Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791 Tặc điểu

- Ha ha, coi như đem nó nổ chết, đều đền không nổi.

- Vậy ngươi nói, giải quyết như thế nào?

- Ngươi bây giờ quay người, đi ra, nó thuộc về chúng ta, sống hay chết, đều không liên hệ gì tới ngươi.

Khương Phàm nhẹ giọng cười một tiếng:

- Ta có một chủ ý, ngươi có muốn hay không nghe một chút?

- Nói!!

- Các ngươi thả nó, ta bảo đảm giữ thân phận và bí mật của các ngươi!

Khương Phàm vừa mới nói xong, ánh mắt tộc nhân Di Lạc bỗng nhiên lăng lệ, gắt gao tiếp cận Khương Phàm:

- Xin hỏi, thân phận gì, bí mật gì?

Khương Phàm đón ánh mắt của bọn hắn:

- Thân phận, Di Lạc cổ địa, bí mật, các ngươi muốn rời khỏi đây. Đủ không?

Lan Nặc thì tiếp cận Hỏa Diễm Huyễn Điểu:

- Ngươi nói thứ không nên nói! Ngươi biết hậu quả?

Trong thân thể rách rưới Hỏa Diễm Huyễn Điểu phát ra âm thanh:

- Ta bây giờ không có đầu không có miệng, không nghe được ngươi nói cái gì, cũng nói không ra.

- Giết!

Lan Nặc quả quyết hạ lệnh.

Bí mật Di Lạc cổ địa không thể truyền đến bên ngoài, nhất định phải bảo trụ.

Hai vị tộc nhân trong nháy mắt đã biến mất, sau một khắc liền trực tiếp xuất hiện ở hai bên trái phải Khương Phàm, tốc độ nhanh đến cực hạn, đao nhọn cùng lúc đâm về yết hầu cùng lồng ngực Khương Phàm.

Keng!

Da thịt Khương Phàm căng cứng, kích thích chiến trụ, ngạnh kháng đao nhọn, đồng thời dâng lên hắc triều mãnh liệt, quét sạch mấy chục mét.

Sắc mặt hai người hơi biến, quả quyết bứt ra.

Nhưng mười hai thiết lao bên trong hắc triều nháy mắt đã rộng mở, đánh ra từng sợi xiềng xích, kịch liệt tiêu xạ, cưỡng ép cuốn lấy bọn hắn.

Đám người nơi xa nhíu mày, đây là võ pháp gì?

Lan Dận bất ngờ, thân thể của người này có thể trực tiếp chống đỡ đao nhọn ám sát?

Khuôn mặt Khương Phàm lạnh lẽo, ánh mắt lăng lệ:

- Ba mạng đổi một cái mạng của nó. Nếu như có thể, thả nó, nếu như không được, các ngươi giết nó, ta giết bọn hắn, sau đó... Ta cùng các ngươi chơi tới cùng!

- Đại Thừa thánh văn? Ngươi là con dân Huyền Nguyệt, hay là đệ tử thánh địa?

Lan Nặc vẫn đang khống chế Hỏa Diễm Huyễn Điểu, tuy nhiên đã một lần nữa bắt đầu đánh giá đến Khương Phàm.

- Đệ tử thánh địa.

- Chỉ một mình ngươi?

- Ta nói chỉ còn mình một ta, ngươi tin không?

- Chí ít, bọn hắn không ở nơi này, ngươi đây phô trương thanh thế dùng rất thô ráp.

Lan Nặc nhìn chằm chằm Khương Phàm, hơi chút trầm mặc, nói:

- Ngươi thật có thể giữ bí mật?

- Nếu như chúng ta từ đây lại không có liên hệ, ta sẽ vĩnh viễn giữ vững bí mật, nếu có bất cứ chuyện gì không tốt phát sinh, ta...

Lúc này, mặt đất đột nhiên nhúc nhích, một gốc sợi đằng già cứng cáp chui ra ngoài, phía trên có hồ lô màu tím.

Ánh mắt Khương Phàm lạnh xuống, nháy mắt bạo khởi, kéo ba vị tộc nhân tiến vào thanh đồng tiểu tháp, chấn mở hai cánh Thánh Viêm, phóng đến không trung.

- Lan Nguyệt, thu hắn!

Lan Nặc thét lên ra lệnh.

Hồ lô màu tím rạng rỡ ánh sáng, tiên diễm ướt át, trong chốc lát sôi trào lên ánh sáng ngập trời, che mất Khương Phàm đang chạy trốn.

Khương Phàm lập tức phát giác, giống như bị hãm sâu trong hải dương cuồn cuộn, tốc độ nhận hạn chế nghiêm trọng.

- Ngươi trốn không thoát.

Một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn ngọt ngào từ dưới đất lao ra, bưng lấy sợi đằng già, khống chế hồ lô màu tím.

Nàng là tộc nhân Di Lạc, trước đó tại thời điểm Khương Phàm khống chế hai vị tộc nhân nàng đã liền lặng lẽ chìm vào trong đất.

- Thu!

Lan Nguyệt quát lên, hồ lô trong tay chỉ lên trời một kích, tử khí ngập trời lập tức hình thành vòng xoáy, rung động ầm ầm, thanh thế to lớn, kéo Khương Phàm từ không trung xuống.

Khương Phàm điên cuồng phóng thích liệt diễm, nhưng vẫn khó mà khống chế được thân thể, theo vòng xoáy tử khí nhanh chóng hạ xuống.

- Hồ Lô Càn Khôn? Di Lạc cổ địa đều đem vốn liếng cho các ngươi sao!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở phía xa kinh hô.

- Tiểu tử, tiến đến cho tỷ tỷ ta.

Lan Nguyệt xinh đẹp, thôi động sợi đằng già trùng kích hồ lô màu tím.

Hồ lô tinh xảo mỹ diệu, lại lắc lư lên thuế lực sông núi rừng mưa, triều dâng màu tím đại tác, quấn lấy Khương Phàm cho đến khi hồ lô.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm tế lên Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, toàn lực thôi động.

Ầm ầm!

Đỉnh lô chấn động, đinh tai nhức óc, kịch liệt tăng vọt đến hơn năm mươi mét, Thánh Viêm sôi trào cuồn cuộn, theo Khương Phàm hung hăng đánh tới hồ lô, điên cuồng gào thét vang vọng rừng rậm:

- Nát cho ta!! Cái gì?

Lan Nguyệt kinh hô, cảm thấy đỉnh lô bất phàm, quả quyết thu hồ lô lại, tản ra tử khí.

Khương Phàm lại không ngừng tấn công, lấy đi đỉnh lô, toàn thân xoay chuyển, vồ một cái về phía yết hầu nữ tử.

Bất chợt, một hồn châm phá không gian, đánh về phía Khương Phàm.

Hồn châm tinh tế như lông, tới gần Khương Phàm không một tiếng động, trong chốc lát đã phân hoá ra trăm ngàn lần, lạnh thấu xương, âm trầm tà ác, giống như trăm ngàn con ác quỷ nhanh chóng phóng tới đầu Khương Phàm.

Khương Phàm chấn động hai cánh, mãnh liệt xoay chuyển, hiểm lại càng hiểm tránh khỏi hồn châm đâm xuyên.

- A?

Một vị tộc nhân Di Lạc uy mãnh phía trước hơi kinh ngạc, nhạy bén như thế sao?

Khương Phàm rơi xuống, trong nháy mắt đã lập tức bay thẳng lên trời ngàn mét, liệt diễm cuồn cuộn khắp toàn thân, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Chẳng lẽ những tộc nhân Di Lạc này mỗi người có một Bảo khí sao?

Bảo bối tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn đều bị bọn hắn đào đi rồi sao?

- Phản ứng vẫn rất nhanh.

Lan Nguyệt nắm sợi đằng già, cảnh giác không trung.

Không nghĩ tới trong thánh địa lại còn có người đặc biệt như thế, trong ánh mắt lộ ra ngoan khí, trong ứng biến hiện ra kinh nghiệm.

- Xem ra chúng ta là không đạt thành hiệp nghị.

Khương Phàm lại phóng xuất ba vị tộc nhân Di Lạc ra, dùng xiềng xích treo ở giữa không trung:

- Các ngươi là muốn giữ bí mật, hoàn toàn không để ý sống chết của bọn hắn?

- Coi như chúng ta đều chết, cũng phải bảo thủ bí mật Di Lạc.

Lan Dận cầm bảo đao trong tay, ngóng nhìn bầu trời.

- Nói như vậy ta hẳn phải chết không nghi ngờ rồi? Ha ha, Hỏa Diễm Huyễn Điểu thuộc về các ngươi, cáo từ.
Chương 792 Yêu cầu giảng hòa

Khương Phàm không chần chờ chút nào, kéo lấy ba vị Di Lạc tộc nhân rời khỏi.

- Ai? Xảy ra chuyện gì? Lúc này đã đi rồi? Không còn kiên trì sao? Nói không chừng còn có thể cứu mà!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu ngao ngao kêu gào:

- Khương Phàm, tên hổn đản ngươi, ai nói muốn dẫn ta cùng ra ngoài! Đại gia ngươi! Ta muốn tuyệt giao với ngươi!

- Chớ ồn ào!

Lan Nặc khống chế 'Cái bóng' bên trong Hư Thiên Kính, chậm rãi xé rách.

- Hắn rốt cuộc là ai!

Thân thể Hỏa Diễm Huyễn Điểu thật giống bên trong Hư Không Kính, bắt đầu xé rách, máu tươi chảy ngang:

- Ta nói! Ta nói!

- Ta muốn nghe lời thật! Ta mặc dù muốn mang ngươi rời khỏi, nhưng không phải không thể mang ngươi rời khỏi! Ta có thể cho ngươi làm chiến sủng, cũng có thể luyện ngươi!

Váy dài Lan Nặc phiêu dật, xinh đẹp như tiên tử, nhưng lời nói ra lại lạnh đến nỗi để cho người ta sợ hãi.

- Ta nói! Hắn là đệ tử thân truyền của Thánh Chủ Đại Diễn thánh địa, hắn tên Khương Phàm, ngươi không nghe lầm, chính là Đại Diễn thánh địa! Tôn chủ thánh địa Tây Bộ! Hắn biết bí mật Di Lạc, không phải là bởi vì ta nói, là nam tử kia nói.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều đang - bịa chuyện.

- Nam tử nào?

- Chính là nam tử trông coi Thánh Nhân Quả trong sơn động kia! Ngươi không có chú ý tới huyết mạch của ta đã biến đổi sao, cũng là bởi vì dính chút ánh sáng, ăn Thánh Nhân Quả.

- Tô Thiên Tịch?

Bọn người Lan Nặc, Lan Dận khẽ nhíu mày.

- Ta không biết hắn tên là gì, nhưng hắn nói mình là người Đại Diễn thánh địa để lại, đem Thánh Nhân Quả cho Khương Phàm. Bởi vì ta cùng Khương Phàm xưng huynh gọi đệ, liền may mắn đạt được một chút. Chuyện Di Lạc cổ địa, thật không phải ta nói.

Tròng mắt Hỏa Diễm Huyễn Điểu loạn chuyển, rất tinh minh đem chuyện nhét vào trên thân nam tử đáng sợ kia.

Tuy nhiên để nó kỳ quái là, bọn người Lan Nặc hình như cũng biết nam tử kia.

Sắc mặt Lan Dận chợt trầm xuống:

- Tô Thiên Tịch đã cùng chúng ta ước định qua, không tiết lộ bí mật Di Lạc cổ địa.

Lan Nguyệt nhảy đến phía trước, chỉ vào Hỏa Diễm Huyễn Điểu quát:

- Tặc điểu! Tô Thiên Tịch còn nói qua cái gì?

- Khương Phàm lúc ấy mời hắn mang theo tìm kiếm Linh Bảo khắp nơi, hắn lại nói mình không thể đi loạn, đem Thánh Nhân Quả cùng bảo bối giao cho Khương Phàm coi như hoàn thành sứ mệnh.

- Khương Phàm hỏi vì sao không thể đi, hắn do dự một chút liền nói nơi này có một đám người đặc thù sinh sống. Ta lúc ấy lắm miệng, nói câu Di Lạc cổ địa. Nhưng ta cam đoan, không nhiều lời.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu suy nghĩ vô cùng sinh động, giả ra bộ dáng kêu phụ thân gọi phụ mẫu, xảo diệu ứng phó.

Lan Dận lại hỏi:

- Làm sao Khương Phàm biết chúng ta muốn rời khỏi?

- Cái này...

- Nói!

- Gia hỏa Khương Phàm này quá thông minh, là chính hắn đã hỏi một câu, người nơi này có thể phái người ra ngoài hay không? Sau đó... Ta đương nhiên không thể nói lung tung, nam tử kia trầm mặc, kết quả Khương Phàm liền có thể cảm giác là có.

- Ngươi nói đều là thật?

Lan Nguyệt hồ nghi nhìn Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

- Lan Nguyệt muội muội, ta là chim gì, ngươi còn không rõ ràng sao?

- Tặc điểu! Phôi điểu! Sắc điểu!

- Ngươi nói ta tặc, nói ta hỏng, ta có thể chịu. Nói ta sắc, xem như công kích thân chim.

- Ngươi không sắc? Ngươi có nhìn lén ta tắm rửa?

- A? Đó là ngươi sao, ta còn cho là bảo bối Lan Nặc, hại ta nhớ mãi không quên. Tuy nhiên, dáng người ngươi rất tốt, phát dục không tệ.

- Ta giết ngươi!

- Đủ rồi!

Lan Dận quát tháo, hung tợn tiếp cận Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhắc nhở bọn hắn:

- Ta khuyên các ngươi vẫn nên chủ động hoà giải cùng Khương Phàm, nếu không tên điên kia chuyện gì cũng đều làm được.

Ánh mắt Lan Dận chợt lạnh lên:

- Nếu như hắn dám ở bên ngoài nói lung tung, Đại Diễn thánh địa biến mất sẽ không xa.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nói:

- Đừng nói mạnh miệng. Thiên hạ này không có người nào có thể tùy tiện hủy đi thánh địa, nếu không truy cứu tới, không chỉ là liên minh Thánh Địa sẽ thảo phạt, còn có thể liên lụy đến vấn đề cao hơn.

Lan Dận á khẩu không trả lời được, thánh địa phụ trách bảo vệ dân chúng, khống chế khí vận thiên hạ, không chỉ được người đời tôn trọng, càng được đám thế lực tầng cao nhất kia bảo hộ.

Nếu quả thật muốn cùng thánh địa đối nghịch, sẽ chọc cho đến vô số phiền phức, càng có thể có thể đem chuyện làm lớn ra, hoàn toàn bại lộ bí mật của bọn hắn.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tiếp tục nói:

- Ta vẫn khuyên các ngươi nên cùng Khương Phàm hoà giải. Người của thánh địa làm việc vẫn có chừng mực, chỉ cần hắn cam đoan không nói liền thật sẽ không nói. Lại nói, các ngươi ở bên ngoài hẳn là đã phát triển nhiều năm như vậy, không thuộc về hoàng đạo thì cũng là hoàng tộc. Còn sợ bị người ta biết bí mật?

Lan Nặc thu hồi Hư Thiên Kính:

- Gọi hắn qua.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu khôi phục tự do, nhanh chóng khép lại thương thế.

- Gọi tới giết, hay là...

- Ta muốn nói chuyện với hắn một chút.

Lan Nặc lạnh nhạt, đáy mắt tản ra sát ý.

- Chỉ là nói chuyện?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cảnh giác xung quanh.

- Xem thái độ của hắn.

- Tốt! Ta nhất định tìm hắn tới! Tuy nhiên các ngươi phải cam đoan, đừng giết hắn. Đại Diễn thánh địa rất coi trọng người này, nếu không khẳng định sẽ trả thù.

- Ngươi một mực mời hắn đến, nếu như cuối cùng hai bên đều hài lòng, ta không chỉ sẽ tha hắn, còn có thể mang ngươi rời khỏi.

- Rời khỏi?

- Nếu ngươi đã dùng Thánh Nhân Quả, hẳn là huyết mạch đã biến đổi đến thuần huyết. Ngươi ở lại nơi này quá đáng tiếc, ta mang ngươi rời khỏi, cho ngươi tự do.

- Ta đều Linh Hồn cảnh tam trọng thiên!

- Ta cũng là Linh Hồn cảnh, nhưng ta có thể phong ấn cảnh giới.

- Chờ tin tức tốt của ta.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu thống khoái đồng ý, hóa thành Hỏa Ưng phóng tới không trung.

Lan Nặc nhìn Hỏa Diễm Huyễn Điểu rời khỏi, má ngọc xinh đẹp lại bình tĩnh như thường, nhưng đôi mắt trong trẻo lại hiện lên từng tia sắt lạnh.
Chương 793 Hư Thiên Kính, Nghịch Chuyển Hiện Thực

Hai mươi dặm bên ngoài, Khương Phàm ngồi tại đỉnh núi nhìn qua phương xa mây mù tràn ngập rừng rậm, chờ đợi Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Gia hỏa này rất tinh ranh, hẳn là có thể nghĩ được cách thoát thân. Nếu như chờ nửa ngày không trở lại, hắn cũng sẽ nghĩ cách khác đi qua cứu.

Sau đó không lâu, một hỏa quang đánh vỡ mây mù xuất hiện trong tầm mắt Khương Phàm.

- Ngươi cứ như vậy mà chạy sao? Làm ta quá là thất vọng!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu từ trên trời giáng xuống, uỵch cánh căm tức nhìn Khương Phàm.

Khương Phàm cười nói:

- Chút chuyện nhỏ này còn ứng phó không được, còn có mặt mũi cùng ta lăn lộn?

- Ngươi đại gia! Ngươi thương tâm ta!

- Ngươi hữu tâm? Đừng nói nhảm, bọn hắn đi rồi?

- Bọn hắn ăn chắc ngươi!

- Bọn hắn muốn thế nào?

- Tìm ngươi đàm phán, ngươi thả người, bọn hắn thả ngươi.

- Có thể tin được không?

- Không đáng tin.

- Vậy sao ngươi còn đồng ý?

- Cứ như vậy đồng ý thôi, trước mắt thoát thân mới quan trọng.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cười như tên trộm, nếu như là trước đó, hắn thật đúng là sợ đám người Di Lạc cổ địa kia.

Dù sao mình bị vây ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn này, không chỗ có thể trốn, chỉ cần những đại nhân vật Di Lạc cổ địa kia ra tay, nó hẳn phải chết không nghi ngờ. Bây giờ nha, dù sao cũng đã đều muốn đi theo Khương Phàm rời khỏi, tại sao phải sợ nữa chứ.

- Nữ hài nhi khống chế ngươi là ai, ngọc kính trong tay kia lại là bảo bối gì?

- Nữ hài nhi kia tên Lan Nặc, dung mạo xinh đẹp, ưu nhã cao ngạo, lại có mị lực, thánh khiết lại phong tao... ừm... Ngươi có thể trải nghiệm loại cảm giác này không?

- Ngươi chú ý làn da của nàng không, vừa trắng vừa mềm, sờ tới sờ lui khẳng định rất mượt. Ngươi chú ý eo của nàng sao, phải gọi là một mảnh nha. Ngươi chú ý hai chân kia, vừa dài lại rất hoàn mỹ, ta có thể ôm chơi ba năm. Ngươi chú ý mông kia không? A... Lớn! Lớn lắm! Tục ngữ nói đúng, mông lớn qua vai, sống hơn Thần Tiên. Chờ nàng lớn thêm ba năm , năm năm nữa, tuyệt đối là cấp bậc yêu tinh.

- Nàng chính là hình mẫu ta thích nhất! Xinh đẹp, chọc người, để Điểu gia ngày nhớ đêm mong, ruột gan đứt từng khúc, ngũ tạng câu phần! A...

Khương Phàm nhìn bộ dáng say mê của điểu tặc, chau mày:

- Ngươi học cái này từ chỗ nào? Ngươi rốt cuộc là người hay là chim?

- Điểu gia ta là chim chính tông! Tuy nhiên Điểu gia ta thích nữ tử!

- Ta nhìn ngươi là cặn bã chính tông, điểu tra!

- Làm sao nào, Điểu gia ta thích nữ tử còn không được sao?? Tương lai của Điểu gia ta nếu có thể huyễn hóa trưởng thành, tất nhiên có thể đem hạt giống của ta, vẩy khắp ngũ hồ tứ hải!

- Nói điểm chính! Nàng là ai!

- Nàng là Lan Nặc đấy. Ta vừa mới lãng phí nửa ngày tình cảm, ngươi không hề cảm động sao?

- Đặc điểm?

- Xinh đẹp!

- Không có điểm khác đúng không?

- Chỉ chú ý bề ngoài, bên trong còn không có cơ hội tìm hiểu. Hắc hắc, cho ta chút thuốc, ta đi thăm dò!

Khương Phàm đột nhiên hối hận khi nói là quen với tặc điểu này.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tiến đến trước mặt Khương Phàm:

- Còn có thuốc không? Đừng nói không có! Cái tên hư hỏng như ngươi đây, nhìn thì không đứng đắn, tâm địa gian giảo so với ai khác đều nhiều hơn.

Khương Phàm bất đắc dĩ thở dài.

- Có thể thật dễ nói chuyện không! Nói điểm chính! Linh văn của nàng, ngọc kính của nàng.

- Linh văn không biết, chưa thấy qua, nhưng nàng thật rất mạnh, ngay cả cái tên gia hỏa cuồng bạo Lan Dận kia đều rất tôn trọng nàng. Đúng, Lan Dận là Chí Tôn thánh văn!

- Chí Tôn? Nơi này lại có Chí Tôn thánh văn.

- Đương nhiên! Nơi này chính là Vĩnh Hằng Thánh Sơn mà, khắp nơi đều có chí bảo Thượng Cổ, khắp nơi đều là tài nguyên linh quả. Nếu như Di Lạc cổ địa không thể cam đoan trong vòng trăm năm sinh ra một Chí Tôn, bọn hắn có khác gì với phế vật.

- Ngọc kính thì sao. Rốt cuộc ngươi nói hay không?

- Thứ này là đại sát khí, là chí bảo trấn tộc của Di Lạc cổ địa, ta không nghĩ tới bọn hắn vậy mà lại giao cho Lan Nặc. Tuy nhiên nàng hẳn là vừa mới có trong tay, còn chưa có học được cách vận dụng, khống chế cũng có hạn, nếu không ngươi trốn không thoát.

- Mạnh bao nhiêu?

- Hư Thiên Kính có thể phục chế thế giới, nghịch chuyển hiện thực. Cụ thể không rõ ràng, chỉ là nghe nói, Hư Thiên Kính là được chủ nhân Di Lạc lấy từ đỉnh thánh sơn xuống, thuộc về Thượng Cổ sát khí. Chỉ cần thứ bị nó soi sáng đều có thể phục chế ở bên trong, tương đương với đem thế giới hiện thực đặt vào Hư Thiên Kính.

- Người khống chế Hư Thiên Kính thì tương đương với Chúa Tể, tùy tiện khống chế soi sáng ra sơn hà đại địa, sinh linh vạn vật. Sau đó thông qua tình huống bên trong kính tượng, trực tiếp phản hồi đến thế giới hiện thực. Thời điểm mạnh nhất, có thể chiếu phá sơn hà, nghịch loạn m Dương, thậm chí có thể... Khởi tử hồi sinh. Trong kính không chết, hiện thực vĩnh tồn!

Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, lại có loại vũ khí nghịch thiên như thế này sao.

Kiếp trước đều không có nghe nói qua thứ nào khủng bố như vậy.

Vẻ mặt Hỏa Diễm Huyễn Điểu trở nên nghiêm trọng:

- Vĩnh Hằng Thánh Sơn rất thần bí, cũng rất quỷ dị, nơi này mai táng bí mật, đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Tuy nhiên, lần này xác thực bọn hắn có gì đó rất quái lạ.

- Cổ quái?

- Càn Khôn Hồ Lô trong tay Lan Nguyệt cũng là Di Lạc cổ địa đại bảo bối. Có thể thôn thiên nạp địa, có thể dung luyện vạn vật. Tiểu nha đầu kia cũng hẳn là vừa mới nắm tay, vận dụng không tốt lắm. Còn có đao trong tay Lan Dận, cũng có gì đó quái lạ. Ngay cả Lan Nguyệt đều cầm tới Càn Khôn Hồ Lô, gần với đệ nhị thiên tài Lan Nặc, hay Chí Tôn thánh văn Lan Dận càng sẽ không kém bao nhiêu. Có phải là... Vĩnh Sinh Đao hay không?

- Đây lại là cái gì?

- Nếu như mà nói, rất khó lường. Di Lạc cổ địa đây là muốn làm gì, dọn nhà sao? Đem vốn liếng thả ra hết! Là bên ngoài gặp ngoài ý muốn gì, duy trì trong nhu cầu cấp bách sao, hay là đã nhận ra nguy hiểm gì, muốn chuẩn bị sớm?
Chương 794 Dò hỏi tin tức

- Trước tiên nói cho ta nghe một chút về Trường Sinh Đao đi.

- Lai lịch thanh đao này rất lớn, nhưng không có người nào có thể nói rõ ràng cụ thể. Dù sao nó vô cùng cứng rắn, danh xưng trời khó táng đất khó diệt. Ai có thể bồi tiếp nó trưởng thành, người đó có thể không ngừng liên tục hấp thu chất liệu của nó, để thân thể trở nên cứng rắn, mà tuổi thọ sẽ còn không ngừng kéo dài, sống đến tám trăm năm đều là chuyện nhỏ.

Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên.

Thánh sơn thật khủng khiếp, mai táng nhiều tuyệt thế Linh Bảo như vậy.

- Rốt cuộc bọn người Lan Nặc muốn làm gì?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, những vũ khí này đều là bí mật của Vĩnh Hằng Thánh Sơn, đưa rra bên ngoài sẽ nhấc lên bao nhiêu gợn sóng?

Khương Phàm rung động thật lâu, đứng lên nói:

- Đi thôi.

- Đi tìm bọn họ đàm phán?

- Ta cũng không muốn bị Hư Thiên Kính khống chế. Chúng ta đi tìm bảo bối, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.

- Ha ha, đi đi đi.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo Khương Phàm xông vào rừng rậm, cố ý lượn quanh, tránh khỏi bọn người Lan Nặc, lặng lẽ tiến vào u cốc sâu trong năm ngọn núi.

Bây giờ u cốc sớm đã biến thành hẻm núi, lờ mờ rách nát, mọc đầy cây già cỏ dại.

- Đi theo ta. Nơi này.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu thu liễm hỏa diễm, tìm tới một vết nứt, cẩn thận chui vào.

Phía dưới vết nứt có rất nhiều khe, là do núi cao đè ép, địa tầng vỡ nát mà hình thành, giăng khắp nơi, phá thành mảnh nhỏ.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu rất quen thuộc đối với nơi này, mang theo Khương Phàm thất đi bát nhảy, một mực chui xuống hơn hai ngàn mét.

Phía dưới là một nham động giá lạnh yên tĩnh lại đen kịt, đưa tay ra cũng khó mà thấy được.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu bay khắp nơi, vẩy xuống liệt diễm đốt cháy tảng đá, dần dần đốt sáng lên nơi này.

Lọt vào trong tầm mắt đều là hoang vu.

Trên dưới hai tầng nham thạch tất cả vết tích đều là chiến tranh trước đó còn sót lại, nhìn thấy mà giật mình.

- Nơi này chính là bảo điện năm đó, bây giờ chỉ còn là phế tích. Lúc ta còn nhỏ bị những Yêu thú khác đuổi bắt, trong lúc vô tình chạy đến nơi đây, nấp ròng rã năm năm, chỉ có thể ngẫu nhiên ra ngoài làm ăn chút gì. Mặc dù những năm kia ta trưởng thành rất chậm, nhưng tốt xấu cũng đều đã sống đến bây giờ.

- Tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, huyết mạch càng cường hãn, càng đặc biệt, khi còn nhỏ sẽ càng là nguy hiểm. Ngươi không trốn đi, không có nơi cường đại dựa vào, lúc nào cũng có thể trở thành đồ ăn. Chính là tại thời điểm đó, ở chỗ này ta đã cảm nhận được một khí tức rất kỳ diệu.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo Khương Phàm đi sâu vào trong phế tích, tìm tới một cái khe.

- Chỗ này có cái gì không giống chứ?

Khương Phàm ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi đều là hố sâu, vết nứt, thật khó để Hỏa Diễm Huyễn Điểu có thể nhận ra chỗ này.

- Cái khe này không phải đại chiến năm đó lưu lại, rất có thể là sau khi mặt đất chấn động, địa tầng sai nứt, mới xuất hiện. Ngươi nằm xuống, cẩn thận cảm nhận.

Khương Phàm nằm ở vết nứt bên cạnh, định thần dò xét.

Mới đầu không có gì cảm thấy được gì, nhưng dần dần, Chu Tước linh nguyên trong khí hải lại bắt đầu sinh động, cường quang nở rộ, gáy to khắp khí hải, linh lực bên trong kinh mạch toàn thân cũng bắt đầu tăng tốc.

Khương Phàm ngẩng đầu:

- Phía dưới có hỏa diễm?

- Không sai! Chính là hỏa diễm! Lại còn là loại rất đặc biệt!

- Vậy còn chờ gì?

Khương Phàm đứng dậy, triệu ra tàn đao.

- Tầng này lúc ấy mai táng vô số hài cốt Yêu thú, thoạt nhìn là rất rung động, nhưng có thể cố ý hấp dẫn lực chú ý, che giấu bí mật phía dưới.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thành Liệt Diễm Hùng Sư, phóng lên cao, sau đó hung hăng vọt tới vết nứt.

Trước đó nó còn không dám loạn đụng, là sợ đào mở vết nứt, gây nên oanh động, bị người khác cướp đi. Bây giờ đã chuẩn bị rời khỏi, không có gì để phải lo lắng nữa.

Khương Phàm vung tàn đao lên, phối hợp Hỏa Diễm Huyễn Điểu, va chạm địa tầng.

Mặt đất nổ tung, vết nứt lan tràn, rất nhanh thanh lý ra sâu vài chục thước hố. Một người một thú ra sức hướng xuống đào. Nhưng càng đi sâu xuống, mặt đất càng cứng rắn.

Sau khi đào được hai trăm mét, địa tầng đã cứng như sắt thép.

- Nghỉ ngơi một chút, tiếp tục như thế sẽ mệt chết mất.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu không nghĩ tới phía dưới lại cứng như vậy.

- Ta làm chút đan dược, bổ sung thể lực.

Khương Phàm ném toàn bộ thi hài mấy ngàn con Yêu thú từ trong thanh đồng tiểu tháp ra ngoài, chồng chất như núi.

- Ngươi lấy bọn chúng từ chỗ nào?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu bị hù dọa.

- Một thời gian trước Kỳ Lân Thú và Cự Phong Long giao thủ, Yêu thú bị tác động đến chết thảm.

Khương Phàm nắm lên vài con Yêu thú ném vào Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, bắt đầu luyện chế huyết đan linh đan cùng hồn đan.

- Nhiều như vậy? A, còn có thú nguyên!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lay ra một con Man Ngưu khổng lồ, từ bên trong đào ra một viên thú nguyên, hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng.

- Ngươi có thể dùng, nhưng xà mãng, viên hầu, đều để lại cho ta.

Khương Phàm còn phải cho Đao Hoàng và tiểu Kim hầu chút linh nguyên.

- Yên tâm yên tâm, nơi này còn rất nhiều.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động lật tìm thi thể Yêu thú, đút thú nguyên vào trong miệng giống như là ăn kẹo đậu.

- A? Hỏa Diễm Linh Hồ thật đáng yêu! Thứ này dùng để dỗ dành nữ hài tử không tệ.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lay ra một con Hỏa Diễm Linh Hồ đã chết, hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng hóa thành linh châu huyết châu, chui vào trong thân thể Linh Hồ.

Toàn thân Linh Hồ dâng lên hỏa diễm mãnh liệt, lông tóc da thịt hài cốt bắt đầu nóng chảy, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Sau đó không lâu... Hỏa diễm nhấc lên, lại bỗng nhiên hội tụ, một con tiểu hồ ly lông xù xuất hiện ở trước mặt Khương Phàm.

Không còn liệt diễm cuồn cuộn giống như hùng sư Linh Điệp, đây đơn giản là cùng Linh Hồ giống nhau như đúc, toàn thân đỏ choét, lông tóc mềm mại, mắt to linh tính mười phần, nhìn vô cùng đáng yêu.

- Cáp! Sau khi huyết mạch biến đổi chính là không giống với lúc trước nha!
Chương 795 Triệu Hoán Đến Từ Bên Ngoài

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều sợ hãi thán phục với hình dạng này của mình.

- Ngươi có thể thay đổi bao nhiêu loại Yêu thú? Có số lượng hạn chế à.

- Cái này cần phải nhìn cấp bậc Yêu thú huyễn hóa. Nếu như chỉ là Hỏa Diễm Hùng Sư, với tình huống bây giờ của ta có thể huyễn hóa mười loại tám loại. Nếu như là Giao Long Hỏa Liệt Điểu, ta chỉ có thể huyễn hóa hình dạng, hơi có chút khí tức, hù dọa một số người. Tuy nhiên Điểu gia ta bây giờ xem như đã là Hỏa Diễm Huyễn Điểu thuần huyết, chỉ cần trưởng thành, tiền đồ sẽ rất rộng mở.

- Vì sao ngươi có thể nói chuyện?

Khương Phàm lại hỏi.

- Điểu gia ta thiên phú dị bẩm!

- Nói chuyện nghiêm chỉnh.

- Cái này có liên quan với huyết mạch, cũng phải có người dạy. Tuy nhiên Điểu gia ta thật sự là thiên phú dị bẩm, tự thay đổi, biết nói tiếng người chính là đặc điểm huyết mạch của ta.

- Ta có hai bằng hữu Yêu thú, ngươi có rảnh thì chỉ đạo cho bọn chúng một chút.

Khương Phàm cảm giác huyết mạch của tiểu Kim hầu, Đao Hoàng cũng không tệ, mà có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng hình như không thể mở miệng nói.

- Tặc điểu đâu? Còn chưa tới.

Lan Nguyệt quơ bàn chân trắng nõn, ngồi tại tán cây, nhàm chán nhìn lên bầu trời.

- Nó sẽ không phải thừa cơ chạy đi đấy chứ?

Có tộc nhân chất vấn.

Lan Nặc ngồi xếp bằng minh tưởng, lạnh nhạt nói:

- Mặc dù nó rất xảo quyệt, nhưng cũng rất khôn khéo, lại còn sợ chết. Nó đã hiểu nếu quả như thật chọc giận Di Lạc cổ địa, chờ Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế, nó sẽ không chỗ ẩn nấp.

Lan Nguyệt khẽ nói:

- Nó dám đùa chúng ta, cũng đừng nghĩ sống thêm nữa.

Đám người gật đầu, xác thực như vậy.

Một khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn một lần nữa phong bế lại, nơi này sẽ lại là thiên hạ của Di Lạc cổ địa bọn hắn. Bất luận yêu vật nào dám đối phó với Di Lạc cổ địa, đều phải chết.

Lan Dận nắm Trường Sinh Đao, yên lặng hấp thu mênh mông năng lượng bên trong, cường hóa huyết nhục hài cốt:

- Chờ một chút. Hỏa Diễm Huyễn Điểu sẽ chộp cái tên Khương Phàm kia tới.

- Lan Dận ca, đao của ngươi cho ta mượn dùng mấy ngày thôi? Ta hấp thu chút để bỏ tức giận tức, trả lại ngươi.

Lan Nguyệt đào lấy chạc cây, nhìn quanh phía dưới.

- Trường Sinh Đao đã nhận chủ, sẽ chỉ truyền lại năng lượng cho ta, người khác không được.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Lan Dận toát ra mấy phần nụ cười.

Trường Sinh Đao, tuyệt thế trọng bảo được Di Lạc cổ địa cung phụng, vậy mà lại giao cho trên tay hắn.

- Hẹp hòi.

Lan Nguyệt quơ bàn chân nhỏ, cầm lấy hồ lô của mình, mừng rỡ vuốt ve.

Không chỉ là bọn hắn, tộc nhân khác đều chiếm được bảo bối đặc biệt.

Lần này rời khỏi, Di Lạc cổ địa đã ký thác kỳ vọng với bọn hắn, những thứ có thể mang đi đều đem ra.

Lan Nặc mở ra đôi mắt trong trẻo, thản nhiên nói:

- Không nên quá vui mừng, khẳng định thần giáo ở bên ngoài đã gặp phải phiền toái, nếu không sẽ không cưỡng ép đánh rách hư không, đưa vào truyền âm.

- Đúng rồi, ta nghe nói là lão tổ phía ngoài tự mình đưa tới truyền âm?

Có một tộc nhân hạ giọng, nhỏ giọng hỏi.

- Chỉ có thể là lão tổ thần giáo. Người khác không có lực lượng mạnh như vậy.

Có tộc nhân đáp lại.

- Truyền âm nói cái gì rồi?

Có tộc nhân nhìn về phía Lan Nặc.

Ngay cả Lan Nguyệt, Lan Dận cũng đều nhìn sang.

Mặc dù địa vị những thiên tài bọn hắn đây tại Di Lạc cổ địa rất cao, nhưng so với Lan Nặc vẫn còn kém chút.

Lan Nặc trầm ngâm thật lâu mới lắc đầu nói:

- Lúc ấy ta ở bên ngoài, không có nghe rõ, chỉ nghe được mấy từ. Hoàng Kim Dương, Thượng Cổ Thông Thiên Tháp, hỏa vũ. Hình như có liên quan tới một người nào đó.

Bọn người Lan Dận trao đổi ánh mắt.

- Có liên quan với một người?

- Ai lại có năng lực lớn như vậy, lại có thể kinh động lão tổ, còn nhắc nhở Di Lạc cổ địa bọn hắn toàn lực trợ giúp.

- Hì hì, chúng ta còn phải tạ ơn hắn đây.

Lan Nguyệt không quan tâm, ôm lấy hồ lô cười nhẹ nhàng.

Nếu không phải có cái tên tiểu tử không biết kia, nàng nào có cơ hội nhận chủ với Hỗn Độn Hồ Lô.

- Thế giới bên ngoài rất đặc sắc, chúng ta rất chờ mong. Nhưng chúng ta không phải ra ngoài du ngoạn, là mang theo sứ mệnh.

Lan Nặc nói xong chợt than khẽ, nếu như có thể có được Vạn Linh Huyết Thụ thì hoàn mỹ, đáng tiếc, Vạn Linh Huyết Thụ vẫn vô duyên với bọn hắn.

Bọn hắn đợi rất lâu, Hỏa Diễm Huyễn Điểu vẫn không có trở về.

Lan Nguyệt nhàm chán, lại hỏi:

- Tỷ tỷ, chúng ta làm sao bàn bạc cùng Khương Phàm?

Lan Nặc thản nhiên nói:

- Đệ tử thánh địa phải tuân thủ quy củ thánh địa, không thể nào tùy tiện nhúng tay chuyện bên ngoài thánh địa, nếu như ai phá hư quy củ, Đại Diễn thánh địa sẽ tự mình xử lý.

- Ý của ngươi là, hắn sẽ thỏa hiệp?

- Nhìn biểu hiện của hắn, nếu như có thể thỏa hiệp, giữ lại tính mạng hắn. Nếu như không thể, toàn bộ đệ tử Đại Diễn thánh địa tiến đến đây đều giữ lại.

Lan Nguyệt nói:

- Trong ánh mắt tiểu tử kia có sát khí, không giống như sẽ phối hợp cho lắm.

Lan Dận nắm chặt Trường Sinh Đao, khẽ nói:

- Không thể nào dễ dàng cho hắn như vậy. Chuyện Vạn Linh Huyết Thụ, hắn cũng có phần mà.

Nhắc đến Vạn Linh Huyết Thụ, sắc mặt mọi người đều âm trầm xuống.

Trơ mắt nhìn Vạn Linh Huyết Thụ từ giữa ngón tay bọn hắn chạy đi, cái này sợ rằng sẽ trở thành chuyện hối hận nhất trong cuộc đời bọn hắn.

Nhưng...

Bọn hắn đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...

- Tặc điểu này sẽ không phải thật chạy rồi đấy chứ?!

Lan Dận đều không thể bình tĩnh nữa.

- Nó dám đùa chúng ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK