Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1291 Tình yêu say đắm vượt qua ngàn năm

Nhưng Ác Nhân cốc đã sớm hai tháng chuẩn bị phương án di chuyển, mà tại phương bắc lại còn có được đông đảo trụ sở bí mật, cho nên các phương cứ việc đuổi oanh oanh liệt liệt, vẫn không có đuổi tới bọn hắn.

Mà bởi vì chuyện quá oanh động, huyên náo đến mọi người trong mấy chục vạn dặm sơn hà phương bắc đều biết, đồng thời còn truyền về Tây Bộ, Đông Bộ, thậm chí là Trung Vực.

Chân dung liên quan tới Khương Phàm, đám người Kiều Vạn Niên, càng là bay lả tả đầy trời.

Ngày mười hai tháng bảy, sau khi Xích Thanh thánh địa của thánh địa Tây Bắc Bộ xác nhận trước hết nhất.

Chân dung Khương Phàm cực kỳ giống đệ tử Vô Hồi thánh địa đại náo Vĩnh Hằng Thánh Sơn, Khương Phàm. Chỉ là Xích Thanh thánh địa không có vội vã công bố ra ngoài, mà lập tức xác nhận với các thánh địa Tây Bộ khác.

Dù sao đây cũng việc liên quan mặt mũi thánh địa, mà lại rất là không thể tưởng tượng nổi.

Một tên đệ tử thánh địa Nam Bộ, chạy đến trong hoàng tộc phương bắc gây sự?

Ngày mười lăm đến ngày mười tám tháng bảy, Tử Dương thánh địa và Tiêu Dao thánh địa Tây Bộ, lần lượt xác nhận, chân dung rất giống Khương Phàm.

Tin tức lập tức truyền tới tôn chủ Tây Bộ, Đại Diễn thánh địa.

- Xác định không có vẽ sai? Điều đó là không thể nào, không thể nào là Khương Phàm được. Khương Phàm đã chết. Mắt phải người này còn bị mù.

Thời điểm Đại Diễn Thánh Chủ nhận được tin tức, quả quyết lắc đầu phủ định.

Giống, quả thật có chút giống.

Tên cũng là Khương Phàm.

Nhưng bọn hắn đều biết Khương Phàm đã chết, không thể nào lại gây sự ở phương bắc được.

Mà, Khương Phàm trên bức họa lại là Thiên phẩm linh văn, lại có thể trong thời gian chín ngày luyện chế mười lăm viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, so với Khương Phàm bọn hắn biết ưu tú hơn nhiều lắm.

- Truyền tin tất cả thánh địa Tây Bộ, không được gây nên tin đồn.

Đại Diễn thánh địa tự mình hạ lệnh.

Liên minh Thánh Địa Nam Bộ vừa ổn định lại, thời điểm này đang bồng bột phát triển, tôn chủ lại còn đổi thành con mụ điên kia, nếu như thánh địa Tây Bộ bọn hắn đột nhiên truyền ra lời đồn Khương Phàm hoắc loạn phương bắc, làm loạn hoàng tộc, Nam Bộ khẳng định sẽ tìm bọn họ để gây sự.

Tô Triệt nhìn chân dung, nhìn lại tình báo liên quan tới Khương Phàm ở Bắc Bộ.

- Thời gian con rể Kiều gia xuất hiện Cổ Hoa, tựa như là sau khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn kết thúc, khi đó Khương Phàm đã đi theo Vô Hồi Thánh Chủ về phương nam. Mà, Kiều Vi Nhi của Kiều gia cùng vị Khương Phàm kia biết nhau đều đã mấy năm. Lúc ấy ta vị Khương Phàm này của chúng còn ở bên trong La Phù sơn mạch Nam Bộ lịch luyện.

- Việc luyện đan này lại càng không thể. Muốn trong chín ngày luyện chế mười lăm viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, nhất định phải liền có thiên phú đặc thù từ thuở nhỏ, còn phải được nhận bồi dưỡng tỉ mỉ.

Tô Triệt lắc đầu liên tục:

- Xích Thanh thánh địa quả thực là hồ nháo. Trên đời trùng tên quá nhiều người, bộ dáng tương tự cũng không phải không có, vậy mà lại kéo người không liên hệ tới trên thân.

Đại Diễn Thánh Chủ cũng rất rung động:

- Tuy nhiên, vị Khương Phàm kia Kiều gia đúng là thiên tài, võ pháp cường đại, đan thuật phi phàm, trên đời lại có người có thể tu luyện hai vấn đề này tới cực hạn. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(*), vị Khương Phàm kia nếu như có thể sống sót thì thật quá ghê gớm.

(*) Bên ngoài có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.

Tô Triệt buông tin tức xuống, đột nhiên lại nhớ tới Khương Phàm của Vô Hồi thánh địa.

Bất tri bất giác, đều đã qua hơn bảy năm.

Hắn lúc trước còn suy đoán, Khương Phàm còn muốn trở thành Vô Hồi Thánh Chủ, kết quả...

Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Ngày hai mươi mốt tháng bảy, tin tức do Đại Diễn thánh địa phản hồi về thánh địa Tây Bộ khác.

Thánh địa Tây Bộ lúc này mới biết Khương Phàm sớm đã chết, chết vào bảy năm trước, chết tại Luân Hồi bí cảnh Tây Bộ.

Sau đó, từ Đại La sơn, Chí Tôn Kim Thành, Phạm Thiên thư viện nơi đó, cũng đều liên tiếp truyền ra tin tức, bọn hắn từng tự mình chứng kiến Nam Bộ Khương Phàm chết vào bảy năm trước.

Nhưng, sau khi Đại Diễn thánh địa tràn tin tức đi vài ngày, bên ngoài thánh địa đột nhiên có người báo cáo.

- Có khách bái phỏng.

- Khách nào.

Tô Triệt đang ngồi ở trong phòng, hấp thu năng lượng bên trong Hồn Thạch.

- Hắn không muốn nói tên.

- Nếu là khách, các ngươi không nhận ra?

- Hắn mang theo mặt nạ, che phủ rất kín, chỉ nói là lão bằng hữu. Đặc biệt dặn dò, hướng ngài báo cáo, đề hai chữ... Thanh Bằng.

- Đến một mình?

Tô Triệt cảm thấy kỳ quái, Thanh Bằng?

Khế Ước Thú của hắn là Kim Bằng, sao có thể là Thanh Bằng!

- Một mình. Hắn bảo chúng ta nhất định phải báo cáo với ngài, nhưng hắn lại nói là tìm đến Nhị cô nương.

- Niệm nhi?

Tô Triệt lòng tràn đầy kỳ quái đi đến cửa Đông thánh địa.

- Người đâu??

- Đã vào.

Vẻ mặt bọn thị vệ có chút bối rối.

- Ai bảo các ngươi cho vào?

Sắc mặt Tô Triệt trầm xuống.

- Thẩm Minh Thu công tử từ bên trong đi qua, người kia nói một tiếng liền chạy vào.

- Sau đó thì sao?

Tô Triệt chú ý tới bọn hắn thể hiện có chút cổ quái.

- Lúc ấy bọn họ kề vai sát cánh liền tiến vào, tuy nhiên... Chúng ta vừa mới kịp phản ứng, Thẩm Minh Thu công tử giống như bị hắn khống chế, sau đó kéo vào.

Sâu trong thánh địa.

Khương Phàm yên lặng đi qua nơi hẻo lánh, tiện tay ném Thẩm Minh Thu bị hắn đánh choáng xuống.

- Tô Niệm... Niệm nhi... Tưởng niệm... cái tên này là vì ta sao?

Khương Phàm lấy mặt nạ xuống, khóe miệng mang theo cười nhạt ý, dựa theo phương hướng Thẩm Minh Thu chỉ, hắn đi hướng nơi Thiên Hậu ở.

Một ngàn năm.

Từ biệt tại Đăng Thiên Kiều, đảo mắt đã qua ngàn năm.

Đối với hắn mà nói, sau khi chiến tử thì cái gì cũng không biết, chờ tỉnh lại lần nữa đã là ngàn năm sau. Hắn trải qua chỉ làm lại bi phẫn cùng tuyệt vọng trong chớp mắt kia, còn có truy tìm sau khi sống lại ngắn ngủi vài chục năm.

Nhưng, đối với Thiên Hậu mà nói là, hơn một ngàn năm này lại là thật sự trải qua.

Là kéo dài đau đớn, là chưa bao giờ từ bỏ.

Từ lúc trơ nhìn hắn chết thảm Đăng Thiên Kiều, đến khi cố nén bi thống, giết ra Đăng Thiên Kiều.

Từ ổn định cảm xúc thần triều, đến huyết tế thần triều.

Từ mười trận chiến Long Lân Chi Đỉnh, đến xông vào hư không Cửu U. Sau đó... Hủy xương đốt máu, ngồi một mình tại thâm không, kêu gọi hồn niệm phiêu đãng của hắn.
Chương 1292 Khương Phàm, ngươi khốn kiếp

Ngồi xuống, chính là ngàn năm.

Ngàn năm đau đớn, ngàn năm thê lương.

Ngàn năm cô độc, ngàn năm thủ vững.

Một mình nàng, chống đỡ tất cả.

Khương Phàm yên lặng đi tới, nụ cười trên khóe miệng không giảm, nhưng hai mắt lại dần dần mông lung.

Có đủ loại chuyện liên quan tới hắn cùng Thiên Hậu trong trí nhớ, cũng rõ ràng lấp lóe.

Một màn một màn, lại chỉ giống như hôm qua.

Một màn một màn, khắc cốt ghi tâm.

Từ lúc bọn hắn quen biết, đến khi bọn hắn bị truy sát không chết không thôi.

Từ lúc bọn hắn yêu nhau, đến khi bọn hắn dắt tay liều mạng thiên hạ.

Từ lúc sáng tạo hoàng triều, lại đến Chí Tôn hoàng triều, cuối cùng lấy thần triều thống ngự Thương Huyền.

Bọn hắn bồi bạn lẫn nhau ròng rã năm mươi năm.

Chỉ là, tất cả mỹ hảo, tất cả chờ mong, đều dừng lại tại trận chiến tranh thảm liệt ngàn năm trước kia.

Khương Phàm đi tới, đứng trên con đường nhỏ trong rừng.

Cơn gió thổi qua, cỏ thơm giương nhẹ.

Cuối con đường nhỏ, một nữ hài nhi xinh đẹp đứng tại đó.

Tuổi tác chừng mười một ~ mười hai tuổi, toàn thân tràn đầy khí tức thanh xuân linh động.

Một mái tóc đen nhánh, ghim một loạt bím tóc nhỏ, trên trán trắng muốt có một loại tuệ (trí tuệ) quang, hàng mi cong cong, con mắt linh động, giống như là Tinh Linh trong rừng, lại như là tiên tử lạc lối chốn nhân gian.

Nàng lẳng lặng mà nhìn Khương Phàm, con ngươi sáng ngời như tinh thần, có một vẻ đẹp linh hoạt kỳ ảo.

Khương Phàm si ngốc nhìn tiểu nữ hài nhi phía xa, dần dần hoảng hốt.

Chính là nàng!

Hình bóng trong trí nhớ của hắn.

Chính là nàng!

Thê tử hắn yêu kiếp trước.

Mặc dù đã mong đợi một đường, nhưng đến thời khắc gặp mặt lúc này, lại có một cảm giác mông lung không chân thực.

Giống như một giấc mơ.

Tuy nhiên, Khương Phàm rất nhanh hoàn hồn, một dòng nước ấm đầy tràn lồng ngực, một sự tưởng niệm dâng lên muốn lao ra, hắn đón nữ hài nhi đi tới.

Tiểu nữ hài nhi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chắp tay nhỏ, hơi ngước cái đầu nhỏ, nhoẻn miệng cười, con mắt giống như là ánh trăng, linh vận bên trong đều muốn tràn ra tới.

Khương Phàm càng chạy càng nhanh, cuối cùng cũng phóng tới.

Tiểu nữ hài nhi mở hai tay ra, cái đầu nhỏ nghiêng một cái, cười ngọt ngào, cười xán lạn, nhưng bên trong đôi mắt linh động kia rõ ràng đã bịt kín mấy phần mông lung.

Khương Phàm ôm chặt lấy thân thể tinh tế kiều nộn của nữ hài nhi, cánh tay tráng kiện giống như muốn siết nàng tiến thân trong cơ thể.

Tiểu nữ hài nhi ôm cổ Khương Phàm, nhắm mắt lại.

Mặc dù nàng mang theo trí nhớ của cùng linh hồn kiếp trước trùng sinh, mười một tuổi non nớt nhưng lại có sự trầm tĩnh lại vững vàng giống với năm đó như vậy, nhưng... Lần nữa ôm đã từng người yêu, nàng vẫn bị xúc động ở sâu trong nội tâm.

Nàng thành công.

Nam tử của nàng, Thần Hoàng vĩnh viễn trong nội tâm nàng, cứu về rồi.

Ngàn năm đau khổ, ngàn năm cô độc, còn có khí vận ức vạn thần triều chờ mong đều đã được hồi báo.

Thiên Hậu ôm chặt Khương Phàm, hơi nước trong mắt ngưng tụ thành từng giọt óng ánh, thấm ra khóe mắt, im ắng trượt xuống gương mặt.

Coi như Khương Phàm chiến tử Đăng Thiên Kiều, nàng đều nhịn xuống nước mắt, không hề khóc lóc, giờ khắc này, lại khó mà đè tự tình xuống được.

Kích động không kể ra hết, tâm tình không có lời nào diễn đạt được.

Bọn hắn không cần!

Giờ khắc này, tất cả cảm kích, tưởng niệm, tất cả bỏ ra, bảo vệ, đều ở im ắng ôm ở bên trong.

Thật lâu, Khương Phàm bưng lấy gương mặt non nớt xinh đẹp, lại nhìn người yêu kiếp trước, khi ánh mắt giao xúc, trong nháy mắt, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hóa thành một nụ hôn thật mãnh liệt.

Thiên Hậu kịch liệt đáp lại.

Ngàn năm chờ đợi, nối lại tiền duyên.

Bọn hắn cũng chờ quá khổ, rất khó khăn.

Nhưng, thời khắc đang tình thâm ý cắt, cảm động đau buồn đặc thù này, một tiếng bạo hét lớn vang vọng núi rừng.

- Dừng tay!! Ở... Há miệng ra! Hỗn trướng!! Há miệng ra cho ta!!

Tô Triệt bị một màn trước mắt kích thích đến tròng mắt đều đỏ.

Ở đâu ra hỗn đản!

Vậy mà dám chà đạp tiểu muội muội đáng yêu của hắn??

Súc sinh!!

Nàng mới mười một tuổi!!

Khương Phàm đau nhức hút mấy cái thật sâu, buông lỏng Tô Niệm ra, nhưng nhìn thấy đôi mắt to ngập nước trước mặt, tự tình vẫn khó đè xuống, đầu lại xít tới.

Tô Niệm co rụt lại về phía sau, bỗng nhiên bưng lấy mặt to của hắn kéo sang bên cạnh:

- Khắc chế một chút, ta còn nhỏ.

- Tô huynh, đã lâu không gặp.

Mặt Khương Phàm bị tay Tô Niệm lắc lắc hướng Tô Triệt, nhưng cánh tay tráng kiện kia vẫn gắt gao ôm Tô Niệm.

- Khương Phàm?

Tô Triệt đằng đằng sát khí mặt có chút cứng ngắc, khi nhìn đến mắt phải hắn đắp sau tấm mặt nạ thì bỗng nhiên biến sắc:

- Là ngươi??

- Mạo muội bái phỏng, xin hãy tha lỗi.

Khương Phàm mỉm cười hành lễ.

- Ngươi chính là cái tên của Kiều gia phương bắc kia... Chết tiệt, ngươi buông Niệm nhi ra trước cho ta!

Tô Triệt gầm thét.

Cho tới bây giờ đều là ôn tồn lễ độ, trầm ổn cơ trí, nhưng giờ khắc này, tình cảnh này, hắn thực sự khống chế không nổi lửa giận trong lồng ngực muốn phun ra ngoài.

Khương Phàm lưu luyến không rời, buông Tô Niệm xuống, còn muốn kéo kéo tay, Tô Triệt nơi đó quát lớn:

- Ngươi dám! Ta chặt tay ngươi! Niệm nhi, tới đây, đừng sợ! Nơi này là Đại Diễn thánh địa, không ai dám khi dễ muội!

Tô Niệm nhếch miệng lên nụ cười nghiền ngẫm:

- Hắn không dám khi dễ muội.

- Cái này còn không dám? Hắn đều đã ra tay, còn…phụ mẫu nó… còn ngay miệng! Tới đây cho ta!!

Tô Triệt thực sự bình tĩnh không được nữa, thái độ vô cùng nghiêm khắc.

Nếu như không phải bản tính vững vàng, rất ít nổi giận, lúc này không chỉ là mở miệng ngậm miệng phụ mẫu nó, nói không chừng đã lấy Khương Phàm làm trung tâm, lấy mười tám đời tổ tông nhà hắn làm bán kính, trực tiếp mở phun ra.

Tô Niệm đi đến Tô Triệt sau lưng, nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, đây là ca ca ta.

Đời này, ta chính là có người bảo bọc nha.

Tô Triệt ngăn cản trước mặt Tô Niệm, lửa giận khó tiêu.

- Ngươi quá phận! Nàng mới mười một tuổi, sao ngươi dám làm như thế? Nếu như không phải bởi vì ngươi là đệ tử thánh địa, hôm nay ta đã giết ngươi rồi!

Khương Phàm xấu hổ:

- Quan hệ giữa ta với nàng tương đối phức tạp...

Tô Triệt gầm thét:

- Phức tạp cái rắm! Khốn kiếp, Ngươi mới thấy qua nàng vài lần?

Khóe mắt Khương Phàm run rẩy:

- Cái này nói rất dài dòng.
Chương 1293 Tô Triệt táo bạo

- Khương Phàm! Ta cảnh cáo ngươi, nơi này là Đại Diễn thánh địa, không phải Vô Hồi thánh địa, dung không được ngươi làm ẩu!

Tô Triệt tức giận, thực sự không thể nào chấp nhận được tên hỗn đản Khương Phàm này 'Chà đạp' muội muội bảo bối của hắn.

Thật dám ra tay như vậy được sao, còn ôm còn hôn.

Tô Triệt một bên căm tức nhìn Khương Phàm, một bên từ trong nhẫn không gian móc ra một chiếc khăn lụa, đưa cho Tô Niệm:

- Lau miệng!

Tô Niệm bất đắc dĩ lắc đầu.

- Cầm!

Tô Triệt nhét mạnh vào trong tay Tô Niệm, lại từ trong nhẫn không gian lấy ra một bình linh dịch, đưa cho Tô Niệm:

- Súc miệng!

Tô Niệm dở khóc dở cười, nhưng dưới tư thái ương ngạnh của Tô Triệt, vẫn là làm theo.

Khương Phàm nhìn đến lắc đầu:

- Tô huynh, ta tôn trọng Đại Diễn thánh địa, tôn trọng người của nơi này, còn có hết thảy mọi thứ ở nơi này. Ta hôm nay cũng không phải là đến gây sự, chỉ là tìm Tô Niệm.

Không xong rồi?

Lông mày Tô Triệt dựng lên:

- Ngươi có bị bệnh không! Ngươi tìm nàng làm gì? Trước đây ngươi gặp qua nàng sao!

Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, nghiêm nét mặt nói:

- Ta là tới cầu hôn.

- Làm gì??

Tô Triệt cố gắng điều chỉnh tâm thái lần nữa sụp đổ.

- Cầu hôn!

Khương Phàm nghiêm túc.

Tô Triệt gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm, thở hồng hộc hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Khương Phàm, ta khuyên ngươi nên làm người đi!!

Khương Phàm xấu hổ cười cười:

- Ta là thật tâm thực lòng, không tin, ngươi hỏi Tô Niệm một chút?

Tô Triệt về phía trước hai bước, toàn thân phát ra khí thế cường đại:

- Khương Phàm, nếu như ngươi là đến gây chuyện, trực tiếp làm rõ, ta phụng bồi tới cùng.

- Ta đều nói rồi, ta thật không phải đến gây chuyện. Được thôi, ta là tới bái phỏng phụ thân ngươi.

- Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ cho ta!

- Cầu hôn.

- Khốn kiếp, ta giết ngươi!!

Sau một tiếng.

Khương Phàm bị trói gô kéo tới trong đại điện, ném tới trước mặt Tô Thiên Sóc.

- Khương Phàm? Thật là ngươi?

Tô Thiên Sóc khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm đang nằm dưới đất.

Chẳng phải Tô Lăng nói hắn đã chết rồi sao?

Tin tức từ Đại La sơn nơi đó truyền đến cũng đã xác nhận, Khương Phàm là bị đàn sói xé nát.

Làm sao hắn có thể còn sống!

Mà, độc nhãn, thiên văn, hắn chính là tên 'tội phạm truy nã' gây nên oanh động ở phương bắc kia?

- Thánh Chủ, đã lâu không gặp.

Khương Phàm bị Huyền Thiết tinh mịn trói buộc giống như là một cái bánh chưng, nằm ở nơi đó không thể động đậy.

- Ngươi không phải đã chết rồi sao?

Tô Thiên Sóc chau mày.

- Lúc ấy là chết. Về sau thì sống lại đến giờ.

- Bị sói xé nát, còn có thể sống được? Khương Phàm, chúng ta không oán không thù, vì sao lại xem chúng ta là đồ đần?

- Tình huống tương đối phức tạp. Đơn giản mà nói là, ta tại Luân Hồi bí cảnh là cố ý chịu chết, sau khi diễn xong thì ta liền rút lui.

Đại Diễn Thánh Chủ vẫn khó mà tin được.

- Chuyện Kiều gia nơi đó, cũng là do ngươi làm?

- Là ta.

- Vì sao?

- Cái này cũng là nói đến rất dài, rất phức tạp.

- Ngươi có biết, ngươi xông họa bao lớn hay không? Nếu như phương bắc tra được ngươi là người của thánh địa, không, bây giờ đã có người hoài nghi, cuối cùng xác định cũng chỉ là vấn đề thời gian. Đến lúc đó, Cổ Hoa sẽ trực tiếp vấn trách thánh địa Trung Ương, thánh địa Trung Ương cũng sẽ hướng thánh địa Nam Bộ đòi người. Vô Hồi Thánh Chủ coi như lại sủng ái ngươi, lại khóc lóc om sòm, cũng không giữ được ngươi.

- Ta sẽ không thêm phiền phức cho Thánh Chủ, chờ trở lại Nam Bộ, ta sẽ tự động rời khỏi Vô Hồi thánh địa.

- Sau đó thì sao? Không có thánh địa bảo hộ, chỉ bằng ngươi xông họa, ngươi không chỗ có thể ẩn nấp.

- Ta có kế hoạch của ta.

- Ngươi đã có kế hoạch, đến ta Đại Diễn thánh địa làm cái gì, liền không sợ ta giao ngươi ra?

- Ta đến cầu thân.

- Khương Phàm!! Đứng đắn một chút cho ta!

Tô Triệt ở bên cạnh giận dữ mắng mỏ.

Bọn người Lữ Lương Nhân sửng sốt một chút, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Triệt nổi giận lớn như vậy.

- Ta thật sự là đến cầu thân. Ta chỗ này chuẩn bị mười viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm làm lễ gặp mặt, chỉ cần các ngươi đồng ý, bọn chúng chính là một phần bên trong sính lễ.

- Mười viên!

Rất nhiều tộc lão hô hấp đều dồn dập, mười viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, bọn hắn thấy đều chưa thấy qua.

Tô Thiên Sóc không quan tâm, ngược lại càng thêm nghiêm túc:

- Khương Phàm, đây chính là kế hoạch của ngươi? Chủ động rời khỏi Vô Hồi thánh địa, lại cùng Đại Diễn thánh địa ta làm thông gia. Ngươi mặt ngoài đã không phải là người của thánh địa, nhưng thành công kéo theo tôn chủ Tây Bộ ta đây là nhạc phụ, còn có tôn chủ Nam Bộ làm sư phụ? Ngươi đây là đang chui chỗ trống trong quy tắc!

Sắc mặt đám người Lữ Lương Nhân cũng thay đổi, quá ghê tởm, quá tính toán!

Đối phương xem Niệm nhi của bọn hắn là cái gì!

- Ta không phải đến lợi dụng các ngươi, ta thật sự đến cưới Tô Niệm. Ta cũng sẽ không công bố chuyện này ra ngoài, các ngươi coi như cái gì đều không có phát sinh.

Khương Phàm nhìn về phía Tô Niệm, để nàng mau chạy ra đây đồng ý, tiết kiệm phiền phức.

Tô Niệm lại thờ ơ, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt ý, thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn.

Đời trước, còn không có gặp qua tràng diện thú vị như thế này.

Thẩm Minh Thu quát tháo:

- Ngươi xem Đại Diễn thánh địa ta là cái gì rồi? Cưới người của chúng ta, để cho chúng ta xem là cái gì cũng đều không có phát sinh? Ngươi ném sính lễ, dẫn người rời khỏi, sau đó cao chạy xa bay? Ngươi là đến kết hôn, hay là đến lấy hàng!

Khương Phàm bất đắc dĩ, ngẩng đầu nói:

- Thánh Chủ, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút hay không?

Tô Thiên Sóc quả quyết cự tuyệt:

- Ngươi muốn nói chuyện khác, có thể. Nhưng muốn nói nữ nhi của ta, miễn đi.

- Bàn bạc chuyện khác.

- Chuyện gì?

- Nói chuyện nữ nhi của ngài.

-...

Trong đại điện là một trận trầm mặc kiềm chế.

Nếu như không phải Đại Diễn thánh địa coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, tất cả mọi người là người có thân phận, nói không chừng giờ khắc này liền có người muốn nhào lên.

- Phụ thân, nói chuyện với hắn một chút đi.

Tô Niệm lắc đầu, không còn làm khó Khương Phàm.

- Niệm nhi, con cũng biết Khương Phàm?

Tô Thiên Sóc thể hiện có chút quái dị.

- Biết.

- Biết lúc nào?
Chương 1294 Ngự Thiên

Bọn người Lữ Lương Nhân đồng loạt nhìn về phía Tô Niệm, trong trí nhớ giống như trước đó Khương Phàm chỉ có tới qua một lần, mà còn không có đi dạo trong thánh địa, đều là Tiêu Phượng Ngô và Hàn Ngạo và mấy tên kia lang thang bốn chỗ.

- Rất nhiều năm.

- Thế nào biết được nhau?

- Nói rất dài dòng.

Bọn người Thẩm Minh Thu lại im lặng, làm sao lại là cùng một cái ngữ khí như Khương Phàm.

Tô Thiên Sóc nghiêm mặt nhìn Khương Phàm một chút, cố gắng bình phục tâm tình thật tốt:

- Các ngươi đều ra ngoài đi.

Bọn người Tô Triệt dẫn Tô Niệm rời khỏi đại điện, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Tô Triệt nghiêm túc nhắc nhở Tô Niệm:

- Niệm nhi, hắn đã nói hoa ngôn xảo ngữ gì với muội rồi, hay là đã bỏ thuốc cho muội?

Bỏ thuốc?

Ánh mắt bọn người Thẩm Minh Thu, Lữ Lương Nhân lập tức lăng lệ.

Ở vấn đề này, Khương Phàm thật đúng là có kinh nghiệm!

- Không có, muội vẫn tốt mà.

Tô Niệm rất bất đắc dĩ.

- Đều đã ôm muội, muội còn không phản kháng? Tên bên trong kia không phải người tốt, muội tuyệt đối đừng để hắn lừa bịp.

- Hắn ôm muội rồi?

Thẩm Minh Thu bọn hắn ngao một tiếng.

- Nào chỉ là ôm?

Tô Triệt lắc đầu.

- Khốn kiếp, còn ra tay sao? Súc sinh kia...

Đám người Thẩm Minh Thu đỏ cả mắt liền muốn đi vào.

Tràng diện một lần nữa mất khống chế.



- Người đều đã đi ra, ngươi muốn nói cái gì?

Tô Thiên Sóc ngồi ở chỗ cao, sắc mặt âm trầm, tràn đầy cảnh giác đối với Khương Phàm.

Đứa nhỏ này đơn giản là vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng dám làm, cái họa gì cũng dám xông.

Mà lại còn không cố kỵ gì!

Nhìn chung lịch sử thánh địa, quả thật không có xuất hiện qua người nào điên cuồng như vậy.

Mà, hắn náo ra nhiễu loạn tại Cổ Hoa hoàng thành lớn như vậy, còn mang theo vô số thế lực phương bắc điên cuồng lùng bắt, vậy mà lại không lo trốn đi, tại thời điểm này lại chạy tới Đại Diễn thánh địa.

Nếu như bị người khác phát hiện, tất cả ánh mắt Bắc Bộ, thậm chí Tây Bộ đều sẽ nhắm ngay Đại Diễn thánh địa.

Bởi vì sự kiện Huyền Nguyệt lúc trước, thánh địa Trung Ương đã rất có ý kiến đối với hắn, nếu như lại liên lụy đến trong chuyện này, hậu quả thật khó mà lường được.

Dù sao Khương Phàm cũng là đệ tử tôn chủ Nam Bộ, mình đây lại là tôn chủ Tây Bộ.

Tôn chủ hai đại thánh địa, toàn bộ đều có liên quan cùng Khương Phàm, lập trường thánh địa sẽ nhận chất vấn khắp thiên hạ.

- Có thể cởi trói cho ta hay không trước?

Khương Phàm bị trói rắn rắn chắc chắc, động đều không động được.

- Ta còn chưa nghĩ ra là thả ngươi đi, hay là ném ngươi tới phương bắc. Đừng lề mề, mau nói.

- Tô Niệm thức tỉnh linh văn rồi.

- Đã thức tỉnh.

- Nàng hẳn không phải là thức tỉnh tại Đại Diễn thánh địa.

- Có liên quan gì tới ngươi?

- Nàng nói nàng là Thiên phẩm linh văn, ngài tin không?

- Nàng đúng là Thiên phẩm.

Khương Phàm cố gắng chống người lên, ngẩng đầu nhìn Tô Thiên Sóc:

- Nàng là Thánh Linh Thiên phẩm? Hay là Thánh Vương Thiên phẩm, hay lại là Thánh Hoàng Thiên phẩm!

Thiên phẩm linh văn cùng Thánh phẩm linh văn, cũng phân làm ba vấn đề.

Tuy nhiên ba vấn đề của Thiên phẩm linh văn không giống như ba vấn đề Thánh phẩm, dù có cơ duyên đủ lớn cũng không thể thăng hoa, mà là cơ hồ không cách nào vượt qua được. Mà, chênh lệch giữa ba tầng Thiên phẩm linh văn lại vô cùng lớn, lớn đến mức có thể giống như Thiên phẩm đối với Thánh phẩm, Thánh phẩm đối với lục phẩm, hình thành áp chế tuyệt đối như thế.

Tại tiềm lực cảnh giới, thể hiện càng thêm rõ ràng.

Cho nên ba tầng Thiên phẩm trực tiếp bị định danh là Linh, Vương, Hoàng!

Thánh Linh Thiên phẩm, Thánh Vương Thiên phẩm, cùng Thánh Hoàng Thiên phẩm.

Thánh Linh đại cảnh giới, cũng đã không còn khác nhau mấy trọng thiên, mà trực tiếp định là Thánh Linh cảnh, Thánh Vương cảnh, cùng Thánh Hoàng cảnh.

Bình thường, cái được gọi là Thánh Nhân, kỳ thật chính là Thánh Linh cảnh.

Bởi vì Thánh Vương Thiên phẩm linh văn rất khó khăn sinh ra, thức tỉnh trăm vị Thánh Linh Thiên phẩm đều khó mà xuất hiện được một Thánh Vương Thiên phẩm, Thánh Hoàng Thiên phẩm càng là trong mấy vạn ức Nhân tộc đều khó mà sinh ra được một người.

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

Chân mày Tô Thiên Sóc hơi nhíu lại.

Tình huống của Tô Niệm xác thực rất phức tạp, hoặc bắt đầu từ ngày nàng sinh ra đến nay đã rất phức tạp.

Đầu tiên là lúc sinh ra đã có dị tượng thiên địa, thứ hai là trạng thái sau khi được sinh ra, gần như không giống như là hài tử.

Mà nàng cực ít thân cận cùng người khác, ngoại trừ mẫu thân của nàng ra, ngay cả kẻ làm phụ thân như hắn đây đều không thể ôm một cái, chớ nói chi là cử động thân mật.

Nàng là con của hắn, nhưng lại không giống con của hắn.

Nàng rõ ràng đang trong thánh địa, nhưng lại cảm giác như nàng không thuộc về nơi này.

Mà, Tô Thiên Sóc cơ bản đã xác định, bên cạnh Tô Niệm từ đầu đến cuối luôn có một bóng dáng thần bí bồi tiếp. Ngay cả linh văn thức tỉnh đều để hắn không thể nào tiếp thu được.

Hắn rõ ràng đã sớm bắt đầu chuẩn bị, kết quả khi Tô Niệm sáu tuổi đã đột nhiên liền nói mình đã thức tỉnh, lại còn là Thiên phẩm.

Khi thức tỉnh đã là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, vài ngày sau liền là Linh Nguyên cảnh!

Đến bây giờ đã năm năm, tốc độ cảnh giới tăng lên để hắn nghẹn họng nhìn trân trối.

Năm năm!

Chỉ là năm năm!

Vậy mà nàng đã là Linh Hồn cảnh lục trọng thiên!

Cũng không thấy có làm cái gì, càng không muốn thứ gì của thánh địa, chính là ngẫu nhiên mất tích một thời gian, vậy mà đã tu luyện tới Linh Hồn cảnh.

Một số thời khắc hắn thình lình nhìn thấy Tô Niệm luôn có thể lăng mấy lần, bởi vì... Lại đột phá!

Khương Phàm lại hỏi:

- Nàng có ở trước mặt của ngài hiện ra qua thực lực của nàng sao? Ngài biết chính xác linh văn của nàng là cái gì không?

Đại Diễn Thánh Chủ đột nhiên đứng dậy, nghiêm khắc nói:

- Đừng vòng quanh! Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

- Mười hai hoàng đạo Thương Huyền mặc dù liên hợp phong tỏa một đoạn lịch sử tại ngàn năm trước, nhưng thánh địa là thế lực trung lập, không nhận hoàng đạo quản lý hay khống chế, mà có nghĩa vụ ghi chép lịch sử truyền thừa chân chính.

- Ngài không ngại cẩn thận điều tra thêm đoạn lịch sử ngàn năm trước kia, nhìn xem linh văn Tô Niệm giống với ai nhất. Nếu như ngài không biết Linh văn của nàng, ta có thể giới thiệu đơn giản cho ngài, nàng có thể cùng Yêu thú ký kết khế ước, sau đó cùng hưởng toàn bộ lực lượng truyền thừa của Yêu thú kia. Ví dụ như Kim Bằng, ví dụ như Khổng Tước, ví dụ như Thái Thản, thậm chí Cự Long.
Chương 1295 Bù đắp tiếc nuối kiếp trước

Tô Thiên Sóc cau chặt lông mày:

- Thánh địa xác thực có sứ mệnh ghi chép lịch sử, nhưng do tổ sơn Trung Ương phụ trách, ngay cả tứ đại thánh địa Trung Ương đều không có quyền nhúng tay. Đại Diễn thánh địa ta mặc dù là tôn chủ Tây Bộ, nhưng sứ mệnh chủ yếu là liên hợp toàn bộ thánh địa Tây Bộ bảo vệ an nguy dân chúng.

- Đại Diễn thánh địa coi như chưa hoàn chỉnh ghi chép đoạn lịch sử kia, cũng khẳng định đơn độc ghi chép bên trong người nào đó. Bởi vì loại linh văn kia của nàng là lực lượng cực hạn mà tất cả khế ước giả các ngươi sùng bái lại hướng tới, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nàng trùng sinh tại các ngươi nơi này.

- Trùng sinh? Ngươi nói ai trùng sinh!!

Đại Diễn Thánh Chủ nhìn chằm chằm Khương Phàm, mẫn cảm chú ý tới từ mà hắn dùng.

- Thánh Chủ, thật đáng tiếc, ngài lại liên lụy đến bên trong trận sự kiện này. Ngài có thể đi điều tra thêm thân phận Tô Niệm, sau khi tra rõ ràng, chính ngài quyết định là giao nàng cho ta, hay là... Tiếp tục ở lại nơi này.

- Vì sao ngươi không trực tiếp nói với ta.

- Chính ta nói ra, chỉ sợ ngài sẽ không tin tưởng. Chính ngài đi thăm dò, lại càng dễ tiếp nhận cùng tin tưởng sách sử.

Đại Diễn Thánh Chủ nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, quay người rời khỏi:

- Chờ ở đây, chỗ nào cũng đều đừng đi.

- Có thể giúp ta tháo trước hay không?

Khương Phàm quát lên, không ai để ý tới, hắn cố gắng uốn éo người, hai tay hóa thành móng vuốt, trục đầu xé mở Huyền Thiết, sửa sang lại y phục, rời khỏi đại điện.

- Sao ngươi lại ra làm gì?

Bọn người Tô Triệt cùng nhau nhíu mày.

- Thỏa đàm.

- Thỏa đàm cái gì rồi?

- Mười viên đan dược, thành giao.

- Mẹ kiếp, ngươi tới đây là mua thức ăn sao!

Đám người Tô gia tập thể gầm thét.

Tô Thiên Sóc đi đến 'Thiên Thu các' thánh địa.

Trong này không có võ pháp, cũng không có vũ khí, chỉ có sách sử ghi chép lịch sử.

Thánh địa thiên hạ ngoại trừ bảo vệ dân chúng tại thời kỳ nguy nan, cũng gánh vác trách nhiệm ghi chép lịch sử. Mỗi thánh địa phụ trách quan sát ghi chép sở thuộc lãnh địa, cũng tập hợp đến tôn chủ của riêng mình nơi đó.

Sau khi do thánh địa tôn chủ chỉnh lý, lại chuyển giao cho thánh địa Trung Ương, thánh địa Trung Ương sẽ tập hợp kỹ càng, chuyển giao tổ sơn Trung Ương, cuối cùng tồn tại vĩnh cửu.

Ghi chép lịch sử chân thực, lưu ấn lịch sử truyền thừa, đây là sứ mệnh dân chúng giao phó cho thánh địa, thần thánh lại trang trọng.

Tô Thiên Sóc mang theo tâm tình phức tạp, đẩy cánh cửa lớn tại Thiên Thu các ra.

Các cao chín trăm mét, trên dưới ba mươi tầng. Mỗi tầng đều rộng rãi mà nghiêm túc, sắp hàng chỉnh tề lít nha lít nhít bia đá. Mỗi tấm bia đá đều đơn bạc như tờ giấy, lại vô cùng cứng rắn. Dài ước chừng năm mét, chiều rộng hai mét. Một tấm bia đá ghi chép chuyện xảy ra trong vòng một năm.

- Thánh Chủ?

Mấy lão nhân tóc hoa râm, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thiên Sóc đang tiến đến.

Tô Thiên Sóc có chút hành lễ.

Mặc dù là Thánh Chủ, nhưng trước mắt lão nhân toàn bộ lại đều là do Thánh Sơn Trung Ương nơi đó phái tới, không nhận thánh địa các nơi quản khống, chỉ phụ trách ghi chép lịch sử.

- Thánh Chủ muốn tra cái gì?

Một vị lão nhân thân hình còng xuống, mang theo quải trượng chống thân thể lên, run run đi tới.

- Ta muốn tra một đoạn lịch sử.

- Chuyện thời kỳ nào?

- Ngàn năm trước.

- Thánh Chủ, có thể cụ thể một chút hay không?

Tô Thiên Sóc có chút chần chờ, nói:

- Tần lão, phải chăng Thiên Thu các chúng ta đã xóa đi qua một đoạn lịch sử? Thời kỳ từ ngàn năm trước.

- Vì sao lại hỏi như vậy?

- Có chuyện khả năng có liên quan cùng Đại Diễn thánh địa chúng ta.

- Xác thực có. Thiên Khuyết lịch trước đó, Hồng Thiên lịch năm chín trăm mười một đến năm chín trăm chín mươi chín, trọn vẹn hơn tám mươi năm lịch sử, toàn bộ đều bị xóa đi.

- Ngài biết nguyên nhân không?

Tô Thiên Sóc giật mình, ai có tư cách xóa đi lịch sử?

Thánh địa lại còn thỏa hiệp!

- Nguyên nhân cụ thể không rõ ràng, hậu kỳ ghi chép chỉ có một đầu —— theo lệnh tổ sơn.

- Tổ sơn tự mình hạ lệnh?

- Nếu như ngươi muốn tra, có thể đến tổ sơn, nơi đó hẳn là có ghi chép.

- Không có bất kỳ ghi chép gì liên quan sao? Cho dù là dính dáng.

- Không có.

Lão nhân lắc đầu.

Sau khi Tô Thiên Sóc hành lễ, hắn liền rời khỏi Thiên Thu các, mang theo lo nghĩ đầy bụng, đi tới tổ địa của bọn hắn.

Nơi này không có ghi chép lịch sử bên ngoài, nhưng có ghi chép tình huống phát triển của Đại Diễn thánh địa.

Tô Thiên Sóc sau khi để các tộc lão lui ra, hắn tự mình lật sử sách Đại Diễn thánh địa, tìm kiếm tư liệu có liên quan với Khế Ước Linh văn.

Từ giữa trưa đến chạng vạng tối, từ chạng vạng tối đến vào đêm khuya.

Tô Thiên Sóc từ bên trong 'Biển sách' mênh mông rốt cuộc cũng tra được ghi chép lẻ tẻ.

- Cổ có kỳ văn, kỳ danh Ngự Thiên. Có thể hưởng tạo hóa vạn vật, có thể chưởng chí lý càn khôn. Hiện ở mạt thế Hồng Thiên, mới bắt đầu bị hủy bởi Thiên Khuyết. Một thân là nữ, tính tình quyết liệt mà cao ngạo, sáng tạo thần triều, trấn Thương Huyền, thiên hạ cùng tôn, nâng tên Thiên Hậu!

Tô Thiên Sóc bưng lấy thư quyển, mượn ánh nến yếu ớt, thì thào đọc chữ.

Trong đôi mắt thâm thúy, sáng rực lắc lư, thấy được chân dung nữ tử mơ hồ cạnh góc trang sách.

Mặc dù mông lung không rõ, mặc dù phong hoa tuyệt đại, nhưng… hắn lại lờ mờ thấy được bóng dáng Tô Niệm.

- Thiên Hậu... Tô Niệm... Trùng sinh?



Tô Niệm bị bọn người Tô Triệt cưỡng ép mang đi, sống chết cũng không cho phép nàng tiếp xúc cùng Khương Phàm.

Khương Phàm nhìn thấy người của Đại Diễn thánh địa thật sự yêu thương Tô Niệm, hắn vui mừng đồng thời cũng có chút chua xót trong lòng.

Kiếp trước, bọn hắn bận rộn, chinh chiến bốn chỗ, không có một khắc nào ngừng lại. Nhất là sau khi sáng tạo thần triều, gặp phải đều là âm mưu quỷ kế, gió tanh mưa máu. Ngoại trừ ngẫu nhiên gặp nhau, đa số thời gian đều là riêng phần mình bôn ba, không phải bố cục nơi này, thì chính là huyết chiến chỗ đó.

Càng là về sau, bọn hắn càng bận rộn, tình thế nguy hiểm cũng không cho phép bọn họ có nam nữ tình trường.

Vốn cho rằng một trận chiến tại Đăng Thiên Kiều có thể định càn khôn, từ đây an ổn xuống, bọn hắn có thể thưởng thức phong cảnh Thương Huyền, hưởng thụ cuộc sống thuộc về bọn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK