Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3706 Giáng lâm Tinh Thần giới (1)

Trong bóng tối vô tận, một cái đầu lâu nhuốm máu đang trôi nổi không một tiếng động, những nơi đi qua, hắc ám yên tĩnh, vũ trụ hoang vu, đều sẽ lâm vào tĩnh mịch lâu dài.

- Tẫn Hư! Một trong chín đại cấm khu!

Đám người Tần Hạo bay lên không, nhìn cái đầu lâu bay tới trong hắc ám vô tận.

Đây không phải là đầu lâu thật, mà là hình dáng phế tích tinh cầu tạo thành. Phía trên cũng không phải máu, mà là hỏa diễm sau khi một ít tinh cầu sụp đổ lưu lại.

- Lại gặp được.

Tần Diễm cảm thấy rất hứng thú đối với viên tinh cầu kia, còn đã từng xông qua:

- Bên trong đầu lâu chủ nhân cấm khu là một loại bí lực vũ trụ, nó vô hình vô chất, phiêu ở các nơi vũ trụ. Những nơi trải qua, tất cả tinh cầu cùng thiên thạch đều sẽ sụp đổ, sau đó tụ tập đến xung quanh.

- Rất nhiều tinh cầu có ý thức khi phát hiện từ xa thì sẽ lập tức rời xa, nhưng những thiên thạch, tinh cầu nguyên tố, cùng tinh cầu vừa phát triển kia, đều sẽ bị liên lụy.

- Bên trong Tẫn Hư không biết đã tích trữ bao nhiêu mảnh vỡ, cũng tại thời gian vô tận đè xuống, diễn biến ra rất nhiều nham thạch cùng kim loại đặc thù.

- Thanh đao trong tay của ta đây chính là dùng huyền thiết từ Tẫn Hư chế tạo. Ha ha, cũng chính là cây đao này, bổ ra Thanh Đồng Thiên Điện của con trai Quỷ Bí!

- Không muốn sống.

Tần Niệm ở bên cạnh lắc đầu, nếu không phải năm đó phụ thân tự mình ra tay, móc hắn từ trong Tẫn Hư ra, gia hỏa này đã sớm biến thành một sợi vong hồn ở trong đó rồi.

Còn không biết xấu hổ mà đi khoe khoang.

Tần Hạo nói:

- Tẫn Hư tựa như là tấm bèo của vũ trụ, phiêu lưu bốn chỗ không có quy luật. Có một thời gian rất dài tại biên giới vũ trụ, đã cùng phụ thân quen biết đã lâu.

Chỉ là ngay lúc đó Tẫn Hư chưa từng đáp lại qua phụ thân, giống như là đang ngủ say.

Thiên Nguyên nói:

- Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tẫn Hư. Đã từng còn có người hoài nghi tới, Tẫn Hư chính là một loại hình thái khác của cấm khu Hắc Ám. Nhưng hắc ám là thôn phệ, hắn thì là cô đọng, tụ tập số lượng lớn mảnh vỡ tinh cầu ở nơi đó, từ từ khô kiệt, sụp đổ, cho đến khi hóa thành bụi.

Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên, rất giống hoang mạc Vẫn Thạch, chẳng lẽ cũng có liên quan tới mình sao?

Quả nhiên, theo Tẫn Hư tới gần, pháp tắc của Khương Phàm cũng xuất hiện xúc động.

Tần Hạo nghiêm túc nói:

- Tránh khỏi hắn! Tẫn Hư đột nhiên rời khỏi biên giới vũ trụ, rất có thể có liên quan cùng tình thế vũ trụ bây giờ, không bài trừ khả năng hắn đã thức tỉnh.

Khương Phàm không có mạo hiểm, lần nữa thay đổi phương hướng, tránh khỏi cấm khu Tẫn Hư.

Bây giờ hắn không muốn gây chuyện, chỉ chờ mong có thể mau chóng nhìn thấy Tu La, đạt được chút chỉ dẫn, lấy được chút vũ khí, sau đó mạnh lên.

Theo Khương Phàm đi đến biên giới vũ trụ, tình thế vũ trụ lại gió nổi mây phun, tinh cầu Chu Tước vượt qua Hoang Nguyên cổ đạo, gánh chịu lấy ý chí Khương Phàm, đột phá sương mù dày đặc, giáng lâm đến một thế giới hoàn toàn mới!

Chu Tước giương cánh, liệt diễm phần thiên, quan sát mê vụ bao phủ thế giới.

Bên trong Hoang Nguyên lại là một viên tinh cầu?

Nơi này là diện mạo thật sự của Hoang Nguyên sao?

Nhìn qua tầng tầng mê vụ, mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi chập trùng, nhìn thấy rừng rậm cẩm tú, nhìn thấy sống ngòi uốn lượn.

Sinh cơ nồng đậm, năng lượng mênh mông, cảnh sắc mỹ lệ.

Là một viên tinh cầu không tệ.

Lấy cấp bậc Hoang Nguyên, chẳng lẽ nơi này là tinh cầu cấp Chúa Tể?

Chu Tước tụ tập liệt diễm, xuyên qua tầng mây, muốn nhìn trộm thế giới, đồng thời vận chuyển pháp tắc, muốn suy diễn và dò xét thế giới này.

Nhưng...

- Ngọa tào??

Chu Tước đột nhiên dừng ở tầng mây, mộng.

Nó run run thân thể, lại huy động đôi cánh, sau đó khó có thể tin mà giật giật đầu.

Nhìn cánh.

Nhìn móng vuốt.

Nhìn thân thể.

Đại tào!

Ta không phải tinh cầu sao?

Làm sao ta lại biến thành cơ thể bằng xương bằng thịt rồi!

Ta là phân thân Thiên Đế cơ mà!

Ta là tinh cầu Đại đế cấp cơ mà!

Ta giương cánh có thể đạt trăm vạn dặm cơ mà!!

Đây là ảo giác sao!

Không sai, khẳng định là ảo giác!

Hoang Nguyên thật sự khủng khiếp!

Có thể làm cho tinh cầu sinh ra ảo giác, chẳng lẽ là đã dẫn phát pháp tắc thác loạn?!

Nào chỉ là rối loạn, quả thực là khống chế!

Hắn biết bên trong Hoang Nguyên không thể nào là tinh cầu.

Ánh mắt chiếu tới, tất nhiên đều là ảo giác.

Hắn cả viên tinh cầu bị khống chế, pháp tắc của hắn bị nắm trong tay!

Đáng sợ!!

Thật sự là đáng sợ!!

Liệt Ngục Chu Tước thử nghiệm bắt lấy liên lạc cùng chân thân, nhưng... Bất luận thử như thế nào, hắn đều không làm nên chuyện gì.

Không chỉ là không liên lạc được, lại còn hoàn toàn không cảm giác được chân thân tồn tại.

Liệt Ngục Chu Tước vỗ cánh bay lên không, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng, bầu trời vô cùng mênh mông.

Một loại mênh mông vô biên vô tận, bất luận là độ rộng hay là độ cao, đều khổng lồ đến không thể nói rõ.

Để hắn có cảm giác nhỏ bé cùng bất lực đã lâu chưa xuất hiện.

- Không sai, đây nhất định là ảo giác!

Chu Tước (Khương Phàm) kết luận.

Cho dù là tinh cầu cấp Chúa Tể, đều là có biên giới.

Nơi này giống như không có khái niệm biên giới.

- Xong, bị nhốt rồi.

Chu Tước (Khương Phàm) huy động cánh, quay quanh trong tầng mây.

Mặc dù cảm giác có thể ôn lại cơ thể rất không tệ, thật giống như rốt cuộc cũng làm trở về lại chính mình, nhưng hắn không phải tiến đến trải nghiệm cuộc sống, càng không phải là đến tìm kiếm bản thân, hắn là tìm kiếm ảo diệu của Hoang Nguyên, cung cấp che chở cho chân thân.

Rống...

Một thanh âm hùng hồn từ đằng xa truyền đến.

Mây mù mênh mông, nổi sóng chập trùng, như đại dương lao nhanh, như cự nhạc san sát, cảnh tượng vô cùng rung động.

Chu Tước (Khương Phàm) hiếu kỳ nhìn ra xa, mơ hồ nhìn thấy có cái bóng đen đang ngao du trong mây mù, nhanh chóng tới gần nơi này.

- Ảo giác thật như thế sao? Thao túng Vạn Đạo pháp tắc, sáng tạo thế giới hư ảo, cầm tù ý thức ở bên trong. Làm sao ta lại cảm thấy Hoang Nguyên có chút ý như chủ nhân Cực Lạc kia thế này? Nhàn rỗi nhàm chán, đùa ta chơi sao?

Khương Phàm không có để ý, chỉ là nhìn bóng dáng kia đag nhanh chóng tới gần.
Chương 3707 Giáng lâm Tinh Thần giới (2)

Oanh...

Mây múi tán loạn, biển mây cuồn cuộn, một con mãnh thú to lớn xuất hiện ở phía trước, tương tự Côn Bằng, lớn như núi mạch, toàn thân lóe ra đường vân giống như tinh thần, nhìn vô cùng oai hùng phi phàm, càng lộ ra uy lực thần bí.

Rống!!

Côn Bằng mở ra miệng lớn, bên trong như là lỗ đen, đánh tới Khương Phàm.

Khương Phàm vẫn không có để ý.

Ngoại hình Côn Bằng, vết tích tinh thần, như thế này tổ hợp rõ ràng chính là ý chí bị thao túng hình thành ảo giác nha.

Làm cái gì vậy?

Muốn ăn ta?

Rống...

Khi mà Côn Bằng há mồm bổ nhào, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt, tựa hồ không cho Chu Tước cơ hội phản kích, qua trong giây lát liền nuốt lấy Khương Phàm.

Miệng lớn khép kín, bên trong lượn lờ tinh quang, giống như biển sao.

Khương Phàm còn chưa kịp thưởng thức thì đã bị tinh hải nuốt hết.

Tinh quang bành trướng, tinh hải cuồn cuộn, chôn vùi lấy hỏa diễm Chu Tước, xé rách lấy thân thể Chu Tước, giống như muốn hòa tan... Hấp thu... hắn…

Khương Phàm không có chống lại.

Chết tại đây, hẳn là có thể để hắn từ trong huyễn cảnh tỉnh lại đi.

- Tê... Đau quá...

Khương Phàm thể nghiệm lấy đau đớn đã lâu, loại máu thịt phân liệt kia, cảm giác năng lượng khô kiệt kia, thật sự là đã rất lâu đều không có thể nghiệm qua.

Vậy mà để hắn có chút dư vị.

Khương Phàm bừng tỉnh, cái ảo giác này đáng sợ thật, vậy mà lại có thể tinh chuẩn bắt lấy hắn sau khi hoá hình thành tinh cầu thất lạc, còn đột hiển đi ra ở nơi này.

Hoang Nguyên muốn làm gì?

Muốn bắt hắn ở lại nơi này sao?

Chỉ là không biết bây giờ tinh cầu Liệt Ngục của hắn đây còn ở đó hay không, có phải sau khi sụp đổ chỉ còn lại có Vạn Đạo pháp tắc đại biểu ý thức hay không.

Khương Phàm không có giãy dụa, yên lặng nhận lấy tinh hải luyện hóa, thể nghiệm lấy cảm giác đau đớn, cho đến khi ý thức dần dần hôn mê.

Côn Bằng ngao du trong biển mây, phát ra tiếng gáy to trầm muộn.

Ở trên lưng của nó, lại còn có một thiếu niên thanh tú ngồi đó.

Da thịt thiếu niên vô cùng trắng nõn, có thể thấy được xương cốt, lại có loại cảm giác sáng long lanh. Trán của hắn khảm nạm lấy một ngôi sao đá, bắn ra tinh quang rạng rỡ, sau lưng còn bao quanh một cái tinh hoàn, như là ngưng tụ tinh hà, thần bí mà đẹp đẽ.

Sau khi Khương Phàm hôn mê, thiếu niên mở đôi mắt thâm thúy giống như tinh thần ra, giật dây nhìn Côn Bằng một chút, lại ngắm nhìn xung quanh biển mây.

- Bất Tử Điểu, hung mãnh quyết tuyệt, kiệt ngạo khó thuần. Cái tên này làm sao vậy, vậy mà không có phản kháng? Là bị ai khống chế làm mồi nhử sao?

Thiếu niên kỳ quái, đồng thời thoáng cảnh giác lên.

Hắn chậm rãi đưa tay, đầu ngón tay như bạch ngọc loé lên tinh quang chói mắt, tinh hoàn phía sau ba động kịch liệt, như là muốn câu thông bầu trời rộng lớn, mang theo uy lực tinh thần kinh khủng.

Rống...

Côn Bằng đong đưa hai vây cá, phù diêu nhấc lên, thể hiện ra tốc độ kinh người, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

- Không có phục kích?

Thiếu niên nhìn lại phía sau biển mây, lại cúi đầu nhìn Côn Bằng.

Bên trong rất an tĩnh.

Một mực không có phản kháng!

Có phải trước đó đã bị trọng thương hay không?

Nhìn không giống.

- Kiếm tiện nghi rồi?

Thiếu niên không nghĩ tới mình lại đụng phải chuyện tốt như thế, nhưng luôn cảm thấy không an tâm.

Côn Bằng ngao du biển mây, phù diêu nhấc lên hơn trăm vạn dặm, lại lao xuống, phá tan tầng mây dày đặc, nhào về phía trước mặt đại dương mênh mông.

Sóng lớn cuồn cuộn, thủy triều kích thiên.

Đại dương xanh thẳm, mỹ lệ bao la hùng vĩ. Phân tán rất nhiều hòn đảo, thanh tú mỹ lệ, như là từng viên mã não, tô điểm ra mỹ cảm khác nhau.

- Ta đã trở về.

Thiếu niên đứng dậy, hít thở lấy không khí ẩm ướt tươi mới, trên mặt lộ ra nụ cười tuấn lãng.

Côn Bằng tê khiếu, tùy ý nhấc lên ở giữa Thiên Hải.

Khi thì ngao du tầng mây, vẩy xuống cầu vồng hoa mỹ, khi thì tiến đụng vào biển cả, nhấc lên từng con sóng lớn.

- Đại Côn, tới nơi đó.

Thiếu niên xác định vị trí bộ lạc.

Bảy ngày sau.

Bọn hắn đi tới hải vực bình tĩnh.

Thiếu niên ngẩng đầu, mở ra hai tay, tinh thạch trên trán bộc phát cường quang chói mắt, như màn mưa vẩy xuống đại dương.

Côn Bằng tê khiếu, tinh văn toàn thân bành trướng ra lộng lẫy tinh quang, khuấy động mênh mông Thiên Hải.

Mặt biển bình tĩnh rất nhanh đã nổi lên gợn sóng, ngay sau đó cường quang nở rộ, rọi khắp hải dương, vô cùng hùng vĩ.

Một hòn đảo bao phủ bên trong tinh quang từ đáy biển nhấc lên, nương theo tiếng vang lớn ù ù xuất hiện ở trên mặt biển.

Côn Bằng áp súc hình thể, từ ngàn mét khôi phục chừng mười thước, vui sướng nhấc lên vài vòng, nhào về phía hòn đảo.

Hòn đảo có diện tích to lớn, phía trên có các dãy núi bao vây, có cái giống như hùng ưng vỗ cánh, có cái sóng cả lao nhanh, có cái lại như gió lốc chỉ lên trời, đủ loại kiểu dáng, hiểm trở hùng kỳ, cực lộng lẫy.

Hoa cỏ thanh thúy, cây rừng tươi tốt, tô điểm lấy mỗi ngọn núi cao.

Nếu như chỉ là những thứ này, hòn đảo còn không có cái gì không bình thường, nhưng bất luận là hoa cỏ hay là cây rừng, đều lóe ra đường vân tinh quang, xem như núi cao hay mặt đất, đều uốn lượn lấy hào quang giống như tinh hà, để cả hòn đảo nhỏ đều chiếu sáng rạng rỡ, tràn đầy mỹ cảm thần bí.

Tại nơi cực sâu trong hòn đảo, một gốc đại thụ che trời cứng cáp tươi tốt, hùng vĩ như cự nhạc đang giơ cao giơ tán cây um tùm, rủ xuống lấy vô số sợi đằng, tràn ngập sinh cơ như đại dương.

Cây đại thụ này uốn lượn lấy đường vân tinh quang, thậm chí một ít đường vân xen lẫn thành phù văn giống như ấn ký, thần bí khó lường.

Xung quanh đại thụ phân tán rất nhiều thạch ốc, tụ cư thành đơn giản bộ lạc.

Số lượng bộ lạc không tính là lớn, rải rác mấy chục hộ, mỗi hộ ba, bốn người.

Mọi người ăn mặc đơn giản, phần lớn là dùng da thú, nhưng đều có da thịt kiều nộn, trắng nõn trong suốt, bộ dáng càng là anh tuấn xinh đẹp, giống như là Tinh Linh trong rừng rậm.

Bọn hắn giống như thiếu niên kia, trên trán khảm nạm lấy tinh thạch, phía sau bao quanh tinh hoàn thần bí.

Nhiều hơn mấy phần tôn quý cùng thần bí.

Khi hòn đảo trồi lên mặt biển, mọi người tốp năm tốp ba rời khỏi thạch ốc, kích động phất tay về phía bầu trời.
Chương 3708 Tinh thú Khương Phàm

- Cảm tạ Tinh Thần Thụ bảo hộ, rốt cuộc Khang Ninh cũng trở về.

- Bảy năm, lần đi săn này không dễ dàng.

- Không biết mang ngôi sao thú gì về.

Mấy lão nhân nhìn qua Côn Bằng đang lao xuống, đều lộ ra nụ cười vui mừng.

- Ninh ca ca!

- Đại Côn!!

Một thiếu nữ thanh thuần lệ dùng sức phất tay, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười ngây thơ.

Nàng cũng như những người khác, da thịt cũng là trắng nõn đến trong suốt, như một Tinh Linh xinh đẹp, nhưng trên trán nàng không có khảm nạm tinh thạch, cũng không có tinh hoàn ở phía sau.

Côn Bằng nhấc lên, rơi xuống phía trước Tinh Thần Thụ, cúi đầu hành lễ với Tinh Thần Thụ.

Thiếu niên Khang Ninh thả người nhảy xuống, quỳ một chân trên đất đối với Tinh Thần Thụ, nhẹ giọng nói nhỏ, yên lặng cầu nguyện.

Mọi người đều tụ tới, khẩn trương mong đợi nhìn hắn.

Nhất là mấy thiếu nam thiếu nữ không có tinh thạch không có tinh hoàn, mắt đều đầy tinh quang, không thể chờ đợi.

Sau khi thành tín cầu nguyện, Khang Ninh mới đứng dậy hướng tới tộc nhân.

- Ninh ca ca, ngươi lần này rời khỏi rất lâu, An An đều lo lắng gần chết.

Thiếu nữ là người đầu tiên bổ nhào qua, chăm chú ôm lấy Khang Ninh, còn dùng sức phất phất tay với Côn Bằng.

- Đại Côn, vất vả.

Côn Bằng phát ra to rõ tiếng gáy to, chào hỏi thiếu nữ.

Khang Ninh cười nói:

- Lần này chạy xa, tìm lâu, chính là muốn tìm cho An An nhà chúng ta tinh thú thích hợp nhất.

Thiếu nữ An An mặt mũi tràn đầy chờ mong:

- Là cái gì, là cái gì, mau mời đi ra muội xem một chút.

Khang Ninh cố ý thừa nước đục thả câu:

- Muội nói trước đi, muội muốn cái gì?

Thiếu nữ An An càng kích động:

- Bắt được rất nhiều sao?

- Sáu con tinh thú.

Khang Ninh nói xong, nhìn về hướng trong tộc những hài tử khác.

- Sáu con!!

Các tộc nhân đều kích động, tinh thú đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu, vậy mà lại bắt được sáu con.

Không dễ dàng.

Những người không có tinh thạch và tinh hoàn kích động đập thẳng tay, bọn hắn vừa vặn sáu người, xem ra đều có phần.

- Ninh ca ca tốt nhất!! Muội muốn... Muội muốn...

- Suy nghĩ thật kỹ.

- Muội muốn con chim lớn, là loại có thể bay rất nhanh kia, muội muốn cưỡi nó đi khắp nơi, nhìn hết đại dương mênh mông, nhìn hết sông núi, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Ninh ca ca, có không?

- Ha ha, huynh đã biết muội ưa thích như thế này. Ta đặc biệt xâm nhập lục địa, bắt cho muội một tinh thú đặc biệt.

- Nhanh nhanh nhanh, để cho muội nhìn.

Các tộc nhân cũng đều thúc giục, tranh thủ thời gian muốn nhìn.

Trách không được rời khỏi lâu như vậy, thì ra là đến lục địa.

Khang Ninh phất tay đánh ra từng sợi xiềng xích tinh thần, vọt vào trong bụng Côn Bằng.

Côn Bằng há mồm, xiềng xích tranh minh trong bóng tối, túm ra một mặt trời.

Mênh mông ánh sáng chiếu rọi bãi cát, mang đến sóng nhiệt cuồn cuộn.

- Thu...

Mặt trời tỏa ánh sáng bạo động, rõ ràng là chỉ Khổng Tước mỹ lệ, Khổng Tước vỗ cánh vẫy đuôi, đầu lại có văn đường Liệt Dương.

- Liệt Dương Khổng Tước?

Thiếu nữ An An kích động nhảy dựng lên, đây chính là tinh thú tứ giai quý giá.

- Liệt Dương Khổng Tước! Tinh thú tứ giai!

Các tộc nhân càng kích động.

- Thích không?

Khang Ninh tươi cười, vì con Liệt Dương Khổng Tước này, hắn đã xâm nhập lục địa trăm vạn dặm, ở nơi đó khổ tìm ròng rã ba năm.

- Thích lắm thích lắm.

Thiếu nữ An An mắt đầy tinh quang, kích động đến xoa tay, thật hận không thể liền bổ nhào qua ngay bây giờ, vuốt ve lông vũ của Khổng Tước hoa lệ, nhưng nhìn thấy cái ánh mắt hung ác kia của Khổng Tước, nàng cũng không dám tới gần.

Khang Ninh tranh thủ thời gian ngăn lại:

- Không nên gấp gáp, trước tiên hãy tiến hành nghi thức tế linh, chờ nó chân chính tán thành muội, lại chậm chậm ở chung.

An An bổ nhào trong ngực Khang Ninh:

- Tạ ơn Tạ Ninh ca ca.

Phu thê tộc trưởng mỉm cười, nói:

- Tốt, tốt. Khang Ninh, mau thả các tinh thú khác ra đi, đừng để mọi người sốt ruột chờ nữa.

- Vâng, phụ thân, mẫu thân.

Khang Ninh phất tay, đánh ra năm sợi xiềng xích tinh thần, liên tiếp lôi ra năm con tinh thú.

Có cá chình toàn thân xanh thẳm, có đại quy nặng nề, có hồ điệp mỹ lệ, có ác lang toàn thân đen kịt, cũng có Ngọc Thố trắng tuyết.

Bọn chúng đều mãnh liệt giãy dụa, chống lại xiềng xíchtinh thần giam cầm, còn tức giận gầm lên.

- Tinh thú tam giai, Nguyệt Tinh linh tỗn.

- Tinh thú tam giai, Huyền Hải Quy.

- Tinh thú tam giai, Huyễn Thải điệp.

- Tinh thú tam giai, Khôi Tinh Lang.

- Tinh thú tam giai, Tinh Linh Thố.

- Không tệ không tệ. Tất cả đều là tinh thú tam giai.

Đám người lớn tuổi trong bộ lạc vui mừng gật đầu, đều là tam giai, nói rõ Khang Ninh thật sự có lòng.

Không có bởi vì nguy hiểm hay phiền phức, tùy tiện bắt vài con tinh thú nhất giai nhị giai.

Bọn hắn không chọn lầm người.

Năm thiếu niên thiếu nữ được tuyển chọn đều hưng phấn nhìn những tinh thú kia, đang mong đợi con nào thích hợp bản thân.

Mặc dù không bằng Liệt Dương Khổng Tước, nhưng có thể khế ước với tinh thú tam giai đã mạnh hơn so với bậc phụ thân của mình.

Khang Ninh thoáng chần chờ:

- Kỳ thật ta còn bắt được một tinh thú, chỉ là...

- Chỉ là cái gì? Chọc tới phiền toái?

Các trưởng bối thần tình nghiêm túc, bộ lạc bọn hắn nhỏ yếu, không thể chịu được chiến loạn.

Phụ thân Khang Ninh, Khang Hạo nói:

- Ta từng nhắc nhở qua con, không nên trêu chọc những bộ lạc khác. Trước khi bắt bất cứ một tinh thú nào cũng đều phải xác định không có những người khác tranh đoạt. Chúng ta thà rằng không cần tinh thú rất mạnh, cũng không thể kết thù kết oán cùng những bộ lạc khác.

Khang Ninh vội vàng nói:

- Không không không, ta không có gây phiền toái, chỉ là tinh thú này…

Khang Hạo cảm thấy kỳ quái:

- Con nói ngay đi, tinh thú thế nào?

An An cũng cảm thấy kỳ quái, chưa từng thấy ca ca già dặn lại do dự như thế này.

Khang Ninh đánh ra xiềng xích tinh thần, từ trong bụng Côn Bằng ném ra một con hỏa điểu diễm lệ.

- Đó là chỉ chim gì? Năng lượng thật mạnh.

- Nhìn so với Liệt Dương Khổng Tước đều mạnh hơn nha.

- Trời ạ, ta không nhìn lầm đi, đây là Bất Tử Điểu!

- Khang Ninh bắt được một con Bất Tử Điểu!

- Chờ một chút, thật sự là Bất Tử Điểu sao? Thế nhưng Bất Tử Điểu là tinh thú ngũ giai!
Chương 3709 Khế ước tế linh (1)

- Bất Tử Điểu là tinh thú ngũ giai? Chẳng phải là mạnh giống như Côn Bằng?

Các tộc nhân đều kinh hãi.

Có một số người nhận ra Bất Tử Điểu, có một số lại đều không có gặp qua loại tinh thú hiếm thấy này.

Nếu thật sự là Bất Tử Điểu, vậy đây chính là tinh thú ngũ giai.

Tinh thú ngũ giai có thể ngộ nhưng không thể cầu, cực kỳ khó tìm, thực lực lại nhanh nhẹn dũng mãnh.

Trong gần trăm con tinh thú của bộ lạc bọn hắn, phổ biến là nhị giai tam giai, mạnh nhất là tinh thú tứ giai của tộc trưởng và lão tộc trưởng, Lật Hải Kình cùng Huyền Tinh Quy.

Về phần Côn Bằng, thì là ngẫu nhiên gặp phải.

Lão tộc trưởng tranh thủ thời gian đi đến phía trước, nghiêm túc hỏi Khang Ninh.

- Ngươi từ nơi nào bắt được Bất Tử Điểu? Có bị những bộ lạc khác phát hiện hay không? Có nổi xung đột với ai hay không? Không nên nói dối, hãy nói thật cho ta.

Khang Ninh vội vàng để lão tộc trưởng đừng hốt hoảng, giải thích nói:

- Trên đường trở về ta ngoài ý muốn phát hiện Bất Tử Điểu này. Lúc ấy nó đang xoay quanh ở bầu trời, ta vốn muốn thăm dò, có thể đánh thì đánh, đánh không lại thì sẽ rời khỏi, nhưng không nghĩ tới... Côn Bằng một ngụm nuốt nó vào, vậy mà nó không có phản kháng.

Chúng tộc nhân hai mặt nhìn nhau.

Một ngụm nuốt vào rồi?

Lúc nào săn bắt tinh thú ngũ giai lại dễ dàng như vậy?

Đây chính là tinh thú ngũ giai a.

- Có phải là cái bẫy hay không?

Lão tộc trưởng nắm chặt quải trượng, thần tình nghiêm túc.

- Nếu như là mồi nhử, lúc ấy nên ra tay, nhưng trong này trừ Bất Tử Điểu ra, cũng không có ai khác.

Khang Ninh lắc đầu liên tục.

- Có thể là bị thương rồi hay không?

- Cũng không giống là bị thương.

- Lúc ấy nó đang làm gì?

- Chính là xoay quanh ở nơi đó.

Đám người cẩn thận đi đến phía trước, nhìn hỏa điểu bị Côn Bằng nuốt luyện qua.

Toàn thân hỏa điểu sôi trào lửa nóng hừng hực, nhưng vết thương đang khép lại với tốc độ mà mắt trần có thể thấy, ngay cả lông vũ đều đang tân sinh trong liệt diễm.

Theo lý thuyết, có thể bắt được tinh thú ngũ giai chính là chuyện đáng để chúc mừng, nhưng bọn hắn lại vui mừng không nổi.

Dù sao bộ lạc của bọn hắn cũng rất nhỏ, chịu không được chiến loạn.

Trước đó ngẫu nhiên đạt được Côn Bằng đã khiến cho những bộ lạc khác cảnh giác, không thể không chìm ở đáy hồ tránh né.

Nếu như lần nữa có được Bất Tử Điểu, vậy thực lực tổng hợp của toàn bộ bộ lạc liền muốn lên tới bộ lạc cỡ trung, cũng tất nhiên phải đối mặt với những bộ lạc khác khiêu chiến.

- Có thể để cho muội làm tế linh không?

An An cẩn thận lên tiếng, phá vỡ bầu không khí an tĩnh.

Chúng tộc lão đều quay đầu nhìn về phía nàng.

An An dí dỏm le lưỡi.

Ta chỉ là hỏi một chút nha.

Khang Ninh tranh thủ thời gian nắm tay An An:

- Muội vẫn nên để Liệt Dương Khổng Tước tỉnh lại đi.

An An mặc dù rất ưa thích Khổng Tước xinh đẹp kia, nhưng nhìn Bất Tử Điểu trên mặt đất càng mỹ lệ hơn cường đại hơn, nàng vẫn rất động tâm:

- Nếu bắt trở lại, chẳng lẽ còn muốn thả đi sao? Không để cho chạy, thì phải khế ước, chẳng lẽ muốn cúng bái sao?

- Nếu không, ta đến?

Trong đám hài tử được chọn có một thiếu niên cường tráng đi ra.

An An vội vàng nói:

- Ngươi không được, tinh cấp của ngươi không đủ. Trong chúng ta, ta thuộc tinh cấp cao nhất, muốn khế ước chỉ có thể ta tới.

Đám người tiếp tục trầm mặc.

Lại không biết nên xử lý như thế nào.

Mặc dù khế ước khẳng định là chuyện tốt, nhưng chỉ sợ gây nên phiền phức, đánh vỡ cuộc sống bình tĩnh tường hòa của bọn hắn.

Khang Ninh gãi gãi đầu, cũng biết mình đã mang về một chuyện phiền toái.

Tộc trưởng đương đại, Khang Hạo nói:

- Ta thấy nên để An An thử một chút đi, có Tinh Thần Thụ trông coi, hẳn là có thể hoàn thành khế ước tế linh. Cùng lắm thì sau này, bộ lạc tận lực ít lộ diện lại.

- An An...

Khang Ninh không muốn muội muội mạo hiểm, đầu tiên là không biết thân phận cụ thể của con Bất Tử Điểu này.

- An An cũng muốn giống ca ca bảo vệ thôn xóm nha.

An An vỗ nhẹ ca ca tay, đi đến phía trước:

- Ta muốn thử một chút.

Lão tộc trưởng chần chờ liên tục, vẫn gật đầu đồng ý.

Chung quy vẫn là tinh thú ngũ giai, cứ thả đi như vậy thì thực sự rất đáng tiếc.

Mà sau khi bọn hắn đạt được Côn Bằng, vẫn bị những bộ lạc khác ngấp nghé, khó tránh khỏi ngày nào sẽ gặp phải tập kích, khế ước với Bất Tử Điểu, cũng coi là nhiều hơn một phần sức mạnh bảo vệ.

An An kích động reo hò, cẩn thận từng li từng tí chạy đến phía trước, thưởng thức Bất Tử Điểu đang ngủ say.

Nó thật xinh đẹp. Hì hì, sau này ta chính là chủ nhân của ngươi. Ngươi có thể gọi ta là tỷ tỷ, ta gọi ngươi muội muội.

Khang Ninh tranh thủ thời gian nhắc nhở:

- Bất Tử Điểu là hung cầm, không thể so với Côn Bằng. Nếu như tỉnh lại trong lúc khế ước, rất có thể sẽ cưỡng ép giãy dụa, đến lúc đó muội phải nghĩ biện pháp trấn an, càng phải tuân theo Tinh Thần Thụ chỉ dẫn.

An An hì hì cười nói:

- Ca ca cứ yên tâm đi, sau khi huynh rời khỏi, muội vẫn luôn luyện tập quá trình khế ước, chỉ chờ huynh trở về thôi.

- Tản ra, chuẩn bị nghi thức tế linh.

Theo mệnh lệnh của lão tổ tông Khang Yết, các tộc nhân đều về tới trong nhà đá, đổi lại tinh y mà bình thường bọn hắn không nỡ mặc.

Tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng.

Toàn tộc đều ngồi vây đến xung quanh đại thụ cứng cáp.

Bọn hắn thành kính lễ bái, thấp giọng ngâm vịnh, hô hoán gốc cây Tinh Thần Thụ này, đối bọn hắn mà nói hay thậm chí đối với toàn bộ thế giới mà nói, nó đều mang ý nghĩa phi phàm.

Theo bọn hắn cầu nguyện, tinh thạch trên trán chợt nổi lên sáng rực, tinh hoàn phía sau bành trướng lên tinh thể.

Rừng rậm, núi cao, đại địa, thậm chí cả hòn đảo nhỏ ở xung quanh đều dâng lên điểm điểm tinh quang, theo các tộc nhân ngâm vịnh hội tụ đến trước mặt Tinh Thần Thụ.

An An thay đổi tinh y, giẫm lên cỏ tinh thần chập chờn, đi tới phía trước sợi đằng rủ xuống kia.

Nàng thanh thuần non nớt, mỹ lệ làm rung động lòng người.

Da thịt kiều nộn như là bạch ngọc ôn nhuận, dáng người mảnh khảnh đã có chút đường cong.

Tinh y tỏa ra tia sáng, chiếu ánh nàng thánh khiết như linh tú, như tiên tử.

Nàng nâng hai tay ở trước người, thành kính nói nhỏ.

Cái này đã là nghi thức tế linh của nàng, càng là nghi thức biến đổi của nàng, cũng là lễ trưởng thành mà nàng chờ mong đã lâu.
Chương 3710 Ký ức cùng hưởng.

Trong thôn làng.

Tinh Thần Thụ đột nhiên bắt đầu mở rộng chạc cây, giương lên tinh quang ngập trời.

Bành trướng mà mênh mông.

Cả hòn đảo nhỏ đều bị liên lụy, bắt đầu đung đưa kịch liệt.

Đại địa cùng tinh văn trong dãy núi lập tức dâng lên vô số ánh sao, đáp lại Tinh Thần Thụ rung chuyển.

Khang Hạo và cả đám người đều rất kinh ngạc, chưa từng nhìn thấy Tinh Thần Thụ hoạt động với biên độ lớn như thế, càng không có cảm nhận qua năng lượng mãnh liệt mà mênh mông như thế.

Cho dù là lúc trước Khang Ninh khế ước với Côn Bằng.

Toàn bộ tinh văn mặt ngoài Tinh Thần Thụ đều thức tỉnh, cả cái cây đều giống như sống lại, tách ra cảm giác áp bách thần bí, theo tinh quang ngập trời rơi tới trên thân tộc nhân.

Bọn hắn kính sợ, sợ hãi, bất an.

Cũng may Tinh Thần Thụ chỉ là thức tỉnh, không có giáng lâm trách phạt, cũng không có phát sinh nguy hiểm khác.

Kén cây đang tiến hành khế ước kia cũng không có phá toái.

Cùng lúc đó, lấy hòn đảo làm trung tâm, trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh, tất cả hòn đảo Tinh Thần Thụ đều xuất hiện cộng minh, nhấc lên tinh quang tinh khiết, bao phủ xung quanh bộ lạc.

Có vài cường giả nhao nhao quỳ lạy, thành tín cầu nguyện, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Có vài cường giả thì phái ra tộc nhân, dò xét nguyên nhân Tinh Thần Thụ thức tỉnh.

- Mấy ngày?

Các thiếu niên thiếu nữ không có tinh hoàn không thể tế tự, đều ngoan ngoãn đứng ở đằng xa.

- Bảy ngày.

- Năm đó Ninh ca kỷ lục cao nhất là mấy ngày?

- Mười ngày đi.

- An An lại tiếp tục, muốn phá kỷ lục.

- Quá trình khế ước tế linh bao gồm linh thức giao hòa, ký ức dung hợp, còn bao gồm cải tạo thân thể, An An sẽ đạt được truyền thừa từ Bất Tử Điểu, cùng thực lực của Bất Tử Điểu.

- Trước mắt dung hợp còn dễ nói, nhưng Bất Tử Điểu là ngũ giai tinh thú, An An muốn biến đổi đến cảnh giới, cần đầy đủ thời gian tiếp nhận.

- Thời gian khế ước tế linh có liên quan cùng thực lực tinh thú, cũng có liên quan với trình độ kháng cự của tinh thú.

- Nếu như Bất Tử Điểu kiên quyết chống cự, bất kính với Tinh Thần Thụ, thời gian khế ước lại không ngừng kéo dài, thậm chí nghiêm trọng hơn có thể nguy hiểm tới tính mạng.

- Tinh Thần Thụ... Rất khác thường...

Các thiếu nam thiếu nữ đều thay An An lau vệt mồ hôi.

Các nam nữ đang thành kính cầu nguyện ở phía trước Tinh Thần Thụ cũng đều khẩn trương.

Phản ứng của Tinh Thần Thụ xác thực rất khác thường.

Bọn hắn đều là người đã trải qua khế ước, tình huống như vậy còn là lần đầu tiên gặp được.

Nhất là Khang Ninh, hắn thật sự sợ sẽ xảy ra ngoài ý muốn gì đó.

Khang Hạo đều hối hận có phải mình đã quá qua loa hay không.

Chỉ vì tham lam thực lực của Bất Tử Điểu, mà quên đi nguy hiểm trong đó.

Bảy ngày qua đi, lại thêm năm ngày nữa...

Âm thanh cầu nguyện xung quanh Tinh Thần Thụ chưa từng yếu bớt, ngược lại càng gấp gáp hơn, càng thêm thành kính hơn.

Bọn hắn cầu nguyện Tinh Thần Thụ tiếp tục bảo vệ bộ lạc, bảo vệ An An ở bên trong.

Thời gian lại kéo dài, kịch biến chưa từng yếu bớt.

Tinh Thần Thụ không ngừng huy động nhánh cây tinh mịn, giơ lên tinh quang vô tận, cả hòn đảo nhỏ đều bao phủ trong tinh hải hoa mỹ, như là mỗi một gốc hoa cỏ, mỗi một cái cây, mỗi một ngọn núi cao, mỗi một nhánh sông, mỗi một mảnh thổ địa, đều đang cộng minh cùng Tinh Thần Thụ.

Bên trong kén cây Tinh Thần Thụ xen lẫn, An An từ thân thể đến cảnh giới, đều đang nhanh chóng tăng lên.

Đây là triệt để giao hòa, cũng là triệt để biến đổi.

Nhưng không biết từ khi nào, Khương Phàm đã mở mắt ra.

Ký ức không hiểu thấu, cùng liên hệ phức tạp với nữ hài tử, để hắn đột nhiên hoài nghi đối với những chuyện đã trải qua.

Đây là ảo giác sao?

Nếu như không phải ảo giác, chính là rơi xuống thế giới bên trong Hoang Nguyên thật.

Nhưng, hắn rõ ràng là tinh cầu, làm sao lại biến thành cơ thể bằng xương bằng thịt được.

Cái này hoàn toàn không thực tế.

Nếu như là ảo giác thì sao??

Cái ký ức hoàn chỉnh lại xa lạ này, lại tính là cái gì?

Chẳng lẽ là...

Hoang Nguyên cố ý kiến tạo hệ thống thế giới, để hắn tin tưởng nơi này, sau đó vây ở chỗ này?

Khương Phàm vô cùng cảnh giác.

Bởi vì, một khi hắn nhận định nơi này không phải ảo giác, tin tưởng mọi chuyện xảy ra ở xung quanh đều là sự thật, rất có thể hắn sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này.

- Chịu đựng!! Không được rơi vào!

Khương Phàm nhắc nhở mình, ngàn vạn lần không thể tin tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra ở nơi này, nếu không hắn sẽ không trở về được.

Làm sao bây giờ??

Tiếp tục phóng túng?

Phóng túng xong, lại đến trận mộng cảnh tiếp theo?

Bắt đầu!!

Khương Phàm nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, chỉ mới mấy ngày mà thôi, vậy mà thân thể đã bắt đầu phát dục.

Thật giống như một nụ hoa, hoàn toàn mở ra.

Thân thể càng cao gầy hơn, hai chân càng thon dài hơn, phần eo càng tinh tế hơn.

Cái nơi nên lớn là thật rất.

Cái nơi nên vểnh cũng thật vểnh lên.

Cái này ai chịu nổi?

Khương Phàm rung động, không hổ là mộng đẹp! Chính là kỳ diệu!

Ai...

Vẫn là cảm giác làm người tốt hơn!

Đúng vào lúc này, An An hoàn thành biến đổi, ung dung mở mắt.

Đập vào mi mắt lại là một nam tử!

Đầy mắt lạnh lẽo, thể hiện hung ác, giống như là muốn ăn luôn nàng.

- Ngươi là ai?

An An kinh sợ lui mấy bước, ngay sau đó một cái ý chí hiển hiện ở trong đầu —— phóng túng đi, tranh thủ thời gian xong việc.

- Ngươi muốn làm gì!!

An An kêu lên đầy sợ hãi, luống cuống tay chân bảo vệ những chỗ nhạy cảm.

Khương Phàm đang muốn bổ nhào qua, trong đầu cũng hiện ra mới ý chí —— sợ hãi, bối rối.

Hai người đều sửng sốt.

Ý thức cùng hưởng?

Nàng (hắn) biết ta đang suy nghĩ gì?

An An khẽ nhếch môi, khó có thể tin được mà nhìn nam tử trước mặt.

Cùng hưởng ký ức? Đây là tế linh của nàng sao? Tế linh không phải một con Bất Tử Điểu sao, làm sao lại biến thành nam tử!

Trước đó có kẻ động chạm cơ thể nàng, chẳng lẽ là hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK