Khương Phàm hô hấp trở nên dồn dập lên, độc nhãn kia lóe ra huyết quang đáng sợ.
Đông Hoàng Như Ảnh kinh ngạc trước bộ dáng Khương Phàm, cần thiết hay không?
- Phụ thân ta, Đông Hoàng Thánh Kiệt, cũng là cung chủ Thiên Cung thứ chín. Nghị công tử yên tâm, chúng ta không có ác ý đối với ngươi.
Khương Phàm gian nan nuốt ngụm nước bọt.
Lâm Thiên Lộc từng nói qua, Vương Quốc Hắc Ám là một vị Thánh Nhân nào đó đi ngang qua khai sáng không gian, cảm giác thú vị là ở chỗ này tạo dựng được Vương Quốc Không Gian.
Bây giờ suy nghĩ một chút, đi ngang qua??
Cái này tám phần chính là do Cửu Thiên Thần Giáo khai sáng!
Giọng Khương Phàm đều đang run rẩy:
- Tất cả các trận chiến đấu của ta tại Vương Quốc Hắc Ám, các ngươi đều chú ý qua?
- Từng có chú ý.
- Cũng có ghi chép?
- Nghị công tử, hình như ngươi rất khẩn trương?
Khương Phàm chỉ miệng mình, nói với Đông Hoàng Như Ảnh:
- Xin mời Như Ảnh cô nương cẩn thận quan sát hình miệng ta.
- Ừm?
- Ta... Mẹ... Tổ tông... Ngươi!
Khương Phàm miệng mở lớn, làm ra hình miệng khoa trương.
- Như Ảnh nhìn không hiểu.
Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng tĩnh mỹ, ngay cả mắng chửi người khác cũng không biết, thật là không biết hình miệng này là có ý gì.
- Phụ thân ngươi đâu?
Khương Phàm chau mày, cắn răng khắc chế sự tức giận muốn dâng lên.
- Tại Vương Quốc Hắc Ám.
Đông Hoàng Như Ảnh lại càng cảm thấy kỳ lạ.
Hắn làm sao thế?
Là sợ hãi, hay là khẩn trương.
Chẳng lẽ, hắn thật sự có bí mật đặc biệt nào đó, mà biết rõ bí mật của mình nghiêm trọng đến mức nào?
- Hắn ở nơi đó làm gì?
- Ta nói chờ ngươi trở về, ngươi tin không?
Khương Phàm cắn răng nhắm mắt lại, bình phục lại tâm tình:
- Nếu như bây giờ ta muốn hỏi một chút, Đại Tự Tại điện là thế lực phương nào, ngươi có nói cho ta biết không?
Đông Hoàng Như Ảnh không có giấu diếm:
- Một trong Hoàng Đạo Bát Bộ, Vạn Đạo Thần Giáo!
- Ngọa tào, ngươi...
Khương Phàm nhúc nhích khóe miệng, cố gắng kiềm chế xúc động mắng chửi người.
- Thật bất ngờ sao?
Khóe miệng Đông Hoàng Như Ảnh lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, ngươi muốn hủy diệt Huyền Nguyệt, kết quả, ngược lại còn giao nó cho hoàng đạo Tây Bắc.
Khương Phàm vừa mới bình phục tâm tình lại nổi lên gợn sóng, chửi ầm lên:
- Mẹ kiếp, đương nhiên là ngoài ý muốn! Vô cùng ngoài ý muốn! Mười ngàn cái một trăm triệu lần ngoài ý muốn!
- Vương Quốc Hắc Ám chỉ là một cái bí cảnh Không Gian mà thôi, các ngươi... Điên ư? Điên ư!
- Các ngươi có cần thiết hay không? Không có chuyện gì làm sao?
- Hai đại thần giáo Thương Huyền, nhàn... Đan... Đau không?
Đông Hoàng Như Ảnh ngây ngẩn cả người, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm đang gào thét dữ tợn.
Hắn, là đang mắng người sao?
Hắn, ở ngay trước mặt ta, đang mắng người?
Còn là mắng thần giáo??
Đông Hoàng Như Ảnh đã lớn như vậy, quay xung quanh bên cạnh tất cả đều là ‘công tử khiêm nhường, khiêm tốn’, mỗi người đều cực lực biểu hiện mình nho nhã ưu tú, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ nghe thấy hơn phân nửa câu thô tục.
Khương Phàm bỗng nhiên có một cảm giác xúc động mãnh liệt, phong bế Vương Quốc Hắc Ám, triệt để phong tỏa nơi đó, thậm chí là trực tiếp hủy nơi đó!
Vương Quốc Hắc Ám đang ở vực sâu, nói cách khác, hai đại thần giáo trực tiếp xử đến cửa nhà hắn rồi?
Còn đến mức nào!
- Nghị công tử, ngươi tỉnh táo lại trước, chúng ta chỉ là có hiếu kỳ đối với ngươi, không có ác ý.
- Khốn kiếp, ngươi thì biết cái rắm gì!
- Ngươi...
- Nghiệp chướng.
Khương Phàm quay người, đóng sập cửa rời khỏi.
- Thật thô lỗ.
Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu.
Biết hắn nóng nảy, nhưng ở trước mặt nữ tử, ít nhất phải giả bộ một chút chứ.
- Tỷ tỷ? Hắn đi rồi?
Không gian vặn vẹo, con đường nhỏ được cành lá tươi non bện ra vô cùng tinh mỹ, Đông Hoàng Như Yên ngó dáo dác đi ra.
- Đi rồi. Phát ra tính tình xong đi rồi.
Đông Hoàng Như Ảnh nhẹ xoay vòng eo, giẫm lên phiến đá ướt át đi trở về thạch đình.
- Phát tính tình gì? Hắc, lại có người ở trước mặt tỷ tỷ phát cáu.
Đông Hoàng Như Ảnh yên lặng ngồi xuống, hồi tưởng đến biểu hiện kích động của Khương Phàm.
Thần giáo biết Khương Phàm có bí mật, mà Khương Phàm hiển nhiên cũng biết mình có bí mật.
Phía sau kích động và tức giận, hẳn là Khương Phàm sẽ khẩn trương cùng sợ hãi.
Rốt cuộc là bí mật gì?
Mà Khương Phàm giống như rất kiêng kị chuyện mình bị ghi chép chiến đấu lại.
Đông Hoàng Như Yên hiếu kỳ hỏi:
- Hắn trở về lúc nào? Sao hắn không có đi Vương Quốc Hắc Ám? Hắn có cái gì thay đổi sao?
Đông Hoàng Như Ảnh thuận miệng nói:
- Hẳn là vừa trở về liền trực tiếp chạy tới Kiều gia. Mắt phải hắn bị mù, cũng đã lên thiên văn.
Đông Hoàng Như Yên kinh hô:
- Thiên văn? Tỷ tỷ, tỷ khẳng định sao?
Đông Hoàng Như Ảnh nhíu mày nhìn nàng một chút:
- Ta phái người đi thông báo phụ thân, sao muội chạy lại trở về?
- Đều đã trở về, hắn tới chống đỡ tìm hiểu tình huống. Muội là sốt ruột, liền chạy tới nơi này. Sao hắn lại ở đây?
- Ta đi gặp phụ thân.
Đông Hoàng Như Ảnh đứng dậy.
Khương Phàm biết mình bị phát hiện, việc này cần thông báo phụ thân, càng cần phụ thân thông báo thần giáo hơn.
- A!!
Chỗ rừng sâu, quanh quẩn tức giận lại kiềm chế tiếng gào thét.
Khương Phàm dữ tợn, hai tay nắm chặt.
Hắn có một trực giác mãnh liệt, Cửu Thiên Thần Giáo hẳn là đã phát xuất hiện phận của hắn, mà còn là từ thật lâu trước đó.
Nhưng, vì sao không có động thủ?
Là không có xác định được, hay là đang chờ hắn trưởng thành, sau khi hóa thân Chu Tước lại vụng trộm bắt nuốt?
Lão tổ tông bây giờ của Cửu Thiên Thần Giáo là ai?
Rốt cuộc hắn muốn làm gì!
Còn có Vạn Đạo Thần Giáo.
Đại Tự Tại điện lại là Vạn Đạo Thần Giáo?
Nếu bọn hắn phụ trách giám sát, tại sao muốn nhúng tay ngăn cản tại thời khắc cuối cùng?
Trách không được Tiêu Lạc Lê có thể cùng nơi đó làm thông gia, nói không chừng nơi đó đã sớm chuẩn bị xong.
Tiện nhân Hướng Vãn Tình kia!
Dám lừa ta!
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là Vạn Đạo Thần Giáo có phát hiện thân phận của hắn hay không?
Vạn Đạo Thần Giáo, Cửu Thiên Thần Giáo, hai đại đỉnh cấp thần giáo Thương Huyền, hai thần giáo cấp hoàng đạo, toàn bộ đều có liên luỵ cùng hắn!
Chuyện đã trở nên khó giải quyết cũng biến thành phức tạp lại nguy hiểm.
Xem ra đây là thời điểm tìm tới Thiên Hậu.
Hắn cần Thiên Hậu làm bạn, cần Thiên Hậu trợ giúp.
Chương 1259 Đã đến lúc suy nghĩ lại mọi kế hoạch
- Xảy ra chuyện gì?
Khương Diễm từ trong rừng rậm đi tới, An Minh Hề yêu mị đi theo phía sau.
- Cửu Thiên Thần Giáo đã phát hiện ra thân phận ta.
Sắc mặt Khương Phàm âm trầm như nước.
- Phát hiện lúc nào?
Vẻ mặt Khương Diễm và An Minh Hề xiết chặt, Cửu Thiên Thần Giáo là thế lực cấp hoàng đạo, lại còn là cấp cao nhất trong đám Thương Huyền kia, nếu như đã bị phát hiện, chẳng phải là... Nguy hiểm?
- Hẳn là được một khoảng thời gian rồi. Còn có Vương Quốc Hắc Ám, Đại Hoang thâm uyên.
- Bọn hắn đang chờ cái gì?
- Khó mà nói được.
Khương Phàm hận không thể lại về Thiên Cung, cùng Đông Hoàng Thánh Kiệt nói chuyện, nhưng vẫn nhịn được xúc động.
Trong chuyện này, chỉ sợ Đông Hoàng Thánh Kiệt đều không làm chủ được, chỉ có thể là những lão quái vật bên trong thần giáo kia.
- Cần chúng ta làm cái gì không?
Khương Diễm nghiêm trọng, chuyện này nếu so sánh với Cổ Hoa thì còn nguy hiểm hơn nhiều.
Khương Phàm lắc đầu, nói:
- Trước tiên phải xử lý chuyện ở Cổ Hoa này.
- Cổ Hoa hoàng thất đã tiếp cận Ác Nhân cốc, nhưng còn không có xác định Kiều gia. Thời điểm năm đó chúng ta hành động, đa số là lấy Ác Nhân cốc làm chủ, Kiều gia làm phụ, chính là vì nếu như sau này bại lộ, Ác Nhân cốc cũng sẽ đứng mũi chịu sào, hấp dẫn lực chú ý.
- Các ngươi có an toàn không?
- Hoàng thất hẳn là đã an bài tai mắt, mà số lượng còn rất nhiều. Trong thời gian ngắn chỉ sợ rất khó tái phát khởi hành động.
Khương Diễm không dám mạo hiểm, lại không dám tiếp tục đảo loạn Cổ Hoa.
Ác Nhân cốc chung quy vẫn thế lực hắc ám, hoàng thất muốn xử lý cũng không có nhiều lo lắng như vậy. Nếu như bọn hắn lại có bất cứ hành động khiêu khích gì, không khác nào đưa đầu tới trước mặt hoàng thất.
Đến lúc đó, hoàng thất là chặt đầu hay là bắt lấy, lại là lúc nào chặt, hoàn toàn dựa vào ý nguyện của Nhân Hoàng.
- Nếu như là Cổ Hoa trước đó, chúng ta đảo loạn lại đi, nếu Cổ Hoa đã một lần nữa khống chế trong tay hoàng thất, chúng ta phải học được buông tay.
- Ý của ngươi là...
- Bọn hắn muốn điều tra, vậy thì cứ từ từ điều tra. Chúng ta, rút lui!
- Lúc nào?
- Ta cho các ngươi hai tháng chuẩn bị, có thể mang đi toàn bộ thì mang đi, làm tốt lộ tuyến thoát khỏi. Nhưng ở đâu trước đó không được lộ ra, cũng thông báo các Huyết Sát khác, Bắc Bộ ngoại trừ lưu lại năm phân bộ quan trọng nhất, còn lại rút lui toàn bộ.
- Hai tháng?
Khương Diễm cùng An Minh Hề trao đổi ánh mắt, đều từ lẫn nhau đáy mắt thấy được tinh mang.
Cái này thật là có chút ngoài ý muốn.
Nhưng, bọn hắn đều đã cảm thấy ngoài ý muốn, hoàng thất nơi đó càng không khả năng có chuẩn bị.
- Sau hai tháng, ta sẽ nghĩ biện pháp hấp dẫn ánh mắt toàn thành, kiềm chế lực chú ý của hoàng thất. Đến lúc đó, Ác Nhân cốc và Kiều gia chuẩn bị sẵn sàng, toàn bộ rút lui.
Khương Phàm không cần thiết lại chấp nhất đảo loạn Cổ Hoa, càng không thể cứu chữa Kiều Hinh ở bên trong hoàn cảnh nguy hiểm.
- Chúng ta đi đâu?
An Minh Hề đã làm tốt chuẩn bị rời khỏi, nhưng mong muốn là một năm sau, giờ khắc này quá đột nhiên, nàng bỗng nhiên có chút không nỡ rời khỏi nơi này.
- Nam Bộ, Đại Hoang. Nơi đó có thể hỗ trợ chúng ta phát triển bước đầu.
- Chúng ta sẽ trở về chuẩn bị.
- Còn có...
- Cái gì??
- Ngươi cùng Kiều Vô Hối thương lượng chiến thuật, chiến thuật săn giết Thánh Nhân!
Khương Phàm dùng sức chà xát mặt, lại dùng sức lắc lắc đầu, ép buộc mình khôi phục tỉnh táo:
- Ngươi có dùng máu trong di cốt không?
- Dùng ba giọt, nhưng di cốt vô cùng xao động, ta không dám dùng nhiều.
Khương Diễm lắc đầu, rất rung động cũng cảm thấy thật đáng tiếc.
Chỉ là ba giọt mà thôi liền mang cho hắn gột rửa giống như biến đổi. Cái kia dù sao cũng là máu của Thần Linh, xác thực mà nói là máu sắp đụng vào Đế cảnh, càng quan trọng hơn là nó còn đồng căn đồng nguyên với hắn.
Hắn có một loại trực giác mãnh liệt, nếu như có thể thống khoái lại dùng thêm mấy giọt, thật có khả năng kích phát tiềm lực huyết mạch tầng sâu, biến đổi đến Thiên phẩm linh văn.
Thời điểm Khương Phàm trở lại Kiều gia, phía trước đã đứng đầy người.
Bên trong có rất nhiều người quen, Đường Tư Đồ, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, Mục Vân Phi.
- Đã lâu không gặp, đây là đang hoan nghênh ta sao?
Khương Phàm đảo ánh mắt qua đám người, tốc độ phát triển đều rất nhanh, đều từ ngũ trọng thiên đến thất trọng thiên.
Nếu như chỉ là tu luyện bình thường, không có cơ duyên đặc biệt, muốn trong thời gian bảy năm từ nhất trọng thiên đột phá đến thất trọng thiên, thật sự là vô cùng khó khăn. Nhất là lục trọng thiên vượt qua đến thất trọng thiên, bình thường đều cần ba đến năm năm tích lũy.
Xem ra lúc trước các gia tộc đều bị kích thích, nên đều đã bỏ ra nhiều tài nguyên hơn đến trên thân những truyền nhân bọn hắn đây.
- Vừa đi chính là bảy năm, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở về nữa.
Đường Tư Đồ nghênh tiếp Khương Phàm đầu tiên.
Những năm này hắn đều bỏ tinh lực vào trên việc tu luyện, gia tộc càng là toàn lực phối hợp, hiện nay, hắn đã là Chí Tôn Thánh phẩm, còn bước lên thất trọng thiên.
Hắn, đã không còn là hắn năm đó nữa.
- Khương Phàm thật sự là thất trọng thiên rồi?
Sắc mặt đám người Đường Nguyên Bá đều rất phức tạp.
Bảy năm, bảy năm đã từ nhất trọng thiên bước lên thất trọng thiên rồi.
Đưa mắt nhìn đại tân sinh khắp Cổ Hoa hoàng thành này, chỉ có năm người mới có thể làm được, lại còn là phải được các gia tộc xuất ra tài nguyên quan trọng tiến hành bồi dưỡng.
Mà Khương Phàm lại tự mình lang thang bên ngoài bảy năm, vậy mà đều đã bước vào Linh Hồn cảnh cao giai, thực sự khiến cho người rất bất ngờ.
Khương Phàm cười nhạt nói:
- Không phải không trở lại, là sư phụ kéo ta đi luyện đan, chậm trễ.
Đám người cùng nhau nhíu mày, cảm giác bị mạo phạm.
Ngươi có thể tới thất trọng thiên đã để người khó mà tiếp nhận, còn có thể dành thời gian đi luyện đan?
- Con mắt của ngươi, chính là do luyện đan luyện mù? Hay là khoác lác quá lớn bị móng trâu đá mù?
Đường Tư Đồ cười lạnh.
Còn luyện đan?
Quá làm cho mình dài mặt.
Có thể đột phá đến thất trọng thiên khẳng định là khổ tu không biết ngày đêm, làm sao có thời giờ luyện đan dược.
- Cũng không phải, là chính ta tự lấy nó ra.
- Ha ha, mấy năm không gặp, thật hài hước.
- Gặp đều đã gặp, tản đi đi. Chờ ta làm xong, mời các ngươi uống rượu.
Khương Phàm muốn đi lên phía trước, lại bị Đường Tư Đồ ngăn lại.
Chương 1260 Hoàn ngược (1)
- Khó mà gặp mặt, tỷ thí một chút?
- Nếu đã khó gặp mặt, gặp liền muốn đánh?
- Để cho ta nhìn xem những năm này ngươi trưởng thành như thế nào.
Trong ánh mắt Đường Tư Đồ lộ ra chiến ý cường đại.
Hắn điên cuồng khổ tu, tăng lên cảnh giới, thăng hoa linh văn, chính là muốn vào cái ngày gặp lại Khương Phàm đó, hắn sẽ tự tay đánh bại đối phương. Sau đó mang theo tự tin to lớn, chuẩn bị cho Sinh Tử cảnh.
- Tâm tình ta hôm nay không tốt lắm, vẫn là thôi đi.
Khương Phàm muốn lách qua Đường Tư Đồ, lại bị Đường Tư Đồ thô lỗ nắm lấy bả vai.
Đường Tư Đồ cùng nhìn chằm chằm Khương Phàm, toàn thân nhấc lên khí lạnh thấu xương:
- Tất cả mọi người đang nhìn, đừng không biết xấu hổ.
Khương Phàm lắc đầu:
- Ta nói, tâm tình ta không tốt.
- Tâm tình ta rất tốt!
- Ngươi không sợ ta đấm một phát chết tươi ngươi?
- Ha ha, nếu ngươi có thể đánh chết ta, ta chết đi đều...
Đường Tư Đồ ngưng tụ con ngươi, quả quyết rút lui về phía sau, bởi vì Khương Phàm đột nhiên vung lên nắm đấm, đánh tới mặt hắn.
- Khương Phàm, trận chiến này, ta đã đợi bảy năm.
Đường Tư Đồ tránh khỏi nắm đấm, bay lên không trăm mét, Chí Tôn thánh văn toàn diện thức tỉnh, khí lạnh thấu xương mãnh liệt lao ra. Tiếng tạch tạch vang vọng bầu trời, phảng phất đóng băng không gian.
Cao giai Linh Hồn cảnh, linh nguyên cơ bản đã cùng linh hồn dung hợp, đối với khống chế linh lực, cùng ngưng tụ võ pháp, đã hoàn toàn biến đổi.
Đám người xung quanh nhanh chóng lui ra, có người còn rời khỏi mấy ngàn mét.
Bọn hắn hết sức chăm chú, vừa khẩn trương lại càng chờ mong.
Thời gian qua đi bảy năm, Khương Phàm tái chiến thiên kiêu Cổ Hoa. Lại còn là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên quyết đấu, khẳng định không phải tầm thường.
Nhưng... Không đợi bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng, cũng không đợi Đường Tư Đồ ngưng tụ võ pháp, toàn thân Khương Phàm đã kịch liệt nổ vang, cuồn cuộn liệt diễm kéo lên giữa trời cao, giống như một ngọn núi lửa to lớn đột nhiên phun trào.
Sóng nhiệt ngập trời, liệt diễm như thủy triều.
Ngọn lửa màu vàng óng bao phủ cả khung trời, tuỳ tiện xua tán đi hàn băng đang ngưng tụ.
Linh văn của Khương Phàm biến đổi đến Thiên phẩm, liệt diễm chính thức biến đổi đến Chu Tước Yêu Hỏa, từ Thánh Hỏa biến thành Thiên Hỏa, nhiệt độ đã cực kỳ nóng bỏng, hỏa diễm càng là ẩn chứa yêu khí bá đạo.
Đường Tư Đồ lập tức phát giác được nguy hiểm, lấy Cực Hàn Băng Phách khống chế khí lạnh, vậy mà lại bị tuỳ tiện xua tán đi?
Hắn quả quyết kích thích linh lực toàn thân, lấy địa thế đầu gần như điên cuồng đánh ra luồng không khí lạnh, muốn mạnh mẽ áp chế liệt diễm.
Nhưng... Khương Phàm đưa tay chỉ lên trời, bỗng nhiên nắm lại.
Cuồn cuộn liệt diễm ngập trời đột nhiên bạo động kịch liệt.
Phần Thiên Quyết, hoắc loạn thiên hạ!
Từng luồng lực lượng hủy diệt ầm vang bộc phát ở sâu trong liệt diễm, còn hỗn tạp thêm vô số đóa hoa sen vàng, theo năng lượng hoắc loạn phóng thích, lít nha lít nhít dẫn bạo.
Ầm ầm!
Cả mảnh trời đều giống như đang sôi trào lên, không gian đều bị bóp méo, cùng với tiếng bạo hưởng đinh tai nhức óc, tất cả luồng không khí lạnh đều bị chôn vùi.
Đường Tư Đồ bị đánh đến máu thịt be bét, rơi xuống ở trên đồng cỏ.
- Ta nói, hôm nay, tâm tình ta không tốt. Ra tay hơi nặng, còn xin bỏ qua cho.
Khương Phàm đi qua bên cạnh Đường Tư Đồ.
Ngươi là Thánh phẩm, ta là Thiên phẩm.
Ngươi là hàn băng, ta là hỏa diễm.
Khiêu chiến ta?
Muốn chết!
Toàn trường yên tĩnh, biểu tình của tất cả mọi người đều cứng ở trên mặt.
Tình huống đây là như thế nào?
Còn chưa bắt đầu đã kết thúc?
Nói đùa sao!
Đường Tư Đồ khổ tu bảy năm, bước lên cao giai Linh Hồn cảnh trước tất cả đại tân sinh bọn hắn, càng triệt để dung hợp Cực Hàn Tinh Phách, thăng hoa phẩm cấp linh văn, thực lực cường đại, đã có tư thái dẫn dắt toàn thành.
Sự cường đại của hắn đã xâm nhập lòng người.
Làm sao có thể gánh không được một kích tùy ý của Khương Phàm?
Ngay cả Kiều Linh Vận đứng trước cửa phủ đều trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm đang đi tới.
Dễ dàng như vậy sao?
Nàng đã cùng Đường Tư Đồ đọ sức qua rất nhiều lần, đều là thế lực ngang nhau, nàng biết rõ Đường Tư Đồ cường đại, làm sao có thể đánh không lại một chiêu của Khương Phàm?
Bên ngoài đỉnh núi hơn ba mươi dặm, Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đều đứng ở chỗ này.
Bọn hắn kích thích Đường Tư Đồ khiêu chiến Khương Phàm, là muốn nhìn Khương Phàm trưởng thành ra sao, sau khi đánh xong thuận tiện nghĩ cách xem mục đích hắn trở về.
Kết quả... Còn chưa bắt đầu đã kết thúc?
- Thấy rõ ràng chưa?
Tam hoàng tử khó có thể tin, đây chính là Đường Tư Đồ.
Sau khi bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, Tô Cao Nghĩa chết, hắn đã trở thành nhân vật thủ lĩnh trong đại tân sinh, làm sao có thể bị một chiêu đánh bại?
Đại hoàng tử chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Đừng nói thấy rõ ràng, hắn đều chưa có bắt đầu chăm chú nhìn đây.
- Có phải hắn đã dùng vũ khí gì hay không?
Tam hoàng tử cảm giác khẳng định có vấn đề.
- Ta đi chiếu cố hắn?
Đại hoàng tử ngăn cản nói:
- Tình thế hoàng thành bây giờ, chúng ta không nên nhúng tay bất cứ chuyện gì ở giữa các đại gia tộc.
- Thế nhưng...
- Xem tiếp đi.
Trước cửa phủ, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền kịp phản ứng, chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
- Khương Phàm, ngươi là tên gia hỏa hèn hạ, ngươi giở trò lừa bịp!
Quá không biết xấu hổ.
Vậy mà dám ở ngay trước mặt nhiều người bọn hắn như vậy, vận dụng sát khí.
Đây là coi bọn họ là đồ đần sao?
Mục Vân Phi cũng liên tiếp hoàn hồn.
Giở trò lừa bịp?
Khương Phàm dùng vũ khí đặc thù nào đó sao? Không sai, khẳng định là như thế!
Mục Vân Hải ho nhẹ vài tiếng:
- Khương huynh, chúng ta không oán không thù, vì sao lại coi chúng ta là thiểu năng trí tuệ?
- Có vấn đề gì không?
Khương Phàm đi đến trước cửa phủ, quay người giằng co với các đệ tử hoàng thành.
Đường Nguyên Bá tra xét thương thế của Đường Tư Đồ, sắc mặt âm trầm:
- Chúng ta đặc biệt đến hoan nghênh ngươi, còn mời ngươi luận bàn võ pháp, cho ngươi đủ mặt mũi, vậy mà ngươi vụng trộm sử dụng vũ khí, có phải quá phận rồi hay không?
Khương Phàm ha ha cười:
- Tay của ta, chính là vũ khí của ta, toàn thân ta cũng đều là vũ khí. Chẳng lẽ còn muốn ta đứng bất động đấy, mặc cho các ngươi đánh?
- Ta đánh với ngươi! Đường đường chính chính, quang minh chính đại đánh!
Đường Nguyên Bá đứng dậy, thân thể hùng tráng dần dần phồng lên, linh văn thức tỉnh, hấp thu Thổ nguyên lực cùng Hỏa nguyên lực mênh mông.