Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2986 Mang Đi Toàn Bộ

Nhưng, đế cốt tụ tập, vờn quanh bạo động, đế uy vô tận cuồn cuộn, hỗn loạn kinh khủng tàn phá bừa bãi.

Một mảnh sóng triều hỗn loạn bạo động kịch liệt, diễn biến trật tự hoàn toàn mới, dung thực thế giới tạo nên lỗ đen, mắt thấy là phải mang theo Lý Dần cùng Đế Tử biến mất.

- Hỗn đản, mở mắt ra nhìn ta!!

Lý Dần điên cuồng đến cuồng loạn, hai tay kịch liệt huy động, từ trong liệt diễm mênh mông diễn biến ra một nguồn năng lượng hắc ám.

Âm trầm, giá lạnh, để cho người ta rùng mình.

Linh hồn Đế Tử rung động, mở hai mắt ra.

- Đây là, Đại Mộ bí thuật!

Lý Dần nhấc lên năng lượng hắc ám xen lẫn mộ bia màu đen, phía trên hiện lên chữ bằng máu tinh hồng, gầm lên giận dữ, đánh xuống Đế Tử.

- Không...

Đế Tử ớn lạnh toàn thân, muốn la lên, lại chỉ là phát ra thanh âm yếu ớt, hắn muốn ngăn cản, nhưng linh hồn mệt mỏi đã không chống đỡ được, hắn không thể đứng dậy hoạt động.

Nương theo chấn động mãnh liệt, mộ bia màu đen nhuốm máu đánh vào trên thân Đế Tử.

Không có thương tổn đến cơ thể, mà là trực kích đánh vào linh hồn.

Có thể là chiến khu cường hãn của Đế Tử không nhìn thấy tổn thương, nhưng linh hồn suy yếu đến cực hạn làm sao có thể chịu đựng được bạo kích như thế này?

Nương theo trọng kích trầm muộn, Đế Tử vô tình bị táng diệt ngay tại chỗ.

Đế cốt đang diễn biến trật tự mới lập tức rối loạn, lỗ đen sắp thôn phệ Đế Tử cùng Lý Dần cũng theo đó khép lại.

Đế Tử, chết!

Tại chính đại lục của hắn, tại chính lãnh địa của hắn, tại chiến trường mà hắn chưởng khống, tươi sống đùa chơi chết mình!

Cho đến trước khi chết một khắc, hắn đều cao ngạo nhận định, mình đã nắm vững thắng lợi.

Cũng cho đến trước khi chết một khắc này, hắn cũng không dám tin tưởng mình phải chết.

Chu Thanh Thọ lo lắng bổ nhào vào nơi này, lại bị đế cốt ngăn cản ở bên ngoài.

Tuy nhiên đế cốt đột nhiên rối loạn, lỗ đen cũng ngừng lại, để trái tim hắn nhảy lên đến cổ họng mà tái phát:

- Tên điên này... ngươi và cái tên sư phụ không may kia của ngươi thật sự là...

Lý Dần nhìn Đế Tử không có động tĩnh trước mặt, kịch liệt thở dốc, vẻ mặt phức tạp.

Chết rồi?

Đế Tử... Chết rồi?

Lý Dần hoảng hốt, lại có loại cảm giác không thật.

Đây là người tạo nên hắn.

Đây là hài tử của Đế Quân.

Vậy mà lại chết trên tay mình?

- Đừng trở về chỗ, trước tiên khống chế đế cốt lại!

Chu Thanh Thọ khẩn trương nhắc nhở, đế cốt là vũ khí Đế Quân tự mình rèn luyện, năng lượng vô cùng khủng bố, cũng khó nói ẩn giấu đi nguy hiểm gì.

Nhưng Lý Dần là phân thân của Đế Tử, bất luận là cơ thể hay linh hồn, đều gần như giống nhau, hẳn là có thể khống chế đế cốt lại, chí ít có thể bảo đảm đế cốt đã không còn nguy hiểm.

- Tu La đâu?

Lý Dần nhìn đế cốt dần dần an tĩnh xung quanh.

- Tu La đã an toàn. Xử lý tốt đế cốt, chúng ta dẫn hắn về Thương Huyền.

- Ngươi dẫn hắn rời khỏi trước, càng nhanh càng tốt.

- Ngươi là muốn... Đi Đế Thành?

Chu Thanh Thọ lập tức liền đoán được mục đích của Lý Dần, hắn vẫn nhớ mong con của hắn.

Cùng là nhân phụ, Chu Thanh Thọ càng có thể hiểu được.

Nhưng lần này, Chu Thanh Thọ không tiếp tục ngăn cản.

Bởi vì Đế Tử đã chết, tới đó hẳn không có ai có thể ảnh hưởng đến Lý Dần.

- Ta muốn tiếp con của ta về nhà, ta nợ Hứa Đan một kết quả.

- Không thử trước một chút xem có thể dung hợp Đế Tử hay không?

- Mặc kệ trên tâm lý ta có chấp nhận hay không, chung quy hắn vẫn là chủ, chung quy ta vẫn là bộc, bộc nuốt chủ, nào có dễ dàng như vậy. Ta thử những đế cốt này một trước chút.

Lý Dần không có mạo hiểm, mà là thử nghiệm nắm chặt trước mặt một viên đế cốt, đế cốt run rẩy mãnh liệt, trong chốc lát kích phát sóng triều hỗn loạn, lại khiến cho tay phải cứng rắn của Lý Dần vỡ nát.

Nhưng, sau khi máu tươi bắn tung toé đến trên hai viên đế cốt khác, vậy mà không có bị xua tan, mà là từ từ thẩm thấu, lập tức nở rộ lên ánh sáng nhạt, sinh ra liên hệ vi diệu cùng ý thức Lý Dần.

Sau khi kinh ngạc, Lý Dần nhịn đau từ cổ tay bức ra càng nhiều máu tươi, dần dần vung đến bên trên đế cốt khác.

Đế cốt vậy mà đều không tiếp tục kháng cự, dung hợp máu tươi của hắn, tụ tập đến xung quanh hắn.

- Khống chế rồi?

Chu Thanh Thọ trừng to mắt, dễ dàng như vậy sao?

Không hổ là phân thân đồng căn đồng nguyên, huyết mạch hoàn toàn tương thông.

Nếu như thế này... Không biết hi vọng Lý Dần 'bộc nuốt chủ' dung hợp Đế Tử có nhiều tỷ lệ thành công hay không. Nếu quả thật nếu có thể... Chu Thanh Thọ không dám tưởng tượng đến tiềm lực của Lý Dần!

Thần Linh đỉnh phong khẳng định là không ngừng được, chẳng lẽ muốn nhìn trộm Bán Đế?

Tiểu gia ta lại phải thêm một huynh đệ Bán Đế?

Chu Thanh Thọ càng dự cảm tương lai mình muốn xông pha ở trong thiên địa này.

- Mang Tu La về, còn có bọn chúng.

Lý Dần khống chế toàn bộ khí tức chín viên đế cốt tụ tập, giao cho Chu Thanh Thọ, hắn cũng sẽ không ngốc đến mức mang theo đế cốt đi thẳng đến Đế Thành.

- Xác định không có nguy hiểm?

Chu Thanh Thọ cảnh giác lui lại hai bước, nha, đế cốt a, nếu là có cái ngoài ý muốn, tiểu gia ta liền bàn giao.

- Đều ngủ say.

Lý Dần cố gắng nhét cho hắn, cuốn Đế Tử lên đi đến Đế Thành xa xôi.

Không trung cuồn cuộn liệt diễm, lấp lóe cường quang, hắn hiện ra Quang Mang bí thuật, rất nhanh đã biến mất giữa đất trời đen ngịt.

- Hôm nay thật sự là kích thích.

Chu Thanh Thọ đưa mắt nhìn Lý Dần rời khỏi, nhẹ nhàng thở ra.

- Tu La, ngài lại nhẫn nại thêm mấy ngày, ta sẽ mang ngài về Thương Huyền.

Chu Thanh Thọ truyền ý thức vào tinh thần không gian, cũng muốn rời khỏi nơi này.

Tinh thần trong không gian, Tu La non nớt, ê a vài chục lần, mới phát ra rõ ràng thanh âm:

- Phụ mẫu...

- Phụ mẫu? Đúng nhỉ, quên cái này. Chúng ta phải đón về, hầu hạ thật tốt.

Chu Thanh Thọ dừng ở giữa không trung, quan sát sơn lâm lún xuống, phế tích đầy đất.

Bộ lạc này giống như đã bị triệt để phá hủy, phạm vi mấy ngàn dặm toàn bộ đều cuồn cuộn bụi mù, đất khô cằn khắp nơi, hố sâu dữ tợn cùng vết nứt thâm thúy nhìn thấy mà giật mình.

Thần chiến kinh khủng đối với hạ giới mà nói chính là tai nạn tuyệt vọng giống như tận thế, toàn bộ sinh tử đều nhờ vận khí.

Giờ khắc này, theo chiến tranh kết thúc, trong phế tích ở các nơi đều có thưa thớt bóng người giãy dụa leo ra, bọn hắn trừng lớn con mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, mặc kệ là bị thương hay là không bị thương, thân thể đều khống chế không nổi mà run rẩy.
Chương 2987 Mộ Tổ Tiên Bốc Khói Xanh

- Ai là phụ mẫu của Tu La tái thế.

Chu Thanh Thọ hướng phía phế tích hô to.

Phế tích an tĩnh, bụi mù cuồn cuộn, trừ từng đôi ánh mắt sợ hãi, run rẩy, không có bất kỳ người nào đáp lại.

- Đều đập chết rồi? Xui xẻo như vậy sao?

Chu Thanh Thọ nói thầm nói, tiếp tục hô to với xung quanh:

- Ai là phụ mẫu Tu La! Ai là phụ mẫu vừa mới sinh ra hài tử!

Càng ngày càng nhiều bóng người từ trong hỗ đất phế tích leo ra, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người lên tiếng.

Bọn hắn vừa mới chứng kiến chiến đấu giống như tận thế, là bị dọa phát sợ thật, rất nhiều người đầu đều kêu loạn, huống chi người thần bí có tinh thần vờn quanh trên không trung kia quá kinh khủng, khí tức tràn ngập đất trời đều ép tới bọn hắn thở không nổi, bên ngoài vài trăm dặm đều muốn nhịn không được mà quỳ xuống.

Chu Thanh Thọ lại không hề hay biết mình có bao nhiêu đáng sợ, dù sao tại Sí Thiên giới trong hoàn cảnh loại cuồng nhân kia khắp nơi trên đất đều đã quá quen thuộc, luôn cảm giác mình không tính là cường đại, cũng không có gì đáng để kiêu ngạo.

- Ai là Tu La phụ mẫu, cút ra đây cho ta!!

Mặt Chu Thanh Thọ đột nhiên lộ ác tướng, nhấc lên ngôi sao đầy trời, rọi khắp phế tích mênh mông:

- Ta đếm tới ba, không còn ra, lão tử táng diệt vùng rừng rậm này của các ngươi.

Đám người may mắn còn sống sót nhao nhao sợ hãi, triệt để tỉnh táo.

- Một! Hai!! Không biết sống chết, đều xuống Địa Ngục cho lão tử!

Chu Thanh Thọ hét lớn, tinh thần sáng chói nhao nhao chấn động, thanh triều ù ù chấn thiên động địa, đánh xuống phía phế tích.

- Là ta!!

Ngoài mấy chục dặm truyền đến thanh âm.

Triệu Thiên Khoát đứng ra, lảo đảo đi trên tảng đá lớn phía trước, tóc tai bù xù, vết thương chằng chịt, nhưng vẫn dũng cảm giương đầu lên.

- Phụ thân...

Bọn người Triệu Thắng gắt gao ôm ở cùng một chỗ, sợ hãi lại sốt ruột.

Chu Thanh Thọ nhanh chóng tản tinh thần ra, vọt tới trước mặt Triệu Thiên Khoát, trên dưới dò xét nam tử chật vật máu thịt be bét, lộ ra toái cốt này:

- Ngươi tên gì?

Triệu Thiên Khoát không chịu nổi uy thế Thánh Hoàng đập vào mặt, kinh sợ lui hai bước, kết quả trượt chân, chật vật lăn đến trong phế tích.

- Phụ thân!

Triệu Thắng cuống quít lao ra, lấy dũng khí đứng trước mặt Triệu Thiên Khoát.

- Đại ca, trở về!!

Triệu Huyên đang núp ở trong rãnh sâu, đỡ lấy mẫu thân đang hấp hối.

Triệu Thiên Khoát vội vàng giật Triệu Thắng ra, giãy dụa đứng lên, dũng cảm đối mặt với Chu Thanh Thọ:

- Triệu Thiên Khoát, tộc trưởng bộ lạc Phù Đồ! Muốn giết cứ giết ta, không liên quan tới các tộc nhân của ta!

Chu Thanh Thọ nhìn bọn họ một chút, lại nhìn rãnh sâu phía xa xa.

Trong rãnh sâu tỷ muội Triệu Huyên máu me đầy mặt kinh hoảng ôm lấy mẫu thân, trong ánh mắt đung đưa sự sợ hãi cùng tức giận.

Chu Thanh Thọ đột nhiên cười một tiếng, nói:

- Thật có lỗi, mạo phạm. Ta là vì tiết kiệm thời gian, mới cố ý kêu như vậy. Ta cũng không phải đồ tể, là phụng mệnh đến đây tiếp Tu La về nhà.

Triệu Thiên Khoát bọn hắn vẫn khẩn trương kéo căng thân thể, hô hấp lộn xộn mà gấp rút.

Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian tản khí tức cường hãn ra, giải thích nói:

- Vừa mới bắt đầu tới đó là hỗn đản, phía sau hai chúng ta là bằng hữu Tu La. Bọn hắn đề cập tới thân phận Tu La chưa? Là huynh đệ sinh tử của Khương Phàm.

Triệu Thiên Khoát và đám người khẩn trương lại hồ nghi nhìn hắn, vẫn không có buông lỏng cảnh giác.

Chu Thanh Thọ thể hiện quái dị:

- Các ngươi, không biết Khương Phàm??

Triệu Thắng lắc đầu.

Chu Thanh Thọ lại hỏi:

- Biết Thương Huyền không?

Triệu Thắng vẫn lắc đầu.

Chu Thanh Thọ có chút nhíu mày:

- Bắc Thái?

Triệu Thắng, Triệu Thiên Khoát liên tiếp lắc đầu.

Chu Thanh Thọ xem bọn hắn, nhìn lại xung quanh:

- Đây là đâu?

- Phù Đồ bộ lạc.

- Vùng rừng rậm này kêu là cái gì?

- Thế giới của chúng ta.

- Các ngươi từng đi ra ngoài chưa?

- Không có.

- Một mực tại trong cánh rừng rậm này sao?

- Đời đời kiếp kiếp.

Chu Thanh Thọ giật mình, trách không được.

- Thế giới bên ngoài rất đặc sắc. Nhớ năm đó ta cũng là sinh sống tại một nơi tự nhận là rất rất lớn nơi, sau này lại bị một tên cầm thú kéo lấy rời nhà đi ra ngoài, sau đó mới biết được thế giới lớn bao nhiêu, cuộc sống có bao nhiêu đặc sắc. Các ngươi có thể làm ân nhân cứu mạng của Tu La, cũng là duyên phận. Ta mang các ngươi rời khỏi nơi này, kiến thức thế giới thật sự.

Triệu Thiên Khoát không có trả lời, vẫn duy trì đề phòng cực lớn.

- Đừng sợ. Ta dùng Thần Kiếm của ta cam đoan, nhiều nhất nửa năm, các ngươi sẽ biết mình sinh ra Tu La là một sự kiện may mắn dường nào. Nhân sinh của các ngươi, đều sẽ thay đổi hoàn toàn từ buổi tối hôm nay.

Chu Thanh Thọ đều hâm mộ cái gia đình này.

Nhà khác đều là hài tử dựa vào phụ mẫu, cái gia đình này quả thực là điển hình phụ mẫu dựa vào hài tử.

Phụ mẫu của Tu La.

Nhân gian cùng Địa Ngục, ai dám bất kính?

Đương nhiên, bây giờ bọn tộc nhân bộ lạc phong bế này còn không hiểu rõ tình huống.

Chu Thanh Thọ không nguyện ý lãng phí thời gian, nói thẳng:

- Hoặc là, các ngươi đi theo ta, hoặc là, ta mang các ngươi đi. Chọn đi.

Triệu Thiên Khoát cảnh giác nói:

- Đi đâu?

Chu Thanh Thọ kiêu ngạo cười nói:

- Thương Huyền đại lục, Sí Thiên giới, điểm xuất phát nhân sinh mới của các ngươi.



Thời điểm Đế Tử chiến tử, Bắc Thái Đế Quân vừa mới lui về Đế Thành không lâu.

Đế Tử bỗng nhiên chết, Bắc Thái Đế Quân cảm nhận được rõ ràng.

Đế Quân một mực giữ vững trầm ổn rốt cuộc cũng nổi giận.

Đó là truyền nhân hắn hao hết vạn năm tinh lực mới bồi dưỡng ra tới. Đó là Đế Quân tương lai hắn ký thác kỳ vọng. Đó là siêu cấp chiến binh để hắn chế bá Bắc Thái đại lục, uy hiếp quần hùng Nhân tộc.

Đế Tử người mang đế mạch cùng thần mạch, giao hòa hoàn mỹ đã chú định tiềm lực vô hạn.

Chỉ cần hắn toàn lực bồi dưỡng, Bắc Thái Đế tộc chính là có người kế tục chân chính.

Kết quả... Chết rồi??

Cứ như vậy… không hiểu gì… chết rồi??

Bắc Thái Đế Quân nổi giận, giống như phát cuồng xông ra Đế Thành, cùng Khương Phàm, Thiên Hậu, Hồng Hoang Thiên Long, Thôn Thiên Ma Hoàng giết tới cùng một chỗ.

Khương Phàm mặc dù không biết hắn nổi điên làm gì, nhưng bằng vào tố chất tâm lý cùng kinh nghiệm chiến đấu cường hãn, quả thực là không có biểu hiện ra sự bối rối gì, cuồng bạo mà trầm ổn, ngoan cường khống chế được Đế Quân oanh sát.
Chương 2988 Bức Thoái Vị

Đông Hoàng Càn cùng Đông Hoàng Như Ảnh tách ra hành động, một người mang theo mười Thần Tôn mười Thánh Hoàng, phân biệt tạo thành chiến trường Chuẩn Đế Quân cùng Đế Thành.

Lấy Đông Hoàng Như Ảnh cầm đầu, bằng vào khống chế đế ngấn tinh diệu cùng tinh thần chỉ dẫn, không ngừng quấy nhiễu đến chiến trường Đế Quân.

Lấy Đông Hoàng Càn cầm đầu, thì khởi xướng bạo kích kéo dài đối với Đế Thành, mưu toan trước khi Đế Quân về thủ, rung chuyển hệ thống phòng ngự Đế Thành.

Đương nhiên, cũng không phải muốn hủy nơi đó thật, nếu không mỗi chỗ Đế Quân đi, cũng chỉ có thể liều mạng cùng bọn hắn.

Hỗn loạn kéo dài đến hơn nửa giờ, Đế Quân từ đầu đến cuối bắt không được bất kỳ một người nào trong đám người Khương Phàm, Thiên Hậu, cũng khôi phục tỉnh táo sau khi điên cuồng phát tiết, cưỡng ép rời khỏi chiến trường, trở lại Đế Thành, khống chế hỗn loạn nguyên lực tại Đế Thành, chống cự lại bọn người Khương Phàm không ngừng tiếp tục bạo kích.

Mặc dù bọn người Khương Phàm đánh lui Đế Quân, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều, không dám phóng thích không chút kiêng kỵ, sau đó chia làm ba nhóm, cam đoan một nhóm nghỉ ngơi, một nhóm tiến công, một nhóm chuẩn bị.

Hai ngày sau, Lý Dần thi triển Quang Mang Lăng Thuật chạy tới Đế Thành.

- Đã tìm được Tu La, Chu Thanh Thọ đã mang về Thương Huyền. Ta ở trên đường đụng phải Đông Hoàng Toại, hắn đang đuổi theo Chu Thanh Thọ, bảo đảm Tu La an toàn trở lại Sí Thiên giới. Đây là Đế Tử, nhờ có Sát Sinh Tiễn của sư phụ, ta đã giết hắn.

Lý Dần báo cáo tin tức để tất cả mọi người chấn phấn.

Đã tìm được Tu La! An toàn!

Đây không thể nghi ngờ là chuyện mà bọn họ nhớ mong trong lòng nhất!

Đế Tử lại chết rồi??

Khó trách hai ngày trước Đế Quân đột nhiên nổi điên, giống như là dã thú muốn giết bọn hắn.

Khương Phàm ra lệnh:

- Tiếp tục giữ vững thế công, vòng Đế Quân tại Đế Thành, tranh thủ cho những người khác thời gian di chuyển tất cả chiến hồn trùng sinh. Sau năm ngày, chúng ta rút lui.

Lý Dần nói:

- Sư phụ, hài tử của ta...

Khương Phàm trấn an nói:

- Không nên gấp gáp, sau năm ngày bức Đế Quân giao ra.

Tiến công tiếp tục bộc phát, tất cả mọi người không có chút lười biếng nào, đều là toàn lực ứng phó tấn công mạnh.

Bọn hắn rất rõ ràng chỉ có thật sự lấy ra tư thế liều chết, mới có thể trấn trụ Đế Quân, cũng chỉ có tạo thành tổn thương cho Đế Thành, mới có thể đàm phán cùng Đế Quân tại hậu kỳ.

Cùng lúc đó, Thánh Vương tại Thương Huyền được Đông Hoàng Lăng Tuyệt dẫn đầu xuống, phân biệt đến khu vực cố định, cũng lần lượt tìm được khu quần cư.

Số lượng lớn phụ nữ có thai đã bắt đầu lâm bồn.

Thời gian cấp bách, bọn hắn đều gần như thô lỗ kiểm tra đối chiếu mỗi một hài nhi.

Chỉ cần làm ra đáp lại, lập tức mang đi.

Điều tra phạm vi lớn như thế này kỳ thật rất dễ dàng bỏ sót, dù sao cũng không phải tất cả hài nhi sau khi sinh đều lập tức dung hợp ký ức, có chút ký ức của chiến hồn luân hồi cũng không toàn diện.

Mà, cũng có rất nhiều phụ nữ có thai còn chưa tới lúc sinh.

Nhưng, thân ở Bắc Thái đại lục, có thể kinh động Đế Quân đại lục khác bất cứ lúc nào, bọn hắn chỉ có thể thô sơ giản lược chọn lựa, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.

Về phần bỏ sót, chỉ có thể nhắc nhở bọn hắn giữ vững khắc chế, sau này lại từ từ tìm cơ hội rời khỏi.

Mà, chỉ cần đều dời đi bộ phận lớn, một phần nhỏ cũng không đáng để Đế Quân lấy ra uy hiếp.

Bọn người Khương Phàm tiếp tục thế công mãnh liệt năm ngày, rốt cuộc cũng vẫn rung chuyển được Đế Thành do Đế Quân tự mình đóng giữ.

Tường thành đứng vững tại Bắc Thái đại lục gần một trăm ngàn năm, bây giờ lại trải rộng hố cùng vết nứt.

Cho đến lúc này, Khương Phàm ra mặt:

- Ngươi giao hài tử Lý Dần ra, ta vòng qua con dân toàn thành ngươi! Nếu không lúc phá thành đi, ta đồ toàn thành Đế tộc ngươi, không chừa mảnh giáp!

- Tiếp tục đánh!!

Bên trong Đế Thành truyền ra thanh âm uy nghiêm của Bắc Thái Đế Quân, nương theo hỗn loạn vô tận, cộng minh cùng hệ thống thế giới, tràn ngập khí tức tuyệt vọng cùng sụp đổ khủng bố.

- Đánh!!

Khương Phàm đáp lại cũng rất thẳng thắn, toàn thể Thần Ma tất cả đều bạo phát, nhiều loại năng lượng hội tụ dưới Không Gian Đại Đạo, ngưng tụ thành bạo kích gần giống như đế uy, liên miên bất tuyệt rung chuyển Đế Thành.

Vạn dặm xung quanh Đế Thành toàn bộ đều sụp đổ, biến thành vực sâu hắc ám.

Đối mặt với cường giả Vạn Thế liên tục bạo kích, Đế Thành tựa như là hòn đảo bên trong biển cả rộng lớn, thừa nhận mưa to gió lớn cùng biển động tiếp tục tàn phá.

Đế Quân tôn quý cao ngạo, không thể nào thỏa hiệp, nhưng các con dân bên trong Đế Thành lại thừa nhận áp bách to lớn.

- Chủ mẫu!!

Trong đại điện Đế Thành, ba vị trưỡng lão chủ sự vội vã tìm được Cung Như Ngọc.

- Ai bảo các ngươi tự ý rời vị trí, cút về đóng giữ pháp trận.

Cung Như Ngọc nghiêm khắc quát tháo, nàng đang chìm ngâm ở trong đau đớn tuyệt vọng,

Đế Tử chết rồi?

Đó là hài tử mà nàng ký thác toàn bộ hi vọng!

- Chủ mẫu, Đế Thành hạ giới không giống với Thiên Khải, nơi này không cần đóng giữ, những người như chúng ta có ở đây hay không cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

- Đúng vậy,đúng vậy, Đế Thành phòng được hay không đều không do chúng ta, mà là đám người dã man bên ngoài kia.

- Chúng ta không muốn rụt rè, nhưng... Bốn vị Siêu Thần, hơn hai mươi vị Thần Linh!!

Ba vị trưởng lão trực tiếp quỳ gối trước mặt Cung Như Ngọc.

- Các ngươi Có ý gì? Còn muốn mở thành đầu hàng?

Cung Như Ngọc giận dữ đứng dậy, căm tức nhìn phía dưới ba vị trưởng lão.

- Đế Quân chí cao vô thượng, tuyệt đối không thể nào thỏa hiệp, nhưng cục diện bây giờ, làm cho chúng ta không thể không thỏa hiệp. Như thế nào mới có thể để Đế Quân giữ vững tôn nghiêm, lại để cho bọn người Khương Phàm lui binh? Biện pháp duy nhất chỉ có thể là...

- Là cái gì??

- Giao hài tử ra!!

- Làm càn!! Tôn nhi của Đế Quân há lại để cho các ngươi nói ném liền ném!

Cung Như Ngọc giận dữ đứng dậy.

Đầu tiên là Thiên Mệnh Thần Tôn bị giết, sau đó lại là Khương Phàm vây công Đế Thành, bây giờ ngay cả nhi tử nàng kiêu ngạo nhất đều bị giết, nàng đã hận thấu xương đối với Khương Phàm, há có thể thỏa hiệp.

Huống chi, Đế Tử chết rồi, hài tử này càng quan trọng hơn.

- Chủ mẫu, ta hiểu tâm tình của ngài. Nhưng, một khi bọn người Khương Phàm công phá tường thành, ngàn vạn con dân toàn thành này, bao gồm cả ngài, đều sẽ bị thảm tao đồ sát. Đế Quân bị bọn người Khương Phàm vây khốn, khẳng định khó mà cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đế Thành biến thành phế tích, nhìn con dân toàn quân Đế tộc bị diệt. Đến lúc đó, Đế Quân tuyệt hậu, Đế tộc liền xong rồi!!
Chương 2989 Kinh Hồn Nghĩ Cách Cứu Viện

Ba vị trưởng lão đau khổ cầu khẩn, bọn hắn là sợ thật, không chỉ là sợ mình chết rồi, càng sợ Đế tộc đi hướng hủy diệt.

Mà, nếu thật sự là nháo đến cuối cùng không chết không thôi, Đế Quân đều có thể bị thương nặng. Sau khi Đế tộc khác nhận được tin tức, khẳng định sẽ liên thủ trấn áp Đế Quân, ném vào Thương Huyền.

Đến lúc đó thì toàn xong!!

- Một đám hèn nhát, tại sao Đế tộc lại có thể có loại trưởng lão các ngươi này! Đế Thành của chúng ta là xâu chuỗi cùng hệ thống thế giới, Hỗn Loạn Pháp Tắc không tiêu tan, Đế Thành vĩnh viễn không hủy diệt. Chúng ta nhanh đến cực hạn, Khương Phàm không phải là không?

- Đế Thành lọt vào vây khốn, hệ thống thế giới nhận trùng kích, khác các Đế Quân tất nhiên có chỗ phát giác, bây giờ rất có thể đã ở trên đường.

- Chúng ta có thể đoán được các Đế Quân ở trên đường, nhưng... Theo kịp sao??

- Đúng vậy… đúng vậy, bọn người Khương Phàm có Thần cấp Không Võ, còn không chỉ một. Khương Phàm còn có Thông Thiên Tháp, bất cứ lúc nào cũng có thể lên Thiên Khải.

- Đó là một đám điên, điên từ đầu đến đuôi. Chúng ta liều điên cuồng, liều ý chí cùng hắn, thật sự là... Là... Là...... Không đấu lại.

Các trưởng lão mặc dù đang quỳ, nhưng dáng vẻ lo lắng giống như có thể nhào tới bất cứ lúc nào.

- Các ngươi muốn làm gì!

Cung Như Ngọc kinh sợ lui hai bước, ý thức được ba lão gia hỏa này giống như có ý đồ khác.

Một trưởng lão đột nhiên mặt lộ dữ tợn:

- Chủ mẫu!! Ngài phải biết, có một số việc, Đế Quân muốn làm, nhưng không thể làm! Chúng ta làm thuộc hạ, nên thay Đế Quân làm!

Cung Như Ngọc lấp lóe ánh mắt, đột nhiên hô to:

- Người đâu!! Đánh ba lão gia hỏa này ra ngoài!

- Chủ mẫu, đắc tội!

- Chúng ta là vì Đế Thành, vì truyền thừa Đế tộc!

- Đế Quân sẽ hiểu cho chúng ta.

Ba vị trưởng lão hét lớn, không để ý Cung Như Ngọc quát tháo, nhào vào phía sau tẩm cung.

Trong tẩm cung, một hài tử chừng mười tuổi đang nằm mê man trên giường, chính là hài tử của Lý Dần cùng Hứa Đan.

Cung Như Ngọc không muốn để cho hắn trải qua nguy cơ Đế Thành, để tránh tuổi nhỏ tâm lý sinh ra chất vấn đối với Đế tộc 'chí cao vô thượng', cho nên đã hạ thuốc mê cho hắn.

Ba vị trưởng lão ôm lấy hài tử, cất vào Xuyên Vân Toa chuẩn bị xong trước đó.

Tránh thoát Cung Như Ngọc dây dưa, rời khỏi cung điện, xông ra nội thành, lao thẳng đến khu ngoại thành.

Lúc này bọn người Khương Phàm đang bộc phát thế công mạnh nhất, muốn bức Đế Quân đi đến khuôn khổ.

Bắc Thái Đế Quân còn đang kiên trì, cũng không tin đám người này có thể bổ Đế Thành ra thật, có thể một mực kiên trì như vậy thật.

Tại thời khắc nguy cơ khẩn trương này, từng tiếng thét cao vút gào xuất hiện tại tường thành Nam Bộ, vừa vặn tránh khỏi Đông Nam bộ đang ác chiến, nhưng âm thanh chiến tranh quá cao, thật sự là không có người nào chú ý tới nơi này.

Ba vị trưởng lão lo lắng đối mặt, một người cắn răng ôm lấy hài tử, xông ra khỏi Đế Thành.

Cả tòa Đế Thành đều bao phủ trong cuồng triều hỗn loạn, cuồn cuộn không dứt, hủy trời diệt đất.

- Khương Phàm!! Hài tử ở đây! Mang theo hài tử, cút ra khỏi Bắc Thái đại lục...

Vị trưởng lão kia bị triều dâng nghiền ép, còn không có chạy ra bao xa đã bị vô tình vỡ nát, hắn dùng hết sức lực cuối cùng, đánh Xuyên Vân Toa ra ngoài.

Xuyên Vân Toa thuộc về Thánh Binh, tốc độ cực nhanh, giống như thiểm điện xé rách hỗn loạn, đánh về phía nơi xa.

Trước khi vỡ nát đã xông ra trọn vẹn hơn mười dặm.

Mặc dù vẫn không xa, nhưng đã đầy đủ kinh động hai bên.

Xuyên Vân Toa vỡ nát, hài tử bên trong rơi ra, suýt nữa đã bị tách rời.

Đế Quân bên trong Đế Thành chú ý tới nơi này, quả quyết ngăn chặn hỗn loạn.

Cường giả Vạn Thế bên ngoài thành bọn họ nhao nhao nhìn ra xa.

Lúc này, hai vị trưởng lão ở tường thành Nam Bộ cũng hò hét:

- Đó là hài tử của các ngươi, mang theo hắn cút ra khỏi Bắc Thái đại lục!

- Ai cho các ngươi đảm lượng dám tự tiện chủ trương!

Đế Quân ở trong chủ thành giận dữ, hỗn loạn ở Nam Bộ như ác thú xuất uyên, vô tình vỡ vụn hai vị trưởng lão kia.

- Hài tử?

- Thật hay giả?

- Bẫy chăng.

- Chơi đến thế này?

Đại Vương, Tặc Điểu và các Thánh Hoàng, cùng Khương Quỳ trong đội ngũ Thần cấp phía trước đều nhanh chóng kéo dài khoảng cách.

Sợ rằng đây sẽ là cái bẫy.

- Giữ vững thế công! Áp chế Bắc Thái Đế Quân!

Thiên Hậu đột nhiên hô to, toàn thân bộc phát kim quang, giống như là Đằng Xà nhảy vọt lên, lấy tốc độ cực hạn chống lại không gian, xông về phía hài tử.

Lấy kinh nghiệm của nàng, đây không phải là bẫy.

Cho dù là bẫy, cũng đáng buông tay đánh cược một lần. Bởi vì bọn hắn cũng đã thật đợi không kịp, lại không rút lui, một khi bị Đế Quân khác ngăn chặn, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt.

- Là hắn!!

Lý Dần lúc này lớn tiếng kêu lên đầy sợ hãi, làm cường giả Thần cấp, hắn rõ ràng đã nhận ra cảm giác huyết mạch quen thuộc.

Nhưng làm sao hắn lại tới đây đã vọt tới phía trước nhất, bây giờ còn trực diện tường thành đông nam, khoảng cách nơi đó quá xa.

Thiên Hậu đạt được xác định, tốc độ càng nhanh hơn.

- Giữ vững thế công! Như Ảnh, mang ta tới!

Phía trước nhất, Khương Phàm lớn tiếng gào thét, sôi trào liệt diễm liền muốn phóng tới Nam Bộ.

- Chàng ở lại!

Đông Hoàng Như Ảnh diễn biến đạo ngấn Không Gian, trực chỉ Nam Bộ.

Dập tắt lửa con tin, nguy hiểm nhất, huống chi là loại sự kiện đột phát này không có chút dấu hiệu lại không có kế hoạch nào, một khi Đế Quân quyết định từ bỏ hài tử thì sao?

Ai đi dập tắt lửa, ai sẽ đặt mình vào nguy cơ sinh tử.

Khương Phàm tuyệt đối không thể mạo hiểm! Tuyệt đối không thể có ngoài ý muốn!

Nếu không, Đế Quân chắc chắn không có chế ước.

Tất cả mọi người đều đặt mình vào nguy hiểm.

Nhưng Đông Hoàng Như Ảnh cũng không có một mình mạo hiểm, thời khắc bộc phát, nàng thuận tay cuốn đi Thôn Thiên Ma Hoàng, đạp vào đạo ngấn.

- Ai??

Thôn Thiên Ma Hoàng vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cưỡng bức kéo lấy phóng tới Nam Bộ.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, lựa chọn cùng ứng đối trong chớp mắt thể hiện trí tuệ cùng đảm phách khác nhau của mỗi người.

Ầm ầm...

Một lát sau, triều dâng hỗn loạn xung quanh Đế Thành lại lần nữa bộc phát, so với trước đó càng mãnh liệt hơn, càng có uy thế hủy diệt hơn.

Thời cơ, vừa lúc ở Thiên Hậu bắt lấy hài tử trong chốc lát.

Thiên Hậu ôm lấy hài tử, cùng lúc đó cũng đã làm xong tư thái phòng ngự.
Chương 2990 Vỡ Mộng

Chín cái đầu của Tổ Kỳ Lân gầm lên, dâng lên khí tức tự nhiên, cưỡng ép giao hòa cùng thế giới; Huyền Vũ trùng kích triều dâng, như là cộng minh cùng Thập Tam Hải, nhấc lên phòng ngự; Đằng Xà quay quanh, diễn biến thế giới Kim Xà, hình thành phòng ngự tuyệt đối; Kim Hống phóng thích bí lực, trùng kích xương cốt, cơ bắp toàn thân, khỏe mạnh thể phách; Kim Ô cùng Ngọc Thố bắn ra, khí tức Âm Dương bạo động, diễn sinh hình thái Bát Quái.

Tổ Thú phát uy tập thể, thôi động uy lực Thiên Hậu thẳng bức Bán Đế.

Ầm ầm...

Hỗn loạn tàn phá, nghiền nát đất trời, đế uy kinh khủng trùng kích, uy áp càn khôn.

Tổ Kỳ Lân liên hệ hình thành cùng thế giới lúc này rối loạn, phòng ngự thập tam trọng đại dương chia năm xẻ bảy, thế giới Đằng Xà bị vô tình tách rời, siêu cấp chiến khu pháp tướng thiên địa Thiên Hậu hình thành thảm tao xé rách, huyết nhục văng tung tóe, lộ ra bạch cốt âm u, ngay cả nội tạng đều bị rút lui ra ngoài.

Đau đớn trong nháy mắt, cơ hồ khiến nàng hôn mê.

Nhưng dưới sự chống cự, hỗn loạn có thể yếu bớt, Âm Dương Bát Quái chiếu ánh sáng ra xa vạn trượng, cưỡng ép hoàn thành diễn biến bên trong rối loạn, rời khỏi khỏi từ thế giới thật.

Đế Quân giận dữ, há có thể để cho ngươi mang đi truyền nhân Đế tộc.

- Thiên Hậu, ngươi ở lại cho ta!

Bắc Thái Đế Quân tự mình bước ra khỏi cung điện, xông ra khỏi Đế Thành, ngang nhiên đuổi giết chiến trường Nam Bộ.

Sóng triều hỗn loạn tàn phá ở xung quanh, hắn như là chưởng khống giả của Hỗn Loạn Pháp Tắc, bên trong rối loạn vô tận, diễn biến trật tự chân chính, trật tự hoàn toàn mới, trật tự thuộc về mình.

Đây không thể nghi ngờ là khống chế tuyệt đối áp đảo phía trên vạn pháp, càng là đã từng rung động Chí Tôn Hồng Hoang.

Bắc Thái Đế Quân hoành hành đến thâm không Nam Bộ, khóa chặt Thiên Hậu rời khỏi với hệ thống thế giới.

Keng!!

Một tiếng tranh minh, vang vọng đất trời, rối loạn càn khôn, như là truyền khắp toàn bộ thế giới, một thanh Trật Tự Thần Kiếm từ bên trong rối loạn vô tận, thành hình dưới trật tự hoàn toàn mới, thông thiên đạt địa, quang diệu vạn cổ, sát cơ lạnh thấu xương, khuấy động thâm không vô cương.

Chiến khu phá toái của Thiên Hậu ù ù tiếng vang, như là vạn thú cùng vang lên, thập đại thú văn tất cả đều bộc phát, cường thế hóa thành tuyệt thế ác thú.

Tổ Thú giao hòa, kích phát tiềm lực Đế Thú.

Trong chớp mắt, uy thế như là thần tổ vạn thú, ngự thiên ngự càn khôn Vạn Đạo.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Đông Hoàng Như Ảnh kích phát Lục Đạo truyền thừa, giao hòa cùng không gian, cộng minh cùng nhật nguyệt tinh thần, cưỡng ép vượt ngang triều dâng hỗn loạn Đế Quân nổ tung, nhét Thôn Thiên Ma Hoàng vào phía trước Thiên Hậu.

- Tiểu ny tử, ngươi là người ngoài làm chuyện người ngoài làm mà!

Thôn Thiên Ma Hoàng tức giận, lại không có cách khác, mẫu thân nó đều đã đẩy lên nơi này, không ngạnh kháng thì kẻ chết chính là hắn.

Cùng với tiếng gầm thét cuồng dã, chín mươi chín cái ma đầu bên trong Ma Giới Hoàng Đồ toàn bộ bộc phát, sôi trào ma khí ngập trời, đánh thẳng vào Thôn Thiên Ma Hoàng.

Một loại ma uy vô thượng, một loại khí tức thời gian, một loại Ma Khí Tuyệt Vọng rung động thời không, giao phó cho Thôn Thiên Ma Hoàng lực bộc phát kinh khủng.

Như là Ma tộc diễn biến hai trăm ngàn năm toàn diện lấp lóe tại thời khắc này, rối loạn mê ly, thần bí khó lường, nhưng lại tràn ngập bá uy vô tận.

Ầm ầm!!

Trật Tự Thần Kiếm thoát sinh với thế giới, nhưng lại siêu thoát với thế giới, rối loạn Vạn Đạo, càng chém chết Vạn Đạo, như là Thương Thiên tức giận, bổ về phía Thôn Thiên Ma Hoàng.

Quần ma gầm thét, ma khí đại bạo động.

Giằng co trong ngắn ngủi, Trật Tự Thần Kiếm bổ lui Ma Giới Hoàng Đồ, bổ ra Thôn Thiên Ma Hoàng, bổ về phía Thiên Hậu.

Thiên Hậu liều chết kích phát thế công, cũng tại cùng lúc đi ngược dòng nước, vạn thú hoành hành, lao nhanh trong thâm không, uy lực ngự thiên dẫn động uy lực đại đạo.

Ầm ầm!

Lại là một tiếng bạo động phá đá kinh thiên, vạn thú gào thét, đại đạo tháo chạy, Trật Tự Thần Kiếm mang theo uy lực chí cao, uy lực Chí Tôn, bổ vào trên thân Thiên Hậu biến thành cự thú.

Máu tươi vẩy ra, mang theo tiếng kêu rên linh hồn.

Thiên Hậu giống như ngọn núi lớn bay đi.

Trọng thương không chút huyền niệm.

Nhưng, Thôn Thiên Ma Hoàng cùng Thiên Hậu liên hợp chặn đánh, lại đều tránh khỏi bị Đế Quân xử tử, tránh khỏi kết quả bị trật tự trực tiếp nát bấy.

Bắc Thái Đế Quân còn muốn hung hăng kích, nhưng Khương Phàm và Hồng Hoang Thiên Long đã được Đông Hoàng Càn dẫn dắt, giết tới nơi này.

Nơi xa, bọn người Kiều Vô Hối thì cuồng dã nhào về phía Đế Thành lung lay sắp đổ.

Trong lúc nhất thời, cục diện trở nên vi diệu và phức tạp, cũng biến thành khẩn trương cùng nguy cơ.

Bắc Thái Đế Quân giãy dụa ngắn ngủi, cuối cùng vẫn lui về giữ Đế Thành.

Bọn người Kiều Vô Hối quả quyết rút lui về phía sau, kéo ra khoảng cách an toàn.

Một trận loạn chiến mắt thấy là phải mất khống chế, cưỡng bức vẽ lên bước kết thúc.

Khương Phàm hướng Đế Thành, cao giọng tuyên cáo:

- Hài tử chuyển thế, hài tử của Lý Dần, ta đều mang đi!! Bắc Thái Đế Quân, muốn thắng ta thì đường đường chính chính mà thắng, đừng có lại dùng loại thủ đoạn đạo chích ti tiện này. Lấy ra sự cao ngạo của Đế Quân ngươi, lấy ra thực lực của Đế Quân ngươi, đừng có lại sợ đầu sợ đuôi, đừng có lại lo lắng trùng điệp.

- Ba năm sau khi đến Đăng Thiên Kiều, chúng ta quyết thắng thua, định sinh tử! Mặc kệ các ngươi là đơn đấu từng kẻ hay là liên thủ vây bắt, Khương Phàm ta đều tiếp lấy!!

Khương Phàm chỉ Đế Thành phía xa, làm một cái thủ thế tuyên chiến, mang theo Hồng Hoang Thiên Long và đám người liên tiếp lui về phía sau, cho đến khi triệt để không nhìn thấy Đế Thành, nhanh chóng dung nhập hư không, rút lui khỏi Bắc Thái đại lục.

Đế Quân âm trầm sắc mặt, dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhưng không có lại truy kích đi qua.

- Đế Quân? Bọn hắn đi! Bọn hắn đi rồi!

Cung Như Ngọc tóc tai bù xù đứng tại trước điện, ngước nhìn Đế Quân cao cao tại thượng trong mắt của nàng, trong ánh mắt đung đưa vẻ chờ mong, mê mang cùng lo lắng.

- Đi.

- Ngài... Không đuổi sao?

- Không đuổi.

Trận kịch chiến này để hắn rõ ràng nhận thức được thực lực của Khương Phàm và đám người kia, nếu thật sự là đều bức đến ngươi chết ta sống, bọn người Khương Phàm nhất định thương vong thảm trọng, nhưng hắn cũng có thể bị thương nặng, bây giờ chỉ sợ Bạch Hổ Đế Quân cùng Hắc Ma Đế Quân đã ở trên đường.

Đến lúc đó chắc chắn để bọn hắn kiếm tiện nghi, đồ sát Khương Phàm dư bộ chồng chất vết thương, sau đó nhắm đầu mâu ngay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK