Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 556 Võ Hầu bảng (1)

Nữ tử xinh đẹp cười khẽ, vẫn duy trì một khoảng cách với Cổ Tác Nhân.

Lúc này, một đám nam tử huyết y từ đằng xa chạy đến.

- Ai là Cổ Tác Nhân!

Nam tử cầm đầu mặt mũi đầy mặt sẹo, dữ tợn đáng sợ.

- Nơi này là Ôn Tuyền Tiên Cảnh, ngươi không được để bọn họ làm ẩu.

Nữ tử xinh đẹp đứng dậy, giằng co với bọn hắn.

- Không được bắt ta... Không được bắt ta...

Cổ Tác Nhân thấp thỏm lo âu, thịt mỡ toàn thân nhẹ nhàng run run, dùng sức nắm chặt Linh Lung Cầu, tay cũng đều nổi lên gân xanh.

Linh Lung Cầu từ bàn tay to béo của hắn nhẹ nhàng lắc lư, tạo nên huyết khí mông lung.

Bên trong không phải là thứ mỹ hảo gì, mà là một trái tim bị giam cầm, một trái tim đang nhảy loạn.

- Khương Phàm ở Đại Tự Tại điện thắng liên tiếp Hàn Ngạo, Hứa Như Lai. Hoàn thành giao dịch. Ngươi có thể rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám. Chúng ta phụng mệnh hộ tống toàn bộ hành trình.

Nam tử mặt sẹo tay trái đeo đao, tay phải nâng lên:

- Mời!

Nữ tử xinh đẹp cùng Cổ Tác Nhân đều ngây ngẩn cả người.

- Thắng?

Cổ Tác Nhân thử thăm dò hỏi một tiếng, con mắt trừng lớn, khó có thể tin.

- Thắng!

Nam tử mặt sẹo khẳng định nói.

- Hắn tên... Khương Phàm?

Toàn thân Cổ Tác Nhân nổi lên một cơn sóng nhiệt, hắn đang nằm mơ sao?

Nam tử mặt sẹo nói:

- Hắn là đệ tử thân truyền của Vô Hồi Thánh Chủ, Khương Phàm!

- Đệ tử thân truyền của Thánh Chủ?

Nữ tử xinh đẹp cùng Cổ Tác Nhân lại lần nữa kinh ngạc.

Thật hay giả?

Vì sao trước đó lại giấu Ôn Tuyền Tiên Cảnh, lại còn làm như một kẻ ăn mày!

- Mời!

Nam tử mặt sẹo thúc giục Cổ Tác Nhân.

Mặc dù Vương Quốc Hắc Ám có quy củ nghiêm khắc, chỉ cần giao dịch hoàn thành nhất định phải tuân thủ, nhưng Cổ Tác Nhân đang nắm trong tay một thứ quá quan trọng, Chí Tôn Kim Thành không thể nào bởi vì Chiến Phật 'Khinh suất' khiêu chiến liền trực tiếp từ bỏ.

Bọn hắn muốn trước khi Chí Tôn Kim Thành có phản ứng, mau chóng hộ tống Cổ Tác Nhân rời khỏi.

- n công!

Cổ Tác Nhân kích động nhào vào trên mặt đất, nhìn về phía Đại Tự Tại điện hô to.

Hắn kích động, nước mắt đều tuông xuống, lại có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Nam tử mặt sẹo chau mày.

- Nếu như ngươi không có chuẩn bị gì, bây giờ liền theo chúng ta rời khỏi.

Cổ Tác Nhân gấp gáp hỏi:

- n công ta đâu? Hắn không tới gặp ta sao?

- Khương Phàm không có ý đó, đi nhanh đi.

- Thật cái gì cũng đều không cần? Cũng không có chuyển lời gì? Cứ như vậy vô duyên vô cớ đem cứu ta?

- Đúng vậy!! Nhanh lên đi!

- n công! Đây thật là đại ân!

Cổ Tác Nhân lại quỳ trên mặt đất, kích động đến nước mắt không ngừng tuông.

Cứu được mệnh, còn không cần hồi báo?

Thật là người tốt!

Nữ tử xinh đẹp cảm thấy kỳ lạ, tên mập mạp này cứ vậy mà được cứu, mơ mơ hồ hồ được cứu?

- Tạ ơn chiếu cố! Cáo từ cáo từ!

Cổ Tác Nhân cuống quít đứng dậy, chào hỏi với nữ tử xinh đẹp, vội vã rời khỏi.

Nhưng không có chạy ra bao xa lại trở về.

- Nói cho ân công ta biết, ta là Cổ Tác Nhân! Nếu là ta có thể còn sống, ta nhất định báo đáp đại ân của hắn!

Cổ Tác Nhân lấy ra chút tiền tài, nhét vào trong tay nữ tử xinh đẹp, nhiều lần căn dặn đem lời đến cho Khương Phàm.

- Ngươi có thể sống sót sao?

Nữ tử xinh đẹp nhìn bóng lưng Cổ Tác Nhân rời khỏi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ở lại Vương Quốc Hắc Ám, còn có thể có người nhúng tay bảo đảm ngươi. Chạy ra Vương Quốc Hắc Ám thì như là cừu non xông vào rừng rậm, không chỉ có Chí Tôn Kim Thành sẽ không chỗ cố kỵ săn giết, những người tham luyến Linh Lung Cầu khác cũng sẽ thừa cơ tham dự vào.

- Ngươi, chết chắc!

Nữ tử xinh đẹp cất kỹ tài bảo, lại quay vào bên trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh nói với các cô nương:

- Sắp xếp người đến Vô Hồi Thánh Điện thông báo bảo chủ, Cổ Tác Nhân đã chạy. Những người khác dọn dẹp một chút, chuẩn bị khai trương buôn bán đi.

Diễn võ trường phấn khích với chiến đấu gây nên oanh động kịch liệt.

Những người sống lâu ở Vương Quốc Hắc Ám đều biết thực lực Hàn Ngạo và Hứa Như Lai.

Người người kiêng kị, người người nhìn lên.

Hai người cũng có thể coi là là đại tân sinh xưng bá Vương Quốc Hắc Ám.

Kết quả cứ vậy mà liên tiếp thua rồi?

Sau khi biết Khương Phàm còn được Vô Hồi Thánh Chủ tự mình mời chào, bọn họ càng cảm thấy hiếu kỳ đối với thân phận của Khương Phàm.

Hắn còn chưa có chính thức gia nhập Vô Hồi thánh địa, chưa được Thánh Chủ thân tự mình bồi dưỡng đã như vậy, tương lai sẽ còn cường hãn tới trình độ nào.

- Võ Hầu bảng!

Trước khi Khương Phàm rời khỏi Đại Tự Tại điện, nghe được vị trí Võ Hầu bảng.

Nó đứng vững tại sâu trong Vương Quốc Hắc Ám, giống như là một trụ trời, trên dưới giơ cao vào hắc ám hư không vô biên.

Trên trụ đá lóe ra từng cái tên vàng óng ánh, theo diễn võ trường các nơi khiêu chiến không ngừng tiến hành, rất nhiều tên trên dưới lưu động, cũng có tên mới cưỡng ép gia nhập, tên cũ bị thanh lý.

Thay đổi tấp nập nhất chính là phía dưới, càng là đi lên, thay đổi càng chậm chạp.

- Mười vị trí mạnh nhất đã rất lâu chưa từng thay đổi. Khương Phàm, lần đầu tiên leo lên Võ Hầu bảng đã vào hàng vị thứ năm.

- Đương nhiên, đấy là đệ tử thân truyền của Vô Hồi Thánh Chủ mà. Nếu một mình hắn liên tiếp chiến thắng Hàn Ngạo và Chiến Phật, hoàn toàn có tư cách lên tới vị trí thứ năm.

Võ Hầu bảng thay đổi khiến cho rất nhiều người vây xem, đều chỉ vào tên phía trên mà nghị luận ầm ĩ.

Khương Phàm nhìn qua Võ Hầu bảng nguy nga, lại thấy được mấy cái tên quen thuộc.

Thương Hàn Nguyệt, đứng hàng vị trí thứ tám.

Na Yêu, đứng hàng thứ hai mươi ba.

Tịch Nhan, lại xuất hiện ở vị trí thứ mười lăm.

Xem ra Tịch Nhan cũng đã tới nơi này, đã từng lên đài khiêu chiến, nhưng Khương Phàm tin tưởng đây không phải thực lực thật sự của Tịch Nhan.

- Người thứ mười, Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Khuynh Thành. Vị thứ chín, Cửu Trọng lâu, Tần Phục Sinh. Vị trí tám, Vô Hồi thánh địa, Thương Hàn Nguyệt. Vị thứ bảy, Vô Hồi thánh địa, Hàn Ngạo. Vị thứ sáu, Chí Tôn Kim Thành, Chiến Phật. Vị thứ năm, Vô Hồi thánh địa, Khương Phàm. Vị thứ tư, Chí Tôn Kim Thành, Thánh Phật. Vị thứ ba, Vô Hồi thánh địa, Cơ Lăng Huyên. Vị thứ hai, Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Kình Thương.
Chương 557 Võ Hầu bảng (2)

Thường Lăng nhớ tới tên phía trên:

- Vô Hồi thánh địa có nhiều người ở mười vị trí thật, không tính ngươi mà đã chiếm ba vị trí, vị trí thứ hai mươi lại chiếm năm vị.

Khương Phàm nói:

- Nơi này là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa, toàn bộ đệ tử lịch luyện tại đây. Mà Chí Tôn Kim Thành, những người của Hỗn Độn Tử Phủ kia sẽ chỉ có một số đi đến nơi này một.

- Vị đầu tiên... Võ Hầu? Võ Hầu là ai.

Thường Lăng chỉ vào vị trí ở đỉnh chóp, hai chữ Võ Hầu sáng chói, chiếu sáng hắc ám giữa hư không.

Khương Phàm hỏi người bên cạnh.

- Chúng ta mới đến, đối với cái này không hiểu rõ lắm. Vị Võ Hầu đầu tiên là ai?

Người kia nói ra:

- Võ Hầu, chính là vinh dự chí cao Võ Hầu bảng. Nhưng từ khi bắt đầu đến nay, chưa từng có ai leo lên qua nơi đó, vẫn luôn trống không.

Khương Phàm kì quái:

- Nếu không có đầu tiên, vị Ngu Kình Thương thứ hai không thể thuận vị đi lên đệ nhất sao?

Người kia nhìn Khương Phàm, lại nhìn Thường Lăng xinh đẹp bên cạnh, mỉm cười, hứng thú nói chuyện.

- Võ Hầu bảng có rất nhiều người coi trọng, chuyên thiết lập vì Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên trở lên và dưới thất trọng thiên. Nếu như cảnh giới đến thất trọng thiên, từ đưa tiễn bảng. Trong lúc đứng hàng Võ Hầu bảng, nếu như có thể tiến vào mười vị trí, thì có được cơ hội ra vào tam đại bí cảnh, số lần không được vượt qua ba lần. Ba khu bí cảnh này theo thứ tự là Đại Hoang thâm uyên do Vô Hồi thánh địa khống chế, Luân Hồi cấm khu do Chí Tôn Kim Thành khống chế, Lạc Chùy trọng địa do Hỗn Độn Tử Phủ khống chế. Ba khu bí cảnh mặc dù cực kỳ nguy hiểm, có thể gọi là cấm địa tử vong, nhưng vẫn có chỗ phi phàm.

Nam tử ngước nhìn xếp hạng đầu tiên, lắc đầu rung động:

- Nhưng muốn vào vị trí thập cường, nói nghe thì dễ.

- Muốn đi đến vị trí đầu tiên thì sao?

Trong trí nhớ Khương Phàm lại xuất hiện một số ký ức về Luân Hồi cấm khu, chỉ là rải rác các đoạn ngắn. Nhưng có thể ở trong trí nhớ của kiếp trước, tất nhiên là nơi vô cùng quan trọng, cũng từng phát sinh qua sự kiện đặc biệt.

- Nếu như có thể tấn thăng đến vị trí đầu tiên, vậy liền lợi hại, không chỉ có thể được phong là Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám, mà còn là vinh quang cả đời, chỉ cần Vương Quốc Hắc Ám tồn tại, người đó chính là Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám!

- Nếu như có thể trở thành Võ Hầu, còn có thể tùy ý ra vào tam đại cấm khu, không hạn số lần. Quan trọng nhất chính là, Võ Hầu có thể được tặng Bất Tử Thiên Bia đến từ tam đại chủ nhân Vương Quốc Hắc Ám.

- Bất Tử Thiên Bia là cái gì?

- Chính là nếu như Võ Hầu gặp phải nguy hiểm, hoặc là có nhu cầu gì, có thể trực tiếp dùng Bất Tử Thiên Bia điều động lực lượng, hay hoặc là toàn bộ lực lượng của Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành cùng Vô Hồi thánh địa!

- Toàn bộ?

Thường Lăng đều kinh ngạc giơ lông mày lên.

- Không sai, tóm lại chính là bọn hắn không ngại bất cứ giá nào, cam đoan ngươi không chết! Lợi hại không? Mê người không? Điên cuồng không?

Nam tử tươi cười, chỉ là nụ cười có chút cổ quái.

- Thời điểm sử dụng Bất Tử Thiên Bia có điều kiện hạn chế gì không?

Khương Phàm kinh ngạc, lại cảm giác không đúng lắm.

- Không có điều kiện hạn chế, Võ Hầu dùng lúc nào, dùng để cứu mạng cũng được, trang bức cũng được, tóm lại chính là chỉ cần Võ Hầu đưa ra Bất Tử Thiên Bia, ai cũng sẽ thờ Võ Hầu phân công một lần vô điều kiện. Vấn đề ở chỗ, muốn trở thành Võ Hầu, là hoàn toàn không thể nào.

- Vì sao?

- Bởi vì...

Nam tử lặng lẽ nhìn xung quanh một chút, hạ giọng nói:

- Đây chính là cái bẫy.

- Xin được nghe.

Khương Phàm và Thường Lăng đều nhìn nam tử, Bất Tử Thiên Bia quá mê người, mê người đến mức không thực tế.

- Muốn trở thành Võ Hầu, đầu tiên phải lên tới bài vị thứ hai, sau đó đưa ra thỉnh cầu, muốn khiêu chiến Võ Hầu hàng đầu tiên vị. Sau đó chính là chờ đợi cả cường giả Võ Hầu bảng tất tề tụ ở Tự Tại điện, thay nhau khiêu chiến. Chỉ cần có thể kiên trì ba mươi ngày, được tất cả thành viên Võ Hầu bảng nhận thua thì xem như thắng lợi, sẽ được chủ nhân ba bên chứng kiến, được phong Võ Hầu.

Nam tử giống như là đang kiêng kị gì đó, giọng nói vô cùng thấp.

Khương Phàm khẽ nhíu mày:

- Cái này cũng không có gì, nếu đều đã trở thành đệ nhị, trên danh nghĩa cũng chính là đệ nhất, còn sợ người khác khiêu chiến sao?

Nam tử nhếch miệng:

- Ngươi cũng là nghĩ như vậy đúng không, vừa mới bắt đầu rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Nhưng, thời điểm ngươi ngồi tại Đại Tự Tại điện tiếp nhận khiêu chiến, lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường đại thiên tài ngươi đều chưa thấy qua.

Khương Phàm bỗng nhiên hiểu ra.

- Ba bên chủ nhân âm thầm ra tay, đem đỉnh cấp cường giả của bọn hắn thông qua khiêu chiến, thăng tiến Võ Hầu bảng, sau đó lại khiêu chiến Võ Hầu?

- Ngươi thật thông minh!

Nam tử kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

- Ha ha, ta nghe được kiên trì ba mươi ngày, cũng cảm giác có vấn đề.

Khương Phàm lắc đầu, lại nói:

- Có phải khiêu chiến thất bại, sẽ bị trừng phạt hay không?

Nam tử nói:

- Ngươi quả thực rất thông minh. Nếu như khiêu chiến thất bại, sẽ lập tức trở thành nô bộc của người đánh bại kia, suốt đời bị nó thúc đẩy.

- Nô bộc? Quá hố đi.

Thường Lăng rất im lặng, cái này không phải là chọn lựa Võ Hầu, đây chính là tìm chiến bộc cho chủ nhân ba bên!

Khương Phàm cười nói:

- Tất cả đều là mưu kế nhỉ. Tuy nhiên Bất Tử Thiên Bia kia xác thực mê người.

- Bất Tử Thiên Bia chính là vì những nhân vật vừa tới nơi này lại tự cho là đúng thiết lập định. Ngươi chú ý đi, mười cường cơ bản đều là từ tam đại chủ nhân, nếu người không rõ thân phận lại đặc biệt cường đại khởi xướng khiêu chiến Võ Hầu bảng, bọn hắn sẽ chủ động đổ nước, để người đó lên tới vị trí thứ hai. Sau đó, cùng nổi lên vây công, các chủ nhân ba bên điên cuồng tranh đoạt con mồi. Từ khi Võ Hầu bảng ra đời đến nay, nghe nói trước sau đều đã khốn trụ mười ba kẻ ngoại lai như thế này.
Chương 558 Thái m Ác Thủy

Nam tử lắc đầu rung động.

- Khương Phàm!

Một đám cường giả mặc huyết bào cưỡi mãnh cầm từ đằng xa chạy đến.

Khương Phàm? Làm sao!

Đám người xung quanh Võ Hầu bảng đồng loạt ngẩng đầu, lại thuận mắt của những huyết bào trên không trung nhìn về phía Khương Phàm nơi này.

- Không phải ta...

Nam tử bên cạnh Khương Phàm vội vàng xua tay, nhận lầm người.

Hả?

Không đúng!

Nam tử lập tức quay đầu, trực tiếp nhìn thiếu niên bên cạnh: -

Ngươi là Khương Phàm?

- Là ta.

Khương Phàm nhìn đám huyết bào kia:

- Chuyện gì?

- Ngươi nếu đã vào Võ Hầu bảng, liền có tư cách chọn lựa ngọc bài bí cảnh.

Nam tử cầm đầu nói:

- Đại Hoang thâm uyên, Luân Hồi cấm khu, Lạc Chùy trọng địa, ngươi chọn nơi nào?

- Chọn ngay bây giờ?

- Ngươi chọn ngay bây giờ, Đại Tự Tại điện chúng ta sẽ thay ngươi đi chuẩn bị ngọc bài.

- Luân Hồi cấm khu!

Khương Phàm không suy nghĩ nhiều, nếu nơi đó có thể tỉnh lại trí nhớ kiếp trước, vậy thì cứ tới đó.

- Trong vòng ba ngày, chúng ta sẽ đem ngọc bài giao cho ngươi.

Huyết bào cưỡi mãnh cầm rời khỏi.

- Bọn hắn là ai?

Khương Phàm hỏi nam tử ngây người bên cạnh, cho đến khi gọi ba lần, mới để hắn bừng tỉnh.

- Ngươi là đệ tử thân truyền Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi không biết?

Nam tử không ngừng nhìn Khương Phàm từ trên xuống dưới, đây chính là người vừa rồi liên tiếp đánh bại Hàn Ngạo và Hứa Như Lai?

Đây chính là đệ tử thân truyền Vô Hồi Thánh Chủ?

Làm sao không giống với tưởng tượng vậy?

Không những người xếp hạng trong mười vị trí tại Võ Hầu bảng đều là kiêu ngạo tới trời sao?

Vị này lại rất bình dị như người thân thiết.

- Hôm nay vừa biết có nơi gọi là Vương Quốc Hắc Ám.

- Thế sao. Bọn hắn là Đại Tự Tại điện, là thế lực hoàn toàn độc lập với ba bên chủ nhân, từ đầu đến cuối đều không công bố qua bối cảnh thực sự của bọn hắn ở bên ngoài.

- Vương Quốc Hắc Ám có rất nhiều thế lực như vậy sao?

- Cũng không phải rất nhiều, nhưng cũng không phải ít. Có một số nguyện ý công bố bối cảnh, đưa đến tác dụng uy hiếp, sau đó cưỡng ép nhúng tay vào một số giao dịch, có một số lại ẩn giấu bối cảnh, mục đích không rõ.

Nguyệt Hoa Thiên Bảo, chợ giao dịch náo nhiệt nhất Vương Quốc Hắc Ám.

Giống như Đại Tự Tại điện, không ai biết bối cảnh chủ nhân chân chính của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Cũng giống như Đại Tự Tại điện, không người nào dám gây sự tại Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Cung điện rộng rãi khí phái tỏa ra ánh sáng lung linh, xiềng xích tung hoành tỏa ra tia sáng cường thịnh trong bóng tối, vô cùng làm cho người ta chú ý tới.

Nguyệt Hoa Thiên Bảo chia thành chín tầng, trải rộng nhiều loại bảo vật hiếm thấy.

Nơi này tuân theo lấy quy củ Vương Quốc Hắc Ám, không cần tinh tệ, không cần tinh thạch, đều là dùng giao dịch đồng giá đến trao đổi.

Ví dụ như, một cây 'Sát Hồn Châm' ác độc treo giao dịch là 'Tinh Sa'.

Lại Ví dụ như, một thanh trọng đao màu đen treo giao dịch là 'Thú Văn Thanh Kim'.

- Thật nhiều người.

Bọn người Thường Lăng đi đến tầng một đại điện, không khí náo nhiệt đập vào mặt.

Cường giả đến từ các nơi trên thế giới mang theo mặt nạ và áo choàng, chọn bảo vật mình cần.

- Vương Quốc Hắc Ám có những người đến từ các nơi trên thế giới, cũng có Linh Bảo đặc hữu các nơi trên thế giới chảy vào nơi này. Nơi này chính là cái chợ giao dịch siêu cấp. Nhìn xem có cái gì thích hợp không.

Khương Phàm kích động đi đến đại điện, lôi kéo Thường Lăng xuyên thẳng qua trong đám người náo nhiệt.

Trong quầy Linh Bảo đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu.

Bên ngoài hiếm thấy, nơi này cần cái gì cũng đều có.

Những thứ chưa bao giờ nghe, khắp nơi đều có thể thấy được.

Khương Phàm và Thường Lăng nhìn đến hoa cả mắt, có cảm giác kỳ diệu bị dìm ngập trong biển Linh Bảo.

- Huyền Hoàng Mẫu Khí! Vạn Vật Mẫu Khí, chí bảo luyện khí. Loại tinh hoa này thường thường phiêu lưu vào hư không, có thể là chôn sâu ở địa tầng Hoang Cổ, còn có chút phong tồn binh khí kỳ dị ở bên trong, thế gian hiếm thấy.

Trước một quầy nọ có rất nhiều người vây tụ, chỉ vào một sợi 'Khói xanh' phiêu đãng kỳ diệu ở bên trong nghị luận ầm ĩ.

Khương Phàm tiến đến phía trước liếc mắt, lại lùi cổ về, bởi vì phía sau treo giao dịch là 'Mười giọt thánh huyết'.

- Hư Không m Thạch?

Khương Phàm dừng ở trước một quầy quạnh quẽ, bên trong là một khối rất đá bình thường, nhưng lại tỏa ra gợn sóng vô hình.

Đứng ở trước quầy lại như có thể nghe được thanh âm phiêu miểu xa xăm.

Chợt xa chợt gần, chợt mạnh chợt yếu.

Bỗng nhiên sốt ruột hỗn loạn, bỗng nhiên lại yên lặng hẳng đi, bỗng nhiên thì to lớn hùng hồn, còn bỗng nhiên lại yên lặng khẽ nói.

Trước quầy có một vị công tử văn nhã đang ôm cánh tay đứng đấy, không ngẩng đầu lên, lại nói:

- Nó là m Thạch tại một thời đại nào đó bay vào hư không, gánh chịu âm thanh thời đại kia. Có cổ nhân khẽ nói luận đàm, có chiến tranh kim qua thiết mã, cũng có kinh nghiệm tu luyện Võ Đạo, cần cẩn thận lắng nghe, mới có thể cảm ngộ những điều trong đó... Oa...

Công tử văn nhã lặng im, lại tại ngẩng đầu trong chốc lát, phát ra tiếng kinh hô, tròng mắt gắt gao tiếp cận Thường Lăng xinh đẹp thánh khiết trước mặt, hắn nhoẻn miệng cười, quạt lông trong tay phóng khoáng mở ra:

- Xin hỏi tên cô nương?

Khương Phàm lắc đầu, lôi kéo Thường Lăng rời khỏi.

- Mỹ nhân như ngọc.

Công tử văn nhã thưởng thức bóng lưng Thường Lăng, rung động không thôi.

- Thiên Chuyển Hồi Hồn Đằng? Nơi này lại có độc vật thế này sao.

Thường Lăng lôi kéo Khương Phàm đi nhanh mấy bước, đến trước một quầy nọ.

Dây đằng hai đầu màu đỏ xanh quấn quanh cùng một chỗ, quay đi quay lại trăm ngàn lần, khó phân lẫn nhau.

Bọn chúng chậm rãi nhúc nhích, giống như một trái tim đang nhảy lên, rất là thần kỳ.

- Muốn không?

Thường Lăng bỗng nhiên nhìn Khương Phàm, nhếch miệng lên cười xảo quyệt.

- Không phải cô nói có độc sao?

- Nó có thể có độc, cũng có thể không độc, phải xem là ai dùng.

- Là sao?

- Chỉ có hai người yêu nhau, mới có thể thành công mở nó ra. Nam dùng thanh đằng, nữ dùng huyết đằng liền có thể vĩnh viễn ân ái, mãi mãi không bỏ. Nếu có ai thay lòng đổi dạ, dây leo trong thân thể sẽ biến thành kịch độc, sau đó... Hạ độc chết... Nếu như hai người có thể ân ái cả đời, gần nhau mà chết, kiếp sau lại có kiếp sau, còn có thể gặp nhau gần nhau, cũng sẽ lần nữa gặp được Thiên Chuyển Hồi Hồn Đằng.
Chương 559 Ngũ Hành Thạch trên trời rơi xuống

Thường Lăng nhìn ‘trái tim nhảy lên’ trong quầy, hai tay không khỏi nhẹ nhàng giữ tại cùng một chỗ, ánh mắt sáng ngời.

Từng thấy qua trong đan kinh, cũng không để ý, lại càng không nghĩ tới vậy mà có thể gặp được ở chỗ này.

Nàng đã từng cảm thấy độc thảo này hoang đường vô dụng, giờ phút này lại giống như là cố sự tình yêu mỹ diệu.

Khương Phàm quái dị nhìn Thường Lăng say mê, trong lòng lần nữa rung động, cô nương này là động tình thật rồi.

- Khương Phàm.

Thường Lăng ôm lấy hai tay, nhẹ giọng nói nhỏ.

- Ừm?

- Chúng ta từ chạy đến Nam Cương, lưu vong đến Đại Hoang, lại xâm nhập đến Vương Quốc Hắc Ám, mỗi một bước ngoài ý muốn đều không thể tưởng tượng nổi. Ngươi nói, đây có phải là... chỉ dẫn từ nơi sâu xa hay không?

- Chỉ dẫn cái gì?

- Kiếp trước chúng ta... Dùng qua Thiên Chuyển Hồi Hồn Đằng?

Thường Lăng khẽ nói, má ngọc ửng đỏ.

- Không có! Đây là thật không có!

Khương Phàm tranh thủ lắc đầu, kiếp trước của ta... đầy sóng gió đây!

- Ngươi...

Thường Lăng im lặng, huyễn tưởng mỹ hảo lúc này đã hoàn toàn bị phá hết.

- Đi đi đi, phía trước còn có rất nhiều bảo bối.

Khương Phàm lôi kéo Thường Lăng đang buồn bực rời khỏi.

- Nghe nói mấy ngày trước có mấy bình Thái m Ác Thủy tới?

Một âm thanh đột nhiên vang dội tại lối vào, quanh quẩn tầng một đại điện tráng lệ.

- Người của Chí Tôn Kim Thành?

Không khí náo nhiệt thoáng an tĩnh, rất nhiều người quay đầu nhìn sang.

Có người kính sợ, có người lạnh nhạt, có người khinh thường.

Vài trăm người tại đại điện, người thân phận phi phàm mười phần có một.

Bọn thị vệ phân tán các nơi ở đại điện lần lượt xuất hiện, bọn hắn mặc trường bào ánh trăng, ánh mắt lăng lệ. Một nam tử trung niên đưa tay ra hiệu bọn thị vệ không cần manh động, tự mình nghênh đón:

- Thái m Ác Thủy vẫn còn, tổng cộng có năm bình.

- Điều kiện giao dịch là gì?

Chí Tôn Kim Thành làm khó người khác, ngạo nghễ hỏi.

- Hải Tủy, năm cân.

- Giữ lại cho Chí Tôn Kim Thành chúng ta! Trong vòng năm ngày, ta sẽ dâng Hải Tủy lên.

Người của Chí Tôn Kim Thành ném ngọc bài tượng trưng cho thân phận, sau đó quay người rời khỏi.

- Chí Tôn Kim Thành muốn Thái m Ác Thủy làm gì?

- Thái m Ác Thủy, không có gì không ô uế được, ăn mòn linh hồn, cơ thể chuyển biến xấu, giết người vô hình.

- Vật ác độc như vậy, dùng để làm gì?

- Ha ha, Chiến Phật dùng sao. Không phải là bây giờ khắp nơi đang nghị luận Chiến Phật bị một kẻ tên là Khương Phàm ngược sao? Hình như cũng là bởi vì sát khí của mình bị áp chế. Tìm kiếm Thái m Ác Thủy, tám phần là muốn báo thù cái tên Khương Phàm kia.

Đám người trong điện nghị luận một lát, tiếp tục tìm kiếm Linh Bảo.

- Thật đáng giận.

Thường Lăng âm thầm lắc đầu, trong khoảng thời gian rời khỏi Đan quốc này, xem như đã lĩnh giáo được hiểm ác ở thế giới bên ngoài.

- Nơi này lại có Thái m Ác Thủy.

Tiếng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.

- Ngươi phải coi chừng, tuyệt đối không được để thứ đó đụng vào thân thể, nếu không sẽ để lại ảnh hưởng cả đời.

- Chu Tước Yêu Hỏa của ta không thanh trừ được sao?

Khương Phàm rất ít khi nghe Đan Hoàng trịnh trọng nhắc nhở như vậy.

- Chu Tước Yêu Hỏa đương nhiên có thể thanh trừ, nhưng ngươi phải chú ý ngươi bây giờ còn không phải là Chu Tước Yêu Hỏa. Ta nói câu không khách khí, nếu như ngươi bị ác thủy ảnh hưởng, rất có thể ngay cả Linh Hồn cảnh cũng không thể nào vào được.

- Ác độc như vậy?

- Nếu quả thật bị Thái m Ác Thủy ăn mòn, ngươi sẽ rõ ràng cái gì gọi là ác độc.

Đan Hoàng xác thực không nghĩ tới bên trong Vương Quốc Hắc Ám lại còn có thể giao dịch cả Thái m Ác Thủy.

Trong ký ức của hắn, đó là đồ mà chỉ Địa Ngục mới có.

- Hứa Như Lai không phải muốn giết ta, hắn là muốn ta sống không bằng chết.

Khương Phàm thản nhiên cười khẽ, tới đi, tiểu gia ta hầu hạ, xem ai có thể giết chết ai.

- Vương Quốc Hắc Ám không đơn giản, ngươi phải cẩn thận nơi này. Vô Hồi thánh địa khống chế một chỗ như vậy, ta không biết là phúc hay là họa.

Đan Hoàng do dự một lát vẫn nhắc nhở câu.

Lúc Khương Phàm đi qua một quầy hàng khác, hắn chú ý tới một gốc hoa năm màu, cắm ở trong một bình linh dịch, tỏa ra tia sáng tự nhiên.

Nam tử cường tráng đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Khương Phàm, nói:

- Đây là gốc Ngũ Hành Hoa, ẩn chứa uy lực Tiên Thiên Ngũ Hành, chỉ tiếc, đây chỉ là đóa hoa, không thể kết quả. Đóa hoa chỉ có thể làm thuốc, Ngũ Hành Quả lại có uy lực tự nhiên phi phàm.

Thường Lăng cũng nói:

- Ngũ Hành Hoa sinh sống ở điều kiện vô cùng hà khắc, cần nơi có uy lực Ngũ Hành giao hội lại vô cùng cân đối, trong lúc đóa hoa nở rộ rất yếu đuối, năng lượng Ngũ Hành xung quanh hơi có chút thay đổi cũng có thể để nó khô héo. Có thể cao đến thế này đã không dễ, nhưng muốn kết quả, còn cần khoảng trăm năm.

- Cô nương là Luyện Đan sư?

Nam tử nhíu mày nhìn Thường Lăng.

- Ừm.

Thường Lăng cẩn thận quan sát cánh hoa Ngũ Hành Hoa, phán đoán tuổi tác.

- Nếu như chỉ là vừa rồi nở rộ, giá trị giống nhau. Nếu như nở rộ mười năm trở lên, dược hiệu sẽ tăng gấp bội. Nếu như vượt qua ba mươi năm, thì có thể dùng để luyện chế đan dược ngũ phẩm Ngũ Hành Đan.

- Luyện Đan sư đẳng cấp gì?

Nam tử thì quan sát tỉ mỉ Thường Lăng, khóe miệng dần cong lên.

- Không liên quan tới ngươi.

Thường Lăng ngữ khí lãnh đạm.

- Ở đây ta có vài cọng dược liệu đặc thù, so với Ngũ Hành Hoa còn quý giá hơn, cô nương có hứng thú nhìn hay không?

- Không hứng thú.

Thường Lăng kéo Khương Phàm muốn đi.

Khương Phàm lại không nhúc nhích tí nào, cứ nhìn chằm chằm Ngũ Hành Hoa, sở dĩ chú ý tới nơi này là bởi vì trong thanh đồng tiểu tháp đột nhiên có phản ứng kỳ diệu.

Một chỗ trong thiết lao tầng thứ hai lại nở rộ lên tia sáng ngũ sắc tương tự.

u Dương Yên bị giam ở bên trong kinh ngạc nhìn nhẫn không gian trên tay, đầu ngón tay lật một cái, bên trong có một tảng đá nặng nề đi ra.

- Đây là cái gì?

Một âm thanh đột nhiên quanh quẩn ở thiết lao. u Dương Yên giật mình, nhanh chóng thu tảng đá lại:

- Đường Diễm? Cút ra đây!
Chương 560 Dạy giỗ thứ không biết trời cao đất dày

- Đừng lãng phí nước bọt, đưa hòn đá kia cho ta.

Khương Phàm rất bất ngờ, cách thanh đồng tiểu tháp, còn cách cả nhẫn không gian của u Dương Yên, vậy mà Ngũ Hành Hoa có thể để tảng đá kia phản ứng.

Chẳng lẽ là Ngũ Hành Thạch?

- Trước tiên ngươi mau thả ta ra, ngươi rất rõ ràng thân phận của ta, chỉ cần Thiên Khải bí cảnh mở ra, Hồn Thiên thánh địa sẽ lùng bắt ngươi khắp thiên hạ. Ngươi trốn không thoát!

u Dương Yên nhìn hắc ám âm trầm xung quanh thiết lao, tìm kiếm Khương Phàm.

- Ngươi là người thông minh, cũng đừng nhiều lời nữa. Ta thả ngươi, Hồn Thiên thánh địa cũng sẽ không tha cho ta, ta giết chết ngươi, Hồn Thiên thánh địa lại sẽ không tha cho ta. Ngươi có chết hay không, ta đều đã là tử địch của Hồn Thiên thánh địa. Không muốn ở chỗ này quá lúng túng liền giao tảng đá kia ra.

Ý thức Khương Phàm quấy hắc ám trước thiết lao, hình thành bóng người mơ hồ, cảnh cáo u Dương Yên ở bên trong.

u Dương Yên vùng vẫy một lát, cuối cũng vẫn là đem tảng đá kia ra:

- Ngươi nhục nhã ta, chắc chắn ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần.

- Lai lịch tảng đá kia ra sao?

- Tô Triệt cho.

- Đại Diễn thánh địa, Tô Triệt? Tại sao hắn lại cho ngươi tảng đá đó.

- Trao đổi thi thể Thanh Bằng.

- Một khối đá đổi thi thể Thanh Bằng?

- Hắn nói là Ngũ Hành Thạch từ trên trời rớt xuống.

Trước đó u Dương Yên không có coi tảng đá đó là gì, thậm chí cảm giác Tô Triệt chính là tùy tiện lấy tảng đá lừa gạt nàng, không nghĩ tới vậy mà lại khởi phát ánh sáng không hiểu thấu.

- Ném tảng đá ra đây.

Khương Phàm thúc giục u Dương Yên.

Cách hai tầng không gian lại có thể gây nên phản ứng, Ngũ Hành Thạch thật có thể là từ trên trời rớt xuống.

u Dương Yên đem ném Ngũ Hành Thạch ra ngoài thiết lao, còn muốn uy hiếp vài câu, Khương Phàm lại mang theo tảng đá biến mất, chỉ để lại một câu:

- Chờ chết đi.

- Hỗn đản! Ngươi nếu dám thì đã sớm giết ta! Ngươi giữ lại ta là muốn cùng Hồn Thiên thánh địa đàm phán. Tin ta đi, ngươi không chỉ sẽ không được như ý, mà sẽ còn bị Hồn Thiên thánh địa khống chế lại. Đến lúc đó, u Dương Yên ta nhất định sẽ tự mình tra tấn ngươi để ngươi sống không bằng chết. Sống không bằng chết!

u Dương Yên thét lên như phát điên.

Khương Phàm lấy Ngũ Hành Thạch từ trong thanh đồng tiểu tháp ra, vừa nhẹ nhàng để xuống nơi đó, Ngũ Hành Hoa trong quầy đã chậm rãi nở rộ lên tia sáng ngũ sắc sáng tỏ.

Ánh sáng Ngũ Hành Thạch thì càng mạnh mẽ hơn, kéo xa hơn trăm mét, tia sáng ngũ sắc nở rộ, thanh tịnh lại nồng đậm.

Bên trong ánh sáng ẩn chứa năng lượng Ngũ Hành tinh khiết lại bành trướng, mơ hồ hình thành hư ảnh tự nhiên.

Số lượng lớn ánh mắt đồng loạt nhìn về nơi đây, ngạc nhiên nhìn một màn thần kỳ này.

Khương Phàm nhanh chóng thu Ngũ Hành Thạch lại, đáy mắt chợt hiện tinh mang.

Đồ tốt!

Năng lượng bên trong Ngũ Hành hẳn là rất mạnh!

Mặc dù mình không cần, nhưng khẳng định là tuyệt phối với Dạ An Nhiên. Không chỉ có thể phụ trợ tu luyện, còn có thể phụ trợ chiến đấu!

- Đó là cái gì?

Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Phàm, tảng đá có thể cộng minh cùng Ngũ Hành Hoa?

- Bằng hữu, thứ trong tay ngươi là bảo bối gì vậy?

Ánh mắt nam tử cường tráng trước quầy sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm.

- Tài sản riêng.

Khương Phàm kéo Thường Lăng liền muốn rời khỏi.

- Tài sản riêng? Ha ha, tất cả mọi thứ được mang đi trước đó trong Vương Quốc Hắc Ám đều là vật vô chủ. Bao gồm cả mệnh của ngươi, bao gồm cả cô nương bên cạnh ngươi. Quy củ nơi này chính là vạn vật đều có thể giao dịch.

Trên khuôn mặt lãnh tuấn của nam tử cường tráng lộ ra nụ cười, vươn tay với Khương Phàm:

- Tảng đá đâu? Cho ta nhìn trước một cái!

Khương Phàm ngăn cách trước mặt Thường Lăng, giằng co với nam tử:

- Không cho thì sao?

- Nơi này không giao dịch được, vậy thì đi Đại Tự Tại điện giao dịch.

Nam tử cường tráng đe dọa nhìn Khương Phàm.

- Ta cảnh cáo trước, nếu thật là đã vào nơi đó, thứ ta muốn giao dịch cũng không phải chỉ là tảng đá trong tay ngươi, còn có thể mang theo cả cô nương bên cạnh ngươi.

Khương Phàm đi đến trước mặt nam tử:

- Cảnh giới ngươi cao hơn ta.

- Đó là đương nhiên, Linh Nguyên cảnh thất trọng...

Nam tử vừa muốn ngẩng đầu, Khương Phàm đã đưa một chân, hung hăng dẫm lên trên đầu gối nam tử.

Răng rắc!

Đầu gối chân phải nam tử vỡ nát trong nháy mắt, bắp chân hướng về sau bỗng nhiên hất lên, quỳ một gối xuống ở trước mặt Khương Phàm.

Khương Phàm đưa hai tay ôm lấy đầu nam tử, mười ngón biến thành móng vuốt, đâm vào thật sâu.

- A...

Nam tử phát ra tiếng kêu thảm đau đớn, hoảng sợ gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt gần ngay trước mắt kia.

Thường Lăng che miệng lại, bị một màn đột nhiên xuất hiện làm cho kinh hãi.

- Làm gì đấy!

Nơi xa truyền đến tiếng quát tháo, số lượng lớn thị vệ đẩy đám người ra, chạy tới nơi này.

Khương Phàm nhìn nam tử ở trước mắt đe dọa:

- Chúng ta đang tán gẫu.

- Ngươi bắt lấy đầu hắn, đây mà là nói chuyện phiếm?

Ánh mắt bọn thị vệ vô cùng lăng lệ, toàn thân tràn ngập khí tức sát phạt lạnh lẽo, tựa như là đám sát thủ đáng sợ.

- Hắn muốn đồ của ta, thái độ rất cường ngạnh. Ta chỉ có thể dùng cách của ta nói cho hắn biết, ta không bán!

Khương Phàm đè sấp nam tử trước mặt, mỉm cười nói:

- Còn muốn mua không?

- Không mua!

Nam tử gian nan mở miệng, không nghĩ tới nhìn như thiếu niên bình thường vậy mà lại hung tàn đến thế.

- Rất tốt, chúng ta không sao.

Khương Phàm từ trên mặt hắn rút ra hai tay, đột nhiên động một chân, dẫm lên ngực nam tử.

Nam tử kêu thảm bay ra ngoài, liên tiếp quay cuồng đụng về phía sau rồi ngã trên quầy.

- Các biện pháp an ninh ở Nguyệt Hoa Thiên Bảo thật không đúng chỗ, ta bị uy hiếp, các ngươi đều không có phản ứng gì. Tuy nhiên ta đã tự mình xử lý tốt, không làm phiền các ngươi. Các ngươi tản ra đi, ta sẽ không tố cáo các ngươi với chủ tử của mình.

Khương Phàm thu móng vuốt trở về, lau đi máu tươi trên tay, mang theo Thường Lăng rời khỏi.

Thật là một tiểu tử ngông cuồng!

Bọn thị vệ Nguyệt Hoa Thiên Bảo khẽ nhíu mày, trao đổi ánh mắt, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía đài cao xa xa.

Nơi đó, nam tử trung niên chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho bọn hắn tản ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK