Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 761 Đối mặt nguy cơ chưa từng có

Nhưng, khí tức sinh mệnh liên miên bất tuyệt vẫn tiếp tục sôi trào, dây leo nát bấy vẫn mạnh mẽ xen lẫn kịch liệt, lại cưỡng ép bao Khương Phàm đến bên trong.

Sau đó, năng lượng càng ngày càng cường thịnh, chạc cây càng ngày càng nhiều. Lít nha lít nhít, vô biên vô hạn, tầng tầng lớp lớp. Giống như lao tù không ngừng sinh sôi, muốn vây khốn Khương Phàm!

- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!

Thú văn trong ý thức hải Khương Phàm liên tiếp nở rộ, theo mênh mông Thánh Viêm lao ra, điên cuồng khởi xướng bạo kích dây leo đang bao bọc xung quanh.

Ầm ầm!

Yêu thú bạo động, điên cuồng trùng kích, dây leo vỡ nát, khởi xướng bạo tạc.

Dây leo vô biên như đại dương mênh mông, dẫn dắt Mộc nguyên lực trong rừng rậm cuồn cuộn lao tới.

Thánh Viêm vô tận, mãnh thú táo bạo, càng ngày càng nhiều, cũng tiếp tục bạo tạc.

Một trận hủy diệt cùng tân sinh đọ sức nhau, một trận điên cuồng đến cực điểm đánh vào thị giác.

- Aaa…. !!

Nghê Sâm nổi điên, bằng vào ưu thế cảnh giới cửu trọng thiên, cùng Mộc nguyên lực trong rừng rậm không ngừng liên tục kéo về, tiếp tục điên cuồng vây bắt, muốn triệt để vây khốn Khương Phàm.

- Rất đẹp! Tốt lắm! Ổn định cho ta! Ổn định!

Hoàn Nhan Liệt phấn chấn hét to, đường vân quỷ dị từ trên trán lan tràn toàn thân, từng luồng khí tức âm trầm lãnh liệt nở rộ khắp toàn thân.

Sát khí um tùm, tử khí vờn quanh.

Một khe hở đen kịt vậy mà xuất hiện phía sau hắn.

Xác thực mà nói, không phải vết nứt thật sự, mà là phù văn quỷ dị đang cùng không gian giao hòa.

m thanh nỉ non, âm thanh cầu nguyện như có như không, phảng phất vượt qua không gian, từ vô tận U Minh khuấy động mà tới.

- Aaa…. !

Hoàn Nhan Liệt dữ tợn gầm thét, thất khiếu rướm máu, đau đầu đến muốn nứt ra.

Đây là sức mạnh cấm kỵ, thiêu đốt thần hồn huyết khí, đạt tới chân chính trình độ liên hệ U Minh.

m thanh nỉ non phiêu miểu càng lúc càng lớn, phức tạp quỷ dị, khó mà nói rõ, nhưng này những phù văn xen lẫn 'Khe hở không gian' lại càng ngày càng rõ ràng.

- Nhanh đi.

Nghê Sâm gầm thét, điên cuồng trấn áp Khương Phàm, nhưng uy lực Thánh Viêm quá mạnh, uy thế bắn nổ càng liên miên phá hủy dây leo, hắn cơ hồ không khống chế được cái tên điên này nữa.

Hoàn Nhan Liệt căng cứng toàn thân, nhìn hằm hằm không trung, tập trung vào thân ảnh đang hỗn loạn phản chém giết kia.

Vết nứt không gian sau lưng phóng đại, u quang lấp lóe bên trong, hắc ám lạnh lẽo.

Quỷ ngữ nỉ non, ma âm thăm thẳm, lập tức trở nên mãnh liệt điếc tai, nhưng lại quỷ dị âm hàn.

Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên chỉ hai tay lên trời, trong cái khe xông ra hai đoạn ô quang, giống như kiếp quang U Minh xuất hiện, mang theo khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa, như muốn để thiên địa về với bụi đất, vạn vật hóa linh.

Nhiệt độ giữa thiên địa đều như đang hạ xuống trên diện rộng.

Xa xa, bọn người Lâm Nam đều kinh hồn nhìn lại.

Đây là khí tức gì?

Lực lượng thật quỷ dị!

Không hổ là Đại Thừa thánh văn Hồn Thiên thánh địa!

- Khương Phàm, tiếp nhận thẩm phán đi.

Nghê Sâm khống chế dây leo tách ra một con đường, tiếp dẫn hai đoạn cường quang, thẳng đến Khương Phàm.

Nhưng, Khương Phàm đã sớm đoán được Hoàn Nhan Liệt sẽ chuẩn bị sát chiêu ở phía dưới, cho nên hắn đã chuẩn bị.

Khi Nghê Sâm mở ra dây leo, ngưng tụ con đường, hắn đã chưởng khống toàn bộ Thánh Viêm mãnh thú nổ tung tập thể, trùng kích về bốn phương tám hướng, vỡ nát dây leo, càng nở rộ ra cường quang vô tận, che giấu đi bản thân.

Sau một khắc, hai tay Khương Phàm cầm theo đao ngang nhiên phách trảm.

Huyết khí sôi trào, trùng kích huyết nhục toàn thân.

Linh lực nhấc lên, trong khí hải cũng cuồn cuộn thủy triều.

Linh hồn thức tỉnh, nhưng không còn là mình, mà là chiến hồn tuyệt thế trong tàn đao kia.

Oanh!

Không gian chấn động!

Một uy lực phách tuyệt thiên địa, khí thôn sơn hà, sôi trào phóng thích xung quanh Khương Phàm.

Toàn thân Khương Phàm sôi trào Thánh Viêm, tử khí, như xen lẫn thành bóng dáng chủ nhân tàn đao khi còn sống.

- Chờ ngươi rất lâu rồi! Khai Thiên Thức!

Giọng Khương Phàm cùng chủ nhân tàn đao giao hòa, cực kỳ to lớn, nháy mắt vung mạnh đao.

Đao khí cuồn cuộn, phá diệt vạn vật, tinh chuẩn bổ vào hai đoạn ô quang.

Cùng với bạo hưởng, phảng phất một đao bổ ra cả thế giới, lại như hai thế giới Sinh Tử đối kháng nhau.

Ngay sau đó, khí lãng nổ tung, tử khí cuồn cuộn.

Đao mang hơi thắng mấy phần, sau khi ô quang vỡ nát, đao khí không giảm, bổ ra con đường kéo thẳng đến Hoàn Nhan Liệt ở phía dưới.

Lại gánh vác được rồi?

Hoàn Nhan Liệt khó có thể tin được, ý thức đều có chút hoảng hốt.

Đây là sát chiêu mạnh nhất của hắn.

Đây là thứ hắn ỷ vào để xưng hùng với Hồn Thiên thánh địa.

Làm sao có thể?!

Một tên nhà quê La Phù sao có thể liên tiếp đối kháng sát chiêu của hắn.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Nghê Sâm nhào về phía Hoàn Nhan Liệt, khống chế dây leo ở xung quanh điên cuồng xen lẫn.

Bành!

Uy thế tàn đao giảm mạnh, nhưng vẫn có thể đánh vỡ nát dây leo, bổ vào trên lưng Nghê Sâm.

Cùng lúc đó, Tiêu Phượng Ngô đã hóa thân thành Bỉ Mông cự thú, thân cao đạt tới mười tám mét, ở giữa bộ lông màu bạc trải rộng đường vân màu vàng, cuồng dã đạp tan cây cối, đánh tới chiến trường Lâm Nam đang chém giết kịch liệt.

- Toàn lực ứng phó, giải quyết triệt để bọn hắn.

Dạ An Nhiên, Cơ Lăng Huyên toàn bộ giết tới, phối hợp Lâm Nam phóng thích võ pháp, muốn triệt để ngăn chặn Hồn Thiên thánh địa.

Nhưng... Ngay một khắc này, Khương Phàm đột nhiên giật mình trước một sự nguy hiểm khó nói nên lời, ngay cả Tiêu Phượng Ngô, Hàn Ngạo đang nổi điên cũng đều run lên.

Khương Phàm lập tức từ bỏ phát khởi một kích trí mạng đang muốn đối với Hoàn Nhan Liệt, phóng lên tận trời, cảnh giác không trung, nhưng khi nhìn rõ nơi xa, thời điểm thấy được thú ảnh chạy như bay tới kia, con ngươi đã ngưng tụ, sắc mặt trắng bệch.
Chương 762 Giãy dụa trước sinh tử

- Đó là cái gì?

- Ngọa tào! Ta hoa mắt sao?

- Hình như nó đang tới nơi này?

- Mục tiêu của nó là Khương Phàm sao?

- Khương Phàm, mau trốn! Trốn nhanh đi!

Bọn người Tiêu Phượng Ngô liên tiếp bừng tỉnh, cuồng loạn hô to.

Một con Khổng Tước lộng lẫy hoa mỹ lướt qua bầu trời, lao thẳng tới Khương Phàm.

Ánh sáng ngũ sắc chiếu thấu đất trời, giống như một vầng mặt trời chói lóa, tản ra uy thế kinh người.

Mãnh thú giữa núi rừng nhao nhao ẩn núp, số lượng lớn hung cầm trên không trung tứ tán tránh lui.

- Khổng Tước?

- Nơi này còn có Khổng Tước?

Bọn người Nghê Sâm hít một ngụm khí lạnh.

Ánh sáng tràn ngập đất trời, hung uy thẩm thấu linh hồn để bọn hắn run rẩy cả người, cơ hồ phải quỳ trên mặt đất.

Khổng Tước Ngũ Sắc cách rất xa đã tập trung vào Khương Phàm, ánh mắt sắc bén lại lạnh như băng phảng phất có được thần uy vô tận, khiến cho gan người ta muốn nứt.

Khương Phàm muốn chạy, nhưng căn bản không động được!

Một lực lượng vô hình, cách rất rất xa đã cưỡng ép cầm giữ hắn lại!

Con Khổng Tước này là bị Chu Tước Bác Thiên Thuật hấp dẫn kéo tới sao? Khương Phàm lắc lư ánh mắt, điên cuồng thúc giục trong Chu Tước linh văn, tàn đao, cùng Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh trong khí hải, nhưng... Trong cơ thể lại là một mảnh yên lặng, thật giống như đã rơi vào trạng thái ngủ say.

- Khônggg…. !

Dạ An Nhiên thét lên, tránh thoát khỏi dây leo của Lâm Nam muốn bổ nhào qua.

- Không được đi qua...

Lâm Nam cưỡng ép ôm lấy nàng, phóng thích dây leo cuốn lấy.

Đây chính là Khổng Tước, toàn xứng đáng tuyệt đối với vương tộc trong Yêu tộc, chỉ riêng khí tức đập vào mặt đã liền có thể cảm nhận được tuyệt vọng.

- Thả ta ra! Tỷ thả ta ra! Khương Phàm, chạy đi, ngươi đang làm gì vậy?!

Dạ An Nhiên thê lương giãy dụa, ánh mắt lắc lư, hai mắt đẫm lệ.

- Aaa...

Tịch Nhan bỗng nhiên đen kịt con ngươi, phát ra một tiếng ma hống thật lớn, thanh âm đầu tiên là sắc nhọn, tiếp đó là trở nên hùng hậu không gì sánh được.

Ma khí kinh khủng tuôn trào ra, âm trầm tà ác, sát khí ngập trời, cuồng dã va chạm dây leo xung quanh, cùng bọn người Tiêu Phượng Ngô.

- Luân hồi, mượn thể hoàn hồn! Cứu hắn!

Linh hồn Tịch Nhan biến mất, Viễn Cổ Cự Ma chiếm lấy thân thể.

Ma khí cuồng liệt giống như lôi điện đang điên cuồng xen lẫn, hóa thành hình dáng một ma vật kinh khủng, to như núi cao, gầm thét như trời sập, khiến cho sơn hà thất sắc, cuồng phong tàn phá bừa bãi.

- Ngọa tào...

Sắc mặt Tiêu Phượng Ngô lại lần nữa đại biến, trong ma khí bạo động ngửa mặt tung bay ra mấy chục mét, không đợi rơi xuống đất, cây cối đá vụn vỡ nát nương theo cuồng phong bao phủ bọn hắn, lại lần nữa cuốn về phía phương xa.

Thân thể Tịch Nhan bò đầy vết nứt, máu tươi văng khắp nơi, không chịu nổi loại năng lượng cường đại tuyệt luân này, nhưng vẫn dứt khoát kiên quyết phóng lên trời.

Đại địa vỡ nát, ma khí cuồn cuộn.

Viễn Cổ Cự Ma tự mình khống chế thân thể Tịch Nhan, đánh lên trời một quyền, không gian đổ sụp, năng lượng thiên địa tuôn ra.

Phong vân kịch biến, ma uy lay trời.

Nhưng...

Khổng Tước giáng lâm, trăm ngàn đạo ánh sáng đủ màu sắc bạo kích.

Mặc dù là tia sáng, lại giống như quang hải (biển ánh sáng) vô tận đang lao nhanh, đối diện va chạm Cự Ma.

Cự Ma hoàn toàn không sợ, cuồng kích thiên khung.

Nhưng, thân thể nhỏ yếu của Tịch Nhan lại sụp ra trong chốc lát, huyết nhục vẩy ra, linh văn trên trán đều chảy ra máu tươi.

- Đáng chết!

Cự Ma trầm thấp gào thét, cưỡng ép biến mất, bộ thân thể này vẫn quá yếu, mặc dù mình có thể cưỡng ép xuất kích, nhưng hậu quả là Tịch Nhan có thể chết bất đắc kỳ tử.

Tịch Nhan nguyện ý liều mình cứu giúp, nhưng nó nguyện từ bỏ Tịch Nhan.

Khổng Tước lướt qua trời cao, cường quang vô biên, quấn lấy Khương Phàm, xông lên trời.

- Đuổi...

Bọn người Tiêu Phượng Ngô vừa đẩy đá vụn cây cối trên thân ra, muốn xông tới, thế nhưng lời còn chưa nói hết, liền thấy rõ xa xa kia, Khổng Tước đã vung Khương Phàm lên, một ngụm nuốt vào, huyết thủy văng khắp nơi!

- Không!!

Dạ An Nhiên như bị sét đánh, cứng ở tại chỗ, đầu trống không, ánh mắt lắc lư, nước mắt tràn mi.

- Chết... Chết rồi?

Cơ Lăng Huyên trừng lớn mắt, khó có thể tin.

Bọn người Tiêu Phượng Ngô chạy tới trước, liên tiếp dừng lại, thất thần nhìn qua hình ảnh nơi xa kia.

- Tốt! Chết là tốt! Ha ha, báo ứng! Báo ứng!

- Để cho ngươi cuồng! Để cho ngươi điên! Ngươi tự có trời thu!

Bọn người Hoàn Nhan Liệt phấn chấn thét lên, mặc dù không thể tự tay giết Khương Phàm, nhưng nhìn thấy hắn bị Yêu thú nuốt sống, vẫn kích động không thôi. Nhất là Hoàn Nhan Liệt, vừa mới chạy trốn trong cái chết liền thấy ác nhân chết thảm, loại cảm giác này đơn giản thoải mái từ đầu đến chân.

- Không đúng! Tốt cái gì tốt!

Tác Lam Nhan đột nhiên biến sắc, lo lắng nói:

- Trong tay Khương Phàm có Thiết Long cổ thụ, hắn bị nuốt, chẳng phải là Thiết Long cổ thụ...

- Chỉ cần không phải bị người khác khống chế, Thiết Long cổ thụ hủy sẽ phá hủy.

Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên hung tàn, gắt gao tiếp cận bọn người Dạ An Nhiên sụp đổ ở nơi xa.

- Bây giờ, nên tới lượt chúng ta!

Nghê Sâm, Từ Sinh cũng tiếp cận bọn người Dạ An Nhiên.

- Mau rời khỏi nơi này! Nhanh nhanh nhanh!

Lâm Nam đầu tiên là phóng tới chỗ Tịch Nhan, bộ dáng máu me đầm đìa để trong lòng nàng run lên, cắn răng ôm lấy, nhanh chóng rời khỏi.

- Đi mau, bảo mệnh trước lại nói sau!

Hàn Ngạo triển khai hai cánh, bắt lấy Lâm Nam phóng lên tận trời, Lâm Nam phóng thích dây leo, cuốn lấy bọn người Cơ Lăng Huyên phía dưới, toàn bộ rời khỏi.

- Đuổi theo cho ta! Một tên cũng đừng để thả chạy!

Hoàn Nhan Liệt nhét bó lớn đan dược vào trong miệng.

- Không có Khương Phàm, nhìn xem các ngươi còn cuồng thế nào! Toàn bộ bắt lấy, bắt sống!

Nghê Sâm phách lối hô to, thời khắc phản kích đã tới.

Tác Lam Nhan mặc dù tiếc nuối Thiết Long cổ thụ, nhưng cũng bất chấp, đây chính là Khổng Tước, bọn hắn không có thể lực từ trong miệng Khổng Tước kéo ra được.

- Giữ vững tinh thần đến! Bảo mệnh trước!

Thương Hàn Nguyệt bừng tỉnh, phóng thích luồng không khí lạnh, kích thích bọn người Dạ An Nhiên đang hoảng hốt.

Trên đỉnh một ngọn núi xa xôi có một gốc đại thụ che trời đứng vững.

Rễ già tráng kiện tung hoành lan tràn, xuyên qua cả ngọn núi cao. Đại thụ thẳng tắp, thẳng phá mây xanh. Tán cây khổng lồ, màu xanh biếc dạt dào, phía trên lóe ra hào quang hoa lệ.
Chương 763 Ngươi thức tỉnh bát thiên thuật

Một con Tiểu Khổng Tước non nớt đang vui sướng nhảy vọt phía trên, đùa bỡn xương đầu mấy con mãnh thú.

Khổng Tước gáy to, xông ra tầng mây. Như mặt trời mọc lên ở phương đông, tia sáng vô tận rọi khắp nơi trên tầng mây, chập trùng lên xuống, ầm ầm dậy sóng, giống như tiên cảnh.

Khương Phàm bị cắn đứt thân thể, bị Khổng Tước nuốt vào trong bụng, nhưng hắn còn chưa có chết, áo giáp đã bảo vệ hài cốt, Đại Diệu Thiên Kinh thôi động khí tức sinh mệnh, gian nan bảo vệ tính mệnh.

Nhưng, bụng Khổng Tước giống như không gian tự thành, lại như là luyện lô đáng sợ.

Kỳ quang như sấm, kịch liệt lấp lóe.

Năng lượng như biển, cuồn cuộn chập trùng.

Khương Phàm vừa mới tiến vào thiếu chút nữa đã bị luyện chết tươi, vội vàng thôi động Bát Hoang Chiến Trụ từ trong da thịt chảy ra, hình thành áo giáp, bảo vệ từ đầu tới đuôi.

Nhưng, năng lượng ánh sáng bạo kích quá kinh khủng, mặc dù đánh vào phía trên chiến trụ ngay cả vết tích đều không có để lại, nhưng vẫn mang trùng kích cho cơ thể.

Nội tạng của Khương Phàm vỡ tan, máu tươi chảy ngang, khí hải đều như tùy thời sẽ bị vỡ nát.

Oanh!

Khương Phàm phóng thích Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, mở nắp đỉnh lên, tự giam mình ở bên trong.

Nhưng va chạm kịch liệt, sóng âm chấn động đến trong đỉnh lô tàn phá bừa bãi, cũng mang đến thảm liệt tổn thương.

Chênh lệch quá xa!

Con Khổng Tước này có thể là sinh linh thuần huyết, huyết mạch tôn quý, thực lực cường hãn.

Nhưng, lúc ấy Khổng Tước lao đến chỗ hắn khẳng định bị khí tức Chu Tước Bác Thiên Thuật Chu Tước hấp dẫn. Cho nên...

- Ta là Chu Tước, Thần Tổ Vạn Cầm, ngươi không thể nào giết ta. Ngươi bây giờ ăn ta, ắt gặp nguyền rủa. Thả ta ra ngoài, ta có chuyện muốn nói!

Khương Phàm cuồng loạn hô to, bất kể là tình huống gì, trước tiên phải đi ra được lại nói sau.

Năng lượng không gian trong bụng đột nhiên bình tĩnh.

Ngay sau đó, Khổng Tước há mồm, phun Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra.

Có hiệu quả?

Khương Phàm phấn chấn, lại quả quyết leo ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, kịp thời thu nó vào khí hải.

Đáy mắt Khổng Tước chợt hiện lên tia sắt.

Nó không phải là bị cái gì Chu Tước nói như vậy kích thích, là cảm giác đỉnh lô có vấn đề. Không nghĩ tới gia hỏa này đi ra trực tiếp lấy đi.

Khổng Tước há mồm liền nuốt Khương Phàm vào lại.

- Chờ một chút! Chậm đã! Ngươi không phải muốn ăn ta sao? Quá lãng phí! Ta còn quá nhỏ, huyết mạch khí tức không có nhiều! Ngươi cho ta một cơ hội, ta có biện pháp cho ngươi...

Không đợi Khương Phàm nói xong, Khổng Tước lại nuốt hắn xuống.

Khương Phàm tranh thủ thời gian triệu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, mở nắp lên, chui vào bên trong trốn tránh.

Khổng Tước điên cuồng luyện hóa, chấn động đến Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh kịch liệt, giống như là bao phủ trong Diệt Thế Thiên Kiếp, tràng diện rung động.

Bên trong, Khương Phàm bị chấn động đến thất khiếu rướm máu, đầu váng mắt hoa, lúc nào cũng có thể mất mạng.

Khổng Tước cảm giác vẫn không luyện hóa được Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, lại phun ra.

Khương Phàm tranh thủ thời gian xuất hiện, suy yếu chịu đựng đau đớn ngay lập tức liền lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đi.

Vẻ mặt Khổng Tước lạnh lùng, há mồm lại nuốt vào.

Khương Phàm lại tranh thủ thời gian phóng thích Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.

Cứ như thế lặp lại vài chục lần.

Khổng Tước cảm thấy phiền phức, sau khi phun Khương Phàm ra, đáy mắt lại huy động hai nguồn sáng hủy diệt, trực tiếp muốn oanh sát Khương Phàm ngay ở trước mặt.

- Ta có thể luyện đan! Ta có thể luyện Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan! Ta đan dược có thể tẩm bổ linh văn, có thể tăng cường huyết mạch! Cho ta cơ hội, ta chứng minh cho ngươi xem!

Khương Phàm cao giọng la lên, cực lực tranh thủ cơ hội.

- Ngươi ăn ta không phải vì muốn bổ sao, ta có thứ càng bổ hơn. Chết tiêt, ngược lại là ngươi nên nghe ta nói đã chứ.

Khổng Tước rốt cuộc cũng dừng lại, cặp mắt kia làm cho linh hồn người ta phải run rẩy.

Khương Phàm thở hồng hộc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nội tạng rách rưới càng mang đến đau đớn khó nói nên lời.

Khổng Tước nhìn chằm chằm hắn một hồi, hừ một tiếng, lại mở miệng nói tiếng người, là giọng nữ rất mát lạnh:

- Ngươi có huyết mạch Chu Tước, lại còn sợ?

- Nói nhảm, ngươi xem ngươi lớn bao nhiêu, ta mới mấy tuổi. Nếu ta thật có thể trưởng thành, ta còn sợ ngươi sao? Ta đã sớm cho ngươi đi làm tiểu thiếp!

- Lớn mật!

Khổng Tước há mồm liền muốn nuốt hắn vào.

Khương Phàm vội vàng hô to:

- Ngươi biết ta có huyết mạch Chu Tước còn dám nuốt ta, ngươi đây là mạo phạm tổ tông!

Đáy mắt Khổng Tước bắn tung toé hung quang:

- Một con người nho nhỏ, không biết cơ duyên gì lấy được huyết mạch Chu Tước, còn tổ tông? Ngươi muốn chết sao!

Khương Phàm vội vàng tản áo giáp ra:

- Ngươi cẩn thận điều tra thêm, ta rốt cuộc là tình cờ tìm được cơ duyên, hay là Chu Tước linh nguyên! Chết tiệt, ngược lại là ngươi đó, không thể điều tra thêm sao, chỉ biết ăn thôi sao?!

Tiểu Khổng Tước nghiên nghiên đầu, nhảy đến bên cạnh Khương Phàm, ngửi nhẹ lấy mùi.

- Ngươi xem con ngươi đều cảm nhận được! Ngươi điều tra thêm đi! Cẩn thận điều tra thêm!

Khương Phàm mở thắt lưng gấm trên trán ra, vừa lo lắng vừa khẩn trương.

Khổng Tước đưa con mắt giống như vòng xoáy tiếp cận Khương Phàm, từ trên trán nhìn về phía đan điền.

Toàn thân Khương Phàm đột nhiên cứng ngắc, giống như bị lực lượng nào đó giam cầm, sau đó xé mở huyết nhục, hoàn chỉnh hiện ra ở trước mặt đối phương.

Loại cảm giác này quá khó tiếp thu rồi.

Nhưng... Nhịn! Phải nhịn!

Chỉ cần lão điểu này phát hiện hắn là Chu Tước linh nguyên, hẳn là sẽ có điều cố kỵ.

- Ngươi không phải Chu Tước linh nguyên!

Khí tức Khổng Tước rốt cuộc cũng yếu đi, nhưng âm thanh lạnh lùng vẫn như cũ.

Khương Phàm âm thầm thở phào, vội vàng 'Ca ngợi' mình:

- Bây giờ vẫn là Thánh Viêm bình thường, không tính là Chu Tước chân chính. Nhưng ta có thể thức tỉnh Chu Tước Bác Thiên Thuật, ngươi cũng có thể đoán được tương lai của ta.

Toàn thân Khổng Tước nở rộ tia sáng, quang vũ vô tận bay lả tả, huyễn hóa thành hình người.

Cao hơn ba mét, duyên dáng yêu kiều, phong hoa tuyệt đại, chỉ là ánh sáng quá mạnh, thấy không rõ cụ thể bộ dáng.

Khương Phàm cố gắng trấn định, nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn, run rẩy.

Khí tức đến từ Khổng Tước quá kinh khủng, hoàn toàn không phải hắn muốn trấn định liền có thể trấn định được.

- Là ngươi thức tỉnh Bác Thiên Thuật?
Chương 764 Đa mưu túc trí

Khổng Tước ở trên cao nhìn xuống quan sát Khương Phàm, giống như Nữ Thần, tỏa ra quang trạch mộng ảo, cũng tràn ngập hung uy cường đại kinh tâm động phách.

- Là thức tỉnh lực lượng huyết mạch, không phải tu tập võ pháp, cũng không phải từng nuốt linh thảo có năng lượng bảo cốt Chu Tước.

Khương Phàm mở ra hai tay, đường vân Chu Tước rõ ràng tỏa ra kim quang.

- Ngươi tên là gì.

Khổng Tước lần nữa để khí tức yếu đi, Tiểu Khổng Tước bên cạnh còn thăm dò qua, tò mò nhìn hai tay Khương Phàm.

Khương Phàm nhìn Tiểu Khổng Tước gần trước tay, bỗng nhiên sinh ra chút xúc động, một tay bóp lấy, cùng Khổng Tước thương lượng.

- Ngươi muốn bóp chết nó?

Khổng Tước bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Khương Phàm trong lòng khẽ run rẩy, cố gắng tươi cười:

- Làm sao có thể! Nó thật đáng yêu! Phụ thân cũng hẳn là Đại Khổng Tước anh tuấn! Sao không nhìn thấy?

- Chết!

- Ạch... Thật tiếc nuối...

- Ngươi tên gì? Đến từ đâu!

- Khương Phàm, đến từ thánh địa thế giới bên ngoài.

Khương Phàm nói xong, thử thăm dò khẽ vuốt lông vũ hoa lệ của Tiểu Khổng Tước:

- Ngươi nuốt ta vào trong bụng, hẳn là muốn luyện ra tinh huyết Chu Tước trong thân thể ta, tẩm bổ cho nàng. Không cần phiền toái như vậy, ta biết luyện đan, đan dược rất đặc biệt, có thể tăng cường huyết mạch, nhanh chóng trưởng thành.

- Lại nói, bây giờ ta vẫn chỉ là Linh Nguyên cảnh, tinh huyết Chu Tước trong thân thể quá ít, đối với nàng mà nói, quá yếu.

Khổng Tước đưa ánh mắt giá lạnh nhìn hắn:

- Nếu ngươi là huyết mạch Chu Tước, tự nhiên sẽ nhận được bồi dưỡng ở thế giới bên ngoài, tại sao lại muốn tới nơi này tìm kiếm cơ duyên?

- Chuyện này chỉ là tự mình biết, chưa bao giờ cùng người ngoài nói qua, ta còn không muốn chết sớm như vậy.

Khương Phàm khống chế sự xúc động muốn bóp lấy Tiểu Khổng Tước, tiếp tục khẽ vuốt lông vũ nó, 'chào hàng' năng lực của mình:

- Đan dược của ta thật rất có hiệu quả. Mấy năm nay ta chính là dựa vào những đan dược này để tăng lên linh văn. Ngươi cho ta cơ hội, ta luyện mấy viên.

Tiểu Khổng Tước dễ chịu nheo mắt lại, cọ qua cọ lại trên tay Khương Phàm.

Khổng Tước lại bất vi sở động(*):

(*) Không vì tác động bên ngoài mà thay đổi, không bị thuyết phục, không có động tĩnh.

- Chu Tước chính là Thần Tổ Vạn Cầm, vậy mà lại lấy phương thức linh văn thức tỉnh trên thân con người?

Khương Phàm nói:

- Thế giới chính là thần kỳ như vậy, chuyện gì đều có thể xảy ra.

Khổng Tước lại tiếp cận Khương Phàm, thật lâu vẫn không nói gì.

Khương Phàm một bên khẽ vuốt Tiểu Khổng Tước, một bên cảnh giác.

Không ổn, lão điểu này lại đang tính toán cái gì?

Khổng Tước nhìn Tiểu Khổng Tước non nớt trong ngực Khương Phàm, lại nói:

- Cho dù linh văn của ngươi là Chu Tước, cũng không phải huyết mạch Yêu tộc thuần chính, càng không phải là Thần Tổ Vạn Cầm chân chính!

Khương Phàm thầm nghĩ sắp hỏng:

- Ngươi là đang an ủi mình, như thế này có thể không gánh vác gì mà ăn ta sao?

Ánh mắt Khổng Tước càng ngày càng lăng lệ, uy thế kinh khủng một lần nữa tràn ngập trên tán cây:

- Ngươi chung quy vẫn là con người! Ngươi thức tỉnh Chu Tước linh văn, là khinh nhờn Chu Tước Thần Tổ!

Khương Phàm nhanh quay ngược suy nghĩ trở lại, gian xảo ứng phó:

- Nếu như Thú linh văn không thể nào vượt qua Sinh Tử cảnh liền sẽ bị chôn vùi ký ức, vĩnh viễn hóa thân Yêu thú, triệt để biến thành Yêu tộc. Từ xưa đến nay, có bao nhiêu đã huyết mạch Yêu thú triệt để biến mất thông qua linh văn con người thu hoạch được trùng sinh? Nhân tộc, vì Yêu tộc kéo dài trưởng thành đã làm ra bao nhiêu cống hiến?

- Những Yêu thú khác có thể, Thần Tổ thì không thể. Cho dù muốn trùng sinh, cũng sẽ lấy Yêu thú biến đổi, tuyệt đối không thể là con người!

Ánh mắt và ngữ khí của Khổng Tước càng ngày càng nghiêm khắc.

Khương Phàm vừa khẩn trương, trong lòng lại khẽ động, nếu như lão yêu này là thật cố chấp, không cần thiết cùng hắn nói nhảm. Lặp đi lặp lại giải thích như thế này, rất có thể là trong lòng có do dự, có kiêng kị.

- Làm sao ngươi biết Chu Tước Thần Tổ không có trùng sinh qua trên thân Yêu tộc? Nếu có, vậy có thành công không?

- Sinh tồn ở thế giới Yêu tộc tàn khốc hơn, gian nan hơn, một khi một huyết mạch Chu Tước xuất hiện trên Yêu thú, chắc chắn sẽ lọt vào bắt giết. Tựa như ngươi bây giờ, cảm giác chỉ là có được chút huyết mạch mà thôi, ăn cũng không sao.

- Nếu như lấy thuần huyết xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến cho Yêu tộc các phương cảnh giác, sau đó vạn dặm lùng bắt, cưỡng ép hủy diệt. Ngược lại, nếu trùng sinh trên thân con người, càng có thể tránh thoát Yêu tộc dò xét, có cơ hội từng bước trưởng thành, chân chính cường đại lên, tái hiện được uy lực Thượng Cổ.

Khương Phàm ra vẻ nghiêm túc nói xong, quả nhiên Khổng Tước đã trầm mặc, mặc dù khí tức vẫn còn rất khủng bố, nhưng đã không tiếp tục tăng cường.

Khương Phàm âm thầm thở phào, có hiệu quả!

Có hiệu quả thì tốt!

Đan Hoàng tiềm phục trong ý thức Khương Phàm, cũng không khỏi tán thưởng, đứa nhỏ này thật ưu tú, mặc kệ gặp được nguy hiểm gì, cũng có thể nghĩ ra được biện pháp ứng phó, đổi lại là những người khác, chỉ sợ sớm đã bị dọa co quắp hoặc là chờ chết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bầu không khí an tĩnh đến dọa người.

Trái tim Khương Phàm bắt đầu nhảy vọt lên, chết tiệt, rốt cuộc lão điểu này nghĩ đến cái gì?

Ngay cả Tiểu Khổng Tước cũng đều cảm thấy bầu không khí là lạ, nó rời khỏi Khương Phàm, trở lại bên cạnh mẫu thân.

Thật lâu...

Ánh sáng toàn thân Khổng Tước thoáng phiêu tán, mơ hồ hiện ra dung nhan tuyệt mỹ như tiên kia.

- Ngươi nên che giấu linh văn chân thực, ở bên ngoài phải thật rất cẩn thận.

- Vẫn được, ta có thể ứng phó!

Khương Phàm mang theo trái tim lại rơi xuống mấy phần.

- Ngươi thật có thể luyện đan?

- Ta có thể luyện rất nhiều loại đan dược.

- Chúng ta làm giao dịch như thế nào.

- Khách khí khách khí, xin mời ngài nói!

Khương Phàm đã có thể hoàn toàn nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra mấy nụ cười.

- Ngươi giúp hài tử ta luyện đan, giúp nó tôi luyện huyết mạch, trưởng thành càng nhanh. Làm trao đổi...

- Ngài nói!

Đáy mắt Khương Phàm nổi lên tia sáng, chẳng lẽ còn có bồi thường?

Trở về từ cõi chết, còn có thể thu hoạch cơ duyên, quá kích thích!

- Ta bảo vệ ngươi an toàn!

- Quá khách khí, không cần không cần, tự ta có thể bảo vệ mình.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại Vĩnh Hằng Thánh Sơn đi.

- Cái gì?
Chương 765 Tuyệt sát (1)

Nụ cười trên mặt Khương Phàm lập tức cứng đờ.

- Vĩnh Hằng Thánh Sơn hoàn toàn phong bế, cách ly với thế giới bên ngoài, lại tài nguyên khắp nơi trên đất, phủ bụi bí mật vô tận. Ngươi ở lại nơi này, do ta bảo vệ, tức có thể bảo đảm được an toàn, lại có thể nhanh chóng trưởng thành. Như thế nào?

- Cái này... Ha ha... Cái này... ừm...

Khương Phàm nói quanh co hai tiếng, cố gắng mỉm cười:

- Ta ở bên ngoài kỳ thật rất tốt, cũng không có nguy hiểm như vậy.

- Tài nguyên thánh địa, kém xa Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Nơi này hoàn toàn bị phong bế, càng không có nguy hiểm. Hài tử của ta trưởng thành, ngươi đến phụ trách, ngươi phát triển, ta đến bảo vệ. Như thế nào?

Không thể được!

Khương Phàm hét lớn trong lòng, cũng không dám biểu hiện ra ngoài:

- Vậy tương lai ta muốn ra ngoài thì sao?

- Nếu như ngươi thật có thể hoàn toàn thức tỉnh uy lực Thần Tổ, Vĩnh Hằng Thánh Sơn giữ không được ngươi.

- Vậy cũng đúng.

Mắt Khương Phàm chuyển động.

Lão điểu này quả nhiên khó đối phó.

Bảo vệ trưởng thành cái gì, rõ ràng là muốn chờ sau khi ta tiến vào Sinh Tử cảnh, cưỡng ép xáo trộn đột phá, khiến cho ta đánh mất ký ức, triệt để hóa thân thành Chu Tước!

Nếu như có thể chân chính hóa thành Chu Tước, thậm chí còn có thể mang theo mẹ con Khổng Tước giết ra khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, rời khỏi mảnh lao ngục này.

Giỏi tính toán thật!

- Thành giao?

Khổng Tước nhìn Khương Phàm, như hỏi thăm, kì thực là bức bách.

- Thành giao!

Khương Phàm quả quyết thỏa hiệp, để tránh lại kích thích lão điểu này.

- Ngươi sẽ thích được ở nơi này, bây giờ bắt đầu, luyện đan đi.

Mục đích thật sự của Khổng Tước đúng là giống Khương Phàm phỏng đoán, bồi dưỡng đến Sinh Tử cảnh, đánh mất ký ức, triệt để hóa thân thành Chu Tước.

Khương Phàm cố gắng ứng phó:

- Ta cần chín loài Linh Cầm cùng cảnh giới, tốt nhất là cảnh giới giống Tiểu Khổng Tước.

Khổng Tước nói:

- Chính ngươi đi bắt.

Khương Phàm kinh ngạc:

- Ngươi không sợ ta chạy?

- Ngươi sẽ chạy sao?

- Đương nhiên sẽ không, ta thích nơi này. Ngài chờ một lát.

Khương Phàm nhảy xuống khỏi tán cây, triển khai hỏa dực tìm kiếm mãnh cầm khắp nơi.

Phạm vi Vĩnh Hằng Thánh Sơn rất lớn, thời gian xa xưa, số lượng Yêu tộc kinh người, các loại mãnh cầm linh điểu khắp nơi đều có thể thấy được.

Khương Phàm rất nhanh đã bắt đủ chín loại Linh Cầm thất trọng thiên, mang về tán cây khổng lồ.

- Ngươi không cần đỉnh lô luyện đan?

Khổng Tước nhìn thấy Khương Phàm ngồi nơi đó liền bắt đầu luyện, có chút kỳ quái.

- Ta luyện Linh Nguyên Đan xe nhẹ đường quen, không cần đỉnh lô.

- Ngươi là sợ ta đoạt sao?

- Làm sao có thể, ta chỉ là không cần thiết.

Khương Phàm phóng thích lên mênh mông Thánh Viêm, bao phủ chín con mãnh cầm.

Mãnh cầm gáy to, điên cuồng giãy dụa, nhưng được Thánh Viêm bao phủ rất nhanh đã bình tĩnh.

Tạp chất nóng chảy, tiêu tán thành vô hình.

Hài cốt huyết nhục hóa thành huyết thủy, kịch liệt áp súc, được Thánh Viêm nung khô lặp đi lặp lại tẩy thô tồn tinh.

Linh hồn tươi sống, mênh mông linh lực, cũng đều liên tiếp rời khỏi Yêu Thể, đan vào lẫn nhau, cưỡng ép dung hợp, nhận lấy Thánh Viêm nung khô.

Tiểu Khổng Tước trừng con mắt xinh đẹp, ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt.

Khổng Tước cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thuật luyện đan của con người, cẩn thận quan sát.

Khương Phàm nghiêm túc, bằng vào ý chí lực cường đại cảm nhận được Thánh Viêm hỏa hầu.

Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan phẩm cấp rất cao, cần lực khống chế cực kỳ tinh tế, càng cần chỉ dẫn phức tạp hơn.

Đầu tiên phải đem ba nguồn năng lượng là máu tươi, linh hồn, linh lực tháo rời, không cho phép có bất kỳ tạp chất rất nhỏ nào, sau đó trước khi ngưng tụ riêng ba nguồn năng lượng, một giai đoạn đặc thù lại vi diệu, trong thời gian rất ngắn theo thứ tự giao hòa thành một chỗ, lại phóng thích mãnh liệt Thánh Viêm tiến hành dung luyện tốc độ cao nhất, cho đến khi đan dược thành hình.

- Xong rồi!

Khương Phàm tản Thánh Viêm ra, tiếp được một viên đan dược rơi xuống.

Đan dược mượt mà, sáng long lanh, bốc hơi tia sáng kỳ diệu, mùi thuốc nồng nặc thấm vào ruột gan.

Khổng Tước giương tay vồ một cái, ném tới trong miệng, tự mình ăn vào, cẩn thận cảm nhận.

Khương Phàm đối với Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan rất có lòng tin:

- Ngươi cứ việc yên tâm, viên đan dược kia dùng trên người Yêu thú hiệu quả kỳ thật so với con người còn tốt hơn.

Khổng Tước cẩn thận nếm một chút, chậm rãi gật đầu.

- Dược hiệu không tệ.

- Nếu như quanh năm dùng, hiệu quả càng tốt.

- Ngươi bây giờ đi bắt chút Linh Cầm Linh Nguyên cảnh trở xuống, càng nhiều càng tốt.

- Linh Nguyên cảnh rất dễ bắt, nhưng muốn gom góp chín loại, cần chút thời gian.

- Không nôn nóng, từ từ bắt, chúng ta chờ ở đây.

- Được rồi!

Khương Phàm rời khỏi ngọn cây, phóng tới sâu trong tầng mây.

Khổng Tước một lần nữa hóa thân thành Yêu Thể, đem Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan đã nuốt vào trong thân thể dẫn dắt ra đến, hóa thành nồng đậm dược khí, dẫn vào trong thân thể Tiểu Khổng Tước.

Tiểu Khổng Tước thoải mái run run lông vũ, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời huyết dịch nóng lên.

Khương Phàm làm bộ săn bắt một trận, sau đó đột nhiên lao xuống, nhào về rừng rậm phía xa xa.

Chỗ rừng sâu!

Hai đại cửu trọng thiên Nghê Sâm, Từ Sinh hiệp trợ nhau, Hoàn Nhan Liệt đã thành công ngăn chặn nhóm Lâm Nam đang chạy trốn.

Mặc dù nhóm Hoàn Nhan Liệt chỉ còn sáu người, nhưng Nghê Sâm và Từ Sinh là hai Mộc hệ cửu trọng thiên, thực lực ở trong rừng cây rậm rạp này quá mạnh, phối hợp lẫn nhau đã hoàn toàn chế trụ được Lâm Nam.

Không có Khương Phàm bát trọng thiên này, lại bởi vì Khương Phàm vừa 'Tử vong' đã mang đến ảnh hưởng, bọn người Cơ Lăng Huyên phản kích cực kỳ chật vật.

- Nghê Sâm, chuẩn bị đi ra ngoài, phối hợp ta! Từ Sinh, không tiếc mọi thứ cuốn lấy Lâm Nam cho ta.

Hoàn Nhan Liệt cao giọng thét lên ra lệnh, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

- Áp chế cô ta!

Từ Sinh, Nghê Sâm, cao giọng la lên, cuối cùng khởi xướng liên hợp trùng kích.

Hai lục phẩm cửu trọng thiên phóng thích toàn lực, ánh sáng màu xanh ngập trời, rọi khắp nơi, cường thế điều khiển ba mươi sáu cây đại thụ xung quanh.

Cây cối lay động, đột ngột nhảy lên, từ rễ cây đến nhánh cây, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, giống như Thụ Yêu cuồng bạo, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đánh về phía bọn người Lâm Nam.

Dây leo xen lẫn, hóa thành trọng quyền to lớn, từ bốn phương tám hướng bạo kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK