- Những bá chủ này đều tới? Nhanh nhanh nhanh, thừa dịp bọn chúng không có chú ý tới chúng ta, tranh thủ thời gian chạy nhanh đi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu khẩn trương co thân thể lên, lo lắng thúc giục.
Khương Phàm nhìn thấy những đại yêu bá chủ kia đều xông về đỉnh lô, quả quyết bay lên không, phóng tới lỗ lớn sụp đổ nơi xa.
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát!
Bọn người Lan Dận xuất hiện ở phía sau, khống chế lấy một kiện da thú phía sau, nhanh chóng tới gần Khương Phàm.
Da thú nhấc lên, thế như Thiên Ưng, tốc độ nhanh đến kinh người.
- Lan Nặc bảo bối, đừng đuổi theo, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở trên vai Khương Phàm cao giọng la lên.
- Tặc điểu! Ngươi cũng dám gạt chúng ta! Gan ngươi thật lớn rồi!
Lan Nguyệt nghe được âm thanh quen thuộc, lập tức đã hiểu con hồ ly kia là ai.
Lan Dận cũng lớn tiếng la lên:
- Tặc điểu, cho ngươi một cơ hội, bắt lấy Khương Phàm tới nhận tội, nếu không nửa đời sau của ngươi liền ở lại Di Lạc cổ địa làm một con rối đi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động con mắt, đột nhiên đứng dậy kêu lên đầy sợ hãi với bọn hắn:
- Lan Nặc bảo bối, coi chừng đỉnh đầu! Mau tránh ra.
Bọn người Lan Nặc lập tức ngẩng đầu cảnh giác, vô ý thức liền muốn phóng thích võ pháp bảo vệ bản thân.
Nhưng, lúc bọn hắn đều cùng nhau ngẩng đầu lên, một khắc này, Hỏa Diễm Huyễn Điểu trước mặt đột nhiên hít một hơi, phun ra liệt diễm nóng bỏng.
Linh Hồn cảnh tam trọng thiên, một kích toàn lực!
Liệt diễm như thủy triều, lao nhanh cuồn cuộn, đánh về phía bọn người Lan Nặc.
- Đáng chết!
Lan Dận đang khống chế da thú hơi biến sắc mặt, quả quyết khống chế da thú bổ nhào xuống phía dưới.
Lan Nặc vung tay chấn động, không gian kịch liệt nhấc lên, giống như là đại mạc chập trùng, khiến cho liệt diễm cưỡng ép thay đổi tuyến đường, xông về tầng đá chỗ cao.
- Phản ứng vẫn rất nhanh.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu như tên trộm cười một tiếng.
- Bắt lấy nó cho ta!
Đáy mắt Lan Nặc lóe lên ý lạnh, nhìn chằm chằm Hỏa Diễm Huyễn Điểu.
- Bọn hắn chạy không thoát.
Lan Dận cắn nát hai tay, ngưng tụ tinh huyết, vẩy vào da thú.
Da thú lập tức dâng lên mênh mông yêu khí, giống như là mãnh cầm thức tỉnh, phát ra tiếng gáy to mát lạnh, mang theo bọn hắn nhào về phía Khương Phàm.
Khoảng cách hai bên đã nhanh chóng rút ngắn!
- Nơi đó các lão yêu! Nhanh nhìn nơi này, có đồ tốt!
Khương Phàm đột nhiên hô to về phía nơi xa, âm thanh sắc nhọn, hòa với linh lực, truyền khắp không gian dưới đất.
Hai con ngươi trong trẻo của Lan Nặc có chút ngưng tụ, lập tức kêu lên đầy sợ hãi:
- Im miệng! Khương Phàm, ngươi câm miệng cho ta!
- Bọn hắn là người của Di Lạc cổ địa, trong tay bọn họ có Vạn Linh Huyết Thụ! Có Vạn Linh Huyết Thụ!
Khương Phàm hét thật lớn.
- Im miệng! n oán giữa chúng ta xóa bỏ! Xóa bỏ!
Lan Nặc kêu lên đầy sợ hãi, lại không thể bình tĩnh.
Vạn Linh Huyết Thụ là thứ cấm kỵ Thượng Cổ, nhất là đối với Yêu tộc mà nói càng là uy hiếp to lớn.
- Nhanh nhìn tới nơi này đi! Là Vạn Linh Huyết Thụ!
Tốc độ Khương Phàm không giảm, la to với lão yêu phía xa xa.
- Khương Phàm, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi còn sống chạy ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Bọn người Lan Dận tức giận kêu to, tế ra toàn bộ các loại Linh Bảo, điên cuồng bao phủ tới Khương Phàm.
- Vạn Linh Huyết Thụ là cái gì?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ngồi xổm ở trên lưng Khương Phàm, lần đầu tiên nhìn thấy bọn người Lan Nặc gấp thành bộ dáng này.
- Ra ngoài lại nói.
Khương Phàm huy động hỏa dực, phóng tới các đại yêu xa xa.
Nhưng, những khí thế Yêu tộc bá chủ kia đều quá mạnh, lôi triều hủy diệt, thổ khí cuồn cuộn, còn có kim quang vô biên.
Giọng Khương Phàm mặc dù tràn ngập năng lượng, nhưng không có truyền đến trong đó thật, cũng không có gây nên chú ý được tới ai.
- Ngươi xong rồi.
Bọn người Lan Nặc theo sát đuổi tới.
Lúc này, mấy vạn mét bên ngoài, Kim Bằng đột nhiên quay người, con mắt kinh khủng tập trung vào Khương Phàm ở xa xa.
Trong chớp mắt, Khương Phàm cảm giác giống như đã bị hoàn toàn nhìn thấu, từ linh hồn đến khí hải, tất cả bí mật đều hiện ra ở trước mặt Kim Bằng.
Xa xa, con Kim Bằng kia không phải đã nghe được tiếng kêu to, mà là đã nhận ra khí tức để nó cảnh giác, đồng mâu (đôi mắt) có chút ngưng tụ, nhìn chằm chằm hỏa điểu đang nhanh chóng tới gần, đó là...
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm lập tức kích hoạt trên cổ văn ấn Khổng Tước.
Một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc, âm thanh truyền dưới mặt đất luyện binh tràng.
Hào quang vạn đạo, điềm lành rực rỡ.
Hung uy mãnh liệt tuyệt thế phóng thích, chấn động trời cao, kích thích hơn đến những cự thú khác của bọn họ.
- Khổng Tước?
Bọn người Lan Nặc ở phía sau có phản ứng, linh văn gia hỏa này là Khổng Tước?
Không đúng! Uy thế này quá mạnh!
Khương Phàm ngàn lần không muốn vạn lần không cam lòng, vẫn tại giờ phút này thả ra linh vũ.
Một khi bị Kim Bằng phát hiện bí mật mình, vô cùng có khả năng một ngụm liền nuốt vào.
- Đi!!
Khương Phàm mượn nhờ yêu khí của Khổng Tước Ngũ Sắc, quấy nhiễu Kim Bằng dò xét, cũng mượn nhờ nguồn năng lượng kia hất bay bọn người Lan Nặc sắp giết tới.
Hắn trở lại thành người bình thường hình, nhanh chóng phóng tới không trung, thoát khỏi luyện binh tràng dưới mặt đất.
- Ngươi vừa mới thả ra cái gì, làm sao ngươi có linh vũ Khổng Tước?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu càng khiếp sợ, sao toàn thân tiểu tử này đều là bí mật vậy?
- Ra ngoài lại giải thích.
Khương Phàm khẩn trương, sau khi xông ra khỏi cửa hang sụp đổ, hắn lập tức ngửa đầu nhanh chóng xông lên.
- Chúng ta rút lui!
Lan Nặc quả quyết hạ lệnh, thúc giục Lan Dận rời khỏi.
- Không đuổi nữa sao?
Lan Dận thực sự không cam tâm.
- Những đại yêu kia đều nhìn tới nơi này, mau rời khỏi.
Lan Nặc nhất định phải bảo vệ tốt Vạn Linh Huyết Thụ, để tránh bị đám kia đại yêu phát giác được khí tức.
- Ta sớm muộn cũng phải tự tay bắt hắn lại.
Lan Dận chịu đựng lửa giận, nhanh chóng rời khỏi.
Lan Nặc nói:
- Rời khỏi trước, về Di Lạc cổ địa. Còn Khương Phàm, sau này lại xử lý. Nếu hắn là đệ tử thánh địa, thì chạy không được.
Chương 807 Ra kế ly gián
Lan Nguyệt cũng rất không cam tâm cứ từ bỏ như vậy:
- Khương Phàm tiến vào thánh địa, chúng ta còn trừng trị hắn thế nào?
- Khương Phàm là người, là người thì sẽ có nhược điểm, có nhược điểm thì sẽ có cách thu thập. Chỉ cần có thể tìm tới lại bắt lấy, ta có thể để cho chính hắn rời khỏi thánh địa, quỳ gối trước mặt nhận lấy cái chết!
Lan Nặc từ trước đến nay không thích truy đuổi lại ngạnh kháng cứng như thế này, nàng thấy đây là không có cách nào nữa, cũng là biện pháp thấp nhất.
Mưu sau đó định, đối kháng đánh cờ, mới có ý tứ.
Mà nàng am hiểu nhất cũng chính là tìm kiếm nhược điểm của đối thủ. Bất luận là trên thực lực, hay là trên bản thân, hoặc là trên tình cảm.
Chờ nàng tìm tới, thời gian chết của Khương Phàm đã đến.
Khương Phàm xuyên qua cái khe lớn, trở lại tầng phía trên, không có bất kỳ nghỉ ngơi gì, tiếp tục xông lên.
Hẻm núi che giấu tại nơi này cũng đều sụp đổ, đã không còn vết nứt, mà là một cái hố to đến kinh người.
Là bị lôi triều của Kỳ Lân Thú đánh ra.
- Chờ một lúc đổi lấy ngươi mang ta bay.
Khương Phàm nhất định phải ẩn giấu khí tức, tận khả năng hất ra cảm giác Chu Tước của Ngũ Thải.
- Vì sao?
- Ta cần che giấu khí tức Chu Tước.
- Vì sao?
- Ngươi lấy ở đâu ra nhiều vì sao như vậy.
- Ha ha, tuổi không lớn lắm, tính tình lại không nhỏ, hỏi một chút đều không được.
- Chuẩn bị tiếp nhận ta...
Khương Phàm vừa muốn tản hỏa dực ra, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, nhìn đến chân trời nơi xa.
Một mảnh tia sáng ngũ sắc lộng lẫy lại cường thịnh rơi xuống tầng mây phương xa, xuất hiện phía trên dãy núi, ánh sáng cuồn cuộn, xán lạn như mặt trời, đem sơn hà vô biên đều nhuộm thành màu sắc rực rỡ.
- Nữ Vương Khổng Tước? Ngay cả nàng đều bị dẫn đến đây!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hít một ngụm khí lạnh, đây chính là siêu cấp bá chủ chống lại Kim Bằng.
- Xong.
Khương Phàm cười khổ, có thể tới nhanh như vậy, trước đó khẳng định là đã truy đuổi được đến gần đó.
Lúc này, cũng hẳn là đã tiếp cận hắn.
- Thất thần làm gì, đi mau.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu lo lắng thúc giục, loại này đại yêu không thể trêu vào.
- Đi không được.
- Vì sao?
- Nó căn cứ vào ta mà tới.
- Cái gì?
Khương Phàm cắn răng, mím môi một cái, kiên trì bay lên không, đón Khổng Tước Ngũ Sắc vọt tới.
- Ngọa tào, ngươi làm gì!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu kinh hô.
- Không nên phản kháng, ta thu ngươi vào thanh đồng tiểu tháp.
Khương Phàm kích thích thanh đồng tiểu tháp, lấy đi Hỏa Diễm Huyễn Điểu, huy động hai cánh, nhanh chóng nghênh tiếp Khổng Tước Ngũ Sắc.
Trong thanh đồng tiểu tháp, rất nhanh đã truyền ra tiếng Hỏa Diễm Huyễn Điểu chấn kinh tức giận.
- A! Ngọa tào! Bà nội cha nó! Trong này của ngươi tại sao có thể có một con Tiểu Khổng Tước? Ngươi rút ổ Khổng Tước? Ngươi trộm Khổng Tước con sao? Khổng Tước Nữ Vương là đuổi giết ngươi? A a a, thả ta ra ngoài, ta muốn cùng ngươi tuyệt giao, ta không biết ngươi. Ta còn không có sống đủ. Ông trời ơi, Thái Dương đồ đằng ta còn không có dùng, còn nóng hôi hổi đây.
Ánh sáng rực rỡ như triều cường vô biên lao nhanh, bao phủ Khương Phàm, cũng định trụ Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm cứng ngắc, linh hồn run rẩy.
- Ngươi đi ra bắt Linh Cầm sao? Chạy rất xa đấy.
Khổng Tước Ngũ Sắc vung cánh hoa lệ, quang vũ đầy trời, phảng phất hình thành một mảnh thế giới quang ảnh.
- Ta đi ra cứu Tiểu Khổng Tước! Tiểu Khổng Tước bị bắt!
Khương Phàm cố gắng trấn định, cao giọng hét lớn.
- Bị ai bắt.
Khổng Tước Ngũ Sắc ở trên cao nhìn xuống quan sát Khương Phàm, vòng xoáy giống như ánh mắt đang khuấy động ánh sáng đáng sợ.
- Ta vừa mới đầu không biết, đột nhiên một đám người vọt tới trên tán cây, dùng cái ngọc kính vừa chiếu, ta cùng Tiểu Khổng Tước đều không động được. Sau đó, Tiểu Khổng Tước rõ ràng còn đang ngủ, lại uỵch cánh bay mất.
Khương Phàm rất không khách khí kéo tới trên thân đám người Di Lạc cổ địa kia.
Ánh mắt Khổng Tước Ngũ Sắc càng ngày càng lạnh, sát khí lạnh thấu xương tràn ngập trong thế giới quang ảnh:
- Tiếp tục biên!
- Ta nói đều là thật. Sau khi bọn hắn rời khỏi, ta liền liều mạng đuổi. Nhưng đám người kia quá mạnh, mỗi người trong tay một vũ khí thần bí, có hồn châm kích thích linh, có hồ đỉnh lô thôn nạp vạn vật, nhất là ngọc kính kia, soi sáng cái gì liền có thể khống chế cái đó. Ta một mực đuổi tới bây giờ, lại đuổi tới nơi này, rốt cuộc cũng phát hiện bọn hắn. Ta cứu Tiểu Khổng Tước, trước tiên liền kích hoạt lên linh vũ.
Khương Phàm khống chế thanh đồng tiểu tháp, từ bên trong thả Tiểu Khổng Tước ra.
Trong thanh đồng tiểu tháp tất cả đều là Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan, cho nên tiểu gia hỏa vẫn luôn ăn xong rồi ngủ ngủ rồi lại ăn, hoàn toàn không rõ tình huống như thế nào.
Cho đến khi Khương Phàm nắm lấy lung lay, tiểu gia hỏa mới mở to mắt, vụt sáng hai lần, còn thân mật ủi ủi trong ngực Khương Phàm.
- Ngài nhìn xem! Chúng ta tốt như vậy!
Khương Phàm cố gắng giữ nụ cười.
- Hư Thiên Kính? Hồ Lô Càn Khôn?
Ánh mắt Khổng Tước Ngũ Sắc run lên.
- Ta không biết là cái gì, nhưng nữ hài dẫn đội kia hình như tên Lan Nặc.
Khương Phàm đón ánh mắt của nàng, tận lực giữ vững trấn định.
Khổng Tước Ngũ Sắc nhìn Khương Phàm thật sâu:
- Tiểu tử xảo quyệt! Trước khi ngươi qua đây đã đem Hỏa Diễm Huyễn Điểu giấu đi, là sợ nó vạch trần ngươi?
- Đó là chỉ Hỏa Hồ.
Khương Phàm âm thầm nhếch miệng, xa như vậy đều có thể thấy rõ?
- Đem nó phóng xuất, ta hỏi.
- Chết rồi.
- Vừa rồi không rất tốt sao?
- Vừa mới chết.
Khương Phàm truyền ý thức vào thanh đồng tiểu tháp, muốn nhắc nhở Hỏa Diễm Huyễn Điểu giả chết, kết quả tên kia đã sớm gục ở chỗ này không nhúc nhích, còn cố ý làm cả người là máu, hô hấp đều ngừng lại, giả chết rất đúng chỗ.
Khổng Tước Ngũ Sắc đột nhiên giương cánh, cường quang ngập trời, hung uy đại tác:
- Ngươi cho rằng ngươi rất thông minh? Tiểu tử, cho ngươi cơ hội sống, ngươi nhất định phải tìm đường chết! Hôm nay ta thành toàn cho
ngươi!
Khương Phàm hoảng hốt trong lòng, xong.
Nhưng...
Khương Phàm đột nhiên hung ác, cao giọng gào thét:
- Đến đây, phụ mẫu nó, ngươi giết chết ta à! Vì bổ sung cho con ngươi chút huyết khí, ngươi dám nuốt sống thân thể Thần Tổ Vạn Cầm trùng sinh, ngươi chỉ có chút lòng dạ ấy, chỉ có chút tầm mắt ấy! Đáng đời ngươi sinh sinh tử tử vây chết tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn này! Đừng nói ngươi là không muốn ra ngoài, là ngươi không ra được!
Chương 808 Bất Hoà
- Ngươi gọi là cao cao tại thượng, ngươi gọi là bá vương Yêu tộc, tuy nhiên lại chỉ là say mê bản thân trong không gian thu hẹp này!
- Trong mắt ta ngươi không hề tôn quý, không có bất kỳ uy nghi gì, ngươi chính là một con Ngũ Thải Điểu đáng thương, một kẻ nhận bi kịch nguyền rủa. Ngươi là như vậy, con của ngươi cũng như vậy! Ngươi đời đời kiếp kiếp đều như vậy! Lão tử không sợ chết, đến đây, giết ta đi! Các ngươi cũng ở lại nơi này mục nát đi!
Bành!
Ánh sáng ngũ sắc kinh khủng đập vào mặt, toàn thân Khương Phàm nổ tung, máu tươi vẩy ra, từ trên cao đánh tới mặt đất.
Khổng Tước Ngũ Sắc hóa thân hình người, từ trên trời giáng xuống, tia sáng lộng lẫy, nàng ở trên cao nhìn xuống Khương Phàm cả người là máu, bên trong ánh mắt lạnh như băng hiện ra cường quang giống như vòng xoáy.
Khương Phàm miệng đầy máu tươi, suy yếu thở dốc, nhưng ánh mắt càng ngày càng lăng lệ:
- Đừng tưởng rằng mình thông minh, ngươi có thể nhìn thấu ta, ta cũng có thể nhìn thấu ngươi. Ngươi muốn vây chết ta ở đây, nuôi đến Sinh Tử cảnh, xóa đi ký ức, vĩnh viễn hóa thân thành Chu Tước, khốn kiếp, ngươi nghĩ hay lắm, lão tử cho dù chết, cũng sẽ không thuận theo mong muốn của ngươi.
Tiểu Khổng Tước bị Khương Phàm gào thét cùng dữ tợn hù dọa, co quắp ở trên vai mẫu thân, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn.
Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng nhìn Khương Phàm, tay phải mảnh khảnh từ từ giữ chặt, khí tức sắc bén lại đáng sợ vờn quanh tại đầu ngón tay.
- Đến đây, giết chết ta đi!
Khương Phàm đang muốn dữ tợn hét lớn, một thanh âm thô cuồng chấn động dãy núi.
- Khổng Tước Ngũ Sắc! Lúc nào lại nuôi một con người làm sủng vật rồi, đổi khẩu vị rồi sao?
Bát Tí Ác Viên từ đằng xa xông lại, đạp tan núi cao, bay lên không mấy ngàn thước, ầm vang rơi vào trong phế tích, nhấc lên mênh mông khí lãng.
Thân cao ba trăm mét, cường tráng thẳng tắp, tám cánh tay mỗi cái vượt qua trăm mét, cơ bắp như lão long quay quanh, phảng phất có thể xé rách bầu trời. Hai mắt sáng đỏ, hiện ra hung quang, mắt dọc trên trán giống như linh hồ kinh khủng, khuấy động khí tức hủy diệt.
- Nơi này không có chuyện của ngươi.
Giọng Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lẽo.
- Phía dưới có bảo vật xuất thế, ngươi lại ở nơi này chơi, ha ha...
Bát Tí Ác Viên cười lạnh hai tiếng, thả người nhảy xuống động sâu.
- Phía dưới có cái gì?
Khổng Tước Ngũ Sắc lạnh lùng nhìn Khương Phàm.
- Ông trời chuẩn bị mộ phần cho ngươi.
Một tiếng vang trầm, tia sáng ngũ sắc bạo kích Khương Phàm, đánh hắn máu me khắp người, nện ở trong phế tích.
Khổng Tước Ngũ Sắc cuốn lên Khương Phàm nửa chết nửa sống, hóa thân thành yêu, xuyên qua mấy ngàn mét sâu hố sâu, giáng lâm xuống Luyện Binh tràng.
Sau khi các bá chủ lặp đi lặp lại nghiên cứu luyện binh lô, không hề phát hiện được thứ gì, nhưng bọn chúng đều mơ hồ cảm giác nơi này trước đó hẳn là có rất nhiều thứ.
- Là ai phát hiện nơi này trước?
Kim Bằng giống như một vị Thần Linh cường đại, bễ nghễ toàn trường.
- Là ai!
Kỳ Lân Thú tràn ngập hung uy kinh khủng, mang đến cho bọn người Tô Triệt xa xa áp bách cực lớn.
- Di Lạc cổ địa!
Khương Phàm lau máu tươi trên khóe miệng, mệt mỏi đứng lên.
- Khổng Tước Ngũ Sắc, khẩu vị của ngươi thay đổi rồi, cũng bắt đầu nuôi con người làm chiến sủng sao?
Kim Bằng ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu qua cường quang ngũ sắc, thấy được Khương Phàm.
- Khương Phàm?
Bọn người Tô Triệt thật bất ngờ, tiểu tử này làm sao cưỡi lại Khổng Tước Ngũ Sắc đến đây?
Khương Phàm tiếp tục hô to:
- Người của Di Lạc cổ địa đang truy tìm Vạn Linh Huyết Thụ, ngoài ý muốn phát hiện ra nơi này.
- Vạn Linh Huyết Thụ?
Các bá chủ đồng loạt nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt kinh khủng giống như là thần binh lợi nhận, để cho linh hồn người ta đều sợ hãi.
Ngay cả Khổng Tước Ngũ Sắc cũng ngoài ý muốn.
Khương Phàm đứng bên trong cường quang hô to:
- Ngàn lần chính xác! Là Vạn Linh Huyết Thụ! Bọn hắn phát hiện ra nơi này, bắt đi Vạn Linh Huyết Thụ, còn muốn giết ta, che giấu tin tức.
Cự Phong Long nhấc đầu rồng lên, long ngâm kinh thiên:
- Tiểu gia hỏa, ngươi biết Vạn Linh Huyết Thụ?
Khương Phàm nói:
- Là chính bọn hắn nói. Mầm cây kia có thể sử dụng rễ cây đi di chuyển, trên đỉnh đầu còn có một quả trái cây màu đỏ như máu.
- Vạn Linh Huyết Thụ trùng sinh rồi?
- Ba ngàn năm, vậy mà nó lại trùng sinh tại lúc này.
- Năm đó nó căn bản cũng không có chết.
- Vạn Linh Huyết Thụ tuyệt đối không thể trưởng thành.
Các bá chủ nhao nhao hét lên dầy giận dữ, con mắt to lớn càn quét trong bóng đêm.
Khổng Tước Ngũ Sắc cảnh cáo Khương Phàm:
- Ngươi phải phụ trách vì mỗi câu nói ngươi, nếu có nửa câu hư giả, không ai có thể giữ được ngươi.
- Chính là Di Lạc cổ địa, chính là Vạn Linh Huyết Thụ.
- Người đâu?
- Sớm chạy rồi! Hẳn là chạy về lãnh địa của bọn hắn.
Khương Phàm vừa nói xong, Kỳ Lân Thú nhấc lên lôi triều đầy trời, là kẻ đầu tiên xông ra khỏi luyện binh tràng dưới mặt đất.
Cự Phong Long, Bát Tí Ác Viên các loại liên tiếp khởi hành.
Ngay cả Tô Thiên Tịch đều ném bọn người Tô Triệt, theo sát xông ra ngoài.
Nhưng...
Khi bọn hắn một lần nữa trở về mặt đất, cường giả Di Lạc cổ địa cũng lần theo tia sáng nở rộ trước đó chạy tới nơi này, vừa vặn tiếp nhận một đoàn người Lan Nặc đang thoát khỏi.
- Chúng ta đã đạt được Vạn Linh Huyết Thụ, đi mau!
Lan Nặc không lo được giải thích, lập tức thúc giục vị cường giả kia.
- Vạn Linh Huyết Thụ? Nó trùng sinh rồi?
Cường giả tóc trắng xoá lập tức bay lên không, bằng tốc độ nhanh nhất phóng tới Thánh Sơn.
Rống!
Bát Tí Ác Viên phát ra tiếng gào thét chấn thiên động địa, đạp tan mặt đất, phóng lên tận trời, đuổi tới.
- Để lại Vạn Linh Huyết Thụ, các ngươi không gánh nổi!
Kỳ Lân Thú sôi trào lôi đình, lướt qua bầu trời, ngay sau đó Khổng Tước Ngũ Sắc và những tên còn lại cũng đều đuổi theo.
Lúc này, còn có số lượng lớn bá chủ Yêu tộc đang đuổi tới nơi này, thanh thế kinh khủng như muốn đạp nát vạn dặm sơn hà này, cũng mang đến áp bách to lớn cho những người đang lịch luyện khác.
Khi chúng nó nhìn thấy bọn Kim Bằng đang cùng một phương xông, mặc dù không rõ tình huống, nhưng cũng oanh oanh liệt liệt đi theo.
Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, thừa dịp tất cả lực chú ý của Khổng Tước đều ở phía trước, hắn đột nhiên bay lên không, nhanh chóng thoát khỏi.
Khổng Tước quay đầu lườm Khương Phàm một chút, ánh mắt rất lạnh, nhưng không có đuổi theo, tiếp tục xông đến Thánh Sơn.
Chương 809 Có sát khí
- Tạm thời lão yêu này hẳn là sẽ buông tha ta.
Khương Phàm chạy ra hơn trăm dặm, tránh khỏi phương hướng các bá chủ đi, rơi xuống một đỉnh núi.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu vừa được thả ra la to với Khương Phàm:
- Ngươi cũng dám trộm con non của Khổng Tước? Ngươi biết địa vị của nàng tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn này như thế nào không? Ngươi biết tính tình của nàng không? Ngươi đã cho Điểu gia ta mở rộng tầm mắt rồi, móc tổ chim Khổng Tước, hạ tình dược cho lão đầu tử, ngươi còn làm qua chuyện ngưu bức gì nữa?
- Đây đều là ngoài ý muốn.
Khương Phàm bất đắc dĩ, chuyện hạ dược cho lão đầu này sợ là khó rửa sạch
- Sao bọn chúng đều chạy tới chỗ đó.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhìn qua bá chủ Yêu tộc nơi xa.
- Ta nói Di Lạc cổ địa có Vạn Linh Huyết Thụ, bọn chúng liền đều xao động.
- Vạn Linh Huyết Thụ là cái gì?
- Khắc tinh Yêu tộc thiên hạ.
Khương Phàm giải thích tình huống của Vạn Linh Huyết Thụ một cách đơn giản.
- Ý của ngươi là, nó sinh ra là bên trong tầng bảo điện mai táng yêu cốt kia? Trách không được đều nói năm đó Yêu tộc đã tổn thất nặng nề. Tuy nhiên ngươi nháo trò thế này, chỉ sợ Di Lạc cổ địa sẽ nhớ thương tới ngươi.
- Ta không nháo, bọn hắn cũng không tha cho ta.
Sau khi vài con mãnh thú cuối cùng tiến lên, Khương Phàm đã huy động hai cánh, nhanh chóng rời khỏi.
Linh vũ đã được thả ra, chỉ cần khống chế tốt khí tức, hẳn là không dẫn Khổng Tước đến được.
Bây giờ là thời điểm tìm kiếm bọn người Dạ An Nhiên.
Hơn một tháng, không biết bọn hắn tìm được bao nhiêu cơ duyên, có trưởng thành gì rồi.
- Ngươi đi đâu? Tranh thủ thời gian về dưới mặt đất tìm Thái m đồ đằng ađi.
- Đúng! Quên cái này!
Khương Phàm chuyển hướng, xông về cổ thành dưới mặt đất.
Sau khi những bá chủ khủng bố kia rời khỏi, nơi này dần dần náo nhiệt lên, không chỉ có những hung hãn mãnh thú chạy tới nơi này, còn có rất nhiều đệ tử thánh địa và những kẻ may mắn được thánh địa chọn lựa.
Khương Phàm tránh khỏi chú ý của bọn hắn, đi đến khu vực biên giới. Nhưng... Vẫn đã chậm một bước!
Một đám nam nữ từ trong pháp trận cầm lên 'Thái m đồ đằng', gần đó còn có một đám người, cùng bọn hắn giằng co.
- Tô huynh, không có ý tứ. Nó thuộc về chúng ta.
Tiêu Lạc Sư cười nhạt, cố ý giơ lên biểu hiện ra với Tô Triệt trên lưng Đại Bằng Điểu ở không trung đầu kia, sau đó mới thu vào.
- Chúc mừng.
Ngữ khí Tô Triệt lãnh đạm, đứng trên lưng Kim Sí Bằng Điểu, lạnh lùng nhìn bọn hắn.
- Đừng không vui mừng nha. Nơi này phạm vi rất lớn, nói không chừng còn có Linh Bảo khác. Ta ở chỗ này trước chúc các ngươi cũng có thể có thu hoạch.
Tiêu Lạc Sư cởi mở cười to, chắp tay chào hỏi đám người rồi rời khỏi.
- Chờ một chút!
Đáy mắt Tô Triệt hiện lên tia hàn ý.
- Bảo các ngươi chờ một chút! Không nghe thấy sao?
Mấy người Thẩm Minh Thu lộ ra ý lạnh, hô hấp đều biến thành ồ ồ.
- Đây là ý gì, chẳng lẽ muốn đoạt?
Tiêu Lạc Sư phát giác được địch ý của Đại Diễn thánh địa, lập tức ra hiệu với cường giả hoàng triều bên cạnh.
Lăng Thất Tung kỳ quái nhìn người của Đại Diễn thánh địa một chút, ha ha cười lạnh:
- Mặc kệ các ngươi đang suy nghĩ gì, tốt nhất là nên suy nghĩ một chút.
Tô Triệt đang cố gắng khắc chế cảm xúc tức giận.
Mặc dù thù hận của bậc phụ thân không nên liên luỵ hậu bối, nhưng thù hận lần này quá nghiêm trọng.
Hắn tự nhận khôn khéo tỉnh táo, gặp chuyện đều có thể bình tĩnh ứng phó, lần này thật sự là ép không được lửa giận.
Đường đường là Nhân Hoàng, ra vẻ đạo mạo, vậy mà trăm năm trước lại hủy đi toàn thể đệ tử thiên tài. Nếu như không phải Tô Thiên Tịch may mắn sống tiếp được, rất có thể bí mật này sẽ vĩnh viễn phong tồn xuống dưới, Đại Diễn thánh địa bọn hắn còn sẽ phải đần độn xưng huynh gọi đệ cùng Huyền Nguyệt hoàng thất.
- Tô Triệt, có vấn đề gì không?
Tiêu Lạc Lê cũng chú ý tới sắc mặt Tô Triệt không quá bình thường.
Trong nhận thức của nàng, Tô Triệt tuấn lãng phóng khoáng, xử sự đối xử mọi người rất có phân tấc, hôm nay lại như thế nào đây?
Là xảy ra chuyện gì khác, hay là bởi vì bọn hắn vừa mới lấy được pháp khí đồ đằng?
Nếu như là ký do sau, vậy phẩm hạnh thật sự của người chỉ sợ so vơi những gì mình hiểu rõ không giống nhau lắm.
- Đánh không?
Thẩm Minh Thu đều ép không được, thể hiện đều trở nên dữ tợn, từng tia ý lạnh từ linh văn bắn tung toé.
- Đánh? Đánh ai! Ha ha, thánh địa muốn khiêu chiến Huyền Nguyệt hoàng triều rồi? Dũng cảm, ha ha, các ngươi rất dũng cảm!
- Khuyên các ngươi vẫn đừng nên làm chuyện điên rồ! Xảy ra vấn đề gì, đám gia hỏa các ngươi đảm đương trách nhiệm không nổi!
Bọn người Lăng Thất Tung lập tức kích hoạt linh văn, sẵn sàng trận địa.
Tiêu Lạc Sư phóng thích Thương Thiên Tước, lôi triều đại tác, đinh tai nhức óc.
Thương Thiên Tước giương cánh hơn năm mươi mét, phóng tới không trung, lôi triều táo bạo rực sáng, giằng co với Kim Sí Đại Bằng.
Kim Sí Đại Bằng vỗ cánh gáy to, cường quang rạng rỡ, tản ra hung uy khiếp người, chỉ chờ mệnh lệnh Tô Triệt.
Tiêu Lạc Lê bay lên không, rơi xuống trên thân Thương Thiên Tước, nhan sắc mỹ lệ, dáng người thướt tha, trong ánh sáng lôi quang chiếu lên người lại có loại phong tình khác, chỉ là ánh mắt của nàng đã dần dần lăng lệ.
- Đại Diễn thánh địa và Huyền Nguyệt hoàng triều đời đời có mối quan hệ tốt, luôn kính trọng lẫn nhau. Ngươi làm trưởng tử Thánh Chủ, mặc kệ làm chuyện gì, tốt nhất đều phải thay thánh địa cân nhắc. Nếu không... Nếu như thánh địa và hoàng triều trở mặt, không phải ngươi có thể gánh chịu nổi, làm không tốt sẽ còn ảnh hưởng địa vị tôn chủ của Đại Diễn thánh địa các ngươi.
Thẩm Minh Thu nhe răng cười:
- Lời này nghe thật chói tai! Kính trọng lẫn nhau? Đời đời giao hảo? Ha ha!
- Ngươi cười cái rắm! Muốn tìm cái chết, cứ tới, đừng có gây chuyện.
Cường giả hoàng triều, Lư Kinh Vĩ khinh thường Thẩm Minh Thu.
Chương 810 Tình cảnh khó hiểu
Hắn là Tinh Vân linh văn vô cùng hiếm thấy, lại là Thánh linh văn trăm năm khó gặp một lần, Càn Nguyên thánh văn có thể so với Đại Thừa thánh văn.
- Tô Triệt, hạ lệnh đi, chúng ta có thể đụng một cái.
Lữ Lương Nhân của Đại Diễn thánh địa phát ra sát ý nghiêm nghị, hắn là thiên tài thánh địa, Ngự Thú sư, thiên phú gần với Tô Triệt, khống chế Yêu thú càng điêu luyện thuần thục.
Ngôn ngữ của cùng thái độ bọn hắn để Huyền Nguyệt hoàng thất vô cùng ngoài ý muốn, nhưng cũng kích thích lửa giận.
- Ha ha, đám gia hỏa cuồng ngạo. Mấy người các ngươi chỉ là Ngự Thú sư mà thôi, vậy mà lại dám vọng tưởng khiêu chiến những thánh văn hoàng triều chúng ta đây? Thật là sống đến không kiên nhẫn được nữa!
Toàn thân Lăng Thất Tung tràn ngập cương khí, lấp lóe cường quang hai màu đỏ thẫm, xen lẫn tại toàn thân, bành trướng ở xung quanh, phóng xuất ra áp bách cường đại.
Các thiên tài hoàng triều còn lại cũng đều sẵn sàng, đều khinh thường cười lạnh.
Đội ngũ hoàng triều bọn hắn tất cả đều là bát trọng thiên, cửu trọng thiên, cũng đều là Thánh linh văn ngàn dặm mới tìm được một. Mà đối diện cảnh giới cao thấp không đều, Thánh linh văn lại chỉ có năm tên.
Chỉ bằng những kẻ này, cũng xứng khiêu chiến bọn hắn?
Đơn giản là cuồng ngạo, không biết sống chết.
- Tô Triệt, nếu như ngươi muốn thử xem thực lực hoàng triều, chúng ta vui lòng phụng bồi, nhưng nếu như muốn khiêu khích, chúng ta cũng sẽ hợp cách đối thủ cho ngươi.
Tiêu Lạc Lê má ngọc hơi trầm xuống, giơ lên bàn tay tinh tế trắng nõn, tùy thời chuẩn bị xuống lệnh.
Bầu không khí khẩn trương!
Hai bên đều đã sẵn sàng, tùy thời muốn lao đến nhau!
Trong lòng Tô Triệt giãy dụa rất một hồi, lý trí cuối cùng vẫn đè xuống lửa giận muốn dâng lên.
- Chúng ta đi.
- Đi? Bọn hắn ngay ở chỗ này, không giết mấy tên đã đi?
Thẩm Minh Thu giận dữ giận dữ mắng mỏ.
- Muốn giết cứ giết, chết tiệt, ngươi cho rằng mình là ai!
Lư Kinh Vĩ và các cường giả hoàng triều trợn mắt nhìn.
Đám gia hỏa kia thật đúng là không biết trời cao đất rộng, nếu như không phải cố kỵ thân phận thánh địa của đối phương, chỉ bằng thái độ bây giờ, bọn hắn đã liền chủ động xông tới.
- Chúng ta đi.
Tô Triệt không còn kiên trì.
Mặc dù hắn rất muốn ra tay bây giờ, nhưng ngay cả ba phần nắm chắc đều không có.
Bọn hắn cần tăng thực lực lên, cũng cần có người hiệp trợ.
- Uất ức!!
Thẩm Minh Thu phát ra tiếng gầm nhẹ, chào hỏi đám người rời khỏi.
- Bọn hắn nổi điên làm gì?
Tiêu Lạc Sư âm trầm sắc mặt nhìn bọn người Tô Triệt đang rời khỏi.
- Ha ha, đỏ mắt nhìn chúng ta đạt được bảo bối chứ sao. Còn thánh địa thì chứ, nhìn thấy đồ tốt còn không phải đều đỏ mắt sao. Ra vẻ đạo mạo cái quái gì. Một đám kỹ nữ giả thanh cao.
Lư Kinh Vĩ cười lạnh, thanh âm rất cao, không che giấu chút nào.
- Khốn kiếp, ngươi mới nói cái gì?
Thẩm Minh Thu quay người giận dữ mắng mỏ, tính tình hắn nóng nảy, không được chiụ được nhất là bị người khác khiêu khích.
- Nói các ngươi... A? Các ngươi nhìn nơi đó, hỏa điểu!
Lư Kinh Vĩ đột nhiên chỉ vào ngọn lửa màu vàng đang cháy hừng hực nơi xa kia, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng hỏa điểu.
Bọn người Tiêu Lạc Lê đồng loạt nhìn sang, trước đó đối với ngọn lửa màu vàng không có cảm giác gì đặc biệt, bây giờ lại vô cùng mẫn cảm.
Khương Phàm mang theo Hỏa Diễm Huyễn Điểu vừa đuổi tới không bao lâu, đang kỳ quái nhìn đội ngũ hai phe phía xa.
Hình như đang cãi nhau?
Lại là Đại Diễn thánh địa giằng co cùng hoàng triều?
Hiếm có thật!
Lấy tính cách Tô Triệt, trừ phi hoàng triều làm ra chuyện hỗn đản gì đó, nếu không hắn sẽ không khí thế hùng hổ như thế.
Sẽ là chuyện hỗn đản gì?
- Đều nhìn thấy.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhìn lại, muốn xác định Thái m đồ đằng đang trên thân ai. Nhưng...
- Khương Phàm! Tên súc sinh nhà ngươi!
Trong đội ngũ hoàng triều, năm đệ tử thiên tài cao ngạo xinh đẹp đột nhiên thét lên giống như nổi điên.
- Khương Phàm! Ngươi còn dám tới!
Trong nháy mắt Tiêu Lạc Lê cũng đổi sắc mặt, khí chất tôn quý, thần thái cao ngạo, toàn bộ đều biến mất sạch sẽ, giống như con báo cái bị điên, căm tức nhìn thân ảnh nơi xa kia.
Đột nhiên xuất hiện gào thét để bọn người Tô Triệt ngây ra một lúc.
Đây là thế nào?
Nổi điên làm gì!
…
- Khương Phàm! Ngươi nhất định phải chết! Bắt hắn lại cho ta!
Tiêu Lạc Lê giận dữ quát lớn, tràng cảnh xấu hổ giận dữ giống như ác mộng trước đó lại lần nữa nổi lên trong đầu, đó chính là chuyện sỉ nhục nhất khó chịu nhất trong cuộc đời nàng.
- Khương Phàm, chúng ta còn chưa có đi tìm ngươi, ngươi lại tự đưa mình tới cửa, giết cho ta!
Tiêu Lạc Sư khống chế Thương Thiên Tước, lôi triều sôi trào kinh khủng, tức giận lao đến Khương Phàm.
Một tiếng tiếng gáy to vang vọng hắc ám.
Kim Sí Đại Bằng ngăn ở phía trước, kim quang rạng rỡ, hung uy đại tác, rét căm căm nhìn chằm chằm Thương Thiên Tước.
Thẩm Minh Thu, Lữ Lương Nhân mặc dù không rõ tình huống, nhưng vẫn theo Tô Triệt ngăn cản bọn người Tiêu Lạc Lê đột nhiên nổi điên.
- Đều tránh ra cho ta!
Tiêu Lạc Sư táo bạo gào thét, thể hiện dữ tợn đáng sợ, tay trái lôi triều, tay phải liệt diễm, lôi hỏa nhấc lên khắp toàn thân, thanh thế doạ người.
- Bây giờ là hoàng triều đang gây hấn với thánh địa sao?
Ánh mắt Tô Triệt trở nên lăng lệ, cường thế giằng co.
Nếu như không có bất cứ gì nguyên nhân nào đã khiêu khích hoàng thất, xác thực không sáng suốt. Nhưng, nếu như hoàng thất động thủ trước, vậy đây là chuyện khác.
Tô Lăng trầm mặc rốt cuộc cũng được Tô Triệt ra hiệu, toàn thân tràn ngập lên hồng quang giống như máu tươi, dần dần ngưng tụ thành yêu mãng tráng kiện, quay quanh lấy nàng, tìm kiếm lấy mục tiêu trong đội ngũ hoàng triều.
- Nơi này không có chuyện thánh địa cùng hoàng triều, đây là ân oán cá nhân, chúng ta muốn giết tên súc sinh kia.
Tiêu Lạc Sư cũng lên cơn giận dữ, hận không thể lột da Khương Phàm.
Đường đường là hoàng tử hoàng tộc, suýt chút nữa bị tình dược kích thích mất lý trí?