Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2976 Ra đời (2)

- Trưởng Lão bộ lạc hội từ hai tháng trước đã bắt đầu lấy ra toàn bộ bảo dược phong tồn, giao cho phu nhân bổ dưỡng, chính là coi trọng tiềm lực hài tử. Nếu như sớm lấy ra, chỉ sợ... Phát dục không hoàn thiện... Ảnh hưởng tới thức tỉnh thánh văn sau này.

Lão dược sư nói rất ngay thẳng.

Các trưởng lão bộ lạc đều dùng đến bảo bối áp dưới đáy hòm, chính là muốn bảo đảm hài tử thuận lợi được sinh ra, tương lai trùng kích Thánh phẩm linh văn.

Cho nên từ vấn đề bộ lạc đến xem, hài tử quan trọng xa so với phu nhân.

Nếu như bởi vì sớm lấy ra hài tử, ảnh hưởng tới kích phát tiềm lực hài tử sau này, dược sư hắn đây chính là tội nhân của bộ lạc.

Triệu Thiên Khoát nghiêm mặt, nắm chặt tay.

Bây giờ người trong bộ lạc đều cơ bản nhận định, hoặc là chờ đợi, hài tử thứ năm này của hắn sinh ra có thể mang hi vọng cho bộ lạc. Bao gồm cả vị tộc trưởng hắn đây, cũng mang đầy chờ mong.

Ba trăm bảy mươi năm!

Bọn hắn từ đỉnh cấp bộ lạc rơi xuống đến bộ lạc nhỏ, ròng rã ba trăm bảy mươi năm!

Đỉnh cấp bộ lạc khác chèn ép cùng hãm hại bọn hắn, cũng kéo dài ba trăm bảy mươi năm!

Bọn hắn chống lại và tức giận, cũng kéo dài ba trăm bảy mươi năm!

Dẫn đầu bộ lạc thoát khỏi khốn cảnh, một lần nữa quật khởi, càng là sứ mệnh của mỗi tộc trưởng bộ lạc!

Thời gian qua đi ba trăm bảy mươi năm, rốt cuộc Thương Thiên cũng mở mắt, đưa hi vọng cho bộ lạc, lại còn rơi xuống trên tay hắn.

Hắn hẳn là phấn chấn, hẳn là đội ơn, càng hẳn là một mực nắm chặt.

Nhưng... Triệu Thiên Khoát nhìn thê tử hấp hối trên giường, tâm tình xoắn xuýt không gì sánh được.

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, gặp phải lựa chọn thân tình cùng đại nghĩa.

- Phụ thân... Chúng ta còn không có xác định đứa nhỏ này có phải Thánh phẩm hay không...

Trong giọng nói của Triệu Huyên cùng Triệu Du mang theo từng tia cầu khẩn.

- Tộc trưởng! Nghĩ lại cho kỹ!

Lão dược sư hàm súc nhắc nhở, cũng dùng ánh mắt liếc mắt nhìn lão phụ nhân ngồi cạnh góc thạch ốc.

- Tộc trưởng, tộc trưởng, lấy tộc làm trọng. Nếu như làm không được điểm ấy... Cũng không làm được tộc trưởng.

Lão phụ nhân là Nhị trưởng lão của hội Trưởng Lão bộ lạc, ngôn ngữ cảnh cáo Triệu Thiên Khoát.

Lúc này, mệt mỏi Triệu Thanh Vi ung dung thức tỉnh, mệt mỏi mở đôi mắt ra.

- Mẫu thân! Ngài tỉnh!

Triệu Du, Triệu Huyên cuống quít quỳ gối đến bên giường, lần này mẫu thân hôn mê đặc biệt dài, trọn vẹn năm ngày.

- Ta... Không sao cả...

Triệu Thanh Vi khô nứt bờ môi, thanh âm nhỏ bé không thể nhận ra, từ trong tới ngoài lộ ra suy yếu.

- Bưng thuốc tới.

Triệu Thiên Khoát phân phó Triệu Huyên, nhẹ giọng thở dài, cầm lấy đôi tay suy yếu lạnh buốt của Triệu Thanh Vi.

- Ta... Còn có thể... Kiên trì...

Triệu Thanh Vi cố gắng tươi cười, mệt mỏi cầm ngược tay của trượng phu.

- Ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta.

Triệu Thiên Khoát cúi người bên tai thê tử, nhẹ giọng nói nhỏ.

Vị hán tử này bề ngoài thô cuồng tính cách nóng nảy, nhưng trong ánh mắt lại toát ra nhu tình nồng đậm.

Lão phụ nhân có chút giật giật lỗ tai, nhẹ giọng thở dài:

- Chúng ta cũng không muốn như thế này, nhưng nếu như tộc trưởng khăng khăng từ bỏ bộ lạc, bộ lạc cũng sẽ từ bỏ ngươi.

Ánh mắt Triệu Thiên Khoát lạnh lùng, bỗng nhiên đứng dậy.

Triệu Thanh Vi lại dùng hết sức lực nắm chặt tay của hắn, thì thào khẽ nói:

- Thiếp có thể kiên trì, tin tưởng thiếp... thiếp thật sự có thể...

Trái tim Triệu Thiên Khoát như bị đao cắt, đôi mắt chợt mông lung.

Kiên trì?

Trong chín tháng này ngày nào không phải đang kiên trì!

Nhưng người kiên cường nữa cũng gánh không được dày vò mỗi ngày mỗi đêm!

Đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào ý chí đang liều chết!

Mà tiếp tục nghiền ép tiềm lực, cuối cùng cho dù có thể kiên trì, sợ rằng người đó cũng phải triệt để phế đi.

Còn có thể sống được bao lâu?

Triệu Thiên Khoát tìm kiếm Thánh phẩm linh văn nửa đời người, không nghĩ tới cuối cùng lại lấy hi sinh tình cảm chân thành làm cái giá to lớn!

- Nhị trưởng lão... Tin tưởng ta... Ta có thể làm...

Triệu Thanh Vi run rẩy nhấc cánh tay trái lên, nhẹ vỗ về bụng to ra, thay trượng phu cầu tình.

- Ngươi có thể kiên trì đến khi hài tử sinh ra bình thường, chính là công thần lớn nhất bộ lạc.

Nhị trưởng lão lãnh đạm nói, ánh mắt già nua một mực rơi trên người Triệu Thiên Khoát.

- Mười ngày, nhiều nhất mười ngày! Mười ngày sau, hài tử không sinh ra, nhất định phải lấy ra!

Triệu Thiên Khoát đột nhiên quyết định.

Kiên trì mười ngày, là bàn giao của hắn đối với bộ lạc.

Nhiều nhất mười ngày, là yêu thương của hắn đối với thê tử.

Nhị trưởng lão chậm rãi đứng dậy, quải trượng trong tay kích sàn nhà ba lần:

- Tộc trưởng, đây không phải là chuyện ngươi có thể quyết định. Đứa nhỏ này, nhất định phải thuận lợi xuất sinh.

Oanh!

Cửa phòng bị đẩy ra, bảy vị trưởng lão đi đến gian phòng, giằng co với Triệu Thiên Khoát.

Triệu Du, Triệu Huyên lập tức đứng ở sau lưng phụ thân, kích phát Phù Đồ huyết mạch, căm tức nhìn các trưởng lão tôn quý lại mạnh mẽ.

Triệu Thanh Vi yếu ớt nói:

- Các trưởng lão, cho chúng ta một cơ hội, Thiên Khoát, tin tưởng thiếp. Thiếp có cảm giác, hài tử sẽ được sinh ra nhanh thôi, thiếp cũng có thể kiên trì đến ngày đó... Thiếp... Sẽ không lại hôn mê...

Bắt đầu từ hôm nay, bầu không khí trong Phù Đồ bộ lạc trở nên khẩn trương lại kiềm chế.

Triệu Thiên Khoát từ đám người ủng hộ tộc trưởng, đột nhiên biến thành mục tiêu cảnh giác toàn tộc.

Trừ số rất ít tộc nhân làm bạn tại xung quanh tộc trưởng, những người khác đều thời khắc nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn đột nhiên xúc động, 'đào' hài tử đi ra.

Cũng chính là bắt đầu từ hôm nay, vòng xoáy mây mù chiếm cứ trên không bộ lạc bắt đầu tăng xoay tròn lên, phạm vi từ lúc bắt đầu mấy chục dặm, đến vài trăm dặm, mở rộng tốc độ cũng tới càng nhanh, năng lượng tự nhiên ngưng tụ cũng càng ngày càng kinh khủng.

Giống như muốn hấp thu toàn bộ năng lượng tại Thanh Mộc Huyễn Cảnh!

Các bộ lạc nơi khác đều bị kinh động, các lão nhân chưa từng thấy cảnh tượng thần bí như vậy, các tộc nhân càng là rung động trước dị tượng thiên địa.

Cái này tất nhiên là có liên quan cùng hài tử sắp ra đời trong bộ lạc Phù Đồ kia.

Nhưng, dạng hài tử gì sinh ra lại có thể gây nên dị tượng như thế?

Chỉ sợ không chỉ đơn giản là Thánh phẩm như vậy, nói không chừng còn là vấn đề cao hơn.
Chương 2977 Tu La (1)

Hơn ba trăm năm trước, Phù Đồ bộ lạc sinh ra Thánh phẩm đều từng vọng tưởng thống trị 'Thiên hạ', nếu như lại có người mạnh hơn, chẳng phải là thật muốn được như mong muốn sao?

Bọn hắn nhao nhao xuất động, tề tụ tới Phù Đồ bộ lạc.

Có người đề nghị giết đi đến, thanh lý nguy hiểm, thuận tiện giải quyết triệt để bọn phần tử nguy hiểm Phù Đồ bộ lạc này.

Có người thì kính sợ thiên tướng, kịch biến như vậy, rất có thể là Thương Thiên chỉ dẫn.

Nhưng không thể phủ nhận là, bọn hắn chưa từng cảnh giác một bộ lạc nào, thậm chí là sợ hãi một bộ lạc nào giống như bây giờ.

Đêm khuya, vòng xoáy áp trời, ù ù xoay tròn, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang vọng đất trời.

Khí tức ngột ngạt không chỉ có tràn ngập trong bộ lạc, cũng chảy xuôi trong rừng rậm phía ngoài bộ lạc.

- Đây chính là cái gọi là dị tượng trên trời rơi xuống. Dị tượng trên trời rơi xuống, sinh mà phi phàm. Lão Ngũ... Nhanh nhẹn dũng mãnh a...

Triệu Thắng hoảng hốt nhìn qua vòng xoáy giữa không trung, bên trong có cường quang bắn ra, có thiên uy hạo đãng, giống như là dựng dục vô số như lôi đình, mang đến áp bách hít thở không thông.

Mà chỗ trung tâm vòng xoáy, từng sợi mê quang lấp lóe, xé mở đất trời, giáng lâm đến trong nhà đá phía sau bọn họ.

Loại cảnh tượng này để hắn rung động, càng làm cho hắn sợ hãi.

- Lão phụ thân tuổi rất cao, còn dũng mãnh như thế.

Lão Tứ Triệu Côn vẫn là thiếu niên, trong miệng ngậm rễ cỏ, có chút hăng hái nhìn lên bầu trời.

- Cần ăn đòn rồi? Đứa nhỏ này có thể muốn mệnh mẫu thân.

Triệu Thắng cau chặt lông mày, nhấc chân chính là thế mạnh lực lớn, đạp Triệu Cô. ra ngoài

- Nếu nó dám muốn mệnh mẫu thân, ta làm thịt nó.

Triệu Côn từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người.

- Ngươi dám! Nó là hi vọng của bộ lạc!

- Huynh nhìn xem ta có dám hay không, nếu mẫu thân là bởi vì nó mà chết, sớm muộn ta cũng tìm cơ hội đâm chết nó.

- Nó là đệ đệ ngươi!!

- Mẫu thân không có việc gì, nó chính là đệ đệ, mẫu thân có việc, nó chính là người có thù giết mẫu thân của ta.

Triệu Côn đứng trước nhà đá, nhìn qua biển người ô áp bên ngoài bộ lạc, cao cao giơ ngón tay giữa lên.

- Học với ai.

Triệu Thắng nâng bàn tay quất vào trên ót Triệu Côn.

- Huynh!!

Triệu Côn xoa xoa đầu.

- Vào trong giấu kỹ cho ta. Những bộ lạc kia càng ngày càng xao động, lúc nào cũng có thể giết đến.

- Sợ cái gì, không phải có thần bí lực lượng bảo vệ bộ lạc sao.

- Vòng xoáy phía trên kéo lấy năng lượng đất trời, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến loại bảo vệ kia, không thể chủ quan.

- Ta không đi, ta muốn tận mắt nhìn thấy mẫu thân an toàn.

Triệu Côn mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cái gì cũng đều không để ý, lại lộ ra sự quyết tâm.

- A a a...

Một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng thạch ốc, truyền khắp bộ lạc.

Bộ lạc đang khẩn trương đề phòng nhanh chóng an tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía sâu nhất trong bộ lạc.

- A... A...

Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền tới từ trong nhà đá, thanh âm sắc nhọn, để cho người ta rùng mình.

- Muốn ra đời??

Bộ lạc xao động, bầu không khí lập tức sốt ruột.

Sau khi bên ngoài bộ lạc an tĩnh ngắn ngủi, khí tức sát phạt được áp chế nhanh chóng tràn ngập rừng rậm, số lượng lớn cường tộc kích động muốn giết vào bộ lạc.

Đúng vào lúc này, vòng xoáy to lớn lắc lư mãnh liệt, đất trời cũng đều theo đó mà run rẩy, kỳ quang như lôi đình từ trên trời giáng xuống, đánh vào thạch ốc.

Từng tiếng hò hét quỷ bí vang vọng tại trung tâm vòng xoáy, lít nha lít nhít, chỉnh tề to lớn, như là mấy triệu hùng binh hò hét, rung động dãy núi, hồi hộp rừng rậm.

Đám người trong bộ lạc chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, nhao nhao sợ hãi quỳ xuống đất, chỉ lên trời lễ bái.

- Ta không chịu nổi, giết cho ta!!

Các tộc trưởng bộ lạc cỡ lớn giận dữ gầm thét, dị tượng như thế, vượt qua phạm trù nhận biết của bọn hắn, nhất định sẽ mang đến trùng kích cho toàn bộ 'Thế Giới'.

Bọn hắn cũng không muốn bị Phù Đồ bộ lạc thống trị.

- Ngăn bọn hắn lại cho ta!

Các trưởng lão bộ lạc nhao nhao bạo động, kích phát Phù Đồ linh văn, chuẩn bị liều chết một trận chiến.

Đúng vào lúc này, tiếng kêu đau đớn thảm thiết sâu trong bộ lạc im bặt dừng lại.

Sau đó... Toàn bộ thế giới như là an tĩnh.

Trong bộ lạc hơn ngàn tộc nhân Phù Đồ, bên ngoài bộ lạc thì tụ tập mấy vạn cường giả của ba mươi hai bộ lạc, toàn bộ nín thở định thần, chờ đợi âm thanh khóc nỉ non của hài nhi kia.

Nhưng, chờ lại chờ, sâu trong bộ lạc vẫn an tĩnh đến kiềm chế, nhưng thủy chung chưa từng xuất hiện nên có tiếng hài nhi khóc.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?

Hài tử... Không có bảo trụ?

Ngay cả người trong bộ lạc Phù Đồ đều lo lắng, hận không thể đi qua nhìn một chút xem rốt cuộc tình huống như thế nào.

Trong nhà đá, một tấm vải mành đơn giản cách phòng sinh.

- Thế nào? Ai có thể mở cái miệng, nói một câu.

Triệu Thiên Khoát ở phía ngoài vải mành không chịu nổi, hắn đưa bàn tay to lớn lên lại buông xuống, buông xuống lại giơ lên.

Bên trong vải mành, bà đỡ cẩn thận từng li từng tí ôm lấy hài nhi trong ngực, con mắt trừng lớn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Ngay cả Triệu Huyên cùng Triệu Du hầu ở nơi này đều mở to hai nhìn.

Hài nhi non nớt nhỏ nhắn xinh xắn, cuộn thành một đoàn, nhưng không thể tưởng tượng nổi chính là tại đan điền lại lóe ra một thứ gì đó giống như Kim Đan, tỏa ra mê quang yếu ớt, thân thể non nớt đều chiếu gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu mảnh khảnh, xương cốt trắng nõn.

Hắn dùng sức nắm chặt tay nhỏ, vậy mà một cái huyết hồng, tràn ngập huyết khí, một cái đen kịt, tràn ngập trọc khí.

- Con của ta...

Triệu Thanh Vi suy yếu nói nhỏ.

- Phu nhân, đứa nhỏ này...

Bà đỡ cuống quít đưa hài tử tới bên cạnh Triệu Thanh Vi, tiếp sinh nửa đời người, xưa nay chưa bao giờ gặp qua hài tử như vậy.

- Cái này... Cái này… cái này… đây... Đây là quái vật sao?

Triệu Thanh Vi dùng hết sức lực toàn thân, động đậy thân thể, nhìn hài tử bên cạnh.

Hài tử vừa lúc ở lúc này chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt từ mông lung đến rõ ràng, dần dần thấy rõ ràng gương mặt trước mắt này.

Triệu Thanh Vi nhu hòa vuốt ve gương mặt hài tử, tất cả mỏi mệt, tất cả đau đớn, đều tan thành mây khói tại thời khắc này, nàng từ ái mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

- Mẫu thân!!!
Chương 2978 Tu La (2)

Triệu Huyên cùng Triệu Du hoảng sợ gào thét.

- Thanh Vi!!

Triệu Thiên Khoát cũng nhịn không được nữa, xốc vải mành lên vọt vào.

Bà đỡ cuống quít kiểm tra, kết quả... Sợ bóng sợ gió một trận, Triệu Thanh Vi là suy yếu quá độ, hôn mê.

Bà đỡ tranh thủ thời gian phân phó:

- Mau lấy đan dược đã sớm chuẩn bị tốt tới.

Triệu Thiên Khoát luống cuống tay chân lấy đan dược ra, đưa đến trong miệng Triệu Thanh Vi, vận khởi năng lượng trợ giúp luyện hóa, tư dưỡng thân thể suy yếu đến cực hạn của Triệu Thanh Vi.

Hài tử nằm bên cạnh Triệu Thanh Vi, từ từ chuyển cái đầu non nớt, nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh.

Trong trí nhớ trống không lóe ra lít nha lít nhít hình ảnh, liên quan tới trí nhớ của kiếp trước như ngân hà mãnh liệt lao qua, để hắn từ từ nhớ lại thân phận của mình.

- Phụ thân, ngài nhìn đứa nhỏ này...

Triệu Huyên đứng bên cửa sổ, cũng không dám đụng hài tử non nớt kia.

Đan điền hiện ra kim quang, hai tay dị tượng, đều không thể tưởng tượng, để cho người ta sợ hãi.

- Đây là...

Lúc này Triệu Thiên Khoát mới chú ý tới hài tử, ánh mắt đảo qua hai tay, rơi xuống vùng đan điền.

Nơi đó có kim quang lượn lờ, như là có viên Kim Đan đang chìm nổi.

Hài tử nhúc nhích bờ môi, giống như là muốn nói cái gì, nhưng thật giống như nói không nên lời, hồi lâu mới phát ra thanh âm ê a.

- Nó đang nói chuyện?

Triệu Du khó có thể tin được mà che miệng lại, mặc dù bộ dáng non nớt, nhưng đôi mắt lóe sáng rực, vẻ mặt hơi có vẻ nghiêm túc, thanh âm ê a giống như đang nỗ lực tổ chức ngôn ngữ gì đó.

Triệu Thiên Khoát nhíu mày lại, thể hiện quái dị, đây là con của ta sao?

Mặc dù trên trời rơi xuống dị tượng, nhất định bất phàm, nhưng... giờ phút này hắn lại vui mừng không nổi.

Rốt cuộc cũng, sau khi ê a một thời gian dài, thanh âm non nớt phun ra hai chữ mơ hồ.

- Thương... Huyền...

- Thương Huyền?

Mọi người trong phòng khẽ giật mình, nói chuyện?

Thật sự nói chuyện?

Mới sinh ra được mười mấy phút, lại có thể nói chuyện?

Đúng vào lúc này, bên ngoài bộ lạc là một trận rối loạn, mặt đất cũng vì đó mà rung động.

- Giết đến rồi? Triệu Huyên, Triệu Du, bảo vệ mẫu thân con rời khỏi bộ lạc, nhanh!!

Sắc mặt Triệu Thiên Khoát đại biến, quơ lấy chiến đao, tông cửa xông ra, nhưng... tình cảnh đập vào mắt, để hắn cưỡng bức cứng ở tại chỗ.

Bộ lạc mờ tối bị sáng chói cường quang chiếu thấu.

Bên ngoài bộ lạc, mấy vạn cường giả quỳ xuống một mảnh.

Vòng xoáy vắt ngang trên không bộ lạc như sóng cả lao nhanh tán loạn, hiện ra ba bóng người thần bí, giống như thiên thần giáng lâm.

- Thánh Tôn!!

Triệu Thiên Khoát nhận ra một vị lão giả trong đó, đó là tồn tại chí cao vô thượng của cái 'Thế Giới' này, bảo vệ tất cả bộ lạc, Thánh Tôn.

Thời điểm mỗi tộc trưởng bộ lạc kế nhiệm, hắn đều sẽ bí mật xuất hiện, lấy vô thượng thánh uy ban phúc cho.

Nhưng, để hắn khiếp sợ là, Thánh Tôn cao cao tại thượng giống như như Thiên Thần, vậy mà một mực cung kính hầu ở một bên cạnh nam tử oai hùng.

- Hắn là tộc trưởng đương đại của bộ lạc Phù Đồ, Triệu Thiên Khoát.

Lý Vọng giới thiệu với Đế Tử, mà hắn chính là 'Thần' của tất cả bộ lạc tại Thanh Mộc Huyễn Cảnh —— Lý Vọng.

- Tộc trưởng, còn không quỳ xuống.

Các trưởng lão bộ lạc nhao nhao quát tháo, đây chính là Thánh Tôn a.

- Phù Đồ bộ lạc, Triệu Thiên Khoát, cung nghênh Thánh Tôn.

Triệu Thiên Khoát bừng tỉnh, tranh thủ thời gian quỳ gối trước nhà đá.

Trong ngoài bộ lạc, tất cả tộc trưởng đều thấp thỏm lo âu, vậy mà kinh động đến Thánh Tôn tôn quý thần bí tự mình giáng lâm.

Xem ra đứa nhỏ này xác thực không đơn giản, mà Phù Đồ bộ lạc vô cùng có khả năng mượn cơ hội này một bước lên mây, chân chính trở thành bộ đầu tiên.

Các tộc nhân của các bộ lạc đều vụng trộm quan sát, đại đa số người đều là nghe nói qua Thánh Tôn tồn tại, nhưng không có thực sự từng gặp.

- Hài tử đâu!

Đế Tử khó mà che giấu nội tâm cuồng hỉ, Tu La vậy mà lại sinh ra tại 'trại chăn nuôi' của bọn hắn thật.

Khương Phàm hao phí cái giá to lớn làm giao dịch cùng U Minh Địa Ngục, vậy mà lại rơi xuống trên tay của hắn, đây là ý trời sao? Ha ha!!

- Hài tử đang... Ở bên trong...

Triệu Thiên Khoát cẩn thận ngẩng đầu.

- Còn đứng ngây đó làm gì, mang ra! Ngươi muốn chúng ta tự mình đi đến lấy?

Lý Vọng uy nghiêm thét lên ra lệnh.

Triệu Thiên Khoát run lên trong lòng, kiên trì hỏi:

- Xin hỏi, Thánh Tôn muốn hài tử là...

Sắc mặt Lý Vọng lạnh lùng:

- Mệnh lệnh của ta là để cho ngươi lấy ra!

Triệu Thiên Khoát nói:

- Hài tử vừa ra đời, còn rất mảnh mai...

Sắc mặt Lý Vọng dần dần âm trầm xuống, uy lực Thánh Vương kinh khủng tràn ngập trên bộ lạc.

Từ chối mệnh lệnh của hắn ngay trước mặt Đế Tử, chẳng phải là để Đế Tử hoài nghi năng lực quản lý của hắn?

Các trưởng lão Phù Đồ bộ lạc dùng sức cúi người, mặc dù đều không có gặp qua Lý Vọng mấy lần, nhưng mỗi lần gặp mặt đều là thần bí mà tôn quý, ôn tồn lễ độ, tiên phong đạo cốt, hôm nay đây là thế nào?

Đại trưởng lão bộ lạc lập tức nhắc nhở:

- Tộc trưởng, còn đứng ngây đó làm gì? Thánh Tôn muốn nhìn hài tử của chúng ta, là phúc phận của Phù Đồ bộ lạc chúng ta.

Triệu Thiên Khoát kính sợ Thánh Tôn, nhưng không phải người ngu, tư thế mấy người này giống như không phải đơn giản chỉ là nhìn như vậy.

Hài tử là do thê tử của hắn lấy mạng đổi lấy, mà thê tử vừa mới còn ngất đi, hắn sao có thể để thê tử ngay cả nhìn lần thứ hai đều không có đã giao ra.

- Không biết tốt xấu.

Cổ lão bên cạnh Đế Tử vung tay lên, một loại triều cường hỗn loạn như Ác Long xuất uyên, cuồng bạo đâm vào trên thân Triệu Thiên Khoát.

Triệu Thiên Khoát giống như trong lúc bất chợt rơi vào trung tâm vòi rồng, da tróc thịt bong, hài cốt vỡ vụn, kêu thảm va vào thạch ốc, thạch ốc cũng thảm tao tách rời trong triều cường hỗn loạn trùng kích, Triệu Huyên, Triệu Du, Triệu Thanh Vi cùng bà đỡ ở bên trong, toàn bộ bị trọng thương.

Dưới uy thế kinh khủng của Thánh Vương, bọn hắn không chịu nổi một kích.

Đây là Cổ lão lưu thủ.

Trong ngoài bộ lạc là một mảnh hồi hộp, đây là lực lượng gì?

Vung tay lên đã phế đi chiến sĩ mạnh nhất bộ lạc Phù Đồ?

Cổ lão giẫm lên phế tích, đi tới trước mặt hài tử non nớt.

Đang muốn xoay người lại ôm, một cái tay đẫm máu đã bắt chân của hắn lại.

- Đừng... Đụng... Hắn...

Triệu Thanh Vi vậy mà thức tỉnh trong cơn bạo tạc, gian nan bắt lấy mắt cá chân Cổ lão.
Chương 2979 Số Mệnh Gặp Nhau

- Ngươi là mẫu thân hài tử?

Cổ lão quay đầu nhìn sang.

- Ta... Hài tử...

Triệu Thanh Vi mệt mỏi xê dịch thân thể, nắm chặt mắt cá chân Cổ lão.

- Con của ngươi? Ha ha...

Cổ lão khẽ động mắt cá chân, lực lượng kinh khủng bộc phát, trong nháy mắt vỡ vụn tay phải của Triệu Thanh Vi, lực lượng khổng lồ để thân thể khô gầy của nàng tàn nhẫn tung bay ra ngoài.

- Thanh Vi!

Triệu Thiên Khoát gầm thét, giãy dụa đứng dậy, một tay ngăn thê tử đập tới lại, lại bị triều cường hỗn loạn theo sát đến chấn động đến lảo đảo lui lại, ngồi dưới đất.

- Cút!!

Cổ lão vung tay lên, cương phong gào thét tàn phá bừa bãi, cát bay đá chạy, Triệu Thiên Khoát cùng Triệu Thanh Vi vừa mới rơi xuống đất bên ngoài mười mấy mét lần nữa tung bay.

Hai phu thê giống như lá cây dưới cuồng phong gào thét, nảy lên trên dưới, cuối cùng rơi xuống ngoài trăm thước, gục ở chỗ này nửa ngày không có động đậy nổi.

- Lão cẩu...

Triệu Côn đột nhiên bạo phát, giương nanh múa vuốt bổ nhào qua.

- Không được!!

Triệu Thắng kịp thời bổ nhào ra, gắt gao ngăn chặn hắn lại.

Phù Đồ bộ lạc câm như hến, các tộc nhân hoảng sợ nhìn một màn này, đầu ông ông.

Tộc trưởng mạnh nhất của bọn hắn vậy mà không chịu nổi một kích như thế?

Ngay cả các tộc trưởng bộ lạc phía ngoài đều bị choáng váng, người này là ai?

Đế Tử liếc mắt nhìn Lý Vọng bên cạnh:

- Một bộ lạc nho nhỏ đều bất kính như thế với ngươi, chẳng phải là bộ lạc lớn càng phách lối. Lý Vọng ơi, năng lực quản lý của ngươi... Ha ha... Bình thường nhỉ.

Lý Vọng đổ đầy mồ hôi lạnh trên đầu, đáy mắt lóe ra tia sáng oán độc.

Bọn hắn đời đời trấn thủ nơi này dài đến ngàn năm, thật vất vả mơi trông tới cơ hội, kết quả lại bị bọn gia hỏa dã man này cấp giảo.

Bồi dưỡng được Tu La rõ ràng là công tích cực lớn, nếu như Đế Tử trở về đến một câu quản lý, cố gắng mấy đời người của bọn hắn sẽ phế đi hoàn toàn, hắn càng đừng hy vọng xa vời thu hoạch được ban thưởng gì.

- Phù Đồ bộ lạc là một dã man nhất không phục quản giáo nhất, những bộ lạc khác...

Lý Vọng vừa muốn giải thích, lại bị Đế Tử đưa tay chặn ngang, sau đó...

Một chữ đều không có nói nữa.

Lý Vọng nắm chặt nắm đấm, hung tợn đảo qua Phù Đồ bộ lạc.

Thứ không biết sống chết, khóc lóc om sòm cũng không nhìn thời điểm, chờ mang Tu La đi, nhìn ta thu thập các ngươi như thế nào.

- Đế Tử.

Cổ lão bưng lấy Tu La non nớt, đưa đến trước mặt Đế Tử.

Đế Tử tiến đến hài tử trước mặt, lộ ra nụ cười tà ác.

- Tiểu gia hỏa, có thể nghe được ta nói chuyện không?

Tu La nắm nắm tay nhỏ, lạnh lùng nhìn khuôn mặt to trước mặt.

- A? Thật giống như ngươi có thể nghe hiểu?

Đế Tử kinh ngạc, mang theo ký ức trùng sinh? Ghê gớm thật, xem ra Phong Đô Quỷ Hoàng vì Tu La luân hồi thật sự đã bỏ ra tinh lực rất lớn.

Cổ lão quan sát đến Tu La, vẻ mặt quái dị:

- Đế Tử, ngài nhìn đan điền cùng tay hắn. Trong đan điền chẳng lẽ có Thần Thai? Đôi tay này... ấn ký của chủ nhân Huyết Hà cùng chủ nhân Hoàng Tuyền sao?

- Thần Thai... ấn ký Địa Ngục... Đây đều là bẩm sinh?

Đế Tử càng kinh ngạc, loại tình huống này đơn giản là chưa từng nghe thấy.

Thật chẳng lẽ có thể thức tỉnh chính là Thánh Hoàng Thiên phẩm? Thậm chí là cao hơn?

Cổ lão trầm ngâm nói:

- Ta hoài nghi Khương Phàm cùng U Minh động tay động chân ở trên người hắn.

Đế Tử tự tay tiếp nhận hài tử, giơ lên trước mặt:

- Ngươi chưa thấy qua ta, nhưng hẳn phải biết ta. Ta là... Bắc Thái Đế Tử...

Đôi mắt Tu La có chút ngưng tụ, bờ môi phấn nộn kéo căng.

- Thật có thể nghe hiểu sao. Ha ha, không nghĩ tới đi, ngươi sẽ trùng sinh tại Bắc Thái đại lục, sẽ còn rơi xuống trên tay của ta!

Đế Tử giơ Tu La lên, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.

Đường đường là Tu La Chiến Thần, sống và chết chỉ ở một ý niệm của mình.

Loại cảm giác này quá quái dị, cũng quá để cho người ta hưng phấn.

Tu La không có giãy dụa, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Đế Tử.

- Có thể nói chuyện không? Muốn mắng người sao? Ha ha... Ngươi, không trở về được!!

Đế Tử bóp lấy cổ Tu La, giơ lên cao, hướng Phù Đồ bộ lạc:

- Các ngươi biết đây là ai không?

Toàn bộ Phù Đồ bộ lạc quỳ trên mặt đất, thấp thỏm lo âu, lại vô cùng tò mò.

Đầu tiên là dị tượng trên trời rơi xuống, sau đó lại là Thánh Tôn giáng lâm, càng nói rõ đứa nhỏ này không tầm thường.

Đế Tử giơ Tu La lên nhìn xung quanh toàn trường:

- Hắn là đại thống lĩnh Vạn Thế Thần Triều của Thương Huyền đại lục; hắn là Tu La Chiến Thần chinh chiến tám phương trên Thiên Khải chiến trường; hắn là Quỷ Hoàng Côn Lôn trấn thủ Sinh Tử giới tại U Minh Địa Ngục; hắn, lại còn là huynh đệ chí thân của chủ nhân Thương Huyền.

Trong ngoài bộ lạc yên tĩnh như chết, mặc dù không biết Thương Huyền đại lục và Thiên Khải chiến trường là nơi nào, nhưng thần triều, Chiến Thần, Quỷ Hoàng, các loại từ ngữ, vẫn kích thích bọn hắn thật sâu, cũng đều là càng cảm thấy kỳ quái.

- Ha ha... Ha ha... Tu La!! Ngươi đã rơi xuống trên tay của ta!

Đế Tử giơ cao Tu La lên, lên tiếng cười to.

Đây mới thật sự là đùa bỡn trong lòng bàn tay, đây mới thật sự là một bàn tay đã có thể bóp chết ngươi.

Trên khuôn mặt Cổ lão cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, một tên Tu La thắng lại mấy triệu chiến hồn.

Khống chế Tu La, chẳng khác nào khống chế Khương Phàm và Thiên Hậu.

Hai gia hỏa hung tàn kia cái gì đều không để ý, duy chỉ có không thể buông tha Tu La.

Bọn hắn, rốt cuộc cũng đã một lần khống chế quyền chủ động.

Cổ lão sống mấy trăm năm, lần đầu tiên chờ mong một sự kiện, đó chính là tràng cảnh bọn họ tay cầm Tu La đứng tại Tây Bắc Tân Hải Thương Huyền.

Ra lệnh một tiếng, Khương Phàm và Thiên Hậu có thể trực tiếp quỳ xuống hay không?

- Ha ha... Chúng ta đi!

Đế Tử bắt lấy non nớt Tu La, bay lên không.

- Buông hài tử xuống!

Triệu Thiên Khoát đột nhiên gầm thét, miệng đầy máu tươi, gương mặt dữ tợn.

- Đều chán sống!

Lý Vọng kiềm chế lửa giận dâng lên, một mảnh sóng triều hỗn loạn tựa như gió lốc, như biển gầm, từ chiến khu già nua mãnh liệt lao ra, khuấy động Phù Đồ bộ lạc.

- Thánh Tôn!!

Các trưởng lão bộ lạc kinh hồn biến sắc, nhưng không đợi phản kháng, đã bị hỗn loạn nuốt hết.

Thạch ốc đổ sụp, đại địa cuồn cuộn, năng lượng đát trời mất khống chế bạo động, số lượng lớn tộc nhân Phù Đồ bị tàn nhẫn tách rời, huyết nhục văng tung tóe, giống như Địa Ngục.
Chương 2980 Tuyệt Nhiên Chịu Chết (1)

Các cường giả bên ngoài bộ lạc nhao nhao rút lui về phía sau, có người còn hốt hoảng chạy đến trong rừng rậm.

- A a a... ta liều mạng với ngươi...

Triệu Thiên Khoát giận dữ bạo phát, số lượng lớn trưởng lão đều ngạnh kháng hỗn loạn kích phát Phù Đồ linh văn.

Phù Đồ, chi nhánh Khởi Nguyên đế văn, bọn hắn có được chiến khu tráng kiện thẳng tắp, có thể hình thành vòng xoáy Phù Đồ trong cơ thể, thôn phệ năng lượng trong thiên địa, hình thành phù Đồ Chiến hình, khởi xướng phản kích.

Đang tại thời khắc khẩn cấp này, bầu trời hắc ám đột nhiên sáng rõ, lấp lóe tinh thần đầy trời, sáng chói mà lộng lẫy, vạn dặm dãy núi bị chiếu thấu.

Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn qua tinh thần lập loè mỹ lệ rạng rỡ.

Tinh thần giống như trong lúc bất chợt cứ như vậy rải đầy bầu trời, lộng lẫy, thần bí khó lường, càng không thể tin hơn chính là, chùm sao đang nhanh chóng phóng đại, thanh âm ù ù từ phiêu miểu đến chân thực, vang vọng đất trời, lay động dãy núi rừng rậm.

Ngay sau đó... tinh thần đầy trời đột nhiên bạo động, giao hội thành Tinh Thần Cự Kiếm, trảm diệt thiên địa, như ngân hà lao nhanh, từ trên trời giáng xuống.

Sắc mặt Đế Tử hơi trầm xuống, hỗn loạn bộc phát, dễ như trở bàn tay vỡ nát Tinh Thần Kiếm Triều tiễu sát tới.

Kiếm triều như ngân hà, hành tỷ tinh thần bạo động, thanh thế kinh khủng lay động trời đất, nhưng Đế Tử nghiêm nghị thần uy, lù lù bất động, xung quanh xen lẫn hỗn loạn, vỡ vụn tất cả thế công.

Tinh thần tán loạn, vẩy xuống đầy trời, nhưng như là có được sinh mệnh, sau khi rơi xuống lại liên tiếp dâng lên, xen lẫn thành một mảnh Tinh Thần đại trận hừng hực mà phức tạp, không gian vặn vẹo, ánh sáng vô biên, chiếu thấu cả núi rừng rộng lớn.

- Đế Tử?

Bên trong Tinh Thần đại trận, lóe ra một thân ảnh nho nhã thanh tú, hắn nhìn lên không trung, gần như không dám tin tưởng vào đôi mắt mình.

Đế Tử cúi đầu, thấy được thân ảnh chìm nổi bên trong Tinh Thần đại trận, nhưng ánh mắt rất nhanh đã rơi xuống người bên cạnh hắn, một nam tử quen thuộc đang theo sát tinh thần xen lẫn đi ra.

Sở dĩ nói quen thuộc, là bởi vì nam tử kia và mình đơn giản giống nhau như đúc.

- Mẫu thân nó...

Chu Thanh Thọ trừng lớn con mắt, có chút há mồm.

Đế Tử?

Chết tiệt…. Ta là một đầu đâm vào bên trong Đế Thành sao?

Làm sao ta lại đối đầu cùng Đế Tử!!

- Đế Tử!!

Lý Dần bước ra khỏi Tinh Thần đại trận, đã lập tức thấy được thân ảnh trên không trung kia.

Ý thức lúc này hỗn loạn, như là muốn mê thất mình, té quỵ dưới đất, nhưng 'bùn đất' vờn quanh linh hồn đột nhiên bộc phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, cưỡng ép hắn bừng tỉnh.

Bầu không khí lập tức ngưng kết.

Đế Tử kinh ngạc nhìn nam tử phía dưới, đây là phân thân của ta?

Hắn không phải tại Thương Huyền đại lục sao? Thế nào lại chạy tới nơi này!!

Lúc trước đại chiến Thương Huyền không thể bắt được hắn, cũng là một mực tâm bệnh, kết quả... tự mình trở về rồi?

Đầu tiên là Tu La, bây giờ lại là phân thân.

Hôm nay là thế nào? Đột nhiên được Thương Thiên chiếu cố rồi?

Trái tim Chu Thanh Thọ đập loạn, rõ ràng tránh khỏi Đế Thành chính là muốn tránh khỏi Đế Tử, kết quả hắn kéo lấy Lý Dần, cứ như vậy, mạnh mẽ đâm tới trước mặt Đế Tử?

Tu La đâu? Tu La bị Đế Tử bắt lấy rồi?

Hôm nay là thế nào? Đột nhiên bị Thương Thiên từ bỏ sao?

Trong ngoài bộ lạc Phù Đồ hồi hộp.

Đầu tiên là sóng triều bạo loạn, sau đó lại là ngôi sao rơi xuống đầy trời, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt quá phạm vi hiểu biết của bọn hắn.

Hôm nay là thế nào?

Trời sập sao?

Sau khi yên lặng một lát, khóe miệng Đế Tử chậm rãi khơi gợi lên đường cong, đôi mắt sáng tỏ lóe ra tia sáng tham lam cùng kích động:

- Ngươi... Trở về...

Lý Dần lại là gặp mặt kẻ thù, hết sức đỏ mắt, khuôn mặt anh tuấn từ từ dữ tợn:

- Con của ta đâu!!

- Hắn, là huyết mạch Đế tộc, đương nhiên hẳn là ở lại Đế Thành.

- Ngươi là tên hèn hạ!!

- Ngừng!! Sinh mệnh của ngươi đều là ta ban cho, ngươi hẳn là nên giữ vững tôn trọng tối thiểu nhất đối với ta!

- Trả nhi tử lại cho ta!!

Lý Dần gầm thét, giờ khắc này hắn không biết đã chờ đợi bao lâu, lại đã huyễn tưởng trong đầu bao nhiêu lần.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.

Đế Tử tuỳ tiện thưởng thức phân thân trước mặt, vui mừng, thật sự quá vui mừng, vậy mà đột phá đến cảnh giới Thần Linh.

Phân thân có thể tu luyện tới Thần Linh?

Lúc ấy hắn phân liệt thân thể, vẫn thật không nghĩ tới có thể chia ra tiềm chất như thế này.

Nếu như dung hợp phân thân cuối cùng này, tiềm lực cùng thực lực của hắn nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh, trong vòng một năm có thể đạt tới Thần Linh đỉnh phong.

Chờ tên điên Khương Phàm kia lên trời, nói không chừng hắn cũng đã nhìn trộm Bán Đế.

Ha ha, ha ha, thật sự là trời chiếu cố!

- Đừng xúc động!! Chúng ta cứu Tu La trước, chuyện hài tử giao cho Khương Phàm xử lý!

Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian ngăn Lý Dần lại, hô với Đế Tử:

- Đừng khoa trương, nếu đầu ngươi bình thường, nên suy nghĩ thật kỹ tại sao chúng ta lại ở chỗ này! Làm sao lại chỉ có hai chúng ta! Khương Phàm ở đâu?

Đế Tử cười lạnh:

- Khương Phàm có thể ở đâu, cất giấu trong hang ổ Thương Huyền.

Chu Thanh Thọ kiêu ngạo ngẩng đầu:

- Thực lực của chúng ta bây giờ, đã không cần cất!

- Ồ? Hắn là xưng đế sao? Ha ha...

- Chúng ta bây giờ có bốn vị Siêu Thần, hơn hai mươi vị Thần Tôn!

- Thật sao? Thật lợi hại a.

Đế Tử cười, hiển nhiên không tin, Siêu Thần thứ hai ba bốn ở đâu ra?

Nhân tộc vạn năm xuống tới mới ra một Thiên Quân Đại Thần Tôn!

Còn hơn hai mươi vị Thần Tôn?

Khắp thiên hạ mới bao nhiêu Thần Tôn! Thật coi Thần Tôn là muốn tạo nên thì có thể tạo nên sao?

- Bọn người Khương Phàm đã lao thẳng đến Đế Thành, nếu không có đoán sai, bây giờ không sai biệt lắm đã muốn đánh đi lên. Bốn vị Siêu Thần, hơn hai mươi vị Thần Linh, đủ để lật tung Đế Thành các ngươi!!

Chu Thanh Nghị chỉ tới Đế Tử, muốn đảo loạn tâm cảnh của hắn.

- Vậy thì chúc hắn may mắn. Nhưng các ngươi giống như không may mắn như thế nữa.

Đế Tử nâng tay phải lên, chín khối đế cốt sáng long lanh nở rộ mê quang, vờn quanh tại cổ tay.

Mỗi viên đế cốt đều khuấy động Hỗn Loạn Pháp Tắc, chấn động kịch liệt như là để cả phiến không gian này đều muốn sụp đổ ở trước mặt hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK