Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1646 Thân thể một thế

Đây chính là thân thể một thế, một Thánh Linh cổ lão.

Dãy núi sợ hãi, cứ như đang nhìn thấy Thiên Ma giáng thế.

Tạ Ninh cảm thấy kiêu ngạo, càng có loại kinh dị hơn, đây chính là Thái Tuế của bọn họ, Thái Tuế độc nhất vô nhị.

Khương Phàm không sợ hãi, hắn điên cuồng kích ra bản thân, cùng thân thể toàn diện giao hòa, nhiệt huyết bị nhen lửa, chiến ý đang sôi trào, gương mặt hắn đầy cuồng nhiệt, hai tay mở rộng, dẫn dắt Đại Địa Mẫu Khí rộng lớn.

Ầm ầm ầm...

Đại địa chập trùng, liên miên bất tuyệt, giống như cuồng phong cuốn tới đại dương mênh mông, nổi lên gợn sóng.

Núi cao đang oanh minh, sụp ra vết nứt thô to.

Cây rừng đang heo chập trùng, bay lên vô số lá khô.

Các cường giả sợ hãi khó có thể bình an, như là thật sự rõ ràng cảm nhận được Đại Địa Mẫu Khí đang tức giận.

Hai tay Khương Phàm rạng rỡ ánh sáng, Đại Địa Mẫu Khí tiếp tục ngưng tụ, càng ngày càng đậm hơn, càng ngày càng nặng hơn, ép tới huyết khí toàn thân hắn đều đang run rẩy.

- Còn có chiêu thức gì? Ngươi đạt được mấy cái truyền thừa?

Chiến ý Hình Phù Đồ như thủy triều, ngang nhiên giết tới gần, trường thương bạo kích, thân thể một thế chống cự lại trọng áp cấm chế đầy trời, lao thẳng đến mặt Khương Phàm.

Khương Phàm đang mở rộng hai tay đột nhiên chợt vỗ về phía trước, giống như hai mảnh đại lục mênh mông muốn va vào nhau.

Giữa một cái chớp mắt này, thanh đồng tiểu tháp liền nở rộ ánh sáng, Thái Tổ sơn đang vận sức chờ phát động đã xuất hiện trong nháy mắt, vừa vặn ở vào giữa hai tay.

Đùng!!

Hai tay khép kín, hai loại khí tức đại địa va chạm.

Thái Tổ sơn nhanh chóng thức tỉnh, hình thể tăng vọt gấp trăm lần, gợn sóng vô hình khuấy động đất trời, dãy núi cuồn cuộn, vết nứt trải rộng, núi cao lớn lập tức sụp đổ.

Keng!!

Trường thương của Hình Phù Đồ né tránh không kịp, hung hăng đánh vào bên trên Thái Tổ sơn.

Uy lực một thế cuồn cuộn, Thái Tổ sơn nhận lấy va chạm lại lần nữa bộc phát ra uy thế mênh mông.

Ầm ầm...

Một loại uy thế thần tổ vạn nhạc nặng nề ầm vang dẫn bạo, ánh sáng chiếu thấu trời cứ như một lần nữa tái hiện uy lực Thái Tổ, hiện ra cảnh tượng khai thiên tích địa thời khắc nguyên thủy.

Trường thương rung động mãnh liệt, hai tay Hình Phù Đồ cố gắng áp chế đều bị nứt, hắn gào thét lên bay ra ngoài.

Hình Phù Đồ run rẩy, bị khí tức Thái Tổ trùng kích, cũng ngửa mặt bay ra ngoài.

Khương Phàm sôi trào khí huyết, cũng bay ra hơn ngàn mét, tuy nhiên trước đó đã xác nhận thần hồn liên hệ cùng Thái Tổ sơn tại Chu Tước Thần Cung, đợt trùng kích này với hắn mà nói kém rất xa so với Hình Phù Đồ nhiều.

- Đó là Thái Tổ sơn sao? Khương Phàm vừa mới đạt được Thái Tổ sơn đã có thể tỉnh lại năng lượng bên trong?

Vô số cường giả kinh hồn khó định, lại đều nhao nhao nhìn đến ngọn núi cao nguy nga kia.

Mênh mông uy thế như giơ Thương Thiên cao giơ, trấn áp đại địa, là trụ trời ở giữa càn khôn vô tận, lại như một Thái Tổ Thần Linh thức tỉnh, quan sát dãy núi, bễ nghễ dân chúng, chúng linh.

- Có ý tứ! Ha ha! Có ý tứ!

Hình Phù Đồ văng ra hơn một ngàn mét, vừa mới ổn định, ý thức giao hòa với trường thương cùng bị đánh bay, cưỡng ép khống chế, vạch ra tàn ảnh đầy trời, lao thẳng đến Khương Phàm.

- Thái Tuế, đó là Thái Tổ sơn trong Thái Võ Nhân Hoàng điện, trọng bảo Hồng Hoang, ngàn vạn lần phải coi chừng.

Tạ Ninh cao giọng la lên, nhắc nhở Hình Phù Đồ.

Khương Phàm sớm đã ổn định, hắn đang tấn mãnh phóng Thái Tổ sơn tới bên ngoài hơn ngàn mét.

- Thái Tổ sơn? Ha ha, không tệ lắm.

Hình Phù Đồ ở phía xa cực lực khống chế trường thương, muốn ngăn cản Khương Phàm tiếp xúc Thái Tổ sơn.

Trường thương gào thét, xoay tròn ra khí lãng kịch liệt, mang theo uy lực một thế lao thẳng đến Khương Phàm.

Nhưng... Tốc độ Khương Phàm lại không giảm, hắn không lùi không tránh, vẫn đang nhanh chóng tới gần Thái Tổ sơn.

Cả dãy núi yên tĩnh, vô số người cùng nhau quan sát, gắt gao tiếp cận cái thời khắc sống còn này.

Chỉ cần Khương Phàm tiếp xúc Thái Tổ sơn liền có thể lại lần nữa chặn đường trường thương.

Nếu như không thể, Khương Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ.

Đây là một trận đánh cược sinh tử!

Quá điên!

- A a a...

Tóc dài Hình Phù Đồ bay loạn, tiếng ma hống vang động đất trời, cường thế thôi động tốc độ trường thương tiếp tục tăng vọt.

Nhanh!

Nhanh!!

Ngay lúc này!

Tại chỗ Khương Phàm cùng Thái Tổ sơn gặp nhau cách đó một trăm mét, trường thương đã giết tới.

Tất cả mọi người đều nín thở định thần, tim cũng nhảy lên đến cuống họng.

Nhưng...

Khương Phàm nháy mắt dừng lại, từ nhanh chóng đến đứng im, đột ngột đến mãnh liệt, để vô số người ánh mắt đều suýt chút nữa sai chỗ.

Khương Phàm dừng lại trong chốc lát, quay người tương đối, thần nhãn vận sức chờ phát động ngay thời khắc này đã phá tan mặt nạ, chính diện nghênh kích trường thương.

Ngươi có chiến khu một thế, ta có thần nhãn kiếp trước.

Huyết quang dâng lên, thế như lôi đình, cách nửa mét cưỡng bức chống đỡ trường thương.

Ầm ầm, giống như sóng trào vỗ bờ, ù ù vang động.

Trường thương lắc lư kịch liệt, nhưng không có bị ngăn chặn hoàn toàn, tiếp tục đẩy về phía trước.

Nó tựa như là một Thiên Ma khôi phục, đang cường thế bước lên trong mưa to gió lớn.

Mặc dù nhận cấm chế của Thượng Thương cổ thành áp chế, nhưng vẫn thể hiện ra khí thế quần hùng cường đại kinh dị.

Khương Phàm gắt gao nhìn chằm chằm trường thương, huyết dịch toàn thân sôi trào, thần uy chỗ xương lưng khuấy động toàn bộ sống lưng xương sống, phóng xuất ra uy thế cường đại, đánh thẳng vào thần nhãn.

Huyết quang tăng vọt uy thế, cứ như Chu Tước khôi phục, cường thế chống cự lại trường thương.

Một màn rung động, toàn trường sợ hãi.

Trận đối kháng sinh tử cháy bỏng, làm cho tất cả mọi người khẩn trương đến ngạt thở.

- A!!

Khương Phàm điên cuồng phóng thích, đồng thời toàn thân dâng lên tinh quang, ngưng tụ thành chín viên đại tinh, không đợi những người khác thấy rõ ràng tình huống, chín viên đại tinh đã gào thét lên va chạm trường thương.

Bành!

Một mảnh lỗ đen thành hình trong nháy mắt, cắt đứt không gian, trường thương trong chốc lát đã mất đi mục tiêu, vọt vào lỗ đen.

Lỗ đen khép kín, bạo động chợt ngưng.

- Ma thương đâu?

Vô số người sửng sốt lại.

Hình Phù Đồ nhíu mày, hoàn toàn mất đi cảm nhận với trường thương.

- Thái Tuế, hắn ném ma thương của ngài vào hư không.

Hoàng trưởng lão đột nhiên biến sắc.

Tên điên này lại còn có thể thao túng không gian?

Ở dưới tình huống va chạm đến cực hạn này, không gian nhận lấy quấy nhiễu mãnh liệt, rất khó lấy lực lượng hư không tiến hành ngăn chặn, vậy mà hắn lại làm được?

- Hỗn đản, ngươi tính toán ta? Hoàng trưởng lão, tìm trở về cho ta!

Hình Phù Đồ tức giận, đó là chiến khu đời đầu tiên của hắn, đi theo hắn chinh chiến năm thế, cũng đã được thai nghén trên vạn năm, là chiến binh hắn khống chế tốt nhất.....
Chương 1647 Sinh Tử môn

- Ngài ở chỗ này...

- Nhanh đi tìm trở về đi!

- Thế nhưng...

Hoàng trưởng lão do dự càng giãy dụa, tình huống nơi này đang rất nguy cơ, nếu như rời khỏi, thật sự không yên lòng, nhưng hắn cũng biết tầm quan trọng của chiến khu đời đầu tiên.

Bây giờ vừa bị ném vào hư không, chính là thời gian tìm kiếm tốt nhất, nếu như để trường thương tùy ý ở trong hư không, không biết sẽ xông ra bao xa, lại phải vào năm nào tháng nào mới có thể tìm trở về.

- Nhanh đi!!

Hình Phù Đồ quát lớn.

- Bảo vệ tốt Thái Tuế!

Hoàng trưởng lão nhắc nhở năm vị trưởng lão giữ vững tinh thần đến, nhanh chóng xé mở hư không, rời khỏi chiến trường.

Sau khi Khương Phàm di chuyển trường thương, hắn lập tức vọt mạnh trăm mét, một lần nữa đạp vào Thái Tổ sơn.

- Ta lấy thiên uy, pháp lệnh sơn hà! Ta lấy tổ uy, cuồn cuộn càn khôn!

Hai mắt Khương Phàm bắn ra hai luồng ánh sáng màu đỏ, giống như Chiến Thần lâm thế, sát ý ngập trời.

Một cỗ khí lãng màu tím sôi trào, tuôn ra giữa trời cao, cường thế ngưng tụ thành Thiên Đao tuyệt thế, dày nặng vô song, lại sắc bén thấu xương.

Dãy núi rung chuyển, sóng triều lao nhanh, khí tức tai nạn bay lên ngập trời.

Bầu trời cuồn cuộn, sương lớn tràn ngập, uy lực Thượng Thương ầm vang rơi xuống.

Thái Tổ oanh minh, khí lãng như biển, khuấy động dãy núi.

Toàn thân Khương Phàm giòn vang răng rắc, Chu Tước Yêu Hỏa, Sơn Hà Đại Táng, nguyên lực tổ sơn, càng có thiên uy Thượng Thương, tại thời khắc này trùng kích đao cương màu tím, vờn quanh ra hình ảnh tuyệt thế rung động càn khôn.

Có tổ sơn kình thiên, có sơn hà băng diệt, có Thượng Thương hàng phạt, càng có Chu Tước giương cánh.

Vô số tán tu, thiên kiêu các phe đều kinh hãi, ngạc nhiên, biến sắc tại thời khắc này.

Bọn hắn đều rõ ràng cảm nhận được uy thế mà đao cương thả ra.

Rung động, sợ hãi, càng khó có thể tin hơn.

Bọn hắn giống như đã nhận thức lại Khương Phàm.

Tên điên này vậy mà lại cường hãn đến trình độ này sao?

- Không tệ! Nguồn năng lượng này rất mạnh, muốn mở chiêu thức lớn sao? Mới học? Không hổ là lão bằng hữu của ta, ngươi quá làm cho ta vui mừng.

Hình Phù Đồ không có e ngại, ngược lại càng thêm cuồng nhiệt.

Chiến đấu như vậy mới đáng để hắn toàn lực ứng phó.

Chiến đấu như vậy mới không uổng công hắn chờ mong lâu như vậy.

Những cơn gió lớn kêu gào, nhiệt độ chợt hạ xuống.

Một cánh cửa quỷ tà ác hiển hiện sau lưng Hình Phù Đồ, khi thì rõ ràng, khi thì phiêu miểu, khi thì oanh minh, khi thì yên lặng.

Đây là một cánh cửa địa ngục, muốn tránh thoát khỏi sự giam cầm của không gian và thời gian, tái hiện nhân gian.

- Vì sao U Minh không dám độ ta? Bởi vì ta có thể mượn dẫn U Minh!

Hình Phù Đồ hiện ra uy lực 'Minh Hồn', hắn hét lên một tiếng, quỷ môn nháy mắt đã rõ ràng, cứ như vượt qua không gian và thời gian mà đến, nguy nga ngất trời, quỷ khí vô biên, toàn bộ thế giới đều giống như biển động sôi trào, mang đến trùng kích thị giác cùng linh hồn không có gì sánh kịp.

- Lão bằng hữu, còn nhớ rõ sao cái này không? Đây là, Sinh Tử môn! Tưởng tượng năm đó, ta kéo ngươi vào tầng thứ hai của U Minh Địa Ngục! Ha ha, hôm nay để cho ngươi ôn lại chuyện đã đi qua! Cảm nhận cái chết cùng tuyệt vọng! Nếu như dễ chịu, nhớ kêu hai tiếng, ha ha...

Rầm rầm!

Quỷ môn rộng mở, U Minh xông ra xiềng xích, chuẩn bị dẫn dắt ánh sáng U Minh vô tận, xông về phía Khương Phàm.

Khương Phàm dùng toàn lực khống chế, một tiếng bạo hống, chấn động càn khôn.

Tế Thiên Thức, bộc phát!

Ầm ầm...

Đao cương sôi trào, cuồng bạo cứng cỏi, uy lực Chu Tước, uy lực sơn hà, khí tức đại táng, uy lực Thượng Thương vờn quanh, trong nháy mắt đã rạch ra mảnh bầu trời hắc ám này.

Thương thương thương.

Xiềng xích U Minh liên miên vỡ nát, đao cương đánh đâu thắng đó, thẳng đến Hình Phù Đồ.

A??

Hình Phù Đồ khẽ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.

Nhưng, chiến ý trong hắn vẫn như thủy triều, càng kích động càng phấn khởi, ngưng tụ càng nhiều xiềng xích U Minh tiếp tục xông ra khỏi U Minh vô tận.

Xiềng xích gào thét, cuồng kích đầy trời, phảng phất mang theo uy lực trật tự quỷ dị, oanh minh bành bành, cuồng kích đao cương, đinh tai nhức óc, chặn đánh những đòn tấn công của đao cương, càng tước đoạt lấy hình ảnh quỷ dị xung quanh đao cương.

Dù vậy, đao cương vẫn đánh đâu thắng đó, vẫn mang theo uy lực trảm thiên diệt địa, đánh về phía Hình Phù Đồ.

Núi rừng yên tĩnh, quần hùng ngạc nhiên, nhìn lên hình ảnh trên bầu trời tựa như là tuyệt thế Chiến Thần, giết vào U Minh quỷ dị, đánh đâu thắng đó, thẳng tiến không lùi. Cho dù cách mấy chục dặm, cũng có thể cảm nhận được cái khí thế bá liệt vô địch kia, cảm nhận được sự rung động trước trận chém giết nơi đó.

Ánh mắt rất nhiều tán tu càng đờ đẫn, nhìn trận chiến đấu trên bầu trời, lại có loại cảm giác hoảng hốt như Thiên Thần đánh nhau.

Đó là võ pháp sao?

Bọn hắn đừng nói thấy qua, đơn giản là nghe cũng chưa từng nghe qua.

Rốt cuộc Hình Phù Đồ cũng cảm nhận được áp bách, không thể không lui lại, khống chế xiềng xích quấn quanh lấy hắn, đứng ở sau cánh cổng quỷ.

Quỷ môn trong nháy mắt đã khép kín, hắc khí đầy trời cuồn cuộn mãnh liệt, quỷ môn ẩn nấp đến giữa chân thực cùng hư vô, bao phủ ở bên trong thời không.

Ầm ầm!

Đao cương rung chuyển không gian, chấn động quỷ môn mãnh liệt, lại không thể phá hủy nó.

- Tốt! Đỡ được rồi!

Bọn người Tạ Ninh âm thầm thở phào, vừa rồi đao cương xác thực quá mạnh, bọn hắn đều cảm thấy được tuyệt vọng, cũng may Thái Tuế chung quy vẫn là Thái Tuế, thực lực cường hãn danh xứng với thực.

Ầm ầm!

Quỷ môn lại mở, từ mê vụ hiển hiện ra, lại đến thế giới thật.

- Ha ha, ha ha, vô hiệu! Thiên phẩm chung quy vẫn là Thiên phẩm, ở trước mặt Thánh Vương chính là thần! Đây chính là chênh lệch!

Hình Phù Đồ nhanh chân bước ra, phách lối cười to vang vọng bầu trời.

- Đến đây, tiếp tục phát cuồng đi! Để cho ta nhìn ngươi còn có năng lực gì! Đến đây, ta giết nữ tử của ngươi, ngươi không tức giận sao? Đến đây! Đến đây!

Hình Phù Đồ cao giọng kích thích người đã từng là Thần Hoàng, cố ý dẫn dụ hắn phát cuồng, bạo tẩu.

Loại cảm giác này quá làm cho người ta hưng phấn.

Ầm ầm!

Quỷ môn rung chuyển, âm khí cuồn cuộn, ngàn vạn cánh hoa gào thét lao ra, mỗi một cánh hoa đều sáng long lanh như kim cương, tỏa ra mê quang mỹ lệ, để quang ảnh thấm vào bên trong đất trời mờ tối.

Mọi người nhìn lên cánh hoa bay lả tả trên bầu trời, ý thức hoảng hốt, hỗn loạn muốn lạc mất bản thân.

- Đó là U Minh Độc Hoa! Có thể cướp đoạt sinh mệnh, ăn mòn linh hồn! Dược liệu trong nhân thế cơ hồ không cách nào cứu chữa được!

Sắc mặt Tạ Ninh hơi biến đổi, hắn thét lên ra lệnh các trưởng lão tranh thủ thời gian kéo dài khoảng cách.
Chương 1648 Cuồng ngược

Năm vị trưởng lão Thần Miếu rất rõ ràng sự quỷ dị của độc hoa, cũng không dám khinh thường, vội vàng rút lui.

- Liệt diễm trước kia của ngươi có thể chống cự U Minh Độc Hoa, bây giờ còn có thể sao? Ha ha! Ta đoán là ngươi còn không thể!

Hình Phù Đồ thấy được Khương Phàm suy yếu, hắn thét lên một tiếng ra lệnh, cánh hoa đầy trời nhanh chóng bay xuống, mỗi cánh đều tỏa ra hào quang quỷ dị, mị lực kinh người, lại âm độc đến cực điểm, có thể chống cự các loại năng lượng đả kích trong nhân thế, có được lực lượng diệt độ hết thảy sinh linh.

Khương Phàm đứng trên Thái Tổ sơn, thở hồng hộc hổn hển.

Áp bách, áp bách thật sự rõ ràng!

Không chỉ là chênh lệch thật lớn giữa phẩm cấp, lão yêu quái Hình Phù Đồ chuyển kiếp thứ bảy này xác thực cũng quá mạnh.

Nhưng, ý nghĩ như vậy chỉ xuất hiện vẻn vẹn trong nháy mắt mà thôi, chẳng quan tâm ngươi là Thiên phẩm gì, chẳng quan tâm ngươi là kẻ chuyển sinh bảy thế gì, hôm nay lão tử đều sẽ đánh nổ ngươi.

Khi độc hoa đầy trời đột kích, khi hào quang vô tận bao phủ, Thái Tổ sơn dưới chân Khương Phàm xuất động khí lãng nặng nề vô biên, uy thế khai thiên tích địa đặc hữu bao quanh Thái Tổ sơn, cuồng kích tám phương, cường thế chặn đánh.

Các cánh hoa bị loại uy lực Tổ Nguyên cường đại đến từ Hồng Hoang này chống đỡ.

- Cho ta xem ngươi có thể kích phát ra bao nhiêu uy thế?

Quỷ môn cuồn cuộn phía sau Hình Phù Đồ, càng dùng nhiều cánh hoa xông ra hơn, phất phới đầy trời, nở rộ mê quang yêu dị, tiến lên đánh về phía Thái Tổ sơn.

Thái Tổ sơn nở rộ khí thế nặng nề, chồng chất, cuồng kích bầu trời, nhấc lên gợn sóng trên đại địa, dãy núi.

- Sát Na Phương Hoa, giết!

Hình Phù Đồ giống như là Chúa Tể U Minh, pháp lệnh độc hoa khô héo hết sạch, nở rộ minh quang kinh khủng, chiếu thấu không gian, muốn chôn vùi khí lãng tổ sơn.

Nhưng, Thái Tổ sơn đã cùng Khương Phàm dung hợp, uy thế không dứt, minh quang đều bị ngăn cản ở bên ngoài.

Khương Phàm kích phát uy thế Thái Tổ sơn, đồng thời triệu ra Thương Sinh Cung, chỉ đến Hình Phù Đồ ở phía xa.

Thương Sinh Tạo Hóa!

Quốc vận cuồn cuộn, tạo hóa vô biên.

Thương Sinh Cung run rẩy kịch liệt, phát ra ánh sáng vạn trượng, từng gợn sóng mạnh mẽ mãnh liệt hội tụ, hình thành trường tiễn chói mắt trên Thương Sinh Cung.

- Đó lại là võ pháp gì?

Vô số cường giả đều có cảm giác kỳ diệu, ngắm nhìn ngọn núi nguy nga kia.

Ở bên trong thủy triều nặng nề, khí chất Khương Phàm nhanh chóng thay đổi, trở nên thần thánh, trở nên cường đại, cứ như một Thần Tử đang thức tỉnh, càng giống như là mê ảnh Thương Thiên đang bỏ ra lúc này.

Loại cảm giác này mãnh liệt lại rõ ràng, thẩm thấu vào linh hồn của bọn hắn.

Khương Phàm cầm trường cung, như cầm vận mệnh dân chúng, tạo hóa đất trời.

Hình Phù Đồ khẽ nhíu mày, đây lại là chiêu thức gì?

Kiếp này Phần Thiên Thần Hoàng chuyển hướng tu luyện sao, không nghiên cứu Chu Tước truyền thừa của hắn sao?

Ầm ầm!

Một tiếng bạo hưởng, long trời lở đất, chấn động hơn mười dặm dãy núi.

Sát Sinh Tiễn thoát cung nổ.

Giữa một hơi thả ra, uy thế giống như là biển gầm, cuồn cuộn phóng thích.

Quốc vận mãnh liệt, tạo hóa cuồn cuộn.

Thời gian tránh lui, không gian nhường đường.

Sát Sinh Tiễn xuyên thủng mười mấy dặm, thẳng đến Hình Phù Đồ.

Hình Phù Đồ mẫn cảm phát giác ra nguy cơ, hắn quả quyết lui lại, ẩn vào quỷ môn.

Ầm ầm!

Cửa địa ngục khép kín, âm khí ngập trời, ngăn cách không gian và thời gian.

Nhưng... Ầm ầm!

Thương Sinh Tạo Hóa ngưng tụ ra uy thế quá mạnh, trong chốc lát đã xuyên thủng mảnh âm khí như thủy triều kia, rắn chắc đánh vào bên trên cánh cửa địa ngục.

Cửa địa ngục rung động kịch liệt, nháy mắt đã tán loạn.

- Phá?!

Vô số người bỗng nhiên biến sắc, đồng loạt bước về phía trước mấy bước, muốn xác định xem mình là bị ảo giác hay là chuyện thực sự đã xảy ra.

- Thái Tuế!

Đám người Tạ Ninh đều đổ mồ hôi lạnh khắp người, lo lắng nhìn lên chiến trường trên bầu trời.

Hình Phù Đồ cũng thay đổi sắc mặt, lập tức kích phát Tử khí cuồn cuộn, nổ bắn về phía trước.

Lấy năng lực của hắn bây giờ chỉ có thể tiếp dẫn cửa địa ngục, vẫn còn không thể tự do xuyên thẳng qua tại ranh giới Sinh Tử, một khi bị vây ở U Minh Địa Ngục, muốn trở về liền rất khó khăn.

Mê vụ cuồn cuộn, tử khí ngập trời, Hình Phù Đồ vùng vẫy giãy chết tại thời khắc sống còn, hắn vung ra sợi xiềng xích, kết nối với thế giới bên ngoài.

Trọn vẹn mười mấy hơi thở, rốt cuộc Hình Phù Đồ cũng chật vật không chịu nổi giết đi ra trước khi Sinh Tử Lưỡng Giới khép kín.

Giờ khắc này, tất cả ánh mắt đều tập trung ở nơi đó, ai cũng không có chú ý tới Khương Phàm.

Sau khi Khương Phàm phóng thích Thương Sinh Tạo Hóa, hắn nhanh chóng nuốt hạt giống Vĩnh Hằng, nhanh chóng khôi phục đỉnh phong, lửa giận như biển, nhiệt huyết thiêu đốt ý chí, lấy Lăng Thiên thuật xẹt qua trời cao, thẳng đến chỗ tử khí nóng nảy kia.

Chu Tước Phục Thiên Thuật!

Liệt diễm ngập trời, cuồn cuộn không dứt, hình thành kinh thế bức tranh.

Có Phượng Hoàng lăng tiêu, uy hiếp tám phương, có Thiên Bằng kích thiên, hồi hộp dân chúng, có chim loan vén núi, thánh uy cuồn cuộn, càng có Khổng Tước giương cánh, bá tuyệt một phương, nhiều loại mãnh cầm, từng loại hiển hiện, cùng thi triển hung uy.

- Đó là võ pháp gì?

Vô số cường giả lập tức có phản ứng, ánh mắt một lần nữa lại chuyển hướng đến hư ảnh Chu Tước che trời kia.

Hình Phù Đồ chật vật tránh thoát khỏi Sinh Tử Lưỡng Giới, trong chớp mắt, Khương Phàm đã giết tới gần.

- Đây là Phục Thiên Thuật, ngươi còn cảm thấy quen thuộc không?

Khương Phàm dữ tợn, bộc phát toàn diện, huyết mạch thiêu đốt, linh hồn gáy to, thế công cuồng bạo va chạm Hình Phù Đồ.

Hình Phù Đồ vừa mới thoát khốn, vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đối diện đánh trúng, huyết nhục văng tung tóe, chật vật tung bay ra ngoài.

- Tốt! Đánh tốt! Chính là như vậy!

Hình Phù Đồ cường thế ổn định, đau đớn lại cuồng nhiệt, toàn thân cuồn cuộn ma khí, cưỡng ép ổn định thân thể.

Nhưng, Khương Phàm lại tới gần trong chớp mắt, giết tới trước mặt Hình Phù Đồ.

Linh hồn Chu Tước, tinh huyết Kim Hoàng, hoàn toàn hiện ra uy lực Chu Tước.

- Tốc độ này còn quen thuộc không? Cái này gọi là Lăng Thiên Thuật!

Cánh tay phải của Khương Phàm nổi cao gân xanh, gắt gao nắm chặt nắm đấm khuấy động lực bộc phát mấy triệu cực cảnh, cuồng lực cuồn cuộn, thẳng đến mặt Hình Phù Đồ.

Bành!

Răng rắc!

Mặt Hình Phù Đồ lõm vào, máu tươi bão táp, đầu bỗng nhiên ngửa ra sau, xương cổ bị bẻ gãy tại chỗ, thân thể vừa mới ổn định đã lần nữa tung bay ra ngoài.

- Vui sướng hay không, kích thích hay không!

Khương Phàm tiếp tục kích phát huyết mạch, sôi trào truyền thừa, Chu Tước Lăng Thiên, tốc độ tuyệt luân, đuổi sát Hình Phù Đồ vọt tới đại địa.

- Kích thích, ha ha, kích thích!!
Chương 1649 Chèn ép

Hài cốt toàn thân Hình Phù Đồ run rẩy, cưỡng ép khép lại, một tiếng ma hống, chấn thiên động địa, uy thế cuồng bạo cuồn cuộn tại toàn thân, như một Đại Ma cái thế thức tỉnh, bỗng nhiên ổn định, vung mạnh quyền bạo kích.

Trong chớp mắt, đất trời trở nên lờ mờ, ma phong gào thét, một tôn ma ảnh kinh khủng hiển hiện, bễ nghễ dân chúng, uy lẫm thiên hạ.

Hình Phù Đồ vung lên trọng quyền trong chốc lát đã huy động ra ma khí, giống như thiên quân vạn mã, lại như Ma Binh xuất uyên vô tận.

- Cười cái rắm!! Lão tặc, ngươi quá gấp gáp! Đây là chiêu thức nhanh nhất của ngươi, nhưng không phải mạnh nhất!

Khương Phàm lao tới, nhưng không đợi va chạm, toàn thân đã nở rộ tinh quang, từng điểm tinh thần kịch liệt xen lẫn, xô ra một cái lỗ đen, một giây sau, vượt qua hơn một trăm tám mươi mét, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hình Phù Đồ.

Không gian vặn vẹo, liệt diễm dâng lên.

Khương Phàm gắt gao chụp tay phải kéo ra uy thế thảm liệt:

- Đây là, Bác Thiên Thuật! Săn giết dân chúng, vật lộn Chư Thiên. Lão tặc, còn nhớ rõ loại cảm giác này không?

- A!

Mặt Hình Phù Đồ đầy dữ tợn, ma văn toàn thân giống như lôi triều cuồng kích Khương Phàm.

Bành bành bành...

Ma văn có được ma uy Cực Đạo, trong chớp mắt đã đánh đến trên người Khương Phàm, mỗi một đạo đều phảng phất lôi uy vạn cổ, đánh đến sôi trào khí huyết.

Nhưng, chính như Khương Phàm nói, đây là một trong những võ pháp mạnh nhất, nhanh nhất mà hắn có thể thi triển dưới sự vội vàng, lại không phải trong mạnh nhất toàn bộ võ pháp.

Khương Phàm đối mặt với thời khắc này, một kích này mặc dù rất mạnh, nhưng rõ ràng là đã yếu đi mấy phần.

Khương Phàm không sợ hãi, hắn vẫn trực tiếp lao đến.

Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi, một khi nắm lấy cơ hội thì sẽ không cho ngươi bất cứ thời gian nào để thở dốc phản kích.

Đùng!!

Mặt Hình Phù Đồ vừa mới khép lại lại vỡ nát lần nữa, mũi, mắt, răng, toàn bộ đều rơi ra ngoài.

Toàn trường xôn xao, quần hùng sôi trào.

Hình Phù Đồ lại lần nữa nhấc bay lên.

Khương Phàm chém giết đến bây giờ rốt cuộc cũng chiếm được ưu thế, thế công càng tấn mãnh càng lăng lệ.

Chu Tước Lăng Thiên Thuật, phối hợp với uy lực lỗ đen tinh thần, nhanh chóng tung bay ở trên trời dưới mặt đất, tốc độ cực hạn vượt qua không gian.

Bành bành bành!

Trận va chạm cuồng bạo vang vọng không trung, giống như sấm rền oanh minh, lại như Thiên Thần rèn sắt, đánh đến trên người Hình Phù Đồ.

Máu tươi tung bay, hài cốt vỡ vụn.

Vô cùng thê thảm.

Bọn người Tạ Ninh ớn lạnh toàn thân, khó có thể tin được mà nhìn không trung, ánh mắt lại là rõ ràng theo không kịp trận chém giết của hai người, không, không phải chém giết, là hoàn ngược.

- Ngươi muốn cảm giác, lão tử cho ngươi! Gọi đi, gọi!! Quát lên!! Mẹ kiếp, ngươi quát lên cho ta!

Khương Phàm cuồng lực vô biên, như muốn lật tung đất trời, hắn xoay chuyển người bay lên, một chân đánh vào bụng Hình Phù Đồ.

Bụng Hình Phù Đồ nổ nát vụn, máu tươi bay lả tả, trực tiếp đổ xuống đất.

Vô số người hít vào từng ngụm khí lạnh, quá hung tàn, quá cuồng bạo.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt đều hoảng hốt, nhìn kỹ trận chiến đấu trên không trung, giống như cảm giác sự kiêu ngạo tự phụ của mình đã vỡ nát một chút xíu, cơ thể của hắn đều giống như đang chậm rãi thấp xuống.

- Thần Hoàng? Hắn lão bằng hữu của Thái Tuế là? Chẳng lẽ hắn là người trùng sinh? Thái Tuế ngủ say hơn chín trăm năm trước, chẳng lẽ Khương Phàm là nhân vật ngay lúc đó?

Đông Hoàng Như Ảnh tự lẩm bẩm.

Chẳng lẽ là Thần Hoàng của Xích Thiên Thần Triều?

Nếu không, tại sao phó giáo chủ Đông Hoàng Hoa Thanh muốn hỏi Khương Phàm phải chăng đã liên lạc qua Xích Thiên Thần Triều!

Nhưng Thần Hoàng của Xích Thiên Thần Triều đều đã sống hai ngàn tuổi, cũng chưa có chết cơ mà.

- A a a!

Hình Phù Đồ chịu ngược đãi sau hơn hai mươi hiệp, đột nhiên thể hiện ra tuyệt kỹ, Chuyển Sinh thuật!

Gợn sóng mạnh mẽ khuếch tán trên cơ thể, sinh cơ mênh mông chảy xuôi bên trong huyết cốt.

Đây là Minh Hồn trong Ma Thai, Nhân Thần, Minh Hồn.

Hắn không có hồn phách con người, mà là quỷ hồn Minh Tộc.

Đây cũng là nguyên nhân U Minh không thể nào độ dẫn hắn.

Không gian bạo động, nhấc lên triều cường màu đen cuồng liệt, tràn ngập đất trời che mất hắn.

Toàn thân hắn tăng vọt ánh sáng, huyết nhục đang tái tạo, hài cốt đang khép lại.

- Đánh dễ chịu không? Tới phiên ta!!

Hình Phù Đồ dẫn bạo không gian xung quanh mình, bức lui Khương Phàm.

Toàn trường ngạ nhiên, còn chưa có chết? Khỏi hẳn rồi?

Không hổ là Thái Tuế, không hổ là Thánh Vương, quá kinh khủng.

- Tốt tốt tốt!

Các trưởng lão Thần Miếu thì thở phào thật dài, nói đúng hơn là, làm sao Thái Tuế có thể chịu ngược đãi được, vừa rồi khẳng định là đang chơi đùa một chút thôi, đúng, khẳng định đúng như thế.

- Lục Thế Thần Nguyên! Đời đầu tiên!

Hình Phù Đồ cho thấy Võ Đạo mạnh nhất của hắn!

Trước đó luôn cảm thấy có thể bằng vào ưu thế linh văn nghiền ép Khương Phàm, nhưng thực lực mà Khương Phàm hiện ra lại vượt xa mong muốn, thậm chí để hắn cảm nhận được nguy hiểm.

Vào thời kỳ này ở kiếp trước, Khương Phàm tuyệt đối không có cường đại đến tình trạng này.

Mà võ pháp được bày ra vậy mà lại để hắn cảm thấy kinh dị.

Không thể nào giữ lại được!

Hôm nay nhất định phải bắt lấy!

Ầm ầm...

Hình Phù Đồ dâng lên ma khí cuồn cuộn, bên trong ma khí tràn ngập quỷ khí âm trầm, mà trong thân thể còn có Thần Nguyên cường hãn hơn đang thức tỉnh.

Mỗi một thế trước khi chết, cũng sẽ lắng đọng tinh nguyên một thế này ở trong cơ thể, bên trong có ký ức, có võ pháp, có năng lượng có nguyên lực, những thứ này chính là 'Thần Nguyên', trong lúc duy trì ngủ say thì lại biến đổi, để đời thứ hai mạnh hơn, tiếp tục kích phát Thiên phẩm linh văn, bước đến Thánh Vương, tiến lên Thánh Hoàng.

Lục thế lắng đọng, sáu Thần Nguyên!

- Lão bằng hữu, chơi chán rồi, nên kết thúc thôi! Thần Nguyên đời đầu tiên!

Hình Phù Đồ cường thế tỉnh lại Thần Nguyên đời đầu tiên, toàn thân là ma khí, là âm khí, trong nháy mắt đã bạo động, cuồn cuộn ngập trời, ngưng tụ ra hư ảnh khổng lồ.

Giống như là Hình Phù Đồ đời đầu tiên đang thức tỉnh tại lúc này, thân cao trăm trượng, uy áp đất trời, phun ra nuốt vào tinh hoa thiên địa, phóng thích thánh uy mênh mông.

Nguồn năng lượng này quá mạnh, tiếp tục tăng vọt, ngay cả thân thể Hình Phù Đồ cũng bắt đầu nhúc nhích phồng lên, giống như là muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

Cấm chế của Thượng Thương cổ thành nhận lấy xúc động, cường thế rơi xuống uy lực trấn áp.

- Thần Nguyên đời thứ hai...

Hình Phù Đồ dữ tợn cuồng bạo, không để ý đến sức thừa nhận của cơ thể, nhất định phải diệt sát Khương Phàm.

Ầm ầm...

Thần Nguyên phóng thích trong cơ thể, cảnh giới rung chuyển, hóa thành ma khí âm khí Vô Cương mênh mông, ngưng tụ cơ thể đời thứ hai.
Chương 1650 Tuyệt sát

Toàn trường oanh động, tất cả mọi người đều hoảng hốt, rung động, càng cảm nhận được mình nhỏ bé, cảm nhận được áp bách khiến mình hít thở không thông.

Đây là võ pháp sao?

Đây chính là thực lực Thánh Vương Thiên phẩm!

Đây chính là sự khủng bố của Thái Tuế Hình Phù Đồ!

Nhưng... thời điểm Hình Phù Đồ đang muốn tận tình thả ra, đột nhiên đã nhận ra nguy cơ.

Khương Phàm đâu?

Hắn bị đánh tới trên mặt đất, thời điểm vận dụng Chuyển Sinh Thuật, giống như liền biến mất.

Theo lý thuyết, Khương Phàm đang giết đỏ cả mắt, khẳng định liều chết dây dưa, không chỉ có sẽ kéo dài tấn công mạnh, càng sẽ điên cuồng ngăn cản hắn phóng thích Thần Nguyên.

Tại sao lại không có giết tới, làm sao lại không thấy đâu nữa?

Hình Phù Đồ lập tức cảnh giác!

Vào thời khắc này... địa tầng cuồn cuộn nổi lên ba động mãnh liệt, một cơn triều dâng để núi rừng rung chuyển, đột nhiên bộc phát từ sâu trong địa tầng.

Khương Phàm hiểu rất rõ Hình Phù Đồ, tại thời điểm đánh lui hắn cuối cùng, liền không có lại tiếp tục truy kích nữa, mà là lao thẳng đến địa tầng, cảm ngộ Đại Địa Mẫu Khí.

Lần này, hắn hoành hành bốn chỗ trong đất tầng, huy động lấy máu tươi, khắc hoạ pháp trận trong phạm vi lớn.

Lần này, hắn thiêu đốt huyết mạch, bức ra tinh huyết Kim Hoàng, cũng chính là thần huyết chiếm cứ tại xương sống.

Ngươi có Thần Nguyên chuyển thế, có thể lay động đại đạo.

Ta có thần huyết trùng sinh, dẫn bạo sơn hà.

Ầm ầm...

Đại Địa Mẫu Khí nhận huyết tế kích thích, ầm vang dẫn bạo.

Bởi vì là do thần huyết tế điện, phạm vi lần này đã mãnh liệt hơn, phạm vi to lớn hơn.

Năm mươi dặm đại địa, bỗng nhiên chìm xuống, sông lớn bị lún xuống, cây rừng bị chôn vùi, dung nham ở sâu trong địa tầng, cùng cung điện hài cốt được mai táng, đều triệt để kích phát ra.

Một loại uy lực táng diệt khủng bố tuyệt luân toàn diện dẫn bạo.

Đám người đứng ở phía trước nhất tại vòng chiến kia vội vàng không kịp chuẩn bị, bị uy lực táng diệt bay thẳng lên trời bao phủ, bị cơn bạo động trùng kích, ngay cả Khương Qua, Lưu trưởng lão và những kẻ kiêu ngạo đứng ở phía trước nhất đều bị vô tình nuốt vào.

Hình Phù Đồ cũng không ngoại lệ, dưới loại hủy diệt gần như thiên uy này, hắn đắp lên bao nhiêu thực lực áp chế cũng không chống đỡ được.

Khương Phàm liên tiếp cuồng chiến, đã vô cùng suy yếu, giờ phút này huyết tế sơn hà, suýt chút nữa đã hôn mê, nhưng, hắn còn có uy lực Chu Tước truyền thừa chân chính nghịch thiên.

Niết Bàn Thuật!

Trước khi hôn mê, Khương Phàm nhanh chóng thức tỉnh, uy thế mênh mông khuấy động toàn thân.

Tinh khí thần, toàn diện khôi phục đến đỉnh phong.

Điên cuồng nửa ngày, bị người ta giày vò gần chết, nhưng hắn lại đã đủ tức giận dồi dào để giết ra ngoài.

Đây chính là chỗ khủng bố của Chu Tước!

Khương Phàm lao thẳng đến Thái Tổ sơn, cường thế khống chế, hoành hành bên trong địa tầng bạo động.

Thần Nguyên Hình Phù Đồ thả ra đang nhanh chóng uể oải, thân thể nhận lấy trùng kích liên miên bất tuyệt táng diệt, cũng là chật vật không chịu nổi.

Đúng vào lúc này Khương Phàm lại giết tới.

- Súc sinh, đi chết đi!

Một tiếng rống to, như Địa Hoàng gào thét, đại địa vì đó mà sôi trào, chỉ trong chớp mắt, tất cả khí tức tai nạn đều ép tới phía Thái Tuế Hình Phù Đồ này.

Hình Phù Đồ giống như là một thuyền nhỏ dưới mưa to gió lớn, kịch liệt nhấc lên, tuyệt vọng bất lực, lúc nào cũng có thể lật úp.

Ầm ầm!

Thái Tổ sơn hoành hành địa tầng, cuồng bạo đánh tới Hình Phù Đồ.

Rốt cuộc Hình Phù Đồ cũng cảm thấy tuyệt vọng cùng nguy cơ trước nay chưa có, không có chút do dự gì, hắn điên cuồng thôi động Thần Nguyên đời thứ hai xung kích về đằng trước.

Đời đầu tiên giết tới phía trước, đời thứ hai theo sát ở phía sau.

Nhưng, đầu tiên là Thượng Thương áp chế, sau đó lại là địa tầng mai táng, uy thế Thần Nguyên dần dần yếu bớt.

Ầm ầm!

Thái Tổ sơn hoành hành không trở ngại, đối diện chấn vỡ nát Thần Nguyên đời đầu tiên, ngay sau đó lại đánh tới đời thứ hai, hoắc loạn mãnh liệt, lại lần nữa dẫn bạo địa tầng.

Nhìn Thái Tổ sơn gào thét lao đến, Hình Phù Đồ không còn bận tâm cái gọi là kiêu ngạo gì nữa, hắn triệu ra một miếng ngọc bài, cưỡng ép đánh nát, không gian xung quanh vặn vẹo, bao phủ hắn.

Đây là một loại vũ khí Không Gian cường đại, không chỉ là đảo loạn không gian, mà còn là tạo dựng con đường không gian càng ổn định, cưỡng ép di chuyển.

Thái Cổ Thần Miếu bảo hộ Hình Phù Đồ vô cùng toàn diện, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, thời điểm ra ngoài cũng sẽ cưỡng ép kín đáo đưa cho hắn số lượng lớn Bảo khí hộ thân.

Hình Phù Đồ luôn luôn khinh thường, nhưng giờ phút này nhưng vẫn dùng tới.

Khương Phàm không thể đánh chết Hình Phù Đồ, thầm nghĩ tiếc nuối, quả quyết quay người, lao thẳng đến bầu trời, nghĩ cách cứu Hướng Vãn Tình.

Lúc trước, thời điểm khi cuồng ngược Hình Phù Đồ, hắn đã có ý muốn di chuyển từ chiến trường đến chỗ Tạ Ninh.

Khi Sơn Hà Đại Táng bộc phát, mấy người Tạ Ninh cũng bị xung kích, ngay cả người hay xe đều bị nuốt hết.

Khổng Dung và các trưởng lão vùng vẫy giãy chết trong tầng đất, rốt cũng cuộc tìm được chiến xa, kéo lấy thoát khỏi đại địa, phóng lên không.

Ầm ầm!!

Đại địa nhấc lên, khí lãng dâng trào, Khương Phàm theo sát giết ra tới.

- Khương Phàm??

Bọn hắn cúi đầu nhìn lại, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, một người trong đó quả quyết quay người liền muốn chặn đánh.

Nhưng... Khương Phàm vừa lao ra trong chốc lát, trong tay đã lập tức kéo lấy xiềng xích tráng kiện, hai tay phồng lên, mãnh liệt một kích.

Thái Tổ sơn ầm ầm dâng lên, đối diện đập nát trưởng lão mệt mỏi, cũng hung hăng đánh tới chiếc chiến xa màu vàng óng kia.

Chiến xa run rẩy, cường quang ngập trời, Tạ Ninh cùng Hướng Vãn Tình ở phía trên toàn bộ đều bị tung bay ra ngoài.

- Công tử!

Các trưởng lão gào thét, không quan tâm gì mà liên tục đạp không phóng tới, toàn bộ nhào về phía Tạ Ninh.

Diệp Trục Thiên đã chết, nếu như Tạ Ninh lại chết, bọn hắn trăm lần chết cũng không đền được tội.

Tuy nhiên, Khương Phàm không có giết Tạ Ninh, mà là theo sát bay lên không, ôm lấy Hướng Vãn Tình mệt mỏi.

Mặc dù ý thức Hướng Vãn Tình bị khống chế, nhưng không có mất đi bản thân, rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra.

Tại một khắc bị cánh tay của Khương Phàm cường lực ôm lấy này, cảm giác an toàn trước nay chưa có đã để nàng nhịn không được mà ôm chặt hắn, nước mắt tràn mi mà ra.

- Cô đã an toàn, đi vào đây trước, ta phải giết tên súc sinh kia.

Khương Phàm khống chế xiềng xích của thanh đồng tiểu tháp muốn nàng đưa vào.

Hướng Vãn Tình tranh thủ thời gian ngăn hắn lại, mệt mỏi nói:

- An Nhiên còn sống!

- Còn sống??

Khương Phàm ánh mắt bắn ra tinh mang, gắt gao tiếp cận nàng.

- Sau khi chúng ta bị bắt, tặc điểu đã cứu nàng đi trước tiên.

- Vậy cô...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK