong, một bên chú ý khiêu chiến trên lôi đài.

- Ngu Kình Thương, chuẩn bị sẵn sàng?

Khương Phàm hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, yên lặng điều trị.

- Tại một khắc biết ngươi còn sống, ta đã chuẩn bị xong. Coi như không có cuộc khiêu chiến hôm nay, ta cũng sẽ ở bên ngoài tìm tới ngươi!

Ngu Kình Thương dâng cao chiến ý, triển khai tư thế chiến đấu.

- Bây giờ, bắt đầu!

Mắt phải sau mặt nạ Khương Phàm có chút đóng mở, khí thế đột nhiên biến đổi.

Một loại uy thế khiếp người, sát phạt lạnh thấu xương, bá thế bễ nghễ dân chúng, ầm vang phóng thích, giống như hắn đang giải trừ một loại phong ấn nào đó.

Sắc mặt Ngu Kình Thương hơi biến đổi, lập tức đã nhận ra Khương Phàm thay đổi, nhưng linh văn của hắn đã biến đổi, huyết mạch Tử Phủ biến thành huyết mạch Hỗn Độn. Hắn mang theo tràn đầy tự tin, không sợ hãi chút nào.

Huyết mạch sau khi bị kích thích đã nhanh chóng sôi trào lên, toàn thân nóng hổi, cơ thể phồng lên, hình thể tăng vọt đến mười mét, tử khí mãnh liệt thủy triều mãnh liệt lao ra.

- Chiến!!

Ngu Kình Thương hét lớn, chủ động xuất kích, cánh tay lắc một cái, kim mân phát sáng, tử khí cuồn cuộn, nhấc lên khí tức cuồng bá rung động.

Rống!!

Một tiếng hổ gầm vang vọng toàn trường.

Tử khí cuồn cuộn, ngưng tụ thành một con mãnh hổ. Hùng tráng uy nghiêm, hung mãnh tàn bạo, khí tức kia thật quá kinh khủng, phảng phất Diệt Thế Hung Thú.

Theo Ngu Thiên Khải mạnh mẽ vung đánh, mãnh hổ gào thét, kéo lấy tử khí phóng lên tận trời.

Đây là Bạch Hổ!

Huyết mạch Hỗn Độn có được khí tức Hỗn Độn, có thể tiến hành diễn biến cực hạn, hình thành hình thái Thần Tổ Vạn Vật.

Thời khắc này, mãnh hổ chính là Bạch Hổ!

Mặc dù không đến mức biến thành thế công Bạch Hổ chân chính, chỉ là hình thái mà thôi, nhưng vẫn vô cùng khủng bố, đủ để uy hiếp ngàn vạn Yêu tộc.

Mãnh hổ gào thét, phóng thẳng lên trời, cường thịnh ba động quét sạch toàn trường, cách bình chướng đều kích thích tất cả Thú linh văn.

- Rất xin lỗi, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.

Toàn thân Khương Phàm sôi trào lên kim viêm mãnh liệt, lao nhanh quét sạch cơ thể.

Hắn không hy vọng lại bị ghi chép kinh nghiệm chiến đấu, cho nên không có hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, mà là trực tiếp mở ra Bát Cấm Thánh Thiên Quyết.

Bản thân đầu tiên đã thức tỉnh, sôi trào lên cuồn cuộn huyết khí, trùng kích huyết hải, nở rộ hồn khí cùng linh khí, quét sạch toàn thân.

Khí thế Khương Phàm bỗng nhên tăng vọt, linh lực sôi trào trên toàn thân nháy mắt đã gấp bội, tuôn ra lôi tràng.

Ngay sau đó, bản thân thứ hai thức tỉnh.

Huyết khí, hồn khí, linh khí, chờ một chút... giống như là Khương Phàm hoàn chỉnh, cưỡng ép dung nhập toàn thân.

Khương Phàm tăng cường khí thế gấp ba lần, đã đạt tới thất trọng thiên đỉnh phong, cường thế phá vỡ hàng rào bước vào bát trọng thiên.

- Hoắc Loạn Thiên Địa!

Khương Phàm hét lớn, đinh tai nhức óc, uy thế bạo động mãnh liệt khuấy động hơn ba ngàn mét lôi tràng, cuồn cuộn liệt diễm trong phút chốc đã sôi trào đến cực hạn.

Một thuế lực hoắc loạn bóp méo không gian, chôn vùi hết thảy tất cả mọi thứ.

Ngu Kình Thương không đợi giết tới trước mặt Khương Phàm liền đã bị liệt diễm táo bạo nuốt hết. Phảng phất mưa to gió lớn cuốn tới đại dương mênh mông, uy thế mãnh liệt thôn phệ vạn vật, vặn vẹo thiên địa.

Đột nhiên xuất hiện biến cố để Ngu Kình Thương khó mà chống đỡ được.

- A!!

Ngu Kình Thương gian nan ổn định, tiếng gào thét cuồng dã, huyết mạch sôi trào, tử khí cuồn cuộn.

Một thuế lực Côn Bằng được kích phát, hắn nắm chặt cánh tay, cường thế đẩy tiến về phía trước.

Nhưng... Khương Phàm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, gắt gao nắm nắm đấm đánh thẳng đến Ngu Kình Thương.

- Ngươi ẩn giấu cảnh giới?

Sắc mặt Ngu Kình Thương kịch biến.

Ầm ầm!

Khẩn thiết bạo kích, thế như núi lở.

Cánh tay phải tráng kiện của Ngu Kình Thương vỡ vụn tại chỗ, toàn thân run rẩy, mất đi khống chế, tung bay ra ngoài.

Tiếng gọi ầm ĩ tại toàn trường vừa mới nhấc lên, liền bị đột nhiên kịch biến cưỡng bức ép dừng lại.

- Ngươi, thua.

Khương Phàm trải rộng ra Quy Nguyên Thuật dưới chân, thôn phệ tất cả năng lượng, tầng tầng áp chế, biến thành quả cầu năng lượng tinh khiết, sau đó... Khương Phàm ở trước mặt tất cả mọi người, nuốt xuống một ngụm.

Mấy vạn người trừng to mắt, thả ra võ pháp, còn có thể nuốt năng lượng trở về lại?

Đây là bí thuật nghịch thiên gì?

Cái này so có được khí hải đặc thù còn muốn biến thái hơn.

Hắn hoàn toàn có thể vô hạn tuần hoàn, tự cấp tự túc!
Chương 1335 Đệ nhất hoàng phi kiếp trước (1)

- Ngươi... Ngươi ẩn giấu thực lực?

Ngu Kình Thương nhanh chóng khôi phục cánh tay phải, ổn định khí huyết, cũng không nhận được bao nhiêu tổn thương, nhưng giờ phút này Khương Phàm thả ra khí thế, hoàn toàn là Linh Hồn cảnh bát trọng thiên.

- Khương Phàm, ngươi là đang lăng mạ Thiên phẩm linh văn!

Điêu Lãnh Phong nghiêm nghị quát lớn.

Thiên phẩm linh văn không chỉ có cường đại, mà vô cùng tôn quý, mỗi vị Thiên phẩm đều là lộ ra kiêu ngạo cùng tự phụ từ trong lòng, đồng cấp tác chiến từ trước tới giờ không giở trò lừa bịp.

Vậy mà Khương Phàm ẩn giấu cảnh giới đến hố Ngu Kình Thương, đúng là ti tiện, khiến cho Thiên phẩm linh văn mất mặt.

Loại cưỡng ép tăng lên linh văn này, quả nhiên không có loại kiêu ngạo vốn có như những người từ lúc thức tỉnh chính là Thiên phẩm như bọn hắn đây.

- Cái này thật quá mức.

- Ngươi cũng không phải không có hi vọng, về phần hố người như thế này à.

- Còn chưa bắt đầu liền kết thúc, xác thực là quá mức thật.

- Sự kiêu ngạo của Võ Hầu đâu? Đây là muốn hủy thanh danh của mình sao?

Trên khán đài nhấc lên trận trận nghị luận, hiển nhiên đều rất bất mãn.

Khương Phàm liên tiếp rút về 'Bản thân', khí tức từ bát trọng thiên nhanh chóng hạ xuống đến thất trọng thiên.

- Ngươi nhìn lại đi?

- Ngươi ăn đan dược?

Ngu Kình Thương cau chặt lông mày.

- Ta còn không đến mức ăn đan dược tới áp chế ngươi.

Khương Phàm đột nhiên lại phóng thích bản thân, khí tức liên tiếp lật thăng, tăng vọt đến bát trọng thiên.

Sau đó, khóe miệng của hắn câu lên, lần nữa rút về bản thân, cảnh giới nhanh chóng hạ xuống.

Bầu không khí tại khán đài thay đổi, cảnh giới còn có thể tùy ý thay đổi?

Cao giai Linh Hồn cảnh, ở giữa mỗi tầng đều có chênh lệch thật lớn, làm sao có thể tùy ý đột phá hay lui về.

Chẳng lẽ là một loại bí thuật?

- Ngươi đây là...

Ngu Kình Thương đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

- Bảy năm trước, ta khiêu chiến Ngu Thiên Khải, nghênh chiến Hứa Thừa n, đều đã từng hiện ra võ pháp qua như thế này, chẳng lẽ ngươi quên rồi?

- Lúc ấy là lúc ấy, bây giờ là bây giờ.

Sắc mặt Ngu Kình Thương cực kỳ khó coi, lúc ấy là Linh Hồn cảnh sơ giai, cưỡng ép tăng lên miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận, nhưng bây giờ là Linh Hồn cảnh cao giai, mỗi tầng trời chênh lệch đều không thể vượt qua, làm sao Khương Phàm có thể còn có thể tuỳ tiện tăng lên?

Mặc dù có rất nhiều cưỡng võ pháp ép kích phát tiềm lực, tạm thời tăng thực lực lên, nhưng tuyệt đối không có loại biến thái giống như Khương Phàm đây.

Khương Phàm đưa tay chỉ tới sương phòng:

- Nên tuyên cáo kết quả.

Các trưởng lão của Đại Tự Tại điện lần nữa trầm mặc, không phải bọn hắn không muốn, thật sự là không tiếp nhận được.

Ngu Kình Thương không phải danh xưng dùng Huyền Hoàng Thạch thức tỉnh Thiên phẩm sao?

Đã vậy còn liền thua quá tuỳ tiện!

- Ai nói kết thúc, Ngu Kình Thương, ngươi còn có thể đánh!

Tiêu Lạc Lê sốt ruột la lên, mặc dù Khương Phàm có thể cưỡng ép tăng lên thực lực, nhưng hẳn là có thời gian hạn chế, mà Ngu Kình Thương càng là có huyết mạch Hỗn Độn, cũng có thể kích phát tiềm lực, liều chết huyết chiến.

- Ngu Kình Thương, tiếp tục đánh, đánh đi.

Ngu Thiên Đạo và các cường giả Tử Phủ nhao nhao hô to.

Ngu Kình Thương đương nhiên còn có thể đánh, nhưng giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một loại vô lực.

Giữa hắn và Khương Phàm xác thực tồn tại chênh lệch, coi như đánh đến cuối cùng, rất có thể vẫn thảm bại.

Có ý nghĩa gì sao?

Ngu Kình Thương hắn điên cuồng tu luyện tới bây giờ, chẳng lẽ chính là theo đuổi thất bại sao?

Ngu Kình Thương hắn đã luân lạc tới loại trình độ này sao?

Ngu Kình Thương hắn thật chẳng lẽ lại thua không nổi sao?

Thừa nhận đối thủ cường đại, khó như vậy sao?

Thời điểm Ngu Kình Thương vừa nhìn thấy Khương Phàm, xác thực rất cáu kỉnh, rất cố chấp, nhưng bây giờ, hắn giống như đột nhiên đốn ngộ.

Khúc mắc, chưa hẳn nhất định phải thông qua chiến thắng đối phương đến giải trừ.

- Ta thua!

Ngu Kình Thương đột nhiên tản lực lượng huyết mạch ra, ánh mắt yên tĩnh, vô cùng thản nhiên.

- Thua?? Ngu Kình Thương, ngươi đang làm gì!

Hỗn Độn Tử Phủ lập tức bạo động:

- Nơi này là diễn võ trường, ngươi thua luận võ, chính là thua chính ngươi!

- Tuyên bố kết quả.

Ngu Kình Thương đưa tay, chỉ tới nơi đài cao.

Điêu Đức Nguyên ở trong sương phòng yên lặng thật lâu, mới truyền ra thanh âm trầm thấp:

- Khương Phàm thắng, Ngu Kình Thương bại! Luận võ kết thúc!

Khương Phàm hướng đài cao sương phòng, cường thế nói:

- Xin ngài tự mình tuyên bố chiến lợi phẩm của ta.

- Ngu Kình Thương, thuộc về ngươi. Từ giờ trở đi, không có bất kỳ người nào, dùng bất cứ phương thức nào, ảnh hưởng ngươi rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám.

- Vậy ta liền cáo từ.

- Điều kiện!

Giọng Điêu Đức Nguyên lạnh lùng lần nữa truyền ra sương phòng.

- Điều kiện gì?

- Đừng giả bộ ngốc, ngươi muốn điều kiện gì mới có thể thả bọn hắn. Mặc dù ngươi thắng tranh tài, cũng có thể mang bọn hắn đi, nhưng... cái giá nhục nhã Vạn Đạo Thần Giáo cùng Hỗn Độn Tử Phủ sẽ ở thời khắc ngươi rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, gấp mười lần, gấp trăm lần thực hiện đến trên người ngươi.

- Ngươi là người thông minh, biết được lợi dụng tài nguyên trong tay như thế nào. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội bàn điều kiện, khuyên ngươi nên nắm lấy.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, cố ý giằng co với sương phòng.

Sương phòng trầm mặc, chờ đợi Khương Phàm quyết định.

Bầu không khí tại diễn võ trường dần dần an tĩnh lại, mặc dù bọn hắn cảm giác Đại Tự Tại điện hôm nay làm quá cường thế, nhưng sự thật còn ở đó.

Khương Phàm ở bên ngoài gây đại họa, đứng trước các phương đuổi bắt, nếu như lại nhục nhã Vạn Đạo Thần Giáo cùng Hỗn Độn Tử Phủ, hậu quả thật rất nghiêm trọng.

Khương Phàm làm bộ suy nghĩ, nói:

- Thực sự ta còn có một điều kiện.

- Nói nghe một chút.

- Bảy năm không có trở về, cảm giác không khí nơi này giống như không giống năm đó. Không có chủng loại tự do trước đó kia, trở nên có chút kiềm chế. Cho nên ta muốn... Dùng hai vị truyền nhân Thiên phẩm này đổi lấy Điêu Đức Nguyên ngươi rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám, xin mời Hướng Vãn Tình một lần nữa trở lại cai quản.

- Còn có, các ngươi phải công khai cam đoan, Đại Tự Tại điện tuyệt đối không can thiệp vận chuyển Vương Quốc Hắc Ám, quyền khống chế mới trả lại Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ cùng Luân Hồi thánh địa.

- Ngươi còn muốn can thiệp quyết sách của Đại Tự Tại điện??

Điêu Đức Nguyên hừ lạnh, ta chỉ là đang cho ngươi lối thoát, ngươi lại còn coi như thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK