- Khương Phàm! Rốt cuộc cũng tìm được hắn!
Đông Hoàng Như Yên ngạc nhiên ngắm nhìn Khương Phàm từ xa.
Các nàng đến đây đã rất nhiều ngày, tìm kiếm Khương Phàm ở khắp nơi, nhưng Khương Phàm tựa như là ẩn nấp rồi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng đâu, thậm chí các nàng còn có lần đã lo lắng hắn bị Chí Tôn Kim Thành khống chế được.
Không nghĩ tới, vậy mà lại đụng phải ở nơi này.
- Nhìn còn rất có tinh thần.
Đông Hoàng Như Ảnh yêu kiều thướt tha, phiêu dật như tiên, xung quanh tỏa ra tầng tầng không gian dao động, ẩn giấu đi thân ảnh tỷ muội các nàng.
- Người của Chí Tôn Kim Thành đâu, làm sao còn không có đuổi tới hắn?
Đông Hoàng Như Yên nhìn ra khắp nơi, không nhìn thấy bóng dáng nào của Chí Tôn Kim Thành.
- Nếu Chí Tôn Kim Thành hắn bỏ vào đến, hẳn là có biện pháp truy đuổi mới đúng, làm sao còn để hắn tùy ý du đãng khắp nơi.
Đông Hoàng Như Ảnh cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn bộ dáng Khương Phàm sinh khí dồi dào như thế, còn giống như không có phát sinh xung đột cùng Chí Tôn Kim Thành.
- Hẳn là bị hất ra. Hắc hắc, Khương Phàm nhìn điên cuồng phách lối, kỳ thật lảy rất tinh ranh. Chí Tôn Kim Thành đánh giá thấp hắn kết quả chính là sẽ bị đùa nghịch xoay quanh.
- Hắn liều chết tiến vào, rốt cuộc là muốn làm gì?
Đông Hoàng Như Ảnh trước đó đoán rằng Khương Phàm dám vào Luân Hồi bí cảnh là Vô Hồi thánh địa cho hắn lực lượng, hắn lại ở chỗ này phối hợp cùng Vô Hồi thánh địa, liên thủ chặn đánh Chí Tôn Kim Thành.
Nhưng vậy mà hôm trước nàng lại thấy được người của Vô Hồi thánh địa đang cố gắng tìm kiếm Khương Phàm, lại còn vô cùng sốt ruột.
Nói cách khác, gia hỏa này tiến vào Luân Hồi bí cảnh chẳng những không có nói với Vô Hồi thánh địa, còn không có dự định hợp tác cùng Vô Hồi thánh địa.
Hắn chẳng lẽ muốn tự mình đấu với Chí Tôn Kim Thành?
Đây là điên cuồng, hay là điên thật?
- Mặc kệ, theo sau liền biết.
Đông Hoàng Như Yên hưng phấn thúc giục.
- Ngươi đó...
Đông Hoàng Như Ảnh im lặng.
Thời điểm không tìm được Khương Phàm, nha đầu này giống như mất hồn, mặt ủ mày chau, không ngừng nói năng linh ta linh tinh.
Bây giờ thấy Khương Phàm, giống như đột nhiên sống lại, trong đôi mắt đều có ánh sáng.
- Hắn chạy, mau đuổi theo.
Đông Hoàng Như Yên chưa từng gặp được nam hài nhi chơi vui như vậy, luôn có thể mang đến cho nàng kích thích, vui mừng.
Đông Hoàng Như Ảnh ra hiệu với bọn thị vệ ẩn nấp nơi xa, chân đạp hư không, đi theo Khương Phàm.
Sau khi Khương Phàm rời khỏi liền tìm tới một chỗ vắng vẻ ở động sâu dưới mặt đất, mệt mỏi phóng Tô Lăng ra.
Khí tức Tô Lăng rất yếu ớt, đã hấp hối, ngay cả lân phiến đều ảm đạm không ánh sáng, liên miên tróc ra.
- Sơn Hà Đại Táng lại còn có thể cướp đoạt sinh mệnh!
Khương Phàm may mắn kịp thời móc nàng ra, chậm thêm một khả năng hồi thật trực tiếp mai táng nàng, đến lúc đó Đại Diễn thánh địa không thể không tìm hắn liều mạng.
Khương Phàm lấy chút dược thảo bổ sung huyết khí cùng điều trị linh hồn từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, đưa đến trong miệng Tô Lăng.
Khí tức Tô Lăng yếu ớt, cũng mất đi ý thức, sẽ không nhấm nuốt, sẽ không hấp thu.
Khương Phàm lấy ra đan dược nhét vào, kết quả cũng chỉ là ở lại trong miệng, không có nuốt xuống.
Khương Phàm không có cách nào khác, hắn chỉ có thể tạo ra dược dịch, nhỏ giọt vào trong miệng Tô Lăng.
Dược dịch thấm vào lấy khoang miệng, tản mát ra dược hiệu, từ từ thẩm thấu trong thân thể.
Chỉ là Tô Lăng mình không có ý thức để hấp thu, phương thức tẩm bổ này quá chậm.
- Nếu như ngươi bỏ được, nhỏ cho nàng Sinh Mệnh Cam Lộ đi.
Đan Hoàng nhắc nhở trong đầu Khương Phàm.
- Sinh Mệnh Cam Lộ?
Lông mày Khương Phàm lập tức nhăn lại, đối với vật kia lòng vẫn còn sợ hãi.
Dù sao Tô Lăng cũng là nữ hài tử, nếu cái này kích thích lên hào hứng gì đó, chẳng phải là giống với rót thuốc sao, sau đó nếu như nàng đuổi giết hắn khắp thiên hạ, lại nháo đến Đại Diễn thánh địa, mặt của hắn biết để ở đâu.
Trước đó bởi vì chuyện Tô Thiên Tịch đã để lại ấn tượng hỏng bét cho bọn người Tô Triệt, nếu như lại 'Rót thuốc' cho Tô Lăng, chỉ sợ Đại Diễn thánh địa thật sẽ coi hắn là sắc lang, lưu manh.
- Sinh Mệnh Cam Lộ là cứu mạng, thân thể có không trọn vẹn, huyết nhục có tiêu hao, liền sẽ nhanh chóng khôi phục. Lúc đó ngươi là tình huống đặc biệt, tự làm tự chịu.
- Xác định??
- Ta vô cùng xác định.
Khương Phàm do dự một chút, sau đó lấy bình ngọc ra, đẩy cái miệng to lớn của Tô Lăng ra, cẩn thận nhỏ một giọt vào tâm yết hầu.
Sinh Mệnh Cam Lộ sau khi tiến vào yết hầu, nhanh chóng nở rộ lên khí tức sinh mệnh nồng đậm, hướng khuếch tán toàn thân, từ nội tạng đến hài cốt, lại đến huyết nhục, đều được tới tẩm bổ.
Hiệu quả hết sức rõ ràng.
Khí tức suy yếu của Tô Lăng ệt đã ổn định.
Chỉ là...
Tô Lăng vẫn không có thức tỉnh, dược hiệu qua đi, xích lân vã là tia sáng yếu ớt, không có sáng bóng như thường ngày, thân thể mặc dù đã khôi phục hơn rất nhiều, nhưng không có mượt mà như trước đó.
- Một giọt không đủ?
Khương Phàm cảm thấy kì quái.
Hiệu quả của Sinh Mệnh Cam Lộ hắn đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, làm sao có thể không giúp Tô Lăng tỉnh lại được?
- Nàng không phải người.
Đan Hoàng đột nhiên tới một câu.
- Có ý gì?
- Nàng hẳn là yêu! Nàng là Yêu thú hóa thành hình người, mà không phải con người hóa thành Yêu Thể.
- Làm sao mà ngài biết được?
Khương Phàm đứng dậy, một lần nữa đánh giá cự mãng cực lớn đến nỗi nhìn thấy mà giật mình trước mặt.
- Bắt đầu từ Linh Nguyên cảnh, Thú linh văn sẽ thôi hóa cơ thể, dần dần biến thành Yêu Thể, nhưng đây chỉ là kết quả diễn biến, không phải biến thành Yêu thú thật sự. Cho nên Yêu thú sau Linh Nguyên cảnh nói cho cùng chỉ là thân người hình thú. Trừ phi có tình huống cực kỳ đặc thù, thân người hình thú có thể đạt tới mười mấy mét đã coi như là cực hạn, nếu không trái tim, huyết khí thậm chí là linh hồn đều không thể phù hợp với thân hình khổng lồ.
Chương 1147 Quả thật hiếm thấy
- Đến Linh Hồn cảnh, thú nguyên bắt đầu giao hòa cùng linh hồn, để linh hồn biến thành thú hồn, cũng sẽ gây nên thay đổi máu thịt. Trong thời gian này, biến thành Yêu thú mới có thể càng lớn, càng tiếp cận với bản thể Yêu thú.
- Sinh Tử cảnh, tương đương với biến đổi chân chính. Nếu như thất bại, Thú linh văn sẽ biến mất, thân thể đánh mất ý thức, triệt để biến thành Yêu thú. Nếu như thành công, thì có thể tự do chuyển hóa giữa con người cùng Yêu thú với nhau, mà thân người chiếm chủ đạo.
- Tô Lăng này vậy mà có thể liền hóa thân cự mãng trăm mét sau Linh Nguyên cảnh, rất không thể tưởng tượng nổi. Trước đó đã có nghi ngờ, nhưng không bài trừ là có tình huống đặc biệt. Nhưng bây giờ, ta có thể kết luận, nàng chính là Yêu thú!
- Từ chỗ nào kết luận?
- Chỉ có Yêu thú thật sự mới cần khí tức sinh mệnh khổng lồ như vậy đến khôi phục. Nếu như là con người diễn biến hình thú, một giọt đủ để cho nàng khôi phục đỉnh phong.
- Nàng là Yêu thú?
Khương Phàm kinh ngạc, Yêu thú có thể hóa thân hình người?
Tuyệt đối là huyết mạch vô cùng đặc biệt!
- Lại cho nàng thêm một giọt đi. Ta chỗ này còn có rất nhiều huyết đan.
Khương Phàm cũng dứt khoát lấy ra toàn bộ huyết đan, rót toàn bộ mấy trăm viên vào trong miệng Tô Lăng, sau đó lại nhỏ Sinh Mệnh Cam Lộ vào.
Sâu trong góc tối của hang động, không gian nổi lên dao động yếu ớt, Đông Hoàng Như Ảnh cùng Đông Hoàng Như Yên đang trốn ở nơi đó, an tĩnh nhìn tình cảnh trong động.
Con cự mãng này là Khương Phàm bắt sao?
Chẳng lẽ muốn hàng phục?
- Tỷ tỷ, hắn đang lầm bầm nói thầm cái gì vậy?
Đông Hoàng Như Yên nhỏ giọng nói nhỏ.
‘Đừng nói chuyện!’
Đông Hoàng Như Ảnh dùng ánh mắt nhắc nhở nàng.
- Không sao đâu, còn cách không gian bình chướng đây...
Đông Hoàng Như Yên đột nhiên ngậm miệng, bởi vì Khương Phàm ở trong động lại nhìn sang.
Khương Phàm đưa Sinh Mệnh Cam Lộ về phía sau, bỗng nhiên có chút cảnh giác, giống như có thứ gì đang ngó chừng hắn.
Đông Hoàng Như Ảnh huy động hai tay, tinh diệu khống chế không gian xung quanh, cảnh giác trước mặt Khương Phàm. Đông Hoàng Như Yên khẩn trương lên, gia hỏa này tính cảnh giác mạnh như vậy sao?
Khương Phàm nhìn chằm chằm trong bóng đen một lát, toàn thân dâng lên liệt diễm, ngưng tụ thành hỏa vũ, đánh về các ngõ ngách trong động sâu, tất cả chỗ tối tăm đều được chiếu sáng.
Sơn động khổng lồ, giá lạnh ẩm ướt, không có bất kỳ vết tích sinh mệnh nào.
Hẳn là trước đó có cự thú nào đó sống qua ở chỗ này, về sau bởi vì nguyên nhân nào đó nên đã chết rồi, nơi này liền trống không.
Khương Phàm nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi xác định không có nguy hiểm mới buông lỏng cảnh giác.
Đông Hoàng Như Yên nhếch miệng, thầm nghĩ nguy hiểm thật.
Hứa Đan lần theo chỉ dẫn của ngọc bàn tìm được Hứa Như Lai:
- Những người khác thì sao, làm sao chỉ còn lại ba người các ngươi rồi?
- Các ngươi thế nào?
Tộc nhân khác đều cảm thấy rất kỳ quái.
Hứa Như Lai coi như bình thường, Hứa Cảnh Sơn và Hứa Tòng Nhiên lại gầy đi năm ba vòng, đều thoát lực, mặt mũi đầy tiều tụy, tinh thần uể oải, thậm chí còn có cả tóc trắng.
Mấy ngày không gặp, giống như đã già hơn rất nhiều.
Hứa Như Lai ngồi ở bên trên tảng đá, âm thanh trầm thấp:
- Chúng ta phát hiện Khương Phàm, mời đàn sói gần đó đi qua vây bắt. Thế nhưng...
- Nhưng cái gì?
Hứa Đan chú ý tới Tử Lân Cự Lang cảm xúc táo bạo trong cánh rừng phía trước kia, hẳn là sói đầu đàn cao giai Linh Hồn cảnh.
Đàn sói của nó đâu?
Làm sao lại chỉ còn mấy con.
- Khương Phàm đột nhiên từ không trung giết xuống tới, phạm vi ba, bốn ngàn mét núi rừng lật đổ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều bị chôn xuống dưới. Chỉ có hai người bọn họ bò lên, nhưng... Ngươi xem dáng vẻ bọn hắn...
Hứa Như Lai còn sợ hãi tronglòng, nếu như không phải lúc ấy cẩn thận, quả quyết bắt đầu dùng vũ khí Không Gian, chỉ sợ mình đã biến thành xương khô.
- Chết hết?
Sắc mặt mọi người đại biến, hít vào từng ngụm khí lạnh.
- Chết hết! Hơn tám mươi con Tử Lân Cự Lang, chỉ còn sáu con.
Hứa Như Lai đau đớn nhắm mắt lại, không nguyện ý nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
- Ba, bốn ngàn mét đột nhiên sụp đổ? Ngoại trừ lục trọng thiên, những người khác đều chết hết? Nói rõ cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đừng giấu diếm!
Sắc mặt Hứa Đan rất khó coi, thực sự không thể tin được.
Khương Phàm dù có âm hiểm xảo trá thế nào, lại hung ác hiếu chiến thế nào, cuối cùng hắn vẫn chỉ là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên, làm sao có thể hại chết tứ trọng thiên, ngũ trọng thiên, lại còn là toàn bộ!
- Ta không cần thiết phải lừa ngươi.
- Vậy làm sao có khả năng...
- Mặc kệ ngươi tin hay không, nó đều đã xảy ra.
- Hứa Cảnh Sơn, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một tên nam tử hùng tráng hỏi Hứa Cảnh Sơn.
Hắn là người mạnh nhất trong đội ngũ của Hứa Đan, Hứa Vĩnh Xuân. Linh Hồn cảnh lục trọng thiên đỉnh phong, lục phẩm Mộc hệ linh văn.
Hứa Cảnh Sơn mệt mỏi lắc đầu:
- Ta không biết.
- Sao có thể không biết?
- Lúc ấy sau khi Khương Phàm từ trên trời lao xuống, ta rất nhanh đã khốn trụ được hắn. Nhưng... Quá đột nhiên, ta đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì liền bị chôn.
- Hứa Tòng Nhiên?
Hứa Vĩnh Xuân nhìn về phía Hứa Tòng Nhiên đang mệt mỏi.
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Hứa Tòng Nhiên bất lực lắc đầu.
- Làm sao có thể không biết, đều suy nghĩ kỹ một chút cho ta.
Hứa Nghiêm Túc quát tháo.
Chết như thế nào cũng không biết?
Thật uất ức thay bọn hắn!
Hứa Như Lai nói:
- Thật sự chúng ta không biết cái gì cả, nhưng ta có điều nghi ngờ...
- Nghi ngờ cái gì?
- Khương Phàm cố ý dẫn chúng ta đến đây, cũng khẳng định đã sớm làm xong bố trí.
- Không cần nói nhảm!
- Hứa Đan, chú ý thái độ của ngươi.
- Ta còn cần chú ý thái độ? Ngươi phụ trách dẫn đội, lại tổn thất nhiều người như vậy, coi như ngươi còn sống trở lại Kim Thành, cũng sẽ phải bị nghiêm trị. Không muốn trong tộc cưỡng ép an bài Thánh Phật triệt để thôn phệ ngươi, tốt nhất ngươi nên lập công chuộc tội, bắt sống Khương Phàm!
Chương 1148 Phát Tác
Hứa Đan dùng ngôn từ kịch liệt, không có để lại cho Hứa Như Lai bất cứ chút mặt mũi gì.
Hứa Như Lai tức giận, lại yên lặng đè lại.
Bởi vì trách nhiệm đúng là ở hắn, mà Hứa Đan lại có được Kính Tượng linh văn, còn là Đại Thừa thánh văn, địa vị trong tộc gần với Hứa Thiên Kỳ, chờ biến đổi đến Chí Tôn thánh văn, tương lai nàng chính là thống lĩnh.
- Nói tiếp!
Hứa Đan không chỉ có địa vị cao, càng là phe phái khác biệt với Hứa Như Lai, nàng không cần thiết phải khách khí với hắn.
Hứa Như Lai nghiêm mặt trầm mặc một lát, mới nói:
- Ta hoài nghi Khương Phàm bày ra pháp trận gì ở nơi đó.
- Pháp trận?
- Ta suy đoán là pháp trận. Vì sao Khương Phàm cứ khăng khăng đến Luân Hồi bí cảnh, nghe bọn người Nam Cung Cẩm Thành nói, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó ở khắp nơi. Ta nghi ngờ là một loại linh thảo hay vật liệu nào đó có được lực lượng luân hồi, loại vật này vừa vặn có thể khởi động pháp trận của hắn, hủy diệt núi sông, cướp đoạt sinh mệnh.
Đám người chăm chú suy tính một lát, lại cùng nhau gật đầu, giống như có chút đạo lý.
Hứa Như Lai nói:
- Nếu thật là pháp trận, kỳ thật chúng ta không có nhiều như vậy lo lắng. Pháp trận cần đầy đủ thời gian đi bố trí, cũng cần số lượng lớn Linh Bảo làm năng lượng, chỉ cần chúng ta giết được Khương Phàm khi hắn không có chút chuẩn bị nào, hắn cũng chỉ có thể khoanh tay chờ bị bắt.
Mọi người thấy bộ dáng của bọn người Hứa Cảnh Sơn, có chút lo lắng.
Nếu như là pháp trận, xác thực dễ giải quyết, nếu thật là vũ khí nào đó thì sao?
Nhưng, Khương Phàm thiết kế tàn sát nhiều người của bọn hắn như vậy, bọn hắn tuyệt đối không có lý do gì để từ bỏ đuổi bắt.
Hứa Đan sau khi chăm chú cân nhắc, nói:
- Lại điều động hai nhóm đàn sói gần đó, liên hợp lùng bắt Khương Phàm. Chú ý giữ một khoảng cách, duy trì khoảng cách vạn mét.
Trong động sâu, sau khi Tô Lăng ăn vào huyết đan cùng Sinh Mệnh Cam Lộ, tình huống dần dần ổn định.
Khương Phàm thở phào, ngồi ở bên cạnh minh tưởng.
Uy lực của Sơn Hà Đại Táng xác thực khủng bố, vậy mà lại có thể quét sạch ba, bốn ngàn mét, tương đương với thế công cường hãn của Linh Hồn cảnh lục trọng thiên.
Hôm nay lại là lần đầu nếm thử, tương lai khẳng định uy lực sẽ càng mạnh.
Nhưng, loại pháp chỉ này giống như là cấm thuật có cái tai hại, cũng không cách nào khống chế được.
Bây giờ chỉ là mấy ngàn mét, nếu như tương lai đạt tới mấy vạn mét, thậm chí càng lớn hơn, một khi dẫn bạo, chẳng phải là các bằng hữu của hắn đều vùi vào sao.
Tựa như Tô Lăng như thế này.
Có thể nghĩ biện pháp khống chế hay không?
Ví dụ như, phạm vi khống chế?
Nhưng thứ hắn mượn dùng chính là uy lực sơn hà, phạm vi càng lớn, uy lực càng khủng bố hơn. Nếu như rút nhỏ phạm vi, uy lực cũng sẽ nhận ảnh hưởng.
Lại ví dụ như, có thể trực tiếp dẫn xuất năng lượng thần bí từ sâu trong lòng đất kia hay không?
Như thế thì sẽ không cần hủy diệt sơn hà, mà có thể tiến hành khống chế.
Khương Phàm yên lặng cảm ngộ đại địa, ý thức lần nữa trầm luân đến bên trong không gian thần bí.
Không gian vặn vẹo, mênh mông, vô biên.
Khoáng mạch chập trùng trong đại địa, giống như Cự Long quay quanh, mạch nước ngầm lao nhanh như ẩn như hiện.
Các loại năng lượng kỳ diệu phiêu đãng, tỏa ra ở trong không gian.
Cho dù đã đi đến đây được hai lần rồi thế nhưng Khương Phàm vẫn có một sự rung động thật sâu.
Nhìn xung quanh nơi này, lại có cảm giác Thần Linh quan sát dân chúng, nhìn trộm thế giới ảo diệu thần kỳ.
Khương Phàm nhìn qua chùm sáng thần bí cuồn cuộn nơi xa, nơi đó đã có khí thế vô cùng mênh mông, lại có pháp ngôn nặng nề, còn có sinh mệnh dao động thần kỳ hay không.
- Sơn hà đại địa, tượng trưng cho sinh mệnh vô hạn, cũng tượng chưng cho khả năng vô hạn. Sơn Hà Đại Táng, cũng không chỉ là mai táng, cũng không chỉ là hủy diệt.
- Nếu ta có thể lấy pháp chỉ thỉnh nguyện vạn dặm sơn hà, mai táng vạn vật, cũng hẳn là có thể lấy pháp chỉ pháp lệnh núi cao, sông lớn thay đổi tuyến đường.
- Ta lấy sơn hà là phụ mẫu, liền có thể hóa thân thành sơn hà. Tai nạn... Hủy diệt... Sinh mệnh... Thai nghén... Hết thảy không thể làm gì, hết thảy lại đều có thể khống chế.
Khương Phàm khẽ nói, yên lặng cảm ngộ.
Chùm sáng thần bí phiêu đãng ở phía xa, an tĩnh, bình thản, ấm áp, giống như đang ngắm nhìn Khương Phàm, ngắm nhìn hài tử của mình.
Không biết qua bao lâu, giọng Đan Hoàng đột nhiên truyền vào trong ý thức:
- Ngươi tỉnh lại trước, hình như chúng ta gặp phiền toái.
Bị phát hiện rồi?
Khương Phàm lập tức bừng tỉnh.
- Ngươi nhìn Tô Lăng.
Giọng Đan Hoàng rất nhẹ.
Hả?
Khương Phàm quay đầu nhìn sang, thể hiện lập tức trở nên đặc sắc.
Tô Lăng thân thể cao lớn đang quái dị giãy dụa, con mắt nửa mở, ánh mắt hiện ra ánh sáng mê ly.
Toàn thân nàng cuồn cuộn yêu khí, dần dần biến trở về hình người.
Xinh xắn lanh lợi, uyển chuyển thon dài.
Vảy dày đặc bao trùm lấy toàn thân, so với dáng vẻ không mặc thì lại càng mê người.
Bên trong hơi thở của nàng phát ra thanh âm quái dị, thân thể uốn éo, khẽ nhếch môi, hai chân mất tự nhiên khép lại.
Sau đó, yêu khí lần nữa cuồn cuộn, dần dần lại biến thân thành cự mãng khổng lồ.
Đông Hoàng Như Ảnh cùng Đông Hoàng Như Yên đứng ở rong góc cũng cảm thấy kỳ quái mà nhìn cự mãng kia.
Nó có thể hóa thân thành hình người?
Chẳng lẽ là linh văn?
Nhưng khí tức là Linh Hồn cảnh sơ kỳ, làm sao có thể diễn biến thành Yêu Thể trăm mét?
- Nàng làm sao thế?
Đông Hoàng Như Yên dùng ánh mắt hỏi thăm tỷ tỷ.
Đông Hoàng Như Ảnh chậm rãi lắc đầu, cảm giác tình huống của cự mãng có chút quái dị.
- Nàng thế nào?
Khương Phàm đứng dậy nhìn Tô Lăng, trong lòng có dự cảm không tốt.
- Ngươi nhét huyết đan quá liều.
- Đừng gạt ta, huyết đan còn có hiệu quả này? Ta ăn nhiều như vậy, cũng không có phát qua... Khụ khụ...
- Ngươi nhét vào mấy trăm viên huyết đan, bổ sung đủ lượng huyết khí, Sinh Mệnh Cam Lộ lại xen lẫn trong bên trong, không có bị tiêu hao hết, cho nên...
- Kích thích... Phát dục... Rồi?
Khương Phàm gian nan mở miệng.