Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 506 Ba Bái Đan quốc, an ủi tiên tổ

- Ta sẽ ta tận hết khả năng, mang nàng trở lại La Phù.

- Ừm, ta tin tưởng ngươi. Nhưng... Ta vẫn hi vọng ngươi có thể thề, bất luận như thế nào đều phải đem bọn hắn còn sống dẫn đi.

Quốc quân nhìn vào mắt Khương Phàm, bọn người Thường Lăng chính là hi vọng của Đan quốc, nếu như hắn có bất trắc gì, bọn người Thường Lăng lại gặp gặp ngoài ý muốn, Đan quốc liền sẽ bị hủy triệt để!

Khương Phàm có chút động lòng, trịnh trọng cho quốc quân thấy thái độ.

- Chỉ cần ta sống, Thường Lăng nhất định còn sống. Chỉ cần ta có thể trở về La Phù, nhất định mang theo Thường Lăng trở về.

Quốc quân mỉm cười, ôm lấy Thường Lăng.

- Đừng lại nhiều lời, cùng bọn người Khương Phàm đi thôi.

Hai mắt Thường Lăng mông lung, cố nén cảm xúc:

- Phụ thân, nhi thần ở La Phù đợi ngài.

Quốc quân đem một khối ngọc thạch cổ xưa treo ở trên cổ Thường Lăng.

- Trong này chứa đan kinh quý giá nhất cùng Linh Bảo Đan quốc, còn có đỉnh lô truyền thừa của Đan quốc, thay ta đưa đến La Phù.

Thường Lăng dùng sức nắm chặt ngọc thạch.

- Phụ thân yên tâm, nhi thần còn thì ngọc thạch sẽ còn.

Sau đó không lâu, quốc quân tự mình chọn lựa sáu mươi vị Luyện Đan sư bảy mươi vị hộ giả.

Tuổi của bọn hắn đều ở mười hai ~ mười ba tuổi, linh văn đều là ngũ phẩm lục phẩm, đại biểu cho hi vọng của Đan quốc.

Khương Phàm thu bọn hắn sạch vào thanh đồng tiểu tháp, để Lý Dần ở bên trong hỗ trợ.

- Chúng ta đi thôi.

Thường Lăng có rất nhiều lời muốn cùng phụ thân, nhưng vẫn cưỡng ép nhịn xuống, khóe mắt rưng rưng, thúc giục bọn người Khương Phàm rời khỏi.

- Chờ một lát ta.

Khương Phàm chạy tới Mẫn Nguyên Hóa bên cạnh, thi lễ một cái:

- Ngài là cậu của Thường Lăng tông sư?

Mẫn Nguyên Hóa rất bất ngờ.

- Ta là Mẫn Nguyên Hóa, cậu của Thường Lăng.

- Người khổng lồ trước đó ngài mang theo kia đâu?

- Hắn sao, là ta mời tới, hoàn thành xong nhiệm vụ đã liền rời khỏi.

- Có thể giới thiệu hắn cho ta không?

Khương Phàm có chút ảo não, sớm biết đã không vội vã đuổi bắt Lục hoàng tử.

- Hắn tên Hoàng bánh nướng - Hoàng Đại Bính, tên thực thì không biết. Ta biết hắn là vào mười năm trước, mới đầu không để ý, sau khi thấy đến hắn đem đan dược coi là đường đậu mà ăn thì liền chủ động kết giao. Từ đó sau đó, mỗi lần hắn đến Đan quốc đều sẽ đến khu ba mươi ba của ta, ta cũng sẽ làm chút rượu ngon đan dược để tiếp đãi. Có lần hắn uống say nói hắn có thể biến cao đến hơn một trăm mét, lúc ấy ta nghĩ là nói đùa, nhưng sau này lại từ người khác biết được, hắn xác thực có năng lực kia.

Mẫn Nguyên Hóa rất rung động, mười năm đan dược thật không bỏ phí, thời khắc mấu chốt đã được giúp một ân tình lớn.

Khương Phàm lại hỏi.

- Hắn có thể biến đến hơn một trăm mét, nguyên nhân cụ thể là gì?

Mẫn Nguyên Hóa nghĩ nghĩ:

- Hình như là vấn đề huyết mạch?

- Huyết mạch gì?

- Cái này không rõ ràng.

- Có cách nào có thể tìm tới hắn không?

- Muốn tìm hắn, dễ nhưng cũng không dễ. Dễ là bởi vì hắn đều có tên ở tất cả Sát Thủ Công Hội, ngươi tới đó phát nhiệm vụ, tổ chức sát thủ sẽ thay ngươi mời hắn ra mặt. Không dễ chính là bởi vì tổ chức sát thủ có thể tìm tới hắn hay không, toàn đều nhờ vào vận khí.

- Không có cách khác?

- Hắn cần số lượng lớn đan dược. Là khách quen của Đan quốc, Ngọc Đỉnh tông các trọng địa Đan sư cỡ lớn khác. Nhất là cần Xích Luyện Huyết Tinh Đan, Thiết Cốt Hắc Nguyên Đan.

- Ý của ngài là... Hắn sẽ chủ động đến La Phù tìm chúng ta?

- Cũng có thể là chúng ta, cũng có thể là Ngọc Đỉnh tông. Ngươi muốn tìm hắn làm việc sao?

- Ta muốn cùng hắn tâm sự.

Mẫn Nguyên Hóa cười nói.

- Ta cùng hắn là bằng hữu, tương lai khẳng định còn sẽ tới tìm ta, đến lúc đó ta thay ngươi mời hắn. Ngàn vạn lần cũng phải dẫn hắn đến cho ta, ta tìm hắn có chuyện quan trọng. Đúng, là chuyện tốt, tuyệt sẽ không bạc đãi hắn.

Sau khi Khương Phàm liên tục căn dặn Mẫn Nguyên Hóa, mang theo Thường Lăng cùng Huyết Ngục lặng lẽ rời khỏi.

- Các con dân Đan quốc!

Quốc quân đi đến trước đỉnh núi, thanh âm uy nghiêm truyền khắp toàn trường.

Đám thủ vệ áo lam tụ tập ở xung quanh cùng các Luyện Đan sư bạch bào an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn qua đỉnh núi.

Mãnh cầm, Linh thú liên tiếp yên lặng, thu liễm yêu khí.

- Ta biết các ngươi rất sợ sệt, ta biết các ngươi đều hoang mang, ta biết... Các ngươi không muốn từ bỏ Tinh Nguyệt. Nhưng bây giờ hoàng thất đã dung không được Đan quốc chúng ta, hôm nay có thể tàn sát quốc lão, hãm hại quốc quân, tương lai liền có thể tàn sát Đan quốc, nô dịch Luyện Đan sư. Luyện Đan sư chúng ta trong Lang Gia hoàng triều đã không còn có được bất cứ sự tôn trọng nào nữa. Chúng ta không thể ngồi mà chờ chết, nhưng chúng ta lại nhận được ân hoàng triều phù hộ hai trăm năm, cho nên, không thể cùng bọn họ khiêu chiến, chỉ đành phải tìm chỗ tân sinh. Đoạn đường này, có thể sẽ vô cùng nguy hiểm, con đường tương lai cũng có thể sẽ tràn đầy biến cố, nhưng xin hãy tin tưởng ta, tin tưởng chúng ta.

Quốc quân sâu hít một hơi, mở hai tay ra, xoay người hành lễ với các Luyện Đan sư và đám người ở toàn trường, sau đó... ở bên trong người tiếng kinh hô của tất cả mọi, hai đầu gối quỳ xuống đất.

- Quốc quân!

Đám người cuống quít quỳ xuống, ánh mắt lắc lư, khẩn trương lại sợ hãi nhìn quốc quân trên núi.

- Đan quốc lưu lạc đến tận đây, đều bởi vì ta trước đó đã tuyên cáo thiên hạ.

- Đan quốc gặp kiếp nạn này, đều bởi vì ta không thể sớm biết trước nguy hiểm. Ta thẹn với Đan quốc, thẹn với chư vị. Nếu như con đường lần này lại có nguy cơ, Thường Huyền Nghĩa ta sẽ phải vì chư vị mà chết.

Quốc quân nói xong, lấy đầu dập xuống đất.

- Cái cúi đầu này, kính tạ ơn chư vị. Cái cúi đầu này, xin lỗi tiên tổ. ‘Cái cúi đầu này cũng là thỉnh tội với ba vị quốc quân chết thảm ở Thiên Sư tông, bọn hắn chết thảm bí mật, chỉ sợ chỉ có thể chôn sâu vào trong tâm.’

- Chúng ta không hối hận vì đã ở Đan quốc!

- Chúng ta xin lỗi Đan quốc, không thể tận lực thủ vệ, để quốc quân hổ thẹn chịu nhục.
Chương 507 Nhân Hoàng tức giận (1)

- Chúng ta nguyện theo quốc quân, lập tân quốc khác.

- Quốc quân mà chết, chúng ta... xin nguyện chịu chết!

- Nếu như Lang Gia hoàng triều ngăn cản Đan quốc rời khỏi, chúng ta nguyện toàn thể chịu chết, mai táng Lang Gia hoàng triều!

Các thủ vệ, các Luyện Đan sư liên miên hô to.

Trước đó rất hoang mang, trước đó rất sợ hãi, nhưng bây giờ cũng đã dần dần bị dòng máu nóng hổi hòa tan.

Quốc quân Đan quốc vươn người đứng dậy.

- Thời khắc rời khỏi, xin mời chư quân... Ba bái Đan quốc, an ủi tiên tổ!

- Ba bái Đan quốc, an ủi tiên tổ!

Các khu thống lĩnh cùng kêu lên hô to, vang tận mây xanh.

- Ba bái Đan quốc!

- An ủi tiên tổ…

Hơn hai vạn hai ngàn hộ giả, toàn bộ cắn nát tay phải, chỉ lên trời hạ xuống máu tươi.

Lớn tiếng gào thét, chỉnh tề quỳ xuống, lạy ba lạy.

Hơn ba ngàn bảy trăm Luyện Đan sư lấy tay nâng trán, lại đỡ ngực, sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay nén xuống mặt đất, hành đại lễ.

- Xin liệt tổ liệt tông Đan quốc phù hộ! Khởi hành!

Quốc quân cao giọng la lên, nhanh chân đi vào trong đội ngũ.

- Khởi hành!

Toàn thể hộ giả vọt tới bên ngoài, hình thành năm tầng vòng vây.

Bọn hắn kích hoạt linh văn, chiến ý dâng cao, ánh mắt kiên định lại lăng lệ.

Toàn thể bạch bào che kín trường bào, ngẩng đầu hướng về phía trước.

Hơn ba mươi vạn con dân Đan quốc theo sát ở phía sau, cùng rời khỏi, đi về hướng mình không biết.

Nhưng hắn rất rõ ràng, Đan quốc ở lại hoàng triều sẽ không còn tương lai, cho dù vượt qua hôm nay, ngày mai, hay ngày kia gặp phải nguy hiểm lần nữa.

- Phụ thân, làm sao chúng ta có thể rời khỏi? Chỉ bằng những người chúng ta đây, không giết ra khỏi Lang Gia hoàng triều.

Thường Lăng không nghĩ tới phụ thân vậy mà lại có thể quả quyết từ bỏ Đan quốc như thế.

Làm ra quyết định thì dễ dàng, nhưng thực hiện mục tiêu lại khó khăn cỡ nào.

Sao hoàng triều có thể cho phép xảy ra chuyện như vậy?

- Ta không có giết Lục hoàng tử, cũng là bởi vì cái này. Chúng ta không phải muốn giết ra ngoài, chúng ta... Đi ra ngoài! Ta cũng muốn nhìn xem, hoàng thất sẽ xử lý chúng ta như thế nào.

Quốc quân ngóng nhìn phương hướng hoàng thất, trong biểu hiện nổi lên một vòng ngoan khí hiếm thấy.

Nếu như hoàng thất triển khai vây bắt, thậm chí là đồ sát, sẽ triệt để chọc giận thế lực nội bộ hoàng triều, càng chọc giận cường tộc bên ngoài hoàng triều.

Hắn cược hoàng thất sẽ không dám!

Nhưng xem như thật làm như vậy, hắn cũng tương đương là dùng mệnh của mấy ngàn Luyện Đan sư Đan quốc, mai táng tương lai Lang Gia hoàng triều.

- Đi ra ngoài?

Tô Nguyên Minh lắc lư ánh mắt, khó có thể tin được mà nhìn quốc quân.

- Không sai, chính là muốn đi ra ngoài!

Quốc quân chậm rãi gật đầu, ánh mắt kiên định!

- Đi như thế nào...

Tô Nguyên Minh bỗng nhiên đã hiểu, trong lòng chấn động, càng thật sâu khâm phục.

Quốc quân chung quy vẫn là quốc quân.

Bình thường mặc dù nho nhã đạm bạc, nhưng cơ trí lại làm cho người khác sợ sệt.

- Quốc quân, Khương Phàm ta đại biểu La Phù, đại biểu Vô Hồi thánh địa, hoan nghênh các ngươi.

Toàn thân Khương Phàm nổi cơn sóng nhiệt, tốt, thật quá tốt, quốc quân muốn dẫn lấy toàn bộ Luyện Đan sư Đan quốc, vào La Phù?!

Các thế lực khắp nơi tụ tập trong Đan quốc rung động, hoảng hốt, lại càng tiếc nuối.

Bọn hắn lúc đầu chỉ đi mua đan dược, không nghĩ tới lại chứng kiến được một trận chuyện ngoài ý muốn này.

Hoàng thất, muốn chế tài Đan quốc?

Đan quốc, vậy mà đã từ bỏ Lang Gia hoàng triều?

- Hoàng thất Lang Gia rốt cuộc nghĩ như thế nào? Liền bởi vì quốc quân tuyên cáo bọn hắn không tuân thủ ước định, vậy mà bọn hắn liền ám sát quốc lão, cầm tù quốc quân?

- Hoàng thất Lang Gia hoàng triều bắt đầu từ Nhân Hoàng đời trước, cũng có chút chỉ vì cái trước mắt. Ta không nghĩ tới hoàng thất sẽ xử lý Đan quốc như vậy, ta càng không nghĩ tới Đan quốc vậy mà lại dùng phương thức như vậy đáp lễ hoàng thất.

- Lang Gia hoàng triều đã làm ra nhiễu loạn lớn .

Đám người nghị luận ầm ĩ, không ai không rõ ràng địa vị Đan quốc, cũng không ai không rõ ràng ý nghĩa quan trọng của Đan quốc đối với hoàng triều.

Lần này Đan quốc trốn đi, không thể nghi ngờ là sẽ mang đến tổn thương trí mạng đối với Lang Gia hoàng triều.

Nếu như Lang Gia hoàng triều xử lý sai lầm, thậm chí khả năng là đã đem toàn bộ nguy cơ hoàng triều tích lũy kích trong hai trăm năm qua phát ra hết.

Giờ khắc này, nội bộ hoàng thành đã nhấc lên sóng to gió lớn.

- Đan quốc đại loạn!

- Lục hoàng tử mưu toan khống chế quốc quân, hãm hại ngũ đại quốc lão. Kết quả hành động bất lực, quốc quân và Tô Nguyên Minh đã thoát thân, bốn vị quốc lão còn lại đã chết thảm.

- Cường giả hoàng thất chui vào Đan quốc điên cuồng dập tắt lửa, cùng chém giết với thủ vệ Đan quốc. Số lượng lớn thành khu bị hủy, hơn vạn con dân chết thảm.

- Đan quốc đang gặp hỗn loạn nghiêm trọng nhất từ khi khai quốc đến nay.

Hoàng thành liên tiếp oanh động, tất cả mọi người bị tin tức đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.

Tại thời điểm Đan quốc đột nhiên tuyên bố hoàng thất vô tín vô nghĩa, bọn hắn quả thực là vì Đan quốc mà lau vệt mồ hôi, loại cử động công nhiên này tương đương đã khiêu khích đến hoàng thất.

Nhưng, trận ước chiến tại Tây Cương lúc trước kia là quốc quân lấy danh nghĩa Đan quốc để đảm bảo, nếu như quốc quân không làm như vậy, hình như cũng không thích hợp.

Có người thậm chí cảm giác cảnh cáo là rất đúng.

Dù sao từ sau khi Nhân Hoàng bế quan, mấy vị hoàng tử vì tranh đoạt hoàng vị, không để ý sống chết nhúng tay vào sự vụ Bắc Cương, Tây Cương, chẳng những không thể thành công, còn liên tiếp khiến cho hai vị hậu đại thánh văn khai quốc, Khương gia, Nạp Lan gia trốn đi.

Đương kim hoàng thất là cần có chút chỉnh đốn và cảnh cáo.

Mà hoàng thất vẫn kéo dài trầm mặc làm cho bọn hắn cảm giác hoàng thất hẳn là sẽ muốn những biện pháp khác để lấy lại danh dự.

Nhưng, chờ lại chờ, vậy mà bọn hắn lại chờ được một tin tức hỏng bét đến không thể lại hỏng bét hơn. Thậm chí còn có người chửi ầm lên, là cái tên ngu ngốc nào nghĩ đến một quyết định hoang đường như thế, sao lại lựa chọn chế tài Đan quốc.

Càng có người giận mắng Lục hoàng tử vô năng, nói làm liền làm đi, lại đem chuyện làm cho hư.
Chương 508 Nhân Hoàng tức giận (2)

Một tên chỉ có thiên phú mà không có năng lực tiếp quản hoàng vị, quả thực là tai nạn cho hoàng triều.

- Nghịch tử!! Phế vật!! Bắt về cho ta, bắt giữ đến tổ từ, chém đầu tế tiên tổ!

Sâu trong Hoàng cung, Nhân Hoàng giận dữ, quần thần sợ hãi.

Tức giận gào thét, không có chút che giấu nào, như lôi đình cuồn cuộn, lay động cung điện.

Các cung điện trong Hoàng cung, tất cả phi Tần, thị vệ đều sợ hãi quỳ xuống đất, kinh hãi nhìn qua phương xa.

Chuyện gì có thể làm cho Nhân Hoàng tức giận đến như thế?

Trong đại điện, một vị tộc lão hoàng thất ra mặt, chắp tay hành lễ:

- Nhân Hoàng bớt giận...

Bành!!

Nhân Hoàng vung lên một chưởng, cương khí cuồn cuộn như thủy triều, tộc lão vừa mới cúi thân thể xuống đã vỡ nát tại chỗ, huyết nhục văng tung tóe, bay ra ngoài, dọc theo thềm đá quay cuồng rơi xuống đất.

Quần thần hồi hộp, toàn thể quỳ xuống.

Bọn thủ vệ phía ngoài quỳ xuống một mảnh, run lẩy bẩy.

Nhân Hoàng lên cơn giận dữ, uy thế kinh khủng tràn ngập cung điện, khuôn mặt trắng noãn bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo đến đáng sợ.

Làm sao lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này?

Sao có thể ngu xuẩn vô năng như vậy!

Lục hoàng tử nghĩ thế nào lại đến khai chiến với Đan quốc?

Cửu công chúa lại làm sao làm, vậy mà để Đan quốc truyền ra tin tức Lục hoàng tử 'Tàn sát bốn vị quốc lão'.

Quần thần quỳ sát, thân thể run rẩy, trong đầu chỉ có một âm quay quanh.

Sai lầm!

Hoàng triều đã sai lầm!

Bọn hắn so với ai khác đều rõ ràng ý nghĩa của Đan quốc, rõ ràng hơn ảnh hưởng mà hoàng thất ám sát quốc quân sinh ra sẽ như thế nào!

Nhất là khi quốc quân tuyên cáo hoàng thất vô tín vô nghĩa, đây là thời kỳ mấu chốt hoàng triều chuẩn bị xâm lấn La Phù!

Nhưng, rốt cuộc Lục hoàng tử đang làm cái gì?!

Sao có thể đem chuyện náo thành bộ dáng như vậy!

Bây giờ nên làm gì?

Bây giờ khẳng định Đan quốc đang rất hỗn loạn lại tức giận, nếu như xử lý không tốt chắc chắn sẽ để hoàng triều có nguy cơ nội loạn.

Nhân Hoàng uy nghiêm thét lên ra lệnh.

- Tra cho ta! Đan quốc rốt cuộc loạn đến trình độ nào!

Thị vệ ngoài điện cung kính lĩnh mệnh, nhanh chóng rời khỏi.

Nhân Hoàng nhắm mắt lại, cưỡng chế tức giận.

Bốn vị quốc lão bị tàn sát?

Đây là ai tuyên cáo tin tức.

Quốc quân sao?

Lão già này quả nhiên muốn đối nghịch cùng hoàng thất!

Lục hoàng tử sao có thể đem chuyện náo thành dạng này?

Liền xem như là ngu xuẩn thì cũng không thể vô năng như vậy. Trừ phi... Đan quốc đã sớm chuẩn bị, hoặc là trong lúc Lục hoàng tử hành động đã xảy ra ngoài ý muốn!

Sau đó không lâu, Lục hoàng tử trở lại hoàng cung, quỳ rạp xuống trong cung điện.

- Bẩm phụ hoàng! Quốc quân cấu kết Thiên Sư tông, Khương Phàm cùng chi đội Huyết Ngục toàn bộ ẩn núp trong nội bộ Đan quốc! Quốc quân làm bộ phối hợp, Tô Nguyên Minh giả ý đầu hàng, bắt lấy Cửu công chúa, giết chết Thường Ngọc Thư, suýt nữa vây chết chúng ta tại quốc đô! Nhi thần vốn muốn bí mật rời khỏi Đan quốc, trở về bẩm báo tình huống. Nhưng, có một vị gọi Hoàng Đại Bính khổng lồ đột nhiên xuất hiện, gây đại loạn tại Đan quốc, hư hao cung điện, ngược sát Quan Hoa Vinh! Cường giả hoàng thất chúng ta bất đắc dĩ nghĩ cách cứu viện.

Lục hoàng tử biết mình đã làm hư mọi chuyện, không đợi đám người chất vấn liền trước tiên đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên quốc quân cùng Huyết Ngục.

- Huyết Ngục?

Tất cả tộc lão bỗng nhiên biến sắc!

Không phải Khương gia đã vội vàng đến Ly Hỏa thánh địa cứu người sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây!

Trừ phi, trước khi quốc quân Đan quốc tuyên cáo thiên hạ thì đã cùng Thiên Sư tông liên hệ!

Nhân Hoàng đang muốn giận dữ mắng mỏ nhưng thanh âm cưỡng bức đặt ở yết hầu, nhíu mày nhìn chằm chằm Lục hoàng tử quỳ sát ở phía dưới.

Huyết Ngục mai phục!

Tô Nguyên Minh giả ý đầu hàng!

Bắt Cửu công chúa, giết Thường Ngọc Thư!

Còn có Hoàng Đại Bính?

Cái này không phải bọn hắn muốn tính kế Đan quốc, mà là Đan quốc đang chờ đợi bọn hắn vào cuộc.

- Ngươi nói đều là thật?

Ánh mắt Nhân Hoàng dần dần lăng lệ, uy thế nặng nề nương theo sát khí lạnh thấu xương tràn ngập tại cung điện.

Lục hoàng tử kiên trì hô to.

- Ngàn lần chính xác, nhi thần sao dám khi quân.

Đám người trao đổi ánh mắt, nếu thật là như vậy, có lẽ chuyện còn có cơ hội xoay chuyển. Chỉ cần bọn hắn đem nguyên nhân báo toàn thiên hạ thì sẽ có thể thừa cơ đảo loạn Đan quốc, thậm chí có thể bức bách quốc quân thoái vị. Liền xem như loạn ra cũng không đến mức không thể cứu vãn.

Nhân Hoàng đứng dậy, uy nghiêm thét lên ra lệnh:

- Tất cả mọi người, theo ta... Tiếp Đan quốc!

Theo Nhân Hoàng hạ lệnh, cường giả thế gia trong hoàng thành, thủ vệ, cường giả trong hoàng cung, cùng toàn bộ Kỳ Thiên điện xuất động.

Ngay cả các cường giả tụ tập tại khu vực kinh kỳ Nam Cương, Đông Cương cũng nhận được điều lệnh, tụ hợp tại hoàng thành.

- Nhân Hoàng đến Đan quốc, đây là muốn bồi tội sao?

- Bồi cái đầu của ngươi, nhà ai bồi tội lại mang nhiều người như vậy.

- Nhân Hoàng chẳng lẽ muốn vây bắt Đan quốc?

- Hoàng thất rốt cuộc muốn làm gì? Sao ta lại không hiểu rõ ý nghĩ của đám gia hỏa kia vậy!

- Đơn giản, uy nghiêm hoàng thất không thể xâm phạm!

Hoàng thành tiếp tục oanh động, số lượng lớn cường giả theo sát lao ra, muốn nhìn xem rốt cuộc hoàng thất là muốn làm gì.

Nhân Hoàng mang theo đội ngũ đuổi tới Đan quốc, muốn cùng quốc quân nói chuyện, càng để hiểu rõ tình huống nơi đó.

Nhưng, không chờ bọn hắn tới gần Tinh Nguyệt. Một tin tức càng rung động quét sạch cả khu vực kinh kỳ, truyền về các hướng Nam Cương, Bắc Cương, Tây Cương, Đông Cương. Như gió lốc, như triều dâng, nhấc lên phong ba vô tận.

- Quốc quân Đan quốc từ bỏ tổ địa, cả nước di chuyển. Trừ có một số Luyện Đan sư cùng người thủ vệ cực ít ra, còn lại hơn ba ngàn Luyện Đan sư, hơn hai vạn thủ vệ, ba trăm ngàn con dân Đan quốc, toàn bộ đều đi theo.

- Quốc quân Đan quốc mượn thương nhân tụ tập tại Đan quốc tuyên cáo với trong ngoài hoàng triều —— hoàng thất vô nghĩa, muốn hủy diệt diệt Đan quốc, Đan quốc bất đắc dĩ, từ bỏ... Lang Gia hoàng triều!

- Từ phương hướng trước mắt di chuyển đến xem, mục tiêu của bọn hắn là... Tây Cương. Mục tiêu cuối cùng nhất, có thể là La Phù sơn mạch.
Chương 509 Chuyến này không hối hận

Thời điểm tin tức truyền đến trước mặt hoàng thành, các tộc lão hoàng thất khí thế hung hăng đều trở nên ngây dại.

Bọn hắn đang thương lượng làm sao cùng quốc quân Đan quốc đàm phán, tuyệt đối không nghĩ đến Đan quốc vậy mà lại... di chuyển cả nước rồi?

Hơn ba ngàn Luyện Đan sư?

Hơn hai vạn hộ giả?

Hơn ba mươi vạn con dân Đan quốc?

Bọn hắn đều muốn đi đến La Phù?

- Khởi bẩm Nhân Hoàng, xin mời ngài cho chặn đường Đan quốc, tuyệt đối không thể để quốc quân mang theo Luyện Đan sư hoàng triều chúng ta tiến vào La Phù!

- Xin Nhân Hoàng hạ lệnh, truy bắt quốc quân! Hắn đã hoàn toàn từ bỏ hoàng triều, từ bỏ Thường Hi tiên tổ cùng ước định hoàng thất, chúng ta không cần thiết lại có bất kỳ tôn trọng nào với hắn!

- Nhân Hoàng, đừng lại nhân từ. Quốc quân rõ ràng là vào một năm trước đã cùng cấu kết với Khương gia, hắn là tội nhân của hoàng triều!

- Nhân Hoàng, nếu như Đan quốc rời khỏi hoàng triều, đối với hoàng triều ảnh hưởng quá lớn, chúng ta tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như vậy!

Các tộc lão hoàng thất bi phẫn thỉnh nguyện, quỳ xuống ở trước mặt Nhân Hoàng.

Sắc mặt Lục hoàng tử thì trắng bệch, vừa mới ngẩng đầu, vừa vặn lại đụng phải ánh mắt tức giận của Nhân Hoàng rơi xuống trên người hắn.

Toàn thân hắn run lên, cũng quỳ trên mặt đất, cái gì cũng không dám nói.

Nhân Hoàng dùng sức nắm chặt nắm đấm, hận không thể đấm một nhát chết tươi thằng ngu này.

Chuyện khẳng định không giống như hắn nói!

Nhưng, mặc kệ có ẩn tình gì, trận hành động bí mật này đúng là đã thất bại rối tinh rối mù. Nếu như thời điểm hành động thất bại, không tiếc bất cứ giá nào quả quyết giết chết quốc quân, cũng sẽ không xuất hiện cục diện khó chịu như vậy.

- Đan quốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhiều cường giả Hoàng thành, Đông Cương, cùng Nam Cương có giao tình rất tốt với Đan quốc, bọn hắn chợt nhẹ cau lại lông mày.

Vừa rồi rõ ràng Nhân Hoàng nói là quốc quân cấu kết Thiên Sư tông, bây giờ xem ra, hình như chuyện không phải như vậy.

Nhân Hoàng trầm giọng hỏi.

- Đan quốc làm thế nào rời khỏi, cụ thể hành động.

- Bọn hắn... Đi bộ bôn ba, không có đào vong, không có ẩn nấp.

Người đến đây hồi báo đều biết chuyện đã trở nên nghiêm trọng.

Nếu như Đan quốc đào vong, hoàng thất còn có thể cưỡng ép ngăn cản, thậm chí mượn danh nghĩa Đan quốc phản bội chạy trốn để đuổi bắt.

Thế nhưng, Đan quốc cứ như vậy quang minh chính đại đi bộ bôn ba, ngược lại làm cho hoàng thất khó mà ra tay.

Mà thanh danh Đan quốc lại quá tốt, cho dù dưới tình huống Lục hoàng tử làm loạn Đan quốc, tàn sát quốc lão, cũng không có tạm giam hắn, mà thả hắn rời khỏi, càng tương đương nói rõ thái độ bọn hắn hoàn toàn vô hại trung lập. Cứ như vậy, mặc kệ hoàng thất bôi đen thế nào, đều không có người nào tin.

- Tốt thay cho một tên quốc quân!

Nhân Hoàng có thể tưởng tượng được mục đích của quốc quân.

Đây là một trận đánh cược!

Cược hoàng thất không dám ở trước mặt mọi người vây bắt bọn hắn.

Đây càng là một trận chiến tranh!

Vũ khí của Đan quốc là thanh danh lắng đọng qua hai trăm năm của bọn hắn, vũ khí hoàng triều thì lại là đao kiếm trong tay.

Nửa đêm!

Bóng tối bao trùm hoang dã, cuồng phong thổi cướp cỏ cây.

Đội ngũ Đan quốc hành tẩu trong màn đêm.

Hai mươi ngàn thủ vệ mắt sáng như đuốc, ánh mắt bén nhọn nhìn thấu bóng đêm, ý thức bén nhạy dò xét năng lượng lay động giữa đất trời.

Hơn ba ngàn vị Luyện Đan sư kích hoạt linh văn, tay nâng liệt diễm, chiếu rọi bóng đêm, cầu nguyện chuyến đi vạn dặm của bọn hắn.

Hơn ba mươi vạn con dân Đan quốc, đeo lấy bao y phục, xua ngựa kéo xe, theo thật sát ở phía sau.

Bởi vì nhân số quá nhiều, khoảng cách kéo ra hơn tám mươi dặm. Số lượng lớn cường giả tụ tập ở phía xa, chứng kiến trận đại di dời đủ để ảnh hưởng vận mệnh hoàng triều này.

Có người đi về phía trước khuyên can, nhưng không có bất kỳ đáp lại nào. Liền ngay cả rất nhiều bằng hữu của quốc quân Đan quốc đi về phía trước hỏi thăm, quốc quân cũng đều không có lộ diện.

Bọn hắn rõ ràng, quốc quân Đan quốc đây là triệt để thất vọng đối với hoàng thất.

Chuyến này, không hối hận!

Chuyến này, càng không trở về!

- Ai... Tại sao lại phải náo thành dạng này?

Mọi người lắc đầu thở dài, Đan quốc rời khỏi không chỉ là tổn thất của hoàng thất, mà còn là tổn thất của con dân hoàng triều.

Từ nay về sau, hoàng triều sẽ tăng giá cả đan dược lên rất nhiều.

Từ nay về sau, hoàng triều sẽ khó tìm được đan dược cao cấp.

Không có đan dược phụ trợ, võ giả tu luyện sẽ nhận phải chế ước nghiêm trọng, mang ý nghĩa tốc độ phát triển của cường giả hoàng triều đời sau sẽ chậm lại rất rõ.

Không lâu sau đó, phương xa dâng lên ánh sáng ngập trời, mãnh cầm lao vùn vụt, mãnh thú lao nhanh.

- Đến rồi!

Người vây xem nhao nhao hội tụ về phía trước, bọn họ phải chứng kiến hoàng thất cùng Đan quốc đàm phán, cũng đang mong đợi hoàng thất có thể buông xuống tư thái giữ lại Đan quốc.

Nhân Hoàng cưỡi hai con Kim Ưng bay tới, kim quang cường thịnh, chiếu thấu trời cao.

- Quốc quân, sao lại đến mức này! Nếu có ủy khuất, có thể đến hoàng thành kể ra. Nếu như hoàng thất xử lý không tốt, có thể trực tiếp tấu xin ta. Từ khi tiên tổ khai quốc đến nay đã hơn hai trăm năm, hoàng thất rất tôn trọng Đan quốc, chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ ngại kị nào, vì sao quốc quân lại như vậy?

m thanh Nhân Hoàng uy nghiêm vẩy khắp đội ngũ Đan quốc, quanh quẩn trong hoang dã.

- Nhân Hoàng, tội gì lời ấy? Rõ ràng là ngươi phái người chui vào Đan quốc, cưỡng ép Thường Lăng, cầm tù quốc lão. Lấy tương lai Đan quốc, tính mệnh nữ nhi ta, áp chế đe dọa, khiến cho ta chiêu cáo thiên hạ, còn có hi vọng với hoàng thất, nguyện ý cùng hoàng thất dắt tay thay đổi tình cảnh hoàng triều. Ta liên tục thỉnh cầu Lục hoàng tử đến hoàng thành gặp Nhân Hoàng, nhưng Lục hoàng tử lại khẳng định, Nhân Hoàng thất vọng với Đan quốc, tuyệt đối không gặp lại. Nếu như không phải Tô Nguyên Minh thoát thân, Thường Lăng lại thông minh thoát khỏi nguy cơ, chỉ sợ chúng ta sớm đã biến thành con rối của hoàng thất rồi.
Chương 510 Ngươi phải ở lại

Quốc quân Đan quốc không có xuất hiện, tiếp tục đi tới phía trước, chỉ có âm thanh bình tĩnh truyền khắp toàn trường.

Người vây xem nơi xa trở nên xôn xao, ngay cả cường giả Bắc Cương, Nam Cương theo sát ở phía sau Nhân Hoàng cũng hơi có chút ngây ra.

Lục hoàng tử nhịn không được, vọt tới phía trước giận hô.

- Nói bậy nói bạ! Quốc quân, ngài vậy mà lại có thể đổi trắng thay đen như thế! Rõ ràng là ngài tới Thiên Sư tông luyện đan cho Khương Hồng Võ trước, còn mang theo ba vị quốc lão. Ly Hỏa thánh địa bổ Thiên Sư tông, ngài may mắn thoát khỏi, nhưng ba vị quốc lão lại bất hạnh chết thảm. Ta là đến Đan quốc thương nghị với ngài, ngài lại sớm có âm mưu, mang theo Huyết Ngục Khương gia mưu hại ta.

Lục hoàng tử kêu lên đầy bi phẫn và kích động, nhưng mặc dù thanh âm vẫn quanh quẩn tại hoang dã, nhưng không có gây nên bất kỳ gợn sóng nào. Thậm chí rất nhiều người nhíu mày, vô cùng thất vọng đối với vị hoàng tử này, đều đã đến lúc này rồi mà còn tiếp tục hãm hại.

Quốc quân trầm mặc không nói, không để ý đến, tiếp tục hướng về phía trước.

Nhân Hoàng yên lặng cảm nhận được không khí xung quanh, biết chân tướng không quan trọng nữa, cưỡi hai con Kim Ưng gọi về phía trước.

- Ta lấy danh nghĩa Nhân Hoàng cam đoan, hôm nay nguyện ý bình thản giải quyết việc này. Quốc quân, nói điều kiện đi.

- Lão phu không có điều kiện, ta càng không còn là quốc quân Đan quốc.

- Ngươi hạ quyết tâm muốn rời khỏi?

- Ta có mấy câu muốn tặng, không biết Nhân Hoàng có nguyện ý nghe?

Nhân Hoàng uy nghiêm nói.

- Cứ nói, ta nghe!

- Nhân Hoàng, ngươi không nên quên. Trước khi Lang Gia hoàng triều khai quốc, mảnh cương vực mấy vạn dặm tới gần Tân Hải này là ba mươi chín bộ lạc cùng nhau đánh ra mà có được. Là tiên tổ hoàng thất cùng tiên tổ Khương gia dẫn đầu liên minh, cùng nhau khởi sự, chinh chiến các tộc, xác định khai quốc. Sau này Nạp Lan, Đan Linh tông, Thanh Nham tuần tự được mời gia nhập, mở rộng bản đồ hoàng triều. Từ khi tiên tổ hoàng thất bắt đầu khởi sự liền liên tục hẹn nhau, cùng hưởng thiên hạ. Là tiên tổ Khương gia kính trọng mị lực quyết đoán tiên tổ hoàng thất, cự tuyệt chia sẻ, cam nguyện làm thần. Khi bắt đầu khai quốc mới, tờ gia phả đầu tiên của năm tộc tiên tổ đều viết xuống, hậu thế không được phản loạn. Hoàng thất khi khai quốc đã ghi lên, càng đã xác định tất cả... không được có bất cứ hình thức hãm hại hậu thế công thần khai quốc, cho dù là bọn họ phản bội, cũng phải giữ lại huyết mạch, cung cấp một vực để nuôi dưỡng. Ngài hãy tự hỏi lòng, ngũ tộc khai quốc, có ai từng có thể hiện bất cứ lòng phản nghịch gì hay không? Các ngươi tự hỏi lòng, các ngươi có xứng đáng với Khương gia hay không?!

Giọng Quốc quân bình tĩnh truyền khắp hoang dã, rõ ràng quanh quẩn ở bên tai mỗi người.

- Lão phu không có ý gì khác, chỉ là nhắc nhở đương kim hoàng thất sẽ ghi khắc lịch sử. Các ngươi muốn xác lập lực ảnh hưởng của hoàng triều, có thể hiểu. Nhưng rõ ràng các ngươi có rất nhiều lựa chọn, nhưng lại dùng phương thức sai lầm nhất, cực đoan nhất. Hoàng thất phát triển hơn hai trăm năm, nguy cơ còn lâu mới có được xóa hết được. Đại Hoang, Tân Hải, các nước láng giềng, thậm chí là La Phù. Các ngươi còn chưa có tư cách tùy ý làm bậy như vậy. Ta chỉ nói đến thế thôi.

Quốc quân hơi trầm mặc, lại nói:

- Lần này chúng ta sẽ đi đến La Phù sơn mạch. Bởi vì, tiên tổ đã gặp mặt bạn cũ tại nơi đấy, ta sẽ đến đó.

Nhân Hoàng trầm mặc, hoàng thất trầm mặc!

Cường giả kinh kỳ, Nam Cương, Đông Cương, cũng đang trầm mặc.

Nhưng, cường giả các vực trầm mặc là bởi vì xúc động.

Bọn hắn đều rất rõ ràng bắt đầu từ Nhân Hoàng đời trước, một số sách lược của hoàng thất đã bắt đầu phát sinh thay đổi rõ ràng. Bắt đầu từ đời Nhân Hoàng này đã làm trầm trọng thêm.

Sau khi Nhân Hoàng bế quan, tân hoàng tranh vị, càng là không biết sống chết công nhiên nhúng tay vào Bắc Cương, Tây Cương mẫn cảm nhất, nguy hiểm nhất.

Nhân Hoàng cùng hoàng thất trầm mặc lại là bởi vì cảm thấy khó giải quyết.

Quốc quân đã nói ra lời này, nếu bọn hắn lại cưỡng ép ngăn cản, tương đương với coi trời bằng vung.

Nếu như không ngăn thì sẽ thế nào?

Hoàng triều sẽ đại thương nguyên khí, lòng người bàng hoàng, mà La Phù thì lại bất chợt có thêm một lực lượng cường đại đến ảnh hưởng hai bên.

- Điện hạ, không có phát hiện bọn người Khương Phàm.

Thẩm Đông Sơn đứng ở bên trên mãnh cầm, từ trên cao quan sát xuống.

Hắn vốn nghĩ sẽ đến trước mặt mọi người vạch mặt đám người Huyết Ngục kia, khẳng định Đan quốc cấu kết Thiên Sư tông là sự thật.

Nhưng, hắn tìm lại tìm, từ hộ giả đến Luyện Đan sư, nhưng đều không thể tìm tới bóng dáng Huyết Ngục.

- Bọn hắn khẳng định đã ngụy trang.

Lục hoàng tử không nhịn được mà nhíu mày, nếu Đan quốc dám quang minh chính đại đi như thế, khẳng định đã nắm chắc đem ngụy trang tốt cho bọn hắn.

Thẩm Đông Sơn lại nói:

- Ta cũng không có phát hiện Thường Lăng.

Lục hoàng tử đột nhiên tỉnh táo.

- Ngươi có ý gì?

Thẩm Đông Sơn lớn mật phỏng đoán:

- Ta hoài nghi, Khương Phàm và Huyết Ngục đã mang theo Thường Lăng rời khỏi, còn có thể đã mang theo càng nhiều người hơn, cùng với Linh Bảo quan trọng của Đan quốc.

Ánh mắt Lục hoàng tử lắc lư, vội vàng chạy đến Nhân Hoàng bẩm báo tình huống.

Nhân Hoàng đưa ánh mắt bén nhọn rà quét đội ngũ Đan quốc.

- Toàn thể Võ Điện Kỳ Thiên điện xuất động, cưỡi Lôi Ưng, càn quét hướng Đông Cương. Tuyển thêm một ngàn thị vệ hoàng thất khác, toàn bộ cưỡi Kim Ưng, càn quét hướng Nam Cương.

- Nhi thần lĩnh mệnh.

Lục hoàng tử lập tức muốn lui ra.

- Ngươi thì không nên đi, Thẩm Đông Sơn, bên Nam Cương kia ngươi tự mình dẫn đội.

Nhân Hoàng lạnh lùng nhìn Thẩm Đông Sơn:

- Nếu như Huyết Ngục từ Nam Cương thoát khỏi hoàng triều, ngươi không cần trở lại gặp ta, ta sẽ đưa thân tộc ngươi xuống dưới cùng ngươi.

Thẩm Đông Sơn toàn thân run rẩy.

- Thần lĩnh mệnh.

Lục hoàng tử nhìn Thẩm Đông Sơn vội vã rời khỏi, sốt ruột nói:

- Phụ hoàng, xin cho nhi thần cơ hội này lấy công chuộc tội.

- Ngươi ở lại.

- Thế nhưng...

- Ở lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK