Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76 Miệng Lưỡi Bén Nhọn

Đám người cấp tốc tránh ra một con đường, nhưng lại đều không có tản ra, tiếp tục đánh giá cái con nuôi Khương Vương phủ này.

Mặc dù trận tranh tài ngày mai làm cho xôn xao nhưng cũng không có bao nhiêu người cho rằng Khương Phàm sẽ đến, nhất là thế cục thành Bạch Hổ bây giờ có chút vi diệu.

Nhưng Khương Phàm không chỉ là tới, mà còn sớm hơn một ngày tới.

- Khương Phàm!

Khương Phàm còn chưa đi mấy bước, bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng thét dài sắc nhọn. Đường đi bỗng nhiên yên tĩnh, không ít người đều ngước đầu nhìn lên, một con cự điểu nhìn như Tiên Hạc màu sắc rực rỡ nhanh chóng lao xuống, thẳng đến Khương Phàm.

- Nhịn xuống!

Yến Khinh Vũ ngăn Khương Phàm lại, đưa tay đấu kiếm, một đạo kiếm mang giống như mũi tên nhọn nổ bắn lên trời cao, cuốn lên cuồng phong lăng liệt

Cự điểu màu sắc rực rỡ nhanh chóng tránh ra một bên, rơi vào cách đó không xa, mọi người xung quanh cả kinh nhao nhao tránh lui.

- Ai là Khương Phàm! Quay lại đây cho bản tiểu thư!

Một thiếu nữ áo xanh từ bên trêи cự điểu màu sắc rực rỡ nhảy xuống, căm tức nhìn bọn người Khương Phàm, dáng người nàng mặc dù nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đường cong linh lung, dáng dấp rất ngọt ngào, chỉ là quá ngạo khí, trong đôi mắt thật to tràn đầy lửa giận.

- A? Nàng vậy mà tới.

Bọn người Lý Chính Dương còn chưa đi xa dừng lại nhìn quanh, đều lộ ra mấy phần nghiền ngẫm ý cười.

- Nàng là ai?

Khương Phàm nhíu mày, đây là nha đầu nhà ai mà lại điêu ngoa, thiếu quản giáo như thế?

- Muội muội Triệu Cảnh Thiên, Triệu Thiên Nguyệt.

Khương Uyển Nhi giới thiệu.

- Triệu Thiên Nguyệt?

Yến Khinh Vũ kinh ngạc nhìn thiếu nữ áo xanh.

Năm đó thời điểm Triệu gia rời khỏi khỏi Bạch Hổ quan, Triệu Thiên Nguyệt còn vừa hai ba tuổi, trong trí nhớ của nàng đã mơ hồ, không nghĩ tới bây giờ lại lớn như vậy.

- Ngươi, tránh ra, để Khương Phàm lại đây.

Triệu Thiên êm Nguyệt chỉ vào Yến Khinh Vũ.

- Thiên Nguyệt muội muội, đã lâu không gặp.

- Ngươi là ai? Cút ngay, ta tìm Khương Phàm!

- Ta là Yến Khinh Vũ.

Yến Khinh Vũ?

Triệu Thiên Nguyệt nghĩ một hồi mới nhớ lại, nhưng từ lúc nàng hiểu chuyện Triệu gia đã rời khỏi Bạch Hổ quan, cho nên đối với Yến Khinh Vũ không có ấn tượng gì chớ đừng nói gì tình cảm.

- Khương Phàm, ngươi chỉ biết trốn ở phía sau nữ nhân sao? Cút ra đây cho ta.

- Hắn làm sao lại chọc tới vị tiểu tổ tông Triệu gia này hỏa khí lớn như vậy chứ?

Học viên trong võ viện không có ai không biết vị tiểu tổ tông này, chỉ là rất ít khi thấy được nàng nổi giận lớn như vậy.

Khương Phàm thản nhiên nói.

- Tiểu nha đầu, nơi này cũng không phải nhà ngươi, chú ý cấp bậc lễ nghĩa một chút.

Triệu Thiên Nguyệt chỉ vào Khương Phàm.

- Ta hỏi ngươi, ca ca ta có phải là do ngươi giết hay không!

- Sao, ca ca ngươi chết rồi? Tốt, trời xanh có mắt, con của phản nghịch, chết chưa hết tội.

- Tiểu phế vật, ngươi chán sống sao?

Triệu Thiên Nguyệt giống như con mèo bị đạp đuôi, thét chói tai nhảy dựng lên.

- Ca ca ngươi đều không có giết được ta, ngươi là cái thá gì.

- Tiểu thư...

Đám người bị đẩy ra, hơn mười vị học viên võ viện thở hồng hộc lao đến.

- Các ngươi đều đang làm cái gì đó! Giết hắn cho ta!

Triệu Thiên Nguyệt tức giận quát tháo.

- Giết ai?

- Còn có thể là ai, tên phế vật Khương gia.

Những học viên này đều là người đầu phục Triệu Vương phủ, hết thảy lấy ý nguyện Triệu Vương phủ làm việc, thế nhưng bọn hắn còn không có ngu xuẩn đến mức sẽ ra tay đánh giết người Khương Vương phủ.

- Ôn Luân?

Khương Uyển Nhi bỗng nhiên kia chú ý đến một thiếu niên khí tức thành thục đầy người từ trong đám người

Thiếu niên rõ ràng chú ý tới nàng nhưng lại cố ý núp ở phía sau, tránh đi ánh mắt của nàng.

- Đúng rồi! Ngươi qua đây!

Triệu Thiên Nguyệt nhớ ra cái gì đó, một phát bắt được cổ áo thiếu niên kia, thô lỗ giật tới, chỉ vào Khương Phàm nói:

- Ngươi, giết hắn cho ta!

- Tiểu thư, nơi này là Thanh Thạch tiểu trấn...

Thiếu niên cố gắng đưa lên nét mặt tươi cười muốn giải thích.

- Ta bảo ngươi giết hắn, ngươi ở đâu nói nhảm nhiều như vậy.

- Triệu Cảnh Thiên công tử chết còn không có điều tra rõ, không nhất định là người Khương Vương phủ làm.

Đùng!!

Triệu Thiên Nguyệt nâng một bàn tay quất vào trêи mặt của hắn, lưu lại ấn năm ngón tay rõ ràng:

- Ta bảo ngươi giết hắn.

Thiếu niên giống như đã thành thói quen, mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục nhẫn nại giải thích.

- Chúng ta không có bất kỳ chứng cớ nào, nếu như tùy ý giết người, chỉ sợ Khương Vương phủ sẽ thừa cơ gây sự, đến lúc đó Vương gia có thể sẽ trách phạt ngươi.

- Ta nói một lần cuối cùng, giết hắn!

Triệu Thiên Nguyệt ngửa đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt thiếu niên.

- Ta... Không thể.

Triệu Thiên Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên lại vung bàn tay nhỏ trắng noãn lên, đùng đùng quất mười bàn tay trêи mặt thiếu niên, tiếng vang lanh lảnh quanh quẩn trêи đường đi. Những học viên khác nhìn không được, nhưng cũng không ai xuất thủ ngăn lại.

- Dừng tay!

Khương Uyển Nhi nhịn không được hướng về phía trước quát bảo ngưng lại.

- Thế nào, đau lòng? Hắn đã sớm không phải người của ngươi, hiện tại là chó của ta!

Triệu Thiên Nguyệt dắt cổ áo thiếu niên, dùng sức kéo thấp đầu, vênh váo tự đắc giằng co với Khương Uyển Nhi.

- Ôn Luân, ngươi qua đây.

Ánh mắt Khương Uyển Nhi lắc lư, bịt kín một tầng hơi nước ʍôиɠ lung.

- Hắn gọi Ôn Luân sao? Ha ha, ta cũng không biết hắn tên là gì.

Triệu Thiên Nguyệt liền đẩy thiếu niên ra, chỉ vào Khương Phàm quát hỏi:

- Ta hỏi lần nữa, ca ca ta có phải do ngươi giết hay không.

- Ta cũng lặp lại lần nữa, chết tốt lắm!

- Tiểu phế vật, ngươi có dám thừa nhận hay không?

- Hoan nghênh Triệu tiểu thư đến thành Bạch Hổ làm khách, chúng ta hảo kiếm hảo đao hầu hạ, cam đoan để thời điểm cho ngươi chết thì da là da, thịt là thịt, xương là xương, phân rõ rõ ràng ràng!

Miệng Khương Phàm đầy khí tức sát phạt, để tất cả mọi người trêи đường phố hơi biến sắc, lời này nghe đến cũng làm người ta toàn thân rét run.
Chương 77 Điêu Ngoa

- Tên phế vật miệng lưỡi bén nhọn.

Gương mặt xinh đẹp của Triệu Thiên Nguyệt tức giận đến xanh một trận.

- Chó ngoan không cản đường, tránh ra.

Triệu Thiên Nguyệt nói với các học viên hai bên.

- Ai giết hắn cho ta, ta lập tức tiến cử kẻ đó đến Triệu Vương phủ!

Các học viên đều âm thầm động tâm, thế nhưng ai cũng không ngu đến mức sẽ ở bên đường giết con nuôi Khương Vương. Mặc dù Khương Phàm ngày mai sẽ phải chết rồi, nhưng đó là võ viện chứng kiến ước hẹn sinh tử, với tình thế bây giờ lại rất khác biệt.

- Thiên Nguyệt muội muội, sinh tử chiến ngay vào ngày mai, sao nhất định phải vội vã ngay bây giờ?

Một đạo âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền đến, đám người nhao nhao tránh ra.

- Chu Thanh Thọ, ngươi có chuyện gì ở nơi này.

Chu Thanh Thọ cười khẽ:

- Ta quan tâm Thiên Nguyệt muội muội thôi. Hắn dù sao cũng là con nuôi Khương Vương, nếu như vô cớ bị giết, Khương Vương phủ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nếu như chết trêи lôi đài thì không giống với lúc trước, có huyết thư, toàn viện làm chứng, cho dù hắn chết có thảm, Khương Vương phủ chỉ có thể nhẫn nhịn.

- Ngươi cứ nói đi?

Tiêu Phượng Ngô cũng đi tới, chỉ là ngữ khí cũng không khách khí:

- Triệu Cảnh Thiên chết trong Đại Hoang, cùng Khương Phàm có quan hệ gì? Nếu thật muốn tính toán ra, là Triệu Cảnh Thiên muốn tính kế Khương Phàm. Ngươi thật muốn tìm người báo thù, dứt khoát phải giết sạch tất cả tán tu trong thành Bạch Hổ, bên trong cam đoan có cừu nhân của ngươi.

- Có ý tứ gì? Hai người các ngươi muốn bảo đảm cho hắn?

Triệu Thiên Nguyệt nhăn lông mày lại.

Lý Chính Dương lẫn trong đám người cũng thật bất ngờ, không nghĩ tới Chu Thanh Thọ cùng Tiêu Phượng Ngô vậy mà đều ra mặt.

- Thiên Nguyệt muội muội hiểu lầm...

Chu Thanh Thọ mỉm cười, vừa muốn giải thích, Tiêu Phượng Ngô bên kia bỗng nhiên tới câu:

- Lão tử muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn cần bận tâm ngươi?

- Tiêu Phượng Ngô, ngươi thật xem mình là đại nhân vật rồi?

- Vậy thì không! Lão tử hiện tại là nhân vật, tương lai càng là một nhân vật!

- Đừng tưởng rằng võ viện cho ngươi chỗ dựa ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm.

Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian ngăn Tiêu Phượng Ngô lại, miễn cho xảy ra xung đột gì.

- Thiên Nguyệt muội muội, chúng ta hiểu tâm tình củ ngươi, cũng vì Triệu Cảnh Thiên chết mà tiếc hận...

- Ngươi tiếc hận? Sau khi ngươi nghe được tin tức thì cười không nhịn nổi hay sao?

Tiêu Phượng Ngô ở bên cạnh không chút khách khí nào mà thọt một câu.

Chu Thanh Thọ đang cười tươi như hoa bỗng cứng đờ, đến nửa ngày không có xuất thêm một câu.

Triệu Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn hắn một hồi, lại chỉ Khương Phàm phía xa:

- Ta chờ trận tranh tài ngày mai, ngươi tốt nhất có thể kiên trì thêm mấy hiệp, để cho ta hảo hảo thưởng thức dáng vẻ thảm hại của ngươi. Chúng ta đi.

Các học viên sau lưng nàng đều thở phào, tranh thủ thời gian vây quanh nàng rời đi.

- Ôn Luân!

Khương Uyển Nhi hô to.

- Đi! Ngươi bây giờ là chó của ta!

Triệu Thiên Nguyệt dùng sức đẩy thiếu niên kia một cái. Thiếu niên cúi đầu, từ đầu đến cuối đều không có lại nhìn Khương Uyển Nhi một chút nào.

- Hắn là muội mời chào vào học viên?

Yến Khinh Vũ đại khái hiểu.

- Hắn gọi là Ôn Luân, là một trong những học viên ta mời chào trước nhất mấy, cũng là một người mà ta coi trọng nhất.

Trong lòng Khương Uyển Nhi khó chịu, nàng có thể tiếp nhận những học viên kia đầu nhập vào thế lực khác, nhưng người được nàng coi trọng nhất vậy mà lại đầu nhập vào đến Triệu Vương phủ, còn luân lạc tới tình trạng này.

Chu Thanh Thọ lắc đầu nói:

- Uyển Nhi cô nương tuyển nhận nhóm người kia, kết cục hiện tại đều không kẻ nào tốt.

- Bọn hắn đều thế nào?

- Đều bị người các vương phủ chia cắt. Những gia hỏa hỗn trướng kia rất hưởng thụ loại cảm giác này.

- Điều đó không có khả năng.

- Không có gì không thể, nhất là sau khi mấy người công nhiên đối kháng chết thảm, những tên còn lại này đều ngoan ngoãn nhận mệnh.

Chu Thanh Thọ nói phong khinh vân đạm, nhưng bên trong ý tứ lại là một mảnh mưa sa gió rét.

- Ngươi nói bậy, võ viện không có khả năng cho phép bọn hắn làm ẩu như thế.

- Bọn hắn đều chết ở bên ngoài khi đang trêи đường lịch luyện, võ viện cho dù có hoài nghi cũng không có chứng cứ. Ha ha, công tử tiểu thư các vương phủ này, đừng nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng khi đã làm ra chuyện gì thì rất cả đều là kẻ hung ác.

- Lê Hồng Y đâu?

Khương Uyển Nhi không che giấu được vẻ sốt ruột.

- Nàng à, sau khi cô bị phế ngày thứ hai thì đã quy thuận Bạch Hoa.

- Không thể nào.

Khương Uyển Nhi kϊƈɦ động, đây là học viên đầu tiên nàng mời chào, cùng với nàng thân như tỷ muội, mà lại... trước đó mấy ngày khiêu chiến với Bạch Hoa, là một mực do Lê Hồng Y bảo vệ nàng.

- Không thể tưởng tượng nổi, nhưng xác thực như vậy.

Khương Phàm đều đã nghe Uyển Nhi nhắc qua cái tên này, đã chuẩn bị mang về Bạch Hổ quan.

- Nàng còn ở trong võ viện, hay là tiến vào Bạch Vương phủ?

- Ngày thứ hai nàng đầu phục Bạch Hoa, ngày thứ ba liền chết. Chết... Có chút thảm. Thời điểm phát hiện...

Chu Thanh Thọ do dự một chút, lắc đầu than nhẹ:

- Trêи thân cũng không có một bộ y phục.

Ánh mắt Khương Uyển Nhi lắc lư:

- Chết rồi?

Khương Phàm cùng Yến Khinh Vũ cũng hơi nhíu mày, không hẹn mà cùng nghĩ đến bốn chữ, giết người diệt khẩu.

- Khá là đáng tiếc, cũng có chút kỳ quái.

Chu Thanh Thọ từ trêи Lân Mã xuống dưới đất, thấp giọng nóra:

- Nàng còn có một muội muội, Lê Hồng Thường, năm ngoái vừa mới tiến vào võ viện, Uyển Nhi cô nương hẳn phải biết. Bất quá, theo tin tức ta biết được, nàng đã mất tích trước khi ngươi và Bạch Hoa luận võ, sau đó... Bị phát hiện trong hoang dã, đã chết, mà tử trạng còn rất thảm.

- Đừng nói nữa!

Khương Uyển Nhi đột nhiên thét lên, dùng sức nhào vào trong ngực Khương Phàm, nước mắt tràn mi mà ra.

- Tại sao ngươi muốn điều tra những chuyện này?

Khương Phàm nhìn Chu Thanh Thọ.

- Ta và Uyển Nhi cô nương có luận bàn qua, đại khái hiểu thực lực của nàng. Cho nên trận luận võ kia , có kỳ quặc.

Chu Thanh Thọ cười nhạt, cũng không nhiều lời.

Tiêu Phượng Ngô lại không chút khách khí nói ra một câu:

- Khương Uyển Nhi, ngươi bị Bạch Hoa tính kế.
Chương 78 Con Rể Tới Nhà

Khương Phàm mang theo Uyển Nhi tiến vào lữ điếm.

- Là Lê Hồng Y hạ độc Uyển Nhi?

Yến Khinh Vũ nhìn Uyển Nhi ngồi ngẩn người bên cạnh cửa sổ, than khẽ.

- Có thể là vậy.

Khương Phàm đại khái đoán được một khả năng.

Bạch Hoa bắt muội muội Lê Hồng Y uy hϊế͙p͙ để Lê Hồng Y vụng trộm hạ độc Uyển Nhi, chờ sau khi Uyển Nhi bị phế, Bạch Hoa lập tức giết người diệt khẩu, để tránh bị võ viện cùng Khương Vương phủ tra được chân tướng.

Chỉ là khả năng này đối với Khương Uyển Nhi mà nói là quá tàn nhẫn.

Tỷ muội tín nhiệm nhất ngược lại lợi dụng sự tín nhiệm của nàng hại nàng trở thành phế nhân. Nếu như chỉ là như vậy, Khương Uyển Nhi hận một trận cũng liền đi qua. Nhưng Lê Hồng Y và Lê Hồng Thường hết lần này tới lần khác đều đã chết thảm.

Suy nghĩ lại một chút những người Uyển Nhi mời chào kia, kẻ muốn bảo trì kiêu ngạo đều đã chết rất thảm, muốn thỏa hiệp, thì sống như một con chó.

- Thương Châu võ viện, nào có tư cách tự xưng là thánh địa của Võ Đạo.

Yến Khinh Vũ vẫn cho rằng mãnh thú Đại Hoang tàn nhẫn, lại không nghĩ tới thánh địa hòa bình như Thương Châu võ viện này lại có thứ còn tàn nhẫn hơn —— lòng người!

- Thương Châu võ viện, Bạch Vương phủ, Triệu Vương phủ, Lý Vương phủ, còn có các nơi ở Thương Châu cổ thành khác, chẳng qua đều là được Khương Vương phủ vào thành Bạch Hổ trong hai mươi năm cất nhấc mà phát triển. Đột nhiên thu hoạch được cao vị như thế, lại có hoàng thất phía sau dung túng, tự nhiên vì vậy mà trở nên cao ngạo bá đạo. Nhất là khi sinh ra ở thời kỳ "Đời thứ hai", bọn họ này càng là trương dương ương ngạnh, không coi ai ra gì, bọn họ đều cho rằng mình là chủ nhân tương lai của mảnh đất này.

Yến Khinh Vũ nhẹ giọng một câu:

- Triệu Cảnh Thiên... Là ngươi giết sao?

- Chết chưa hết tội.

Yến Khinh Vũ hơi rung nhẹ ánh mắt, nhưng cũng không có lại nói cái gì.

- Nghị ca ca.

Khương Uyển Nhi đưa lưng về phía Khương Phàm, khẽ nói.

- Ừm?

- Đáp ứng ta, nhất định phải giết Bạch Hoa. Ta không chỉ có muốn giết Bạch Hoa, còn muốn mắng chết đám lão già Thương Châu võ viện kia.

Thùng thùng!

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa trùng điệp.

- Ai?

- Ta, Tiêu Phượng Ngô!

- Chúng ta hôm nay không tiếp khách.

- Xem như ta đã hỗ trợ giải vây phần trước đó, ngươi để ta gặp một lần, một lần thôi.

Khương Phàm kỳ quái kéo cửa phòng ra, đối diện chính là một cái mặt to chất đầy nụ cười.

- Tìm ta có chuyện gì?

- Ngươi thức tỉnh linh văn rồi?

Tiêu Phượng Ngô ở cách gần đánh giá Khương Phàm.

- Đã thức tỉnh, không phải vậy làm sao khiêu chiến Bạch Hoa.

- Hỏa văn?

Tiêu Phượng Ngô kì quái, Thú linh văn ngàn dặm mới tìm được một người, tự nhiên có chỗ khác biệt, hắn là lục phẩm linh văn, tựa như Bách Thú Chi Vương (vương của trăm thú), có thể bắt được khí tức Thú linh văn khác, cho dù là còn không có thức tỉnh. Giống với các học viên Thú linh văn trong võ viện, trước đó đều còn chưa chính thức tiến vào võ viện liền bị hắn phát hiện ra trong Thanh Thạch tiểu trấn, không có một ai ngoại lệ. Năm nay cho đến bây giờ, còn không có phát hiện một người, cho đến khi hắn thấy được Khương Phàm.

- Ta không phải là hỏa văn?

Khương Phàm rất bất đắc dĩ, đuổi theo vì cái này?

Tiêu Phượng Ngô lại hướng phía trước mà ngửi ngửi, bị Khương Phàm ngăn ở ngoài cửa:

- Không được vào.

- Đáng tiếc.

Tiêu Phượng Ngô lắc đầu.

- Đáng tiếc cái gì?

- Ta cảm giác trong thân thể ngươi còn có những vật khác, nếu như tìm phương pháp kϊƈɦ phát một chút, nói không chừng có kỳ tích. Đáng tiếc... Ngươi ngày mai sẽ phải chết trêи lôi đài.

Tiêu Phượng Ngô tiếc nuối lắc đầu, mặc dù vì kỳ quái Khương Phàm vậy mà tới đây thật, nhưng hắn rất rõ ràng thực lực của Bạch Hoa, chỉ cần Khương Phàm leo lên lôi đài, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Khương Phàm yên lặng nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại:

- Ngươi khi dễ qua muội muội ta?

- Ai, Khương Uyển Nhi hả?

Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng cười.

- Ừm??

- Ta nào khi dễ nàng, ta chỉ muốn làm giao dịch cùng với nàng

- Giao dịch gì?

- Ta nghe nói trong Khương Vương phủ có một bộ Thánh cấp võ pháp, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, muốn mượn xem.

- Ngươi một tên lục phẩm linh văn, còn muốn nghiên cứu Thánh cấp võ pháp?

- Năng lực chịu đựng của Thú linh văn vượt qua các linh văn khác, từ thể chất đến kinh mạch đều rất đặc thù, tam phẩm Thú linh văn có thể đối kháng với tứ phẩm linh văn bình thường, ngũ phẩm càng có thể đối kháng lục phẩm, ta lục phẩm Thánh linh văn mặc dù không đến mức khiêu chiến Thánh linh văn trong truyền thuyết nhưng cũng không xê xích gì nhiều. Cho nên, ta muốn thử một chút. Bất quá ta cũng không thử không công, chỉ cần Khương Vương phủ nguyện ý, ta có thể hiến thân!

- Hiến thân?

- Khương Vương phủ cho ta Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền nghiên cứu hai năm, mặc kệ có thể thành công hay không, ta sẽ đến Khương Vương phủ, làm con rể tới nhà.

Khương Phàm hơi híp mắt lại:

- Ngươi vẫn rất biết làm mua bán, muốn võ pháp còn muốn người?

- Nếu như ta thật có thể luyện thành Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, Khương Vương phủ coi như kiếm lời, coi như không luyện được, ta là lục phẩm Thú linh văn, cũng là con rể làm nổi danh Khương Vương phủ. Dù sao, đều là các ngươi kiếm lời.

- Hiện tại Uyển Nhi đã bị phế đi, ngươi còn muốn làm con rể tới nhà này?

- Nàng phế đi, thì các ngươi càng cần ta. Nếu như ta cầu hôn, Khương Vương hẳn là sẽ rất cao hứng.

Khương Phàm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, về tới trong phòng.

Tiêu Phượng Ngô nhìn bả vai chính mình, lại nhìn cửa phòng đóng chặt.

- Có ý tứ gì?

Thương Châu võ viện!

Bạch Hoa đi tới trong tiểu viện võ viện vắng vẻ, đối với nam tử mặc hoa phục bên trong cung kính hành lễ:

- Gặp qua điện hạ.

- Hắn tới?

Nam tử này là Tam hoàng tử chạy trốn tới Thương Châu võ viện, cục diện thành Bạch Hổ hỏng bét để hắn vô cùng tức giận, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy biện pháp giải quyết thích hợp.

- Ai tới, Khương Phàm sao?

Phụ tử Khương Hồng Dương, Khương Nhân, còn có Khương gia hai vị trưởng lão đều ở nơi này.

- Vừa mới vào Thanh Thạch tiểu trấn, nghe nói còn mang theo Khương Uyển Nhi.

- Đầu hắn bị lừa đá?
Chương 79 Rất Nhiều Nghi Vấn

Khương Nhân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Khương Vương phủ còn kém một tầng giấy mỏng để vạch mặt cùng với các vương phủ khác, lại còn đưa huynh muội Khương Phàm tới đây.

Không sợ bọn họ hạ độc thủ giết chết sao?

Hay là Khương Hồng Võ cố ý bắt bọn hắn làm mồi nhử?

Không sai, khẳng định là như thế!

- Điện hạ yên tâm, mặc kệ Khương Phàm có mục đích gì, ta cũng sẽ không để hắn còn sống mà đi xuống lôi đài.

Bạch Hoa mặc dù cũng rất kỳ quái, nhưng hắn là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, còn mượn nhờ đại hội giám bảo lấy được miếng sắt ngưng tụ ra linh nguyên, khoảng cách Linh Nguyên cảnh chỉ còn một bước nhỏ. Khương Phàm bất quá là vừa mới thức tỉnh linh văn mà thôi. Chênh lệch cực lớn đã để hắn đứng ở thế bất bại.

Tam hoàng tử nhớ tới ngày Khương Phàm giao thủ cùng nữ tỳ của mình trong Giám Bảo Đường, còn có La Nhất Tiếu nhắc nhở, hắn chần chờ một lát, ra hiệu với nữ tỳ bên cạnh.

- Cho hắn một viên Hạo Nguyên Đan.

- Điện hạ, ta không cần loại đan dược này.

Bạch Hoa khẽ nhíu mày.

Nếu như là bình thường, hắn khẳng định thụ sủng nhược kinh nhận lấy.

Hạo Nguyên Đan là đan dược cực kỳ trân quý, có tiền mà không mua được, tác dụng là trong thời gian ngắn kϊƈɦ phát tiềm lực, thậm chí có thể bổ sung huyết khí cùng linh khí. Nghe nói ngay cả người sắp chết đều có thể hồi quang phản chiếu giống như sống thêm một hồi.

Nhưng hiện tại Tam hoàng tử cho hắn Hạo Nguyên Đan, rõ ràng không tin thực lực của hắn.

- Thu cất đi, tốt nhất là không cần đến. Vạn nhất dùng đến, ngươi còn có thể có sức đánh một trận.

Tam hoàng tử cũng cảm giác mình có chút quá độ bận tâm nhưng nếu Khương Phàm dám đến, hẳn là không phải chịu chết đơn giản như vậy.

Bạch Hoa không tình nguyện tiếp nhận đan dược từ trong tay nữ tỳ, nói một tiếng cám ơn.

- Nhớ kỹ, ngày mai không nên khinh thường, vô luận như thế nào đều phải giết hắn cho ta.

- Điện hạ yên tâm, hắn không chỉ sẽ chết, còn sẽ chết rất thảm.

Chờ Bạch Hoa đi ra, Khương Hồng Dương lập tức nói:

- Điện hạ, chúng ta còn có thể trực tiếp bắt sống huynh muội bọn họ, áp chế Khương Hồng Võ.

Tam hoàng tử khẽ nhíu mày, trong lòng bực bội một trận

- Ý của ngươi là bắt lấy hai tên tiểu hài liền có thể để Khương Hồng Võ cùng ba vạn Thiết Quân Bạch Hổ quan mười cúi đầu xưng thần, đầu ngươi bị rót nước tiểu vào sao?

Biểu lộ trêи mặt bọn người Khương Hồng Dương cứng đờ, lúng túng cúi đầu xuống.

Nữ tỳ cũng hơi kinh ngạc, còn lần đầu tiên nghe được điện hạ nói dạng lời thô lỗ kiểu này.

Xem ra điện hạ đang rất tức giận.

Nữ tỳ hơi chần chờ, lên tiếng nói.

- Nhờ có chúng ta sớm kinh doanh nửa năm, toàn bộ các quân doanh quan ải Bắc Cương đã cự tuyệt thỉnh cầu của Khương Hồng Võ. Khương Hồng Võ mặc dù còn sống trở về, nhưng hiện tại hắn hiểu rõ tình cảnh của mình. Thành Bạch Hổ tựa như một tòa lao tù, khốn trụ con mãnh hổ này. Hắn hoặc là trực tiếp phản loạn, hoặc là cũng chỉ có thể chờ chết.

Hơn hai mươi ngày qua, nữ tỳ cảm giác đây là thời điểm Tam hoàng tử khôi phục tỉnh táo sau khi biết tin Khương Hồng Võ trở về.

Bát hoàng tử nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn người Khương Hồng Dương.

Ánh mắt này rõ ràng có ý các ngươi còn không bằng một nữ nô của ta.

Nữ tỳ lại nói:

- Ngài có thể an bài Khương Nhân trở về, cùng Khương Hồng Võ tiếp xúc. Nếu như cảm giác hắn không đủ tư cách, có thể an bài bọn người Đại trưởng lão trở về.

Sắc mặt mấy người Khương Hồng Dương hơi biến, lập tức căm tức nhìn nữ tỳ.

Đây là ý gì?

Coi bọn họ là cái gì!

Lấy tính nết Khương Hồng Võ, bọn hắn trở về khẳng định sống không bằng chết.

Tam hoàng tử lại ý hiểu nữ tỳ nói bóng gió, đưa mấy người Đại trưởng trở về, nếu như Khương Hồng Võ giết, chẳng khác nào tuyệt đối không hoà, nếu như lưu lại không giết, liền mang theo ý nghĩa yếu thế.

- Điện hạ, xin nghĩ lại!

Mấy người Khương Hồng Dương kém chút quỳ xuống.

Đại trưởng lão hốt hoảng nói:

- Chúng ta trước xem trận luận võ ngày mai, tiểu phế vật Khương Phàm kia khẳng định có vấn đề, đúng, khẳng định có vấn đề.

Ngày thứ hai, mặt trời mọc tại phương đông, chim tước hót vang thanh thúy.

Trong núi rừng trước Thương Châu võ viện, người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Mấy vạn thiếu nam thiếu nữ tụ ở các nơi, vừa kϊƈɦ động lại thấp thỏm chờ đợi khảo hạch bắt đầu.

Có rất nhiều đệ tử Thương Châu võ viện cũng đều từ trong võ viện đi ra, bọn hắn không phải đến chú ý khảo hạch, mà là chờ đợi Khương Phàm cùng Bạch Hoa chiến đấu.

Thương Châu hai mươi năm qua biến hóa như thế nào, mọi người đều biết. Thành Bạch Hổ gần đây hỗn loạn, bọn hắn cũng đều có chỗ nghe qua. Trước đó đều cho rằng Khương Phàm sẽ không tới, không nghĩ rằng hắn chẳng những tới, mà còn mang theo Khương Uyển Nhi tới.

Nhưng Khương Phàm vừa mới thức tỉnh linh văn, Khương Uyển Nhi lại bị phế, bọn hắn tới làm gì, chịu chết sao?

Ngay cả những người tự xưng là trí tuệ kia đều không hiểu nổi.

Phía trước Thương Châu võ viện sớm đã dựng lên bệ đá, hai mươi vị trưởng lão nội viện phụ trách thu nhận học sinh, năm mươi vị đạo sư ngoại viện, toàn bộ chờ ở chỗ này.

Sắc mặt của bọn hắn cũng không quá đẹp mắt, lại đang âm thầm cảnh giác.

Theo lý thuyết, Khương Hồng Võ vừa trốn về thành Bạch Hổ, không nên đáp ứng Khương Phàm đến phó ước. Bọn hắn nghiêm trọng hoài nghi Khương Phàm cùng Khương Uyển Nhi chỉ là ngụy trang làm người khác chú ý!

Phụ tử Khương Hồng Dương còn có hai vị trưởng lão Khương gia yên lặng hầu ở bên cạnh Tam hoàng tử, sắc mặt âm trầm, vừa bực bội lại khẩn trương. Bọn hắn rất chờ mong Khương Phàm khiêu chiến sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng cũng lại sợ sệt sẽ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bọn hắn thậm chí hối hận lúc trước làm sao lại chạy trốn, nếu như lưu lại ngạnh kháng cùng Khương Hồng Võ, nói không chừng có thể trực tiếp làm thành Bạch Hổ đại loạn, Tam hoàng tử lại thừa cơ dẫn dắt Tam Vương Thương Châu vào quan, hết thảy cũng đều chưa nhất định.

Dù sao cũng tốt hơn cục diện lúng túng như hiện tại.
Chương 80 Sinh Tử Chiến

Chu Thanh Thọ cùng Tiêu Phượng Ngô đứng ở một chỗ, nhìn biển người náo nhiệt, nhẹ giọng cười nói:

- Ba tháng trước, không có người xem trọng trận đấu này, coi như là chuyện tiếu lâm tùy tiện nghe một chút, không nghĩ tới vậy mà lại tới nhiều người như vậy. Hiếu kỳ Khương Phàm tại sao tới, hiếu kỳ Khương Phàm sẽ chết như thế nào à?

Tiêu Phượng Ngô đụng đụng Chu Thanh Thọ:

- Muốn đánh cược một lần hay không? Cược Khương Phàm có thể kiên trì mấy hiệp!

Chu Thanh Thọ ôn tồn lễ độ:

- Ta không cầm nhân mạng ra nói đùa.

- Ngươi làm sao lại hèn như vậy! Tối hôm qua là ai phái người đặt cược, đặt Khương Phàm ba hiệp hẳn phải chết, còn đặt một trăm ngàn tinh tệ!

Khóe mắt Chu Thanh Thọ giật một cái, cứng họng.

Trong võ viện bỗng nhiên xuất hiện rối loạn tưng bừng.

- Dạ An Nhiên! Nàng vậy mà đi ra?

- Nàng chính là Dạ An Nhiên? Thiên tài thần bí nhất võ viện chúng ta, ngay cả rất nhiều đệ tử nội viện đều không có gặp qua mặt nàng.

- Sao nàng lại ra làm gì, là đến xem so tài sao?

- Kỳ quái, trận đấu này có cái gì đáng để mong chờ!

Các học viên bạo động cũng gây nên sự chú ý của rất nhiều trưởng lão, liên tiếp nhìn về hướng cửa chính võ viện.

Một người thiếu nữ mặc váy dài màu tím đi tới, thướt tha tú lệ, khí chất xuất trần, mặc dù mang theo mạng che mặt, nhưng lại không giấu được khí chất hoàn mỹ, ánh nắng ban mai sáng rỡ vẩy vào trêи người nàng giống như là tiên tử từ trong họa đi ra, quả thật không giống bình thường.

Thiếu nữ cũng không hề để ý ánh mắt của người khác, thẳng đi tới một chỗ trêи dãy núi, nhìn về phía lôi đài, chờ đợi trận luận võ sắp bắt đầu.

- Nàng lại còn không rời khỏi Thương Châu võ viện.

Tam hoàng tử cũng chú ý tới Dạ An Nhiên.

- Thân phận nàng hình như rất thần bí?

Khương Nhân chỉ nghe nói qua Dạ An Nhiên, cũng chưa từng thấy qua nàng.

- Bạch Hoa, đừng để ta thất vọng. Giết Khương Phàm, ngươi muốn cái gì ta cho cái đó.

Triệu Thiên Nguyệt hướng về phía lôi đài hô to, không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy tràng diện Bạch Hoa ngược sát Khương Phàm.

Lý Chính Dương cũng ở phía xa cởi mở cười nói:

- Bạch Hoa, ta đã chuẩn bị tốt tiệc rượu cho ngươi, đêm nay ăn mừng.

- Khương Phàm đến rồi!

Lúc Khi Khương Phàm mang theo Khương Uyển Nhi cùng Yến Khinh Vũ đến nơi này, không biết là nơi nào đột nhiên la lên một tiếng, biển người chen chúc xem náo nhiệt bỗng dưng an tĩnh, hơn vạn ánh mắt từ bốn phương tám hướng hướng đến cùng một nơi.

Đám người chủ động tránh ra một con đường, một mực kéo dài đến trêи lôi đài cao ngất phía trước võ viện.

- Khương Phàm! Ngươi muốn sinh tử chiến, mau tới nhận lấy cái chết, không cần chậm trễ tới kỳ thi chiêu sinh mùa Thu năm nay.

Bạch Hoa khoác nhuyễn giáp, trong tay cầm Lôi Thương, lôi văn trêи trán chớp lóe, khí thế phi phàm.

- Nhất thiết phải cẩn thận, thử trước thực lực Bạch Hoa một chút, trong lòng sẽ có cái đo đếm.

Yến Khinh Vũ nhẹ giọng nhắc nhở Khương Phàm, mặc dù hiểu rõ thực lực của hắn, nhưng lôi đài khiêu chiến và chém giết trong rừng xác thực không phải một chuyện.

- Ca ca, chủ yếu cẩn thận lôi bạo của hắn, có thể chấn thương ý thức.

Khương Uyển Nhi nhắc nhở lần nữa, lời này cũng không biết đã nói bao nhiêu lần, thật là đến giờ phút này, vẫn còn có chút khẩn trương.

- Hắn rất mạnh, ta cũng không yếu.

Khương Phàm cõng Ô Cương Cung, cầm tàn đao trong tay, thong dong đi đến lôi đài.

- Hắn chính là Khương Phàm?

- Hắn thật chỉ có mười ba tuổi? Làm sao nhìn lại như mười lăm ~ mười sáu tuổi vậy.

- Ha ha, không biết từ đâu lại xuất hiện, trời mới biết có giấu diếm tuổi tác hay không.

- Đó là Ô Cương Cung của Bạch Hổ quan à? Nghe nói cần lực lượng vạn cân mới kéo được đó.

- Hắn chẳng lẽ muốn dùng cung và đao khiêu chiến Bạch Hoa? Quá ngây thơ rồi!

- Trêи trán hắn quấn thắt lưng gấm, chẳng lẽ đã thức tỉnh linh văn rồi?

- Mười ba tuổi mới thức tỉnh, không phải phế văn chính là hai ba phẩm.

Khương Phàm không để ý đến lời nghị luận của mọi người, đi qua biển người, leo lên lôi đài. Đem Ô Cương Cung cùng bao đựng tên phóng tới góc lôi đài, mang theo tàn đao đi đến giữa võ đài.

- Huyết thư ngươi viết đâu?

Bạch Hoa liếc mắt nhìn đao trong tay Khương Phàm, còn là một thanh tàn đao?

- Ký tên.

Khương Phàm từ trong ngực xuất ra huyết thư đã ký trước đó, quăng về phía Bạch Hoa.

Bạch Hoa tiếp nhận huyết thư nhìn một chút, cắn nát ngón tay, cũng viết xuống tên của mình.

Một vị trưởng lão Võ viện tiếp nhận huyết thư, sau khi cẩn thận kiểm tra, truyền đến các phương, sau đó rời khỏi lôi đài.

Bởi vì là sinh tử chi chiến, hôm nay không có trọng tài.

Khương Phàm nắm chặt tàn đao:

- Còn cần cho ngươi thời gian làm nóng người không?

- Làm nóng người? Ha ha... Ngươi xứng sao?

- Vậy ngươi còn đang chờ cái gì?

- Cuồng ngạo!

Bạch Hoa chấn động trường thương, lôi điện chói mắt phá thể mà ra, bao quanh trường thương, thẳng đến Khương Phàm.

Khương Phàm hét lớn một tiếng, vung lên tàn đao, liệt diễm mãnh liệt từ hai tay dâng trào, vờn quanh tàn đao, phách trảm trường thương.

Keng!!

Ầm ầm!

Tàn đao đối với trường thương, liệt diễm chấn lôi triều, mãnh liệt bạo tạc oanh mở ở giữa sân.

- Đó là cái gì? Ngọn lửa màu vàng!

Mọi người dưới lôi đài còn chưa làm tốt chuẩn bị khai chiến có chút biến sắc, bây giờ liền bắt đầu rồi?

Bọn người Chu Thanh Thọ có chút ngưng mi, cẩn thận nhìn chằm chằm hỏa diễm mãnh liệt trêи tay Khương Phàm, thế nào lại là màu vàng?

- A?

Bạch Hoa kinh ngạc nhìn liệt diễm mãnh liệt trong tay Khương Phàm, đây là vừa mới thức tỉnh hỏa diễm linh văn? Khí thế có phải là quá mạnh rồi hay không.

- Trận chiến hôm nay, bất luận thắng bại, chỉ định sinh tử. Bạch Hoa, ngươi thật đã chuẩn bị sẵn sàng?

Khương Phàm vặn vẹo bả vai, hai tay nắm chắc tàn đao, ngang nhiên nhìn thửng đến Bạch Hoa.

- Chỉ bằng thanh tàn đao này cũng muốn giết ta?

Bạch Hoa nâng thương nghênh chiến, thương thức tấn mãnh, nhanh như mưa to.

Thương thương thương!

Kịch liệt va chạm nổ lên trêи lôi đài, Bạch Hoa quanh năm khiêu chiến lôi đài, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, Khương Phàm huyết luyện Đại Hoang, đao thế càng thêm hung mãnh.

Thời điểm va chạm như là liệp ưng với mãnh hổ, trêи lôi đài bộc phát ra quyết đấu đặc sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK