Khương Phàm rơi vào trên lôi đài, chau mày:
- Đã chết rồi sao? Ta nghĩ những người đi lên thi đấu bài vị tất cả đều là thiên tài, thiên tài hoàng triều cũng hẳn là có thể xứng với hai chữ thiên tài. Là ta đánh giá cao các ngươi.
Giọng nói tùy ý lại giá lạnh quanh quẩn trên lôi đài, truyền khắp diễn võ trường an tĩnh.
- Hắn giết Tô Tử Tấn?
Toàn trường bỗng nhiên oanh động, ba mươi vạn người kinh hô gọi bậy.
Chết người?
Chết người trên thi đấu bài vị?
Trước đó ngay cả thấy máu đều hiếm có, vậy mà tới đây lại trực tiếp đấm một nhát chết tươi rồi?
Bọn người Kiều Thiên Mạch đều trừng to mắt, cảm giác đầu ông ông.
- Ngươi đang làm gì!
Cường giả hoàng tộc trấn thủ lôi tràng giận tím mặt, quá đột nhiên, ngay cả hắn đều không kịp phản ứng.
Hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Phàm lần đầu tiên xuất hiện, lần đầu tiên lên đài, đơn giản một quyền, lại trực tiếp tàn sát tử đệ Tô gia.
Khương Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi nói ta đang làm gì, luận võ đấy. Ta ra quyền, hắn tiếp lấy. Luận bàn mà thôi, chạm đến mà thôi.
- Chết tiêt, ngươi đã giết hắn!!
Người trấn thủ lôi đài lên cơn giận dữ, cái này không chỉ là trách nhiệm của Khương Phàm, càng là sai lầm nghiêm trọng của hắn.
- Đây là trách ta sao? Ta chỉ là chạm đến thôi, ai nghĩ hắn ngay cả ‘chút’ đó đều đỡ không nổi.
- Ngươi không biết lực quyền của chính ngươi? Ngươi không biết một quyền có thể đánh chết hắn?
- Ta đương nhiên biết lực quyền của mình, nhưng ta không biết thiên tài Tô gia phái tới có thể chịu bao nhiêu lực quyền. Vì để tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta liên tục hỏi năm lần, hữu nghị hỏi thăm hắn phải chăng đã chuẩn bị xong. Hắn nói, hắn đã chuẩn bị xong.
- Ngươi... Ngươi...
Cường giả hoàng thất tức giận đến nỗi không kiềm chế được nữa, lại phản bác không ra.
- Trận đầu kết thúc, ta thắng, Tô gia thua. Người chết không do ta, do Tô gia.
Khương Phàm quay người, đi thẳng xuống đài.
- Do chúng ta?
Đám người Tô gia tức giận đến tím cả mặt, suýt chút nữa liền muốn vọt tới trên lôi đài.
- Thật ngông cuồng!
Đám người xao động, gia hỏa này so với trong lời đồn còn cuồng hơn.
- Cuồng thật.
Kiều Thiên Mạch lấy lại tinh thần, lắc đầu rung động, lại hạ miệng, nhìn Kiều Vi Nhi nũng nịu bên cạnh:
- Cái này… nếu là thành thân, ngươi gánh vác được không?
- A?
Kiều Vi Nhi om lấy miệng nhỏ đỏ hồng, kinh ngạc nhìn lôi đài.
- Đại ca!
Kiều Vô Song rất bất đắc dĩ, đây là lời mà ca ca có thể nói sao?
- Khương Phàm, ngươi đứng ở chỗ này cho ta, còn chưa có kết thúc.
Cường giả trấn thủ lôi đài nhìn về phía đài cao, hỏi thăm thái độ hoàng thất.
Bầu không khí trên đài cao rất ngột ngạt.
Không chỉ có Nhân Hoàng ngồi ở chỗ này, còn có tộc lão quan trọng của hoàng thất, cùng tộc trưởng cửu đại gia tộc ở hai bên. Bọn hắn cũng đều bị một màn đột nhiên này làm cho kinh đến.
Có mấy người vừa nhấp một hớp trà xanh, chuẩn bị ngẩng đầu thưởng thức, kết quả Tô Tử Tấn đã chết, nước trà suýt chút nữa đều phun ra ngoài.
- Kiều Vạn Niên?
Giọng Nhân Hoàng lạnh nhạt lại lộ ra uy thế.
Kiều Vạn Niên đứng dậy hành lễ.
- Nhân Hoàng có gì phân phó.
- Xử lý như thế nào?
- Xin hỏi Nhân Hoàng, ngài chỉ là...
- Khương Phàm giết người.
- Cái này sao, chúng ta sẽ không truy cứu trách nhiệm Tô gia.
- Ngươi nói cái gì?
Tộc trưởng các tộc đều đồng loạt nhìn hắn, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
- Chúng ta… sẽ không… truy cứu… trách nhiệm… Tô gia.
Kiều Vạn Niên lặp lại lần nữa, cố ý tách câu ra, làm cho tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
Gia chủ Tô gia vỗ bàn đứng dậy:
- Mắt ngươi mù sao? Là nhà hài tử chúng ta chết rồi, không phải Khương Phàm!
Đại hoàng tử nhìn phụ hoàng một chút, ra mặt nói:
- Nếu như Kiều gia chủ biết mình nói đang cái gì, có thể làm phiền ngài giải thích cho chúng ta là ngài đang nói gì hay không!
Kiều Vạn Niên có chút hành lễ, mới nói:
- Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, Tô Tử Tấn là lục phẩm linh văn. Tình huống này hoàng thất rất rõ ràng, Tô gia cũng rõ ràng. Hết lần này tới lần khác muốn an bài hai người bọn họ cùng một chỗ, ta cảm giác Tô gia là có chuẩn bị riêng. Khương Phàm toàn lực ứng phó, đương nhiên, kết quả Tô Tử Tấn ngay cả một quyền đều không chống đỡ nỗi. Trong này, có chút khả nghi.
- Mà, trước khi bắt đầu Khương Phàm đã luân phiên hỏi thăm phải chăng Tô Tử Tấn đã chuẩn bị sẵn sàng, tư thái quý tộc, tinh thần đáng khen. Ngược lại là Tô Tử Tấn không những không lĩnh tình, còn hô to gọi bậy.
Tộc trưởng các tộc cũng hơi phóng đại con ngươi, khó có thể tin được mà nhìn Kiều Vạn Niên.
Đây là lời tộc trưởng nói?
Đây quả thực là không biết xấu hổ!
Nhân Hoàng đều không có nghĩ đến sẽ nghe được một phen đáp trả từ Kiều Vạn Niên trong miệng như thế này.
- Vậy ý của ngươi là...
- Tô Tử Tấn chết rồi, rất đáng tiếc, nhưng trách nhiệm không phải ở Khương Phàm, ta thậm chí hoài nghi, đây là quỷ kế của Tô gia. Cố ý đưa ra miếng da giòn, để Khương Phàm thất thủ, sau đó hãm hại Kiều gia, làm bài vị Kiều gia bị hạ xuống. Thủ đoạn ti tiện, tâm tư hiểm ác.
- Ngọa tào… ngươi...
Gia chủ Tô gia bộc phát tại chỗ, suýt chút nữa chỉ vào mũi Kiều Vạn Niên mắng lên.
Tộc trưởng các tộc lại lần nữa chấn kinh, Kiều Vạn Niên có thể bày ra một đạo lý như thế này?
Không đúng, đây là đạo lý cái rắm, đây rõ ràng là xỏ lá!
Kiều Vạn Niên tiếp tục nói:
- Nhân Hoàng, thi đấu bài vị, thần thánh trang trọng, công bằng nghiêm chính. Nếu quả thật Tô gia là có tính toán như thế này, nên phạt tội!
- Ta... Ta... Ngươi...
Gia chủ Tô gia suýt chút nữa tức đến nghẹn họng mà không thở được.
Tộc trưởng các tộc khác đều rung động lắc đầu, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Các tộc lão hoàng thất đều bị kìm nén đến mặt đỏ lên, muốn chỉ trích nhưng lại tìm không thấy cớ.
Kiều Vạn Niên nhìn gia chủ Tô gia tức gần chết, thản nhiên nói:
- Ta không truy cứu, ngươi không cần sợ hãi.
- Ai sợ hãi, Kiều Vạn Niên, ngươi còn muốn cái mặt mo này hay không?
Chương 957 Ủy khuất không thôi
Đầu Tô Trường Bạch như muốn nổ đôm đốp, sát khí phóng cả ra ngoài, suýt chút nữa đã muốn biến thành đầu hổ, nhưng lại cưỡng ép ngăn chặn, biến trở về đầu người.
Một vị tộc lão hoàng thất ho khan vài tiếng, nhắc nhở:
- Kiều Vạn Niên, chú ý trường hợp, chú ý dáng vẻ ngươi, không được hung hăng càn quấy. Khương Phàm giết Tô Tử Tấn, phá hủy quy củ, lẽ ra...
Kiều Vạn Niên không chờ hắn nói xong, liền lần nữa hành lễ:
- Nếu Tô gia thừa nhận, còn xin Nhân Hoàng minh xét. Là ai an bài sắp xếp ra sân, vì sao lại an bài Tô Tử Tấn cùng Khương Phàm?
- Là người phụ trách của hoàng thất sai lầm hay là đã cầm lấy tiền tài Tô gia, cố ý tính toán. Mặc dù những năm gần đây Kiều gia chúng ta đã yếu thế đi, nhưng chí ít chúng ta vẫn tôn trọng thi đấu bài vị, mà một ít gia tộc...
Tô gia giận dữ gầm thét:
- Kiều Vạn Niên, hôm nay ngươi tới đây, đã để quên da mặt, hay là đầu của ngươi ở nhà mới đi ra ngoài.
- Nhân Hoàng, Tô lão cẩu giống như đang nhục mạ ta, còn xin Nhân Hoàng minh xét.
- Ngươi gọi ta cái gì? Kiều điểu nhân, ngươi lặp lại lần nữa!
- Ai... thật mất phong độ.
Kiều Vạn Niên tiếc nuối lắc đầu.
- Đủ rồi!!
Nhân Hoàng vỗ án.
- Nhân Hoàng, Kiều gia chúng ta tôn trọng quy củ thi đấu bài vị, cũng không muốn gây phiền toái cho hoàng thất. Chuyện này, chúng ta ăn chút thiệt thòi, nhịn. Nhưng nếu Tô gia vẫn cứ khăng khăng cắn loạn, ta khẩn cầu hoàng thất đem người phụ trách an bài vị trí thi đấu mời đi ra, ở trước mặt chỉ ra chỗ sai, phải chăng nên giảng hoà hiềm nghi cùng Tô gia.
- Ngươi...
Gia chủ Tô gia bị chế trụ.
Người an bài Khương Phàm đấu với Tô Tử Tấn chính là hắn, trong này thậm chí còn có ý của Nhân Hoàng, thật muốn truy tra ra...
- Chuyện này, khẳng định là ngoài ý muốn!
Nhân Hoàng không thể không ngăn chặn xúc động, ra hiệu luận võ tiếp tục.
- Không phạt??
Người trấn thủ diễn võ trường khó có thể tin, chết người đó, phụ mẫu nó, đều mù sao, chết người!
- Trận thứ hai, tiếp tục!
Hoàng thất nơi đó truyền đến thanh âm uy nghiêm.
Toàn trường bạo động, đây là gì, không giải quyết được gì sao?
Tô Tử Tấn chết vô ích?
Khương Phàm không nhận trừng phạt?
- Vì sao, xin cho Tô gia một lời giải thích.
- Vì sao, nói đi.
- Một câu ngoài ý muốn đã đem đuổi chúng ta rồi? Ai nói là ngoài ý muốn!
Tô gia nơi đó đương nhiên không phục, nhao nhao kêu gào, kết quả cao tầng căn bản không có để ý tới.
Không có chuyện gì?
Bọn người Kiều Thiên Mạch càng ngoài ý muốn, phụ thân ở phía trên đã nói cái gì rồi?
Tiếp tục tranh tài!
Các tộc thay nhau lên đài, thể hiện thực lực Linh Hồn cảnh.
Trận thứ bảy, Kiều Thiên Mạch đối đầu với Đường Nguyên Bá.
Đường Nguyên Bá cố ý nhục nhã Kiều gia, vừa mới bắt đầu đã phóng xuất ra Hỏa Táng lĩnh vực cường đại, vây khốn Kiều Thiên Mạch, điên cuồng ngược chiến.
Kiều Thiên Mạch cực lực giãy dụa, kết quả rất nhanh đã vô tình bị khống chế lại.
Bởi vì trước đây Khương Phàm oanh sát Tô Tử Tấn, Đường Nguyên Bá trọng thương Kiều Thiên Mạch cũng không có nhận trừng phạt.
- Nhanh nhanh nhanh, đan dược.
Kiều Thiên Mạch vừa bị khiêng xuống đến, tử đệ Kiều gia đã nhanh chóng vây đi qua.
- Ta... khiến cho gia tộc mất mặt...
Kiều Thiên Mạch máu me khắp người, hấp hối.
Mấy vết thương trước ngực nhìn thấy mà giật mình, đều có thể nhìn thấy trái tim đanh bành bành nhảy lên.
- Huynh biểu hiện rất tốt, là linh văn có khoảng cách.
Tỷ muội Kiều Linh Vận trấn an hắn.
Khương Phàm cũng nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt, trận ngày mai ngươi trực tiếp nhận thua, chúng ta chỉ cần có thể cam đoan đầu vị trí thứ năm là được rồi.
Sắc trời dần tối, trận thứ mười hai bắt đầu.
Khương Phàm lên đài lần thứ hai.
Chi thứ Đường gia, Đường Nguyên Hồng đứng tại ngoài ngàn mét, sắc mặt nghiêm túc.
Hắn cũng là nhận mệnh lệnh gia tộc, mang lên vũ khí bí mật chuẩn bị ngạnh kháng Khương Phàm.
Nhưng Khương Phàm vậy mà lại giết Tô Tử Tấn, cái này khiến hắn có chút bỡ ngỡ.
- Chuẩn bị xong chưa?
Khương Phàm mới mở miệng, Đường Nguyên Hồng nơi đó không hiểu khẽ run rẩy.
- Đường Nguyên Hồng, lên đi! Đừng sợ hắn!!
- Không cần liều mạng, trước tiên dùng tấm chắn chống đỡ, lại tìm cơ hội phản kích.
Đường gia ở phía sau hô to, cổ động cho hắn.
Đường Nguyên Bá, Đường Tư Đồ đều đứng phía trước nhất, đang mong đợi Đường Nguyên Hồng biểu hiện.
Bọn hắn có lòng tin đối với Đường Nguyên Hồng, càng có lòng tin đối với tấm chắn trong tay Đường Nguyên Hồng. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, lại cứng rắn kháng Khương Phàm mấy hiệp, liền xem như thắng.
- Chuẩn bị xong chưa?
Khương Phàm lần nữa hỏi thăm.
- Ta chuẩn bị xong.
Đường Nguyên Hồng dùng sức nắm chặt tấm chắn nặng nề trong tay, dần dần có lòng tin.
Lôi quang đại tác toàn thân hắn, oanh minh khắp lôi đài, nhìn Khương Phàm hô to:
- Đến đây!
- Ta đến?
Khương Phàm hỏi lại.
- Ngươi đến! Đến đây!
Tấm chắn trong tay Đường Nguyên Hồng là Bảo khí của Đường gia.
Không chỉ có cứng rắn nặng nề, bên trong còn phong tồn lấy lôi triều vô cùng khủng bố, có thể làm phòng ngự lại tương đương với hồ năng lượng, phối cùng Linh văn hắn vô cùng hợp.
- Ngươi xác định ta ra tay trước?
- Ngươi đi thử một chút, đến đây.
- Ngươi xác định?
- Không cần nói nhảm, tới.
Đường Nguyên Hồng gào thét, lôi văn đại tác, Lôi nguyên lực giữa đất trời lập tức nhận dẫn dắt.
Lôi Thuẫn trước hết đã nhận cảm ứng, oanh minh kịch liệt, sôi trào lên lôi triều ngập trời, đinh tai nhức óc, cường quang chướng mắt.
Đường Nguyên Hồng cảm nhận được năng lượng lôi triều, trên mặt hiện ra vẻ mặt kích động.
Đây không phải lôi điện bình thường, mà là thiên lôi bị các tộc lão phong tồn đến.
Có nó, hắn có lòng tin ngạnh kháng mấy trận cùng Khương Phàm.
Mà, Lôi Thuẫn còn có một bí mật lớn, bí mật chuẩn bị vì Khương Phàm.
- Đến đây! Đến đây!
Đường Nguyên Hồng hô to, biểu hiện dần dần dữ tợn, đáy mắt còn có mấy phần tà quang đang nhấp nháy.
Lôi Thuẫn lay động lịch liệt, giống như một ngọn núi sét, lôi triều sôi trào mãnh liệt, dâng lên phía trước, cuồng liệt xen lẫn, liên tiếp hình thành năm cánh cổng lôi nguy nga, đứng vững ở trong sân, cao tới mười mấy mét, tràn ngập uy thế kinh người.
Chương 958 Cái này thuộc về tự sát
- Ta cảm giác hắn hàng phục không nổi nguồn năng lượng này.
Khương Phàm cố ý hỏi không trung người trấn thủ.
- Đừng có nói nhảm, đánh đi!
Người trấn thủ lạnh mặt, nhìn chằm chằm chiến trường tùy thời chuẩn bị ra tay.
- Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, đừng đến lúc đó lại nhao nhao với ta.
Khương Phàm vung tay triệu ra tàn đao, đi qua phía Đường Nguyên Hồng.
Đi rất chậm, bước chân rất nhẹ, lại dần dần tràn ngập ra một khí thế kinh người. Giống như là một con cự thú tàn nhẫn, tập trung vào con mồi xa xa.
Đường Nguyên Hồng nắm chặt tấm chắn, định thần chú ý.
Lôi triều tiếp tục sôi trào, tuôn về phía trước, tại mỗi cánh cửa sét đều ngưng tụ ra xà mãng tráng kiện, leo lên vờn quanh, càng lộ vẻ uy thế.
- Lục phẩm linh văn có thể phóng thích võ pháp như thế này?
- Hắn đang dùng năng lượng bên trong Lôi Thuẫn.
- Đặc tính linh văn Đường gia chính là điều động năng lượng nguyên thủy xung quanh, tấm chắn kia vừa vặn để cho hắn sử dụng.
- Tên Đường Nguyên Hồng này cũng không đơn giản nhỉ.
- Đường Nguyên Hồng được Đường Nguyên Bá chỉ điểm, trên võ pháp có tạo nghệ rất sâu.
Bầu không khí tại diễn võ trường dần dần tăng vọt, xem ra Khương Phàm là không thể lại đấm một nhát chết tươi Đường Nguyên Hồng. Trận luận võ này, hẳn là trận luận võ 'Đứng đắn'.
Khương Phàm từng bước một đến gần, ánh mắt cách lôi triều, nhìn chằm chằm Đường Nguyên Hồng.
Đường Nguyên Hồng khí thế cuồng nhiệt, lên tiếng gào thét:
- Đến đây! Ngươi ngược lại là đến đây!
- Như ngươi mong muốn.
Khương Phàm khí thế đột nhiên biến đổi, cất bước phóng tới, bước chân nặng nề, giống như trọng chùy dậm xuống lôi đài, lực lượng khỏe mạnh, tốc độ liên tục tăng lên.
- Aaaa… !!
Đường Nguyên Hồng hét lớn, gương mặt dữ tợn, theo linh văn khống chế, toàn bộ xà mãng dung nhập cổng lôi, trong nháy mắt tăng cường lực phòng ngự.
- Bá Đao Thức!
Khương Phàm lao tới, hai tay cầm đao, cuồng dã vung chém.
Trong chớp mắt, huyết khí cuồn cuộn khắp toàn thân, hai tay phồng lên, bò đầy mạch máu, lực lượng tăng vọt, tàn đao nhấc lên mênh mông tử khí (khí màu tím), hòa với huyết quang lao đến cổng lôi.
Đao khí bá liệt, thẳng tiến không lùi.
Ầm ầm.
Cổng lôi nguy nga vỡ nát, lôi triều nổ tung.
Nhưng, cường quang cổng lôi thứ hai phía sau tăng vọt, nhấc lên vòng xoáy giống như lực lượng thôn phệ, kéo lấy lôi triều vỡ nát phía trước hội tụ tới nơi đó.
Uy thế cổng lôi thứ hai bỗng nhiên tăng cường, trở nên không thể phá vỡ.
- A?
Diễn võ trường nhấc lên trận trận kinh hô, võ pháp còn có thể diễn biến như thế này, lục phẩm linh văn có thể khống chế được?
Không hổ là linh văn Đường gia, quả nhiên phi phàm.
Khương Phàm lại không ngừng tấn công, thẳng tiến không lùi, đao thứ hai theo sát phách trảm ra ngoài.
Đao thế tăng vọt, bá liệt vô địch, so với trước đó càng mạnh hơn.
Ầm ầm!
Cổng lôi thứ hai oanh minh kịch liệt, theo đó mà bạo tạc.
Cường quang cuồn cuộn, lôi điện loạn vũ, nhưng vẫn bị cổng lôi phía sau cường thế kéo đi qua. Tương đương với năng lượng hai cổng cổng lôi rót đến.
Nhưng, cổng lôi càng ngày càng mạnh, đao mang của Khương Phàm cũng càng ngày càng mạnh.
Đao thứ ba... Đao thứ tư... Đao thứ năm...
Khương Phàm cường thế dã man, đánh vỡ dễ như trở bàn tay, mãnh liệt đánh vào thị giác toàn trường.
Gương mặt Đường Nguyên Hồng dữ tợn, con mắt, lỗ tai cũng bắt đầu rướm máu.
Linh văn hắn có thể hoàn mỹ khống chế năm cổng lôi, đây cũng là diễn dịch võ pháp mạnh nhất của hắn, nhưng lôi triều hôm nay không phải lôi triều bình thường, cho nên hắn đã tiếp nhận áp lực cực lớn.
Đầu nhói nhói, giống như muốn vỡ vụn.
Ầm ầm!
Cổng lôi thứ năm kịch liệt ngưng tụ, tương đương với gấp năm lần gia tăng, tăng vọt uy thế, ngạnh kháng đao thứ năm Khương Phàm đã đập tới tới.
- Ta có thể chống đỡ được...
Đường Nguyên Hồng đang muốn gào thét, kết quả cổng lôi ầm vang nổ tung trước đao mang, lôi triều kinh khủng triệt để mất khống chế, quét sạch bốn phương tám hướng, suýt chút nữa xốc Lôi Thuẫn phía sau lên.
Khí huyết Đường Nguyên Hồng sôi trào, máu tươi từ trong kẽ răng phun ra ngoài.
Khương Phàm nháy mắt đã tới, đao thứ sáu phách trảm, tàn đao cùng linh hồn giao hòa, cường đại chiến hồn trùng kích máu thịt Khương Phàm, kích phát ra đao thế càng kinh khủng.
- Đến đây.
Đường Nguyên Hồng gian nan ổn định, chiến ý dâng cao, gương mặt dữ tợn, đáy mắt tái hiện tà quang.
Lực lượng Lôi Thuẫn càng kinh khủng hơn nữa, đó chính là phản kích của bản thân!
Gặp va chạm mạnh bao nhiêu liền sẽ thả ra uy lực mạnh cỡ đấy. Tựa như có bản thân ý thức lại tính khí nóng nảy.
Cho nên Khương Phàm đánh càng hung ác, Lôi Thuẫn bộc phát phản kích lôi triều liền sẽ càng khủng bố hơn.
Vừa vặn trọng thương Khương Phàm!
Ha ha, lấy lục phẩm trọng thương Chí Tôn Thánh phẩm, dù chỉ là mở một vết thương, để lại máu tươi, cũng đủ để hắn danh chấn toàn trường.
Đến đây! Đến đây!!
Khương Phàm vung mạnh đao đánh đến khi Lôi Thuẫn.
Ầm ầm!!
Một tiếng vang thật lớn, rung động lôi tràng, thanh (âm thanh) triều chói tai cơ hồ vượt trên tiếng nghị luận của tất cả mọi người.
Lôi Thuẫn tăng vọt cường quang, giống như nổ tung, dâng lên lôi điện kinh khủng, quét sạch bốn phương tám hướng.
Năng lượng cực kỳ nóng nảy, cơ hồ giống như Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên tự bạo.
Toàn thân Khương Phàm run rẩy, bị hung hăng đẩy lui, rơi xuống hơn trăm mét bên ngoài.
Mà Đường Nguyên Hồng trước một giây còn đang cuồng nhiệt gào thét, sau một giây trực tiếp bị lôi triều bao phủ, bị Lôi Thuẫn oanh kích, vỡ nát tại chỗ.
Hắn không nghĩ tới đao thứ sáu so với đao thứ năm sẽ mạnh nhiều như vậy, cơ hồ là biến chất.
Lôi Thuẫn nặng nề trực tiếp nảy lên, vỡ nát hai cánh tay của hắn, nện ở trên thân, lôi triều kinh khủng ngay sau đó xé nát hắn.
Tiếng nghị luận kịch liệt trên toàn trường lập tức im bặt mà dừng.
Chết rồi?
Lại chết rồi?
Khương Phàm rơi xuống đất, mặt ngoài thân thể lấp lóe tử quang, không tổn hao đến một sợi tóc nào, nhưng sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, đột nhiên lên tiếng gầm thét:
- Ta khiếu nại, Đường Nguyên Hồng tự sát! Dọa ta một hồi!
Chương 959 Nháo kịch
- Cổ Hoa vẫn là hoàng tộc sao, tất cả thiên tài đều là phế vật sao! Tên trước một quyền đấm chết, tên này lại cá biệt tự mình đánh chết. Thi đấu bài vị không phải luận bàn biểu hiện ra sao, không phải nói thánh văn đấu với thánh văn, lục phẩm đối với lục phẩm sao? Liên tiếp an bài thế này, là xem thường Khương Phàm ta sao, người an bài vị trí bị đổ nước vào não sao?
Tiếng gào thét cao vút, tức giận lên án để ba trăm ngàn khán giả toàn trường còn chưa có lấy lại tinh thần đều vội vàng không kịp chuẩn bị.
Đã giết người làm sao còn tức giận.
Mà, nội dung hắn lên án còn trực chỉ hoàng thất!
Kịch liệt tương phản để bầu không khí toàn trường tiếp tục an tĩnh.
Bọn người Đường Nguyên Bá đều trừng to mắt, một hồi nhìn Đường Nguyên Hồng vỡ vụn trên đài, buồn giận đan xen, một hồi tức giận nhìn Khương Phàm đang lên án, lên cơn giận dữ.
Lồng ngực bọn hắn cuồn cuộn lên, hô hấp dồn dập, miệng liên tiếp đóng mở, lại nhất thời không biết phải nói gì.
Ngay cả người trấn thủ hoàng thất ở không trung đều sửng sốt, khốn kiếp, ta lại không kịp phản ứng?!
Trên đài cao, Kiều Vạn Niên cũng vỗ bàn đứng dậy, cao giọng giận dữ mắng mỏ:
- Các ngươi quá mức! Còn muốn dùng người chết tới áp chế Kiều gia chúng ta tới bài vị cuối cùng sao?
- Một lần là đủ rồi, lại còn lần thứ hai. Nhân Hoàng, xin hãy vì Kiều gia thần làm chủ, nghiêm tra hai nhà Tô, Đường, vấn trách người phụ trách bài vị của hoàng thất.
- Ác nhân cáo trạng trước!
- Kiều Vạn Niên, há miệng nói lời bịa đặt, hôm nay ngươi thật không biết xấu hổ sao?
Hai vị gia chủ Tô gia Đường gia liên tiếp bừng tỉnh, nhao nhao giận dữ mắng mỏ Kiều Vạn Niên, cũng ngay sau đó góp lời với Nhân Hoàng:
- Xin vì hai nhà chúng thần làm chủ!
Tộc trưởng các tộc chau mày, đều nhìn về lôi đài.
Quá độc ác, quá phách lối, tên Khương Phàm này rõ ràng là lên đài giết người.
Cái này là có thù sao?
Hay là trong lòng tàn nhẫn khát máu!
Mà, đây quả thực là đại bất kính.
Cố ý giết người, chính là phá hư quy tắc bài vị, là khiêu khích hoàng thất!
Bọn hắn lại nhìn về phía Kiều Vạn Niên trước mặt, lão tặc này hôm nay vì bảo đảm cho Khương Phàm, mặt cũng không cần? Hay là Kiều Vạn Niên mới là kẻ chủ mưu, bằng không sao hắn có thể phản ứng nhanh như vậy!
Hai tay Nhân Hoàng nắm chắc ghế đá, sắc mặt dần dần âm trầm.
Hắn bỗng nhiên có cảm giác, tại thời điểm bỏ mặc các gia tộc Hoàng Phủ động tay chân trên việc tuyển chọn vị trí thi đấu bài vị liền đã mất đi quyền khống chế thi đấu bài vị này rồi.
Mặc cho ai đều có thể nhìn ra được, an bài đối thủ lục phẩm cho Khương Phàm là cố ý gây nên, phía sau an bài lục phẩm linh văn cho bọn người Đường Tư Đồ là để bảo toàn thực lực, cũng là vì trận 'Chém giết' cuối cùng kia.
Nếu như Khương Phàm và Đường Tư Đồ đều có thể an phận, người bên ngoài cho dù nhìn ra cái gì cũng sẽ không quá để ý, sẽ chỉ chờ mong trận chém giết cuối cùng.
Nhưng, Khương Phàm hiển nhiên sẽ không an phận.
Hắn sai lầm rồi!
Vậy mà lại sai lầm trên thân một hài tử trong trường hợp quan trọng như vậy .
- Nhân Hoàng, xin lập tức bắt lấy người phụ trách bài vị hoàng thất! Nghiêm tra phải chăng hắn đã cấu kết cùng hai nhà Tô Đường!
- Không nhìn thi đấu bài vị công bằng liêm chính, một mình cùng các tộc xâu chuỗi, vì mình mưu lợi, là vô pháp vô thiên!
- Xin lập tức chém đầu, lấy đó làm công chính, chấn chỉnh hoàng quyền.
Kiều Vạn Niên không để ý sắc mặt Nhân Hoàng, càng không để ý ánh mắt tộc trưởng các tộc, quỳ một gối xuống, cao giọng gào thét, không che giấu thanh âm chút nào, rung động đài cao, truyền khắp diễn võ trường rộng rãi.
Diễn võ trường lại tiếp tục an tĩnh, mấy chục vạn người đồng loạt đưa hai mắt sáng ngời nhìn về phía đài cao.
Xảy ra chuyện gì?
Kiều Vạn Niên đang kêu cái gì? Đem ai chém đầu!
- Nhân Hoàng! Thi đấu bài vị tranh tài sắp xếp tuyệt đối công bằng!
Tộc lão phụ trách của hoàng thất lập tức quỳ xuống đất, cao giọng giải thích.
- Xin lập tức chém đầu!!
Kiều Vạn Niên lên tiếng gào thét.
- Nhân Hoàng...
- Xin lập tức chém đầu! Chém đầu! Chém đầu!!
Kiều Vạn Niên gào thét từng tiếng, chấn động bầu trời, khí thế kinh khủng, giống như núi lửa phun trào, khí thế cuốn cả không trung.
Mây mù đầy trời đều băng diệt, trời quang không mây, chiếu sáng lôi tràng.
Tộc trưởng các tộc nhìn Kiều Vạn Niên đang tức giận, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Gia hỏa này điên rồi?
Cái này không phải vấn trách người phụ trách hoàng thất, đây là vấn trách Nhân Hoàng.
Ngay trước con dân toàn thành, vấn trách Nhân Hoàng, không cho mặt mũi Nhân Hoàng chút nào.
Thiên Cung, Thiên Lân thánh địa và các thế lực khác cũng đều nhìn sang.
Khương Phàm giết người trước mặt mọi người, ngược lại Kiều Vạn Niên lại quát lên, còn giống như đã chịu phải ủy khuất.
Trận thi đấu bài vị năm nay, sao có cảm giác muốn nháo kịch ra.
Kiều Vạn Niên ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt Nhân Hoàng, tiếng như lôi đình, chấn động không trung cao trăm dặm:
- Kiều gia xưa nay không tranh không đoạt, không kết thù kết oán cùng các tộc, không gây tai hoạ cho hoàng thất. Gia chủ các đời Kiều gia, cũng đều trung thủ hoàng quyền.
- Từ thi đấu bài vị trước đây, mặc dù có thực lực tranh đoạt bài vị cao hơn, cũng cam nguyện điệu thấp đứng hàng thứ chín. Xin hỏi Nhân Hoàng, phải hay không phải!
- Nhưng hành động của Kiều gia cũng không đổi lấy được tôn trọng của các tộc, ngược lại càng làm trầm trọng thêm. Thi đấu bài vị lần này cùng Trường Sinh đại điển Kiều gia nổi xung đột, Kiều gia vẫn đồng ý phái tới toàn bộ tử đệ, phối hợp bài vị.
- Nhưng, các nhà dùng hết thủ đoạn, phong tỏa Luyện Đan sư, hãm hại Trường Sinh đại điển Kiều gia. Kiều gia có nói lời oán giận hay không? Không có!
- Kiều Vạn Niên thần có từng tiến cung tố khổ với Nhân Hoàng? Không có!
- Cho đến khi sau khi bất đắc dĩ, phái Khương Phàm tuyên cáo các tộc. Kết quả, vẫn không đổi lấy được các tộc nhìn thẳng vào.
Chương 960 Bài vị cửu tộc
- Thi đấu bài vị lần này, vậy mà hai nhà Tô Đường lần nữa quấy rối, lấy trình tự bài vị tính toán Khương Phàm, lấy chuyện cái chết chèn ép Kiều gia đến bài vị cuối cùng. Nhân Hoàng, chẳng phải các tộc đang lấn Kiều gia thần thế yếu sao?
- Kiều Vạn Niên thần lần này tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhịn, xin chủ trì công đạo cho Kiều gia! Nghiêm trị bọn người có liên quan! Nên trừng phạt thì trừng phạt, nên giết thì giết!!
Thanh âm cao vút, càng ngày càng vang dội, chấn động toàn trường, rõ rõ ràng ràng truyền đến bên tai tất cả mọi người.
Nhân Hoàng cau chặt lông mày, dùng sức nắm chặt lại nắm đấm, kiềm chế lửa giận.
Sắc mặt tộc trưởng các tộc cũng cực kỳ khó coi, muốn nổi giận, nhưng bây giờ tìm không ra cớ.
Lúc tộc nhân Tô gia, Đường gia mới vừa bị giết bọn họ cũng đều hồng hộc thở mạnh, nói không nên lời lẽ để mà phản bác.
Diễn võ trường im ắng, cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
Rất nhiều người cảm giác giống như đã hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Thì ra là chuyện Trường Sinh đại điển chọc giận Kiều gia.
Trước đó chỉ sợ đều là đang kìm nén lửa giận trong lòng, cố nén không phát ra ngoài.
Nhưng hai nhà Tô Đường quấy nhiễu thi đấu bài vị, điều chỉnh trình tự lên đài, xem như triệt để khiến cho Kiều Vạn Niên nổi nóng.
- Kiều Vạn Niên, chú ý trường hợp.
Có tộc lão hoàng thất nhắc nhở Kiều Vạn Niên.
Kiều Vạn Niên không rảnh để ý, tiếp tục hô to:
- Kiều Vạn Niên thần cứ nhẫn lại nhẫn, không phải vì người khác được một tấc lại muốn tiến một thước! Kiều Vạn Niên thần nhiều lần cho hoàng thất mặt mũi, cũng xin hoàng thất cho Kiều gia mặt mũi!
- Nếu như hoàng thất cảm thấy Kiều gia tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao, vậy thì không cần để ý tới Kiều gia, Kiều Vạn Niên nguyện xin mời liệt tổ liệt tông Kiều gia ra mặt, rời khỏi cửu đại gia tộc Cổ Hoa!
- Kiều Vạn Niên!
Các tộc lão hoàng thất giận dữ đứng dậy, trước đó chỉ là cảm giác Kiều Vạn Niên ồn ào để bọn hắn khó chịu, bây giờ thì thật sự là đã tức giận.
Tại thời điểm hoàng thất biểu hiện ra cửu đại gia cường đại với thiên hạ, công nhiên tuyên bố rời khỏi cửu đại gia?
Đây quả thực là đang nhục nhã hoàng thất, càng là đang tuyên bố với người trong thiên hạ, cửu đại gia Cổ Hoa đã bắt đầu nội đấu.
Loại ảnh hưởng này quá ác liệt.
- Kiều gia nhẫn nhịn nhiều năm, chỉ vì thông cảm cho hoàng thất. Nhưng thi đấu bài vị lần này, lại là hoàng thất xâu chuỗi Tô gia Đường gia, lấy thủ đoạn ti tiện chèn ép Kiều gia. Kiều Vạn Niên thần không thể không hoài nghi, hoàng thất cùng các nhà đã nhất trí thái độ. Kiều gia nguyện ý bảo vệ hoàng thất, nguyện ý bảo vệ Cổ Hoa hoàng thành, nhưng Kiều gia không phải nô bộc, cũng không nguyện ý để hoàng thất chán ghét. Kiều gia, có thể chủ động từ giã! Không còn đứng hàng cửu đại gia, không còn hưởng thụ đặc quyền đại tộc, thậm chí Kiều gia có thể rời khỏi Cổ Hoa hoàng thành, vĩnh viễn không về!
Kiều Vạn Niên vươn người đứng dậy, bỗng nhiên vung áo khoác, mở hai tay ra, một tiếng quát lớn.
- Kiều gia ở đâu!
Các tộc nhân Kiều gia ở phía dưới, được Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa ra hiệu, toàn bộ đều đứng dậy, hướng về phía Nhân Hoàng.
Kiều Vạn Niên không còn quỳ xuống, cũng không cúi đầu, chỉ ôm quyền hô to:
- Xin Nhân Hoàng... Đáp lại Kiều gia!
Toàn thể tộc nhân Kiều gia cùng kêu lên đáp lại, cũng không còn quỳ xuống, không còn cúi đầu.
- Xin mời Nhân Hoàng… đáp lại Kiều gia.
Bầu không khí toàn trường lại tiếp tục yên tĩnh, trong yên tĩnh mang theo mấy phần kiềm chế cùng khẩn trương.
Tình cảnh giống như có chút mất khống chế!
Bọn hắn đều không có nghĩ đến thi đấu bài vị sẽ diễn biến thành cục diện như vậy.
Kiều gia đây là cố ý đối kháng hoàng thất?
Hay là kiềm chế tới cực điểm mà bộc phát?
Khương Phàm nhìn về phía Kiều Vạn Niên trên đài cao, nhếch miệng lên một nụ cười nhạt ý.
Huyết mạch của hắn, không có thứ hèn nhát.
Một chiêu dựa thế dùng sức này của Kiều Vạn Niên, dùng thật khôn khéo.
Đây không chỉ là đang tuyên dương lửa giận của Kiều gia, càng đang tuyên dương lửa giận sau khi hắn biết chân tướng đoạn lịch sử kia.
Chỉ là đổi phương thức một chút.
Lần này cũng không chỉ là hiện ra sự tức giận, mà là cho con dân toàn thành nhìn, Kiều gia đã không thể nhịn được nữa, Kiều gia đã cố ý rời khỏi Cổ Hoa, coi như tương lai náo lên, cũng là hoàng thất cùng các đại tộc chèn ép, mà không phải là... Bọn hắn cố ý làm.
Ác Nhân Vương cùng nữ tử bên cạnh trao đổi ánh mắt, đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Tới thật đáng giá.
Quả nhiên đặc sắc.
- Kiều Vạn Niên lại còn có một mặt huyết tính như thế, trước đó ngược lại là đã nhìn lầm rồi.
Nữ tử yêu mị động lòng người nhẹ giọng cười nói.
- Kiều Vạn Niên muốn phản?
Cường giả cao tầng Thiên Cung nhìn Kiều Vạn Niên thật sâu, có cảm giác kỳ quái.
Đây chẳng qua là đang phát tiết lửa giận sao?
Không!
Kiều Vạn Niên là cường giả Niết Bàn cảnh, hoàn toàn có thể kiềm chế xúc động, làm tộc trưởng, cũng không có tư cách xúc động.
Nhưng, Kiều Vạn Niên hết lần này tới lần khác ở trong trường hợp này, ngay trước mặt Nhân Hoàng náo lên.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Bầu không khí trên đài cao trở nên cực kỳ kiềm chế. Các tộc lão hoàng thất tức giận, cũng khẩn trương.
Nếu như Kiều gia thật muốn rời khỏi Cổ Hoa, đây quả thực là bê bối, là sỉ nhục của đời hoàng thất này, là phải ghi lại ở trong sử sách.
Tộc trưởng các tộc càng không dám nói lung tung nửa câu, sợ lại kích thích đến Kiều Vạn Niên.
Nhân Hoàng uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Kiều Vạn Niên cùng tộc trưởng các nhà.
Tộc trưởng các tộc nhao nhao quỳ xuống, cũng không dám thở mạnh.
Bầu không khí tại diễn võ trường cũng trở nên kiềm chế, tất cả những người chuẩn bị xem kịch vui đều không khỏi khẩn trương lên, lại như cảm nhận được hoàng uy mãnh liệt phiêu đãng tại diễn võ trường.
Nhân Hoàng giơ tay lên, dừng lại một lát, tùy ý vung lên:
- Chém!!
Chém??
Bầu không khí bỗng nhiên xiết chặt lại.
Hai vị hoàng vệ to lớn từ sau lưng Nhân Hoàng đi tới, vòng qua tộc trưởng các tộc, đi đến tộc lão hoàng thất phụ trách xếp vị trí kia.
Sắc mặt tộc lão hoàng thất đại biến, đang muốn cầu xin tha thứ, lại bị hai vị hoàng vệ cưỡng ép bắt lấy, kéo tới lôi đài, giơ tay chém xuống.
Đầu người rơi xuống đất!
Bầu không khí lại lần nữa khẩn trương, rất nhiều người rét run trong lòng, rõ ràng cảm nhận được uy thế của Nhân Hoàng.
Các đại biểu thế lực khắp nơi thoáng có phản ứng trên mặt, Nhân Hoàng cũng đủ hung ác, trực tiếp chém đầu. Phần đáp lại này, hẳn là có thể để Kiều Vạn Niên ngậm miệng.