Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 591 Phượng Vũ Kiếp (5)

Một bóng người lảo đảo từ trong rừng rậm đi tới, phù phù quỳ gối trước cây, run rẩy giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về sợi đằng nhuốm máu.

- Tỷ tỷ... đệ còn sống đây. Tỷ tỷ... đệ ở chỗ này đây. Tỷ tỷ, lại gọi đệ một tiếng Bảo Bảo, được không?

Phượng Bảo Nam nước mắt rơi như mưa, toàn thân run rẩy, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên trời, kêu gào thê lương, âm thanh thảm thiết trước tờ mờ sáng nơi rừng hoang.

Trong rừng rậm phương xa, bọn người Địch Vân liên tiếp dừng lại.

- Tiếng gì vậy?

- Giống như là tiếng kêu thảm thiết. Hẳn là mãnh thú bắt giết con mồi thôi.

Đám người liên tiếp lắc đầu, tiếp tục lên đường:

- Vòng vào Đại Hoang, tới gần vực sâu. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là điều tra tình huống, xác định trong vực sâu có cái gì.



Khương Phàm cõng Thường Lăng vượt qua mấy ngàn dặm núi bụi, trở lại Thiên Sư tông, lúc này đội ngũ Đan quốc đã vượt qua tuyến biên giới, tiến vào La Phù.

Quốc quân Đan quốc được đám người Quý Khải Minh, Dạ Thiên Lan dẫn đầu, sớm đi đến Ngọc Đỉnh tông.

Bầu không khí nhiệt tình mà chân thành để quốc quân triệt để buông xuống lo lắng trong lòng.

Tông chủ các tông khác đều tụ tập ở đây, có rất nhiều ý kiến, càng muốn cảnh cáo Đan quốc, nhưng Quý Khải Minh đều nhiệt đến thế này, bọn hắn chỉ có thể đè ý nghĩ xuống, biểu thị hoan nghênh.

- Phụ thân!

Thường Lăng cùng Khương Phàm đuổi tới Ngọc Đỉnh tông, lên đến trên đan điện náo nhiệt.

Khi nhìn thấy phụ thân, một khắc này, đôi mắt đã không nhịn được mà mang đầy hơi nước.

- Thường Lăng trở về rồi!

Quốc quân ngạc nhiên đứng dậy, những ngày này nhất nhớ mong nữ nhi bảo bối này.

- Quốc quân, người đã đưa đến an toàn cho ngài.

Khương Phàm nhìn thấy trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười, cũng nhẹ nhàng thở ra, liền sợ Đan quốc vừa mới tiến La Phù, liền bị La Phù mãnh liệt xa lánh.

- Được... Tốt...

Quốc quân vừa muốn gật đầu cảm tạ, âm thanh suýt chút nữa nói lắp, nụ cười nho nhã đều cứng ở trên mặt.

Không khí náo nhiệt cũng dần dần an tĩnh lại.

- Thế nào?

Khương Phàm không hiểu thấu, không nên vui mừng sao?

Hay là...

- Ta đột phá cảnh giới, một chút cơ duyên, không có gì.

Khương Phàm lại lộ ra nụ cười, tùy tiện giải thích.

Bầu không khí trong điện càng an tĩnh, ánh mắt mấy vị tông chủ đều chuyển đến Dạ Thiên Lan.

Khương Phàm thuận nhìn sang, thế nào?

Dạ Thiên Lan ngồi ở chỗ đó, hơi hơi hí mắt, nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Xác thực mà nói, là nhìn chằm chằm tay Khương Phàm.

Khương Phàm và Thường Lăng theo bản năng nhìn sang, thể hiện lập tức trở nên xấu hổ, như điện giật nhanh chóng buông ra.

Thường Lăng dịch chuyển sang bên cạnh khỏi hai bước, má ngọc nổi lên thẹn thùng động lòng người.

Bầu không khí trong đan điện lập tức trở nên trở nên tế nhị.

Tiểu tử này đã lấy lòng được nữ nhi quốc quân Đan quốc rồi sao?

Tuổi còn trẻ, thủ đoạn thật cao minh!

Là Dạ An Nhiên, còn là Thường Lăng, hai nữ hài đều là bảo bối trong lòng phụ thân các nàng.

Khương Phàm lúng túng nhếch miệng cười cười, một đường đi ngang qua mấy ngàn dặm La Phù, thường gặp mãnh thú, không phải cõng thì chính là lôi kéo, không tự giác lại thành thói quen, vậy mà quên buông ra.

Quốc quân nhíu mày, sắc mặt thoáng nghiêm trọng.

Đây là tình huống thế nào?

Thường Lăng thẹn thùng?

Hắn nuôi Thường Lăng mười sáu năm, đều là băng thanh ngọc khiết, cao ngạo thanh lãnh, đừng nói thẹn thùng, liền xem như mỉm cười cũng đều rất ít thấy mấy lần.

Tiểu cô nương thẹn thùng, chỉ có một khả năng.

Quốc quân nhìn về phía Khương Phàm, ánh mắt thoáng lăng lệ, hỗn đản này đã làm gì bảo bối khuê nữ của hắn?

Để cho ngươi bảo vệ nàng, không phải để cho ngươi lấy lòng nàng!

Dạ An Nhiên bình tĩnh như thường, chỉ là vẻ mặt hơi ảm đạm.

- Khụ khụ...

Yến Tranh ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ không khí ngột ngạt.

- Khương Phàm, ngươi lần này mặc dù là cứu Đan quốc, nhưng quá mạo hiểm, sau này có chuyện gì, vẫn là phải cùng chúng ta thương lượng.

- Nhất định nhất định.

Khương Phàm cảm giác da mặt nóng lên.

- Huyết Ngục đâu?

Yến Tranh nhìn ngoài điện, sao không có bóng người, Huyết Ngục còn có lúc ngượng ngùng?

- Bọn hắn hẳn là còn ở Nam Cương, đoán chừng còn phải đợi một thời gian mới trở lại.

- Nam Cương? Xảy ra chuyện gì?

Bọn người Yến Tranh lập tức khẩn trương lên, Huyết Ngục không chỉ là lực lượng mạnh nhất của Khương gia, cũng là bọn hắn ỷ vào đó để duy trì uy tín mà bắt đầu thành lập Bạch Hổ tông mới, tuyệt đối không thể có sơ xuất gì.

- Thời điểm chúng ta đi đường vòng ở Nam Cương, bị ép rút lui từ Mê Linh Huyễn Giới. Kết quả trong Không Gian Linh Hồ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bọn hắn đều bị ở lại Nam Cương, ta cùng Thường Lăng tiến vào sâu vào trong Đại Hoang. Cũng may chúng ta vận khí không tệ, tìm được người của Vô Hồi thánh địa.

Khương Phàm đơn giản nói chuyện đã trải qua, trấn an nói:

- Không cần lo lắng Huyết Ngục, ta đã ước định cùng bọn hắn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chờ mười ngày, mười ngày vừa đến, tất cả về La Phù.

- Các ngươi tiến vào Đại Hoang thâm uyên?

Đám người kinh hãi lại nghi hoặc nhìn bọn hắn, hai Linh Nguyên cảnh, có thể sống sót tại sâu trong Đại Hoang?

Mặc dù gặp được Vô Hồi thánh địa, nhưng khẳng định không phải ngày đầu tiên liền gặp.

Sắc mặt Quốc quân Đan quốc hơi hòa hoãn lại, nếu thật là như thế này, Khương Phàm đúng là đã cứu được Thường Lăng, nếu không chỉ dựa vào mình Thường Lăng, không thể nào sống sót tại nơi nguy hiểm như Đại Hoang kia được.

Nhưng, đây cũng không phải là cái cớ để hỗn đản này lấy lòng nữ nhi của hắn!

Quá hỗn đản! Quá ghê tởm!

Ngươi muốn Đan quốc thì thôi, lại còn muốn nữ nhi của ta!

Quốc quân cũng không hy vọng nữ nhi bảo bối mình cuối cùng lại chạy theo một kẻ điên.

- Nói cho các ngươi biết một tin tức tốt!

Khương Phàm nhìn quanh đám người, cười nói:

- Phụ thân ta, đã vượt qua Sinh Tử cảnh!

Đan điện bỗng nhiên an tĩnh, tất cả mọi người bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm:

- Đột phá?

Khương Phàm dùng sức gật đầu:

- Vừa đột phá vài ngày trước, nhưng còn phải ở lại Vô Hồi thánh địa điều dưỡng mấy ngày, chờ Lang Gia hoàng triều tiến công La Phù, hẳn là có thể kịp thời đuổi tới.

- Tốt! Quá tốt rồi!

Đám người phấn chấn lẫn nhau vỗ tay.

Mặc dù Lang Gia hoàng triều có Niết Bàn cường giả càng mạnh hơn, nhưng Khương Hồng Võ bây giờ không phải là Vương gia, mà là tông chủ Bạch Hổ tông, được Vô Hồi thánh địa bảo hộ.

Tương đương với việc Khương Hồng Võ phủ thêm áo giáp không chết, hẳn là có thể cuốn lấy cường giả Niết Bàn cảnh của hoàng triều.
Chương 592 Bí mật của Yêu Đồng

- Còn có một tin tức tốt. Hẳn là qua mấy ngày nữa Thánh Chủ sẽ phái người thông báo tới, ta sớm nói một câu cũng không sao.

Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, đè xuống bầu không khí kích động trong đan điện, cười nói:

- Vô Hồi thánh địa tiếp quản toàn diện La Phù, nếu như thánh địa có cần, toàn bộ Linh Hồn cảnh ngũ trọng thiên trở lên phải chờ đợi điều lệnh.

- Cái gì?

Nụ cười cứng ở trên mặt các vị tông chủ trưởng lão, đây coi như là tin tức tốt?

Khương Phàm lại nói:

- Còn chưa nói xong đâu, sau khi Vô Hồi thánh địa tiếp quản La Phù, phạm vi bảo hộ từ tông chủ mở rộng đến Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão. Từ nay về sau, ba người phía trên các tông chỉ có thể chết bình thường, không được chết ngoài ý muốn, không được hủy bỏ ngoài ý muốn.

- Thật chứ?

Đại trưởng lão Nhị trưởng các tông lão đều ngạc nhiên tiến về phía trước mấy bước, phiền muộn cùng mâu thuẫn trước đó lập tức tan thành mây khói.

- Ngàn lần chính xác, qua mấy ngày nữa sẽ có tin tức.

Khương Phàm bội phục thủ đoạn của Thánh Chủ, cưỡng ép điều động các tông cấp lực lượng rất dễ gây nên mâu thuẫn, như vậy thì trước tiên làm yên lòng tông chủ, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, ba vị có nhiều thực quyền nhất, lực ảnh hưởng tối ưu nhất.

Liên tiếp các tin tức tốt để bầu không khí đan điện nhanh chóng náo nhiệt, trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười.

Trước đó bọn hắn đều lo lắng đối với việc hoàng triều xâm lấn, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ có Khương Hồng Võ chống cự cường giả Niết Bàn cảnh của hoàng triều, tất cả các tông càng thêm hai vị ‘cường giả không chết’, còn có cái gì phải sợ nữa?

Đánh!!

Đánh cho đến chết!!

Bỗng nhiên bọn hắn có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lang Gia hoàng triều, không kịp chờ đợi muốn mang lên chiến áo không tử, giết cường giả Lang Gia hoàng triều.

- Khương Phàm, tới đây, tâm sự với ta.

Quốc quân mỉm cười chào hỏi Khương Phàm, chỉ là nụ cười có chút mất tự nhiên.

- Hay là không tán gẫu nữa.

Khương Phàm lúng túng lui lại hai bước, đi qua chỗ Dạ An Nhiên.

- Ngươi...

Thường Lăng xấu hổ chuẩn bị đi qua chỗ Khương Phàm, kết quả vậy mà hắn lại chạy.

- An Nhiên, ta có đồ tốt, đi, đi ra bên ngoài...

Khương Phàm vừa đến bên cạnh Dạ An Nhiên, Dạ An Nhiên rất bình thản nói một câu:

- Gọi ta Dạ sư tỷ.

- A?

Khương Phàm khẽ giật mình, trên mặt Dạ An Nhiên nở rộ một nụ cười động lòng người, đón Thường Lăng đi tới.

- Thường Lăng tông sư, một đường vất vả rồi.

Thường Lăng cũng lộ ra nụ cười, nghênh tiếp Dạ An Nhiên.

- An Nhiên muội muội, trên đường luôn nghe Khương Phàm nhắc đến ngươi...

Hai nữ hài nhiệt tình nắm tay, giống như là tỷ muội quen thuộc nói chuyện.

- Khụ khụ... Ta mang theo chút đồ tốt.

Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên hoàn toàn xem hắn như trong suốt, cùng Thường Lăng nói nói cười cười.

- Khương Phàm, chúng ta tâm sự chút nào.

Quốc quân đi tới phía Khương Phàm.

- Cáo từ.

Khương Phàm quay đầu chạy ra khỏi cung điện.

Bọn người Yến Tranh lưu ý đến một màn này đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

- Yêu Đồng ở chỗ nào?

Khương Phàm đi ra đan điện, hỏi đệ tử ở hai bên.

- Ngươi tìm Yêu Đồng?

Các đệ tử ngoài điện kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

- Nếu như có thể gặp thì ta muốn gặp.

Khương Phàm nhớ là đã lâu chưa thấy tiểu gia hỏa kia.

- Phía đông nam, cạnh góc ngọn núi kia, dưới núi có một động đá vôi, hắn ở trong đó. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên cái gì?

- Nơi đó bố trí bình chướng, người bình thường không vào được, càng thấy không được.

- Ta đi nhìn thử một chút.

Ngọc Đỉnh tông vô cùng khổng lồ, dãy núi cao ngất, cung điện thành đàn, khắp nơi có thể thấy được Luyện Đan sư ngồi luyện đan, võ giả luận bàn diễn võ, có thể rõ ràng cảm nhận được không khí nơi này so với Thiên Sư tông đều bình thản hơn.

Khương Phàm nhìn Việt Quần sơn, đi tới góc đông nam.

Nơi này có một tòa núi đá vô cùng bắt mắt, ngọn núi đen kịt, lẳng lặng nằm ở trong góc dãy núi.

- Có ai không? Ta là Khương Phàm.

Khương Phàm vòng quanh hắc sơn, không tìm được cửa vào động đá vôi.

- Hắn không ở đây.

Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.

- Làm sao ngài biết?

- Ta có thể cảm nhận được.

- Ngài có liên quan gì với Yêu Đồng sao?

Khương Phàm thật bất ngờ.

Giọng Đan Hoàng bình tĩnh:

- Có chút liên quan.

Khương Phàm càng ngoài ý muốn:

- Sao ngài có thể có liên quan với Yêu Đồng?

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, tại sao hắn biết Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, lại vì sao Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh có thể mang theo ta sao?

- Hắn đã từng tiếp thụ qua truyền thừa của ngài?

- Hắn... Là viên thuốc.

- Là cái gì?

Ý thức Khương Phàm ông một cái, có chút ngây ra.

- Đan dược mạnh nhất ta tạo nên, không phải năm viên đan dược Hoàng cấp kia, mà là hắn.

- Hắn là viên thuốc? Hắn... Sống ba mươi ngàn năm rồi?

Khương Phàm vẫn có chút chưa tiếp thu được, trong trí nhớ kiếp trước có yêu ma, nhưng không có đan dược trưởng thành.

- Sau khi ta chết, hắn bị chôn cùng. Chuyện sau đó ta cũng không rõ ràng.

Đan Hoàng bình tĩnh nói bí mật lớn nhất của mình.

- Vừa rồi ngài còn nói... Năm viên đan dược Hoàng cấp?

- Không sai, phẩm cấp bọn chúng hoàn toàn có thể đạt tới Hoàng cấp đỉnh phong. Bọn chúng dung hợp hiểu biết suốt đời của ta, có được dược hiệu phi phàm. Thúc thăng linh văn chỉ là một trong số đó, chỉ tiếc thời gian mai táng quá lâu, có chút dược hiệu đã bị thất lạc.

Khương Phàm rung động thật sâu, thăng hoa linh văn vẫn chỉ là một trong?

Còn có thể có công hiệu thần kỳ gì nữa?

- Con đường đan thuật so với ngươi tưởng tượng càng thâm ảo hơn, dược hiệu đan dược chỉ có ngươi nghĩ không ra, không có ngươi làm không được.

Đan Hoàng kể ra bí mật của mình, muốn kích thích lên hào hứng của Khương Phàm đối với thuật luyện đan. Mau chóng một lần nữa trở lại chính đồ đi lên khi lạc lối từ Võ Đạo.

- Yêu Đồng thì sao? Đan dược còn sống, có dược hiệu gì?

- Ngươi còn muốn ăn nó?

- Không phải không phải, ta chỉ là hiếu kỳ.

Khương Phàm lúng túng cười nói.
Chương 593 Xen lẫn linh văn

Đan Hoàng cố ý thừa nước đục thả câu.

- Chờ tương lai ngươi chạm đến cảnh giới của ta, tự nhiên sẽ hiểu đan dược giao phó sinh mệnh là chuyện thần kỳ lại vĩ đại cỡ nào.

Khương Phàm chợt nhớ tới:

- Hắn bảo ta luyện hồn đan là vì sao?

Đan Hoàng nói:

- Hẳn là ngủ say quá lâu dưới lòng đất, cần bổ sung lực lượng linh hồn.

Khương Phàm lại hỏi:

- Hắn chỉ là viên thuốc, chính hắn không thể tự luyện đan sao?

- Những vấn đề bây giờ của ngươi đây giống với Linh Nguyên cảnh nhìn trộm Thần Hoàng cảnh, không nên hỏi!

- Ngài lại câu dẫn ta luyện đan.

- Luyện đan, mới là chính đồ, những thứ khác đều là bàng môn tà đạo.

Khương Phàm dở khóc dở cười, lấy toàn bộ hồn đan trong thanh đồng tiểu tháp giữ ra, bỏ vào trước núi, rời khỏi nơi này.

- Ngươi nên nghiên cứu mới đan thuật. Sau khi cổ kinh đại khái hơn hai trăm đan thuật sẽ có chút đan dược mới lạ lại dùng tốt. Ví dụ như, ngươi làm mấy viên cho Thường Lăng, liền có thể để nàng và ngươi cùng lên đỉnh vu sơn.

Giọng Đan Hoàng còn chưa có rơi xuống, Khương Phàm lảo đảo một cái suýt chút nữa nhào vào trên mặt đất.

- Ngài vừa nói cái gì?

Khương Phàm dùng sức vuốt vuốt đầu, ảo giác sao?

Đan Hoàng nói:

- Ngươi không phải có ý với Thường Lăng sao?

- Ta không có ý gì cả!!

Khương Phàm dở khóc dở cười, chết tiệt, rốt cuộc là thế nào, vì để cho mình luyện đan, loại chuyện này đều có thể nghĩ ra được?

- Không, ngươi có ý.

- Ta không ý gì!

- Ngươi có ý. Ta trong ý thức của ngươi, ta rất rõ ràng.

- Ngài... Ngài còn nhìn trộm ý thức của ta?

- Ta không nhìn trộm ý thức của ngươi, nhưng thời điểm ý thức ngươi có chấn động mãnh liệt, ta có thể cảm nhận được. Ví dụ như lúc ngươi ôm Thường Lăng, ví dụ như lúc ngươi nhìn nàng ngủ, ví dụ như lúc ngươi vụng trộm nhìn nàng. Loại kia ý thức rất mãnh liệt, rất xao động. Cái này cũng không sao, ngươi đã mười lăm tuổi, bắt đầu phát dục, có nhu cầu, rất bình thường.

- Thường Lăng có khí chất, tư sắc hay tư thái đều không tệ, khiến cho ngươi phản ứng cũng là hợp tình lý. Chỉ cần là ngươi tình ta nguyện, đều là chuyện rất bình thường, không có gì phải ngượng ngùng. Ta nói đan dược không phải để cho ngươi làm chuyện xấu, là trợ hứng.

Đan Hoàng bình tĩnh nói xong.

Khương Phàm nghe được thì trợn mắt hốc mồm, khó có thể tưởng tượng được Đan Hoàng lại có thể nói ra những lời như vậy, còn nói rất chững chạc đàng hoàng.

- Ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi đối với Dạ An Nhiên giống như cũng không có cảm giác đặc biệt mãnh liệt nào, là bởi vì ngươi xác thực không có hứng thú với Dạ An Nhiên, hay là bởi vì khi đó ngươi nhìn qua thân thể Thường Lăng, một mực nhớ mãi không quên?

- Tiền bối à...

Khương Phàm kêu rên trong lòng, đề tài này chuyển biến quá nhanh, mà đối phương còn dùng từ rất mạnh bạo nữa.

- Ngươi đã lớn, có chút vấn đề hẳn là nên đối diện. Có một số việc, cũng nên gọn gàng mà linh hoạt, nếu như ngươi không tiện cùng người khác, có thể bàn bạc cùng ta.

- Ngài thắng, chúng ta vẫn nên nói chuyện đan thuật đi.

- Khương Phàm, đã lâu không gặp.

Tịch Dao đi đến, thân thể mềm mại như liễu, nhẹ nhàng non mềm, tóc dài đen bóng như mực thả tung bên eo của nàng, đôi môi hồng nhuận, hàm răng trắng như ngọc.

- Tịch Dao Thánh Nữ, vừa rồi ở trong điện không thấy cô.

Khương Phàm mỉm cười chào hỏi.

- Hôm nay ta vừa đột phá, nghe nói quốc quân đã đến Ngọc Đỉnh tông liền chạy đến.

Tịch Dao mặc áo trắng toàn thân, khí chất xuất trần càng lộ vẻ thánh khiết, đẹp giống như tiên tử từ trong tranh đi ra.

- Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên rồi? Tốc độ thật nhanh.

- Tông chủ đem bảo vật truyền thừa cho ta, kích phát tiềm lực, tăng lên tới tứ trọng thiên. Nhưng so với ngươi thì còn kém xa.

Tịch Dao mỉm cười lắc đầu, cảnh giới từng giống Khương Phàm, hơn một năm không gặp, vậy mà lại vượt qua mình hai trọng thiên.

- Ta chạy đi chơi đùa lung tung khắp nơi, đụng phải chút cơ duyên.

- Chơi đùa lung tung liền đem tông sư Đan quốc giày vò tới tay?

- Cái này... Ngoài ý muốn...

Khương Phàm xấu hổ cười cười, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:

- Tịch Nhan bây giờ đã là đệ tử Vô Hồi thánh địa, đi theo một trong bảy túc lão, Bạch Nguyệt, cô không cần lại lo lắng cho nàng.

- Dạ An Nhiên đã nói với ta. Cảm ơn ngươi lại cứu Tịch Nhan, tỷ muội chúng ta thiếu ngươi nhiều lắm.

- Tuyệt đối không nên cảm thấy thiếu ta cái gì. Mặc kệ ta làm cái gì, đều là tự nguyện.

- Hay là ngươi cầu chút hồi báo đi, không phải vậy hẳn là chúng ta sẽ phải nhớ cả đời.

Tịch Dao dịu dàng cười, ở trước mặt Khương Phàm, giống như không tự chủ không còn cao quý lạnh nhạt như bình thường.

- Thật muốn hồi báo, vậy thì trợ giúp Đan quốc trùng kiến đi.

- Đây là chuyện Thánh Nữ tông, không phải tỷ muội chúng ta.

- Những cái khác thật không có gì cả.

- Không nôn nóng, chờ ngươi nghĩ tới, lúc nào cũng có thể đến nói với chúng ta.

- Được thôi, được thôi...

Khương Phàm cười cười, chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì:

- Tịch Dao Thánh Nữ, linh văn tỷ muội các cô có liên hệ gì đặc biệt không?

- Ngươi muốn hỏi vấn đề nào?

- Ta ở bên ngoài gặp được một đôi huynh đệ song thai, bọn hắn đều là Phật Ấn linh văn, văn ấn giống nhau, năng lượng hoàn toàn tương phản, một là Thánh Phật, một là Chiến Phật. Nhưng mặc kệ bọn hắn chỗ nào, ý thức đều có thể liên hệ với nhau, còn có thể mượn dùng năng lực. Ví dụ như, Chiến Phật ở chỗ này nhìn thấy gì đó, Thánh Phật ở phía xa cũng có thể nhìn thấy, Chiến Phật ở chỗ này chiến đấu, có thể tùy tiện mượn dùng năng lượng Thánh Phật ở xa xa.

- Còn có linh văn như thế?

Tịch Dao kinh ngạc nhìn Khương Phàm, ý thức tương thông? Dùng chung năng lượng?

Đây là năng lực nghịch thiên gì!

- Bọn hắn tựa như là linh văn song sinh, cô và Tịch Nhan có tình huống tương tự hay không?

Khương Phàm nhắc đến là bởi vì nghĩ đến Đại Hoang Tù Thiên Trận.

Đại Hoang Tù Thiên Ấn cùng Đại Hoang U Linh Ấn cực kỳ quan trọng, nhất định phải đầy đủ cường đại, đầy đủ ổn định.
Chương 594 Lễ vật cho Thương Minh

Dạ An Nhiên có Ngũ Hành Thạch phối hợp, hẳn là có thể kích phát tiềm lực Thiên Thư thánh văn.

Nhưng Tịch Nhan thì sao? Chính nàng có thể ổn định linh hồn sáu người bọn hắn hay không, có thể chỉ dẫn ý thức của bọn hắn hay không?

Tịch Dao lắc đầu nói:

- Ta và Tịch Nhan thuộc về linh văn xen lẫn, mặc dù giữa nhau có chút cảm ứng, nhưng không tính là trực tiếp liên hệ, càng không khả năng mượn dùng năng lượng.

Khương Phàm chưa từ bỏ ý định, lại hỏi:

- Trước đó Linh văn của nàng là lục phẩm, cô là Thánh phẩm, có khoảng cách. Bây giờ tỷ muội các cô đều là Thánh phẩm linh văn, sẽ có thay đổi gì hay không?

- Bây giờ ta không có cảm giác gì, nếu như có thể cùng Tịch Nhan gặp mặt hẳn là liền biết.

- Ta dẫn cô đi Vô Hồi thánh địa một chuyến?

- Hay là từ bỏ đi, trước hết để cho nàng bình tĩnh sinh sống ở thánh địa đã.

Bây giờ Tịch Dao rất muốn gặp muội muội, nhưng nàng rất rõ ràng muội muội còn đang hận mình. Bây giờ gặp mặt sẽ chỉ tăng thêm phiền não, còn không bằng hai bên tự mình tỉnh táo một thời gian.

- Khi nào cô muốn đi cứ liên hệ ta.

Khương Phàm không cưỡng cầu nhiều, dù sao cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời. Việc cấp bách vẫn là phải tìm đến Linh Mộc thánh văn, lại nhìn tổ kiến Đại Hoang Tù Thiên Trận sẽ có khó khăn cụ thể gì.

Khương Phàm lại đến trong đan điện tìm Dạ An Nhiên, kết quả vẫn bị không nhìn đến.

Mắt thấy quốc quân cố chấp lại tập trung vào hắn, tranh thủ thời gian xám xịt lui ra ngoài.

Trước khi đi, lại kêu bọn người Yến Tranh đi ra.

- Công tử, tìm chúng ta có chuyện gì? Đầu tiên phải nói trước, chuyện tình cảm chúng ta sẽ không trộn lẫn. Ngươi hẳn là nên dũng cảm đối mặt với quốc quân, mặc kệ là làm hay không làm, vẫn phải gánh chịu trách nhiệm. Chuyện Dạ An Nhiên, cũng nên chủ động tìm Dạ Thiên Lan giải thích, liền nói mình tuổi còn trẻ, không có khống chế lại, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Không phải ta nói ngươi, lôi kéo tay đi đến là có chút quá mức. Ngươi rõ ràng có ý khoe khoang, mặt Dạ Thiên Lan phải để đâu đây?

- Đương nhiên, nếu ngươi có thể đều bắt cả Dạ An Nhiên và Thường Lăng lại, chúng ta làm thúc thúc vẫn rất mừng thay cho ngươi. Ba thánh văn, nói không chừng còn có thể sinh ra mấy tiểu thánh văn.

- Ngươi nói thế này, ta còn có chút chờ mong nhỏ.

Yến Tranh Côn Bác mới đi ra liền chế nhạo trêu chọc Khương Phàm một trận.

Khương Phàm dở khóc dở cười:

- Đây lại là chuyện gì chứ. Ta muốn hỏi bọn họ một chút muốn ồn ào tới khi nào?

- Phải chờ tới khi toàn bộ đội ngũ Đan quốc tiến vào sớm chọn tốt đặt chân đã.

- Mấy ngày?

- Ba năm ngày gì đó, sau đó mọi người Đan quốc còn phải đi tới lãnh địa mới, lại phải náo nhiệt mấy ngày. Đây dù sao cũng là đại sự, các tông La Phù đều phải cẩn thận bồi tiếp.

- Vị trí ở đâu?

Yến Tranh nói:

- Chúng ta hi vọng lân cận thành Bát Bảo, nhưng khác các tông hiển nhiên không đồng ý, cuối cùng thương lượng là ở lãnh địa Thiên Cương tông. Cân nhắc đến việc Đan quốc còn có mấy chục vạn con dân, mở rộng phạm vi nơi đó đến sáu trăm dặm, là gấp ba gấp năm lần lãnh địa các tông.

Côn Bác lắc đầu nói:

- Lãnh địa Thiên Cương tông là động thiên phúc địa cao cấp nhất La Phù, ngoại trừ nơi đó, bây giờ không có nơi tốt hơn có thể chọn. Mà, để tránh hiềm nghi, nếu thật là chuyển đến gần chỗ chúng ta, các tông La Phù đều không nỡ đi ngủ.

- Lãnh địa Bạch Hổ tông chúng ta thì sao?

- Đã chọn rồi, nhưng muốn chờ sau khi chuyện Lang Gia hoàng triều xâm lấn kết thúc xây lại tạo tông môn cung điện, chiêu thu đệ tử môn đồ.

- Hướng tây nam của Thiên Sư tông, ước chừng hai ngàn dặm, có phải rơi xuống một ngọn núi đá hay không?

- Làm sao ngươi biết?

- Ta đề nghị kiến tạo Bạch Hổ tông ở nơi đó.

- Vì sao? Mặc dù chúng ta còn chưa kịp đi qua kiểm tra, nhưng nghe nói tựa như là từ Tây Cương bên kia tới.

- Tin tưởng ta, ngọn núi kia sẽ thay chúng ta bảo vệ Bạch Hổ tông.

Yến Tranh cùng Côn Bác trao đổi ánh mắt, do dự một lát, hỏi:

- Có thể nói lý do không?

- Bây giờ còn chưa thuận tiện, chờ tương lai các ngươi sẽ biết. Tóm lại ta sẽ không đem chuyện nghiêm túc này đi đùa giỡn.

Yến Tranh chậm rãi gật đầu, đều nói như vậy, trước hết bọn hắn phải đi qua nhìn một chút.

Côn Bác lại nói:

- Hai ngàn dặm, có phải cách Thiên Sư tông quá xa hay không?

Bọn hắn định khoảng cách không đến một nghìn dặm, cùng thành Bát Bảo ba bên hình thành tam giác trận.

- Như các ngươi nói, để tránh hiềm nghi.

Khoảng cách hai ngàn dặm, không gần cũng không xa.

- Đúng, đây là lễ vật ta chuẩn bị cho Thương Minh, chờ hắn trở về liền giao cho hắn.

Khương Phàm lấy hộp gấm chứa Tử Lân Dực ra, giao cho Yến Tranh.

- Đây là cái gì?

Yến Tranh nâng hộp gấm, kỳ quái lung lay.

- Đồ tốt! Nói với những đội viên Huyết Ngục khác, ta sẽ tận lực cho bọn hắn mỗi người một cái.

Khương Phàm đang nói, hai nữ đệ tử Ngọc Đỉnh tông trong đan điện mang theo Thường Lăng, Dạ An Nhiên đi tới, mấy người cười cười nói nói, muốn cùng nhau đi thăm Ngọc Đỉnh tông một chút.

Khương Phàm lập tức lộ ra nụ cười đi qua:

- An Nhiên, tìm cô có chút việc, thật là chuyện rất quan trọng.

Dạ An Nhiên không để vào mắt mà đi đến.

Thường Lăng từ bên cạnh hắn đi qua, cố ý liếc nhìn hắn.

Cười nịnh nọt như thế? Kêu ngọt như vậy?

Gương mặt Khương Phàm co lại, nhìn Yến Tranh, Côn Bác đang trông đi qua.

Yến Tranh, Côn Bác sớm đã quay người, cởi mở cười cười đi đến cung điện.

Khương Phàm ở Ngọc Đỉnh tông cũng không có chuyện, liền tự mình rời khỏi, trở lại Thiên Sư tông.

- Tiểu gia hỏa lớn như vậy?

Khương Phàm lấy Hoá Sinh Bát trong thanh đồng tiểu tháp ra, Thiết Long cổ thụ vậy mà đã cao đến hai mươi cen ti mét, sợi rễ trải rộng dịch nhờn màu vàng ở đáy chén, không ngừng liên tục hấp thu năng lượng.

Thân cây mềm dẻo, tuỳ tiện vặn vẹo.

Mặc dù chỉ mọc ra hai chạc cây, nhưng đều đã dài đến bảy, tám cen ti mét cả, riêng phần đỉnh đã có rất nhiều phiến lá cây màu vàng nhạt.
Chương 595 Bất ngờ nghe tin dữ

Khương Phàm triệu tàn đao ra, nhẹ nhàng đụng đụng thân cây Thiết Long cổ thụ, vậy mà lại còn phát ra tiếng kim loại thanh thúy.

Tiểu gia hỏa bị kích thích, lập tức vung hai đầu chạc cây ra, muốn cuốn lấy tàn đao.

- Cái này không thể ăn!

Khương Phàm tranh thủ thời gian lấy tàn đao đi, đi tới phía trước Hoá Sinh Bát, để Thiết Long cổ thụ nhìn hắn.

Nếu bắt đầu trưởng thành, liền phải ở chung, bồi dưỡng tình cảm lên.

- Quyền thứ bảy, Yêu Báo Quyền!

- Quyền thứ tám! Huyễn Điêu Quyền!

- Quyền thứ chín! Thương Sư Quyền!

- Quyền thứ mười! Cuồng Viên Quyền!

Khương Phàm trong tiếng thở dài của Đan Hoàng, lần nữa bắt đầu nghiên cứu võ pháp, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!

Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền ảo diệu vô tận, mỗi một quyền đều có đặc điểm riêng biệt, có thể độc lập phóng thích, còn có thể liên hợp phát uy.

Khương Phàm muốn trước khi tranh đoạt Võ Hầu, đánh ra Thập Thú Bá Thế Quyền chân chính.

Yêu Báo Quyền, tốc độ chí thượng. Không chỉ cần phải dẫn dắt linh văn mà cần ý thức khống chế hơn.

Huyễn Điêu Quyền, huyễn tượng mê loạn. Lấy liệt diễm làm hỗ trợ, lay động ra vô số huyễn ảnh, cuối cùng tinh chuẩn tập kích mục tiêu.

Thương Sư Quyền, ẩn giấu càn khôn.

Hùng sư ngoại hình, sóng âm nội tàng, thời điểm nổ tung, năng lượng cùng thanh triều đồng thời bộc phát.

Cuồng Viên Quyền, cuồng dã vô địch. Nhu cầu đối với linh lực cực lớn, có thể tại thời khắc phóng thích chủ động cướp đoạt số lượng lớn linh lực trong thân thể, hình thành Cuồng Viên hoàn chỉnh, vung lên song quyền liên tục điên cuồng tấn công.

Khương Phàm đắm chìm trong nghiên cứu thú quyền, cảm xúc chập trùng, nhiệt huyết sôi trào.

Đây mới là thứ hắn muốn.

Sau khi Khương Phàm nghiên cứu tương đối ổn, hắn lại đến Dược sơn Thiên Sư tông thu hồi số lượng lớn dược thảo, chính thức bế quan tu luyện.

Thần huyết mang cho Khương Phàm rất nhiều chỗ tốt, huyết khí bên ngoài Chiến Khu, linh nguyên trong khí hải cũng nhận được tẩm bổ.

Bốn bộ quyền này so với sáu bộ trước đó rõ ràng phức tạp hơn càng khó tu luyện hơn, nhưng ngược lại lúc tu luyện lại có cảm giác nhẹ nhõm, thuận buồm xuôi gió.

Sau sáu ngày!

Kim viêm nóng bỏng sôi trào khắp đỉnh núi, giống như núi lửa đang phun trào, thanh thế to lớn, chiếu thấu màn đêm.

Sâu trong liệt diễm, mười lăm hư ảnh mãnh thú như ẩn như hiện, giống như dục hỏa trùng sinh, bọn chúng sinh động như thật, kim quang lưu chuyển, dã tính lại uy nghiêm, tiếng thú rống hùng hồn vang vọng dãy núi.

Các đệ tử và trưởng lão Thiên Sư tông đều bị bừng tỉnh, đi đến bên ngoài viện, ngắm nhìn phương cạnh góc.

- Đó là nơi Khương Phàm bế quan mà?

- Đó là võ pháp gì sao, hay là vũ khí!

- Đó là thánh pháp Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của Khương gia! Hắn vậy mà đã có thể sử dụng linh văn khống chế hơn mười con mãnh thú!

- Một con có thể oanh sát chúng ta, đồng thời khống chế mười mấy con, đó là năng lượng gì chứ?

- Không hổ là Thánh linh văn. Chênh lệch thật xa, trách không được Vô Hồi thánh địa lại lặp đi lặp lại mời hắn.

Những âm thanh rung động sợ hãi than liên tiếp vang lên.

Toàn thân Khương Phàm sôi trào liệt diễm, liên miên bất tuyệt cuốn về phía không trung.

Linh văn trên trán hắn hừng hực chói mắt, một mực nắm trong tay sư Hổ Tượng và chín kim viêm mãnh thú, cùng sáu con Liệp Lang.

Mười lăm con mãnh thú gào thét ở trên không, hung hãn uy mãnh cứ như có được linh hồn mãnh thú thật sự.

Khương Phàm tiếp tục khống chế, khiêu chiến cực hạn của linh văn.

Sau mười phút.

Khương Phàm ngẩng đầu thét dài, mười lăm con cự thú cũng cùng gào thét lên, âm thanh chấn động dãy núi, đạp trên cuồn cuộn liệt diễm cuồng dã lao lên trời.

Linh nguyên gáy to, linh văn nở rộ, mười lăm con mãnh thú ở trên trăm mét không trung kịch liệt va chạm, ù ù điếc tai, cường thế ngưng tụ thành một đầu thú liệt diễm dữ tợn uy nghiêm.

Đầu thú dữ dằn, to như thiên thạch.

Oanh!!

Một tiếng vang thật lớn, rung động cả dãy núi.

Thập Thú Bá Thế Quyền nổ tung ở vị trí năm trăm mét trên không trung, đinh tai nhức óc, liệt diễm cuồn cuộn hơn ba trăm mét.

- Hô...

Khương Phàm kịch liệt thở dốc, sắc mặt tái nhợt, sau khi không trung bình tĩnh nhìn, hắn lộ ra một nụ cười.

Đây mới thật sự là Thập Thú Bá Thế Quyền!

- Tiểu gia hỏa, lợi hại không.

Khương Phàm nháy mắt mấy cái với Thiết Long cổ thụ bên trong Hoá Sinh Bát, ăn vào mấy viên đan dược, điều trị huyết khí, bổ sung linh lực.

Thiết Long cổ thụ giống như có ý thức, thân thể méo một chút, bình tĩnh một lát, cho đến khi Khương Phàm lần nữa phóng thích liệt diễm, nghiên cứu võ pháp, nó mới tiếp tục hấp thu Kim Thân Dịch của mình.

Nhưng không đợi hừng đông, có đệ tử vội vã tới đây.

- Khương Phàm sư huynh, có người ở bên ngoài chờ ngươi. Hắn nói hắn tên Phượng Bảo Nam, ngươi nhất định phải ra ngoài gặp.

- Phượng Bảo Nam?

Khương Phàm nhướn mày, đã nhiều ngày như vậy, còn chưa có rời khỏi La Phù sao?

- Sư huynh muốn gặp không? Bộ dáng hắn rất chật vật.

- Còn rất chật vật?

Khương Phàm thu Hoá Sinh Bát lại, đi đến trước Thiên Sư tông.

Y phục Phượng Bảo Nam tả tơi, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, con mắt bò đầy tơ máu, dáng vẻ thất hồn lạc phách để Khương Phàm suýt chút nữa không nhận ra được.

Khương Phàm bước nhanh qua.

- Ngươi làm sao?

- Hoa Vị Yêu ta giao cho ngươi đâu?

Giọng Phượng Bảo Nam trầm thấp khàn khàn, con mắt đỏ hồng gắt gao tiếp cận Khương Phàm.

- Hoa Vị Yêu?

Khương Phàm trong lòng hơi hồi hộp một chút, bỗng nhiên có dự cảm thật không tốt.

- Hoa Vị Yêu đâu?

Phượng Bảo Nam đột nhiên nâng tay lên, hung hăng quất vào trên mặt Khương Phàm.

Thanh âm thanh thúy quanh quẩn bên ngoài tông môn trước tờ mờ sáng.

- Hỗn đản! Ngươi làm gì!

Một đám đệ tử giận dữ mắng mỏ, hỗn đản ở đâu ra, cũng dám khiêu khích đại đệ tử tông chủ của bọn hắn.

Khương Phàm đưa tay ngăn lại:

- Ta giao cho Xích Tiêu tông.

- Vì sao? Vì sao?!!

Tiếng Phượng Bảo Nam đột nhiên sắc nhọn, lại tát mặt Khương Phàm một cái.

Khương Phàm không có tránh:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ta giao hắn cho ngươi! Không phải ngươi nên xử lý sạch sao? Tại sao lại thả đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK