Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221 Phục sát trong đêm tối (4)

Mộ Dung Xung cẩn thận đến quan sát hai người trong sơn cốc, mượn ánh lửa có thể xác định đấy đúng là Khương Phàm, từ khí tức tràn ngập đến xem cũng là Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên.

Không sai được!

Thế nhưng... hắn luôn cảm thấy sức lực có chỗ nào đó không đúng.

Là quá lo lắng sao?

Mộ Dung Xung nhìn một chút, ý thức bỗng nhiên có chút hôn mê, cảnh tượng trong tầm mắt đều mơ hồ.

Hắn theo bản năng lắc lắc đầu, muốn hoạt động lại phát hiện toàn thân suy yếu vô lực.

Mộ Dung Xung tưởng rằng thương thế còn chưa có khỏi hẳn liền lại liên tiếp nuốt thêm hai viên đan dược, yên lặng điều trị. Thế nhưng khi hắn vận chuyển công quyết, luyện hóa đan dược đã cũng đem 'Hóa Cốt Thủy' cùng 'Mê Hồn Tán' tràn ngập trong không khí đều đưa vào thân thể, nhanh chóng khuếch tán.

Cứ như vậy trong giây lát, Mộ Dung Xung cảm giác hôn mê cùng suy yếu lại tăng lên.

- Không hề phát hiện thứ gì cả.

Tang Long cùng Triển Nguyên Minh liên tiếp trở về, hồng hộc thở hổn hển, cũng đều dùng sức lắc đầu, cũng có triệu chứng tương tự.

Hai người cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đưa mấy khỏa đan dược vào trong miệng.

Mộ Dung Xung nhíu mày nhìn bọn hắn chằm chằm.

- Các ngươi thế nào?

- Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ.

- Có phải... choáng đầu hay không? Vô lực? Xương cốt... đau từng cơn?

Hai người Tang Long sững sờ:

- Đúng vậy.

- Không tốt! Trúng độc!!

Mộ Dung Xung đột nhiên biến sắc.

Lúc này, tiểu xà tiềm phục tại chỗ tối vọt về chỗ Khương Phàm, cái đuôi nhỏ một chỉ phía tây, phát ra tiếng tê tê quái khiếu.

- Đến rồi!

Văn ấn hỏa dực phía sau lưng Khương Phàm lập tức tách ra quang hoa màu vàng chói mắt, hỏa diễm mãnh liệt mà ra, hóa thành hai cái hỏa dực.

- Có khách đến, phải hầu hạ thật tốt thôi!

Khương Phàm một phát bắt được Yến Khinh Vũ, phóng lên tận trời, thẳng đến phía tây rừng rậm.

- Ranh con, ngươi dám tính toán chúng ta! Chiến!

Mộ Dung Xung lên cơn giận dữ, cường lực kích phát linh văn, căm tức nhìn Khương Phàm xông lên bầu trời.

Rống!!

Tang Long cùng Triển Nguyên Minh phát ra tiếng gào thét thật lớn, toàn thân cương khí tạo thành Hắc Hùng cùng Man Ngưu, dã man, cuồng bạo, khí thế kinh người.

Số lượng lớn cây cối kịch liệt lắc lư, lá cây bay lên đầy trời.

Khương Phàm lăng không xoay chuyển, quăng Yến Khinh Vũ về phía không trung, tự mình cúi đầu lao xuống, thẳng đến Mộ Dung Xung.

Liệt diễm cuồn cuộn, mãnh hổ khiếu thiên, hướng phía dưới núi ầm vang mà tới.

- Đến đây!

Tay phải Mộ Dung Xung hoàn toàn biến thành vuốt sói, toàn thân cương khí như lôi điện bạo động, toàn bộ hội tụ đến trên vuốt sói. Chân tay hắn đạp tan mặt đất trong nháy mắt bạo khởi lại trùng thiên mười mấy mét. Một trảo móc hướng về phía mãnh hổ, cương khí như sấm, xé rách Kim Hổ.

Ầm ầm!!

Liệt diễm nổ tung giữa trời cuồn cuộn hơn mười mét.

Mộ Dung Xung không hư hại lông tóc!

Ròng rã chênh lệch hai trọng thiên, tuyệt đối áp chế.

Nhưng...... Mãnh hổ vừa rồi nổ tung, Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, quyền sáo chảy ra làn da, nhưng lại dính ngay cả hài cốt, giống như một cái ưng trảo bén nhọn, quấn quanh lấy liệt diễm cùng tử khí, đối kích với vuốt sói của Mộ Dung Xung.

m thanh trầm đục, giống như là hai khối sắt đá nện vào cùng một chỗ, đinh tai nhức óc.

Khương Phàm bị đẩy lui, toàn bộ cánh tay phải đều đã mất đi tri giác, nhưng ngón tay lại bình yên vô sự!

Mộ Dung Xung thì bị rơi xuống, nện xuống trên đất, hắn nhíu mày, sao bọn họ lại không có đập nát tay Khương Phàm?

- Khương Phàm, hôm nay... Chúng ta phải ăn thịt của ngươi!!

Tang Long cùng Triển Nguyên Minh gào thét dã man, liên tiếp bạo khởi, cương khí bạo động, thế như mãnh thú, chấn động trời cao.

Khương Phàm chấn động cánh chim, mạo hiểm tránh khỏi bọn hắn, chuối người xuống như liệp ưng nhào về phía Mộ Dung Xung.

- Không biết tự lượng sức mình!!

Mộ Dung Xung rống to, ý thức lại đột nhiên hỗn loạn, bước chân đều lảo đảo một cái.

Khương Phàm rơi mạnh xuống đất, tàn đao tới tay, huyết khí toàn thân trong nháy mắt sôi trào, da thịt đỏ lên, bốc lên sóng nhiệt.

Tàn đao kịch liệt oanh minh, bạo phát ra đao khí màu tím kinh người.

- Bá Đao Thức!

Khương Phàm toàn lực mãnh liệt mà bổ, đao khí cuồn cuộn thẳng đến Mộ Dung Xung.

Mộ Dung Xung cưỡng ép thanh tỉnh, hai tay hướng về phía trước xen lẫn vào nhau, da thịt căng cứng, lông trắng dựng thẳng như châm, lợi trảo điều động cương khí toàn thân sôi trào, tạo thành phong nhận giao nhau, gào thét chói tai, ngạnh kháng với đao khí.

Ầm ầm!!

Đao khí bạo động dữ dội, cuồn cuộn về bốn phương tám hướng, cây cối xung quanh đều bị vỡ nát.

Hỗn loạn tưng bừng.

Chiến ý Mộ Dung Xung tăng vọt, móng vuốt mãnh liệt chụp mặt đất, tốc độ nhanh đến cực hạn, giống như một tia thiểm điện màu trắng phá tan khí lãng, tới gần Khương Phàm.

Khương Phàm hơi biến sắc, tốc độ thật nhanh.

- Chết đi cho ta!

Mộ Dung Xung đánh ra lợi trảo, hai mắt hiện lên màu xanh lục, lông trắng toàn thân đều dựng thẳng từng sợi, như Bạch Lang đi săn.

Hung tàn, đáng sợ!

Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, vội vã đỡ đao ngạnh kháng.

Keng!!

Vuốt sói mang theo lực lượng năm mươi ngàn cân đập vào tàn đao.

Như trọng chùy bạo kích!

Tàn đao miễn cưỡng ngăn lại, nhưng lại trùng điệp đánh vào vai trái Khương Phàm.

Vai trái lập tức vỡ vụn, cả người đều bị đánh bay ra ngoài.

- Tính toán chúng ta, ngươi còn kém một chút...

Mộ Dung Xung đang muốn nhào về phía Khương Phàm, nhưng Yến Khinh Vũ bị quăng ở không trung nhanh chóng rơi xuống.

Nàng tinh tế phiêu dật, trong lúc rơi xuống đã xoay chuyển toàn thân, cương chuy, phi tiêu, đinh thép toàn bộ rải ra, gió mạnh trong nháy mắt va chạm. Tất cả ám khí gào thét bay ra ngoài.

Mộ Dung Xung, còn có Tang Long, Triển Nguyên Minh đang xông tới đều cấp tốc tránh né.

Nhưng... số lượng ám khí quá nhiều, có một số liên tiếp đánh vào trên người bọn họ.

Sau khi bọn hắn kích phát Thú linh văn, da thịt đều trở nên vô cùng cứng rắn, nhưng cương chùy đinh thép những thứ này đều rất sắc bén.

Phía trên là độc dược 'Xà Triền Đằng', vô cùng kịch độc, có thể cấp tốc làm cứng ngắc cơ bắp.

Độc dược xâm nhập vào cơ thể, ba người lập tức phát giác ra vấn đề.
Chương 222 Viễn Cổ ma hồn

- Đây là vì các ngươi mà chuẩn bị, hãy nếm thử tư vị đi.

Khương Phàm chịu đựng đau nhức kịch liệt giết ra, liệt diễm cuồn cuộn hóa thành đại xà màu vàng, quấn về Mộ Dung Xung.

Mộ Dung Xung cật lực né tránh, nhưng ý thức và thân thể cũng không hợp xứng nên đã bị đại xà màu vàng quấn quanh, mang theo hắn phóng lên tận trời.

- Mở cho ta!

Mộ Dung Xung như chó sói nóng nảy, linh văn chói mắt, cương khí bạo động toàn diện muốn xé mở liệt diễm đang quấn quanh mình.

- Mãnh Hổ Quyền!

Khương Phàm khiên động liệt diễm toàn thân, lấy thánh văn dẫn dắt phóng xuất ra Liệt Hỏa Quyền mãnh liệt, ở giữa trời đánh tới Mộ Dung Xung.

Mộ Dung Xung lăng không bay lên, khống chế lại thân hình, đảo ngược đụng tới mãnh hổ.

Toàn bộ thân thể đều giống như vũ khí!

Ầm ầm!!

Mãnh hổ nổ tung, liệt diễm cuồn cuộn, không có thể gây tổn thương đến cho Mộ Dung Xung, lại đụng hắn nảy lên vô cùng hỗn loạn.

Khương Phàm huy động hỏa dực vọt tới gần bắt lấy mắt cá chân của Mộ Dung Xung, mang theo hắn xông lên trời.

- Trước bắt lấy tên này!!

- Tiểu tiện nhân hèn hạ, cũng dám dùng độc hại người!

Triển Nguyên Minh cùng Tang Long không lo được Mộ Dung Xung, bọn hắn dữ tợn gầm thét nhào về phía Yến Khinh Vũ.

- Các ngươi không hèn hạ?

- Các ngươi cảnh giới gì, các ngươi có mấy người! Còn làm đánh lén! Một đám hỗn đản!

Toàn thân Yến Khinh Vũ cuốn lên gió mạnh, cấp tốc nhào về phía sơn cốc.

- Yến Khinh Vũ, coi chừng ba tên khác!!

Khương Phàm hô to nhắc nhở, vọt mạnh về không trung

Hắn không biết là tiểu xà đã giải quyết ba tên kia, nên nghĩ vẫn còn ba tên đang âm thầm ẩn núp.

- Thế này mà muốn khống chế ta? Ngươi thật ngây thơ!

Mắt cá chân của Mộ Dung Xung bị khống chế, không tránh thoát, hắn phát lực thân eo, cưỡng ép xoay người, hai cái lợi trảo bén nhọn hung hăng chộp tới Khương Phàm.

Toàn thân Khương Phàm phun trào liệt diễm, lấy thánh văn thôi động Thánh Viêm, hình thành Kim Liên nở rộ, sáng chói hoa lệ, cưỡng ép chống cự lại Mộ Dung Xung.

Mộ Dung Xung bị ngọn lửa màu vàng óng đối diện nuốt hết, giữa lúc va chạm, y phục lông tóc toàn thân đều bị đốt sạch, ngay cả thú văn của mình đều bởi vì thánh văn của Khương Phàm mà chịu áp chế.

Nhưng... gương mặt hắn dữ tợn, hai mắt trừng trừng, chịu đựng thống khổ, một cái móng vuốt móc ở phía sau lưng Khương Phàm, kéo xuống khối lớn da thịt.

- Aaaa…!!

Toàn thân Khương Phàm lập tức căng cứng phát ra tiếng kêu thảm.

Mộ Dung Xung hung tàn, lại đem huyết nhục nhét vào trong miệng mà nhấm nuốt, lần nữa xoay chuyển thân thể chụp về phía Khương Phàm.

Lần này là móc về phía ngực.

Cánh tay phải của Khương Phàm tạm thời bị phế, vô lực phản kháng.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn bỗng nhiên quay đầu, tay còn lại phát lực quăng Mộ Dung Xung về phía không trung.

- Mãnh Hổ Quyền! Cự Tượng Quyền! Liệt Diễm... Tam Trọng Kích...

Khương Phàm điều động linh lực toàn thân, lấy thánh văn toàn lực thôi động, liên tiếp phóng thích ra thế công mãnh liệt đánh thẳng vào Mộ Dung Xung.

Mộ Dung Xung đang ở trên không trung nên rất khó tránh né, chỉ có thể liên tiếp ngạnh kháng. Cũng may cảnh giới cao, thân thể mạnh mới có thể gánh vác toàn bộ.

Nhưng, khi hắn xé rách liệt diễm, chuẩn bị tìm kiếm Khương Phàm lại phát hiện Khương Phàm đang đứng ở mười mét ở bên ngoài, đưa tay hướng xuống dưới làm xin mời tư thế.

Mộ Dung Xung còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, thân thể bắt đầu cấp tốc rơi xuống.

Cho đến giờ phút này, hắn mới chú ý tới bất tri bất giác đã lên tới mấy trăm mét trên không trung.

- Tên hỗn đản ngươi… Chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi này sao?

Mộ Dung Xung cực lực khống chế, thế nhưng... tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh.

- Đừng đem mình làm đến cao thượng cỡ nào! Đối đãi loại súc sinh hèn hạ này như ngươi thì phải càng hèn hạ.

Khương Phàm không hài lòng với tốc độ rơi xuống của hắn lắm, lần nữa điều động liệt diễm, hướng về phía Mộ Dung Xung khởi xướng công kích.

Mộ Dung Xung cấp tốc rơi xuống, không chỗ mượn lực, chỉ có thể bốc lên cương khí ngạnh kháng, kết quả lại lần nữa ầm ầm bạo tạc, tốc độ hắn rơi xuống càng nhanh hơn.

- Lại đến!! Lại đến!

Khương Phàm không để ý tiêu hao mà liên tiếp thả ra Mãnh Hổ Quyền, Cự Tượng Quyền.

Hai đầu mãnh thú kéo lấy lửa nóng hừng hực, liên tiếp oanh kích Mộ Dung Xung.

Mộ Dung Xung cưỡng ép chống cự, cũng nhiều lần gia tốc.

Khoảng cách hơn ba trăm mét!

Giống như một mảnh thiên thạch hung hăng đánh xuống dưới mặt đất!

Tiếng vang ầm ầm, núi cao lay động, đá vụn bắn tung trời, oanh ra một cái hố to.

Hài cốt toàn thân Mộ Dung Xung đều giống như tan ra thành từng mảnh, nếu như bình thường hắn có thể gánh vác được, cũng có thể lập tức đứng dậy tái chiến. Nhưng bây giờ hắn liên tiếp trúng độc, ý thức, xương cốt, huyết nhục đều chịu ảnh hưởng.

Trận va chạm này cơ hồ đều muốn nửa cái mạng của hắn.

Khương Phàm chấn động cánh chim, nhanh chóng lao xuống.

Linh lực bị hao hết, hỏa dực tại lúc cách đất mười mấy thước đã tản ra, nhưng toàn thân hắn vẫn sôi trào huyết khí, chiến ý dâng cao.

Khương Phàm rơi ầm ầm trên mặt đất, trong nháy mắt động, một tay nắm chặt tàn đao, một tiếng hổ gầm bổ ra đao khí kinh người về phía Mộ Dung Xung.

Mộ Dung Xung cắn chặt răng muốn phản kích nhưng toàn thân đau nhức kịch liệt, ý thức hỗn loạn, phản kích cũng chậm mấy phần.

Ầm ầm!!

Đao khí bạo kích, trùng điệp đánh vào trên lồng ngực của hắn.

Mộ Dung Xung mặc y phục hộ thể, triệt tiêu bộ phận lực lượng, tuy nhiên đao thế mạnh mẽ đã chấn vỡ nát hộ tâm xương trước ngực.

Phun ra một ngụm máu tươi, hắn ngửa mặt lộn ra ngoài.

Khương Phàm lấy được lợi thế không tha người, một cước dẫm lên trên lồng ngực của hắn.

Xương ngực vỡ vụn sụp đổ tại chỗ.

Mộ Dung Xung cảm giác trái tim đều giống như đã vỡ nát, huyết dịch chạy loạn khắp người, ý thức xông loạn quay cuồng giữa trời đất, lâm vào hôn mê.

Khương Phàm tế ra thanh đồng tiểu tháp, đưa Mộ Dung Xung vào, nhốt vào lao ngục tầng thứ hai.

Đã cách nhiều năm, lao ngục tầng thứ hai rốt cuộc cũng nghênh đón 'Hộ gia đình' đầu tiên.

Khương Phàm ngốn từng ngụm lớn linh đan cùng huyết đan, xông về sơn cốc.
Chương 223 Vô Hồi quyết nghị (1)

Tang Long đang giết tới Yến Khinh Vũ, mà Triển Nguyên Minh lại nằm trên đất, bị lợi kiếm cắt nơi cổ, chết tươi.

- Tiểu tiện nhân, ta sẽ xé xác ngươi.

Tang Long lên cơn giận dữ, phát cuồng tấn công Yến Khinh Vũ.

Nhưng... Yến Khinh Vũ nhẹ như lá, linh hoạt tránh né lấy thế công dã man của Tang Long, ánh mắt sắc bén chờ đợi lấy hắn tự loạn trận cước, liền sẽ có kết cục giống như Triển Nguyên Minh.

Tang Long càng cuồng bạo, tốc độ huyết dịch khắp người càng chảy nhanh, độc tố lan tràn cũng càng toàn diện.

Sau một lát, ý thức hơi hoảng hốt.

Yến Khinh Vũ nắm lấy cơ hội, như rắn độc quả quyết xuất kích, kiếm thế như câu, quăng về phía cổ Tang Long.

Tang Long đột nhiên thanh tỉnh, đưa tay đón đỡ lợi kiếm.

Phốc phốc!

Lợi kiếm xuyên thủng bàn tay đã biến thành tay gấu, lại không thể thương tổn được cổ.

- Tới đây cho ta.

Tang Long trực tiếp giữ lại lợi kiếm, một tay khác hung hăng chụp về phía Yến Khinh Vũ.

Yến Khinh Vũ quả quyết bỏ qua trường kiếm, không lùi mà tiến tới, mạo hiểm tránh khỏi lợi trảo đang đập tới, sau đó lao đến phía sau hắn.

Tang Long tức giận, trước tiên xoay người sau đó đưa tay trái đã bị cắm lợi kiếm bắt tới sau lưng.

Thanh phong vờn quanh toàn thân Yến Khinh Vũ, nhẹ như tơ liễu nhưng lại nhanh như lôi đình, đạp lên một cước, trùng điệp đánh vào kiếm. Lợi kiếm lập tức xuyên thấu tay gấu, mang theo mảng lớn máu tươi.

Yến Khinh Vũ lăng không xoay người, cầm lợi kiếm, lại cấp tốc quấn về tới trước mặt Tang Long. Trong chớp mắt, liên tiếp ứng biến linh động lại còn mang theo vài phần mỹ cảm.

Thời điểm Khương Phàm chạy tới nơi này, vừa hay nhìn thấy một màn vừa diễn ra. Trong chớp nhoáng lại bị kinh diễm.

Yến Khinh Vũ cầm lấy kiếm, trong nháy mắt, ánh mắt bỗng nhiên lăng lệ, đầu ngón tay chấn kích tạo nên một mảnh kiếm hoa, nhấc lên cuồng phong lạnh thấu xương đâm về phía ngực Tang Long.

Tang Long bị quấn loạn, ý thức hôn mê nhưng lại càng hoảng hốt, giờ khắc này, không thể kịp phản ứng.

Phốc phốc!!

Lợi kiếm đâm xuyên qua ngực.

Yến Khinh Vũ rút kiếm lui về phía sau, bay tới mười mét bên ngoài.

- Aaa…!!

Tang Long cuồng nộ, giống như một đầu hung thú nổi điên.

Nhưng sau khi phóng tới mấy bước đã trùng điệp quỳ trên mặt đất, thân thể thuận thế ngã ra trước, gục ở chỗ này không có động tĩnh gì nữa.

Khương Phàm cùng Yến Khinh Vũ đều không buông lỏng, cảnh giác rừng rậm xung quanh.

Tính cả Mộ Dung Xung, không phải hẳn là còn có ba tên nữa sao?

Làm sao còn không có xuất hiện!!

- Ngươi không chú ý sao? Thời điểm bọn hắn tới, y phục đều rách rưới, giống như vừa đại chiến một trận.

Yến Khinh Vũ chợt nhớ tới.

Khương Phàm tỉ mỉ nghĩ lại.

- Có phải là người nhắc nhở chúng ta hay không?

Yến Khinh Vũ hỏi.

- Giải quyết xong tên Mộ Dung Xung phiền toái này liền không sợ cái gì nữa.

Khương Phàm gọi tiểu xà, mau chóng rời khỏi nơi này.

Sau khi bọn hắn biến mất, một thiếu nữ áo tím từ trong rừng đi tới. Dáng người cao gầy, thướt tha động lòng người, khuôn mặt đẹp đẽ tuyệt mỹ. Hai chân càng đáng chú ý, tròn trịa dài nhỏ, không nhìn thấy mảy may đường cong.

Có thể nói là hoàn mỹ.

Trên trán trơn bóng của nàng nở rộ lấy một đóa yêu hoa màu tím, hiện ra ánh sáng màu tím nồng đậm mà thần bí.

Bất luận là bộ dáng hay là linh văn đều có chút tương tự với Thánh Nữ Tịch Dao của La Phù.

Nhưng… khí chất hoàn toàn khác biệt, linh văn lại càng khác biệt.

Nàng là muội muội sinh đôi của Tịch Dao, Tịch Nhan!

Tịch Nhan nhẹ nhàng hoạt động hai tay mảnh khảnh, yêu hoa trên trán nở rộ lan tràn khắp gương mặt tuyệt mỹ đường vân màu tím. Toàn thân các nơi thì thẩm thấu ra huyết văn quỷ dị. Khi tử văn và huyết văn đụng vào trong chốc lát, khí lãng màu tím mãnh liệt nở rộ khắp toàn thân, hình thành yêu hoa màu tím khổng lồ để nàng nổi bật như là hoa tiên tử.

Nhưng tử khí xen lẫn, huyết quang bốc lên, một cỗ Ma Luân khủng bố dữ tợn khuếch đại ở sau lưng nàng.

Thân hình nó cao lớn, cơ bắp khoa trương như cự mãng, hai mắt huyết hồng, miệng đầy răng nanh.

Rống!!

Đại Ma gào thét, âm thanh chấn động hoang dã, sát khí thảm liệt kinh động đến mãnh thú dãy núi.

- Nhân hồn hình thú. Thứ ngươi yêu nhất.

Tịch Nhan khẽ nói, Đại Ma sau lưng bỗng nhiên nhào về phía hai bộ thi thể.

Tang Long và Triển Nguyên Minh đều đã chết, nhưng linh hồn vẫn còn ở đó.

Bọn chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, lại bị Đại Ma tàn nhẫn ăn hết.

Nếu như người của Thánh Nữ tông tới nơi này chắc chắn sẽ bị một màn này cả kinh mà thét lên.

Đây là Thượng Cổ Ma Vật mà các nàng tìm thấy được từ cổ thành dưới đất.

Đây cũng là thứ duy nhất một còn sống trong tất cả bảo vật đào được từ cổ thành dưới mặt đất.

Các nàng trấn áp nó năm năm, lại khó mà hủy diệt.

Cho đến khi Tịch Nhan làm trái với tông quy, đem nó cưỡng ép mang đi.

Mà bây giờ, nó lại đã dung nhập vào thân thể của Tịch Nhan!

Vô Hồi thánh địa!

- Sư muội, còn sống không?

Tám vị nam nữ tử đi tới trong địa lao.

- Đều cút ngay cho lão nương! Lão nương đời này không muốn lại nghe thấy tiếng của các ngươi!

Trong góc mờ tối truyền đến một tiếng la lạnh lùng.

Một nam tử anh tuấn đong đưa quạt xếp cười nói:

- Có hai tin tức tốt. Một là Khương Hồng Võ, một cái là Khương Phàm, sư muội có muốn nghe hay không?

- Nói! Nếu như không phải tin tức tốt, ta thiến ngươi!

Khóe mắt nam tử kéo ra, dở khóc dở cười lắc đầu:

- Sư muội à, phải ôn nhu, ngươi thế này là không gả đi được đâu.

- Không gả ra được, cũng sẽ không tiện nghi ngươi. Nói!!

Mấy vị sư huynh sư tỷ cười khổ lắc đầu, ra hiệu nam tử lúng túng mau nói.

- Khương Hồng Võ còn sống, đã mang theo bọn người Yến Tranh đi về La Phù. Khương Phàm cũng còn sống, đã cùng Khương Hồng Võ gặp mặt tại thành Khôi Binh, cũng đồng thời trở về.

- Bọn hắn ở đâu? Lúc nào đến thánh địa!

Khương Tuyền lập tức từ trong góc xông ra, hai tay bắt tại song sắt, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử.

- Muội, ánh mắt này là... Muốn ăn ta à?

- Nếu không nói ta thật sẽ ăn ngươi!

Nam tử ho nhẹ vài tiếng.

- Bọn hắn hẳn là sẽ đi Thiên Sư tông trước. Chúng ta cũng vừa tra được, Sau khi Khương Phàm chạy ra khỏi thành Bạch Hổ, bị nữ nhi tông chủ của Thiên Sư tông mang theo đến La Phù, trở thành đại đệ tử của Dạ Thiên Lan. Hắn không chỉ là Kim Viêm thánh văn, mà còn là Thánh phẩm Thú linh văn. Oanh động cả La Phù! Tông chủ Thiên Sư tông Dạ Thiên Lan coi hắn là con rể mà chờ đợi, đã không để ý an nguy tông môn, tập kết lực lượng tinh nhuệ nhất của Thiên Sư tông, còn nói động được Ngọc Hư tông và Linh Cực tông cùng một chỗ giết vào thành Khôi Binh. Nếu như không phải bọn hắn, Khương Hồng Võ rất có thể sẽ không về được.
Chương 224 Vô Hồi quyết nghị (2)

Biểu lộ mấy nam nữ tử này đều rất phức tạp.

Dạng linh văn này đừng nói là La Phù chưa bao giờ xuất hiện qua, ngay cả tất cả thánh địa ở trong thiên hạ cũng cực kỳ hiếm thấy.

- Mau thả ta ra, ta muốn đi tìm bọn hắn.

Khương Tuyền nghe được thì hai mắt tỏa sáng, đã không thể chờ đợi.

Trong tám người, đại sư huynh tương đối nghiêm túc đẩy những người khác ra, đi đến trước hàng mặt nàng.

- Muội có thể đi, nhưng sư tôn có chuyện cho muội làm.

- Nói!

- Thánh địa coi trọng Khương Phàm.

- Chướng mắt mới là lạ, ta mang hắn về.

- Trước tiên đừng có gấp, hãy nghe ta nói hết.

Đại sư huynh nghiêm túc, trầm giọng nói:

- La Phù gần đây xảy ra nhiễu loạn. Đại hoàng tử liên hợp cường giả Tây Cương xâm lấn La Phù, phế đi Thượng Thanh tông, giết tông chủ Thượng Thanh tông. Thánh Chủ lệnh sư tôn chúng ta đưa tay xử lý chuyện này. Nếu như đúng là Đại hoàng tử làm, thánh địa sẽ hướng hoàng thất đòi người, nhưng xử lý như thế nào, khắc phục hậu quả ra sao, Thánh Chủ vẫn đang cùng tất cả túc lão tranh luận. Khương Hồng Võ vừa đại náo thành Khôi Binh, kết thù kết oán cùng hoàng thất, hoàng thất chắc chắn sẽ truy kích và tiêu diệt bọn hắn. Dưới tình thế đặc thù này Khương gia không thể ở lại thánh địa.

Sắc mặt Khương Tuyền nghiêm túc.

- Toàn bộ Khương gia nhất định phải rời khỏi ?

- Không phải thánh địa tuyệt tình, mà là tình thế quá đặc thù. Về phần Khương Phàm, tình huống bình thường là không thể tiến vào thánh địa, nhưng cân nhắc đến linh văn cùng tiềm lực của hắn, thánh địa nguyện ý tiếp nhận hắn. Điều kiện tiên quyết là, hắn phải thoát khỏi tất cả liên hệ cùng các tông La Phù. Sư muội, chính muội hãy suy nghĩ thật kỹ. Đại sư huynh biết điều này đối với sư muội tương đối tàn khốc, nhưng...

Nói cho cùng, Khương gia cũng không có khả sẽ năng vĩnh viễn núp ở thánh địa của bọn hắn, sớm muộn đều sẽ rời khỏi....



- Nơi này là nơi nào?

Mộ Dung Xung tỉnh lại, nhìn thấy lại là lao tù đen kịt.

Một cảm giác âm lãnh khiếp người xâm chiếm cơ thể, nhịn không được mà giật mình một cái.

Hắn thử hấp thu linh lực, nhưng bất luận công quyết vận chuyển thế nào cũng đều không có bắt được chút năng lượng nào.

Đây là lao tù, càng giống như là phiến đất hoang.

- Nơi này có thể là chỗ ở của ngươi vĩnh viễn.

Ý thức Khương Phàm quanh quẩn trong lao tù.

- Khương Phàm?

Mộ Dung Xung cảnh giác xung quanh, nhưng cái gì cũng đều không nhìn thấy.

- Nhìn thấy đống bạch cốt trước mặt ngươi không? Hắn chính là các gia đình trước ngươi. Hiện tại chỉ còn là một đống bạch cốt. Nếu như ngươi không muốn bị như hắn vậy thì liền trả lời ta hai vấn đề.

Khương Phàm quanh quẩn trong thiết lao trống trải, trầm thấp phiêu hốt.

- Nơi này là Thiên Sư tông sao?

Ngực Mộ Dung Xung truyền đến từng trận đau nhức, muốn từ trong nhẫn không gian lấy ra đan dược chữa thương, lại phát hiện nhẫn không gian đã không thấy đâu nữa.

- Vấn đề đầu tiên, ngươi làm thế nào lại có thể truy lùng đến ta.

Khương Phàm luôn cảm thấy kỳ quái, mặc dù đơn độc đi ra lịch luyện rất mạo hiểm nhưng hắn lại vô cùng cảnh giác, không có khả năng dễ dàng bị tiếp cận như vậy.

- Ngươi trả lời ta trước, đây là nơi nào!

Mộ Dung Xung phát ra tiếng gào thét như dã thú, con mắt hiện ra lục quang, bắp thịt cả người dần dần kéo căng.

- Vấn đề thứ hai, đối với chuyện Tây Cương xâm lấn La Phù này, ngươi có biết chút ít gì hay không?

Khương Phàm cảm giác lời đồn rất có thể đến từ Thiên Cương tông, nhưng chỉ là Thiên Cương tông nhân cơ hội này chèn ép Thiên Sư tông, hay là có nguyên nhân càng sâu hơn?

Tên đệ tử thiên tài Thiên Cương tông này khẳng định là biết một chút bí mật.

- Thả ta ra! Ngươi và ta đều là Thú linh văn, thú văn liền nên có kiêu ngạo của thú văn, đem ta nhốt ở chỗ này tính là gì?

Mộ Dung Xung từ trong cổ họng cố gắng gào thét, toàn thân chui ra lông trắng giống như cương châm, bộ dáng dữ tợn đáng sợ.

- Ngươi tính toán ta trước, bây giờ lại đánh lén, xứng nói hai chữ kiêu ngạo? Ta cho ngươi thời gian cân nhắc. Nếu không, nơi này không có linh lực, không có đồ ăn, ngươi chờ mục nát ở chỗ này đi.

Ý thức Khương Phàm từ trong thanh đồng tiểu tháp rút ra, mang theo Yến Khinh Vũ tiếp tục xông xáo rừng rậm.

Luận bàn lịch luyện!

Săn giết hỏa điểu!

Bọn hắn xông xáo bốn chỗ, cũng thuận tiện chạy tới chợ đen thứ hai.

Khương Phàm còn muốn sưu tập thêm tam văn Tuyết Liên, càng muốn thử vận khí một chút, có thể nhìn thấy hay đụng phải những bộ phận khác áo giáp hay không.

Ba ngày sau!

Khương Phàm đang truy tung hỏa điểu chạy trốn, tay phải bỗng nhiên nổi lên từng trận nhiệt ý.

- Lại một cái?

Khương Phàm vừa mừng vừa sợ, lần theo cảm giác xông về phía trước.

Không bao lâu, tàn đao trong khí hải cũng có phản ứng, chỉ dẫn lấy hắn.

Khương Phàm liên tiếp vượt qua bảy tòa đại sơn, tới gần đến một mãnh núi hoang vu.

Nơi này thế núi thấp bé chập trùng, trụi lủi, không có hoa cỏ cũng không có cây cối.

Nơi này sóng nhiệt cuồn cuộn, mặt đất hiện ra hồng quang, lúc nào cũng có thể hòa tan.

Tại chỗ sâu trong núi, có một cái hồ dung nham nóng hổi, nơi đó có một đầu quái vật đáng sợ đang nằm sấp.

Tương tự như thằn lằn, lại có hai cái đầu, toàn thân xích hồng, bên trên mỗi cái đầu đều có sừng nhọn xuyên trời. Cái đuôi giống như cự mãng dài chừng hai mươi, ba mươi mét, chậm rãi lay động, không ngừng giơ lên nham tương đầy trời.

Khương Phàm cẩn thận từng li từng tí đi vào hẻm núi, tới gần hồ dung nham

- Ngươi muốn làm gì?

Yến Khinh Vũ từ đuổi theo ở phía sau, tranh thủ thời gian ngăn Khương Phàm lại.

- Cô nhìn nơi đó, có thật nhiều bảo bối.

Khương Phàm leo lên một đỉnh núi, chỉ vào núi đá bên cạnh hồ dung nham. Nơi đó hiện ra cái lỗ lớn, bên trong kỳ quang lượn lờ, chất đầy đủ loại bảo bối phát sáng.

- Có rất nhiều bảo bối đều không phải là thứ ngươi có thể đụng, mau rời khỏi nơi này.

Yến Khinh Vũ lôi kéo Khương Phàm, gia hỏa này đều liều mạng đến nghiện rồi, loại mãnh thú cấp bá chủ này cũng dám đánh chủ ý.

- Bên trong có áo giáp.

Khương Phàm cảm thụ được tay phải cùng bên trong khí hải đang xao động, vô cùng khẳng định trong sơn động liền có một bộ phận của áo giáp.

- Ta cảnh cáo ngươi, ta còn không có sống đủ!

- Chớ khẩn trương, nó ngủ thiếp đi rồi.

Khương Phàm nhìn chằm chằm sơn động nơi xa, nhãn châu xoay động, thấy được tiểu xà quấn lấy trên bờ vai.

Tiểu xà ưỡn đầu một cái, vèo một tiếng liền muốn đào tẩu.

- Ngươi cẩn thận ngang nhiên xông qua, tìm áo giáp mang ra. Thần không biết quỷ không hay.

Khương Phàm một phát bắt được, trên mặt hiện ra dáng tươi cười 'Ôn nhu', thuyết phục tiểu xà.

Tiểu xà dùng sức lắc đầu, kiên quyết không theo.

Khí tức nơi đó để nó lạnh cả người, đừng nói trộm đồ, tới gần cũng không dám.

- Ngươi thế nhưng... đã nếm qua long nguyên, còn sợ cái thứ này?

Khương Phàm xụ mặt.
Chương 225 Vô cùng vui mừng kinh ngạc

Tiểu xà dùng sức lắc đầu, kịch liệt giãy dụa.

- Nghe lời! Chỉ lần này thôi! Ngươi có công, ngươi có dũng khí! Ngoan, mang đồ về, ta cho ngươi mười khỏa huyết đan! Hai mươi khỏa? Hai mươi khỏa đều không được? Vậy ba mươi khỏa!!

Tiểu xà bất kể khuyên thế nào thì vẫn đều kịch liệt lắc đầu, cánh nhỏ uỵch uỵch loạn đập.

Khương Phàm cắn răng một cái:

- Ba mươi khỏa huyết đan, ngoài ra còn ba viên thú nguyên, trong vòng mười ngày, ta nhất định gom góp cho ngươi.

Tiểu xà co rụt con ngươi lại, bị đánh động.

Yến Khinh Vũ không còn gì để nói, tiểu gia hỏa này và chủ nhân của nó cũng là một cái đức hạnh, đều là 'Thiếu tiền' không muốn sống.

- Thành giao?

Khương Phàm nhìn tiểu xà, đưa tay ra.

Con mắt Tiểu xà vòng rồi lại vòng, nghiêm túc suy tính một hồi, sau đó nó nhấc lên cái cánh nhỏ cùng với Khương Phàm đập tay.

- Nhanh đi, tìm đồ như áo giáp, hẳn là sẽ không quá lớn.

Khương Phàm kích động thúc giục.

Bộ giáp này rất có thể là bị đào ra từ trong cổ thành dưới mặt đất. Một bộ phận còn đang phân tán rải rác các nơi tại La Phù. Một bộ phận quanh đi quẩn lại bán ở những nơi khác.

Ví dụ như tàn đao là được chuyển vào Đại Hoang.

Tiểu xà bò qua dốc núi nóng hổi, hướng phía hồ dung nham nơi đó.

Khương Phàm ra hiệu Yến Khinh Vũ nằm xuống, khẩn trương nhìn tiểu xà.

Tiểu xà có thể thích ứng sóng nhiệt giữa núi bụi nhưng lại có chút đỡ không nổi khí tức đáng sợ mà con cự thú kia tán phát.

Bất quá vì huyết đan cùng thú nguyên, liều mạng!!

Song Đầu Cự Tích ngâm mình ở bên trong hồ dung nham ngủ rất say, nhưng cái đuôi kia lại lung la lung lay qua lại rất là đáng sợ.

Tiểu xà cẩn thận từng li từng tí lách qua hồ dung nham, thuận lợi chui vào sơn động.

Bên trong chất đống rất nhiều đồ vật, đây chính là một cái bảo khố.

Tiểu xà nhìn thấy đều kích động, bỗng nhiên cảm giác mình cũng thật cảm thấy hứng thú đối với loại đồ vật chiếu lấp lánh này.

Rất nhanh, nó đã thấy được mấy cái xương đầu mãnh thú to lớn, bên trong đều tung bay thú nguyên to như nắm tay, còn bốc lên liệt hỏa hừng hực

Thú nguyên chiếu sáng?

Tiểu xà nhìn đến trừng mắt, quá xa xỉ!

Nó hướng ra phía ngoài nhìn thêm vài lần, sau khi xác định Song Đầu Tích không có phản ứng liền duỗi cái đuôi ra ôm lấy một cái đầu lâu mãnh thú.

Thú nguyên trong này là lớn nhất, nếu như luyện hết, thực lực khẳng định phóng đại.

Tiểu xà lật lại lật, đào được một cái bao cổ tay từ bên trong

Bao cổ tay không có đốm đá, đã được thức tỉnh, bất quá bên trong còn có một cái cẳng tay. Hẳn là bị người nào đó đạt được, lại bị thằn lằn giết chết, đem cánh tay cắn được bỏ vào nơi này làm bài trí.

Tiểu xà nhét bao cổ tay vào bên trong đầu thú, còn lôi ra được một thú nguyên cạnh hang đá.

Song Đầu Cự Tích đang nằm ngáy o o, không có chú ý đến tiểu bất điểm này.

- Thật là có!! Là bao cổ tay sao?

Khương Phàm trông mong nhìn ra xa, toàn thân kích động nổi lên từng cỗ sóng nhiệt.

- Đó là thú nguyên? Lớn như vậy!

Yến Khinh Vũ nhìn mà trợn cả mắt lên, không hổ là mãnh thú cấp bá chủ, vậy mà lại dùng thú nguyên làm vật sưu tập.

Tiểu xà chậm chạp cẩn thận dịch chuyển về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cự tích.

Đột nhiên, cái đuôi cự tích quơ ầm ầm bên trong hồ làm nham tương tung tóe lên đầy trời, có một cái trong đó đang rơi xuống đầu nó.

Cái đầu to lớn kia dùng sức lung lay mở mắt ra. Tiểu xà lập tức kéo căng, co quắp ở nơi xa không dám loạn động.

Khương Phàm thấy thế thầm lau mồ hôi.

Cũng may cái đầu kia không có tỉnh, sau đó nó lại nhắm nghiền hai mắt.

Tiểu xà rất linh tính, nó thở ra một hơi, dần dần tăng tốc, tới gần về chỗ Khương Phàm.

- Đến rồi! Đến rồi!

Khương Phàm khẩn trương lại mong đợi.

Ngay tại lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng rống to như sét đánh đất bằng, dọa Khương Phàm và Yến Khinh Vũ hết hồn, cả hai đều la thất thanh.

- Ha ha! Khương Phàm!! Tìm được ngươi rồi!! Chúng ta đi Thiên Sư tông, bọn hắn nói ngươi đi ra ngoài tu luyện.

Tiêu Phượng Ngô cười lớn nhảy qua, một bàn tay đập trên bờ vai vào Khương Phàm

- Kinh hỉ chứ, ha ha, lão tử tới tìm ngươi!

- Tiêu Phượng Ngô?

Khương Phàm trừng to mắt nhìn thiếu niên đột nhiên xông tới.

- Còn có một người nữa.

Trên tay Tiêu Phượng Ngô treo một sợi xiềng xích, dùng sức kéo một cái, lôi ra một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng từ trong rừng cây. Thiếu niên giật giật khóe miệng, lộ ra một vòng tươi cười:

- Khương Phàm, lại gặp mặt.

- Hắn không nguyện ý đến, ta trói tới, ha ha.

Tiêu Phượng Ngô không để ý ánh mắt giết người của Chu Thanh Thọ, nhếch miệng cười to.

Khương Phàm kinh ngạc nhìn bọn hắn, bỗng nhiên quay đầu, nhìn phía hồ dung nham nơi đó.

Rầm rầm...

Song Đầu Cự Tích chậm rãi chống thân thể lên, nham tương giống như như thác nước từ trên người nó trượt xuống, nhiệt độ kinh khủng tràn ngập khe núi, vặn vẹo cả không gian.

Một cái đầu nhìn qua bọn hắn nơi này, một cái đầu thì tập trung vào tiểu xà ngoài trăm thước.

- Chạy!!

Khương Phàm kêu to, triển khai cánh chim, nhào tới phía tiểu xà

Tiểu xà tê tê quái khiếu, cái đuôi cuốn lấy hài cốt đầu lâu, cánh chợt vỗ, hướng phía Khương Phàm bay qua.

Huyết mạch sôi trào, cảnh giới ba động để cho tiểu gia hỏa kích thích trước đó chưa từng có có.

Giờ khắc này, toàn thân nó đều giống như mềm nhũn, nhưng vẫn điên cuồng đập động cánh lên, tê tê quái khiếu phóng tới Khương Phàm.

Chỉ là, khe hở xương đầu quá lớn, thú nguyên vừa đi vừa về lắc lư sau đó rớt xuống từ hốc mắt. Tiểu xà ở trên không bay loạn một trận, lập tứcliền muốn xông xuống dưới bắt trở lại, nhưng lại không dám.

Không dám, nhưng cũng lại không cam lòng.

Sợ hãi, khẩn trương, lại sốt ruột.

Rống!!

Xa xa, Song Đầu Cự Tích giơ cái đầu to lớn lên phát ra tiếng gầm gừ kinh khủng.

Thanh triều cuồn cuộn!

Sóng nhiệt quét sạch hang núi.

Tiểu xà, xương đầu, còn có Khương Phàm đang nhào tới đều bị hung hăng tung bay ra ngoài.

Nhiệt độ quá cao.

Giống như trực tiếp bị nham tương bao phủ.

- Đó là quái vật gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK