- Xử lý? Đại trưởng lão lúc nào lại lạc quan như vậy rồi? Giết vào nơi đó, còn có Sí Thiên giới nữa!
Một thiếu niên mặt trắng đứng ở cách đó không xa, tùy ý quan sát đến cảnh sắc thần kỳ trong cái khe.
- Chỉ cần có thể công phá vết nứt, các cường giả hoàng tộc hoàng đạo có thể chen chúc vào, đó cũng không phải đội hình mười Thánh Linh, mà là mấy chục đến gần trăm vị Thánh Linh, càng đừng đề cập Bán Thánh cùng Niết Bàn cảnh.
- Đến lúc đó Khương Phàm Thiên Hậu muốn chạy trốn về Sí Thiên giới, không có đơn giản như vậy. Coi như tiến vào, Sí Thiên giới cũng chỉ là một không gian mà thôi, không có tấm chắn thiên nhiên như Luân Hồi bí cảnh này, đến lúc đó các phương lần nữa liên thủ, cũng rất dễ dàng giết đến!
- Mấy chục đến trên trăm vị Thánh Linh? Không nên nghĩ đến đơn giản như vậy. Giáo chủ, điện chủ mười hai hoàng đạo đa số đều tiến về hải vực đuổi bắt ngọc tỉ truyền quốc, còn cần đầy đủ cường giả trấn thủ bản bộ, để phòng bi kịch như sự kiện Vạn Đạo tái diễn, cường giả bọn hắn có thể điều động, không thể nào quá nhiều.
- Đương nhiên, cũng không phải không có hi vọng, chỉ cần tất cả hoàng đạo quyết định lui chi đội Thiên Khải về, tất cả hoàng tộc lại toàn diện tham dự, vẫn có thể có phần thắng.
Người đang nói chuyện chính là phó giáo chủ thứ ba của Vạn Đạo Thần Giáo triệu hồi từ Thiên Khải về, Sở Phong Trần.
Hắn là truyền nhân được Giáo Tôn tự mình bồi dưỡng, mặc dù là phó giáo chủ thứ ba, nhưng độ cao của bối phận, đều muốn áp đảo phía trên giáo chủ, cho nên đối với bất cứ kẻ nào trong thần giáo hắn cũng đều không khách khí.
Đại trưởng lão không có so đo cùng Sở Phong Trần, bình tĩnh nói:
- Mặc dù không biết tình huống bây giờ tại Thiên Khải chiến trường, nhưng tất cả hoàng đạo hẳn là sẽ lui cường giả từ Thiên Khải về. Chuyện này không chỉ bởi vì bây giờ Khương Phàm đã dần dần trở thành uy hiếp, càng quan trọng hơn là đế cốt kích thích!
- Tất cả hoàng tộc sẽ toàn diện tham dự, đối bọn hắn mà nói, Luân Hồi bí cảnh chính là cái siêu cấp bảo khố. Bên trong không chỉ có tài nguyên của Vạn Đạo chúng ta, mà còn có đế cốt của Khương Phàm, còn có... Sí Thiên giới!
Dịch Thương Đồ chậm rãi gật đầu:
- Sí Thiên giới là hoàng tộc Đan Đạo, bên trong trữ lấy đan dược rộng lượng, còn có dược liệu đếm tới hàng tỷ. Bình thường tất cả hoàng tộc đều tôn trọng bọn hắn, không có người nào sinh ra ý khác, nhưng bây giờ, bọn hắn nhất định phải tự chịu diệt vong, sẽ biến thành thịt mỡ trong mắt tất cả hoàng tộc.
Đại trưởng lão nói:
- Ta to gan mong muốn, chiến tranh tất nhiên sẽ bộc phát trong vòng nửa tháng. Không chỉ có hoàng tộc hoàng đạo sẽ toàn bộ vượt lên đến, mà số lượng Thánh Linh cũng sẽ đạt tới chừng một trăm. Một tháng trở lên, nhất định có thể giết vào Luân Hồi bí cảnh. Nhiều nhất mười ngày, Sí Thiên giới cũng sẽ bị công phá.
Dịch Thương Đồ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chiến ý dâng cao:
- Chờ chiến tranh bộc phát, chúng ta phải đội lên phía trước, để các phương nhìn thấy quyết tâm báo thù của Vạn Đạo Thần Giáo chúng ta, cũng phải để bọn hắn nhìn thấy Vạn Giới Môn...
Đúng vào lúc này, một mảnh cường quang hừng hực đột nhiên bộc phát ở phương xa, rọi khắp hàng ngàn hàng vạn vết nứt tại Xích Chi đại liệt cốc.
Dịch Thương Đồ khẽ nhíu mày, đang cảm thấy kỳ quái, cường quang trong nháy mắt đã đánh tới, đánh xuyên vách núi thật dày, thẳng tới trước mặt hắn.
Bành!!
Phó giáo chủ Dịch Thương Đồ vừa mới ngưng tụ con ngươi, cường quang trong nháy mắt đã xâu thể.
Huyết nhục văng tung tóe, linh hồn bị chôn vùi!
Chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!
Thời điểm bọn người Đại trưởng lão giật mình trước nguy hiểm đều theo bản năng lui lại, sau đó liên tiếp cứng lại ở đó, kinh hồn khó định.
Thế nào??
Dịch Thương Đồ đâu??
Biến mất??
Ầm ầm...
Dịch Thương Đồ chết thảm, cánh cửa không gian phong ấn trong thân thể nương theo cường quang cuồn cuộn, ầm vang đứng vững.
Bảo bối, đang ở trên thân, nhưng Dịch Thương Đồ ngay cả cơ hội dùng đều không có.
Đại trưởng lão và đám người thoáng hoàn hồn, bỗng nhiên biến sắc.
Sát Sinh Tiễn?
Đám hỗn đản tổ sơn kia còn không có từ bỏ sao?
- Phó giáo chủ!!
Lỗ Dương gào lên đau xót, đây chính là phó giáo chủ thứ hai của bọn hắn, cường giả tiếp cận Thánh Vương, vậy mà khuất nhục chết như thế rồi?
Sở Phong Trần quả quyết muốn đi khống chế Vạn Giới Môn, lại bị Đại Tư Tế trầm mặc ở bên cạnh ngăn lại:
- Ngài chỉ là cao giai Niết Bàn cảnh, vẫn chưa tới Thánh Linh cảnh, không có cách nào phát huy ra thực lực chân chính của Vạn Giới Môn, vẫn là do lão phu tới.
Sở Phong Trần khẽ nhíu mày, do dự mãi nhưng vẫn từ bỏ.
Bây giờ không phải là thời điểm tranh đoạt bảo vật, bảo mệnh quan trọng hơn.
- Nhanh nhanh nhanh.
Lỗ Dương thống lĩnh lo lắng thúc giục, sợ Sát Sinh Tiễn ngay sau đó sẽ đánh vào trên người hắn.
Đại Tư Tế tiếp quản Vạn Giới Môn, phóng thích bình chướng không gian Vạn Đạo, triệt để cầm giữ nơi này.
Sắc mặt của bọn người Đại trưởng lão rất khó coi, hô hấp lộn xộn.
Quá đột nhiên.
Chết tiệt, quá đột nhiên.
Mẹ nó, quá đột nhiên.
Bọn hắn đang trò chuyện thật tốt, bất chợt lại bị một tiễn bắn tới.
Đường đường là phó giáo chủ vậy mà cứ chết đi như thế?
Giống như là đang nằm mơ!
- Thật ở đây sao, không biết có chết hay không.
Khương Phàm cưỡi Kim Bằng phi nhanh trong vết nứt đen kịt, nhìn qua cường quang xẹt qua đỉnh đầu, nghe ngoài vài trăm dặm truyền ra tiếng oanh minh ong ong, hắn đã biết đội ngũ Vạn Đạo Thần Giáo quả nhiên trốn ở chỗ này.
- Đây chính là Sát Sinh Tiễn sao, thật kích thích, lại đốt thêm mấy tấm.
Tặc điểu hưng phấn đến mức mặt mũi tỏa đầy ánh sáng, chỉ là bộ dáng hóa thân thành Khương Phàm, để phần hưng phấn này có vẻ hơi hèn mọn.
- Mặc kệ đánh lén có thành công hay không, nơi đó khẳng định là đã mở ra Vạn Giới Môn, không cần thiết lại phóng thích mũi tên thứ hai, chờ ngày nào đó tâm tình không tốt lại đốt giấy.
Khương Phàm thu giấy vàng lại.
Tặc điểu nhún nhún vai, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Khương Phàm, con mắt đi lòng vòng, nhỏ giọng hỏi:
- Còn có đế huyết không?
- Không có.
- Một giọt cũng bị mất??
- Đều đưa cho tổ sơn.
-...
Tặc điểu hạ miệng, nhìn tâm tình Khương Phàm hỏng bét, cũng không nói thêm lời.
- Khương Qua hẳn là bị ngộ hại. Nhưng... Hắn là bị giết ở đâu, lại là bị ai giết?
Khương Phàm ngồi ở trên lưng Kim Bằng, chau mày, tự lẩm bẩm.
- Khương Qua xông xáo thiên hạ mấy chục năm, từ lục địa liên chiến hải vực, thân kinh bách chiến, năng lực sinh tồn cực mạnh, hắn cũng biết rõ ý nghĩa quan trọng của đế cốt, hẳn là sẽ vô cùng cẩn thận mới đúng.
Chương 1942 Quả thật có biến
- Hắn không nên ngộ hại chứ!! Hắn còn cưỡi Long Lân Lôi Mã, tốc độ kia đủ để chống lại cùng võ giả không gian. Long Lân Lôi Mã đã dùng qua Thánh Linh tại Luân Hồi bí cảnh, lại dùng đế huyết, không chỉ có thể tăng lên cảnh giới, còn có thể thăng hoa huyết mạch, tốc độ cũng liền nhanh hơn.
Khương Phàm dùng sức lau trán, làm sao đều không nghĩ ra tại sao Khương Qua lại bị ngăn chặn, đồng thời còn bị sát hại.
Liền xem như bị phát hiện, Khương Qua và Lôi Mã cũng đều có thể tiếp tục dùng đế huyết, kích phát tiềm lực, ngay cả Thánh Vương đều có thể liều một phen.
- Là ta bỏ sót cái gì sao? Hay là nói Khương Qua vừa mới rời khỏi Thượng Thương cổ thành liền bị tập trung vào?
Khương Phàm ép buộc mình phải tỉnh táo lại, nằm ngửa đến trên lưng rộng rãi của Kim Bằng, mặc cho cuồng phong gào thét ở xung quanh, cảnh tượng nhanh chóng xẹt qua trong ánh mắt.
Đột nhiên... Khương Phàm khẽ nhíu mày, nghĩ đến một vấn đề.
- Bọn hắn hẳn là rất cẩn thận, cũng hẳn là có thể hất ra đuổi bắt, lý do duy nhất bị tiếp cận cùng vòng vây chỉ có một cái... thời điểm Long Lân Lôi Mã đột phá!!
Khương Phàm hô ngồi xuống, ánh mắt lấp lóe:
- Kim Bằng, tiến về Trung Vực! Tìm kiếm khu vực rừng rậm phía tây Thượng Thương cách đó hai, ba vạn dặm!
Kim Bằng lấp lóe cường quang, nhanh chóng lao vùn vụt trong cái khe thâm cốc.
Nó sinh ra chính là bán huyết, đối với bộ tộc Kim Sí Đại Bằng mà nói đã vô cùng tôn quý, sau này được Thiên Hậu điều dưỡng, trình độ thuần khiết của huyết mạch đã đạt tám phần trở lên, có được tiềm lực bước lên Thánh Linh.
Cảnh giới bây giờ tại Niết Bàn cảnh tam trọng thiên, tốc độ thật nhanh.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, sau khi Khương Phàm rời khỏi bảy ngày, đã có chuyện xuất hiện để bọn người Thiên Hậu phấn chấn.
Địa Ma Thụ không phụ chờ mong, tấn cấp cảnh giới Thánh Vương!
Bất luận là quy mô hay là khí thế, đều giống như được tăng cường gấp bội.
Bá Vương và các Thánh Linh cùng Bán Thánh của Sí Thiên giới bắt đầu phối hợp Địa Ma Thụ, diễn luyện phòng ngự.
Bọn hắn đều không có trải qua chiến tranh chân chính, cũng không có loại tín niệm cùng cuồng tính thề sống chết kia, cho nên Thiên Hậu đều an bài bọn hắn vào nơi này, do Địa Ma Thụ phụ trách chủ công, bọn hắn chỉ cần xen lẫn trong bên trong phát khởi thế công là được.
Sau đó trong vòng vài ngày, Khương Quỳ dung hợp đế cốt, dẫn đầu hoàn thành đột phá, linh văn biến đổi, cảnh giới tăng lên, lấy Sa Đọa Minh Hoàng chấn kinh Luân Hồi bí cảnh.
Sau khi Long Cốt Cự Ngạc dung hợp Chí Tôn Long Giác, toàn diện thức tỉnh uy lực hài cốt Cự Long, bước lên Thánh Linh cảnh.
Kim Hống, Luân Hồi Huyết Sư, Địa Long, toàn lực bồi dưỡng Bán Thánh, cũng đều sau khi được phân phá huyết hồn Thánh Vương, biến đổi huyết mạch, tăng lên cảnh giới, tiến vào Thánh Linh cảnh.
Ngoài ra còn có càng nhiều Niết Bàn cảnh đột phá, tiếp tục để bầu không khí bên trong Luân Hồi bí cảnh phấn chấn.
Trong lúc vô hình, để bọn hắn tăng lên tín niệm thủ vững đến cùng.
Tháng năm hạ tuần(*),đội ngũ hoàng đạo trước đó phụng mệnh lùng bắt Khương Phàm lần lượt tiến đến Luân Hồi bí cảnh, ngoài ra còn có rất nhiều đội ngũ hoàng tộc cùng cường tộc khác.
(*) Tương đương từ ngày 21 đến ngày 30.
Bọn hắn lấy được chỉ lệnh là lập tức tiến công, cho nên đang sau khi tiếp xúc cùng bọn người Sở Phong Trần, tại ngày cuối cùng của tháng năm, đã bắt đầu phát khởi tấn công mạnh.
Ai cũng muốn giết đi đến trước hết nhất, ai cũng đều muốn lấy được càng nhiều bảo vật, nhưng giữa hoàng đạo rất không tín nhiệm lẫn nhau, cho nên đương nhiên chia làm tam bộ phân.
Cưỡng ép tiến lên từ ba vết nứt, triển khai tấn công mạnh đối với Luân Hồi bí cảnh.
Nhưng, Cửu U thâm không nguy hiểm hơn tưởng tượng của bọn hắn.
Vạn Giới Môn chọn vết nứt kia, đúng lúc là do Luân Hồi Huyết Sư khống chế.
Mặc dù bọn hắn người đông thế mạnh, tập kết rất nhiều Thánh Linh, nhưng Luân Hồi Huyết Sư có thể khống chế luân hồi, tiếng gầm gừ kinh khủng khuấy động bóng tối vô tận, để Vạn Giới Môn như con thuyền nhỏ rơi vào mưa to gió lớn, ba phen mấy bận đều muốn lật úp.
Các cường tộc như Thao Thiết Yêu tộc, Thiên Cực giới, Thái Cổ Thần Miếu cầm đầu, thì đâm đầu vào vết nứt bị Địa Ma Thụ đóng giữ, uy lực Thánh Vương kinh khủng chấn động thâm không, hơn mấy ngàn vạn sợi rễ già, dây leo như Cự Long cuồng kích Cửu U, suýt chút nữa đã để chi đội ngũ này trực tiếp luân hồi chuyển thế.
Nhưng Thiên Hậu nơi đó lại không có vận tốt như vậy, dù sao cũng là chiến trường chính, cũng là chiến trường chỉ có thể ngạnh kháng.
Bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác xâm nhập vào bằng vũ khí đặc thù, đi ngang qua Cửu U thâm không, giết tới bọn hắn nơi này, sau đó lấy mạng đổi mạng.
Tuy nhiên bọn hắn nơi này cũng đã chuẩn bị đầy đủ cường giả, sáu vị Thánh Linh, mười bảy vị Bán Thánh, mấy trăm vị Niết Bàn cảnh, còn có số lượng lớn thánh cốt cùng xương Bán Thánh, năng lượng kinh khủng giống như là sóng triều, điên cuồng trút xuống phía Luân Hồi thâm không.
- Chính là ở chỗ này.
Đầu tháng sáu, Khương Phàm cưỡi Kim Bằng vọt mấy chục vạn dặm núi sông, tìm được chiến trường đêm đó.
Từ trên cao quan sát xuống, chiến trường phía dưới thật sự quá bắt mắt, giống như là vết sẹo cưỡng bức kéo ra vài trăm dặm trong rừng rậm mênh mông.
Thời điểm Khương Phàm nhìn thấy cảnh này, lòng đều chìm đến đáy.
Đã có chiến trường liền mang ý nghĩa Khương Qua thật sự đã bị vây bắt.
Giờ khắc này, thậm chí Khương Phàm càng muốn Khương Qua mang theo đế cốt chạy đi, mà không phải chết ở nơi này.
Tặc điểu thầm nói:
- Nơi này cách Thượng Thương cổ thành khoảng chừng hai vạn dặm.
- Khương Qua vì để có thể càng nhanh chóng trở về, cũng vì để tại thời điểm gặp được ngoài ý muốn có thể phản ứng tốt hơn, sớm để Lôi Mã đột phá ở chỗ này. Ta đoán, hẳn là thời khắc mấu chốt khi Lôi Mã đột phá đã bị đánh lén. Bằng không chủ tớ bọn hắn bằng vào đế huyết, liên thủ liều mạng, hẳn là có thể chạy đi.
Sắc mặt Khương Phàm trở nên nghiêm trọng, thả người từ trên thân Kim Bằng nhảy xuống hơn vạn mét, rơi vào trong phế tích.
Nơi này đã an tĩnh hơn rất nhiều, yêu thú chiếm cứ trước đó đều đã cướp đoạt sạch sẽ, chỉ có một số nhỏ còn lang thang ở nơi này.
Khương Phàm nói:
- Lão tặc, Kim Bằng, các ngươi đến trong rừng rậm đi dạo, liên hệ cùng mãnh cầm linh điểu, nhìn xem còn có ai nhớ đến tình huống lúc ấy không.
- Đúng rồi, chiến đấu thảm liệt như vậy, khẳng định hấp dẫn rất nhiều Yêu thú chú ý. Tiểu Kim, nhanh...
Tặc điểu cưỡi lên Kim Bằng liền muốn rời khỏi.
- Tự mình bay đi, đồ hàng giả.
Chương 1943 Ký ức trong rừng rậm
Kim Bằng bỗng nhiên hất nó ra, tự mình vọt vào trong rừng rậm tìm kiếm những mãnh cầm có linh trí.
- Ai nha!! Tính tình còn không nhỏ!!
Tặc điểu trợn trắng mắt, hàng giả? Đại gia là thế thân!
Khương Phàm yên lặng đi tại trong phế tích, hô hấp lấy không khí nóng rực, cho dù cách nửa tháng, vẫn có thể cảm nhận được năng lượng lưu lại Phượng Hoàng ở bên trong.
Phế tích tung hoành mấy trăm dặm, có thể thấy được chiến trường thảm liệt lúc ấy.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến Khương Qua tuyệt vọng cùng không cam lòng ngay lúc đó.
Cái chết cùng thất bại như vậy, đối với người cao ngạo như Khương Qua mà nói, không thể nghi ngờ chính là sỉ nhục.
Nhưng, vùng rừng rậm này vô cùng tươi tốt, cũng không phải thẳng tắp đến hướng tây, mà là chếch đi đến hướng bắc hơn ba ngàn dặm, theo lý mà nói nên tính là một vị trí ẩn nấp.
Lúc ấy khẳng định Khương Qua cũng là vô cùng cẩn thận.
Ai có thể tinh chuẩn khóa chặt đến nơi đây, ai có thể không một tiếng động vây bắt hắn.
- Có biến!! Có biến!!
Không đến một giờ, tặc điểu liền vỗ cánh uỳnh uỵch vội vã trở về:
- Man Hoang Chiến tộc!!
Khương Phàm cau chặt lông mày:
- Man Hoang Chiến tộc?
- Là Man Hoang Chiến tộc vây bắt Khương Qua.
- Ngươi xác định??
- Ta đều đã xác nhận qua cùng ba linh điểu, bọn chúng đều nói khuya hôm đó có lôi triều chiếm cứ ở chỗ này, hẳn là Long Lân Lôi Mã đang bế quan. Tại thời khắc quan trọng nhất, không gian đột nhiên sụp đổ, ba con quái vật cao mấy chục mét, mọc ra hai cánh giết ra đến, dựa theo miêu tả, rất có thể chính là Man Hoang Chiến tộc!
- Ba Thánh Linh?
Khương Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, Man Hoang Thánh Linh không chỉ có nhanh nhẹn, dũng mãnh, hiếu chiến, mà còn có thể khống chế không gian, trách không được Khương Qua gánh không nổi.
Chờ chút!
Khương Phàm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Lúc đó nghênh chiến truyền nhân Man Hoang Chiến tộc tại Đọa Lạc Thiên Quốc, giống như đã cảm nhận được qua đế uy.
Chẳng lẽ là Man Hoang Thánh Linh lần theo khí tức đế huyết tìm tới?
Tặc điểu nhìn Khương Phàm:
- Còn ôm hi vọng không? Đây chính là Man Hoang Chiến tộc.
Khương Phàm đứng tại chỗ, sắc mặt u ám, đúng vậy, đây chính là Man Hoang Chiến tộc!
Cho dù ở kiếp trước, hắn không nguyện ý trêu chọc nhất chính là đám ma quái Man Hoang độc bá Đông Bắc kia, ngay cả thời kỳ huy hoàng nhất của Vạn Thế Thần Triều, Thương Huyền cộng tôn, hoàng đạo thần phục, cũng chỉ có nơi đó lạnh nhạt đối đãi.
Khương Phàm biết rõ nơi đó nguy hiểm, cũng biết rõ đám quái vật kia khủng bố.
Tưởng tượng lúc Vạn Thế Thần Triều mới bắt đầu thế chân vạc, Tu La từng suất chúng ngũ chinh Man Hoang, kết quả hai thua ba hòa, cuối cùng bức bách tình thế nguy hiểm tại Thiên Khải chiến trường, cùng cục diện mẫn cảm của Thương Huyền, sau khi thương nghị cùng Thiên Hậu, đã bí mật ký kết điều ước hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau.
Không nghĩ tới, vậy mà lại đối mặt cùng Man Hoang Chiến tộc.
Bây giờ Khương Phàm thật đúng là không có thực lực, cũng không có lực lượng, đến vùng đất Man Hoang cưỡng đoạt đế cốt.
Nhưng, Khương Qua và Long Mã chết trên tay bọn họ, thay đổi tình cảnh đế cốt bị bọn hắn cướp đi, thù này thực sự nuốt không trôi.
Tặc điểu khuyên nhủ:
- Chuyện đã qua đi một tháng, đế cốt hẳn là đều đến tổ địa Man Hoang Chiến tộc, nói không chừng cũng đã bắt đầu dùng, vẫn là đừng kiên trì.
Khương Phàm nhắm lại mắt, dùng sức nắm tay:
- Đi Man Hoang!
- Ngươi muốn làm gì? Chịu chết sao!!
- Cùng bọn hắn nói chuyện.
- Nói chuyện gì? Bàn bạc làm sao ăn ngươi, hay là hấp, là bỏ vào dầu chiên?
- Nghĩ biện pháp thu hồi đế cốt, cho dù là một cái! Việc cấp bách, nhất định phải thủ vững ở Luân Hồi bí cảnh!
Khương Phàm ngồi vào trên mặt đất, một bên suy nghĩ cách đàm phán cùng Man Hoang Chiến tộc, một bên chờ đợi Kim Bằng trở về.
Nhưng, Kim Bằng lại biến mất, cho đến khi trời tối cũng chưa trở lại.
Khương Phàm lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mang theo tặc điểu tìm kiếm khắp nơi, nhưng mãi vẫn không tìm được bóng dáng Kim Bằng.
Cho đến ba ngày sau, Kim Bằng trở về.
- Ngươi đã đi đâu?
Khương Phàm sốt ruột, Kim Bằng là khế ước thú đầu tiên của Thiên Hậu, tình cảm thâm hậu, nếu quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn thực sự không biết nên bàn giao thế nào.
Kim Bằng mở miệng nói tiếng người:
- Lúc ấy vây bắt Khương Qua chính là ba Man Hoang Thánh Linh, Lôi Mã chết ngay tại chỗ, nhưng sau khi Khương Qua liên tiếp huyết chiến, quả thực là đã chém giết toàn bộ ba Man Hoang Thánh Linh.
Khương Phàm vừa mừng vừa sợ:
- Khương Qua thắng?? Vậy hắn đâu rồi!!
Tặc điểu có chút há mồm:
- Ngươi tra từ chỗ nào? Sao ta không có tra được?
Kim Bằng nói:
- Trận chiến đấu ngay lúc đó vô cùng thảm liệt, tác động đến mấy trăm dặm, số lượng lớn chim thú đều chạy trốn, cơ hồ không có người nào biết chuyện sau cùng. Nhưng, sau khi ta truy tra ba ngày, đã từ một linh điểu nhận được tin tức.
- Trước khi chiến đấu bộc phát, cũng chính là trước lúc Lôi Mã bắt đầu đột phá, một nữ tử đã tập trung vào nơi này. Chuyện sau đó, ta thực sự không có tra được. Nhưng, chuyện xảy ra sau ba ngày, lại có một quái vật, cũng chính là cường giả Man Hoang Chiến tộc giáng lâm, ở chỗ này đã điều tra nửa ngày sau đí thì rời khỏi.
Khương Phàm cau mày, tâm tư lấp lóe.
Chẳng lẽ là nữ tử kia mang Khương Qua đi?
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Khương Qua giết tới cuối cùng khẳng định là đã vận dụng đế cốt, mà ba Thánh Linh Man Hoang lại vận dụng 'Chiến Thần Phẫn Nộ', mượn lực của cường giả cấp bậc Thánh Vương.
Như vậy, sau khi tên Man Hoang Chiến tộc kia giáng lâm, hẳn là Thánh Vương bị mượn dẫn năng lượng.
Khương Phàm trầm giọng hỏi:
- Ngươi xác định là một nữ tử?
Kim Bằng bảo đảm nói:
- Ta đã cẩn thận điều tra, đúng là nữ tử.
Khương Phàm nghiêm túc nói:
- Ý của ta là, một? Mà không phải còn có những cường giả khác, chỉ có một mình nàng? Tin tức này rất quan trọng.
Tặc điểu kỳ quái:
- Có cái gì không giống nhau sao?
Khương Phàm lắc đầu:
- Một nữ tử, tin tức này rất kỳ quái. Nếu như các chi đội lùng bắt của hoàng tộc, hoàng đạo, hẳn là xuất động thành đàn, cuối cùng hẳn là Khương Qua đã bị bọn hắn bắt đi. Chỉ có một người mà nói, hoặc là thế lực bình thường, hoặc là tán tu. Nhưng, Khương Qua là Thánh Linh cảnh, còn mang theo đế cốt, tán tu bình thường không tới gần được.
Tặc điểu đảo con mắt đi lòng vòng, giống như thật sự có đạo lý như thế.
- Ta lại điều tra thêm tra. Trong rừng rậm có rất nhiều Yêu thú, khẳng định còn có nhớ.
Kim Bằng vỗ cánh bay lên không, biến mất trong rừng rậm.
- Ba ngày!! Ba ngày sau tập hợp ở chỗ này!
Khương Phàm cũng xông vào rừng rậm, tìm kiếm Yêu thú có linh trí.
Chương 1944 Nghê Thường Cổ Thành
Ba ngày sau!
Tặc điểu trở lại phế tích đầu tiên, nhưng Khương Phàm cùng Kim Bằng đều chưa có trở về đúng hạn.
Cho đến đêm khuya, Kim Bằng, Khương Phàm đều lần lượt trở về.
Tin tức tập hợp, tin tức đạt được càng tinh xác.
- Trước khi Man Hoang Thánh Linh giáng lâm, một nữ tử đã đứng ở bên ngoài mấy trăm dặm. Lại không có tra được tin tức còn có những cường giả khác ẩn núp tại gần đó.
- Trong lúc chiến tranh bộc phát, nữ tử từ đầu đến cuối vẫn đứng ở nơi đó, không hề rời khỏi. Nói rõ nữ tử không sợ loại chiến đấu khủng bố kia, cũng có thể chống đỡ được uy lực và năng lượng lượng Thánh Linh cuồn cuộn.
- Nữ tử biến mất sau khi chiến tranh kết thúc, chờ thời điểm đám Yêu thú xông vào phế tích tìm kiếm thi cốt bảo bối, nữ tử cùng Khương Qua đều không có ở đây. Nói rõ nữ tử đã mang Khương Qua đi.
- Thời điểm đám Yêu thú xông vào phế tích, Thánh Linh bị giết hại cùng thịt nát có ở đầy đất, có Man Hoang Thánh Linh, còn có Phượng Hoàng. Nói rõ nữ tử này không để ý đến bảo vật, chỉ đi đến chỗ Khương Qua. Cũng nói rõ nữ tử này không phải tán tu bình thường, khinh thường đụng thánh cốt. Cũng có thể là cố ý để lại, tránh bị Man Hoang Chiến tộc lần theo huyết nhục truy xét đến nàng.
Khương Phàm yên lặng đi tại trong phế tích, nhíu mày suy nghĩ.
Một nữ tử hành động đơn độc, một nữ tử có thể chống đỡ được năng lượng hồn chiến của Thánh Linh.
Một nữ tử không có giết Khương Qua, một nữ tử có thể nhịn được thánh huyết thánh khu dụ hoặc.
Nếu như lúc ấy thương thế Khương Qua rất nặng, cơ hồ sắp chết, thân phận nữ tử không dễ đoán.
Nếu như lúc ấy Khương Qua còn có dư lực, có thể vận dụng đế cốt liều mạng, nữ tử có thể tiếp cận Thánh Vương, thậm chí là Thánh Vương.
Khương Phàm cưỡi Kim Bằng:
- Xuôi nam! Nghê Thường cổ thành!
Tặc điểu chui lên:
- Nghê Thường cổ thành? Lão bà kia của ngươi?
Khương Phàm đảo mắt qua một cái, tặc điểu liền ngậm miệng, trung thực im lặng.
Kim Bằng vỗ cánh bay lên không, thẳng đến tổng bộ Nhân Gian Ngục, chỗ của Thiệu gia là Nghê Thường thành.
Tại lúc Khương Phàm khải lần nữa khởi hành xuôi nam, chiến tranh ở Luân Hồi bí cảnh đã toàn diện thăng cấp.
Theo càng ngày càng nhiều Thánh Linh hoàng tộc đến, ba vết nứt đều tiếp tục tăng cường thế công, không chỉ có đảo loạn Cửu U thâm không, cũng tạo thành áp bách nặng nề cho Luân Hồi bí cảnh.
Ngày mùng bảy tháng sáu, chi đội đầu tiên rút về từ Thiên Khải, tức là thống soái Thiên Khải - Cửu Lê Thần Cung, ép tiến vào vết nứt Trung Bộ, nghênh chiến Địa Ma Thụ.
Cho dù có Cửu U thâm không ngăn cản, Địa Ma Thụ đều suýt chút nữa tan tác.
Nhưng được chư vị Thánh Linh Bán Thánh Sí Thiên giới điên cuồng phối hợp, quả thực đã đánh được thống soái Cửu Lê ra khỏi Cửu U thâm không.
Ngày mùng chín tháng sáu, chi đội của hai đại hoàng đạo Thiên Khải là Thái Cổ Thần Miếu và Thiên Cực giới, lần lượt kéo đến, sau khi hai bên liên thủ, vùi đầu vào vết nứt thứ ba chiến đấu thảm thiết nhất.
Thiên Hậu ngang nhiên hạ lệnh, dẫn bạo toàn bộ, cũng chính là hai mươi chín thánh cốt, đang ở chỗ hai vị Thánh Vương giết tới trước đó.
Hai mươi chín khối thánh cốt, không thua gì mười vị Thánh Linh tự bạo, năng lượng hủy diệt triệt để hoắc loạn Cửu U thâm không, hình thành pháp tắc triều dâng kinh khủng.
Hai vị Thánh Vương hoàng đạo tuyệt đối không nghĩ tới Luân Hồi bí cảnh lại phản kích điên cuồng như vậy, còn chưa bắt đầu hung tàn liền bị pháp tắc triều dâng bao phủ, thảm tao lưu vong.
Ngay cả Bảo khí trấn tộc cùng số lượng lớn Thánh Linh Bán Thánh đều bị trọng thương, tử thương hơn phân nửa.
Đòn tiến công phía ngoài thoáng đình trệ, ngay cả thống soái của Cửu Lê Thần Cung đều tạm thời dừng tấn công.
Nhưng bây giờ bên trong Luân Hồi bí cảnh lại không vui mừng nổi, dù sao hai mươi chín khối thánh cốt đó cũng là ỷ vào quan trọng của bọn hắn.
…
Nghê Thường thành, tọa lạc nơi sâu nhất trong ‘rừng rậm huyết hoàn’, là rừng rậm trứ danh tại Nam Bộ, chiếm diện tích khổng lồ, cấu tạo càng rộng rãi bao la hùng vĩ.
Nơi đó không phải trực tiếp xây ở trong rừng rậm, mà kiến tạo ở giữa không trung, do mười tám ngọn núi cao giơ cao nâng lên, giống như người khổng lồ đang kéo lấy đại thành rộng rãi, hình ảnh cực kỳ đánh vào thị giác.
Làm chỗ ở tổng bộ của Chúa Tể dưới mặt đất tại Trung Vực Nam Bộ, Nghê Thường thành tựa như vùng đất triều thánh trong lòng vô số sát thủ, cũng là nơi cực kỳ nguy hiểm trong lòng của vô số người, càng là nơi một ít cường tộc đại phái đến bí mật giao dịch.
Tóm lại, thanh danh của Nghê Thường thành tại Trung Vực Nam Bộ, không kém gì một ít hoàng thành hoàng tộc.
Gần đây càng là bởi vì truyền ngôn về ‘hoàng phi kiếp trước’ để Thiệu gia thậm chí Nghê Thường thành nhận càng nhiều chú ý.
Khương Phàm chui vào huyết hoàn rừng rậm, ngừng lại ở một chỗ cách Nghê Thường thành trăm dặm.
- Đi đến sao?
Tặc điểu nằm ở bên cạnh, nhỏ giọng lặng lẽ hỏi.
- Không nôn nóng.
Khương Phàm nhìn qua Nghê Thường thành xa xa, lông mày có chút kéo lên.
- Ngươi từ từ chuẩn bị, điều chỉnh tốt trạng thái. ừm... Không được thì tắm trước? Ta chỗ này có vài y phục thanh tao, thay đổi thử một chút?
- Im miệng!!
- An tâm đi, ta sẽ không ra ngoài nói lung tung, cũng là vì Luân Hồi bí cảnh nha.
Tặc điểu quay đầu, nhắc nhở Kim Bằng:
- Ngươi cũng đừng nói lung tung cùng chủ tử ngươi, thật muốn hỏi tới liền nói hắn làm trận giao dịch trước mặt thê tử, hắc hắc, một trận giao dịch liên quan đến mấy trăm triệu…
Kim Bằng cúi mí mắt một cái, lạnh lùng phớt lờ hắn.
Tặc điểu trợn trắng mắt:
- Không thú vị.
Khương Phàm cau mày, ý thức cảm ngộ đại địa, cảnh nhận lấy rừng rậm dòng sông.
Nếu chuyện xảy ra sau ba ngày Man Hoang Chiến tộc đã bắt đầu điều tra đế cốt, hẳn là có thể tra được chút đầu mối.
Nếu quả thật giống như hắn mong muốn, Man Hoang Chiến tộc có đế hồn cũng có khả năng tự mình xuất động, tìm kiếm đế cốt.
Nói cách khác, nếu thật sự nữ tử đêm đó là Thiệu Thanh Duẫn, Man Hoang Chiến tộc có khả năng tra được nơi này.
Nhưng, Nghê Thường thành lại hoàn hảo không chút tổn hại, rừng rậm càng không có cường giả ẩn núp, nói rõ Man Hoang Chiến tộc không có ở đây.
Chẳng lẽ không có tra được nơi này?
Hay là chuyện căn bản không liên quan tới Thiệu Thanh Duẫn, chỉ là hắn theo tiềm thức hoài nghi đến trên người nàng?
Chương 1945 Ta Sẽ An Bài
Tặc điểu nhanh chóng nhai cái lưỡi:
- Ta không biết năm đó các ngươi là có thù oán gì, nhưng dù sao cũng là một hồi phu thê, đều lui mấy bước, nói không chừng có thể hoà giải. Nếu như nàng chủ động giao ra đế cốt, ta nghĩ Thiên Hậu cũng có thể tha thứ cho nàng. Trước đại cục, ân oán cá nhân đều là chuyện nhỏ. Đúng rồi, năm đó các ngươi có hài tử không??
- Im miệng!
Kim Bằng nhấc móng vuốt lên, móng vuốt sắc bén lấp lóe ý lạnh, nhắm ngay tặc điểu.
Khương Phàm dò xét xong rừng rậm, trầm ngâm một lát, sau đó nhắm mắt lại, nhấc hai tay lên, cảm ngộ thâm không.
Sau một khắc!
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi!
Trong hư không mênh mông, thình lình đứng vững từng con quái vật khôi vĩ hùng tráng, giống như như cự thú.
Bọn chúng có số lượng khổng lồ, cơ hồ trải rộng xung quanh hư không tại Nghê Thường thành.
- Man Hoang Chiến tộc! Bọn hắn tới!!
Khương Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, quả nhiên tra được nơi này, nói cách khác, kẻ mang Khương Qua cùng đế cốt đi chính là Thiệu Thanh Duẫn!
- Tới? Ở đâu, ở đâu!!
Tặc điểu vèo một cái biến thành Hỏa Hồ, lẻn đến trên lưng Kim Bằng, như tên trộm nhìn xung quanh.
- Bọn hắn đã vây quanh Nghê Thường thành, nhưng không biết đang chờ cái gì!
Vẻ mặt Khương Phàm rất nghiêm trọng.
Thật sự là Thiệu Thanh Duẫn?
Thật đúng là âm hồn bất tán!
Làm sao bây giờ?
Một khi Man Hoang Chiến tộc tấn công, Thiệu Thanh Duẫn hẳn phải chết không nghi ngờ, đế cốt càng rơi xuống trên tay Man Hoang Chiến tộc.
- Ở đâu? Trong hư không sao? Còn đứng ngây đó làm gì, tranh thủ thời gian rút lui thôi. Đám quái vật kia nếu điên cuồng lên, chúng ta đều không đủ để bọn chúng nhét kẽ răng.
Tặc điểu nằm nhoài trên lưng Kim Bằng lo lắng thúc giục.
- Chẳng lẽ bọn chúng đang đợi Thánh Hoàng?
Khương Phàm đột nhiên đã hiểu, kiếp trước Thiệu Thanh Duẫn là Thánh Vương cảnh, thức tỉnh đến bây giờ hẳn là đã khôi phục toàn thịnh, nếu như dung hợp đế cốt đế huyết, vô cùng có khả năng phát huy ra thực lực vấn đề Thánh Hoàng.
Nếu như Man Hoang Chiến tộc muốn bảo đảm tuyệt đối không được xảy ra sai lầm, chỉ có thể xuất động Thánh Hoàng.
Nhưng, ở giữa các tộc Thương Huyền đều có ước định, Thánh Hoàng tuyệt đối không thể nhúng tay sự vụ hạ giới, nếu không sẽ bị khiển trách, càng phải tiếp nhận chế tài đến từ Chí Tôn hoàng đạo.
Mà, một khi Thánh Hoàng ra tay, năng lượng đặc biệt chắc chắn sẽ kinh động toàn bộ các lão tổ tông hoàng đạo. Đến lúc đó toàn Thương Huyền đều sẽ suy đoán nguyên nhân bọn hắn hành động, tiếp theo là hoài nghi đến đế cốt.
Man Hoang Chiến tộc thật phải mạo hiểm sao?
Chẳng lẽ không sợ di chuyển ánh mắt toàn Thương Huyền!
- Thánh Hoàng sao? Vậy nàng xong rồi!! Nghê Thường thành xong rồi!! Đế cốt của chúng ta cũng xong rồi!
Tặc điểu cảm thấy đáng tiếc, cấp bậc chiến đấu như thế, bọn hắn đã triệt để không có năng lực nhúng tay.
- Không được, ta phải nhắc nhở nàng...
Khương Phàm đang muốn sốt ruột, lại đột nhiên nhíu mày, cảm giác giống như không đúng ở chỗ nào đó, bởi vì hắn hiểu rất rõ Thiệu Thanh Duẫn.
…
Trong hư không mênh mông.
Tộc trưởng Man Hoang Chiến tộc, Chiến Vương, hai cường giả Thánh Vương cảnh đứng tại phía trước nhất, phía sau là tám Thánh Linh Chiến tộc, hai mươi Bán Thánh, cùng số lượng cường giả Chiến tộc khổng lồ.
Đây cơ hồ là toàn bộ lực lượng Man Hoang Chiến tộc có thể xuất động dưới cục diện trước mắt, cũng liên hợp nắm trong tay hơn một trăm dặm không gian, giam cấm Nghê Thường cổ thành!
- Hoàng Tổ cũng đã sắp đến.
Chiến Vương hầu ở bên cạnh tộc trưởng, cau mày, vẻ mặt hơi có vẻ phức tạp.
Vũ khí Đế Tổ cho còn tại đang tục cảm ứng đến đế huyết tồn tại, mà còn cực kỳ bành trướng, nói rõ Thiệu Thanh Duẫn đang ở Nghê Thường thành.
Mà, khẳng định là Thiệu Thanh Duẫn đang dung hợp đế cốt.
Thời gian kéo càng lâu, dung hợp càng mạnh, thực lực Thiệu Thanh Duẫn liền sẽ càng mạnh, nếu như trước khi Hoàng Tổ đuổi tới Thiệu Thanh Duẫn ngoài ý muốn lại đột phá, trận chiến này hôm nay sẽ tràn ngập biến cố.
Mà, nếu như đế cốt bị Thiệu Thanh Duẫn luyện hóa, hiệu quả khẳng định giảm bớt đi rất nhiều.
- Sau khi Hoàng Tổ từ Thiên Khải giáng lâm, cần đến trong tổ từ xin chỉ thị Đế Tổ, thời gian sẽ kéo dài mấy ngày, nhưng cũng sắp đến.
Tộc trưởng nghiêm mặt, xin mời Hoàng Tổ giáng lâm thật sự là bất đắc dĩ, cũng không thể nghi ngờ là nhấc lên nguy hiểm to lớn.
Một khi ra tay, chắc chắn sẽ oanh động Thương Huyền, cũng khiến cho Thánh Hoàng Thần Tôn khác cảnh giác cùng suy đoán, làm không tốt sẽ còn để ánh mắt toàn Thương Huyền chuyển dời đến Man Hoang Chiến tộc.
Nhưng, đế cốt quá quan trọng, trực tiếp liên quan đến Đế Tổ bọn hắn khôi phục, bọn hắn coi như lại nhấc lên nguy hiểm lớn đều muốn cầm tới.
- Ba khối đế cốt, hẳn là đều ở trên người Thiệu Thanh Duẫn. Không biết bây giờ nàng đang luyện hóa mấy khối.
- Ba khối đế cốt này là để duy trì pháp trận của Thượng Thương, năng lượng khủng bố, Thiệu Thanh Duẫn chỉ có thể dung hợp một mà thôi. Bây giờ... Hẳn là còn đang dung hợp cái đầu tiên.
- Tốt nhất là như thế. Nếu như có thể thuận lợi cầm tới hai cây, lại kéo nàng về luyện, liền có thể giúp Hoàng Tổ bước lên cảnh giới Thần Linh, còn có thể giúp Đế Tổ nhanh chóng khôi phục thực lực. Đến lúc đó coi như toàn bộ Thần Tôn của Chí Tôn hoàng đạo đè tới, chúng ta cũng có thể bằng vào pháp trận ngạnh kháng xuống.
Tộc trưởng lại trầm mặc không nói, ngạnh kháng khẳng định là gánh vác được, nhưng như thế tất nhiên sẽ để Man Hoang Chiến tộc đứng ở mặt đối lập với toàn Thương Huyền, cũng có khả năng bại lộ Đế Tổ vừa mới trở về, gây nên một loạt phiền phức ở phía sau.
Nếu như có thể bí mật di chuyển đế cốt không thể nghi ngờ là tốt nhất.
Nhưng, lúc trước hắn bắt một tên tán tu, an bài vào thành gặp mặt Thiệu Thanh Duẫn, muốn bí ẩn tiến hành đàm phán. Kết quả người của Thiệu gia lại trực tiếp chặt đầu tán tu kia xuống, ném tới dưới thành.
Đây không thể nghi ngờ là từ chối đàm phán, càng là phải đối kháng cùng Man Hoàng Chiến tộc bọn hắn.
Chẳng lẽ cảm giác bọn hắn không dám điều Thánh Hoàng tới?
Nữ tử Thiệu Thanh Duẫn kia đang đánh cược!
Tộc trưởng nói:
- Lại an bài cái tán tu đi đến liền nói Hoàng Tổ chúng ta đã đến, nếu như không muốn khai chiến, liền giao đế cốt ra!
- Dù chỉ giao ra hai cái, chúng ta cũng đều có thể tiếp nhận, còn có thể kết minh cùng với Thiệu Thanh Duẫn nàng, thay nàng báo thù.
- Ta tự mình đi đến bàn bạc??
- Không được!! Thiệu Thanh Duẫn là hạng người gì, ngươi hẳn là thấy được từ trên sử sách. Nếu như cô ta vô ý đàm phán, ngươi lộ diện cô ta sẽ liền giết ngươi.
- Ta sẽ đi an bài.