Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 971 Tương lai phải gọi tổ tông

- Kiều gia phiền toái rồi! Chung Ly Dịch, Hoàng Phủ Chính Thiên, Tô Cao Nghĩa, tất cả đều là người thừa kế tộc trưởng, tam đại gia tộc đều muốn nổi điên cả lên.

Diễn võ trường nhấc lên tiếng nghị luận nhiệt liệt.

Có một số người rất cẩn thận, nhỏ giọng thảo luận, có một số người thì tại không chút kiêng kỵ nào, cứ thế mà nghị luận.

Hoàng Phủ gia, Tô gia, Chung Ly gia đều tập trung vào Kiều gia, trong ánh mắt lộ ra sát ý thấu xương.

- Tranh tài kết thúc, ân oán trên đấu trường không được mang ra diễn võ trường.

Nhân Hoàng đi đến trước mặt đài cao, tự mình cảnh cáo các tộc.

Chỉ là nói ngắn gọn, cũng không có đưa ra bất cứ biện pháp cái gì giải quyết ân oán. Cái này đủ để biểu hiện hắn giờ phút này đang đè nén lửa giận.

- Bây giờ, xin mời bài vị tộc trưởng ba vị trí đầu hướng về phía trước, nhận lấy phần thưởng.

Nhân Hoàng đưa tay ra hiệu sau khi, hoàng vệ môn ba kiện phần thưởng hiện lên đưa đến phía trước.

- Phần thưởng đầu tiên, Sinh Mệnh Nguyên Quả, ban thưởng Chung Ly gia tộc.

Nhân Hoàng cầm lấy phần thưởng, đưa đến trong tay Chung Ly tộc trưởng.

- Tạ ơn hoàng ân.

Chung Ly tộc trưởng đưa hai tay tiếp được, mặt không thay đổi lui ra.

- Phần thưởng thứ hai, Sơn Hà Đồ, ban thưởng Hoàng Phủ gia tộc.

Nhân Hoàng cầm lấy phần thưởng thứ hai, đưa đến trong tay tộc trưởng Hoàng Phủ gia.

- Phần thưởng thứ ba, Thao Thiết Thánh Pháp...

Nhân Hoàng cố ý dừng ở chỗ này.

- Thao Thiết Thánh Pháp?

Tập thể đại biểu các tộc trên đài cao bỗng có phản ứng, ngay cả Thiên Cung đều rất bất ngờ.

Thao Thiết Thánh Pháp là Thánh cấp võ pháp vô cùng đặc biệt, là Thao Thiết huyết mạch truyền thừa cải tạo mà thành đỉnh cấp luyện thể thánh pháp.

Nhưng, nó cũng không phải là thứ mà ai cũng có tư cách tu luyện.

Bởi vì Thao Thiết là một trong tứ đại hung thú Thượng Cổ còn sinh sống trên thế giới này, đồng thời xưng bá mấy vạn dặm sơn hà hướng đông bắc. Tính tình bọn chúng tàn bạo, huyết mạch cường đại, mà số lượng lại cực kì khủng bố.

Ai muốn tu luyện Thao Thiết Thánh Pháp, đầu tiên phải lo lắng cảm nhận của bộ tộc Thao Thiết.

- Cổ Hoa hoàng thành hợp tác cùng Thao Thiết bộ tộc rồi?

Các phương rất tự nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Nếu như không có được Thao Thiết cho phép, Cổ Hoa tuyệt đối không thể nào công nhiên lấy ra làm phần thưởng.

Đây là phần thưởng, ban thưởng cho đệ nhất gia tộc. Càng là tuyên cáo với phương bắc, Cổ Hoa hoàng thất có liên hệ đặc biệt với bộ tộc Thao Thiết.

Sau khi Nhân Hoàng cố ý dừng lại đã cầm lấy Thao Thiết Thánh Pháp giao cho Kiều Vạn Niên:

- Thao Thiết Thánh Pháp là tình huống đặc biệt, hoàng thất chỉ tranh vào tay ba danh sách, hai cái ở lại hoàng thất, một cái tặng cho Kiều gia. Xin Kiều gia chủ hãy quyết định giao Thao Thiết Thánh Pháp cho ai tu luyện ngay bây giờ, chúng ta sẽ giao qua. Từ nay về sau, chỉ có người được chọn mới có thể thi triển Thao Thiết Thánh Pháp, nếu như lại truyền ra ngoài, sẽ nhận phải chế tài nghiêm khắc của bộ tộc Thao Thiết.

- Kiều gia lựa chọn Khương Phàm.

Kiều Vạn Niên không có chút do dự gì.

- Cho Khương Phàm thời gian hai ngày, cẩn thận lĩnh hội, sau hai ngày đưa lên hoàng thất.

Nhân Hoàng nói xong, nhìn quanh toàn trường, cao giọng tuyên bố:

- Thi đấu bài vị lần này đến đây là kết thúc. Đêm nay hoàng cung Thanh Bình uyển sẽ cử hành đại điển ăn mừng. Tân khách các phương, tộc trưởng các tộc, tất cả tử đệ dự thi đều trong danh sách mời.

Tộc trưởng các tộc đứng dậy, cung tiễn đội ngũ hoàng thất rời khỏi.

Mấy chục vạn người ở diễn võ trường cũng liên tiếp đứng dậy, đưa mắt nhìn đội ngũ hoàng thất rời khỏi.

- Ngươi đi yến hội không?

Kiều Thiên Mạch hỏi Khương Phàm.

- Ngươi nhìn ánh mắt các gia tộc kia xem, nếu chúng ta đi, còn không bị ăn.

Khương Phàm lắc đầu, đi khẳng định sẽ bị đệ tử các tộc vây công làm khó dễ. Loại trường hợp kia còn không thể động thủ, sẽ rất uất ức.

Nhưng lúc này, thị vệ hoàng thất lại đi đến trước mặt bọn người Khương Phàm, tự mình tuyên bố:

- Tiệc ăn mừng đêm nay, tất cả tử đệ dự thi nhất định phải trình diện. Đại hoàng tử tự mình phân phó, Khương Phàm, Kiều Linh Vận, nhất định phải trình diện.

Bọn người Kiều Thiên Mạch trao đổi ánh mắt:

- Xem ra cần phải đi.

Trên đài cao, người của Thiên Cung lần lượt rời khỏi.

Lan Nặc nhìn Khương Phàm phía dưới thật lâu, nói với Đông Hoàng Lăng Tuyệt bên cạnh:

- Yến hội đêm nay, chúng ta tham gia.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt rất bất ngờ, đây nghĩa là đã nghĩ thoáng rồi?

Lan Nặc nói:

- Chúng ta chỉ muốn mình đi dạo, không cần giới thiệu người khác cho ta.



Thời điểm bọn người Khương Phàm trở lại Kiều gia, Trường Sinh đại điển cũng đã sắp đến hồi kết thúc.

Trường Sinh Đan rất thuận lợi, dự tính sau hai ngày sẽ có thể hoàn chỉnh thành hình.

Tình huống Huyền m Đan rất vi diệu, phải chờ sau khi Trường Sinh Đan thành hình mới có thể xác định.

- Linh Vận, mau nói, rốt cuộc muội đã tu luyện võ pháp gì?

Kiều Thiên Mạch thực sự nhịn không được, vừa về đến gia tộc liền hỏi Kiều Linh Vận.

- Đều đã nói rồi, phải giữ bí mật.

- Có còn là huynh muội hay không?

Kiều Linh Vận cười nói:

- Phụ thân đều không được biết, còn quản huynh muội với huynh?

Kiều Thiên Mạch bất đắc dĩ:

- Muội nói chuyện như thế này, làm ca ca như ta rất thương tâm.

- Không phải muội không tin huynh, mà chỉ là sợ trong gia tộc có tai mắt khác. Nếu huynh muốn có thay đổi thì tìm Khương Phàm đi, để hắn nhìn huynh có đáng tin hay không.

- Đều là Khương Phàm truyền thụ cho muội? Muội ở chỗ hắn ba ngày, liền học được nhiều như vậy?

Phượng Bảo Nam cảm thấy có chút kỳ lạ, nữ tử của mình cùng huynh đệ của mình ở với nhau ba ngày, sau đó lại thay xương đổi thịt?

Trên đường từ diễn võ trường trở về, Kiều Linh Vận lại còn khăng khăng ngồi cùng Khương Phàm một con Xích Viêm Điêu.

- Huynh đang tức giận sao?

Kiều Linh Vận lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, đó là tổ tông của ta, tương lai huynh cũng phải gọi tổ tông.
Chương 972 Ác Nhân Vương, Khương Diễm

Phượng Bảo Nam ho nhẹ hai tiếng, nghiêm nét mặt nói:

- Ta cũng nhắc nhở muội, nữ tử của hắn rất nhiều.

Kiều Vi Nhi kinh ngạc:

- Hắn còn có nữ tử?

Phượng Bảo Nam cố ý đưa ngón tay lên:

- Ta đếm xem, một hai ba... bảy ~ tám ~ chín... Ai nha, đếm không hết.

- Xem ra chính là nói bậy.

Kiều Linh Vận nắm tay Kiều Vi Nhi:

- Vi Nhi đừng xoắn xuýt chuyện đính hôn, muội và Khương Phàm chỉ là tạm thời. Các ngươi chắc chắn sẽ không thành thân đâu, tỷ tỷ cam đoan với muội

- A? Nha...

Gương mặt xinh đẹp Kiều Vi Nhi ửng đỏ, dạ hai tiếng, nhẹ gật đầu.

Kiều Linh Vận không có chú ý sự khác lạ của Vi Nhi, nàng nói:

- Đi thôi đi thôi, đều trở về thay y phục, đêm nay Thanh Bình uyển sẽ rất náo nhiệt.

Phượng Bảo Nam bước nhanh đuổi theo Kiều Linh Vận, lôi kéo bàn tay nàng.

Kiều Linh Vận muốn cười, lại để hắn nắm chặt:

- Không phải huynh muốn chạy sao?

- Ta là muốn trở về tìm kiếm người nhà, làm sao rời khỏi muội được.

- Lúc ấy trong ánh mắt kia lại có như thế này, huynh là hận không thể bay trở về.

- Ta đối với muội là chân tình, muội không cảm giác được sao?

- Không cảm giác được.

- Thời gian còn sớm, chúng ta trở về phòng cảm nhận cảm giác.

- Huynh... Thành thật một chút.

- Hôm nay muội mệt mỏi rồi, ta ôm muội.

- A? A! Thả ta ra, người trong tộc đang nhìn đấy.

- Tại sao chúng ta phải sợ bọn họ nhìn?

Phượng Bảo Nam ôm Kiều Linh Vận đi thẳng đến trên núi.

Kiều Thiên Mạch ở phía sau nhìn mà lắc đầu:

- Không thể tránh được một trận đại chiến. Vô Song, chờ một lúc nữa nhớ kỹ phải nhắc nhở tỷ tỷ muội, đừng quên còn có tiệc tối.

- Đại ca!!

Kiều Vô Song quát.

Kiều Thiên Mạch nhìn qua bóng lưng Khương Phàm, nói nhỏ:

- Các muội nói xem, ta có nên đi tìm Khương Phàm hay không?

Khương Phàm trở lại phía sau núi, Thao Thiết Thánh Pháp giao cho Kiều Vô Hối:

- Đây là Thao Thiết Thánh Pháp, phục chế nó.

- Trước hừng đông sẽ xong.

Kiều Vô Hối cung kính tiếp lấy, không có nói hơn nửa câu.

- Làm hai bản, ngươi cũng thử luyện một chút.

Khương Phàm cũng mặc kệ hoàng thất nhắc nhở cái gì, Thao Thiết hung thú cái gì, hắn không chỉ muốn tự mình tu luyện, còn muốn cho thân nhân dùng.

Một bản ở lại Kiều gia, một bản cho Khương gia.

Bộ võ pháp này tương đương với hung thú truyền thừa, uy lực vô cùng cường đại. Chỉ cần không tùy tiện dùng linh tinh sẽ không bị Thao Thiết phát hiện.

Chờ tương lai thật phát hiện được, hắn hẳn là đã trưởng thành.

Không cần Thao Thiết tới tìm hắn, hắn cũng sẽ tự mình đi tìm Thao Thiết bộ tộc tính tổng nợ.

Khương Phàm lại hỏi Kiều Vô Hối:

- Ngươi hiểu bao nhiêu về Ác Nhân cốc?

Kiều Vô Hối nói:

- Phụ thân muốn biết về vấn đề nào?

- Ta ở nơi đó phát giác được một loại cảm ứng.

Khương Phàm có chút do dự, bởi vì cái này dính đến bí mật lớn nhất của mình, cũng là bởi vì hắn cũng không xác định loại cảm ứng kia đến từ nội bộ Ác Nhân cốc, hay là trùng hợp có 'Kim Thai' ở Ác Nhân cốc.

- Gặp nguy hiểm?

- Cũng không tính là nguy hiểm, mà là dính đến bí mật của ta. Ngàn năm trước, thần triều hủy diệt, ngươi có điều tra qua chuyện phát sinh phía sau không?

- Tin tức Đăng Thiên Kiều truyền khắp Thương Huyền, mười hai hoàng đạo liên thủ tới gần biên cảnh thần triều. Bắc Thái Đế Quân giáng lâm, ý muốn chiếm lấy Thiên Hậu, hàng phục tàn dư của thần triều, khống chế Vạn Thế thần triều phụ thuộc Thương Huyền.

- Sau khi bị Thiên Hậu cự tuyệt, Bắc Thái Đế Quân đã rời khỏi, mười hai hoàng đạo giết đến thần triều. Thiên Hậu cử hành đại điển tế thiên tại hoàng cung, tập thể chịu chết, từ đó đã không còn tin tức.

- Vết tích tồn tại của thần triều cũng bị mười hai hoàng đạo dùng thời gian mười mấy năm liên thủ xóa đi, như chưa từng xuất hiện qua.

- Mẫu thân từng nói, Thiên Hậu tế trời, nhìn như mà muốn chết theo, kì thực là đang muốn cứu vớt phụ thân, muốn để phụ thân luân hồi.

Kiều Vô Hối chậm rãi lắc đầu, năm đó đã từng nghĩ tới tra tìm tình huống thần triều, tìm kiếm cứu di tích thần triều, nhưng mười hai hoàng đạo lại liên hợp giám sát thiên hạ, nhất là mẫu thân ở nơi này, cho nên hắn không dám vọng động.

Sau đó, khi mười hai hoàng đạo dần dần buông lỏng cảnh giác, vết tích thần triều tồn tại đã triệt để bị xóa đi. Hắn không biết Thiên Hậu muốn làm thế nào để phục sinh phụ thân, cũng không biết phụ thân sẽ trở về lúc nào. Hắn chỉ biết là mẫu thân tin tưởng vững chắc phụ thân sẽ luân hồi trở về, cho nên hắn cũng tin chắc.

Khương Phàm ngồi vào trên băng ghế đá trước tổ từ, nói rõ bí mật với Kiều Vô Hối:

- Sau khi thần triều hủy diệt, Thiên Hậu đã dùng huyết nhục của ta tạo nên rất nhiều Kim Thai, mai táng các nơi ở Thương Huyền, chuẩn bị để ta luân hồi.

- Kim Thai cách chừng mười năm sẽ thức tỉnh một cái, dùng 'Sinh mệnh sinh ra' đến kích thích 'Luân Hồi đại đạo', tiếp dẫn ta trở về.

- Loại tình huống này từ ngàn năm trước đã kéo dài đến bây giờ, trước khi ta thật sự luân hồi đã có hơn tám mươi Kim Thai 'Thức tỉnh'.

- Bọn hắn chính là ta, lại cũng không phải ta. Bọn hắn đều có hỏa văn, cũng đều có tư tưởng độc lập, giữa bọn hắn và ta có cảm ứng đặc biệt.

Kiều Vô Hối chấn kinh lại sợ hãi, đây tuyệt đối là bí mật lớn nhất của phụ thân, vậy mà lại nói rõ với hắn.

Khương Phàm trầm ngâm một lát, lại nói:

- Thiên Mục đại tướng du tẩu ở các nơi Thương Huyền, ngàn năm qua tìm kiếm hết kẻ này đến kẻ khác. Có thể là ngay cả hắn cũng đều không xác định được Kim Thai đã được chôn ở nơi nào, cho nên sau khi tìm tới một người, bồi dưỡng mấy năm liền tiếp tục tìm kiếm người kế tiếp.

- Hắn rất vội vàng, sợ bỏ lỡ Luân Hồi chân chính. Cho nên những Kim Thai bị vứt bỏ kia không người chăm sóc, đều là tự mình lớn lên, cũng bởi vì hoàn cảnh đặc biệt của các tộc mà tạo thành tư tưởng độc lập, thiện ác khó định.

Kiều Vô Hối nói:

- Kim Thai của phụ thân, hẳn là đều họ Khương, có hỏa văn.
Chương 973 Quả thực là một con dã thú

Khương Phàm gật đầu, tên đều là Thiên Mục để lại, mặc dù sẽ không dùng tên thật năm đó, nhưng tuyệt đối sẽ không đổi họ.

Biểu hiện của Kiều Vô Hối bỗng nhiên có chút quái dị:

- Ác Nhân cốc có người họ Khương, cũng là hỏa văn.

- Hắn là ai?

- Khương Diễm! Hỏa văn... Sâm La Nghiệt Hỏa!

- Tuổi của hắn?

- Ba mươi chín tuổi.

- Hắn đến từ chỗ nào?

- Một thành nhỏ.

- Tại sao hắn lại tới nơi này?

- Bái nhập Trục Lộc thư viện cầu học, bởi vì làm việc tàn nhẫn, suýt nữa bị xử tử, lưu lạc đến tận đây, tiến vào Ác Nhân cốc.

- Hắn làm gì tại Ác Nhân cốc?

- Ác Nhân Vương.

- Ồ?

Gương mặt Khương Phàm có phản ứng, Ác Nhân Vương?

Ác Nhân cốc!

Sâm La Nghiệt Hỏa!

Vị huynh đệ này nghe không giống như là người lương thiện.

‘Hắn có phải là phân thân của ta hay không?’

‘Hay chỉ là trùng hợp!’

- Phụ thân, ngài chờ thêm mấy ngày, ta có thể mang ngài đi gặp hắn.

Kiều Vô Hối không nghĩ tới phụ thân luân hồi lại dùng phương thức không thể tưởng tượng này, càng không nghĩ tới Khương Diễm sẽ có liên quan đặc biệt như thế này với phụ thân.

Cũng may mắn phụ thân đã nói, nếu không vội vàng gặp mặt, mà mình không biết chút nào, thật khả năng sẽ xảy ra chuyện bất trắc.

Hắn nuôi dưỡng Khương Diễm, hắn hiểu rất rõ Khương Diễm. Cho nên, hắn muốn gặp mặt Khương Diễm trước, giải thích tình huống, lại điều tra Khương Diễm là nguyện tiếp nhận hay là sinh sát ý!

- Ngươi an bài đi.

Khương Phàm gật gật đầu, lại về tới thạch điện, ngồi bên cạnh quan tài ngọc, nhu hòa nắm chặt tay Kiều Hinh, tiếp tục thì thầm, để nàng biết, hắn còn ở nơi này.

Lúc này hoàng thành vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều đang nghị luận thi đấu bài vị vừa mới kết thúc.

Kiều gia nghịch tập, phấn khích trước biểu hiện của Khương Phàm cùng Kiều Linh Vận, thành chủ đề náo nhiệt nhất.

Nhưng, liên quan tới thân phận thật sự của Khương Phàm, đến bây giờ vẫn còn là bí ẩn.

Thật giống chính hắn nói, là truyền nhân cường giả ẩn thế bồi dưỡng sao?

Hay là có thân phận đặc biệt bí mật?

- Tỷ tỷ, tin tức đến, bị Thánh Thương thúc thúc chặn lại.

Đông Hoàng Như Yên vừa trở lại Thiên Cung liền được tin tức mình mong đợi.

- Làm sao Thánh Thương thúc thúc biết được?

Đông Hoàng Như Ảnh rõ ràng lấy danh nghĩa riêng liên hệ Thiên Cung thứ ba tại Nam Bộ, tin tức hẳn là trực tiếp đưa đến nàng mới đúng, làm sao lại đưa đến phó cung chủ 'Một ngày trăm công ngàn việc' được!

- Không biết, muội không có nói qua cùng với ngoài.

- Cùng ta đi qua đấy.

Đông Hoàng Như Ảnh mang theo Đông Hoàng Như Yên chạy tới tầng cao nhất của Thiên Cung, bái kiến phó cung chủ, Đông Hoàng Thánh Thương tọa trấn nơi này.

- Khương Phàm này, là cái tên Khương Phàm kia. Các ngươi từ lúc bắt đầu đã biết rồi?

Đông Hoàng Thánh Thương cầm ngọc tiên trong tay, nhìn hai chất nữ.

Đông Hoàng Như Yên hì hì cười nói:

- Chúng ta muốn điều tra thêm đã xảy ra chuyện gì trước, sau đó mới thông báo cho ngài.

- Đây cũng không phải là việc nhỏ.

Đông Hoàng Thánh Thương lắc đầu, cung chủ không ở đây, hắn vội vàng xử lý chuyện quan trọng trong Thiên Cung, cũng không quá chú ý tới 'Hài tử' các tộc đánh nhau, cho tới hôm nay khi nhìn thấy Khương Phàm biểu hiện, mới cảm giác chuyện có chút kỳ quặc.

Không nghĩ tới, vừa về Thiên Cung, Nam Bộ liền đưa tin tức đến.

Nếu như không phải người phía dưới cảm giác tình huống có chút đặc biệt, đã đưa đến trước mặt hắn trước, hắn cũng không biết Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám đã chạy tới bên ngoài năm trăm ngàn dặm phương bắc này.

Đông Hoàng Như Yên tranh thủ thời gian chạy tới, xoa bả vai cho Đông Hoàng Thánh Thương, làm nũng nói:

- Chúng ta chỉ hiếu kỳ tại sao Khương Phàm lại tới nơi này, không nghĩ tới hắn lại có thay đổi lớn như vậy.

Đông Hoàng Thánh Thương không có cách nào với nàng, đưa tay bỏ ngọc tiên lên trên bàn:

- Xem một chút đi. Tên Khương Phàm này thật sự là không an phận.

Đông Hoàng Như Ảnh nhận lấy, cẩn thận xem xét, biểu hiện dần dần đặc sắc.

- Thế nào?

Đông Hoàng Như Yên tranh thủ thời gian lại gần.

Nội dung bên trên ngọc tiên vô cùng kỹ càng, từ tranh đấu giữa Vô Hồi thánh địa và Ly Hỏa thánh địa, đến Đại Diễn thánh địa nhúng tay nguy cơ ở Nam Bộ, từ sự kiện tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, lại đến chuyện Vô Hồi Thánh Chủ khóc rống tại tổ sơn Trung Ương.

Tin tức không chỉ liên quan tới Khương Phàm, còn có tất cả tin tức khác, đều ghi rõ ràng ở bên trong ngọc tiên.

Nhưng, Nam Bộ Thiên Cung đưa tới tin tức là, Khương Phàm hẳn là đã theo Vô Hồi Thánh Chủ trở về La Phù, không có bất kỳ ghi chép gì Khương Phàm ngoài ý muốn lên phía bắc.

Nếu như không phải Đông Hoàng Như Ảnh phái người hỏi thăm, Nam Bộ nơi đó cũng không biết bọn hắn đang 'Nghiêm mật giám sát' Khương Phàm xuất hiện ở hơn năm mươi vạn bên ngoài phương bắc.

- Hắn đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh sao, trách không được lại có thể bước đến Chí Tôn thánh văn.

Đông Hoàng Như Yên giật mình, cái này giải thích được vì sao thực lực Khương Phàm lại tăng vọt.

Vĩnh Hằng Chi Linh cũng chính là Chu Tước Yêu Hồn Hoa, là Linh Bảo quý giá nhất tại cổ địa nơi đó, trăm năm xuất hiện một lần, ngay cả thần giáo cũng đều đang mong đợi bọn người Lan Nặc mang ra.

Không nghĩ tới, vậy mà lại rơi xuống trong tay Khương Phàm.

Vì sao Lan Nặc không có nói những chuyện này vớ bọn hắn?

Đúng rồi, bọn hắn bị giam lỏng.

Đông Hoàng Như Yên hỏi:

- Hôm nay Lan Nặc nhìn thấy Khương Phàm, nàng không nhận ra được sao?

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu:

- Thân phận của các nàng rất bí ẩn, sẽ không theo tiếp xúc đến đệ tử thánh địa, cũng không nhận biết.

- Đúng vậy.

Đông Hoàng Như Yên không nghĩ nhiều.

- Hắn dám tàn sát thiên tài Huyền Nguyệt hoàng triều, còn suýt chút nữa giết hoàng tử công chúa. Hắn nào giống đệ tử thánh địa, quả thực là một con dã thú.

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu than nhẹ, nội dung bên trong ngọc tiên cùng những lời Khương Phàm nói với nàng ngày đó không hề giống nhau.
Chương 974 Thân phận ngờ vực vô căn cứ

Nói cách khác, toàn bộ quá trình tên kia đều đang gạt nàng, không có một câu là thật.

Đáng thương cho nàng khi nàng còn cảm giác có năm phần thật năm phần giả.

Đây là đệ tử thánh địa sao?

Đây chính là lưu manh vô lại!

Đông Hoàng Như Yên đột nhiên nói:

- Các ngươi nói, Thiên Lân thánh địa có thể biết Khương Phàm hay không?

Đông Hoàng Như Ảnh nói:

- Thiên Lân thánh địa hẳn đã chú ý qua sự kiện thánh địa Tây Bộ, nhưng khoảng cách vẫn quá xa, bọn hắn cũng sẽ không hiểu rõ toàn diện dược, cũng lại sẽ không nghĩ Khương Phàm lại chạy đến phương bắc.

- Đưa ngọc tiên cho ta, phong tỏa tin tức, không cần truyền ra ngoài.

Đông Hoàng Thánh Thương cân nhắc qua, nếu như thân phận Khương Phàm bại lộ, hoàng thất liền có lý do cưỡng ép bắt lấy Khương Phàm, coi như trực tiếp xử tử, đều không có ai ngăn cản.

Bởi vì Khương Phàm là đệ tử thánh địa, nhúng tay hoàng triều sự vụ chính là tội chết.

Huống chi hắn còn giết trưởng tử Hoàng Phủ gia và Tô gia.

Nhưng thần giáo nơi đó còn muốn điều tra Khương Phàm, đang chờ hắn trở về Vương Quốc Hắc Ám.

- Thúc phụ, rốt cuộc chúng ta muốn tra cái gì về Khương Phàm?

Đông Hoàng Như Yên cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, đầu tiên là Hoàng Kim Dương, sau là phó giáo chủ, thần giáo lại vì một tên Khương Phàm, đại động can qua(*) như vậy.

(*) Ý chỉ việc chiến tranh.

- Bây giờ các ngươi còn không cần biết. Đi xuống đi, sau này có việc phải tới hỏi ta trước mới quyết định.

Đông Hoàng Thánh Thương cũng không biết rốt cuộc thần giáo muốn làm gì, bởi vì tin tức nơi đó truyền đến vô cùng mập mờ, ngay cả cung chủ đều suy nghĩ không thấu.

Đông Hoàng Như Ảnh nói:

- Thúc phụ, vẫn phải điều tra thêm Khương Phàm tại sao lại tới phương bắc, lại vì sao thân mật với Kiều gia như vậy.

Đông Hoàng Như Yên cũng nói:

- Đúng vậy, quá thân mật, cũng không thể chỉ nói là thân mật. Kiều Vạn Niên vì bảo đảm cho hắn, tư thế kia đều hận không thể bồi cả Kiều gia lên.

- Thanh Bình uyển đêm nay, các ngươi tiếp xúc cùng Khương Phàm, tìm kiếm ý của hắn.

- Cái này chỉ sợ rất khó, ta thử một chút vậy.

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu, nam tử này miệng đầy mê sảng, nhìn rất đứng đắn, kỳ thật lại không đứng đắn.

Hoàng Phủ gia tộc!

- Thùng cơm! Đều là thùng cơm!

- Tiệc tối lập tức sẽ bắt đầu, các ngươi ngay cả Khương Phàm là ai đều không có tra được?

Tại đỉnh núi Hoàng Phủ gia, tộc trưởng Hoàng Phủ Thừa Vận nổi trận lôi đình.

- Hắn giết con của ta! Hắn giết trưởng tử của ta! Vậy mà ta đều không biết hắn là ai?

Tộc nhân Hoàng Phủ quỳ xuống một mảnh, kinh sợ.

Bình thường bọn hắn muốn tra ai đều sẽ đi đến Ác Nhân cốc nơi đó ra cái giá, không đến ba ngày, cam đoan sẽ có tài liệu cặn kẽ đưa đến trong tay, nhưng Ác Nhân cốc vậy mà lại không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới Khương Phàm.

Mà, trước đó bọn hắn cảm giác Khương Phàm chẳng mấy chốc sẽ chết trên lôi đài, cho nên cũng không quan tâm việc này.

Ai biết vậy mà hôm nay trên thi đấu bài vị Khương Phàm lại cướp đi truyền nhân của Hoàng Phủ gia tộc bọn hắn. Ngay cả đứa con rể mà bọn hắn dùng toàn lực bồi dưỡng, cũng bị Khương Phàm 'Danh chính ngôn thuận' cầm đi.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nói:

- Phụ thân, ngài hãy bớt giận trước. Nếu như chúng ta tra không được, gia tộc khác cũng tra không được, nhưng càng như vậy, các gia tộc thậm chí tất cả thế lực hoàng thành, đều sẽ cố gắng truy tra. Thân phận Khương Phàm sẽ giấu diếm không được bao lâu.

- Nếu như ngài thực sự chờ không nổi, chúng ta có thể dùng cách trực tiếp nhất, bắt người của Kiều gia!

- Kiều Vi Nhi, Kiều Vô Song, thậm chí là Kiều Linh Vận, từ miệng các nàng ép hỏi thân phận cùng bí mật Khương Phàm.

Một vị tộc lão vội vàng nói:

- Nguyệt Thiền, không nên vọng động, bây giờ khiêu khích Kiều gia chính là trái với quy củ thi đấu bài vị, cũng là mạo phạm hoàng thất đang đè ép lửa giận.

Trên khuôn mặt lãnh diễm của Hoàng Phủ Nguyệt Thiền lại hiện lên một tia dữ tợn, cúi đầu nói:

- Bắt Kiều Vi Nhi! Tìm mười tên nam tử, hung hăng lăng nhục cô ta, sau khi moi ra thân phận Khương Phàm, ném cô ta về Kiều gia. Kiều gia mặc dù sẽ rất tức giận, nhưng bọn hắn cần cân nhắc danh dự Kiều Vi Nhi, Khương Phàm càng phải cân nhắc danh dự vị hôn thê của hắn, cho nên... Bọn hắn chỉ có thể nhịn, không dám lộ ra!

Rất nhiều lão nhân trong tộc đều ngẩng đầu, khó có thể tin được mà nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.

Nha đầu này điên rồi sao?

Sao lại có thể nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy.

- Phụ thân, nếu như ngài đồng ý, trước hừng đông nữ nhi có thể lấy được tình huống của Khương Phàm, đưa đến trước mặt ngài.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền quả thật có chút điên rồi, ca ca của nàng chết rồi, nam tử của nàng không có ở đây, bây giờ nàng hận chết Khương Phàm, cũng không kịp chờ đợi muốn phát tiết trong lòng lửa giận, Kiều Vi Nhi chính là con mồi ngon nhất.

Hoàng Phủ Thừa Viễn lấp lóe ánh mắt, một cái nháy mắt, đột nhiên muốn đồng ý với Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.

Nhưng, gần đây Kiều gia biểu hiện rất cường thế, nếu làm như vậy thật, coi như Kiều gia thật không dám lộ ra, cũng tuyệt đối sẽ làm ra phản kích điên cuồng.

Vì thân phận của một người, không đáng mạo hiểm như thế này.

Duy chỉ còn Hoàng Phủ Hùng Kiệt ngồi ở chỗ đó bỗng nhiên nói:

- Ác Nhân Vương của Ác Nhân cốc tên là gì?

- Ác Nhân Vương?

Các tộc lão liên tiếp ngẩng đầu.

Từ khi bắt đầu có Ác Nhân Vương đến nay, hình như đã thay đổi bốn vị, đến bây giờ là vị thứ năm.

Nhưng thân phận mỗi vị Ác Nhân Vương đều thần bí, hành tung quỷ bí, tin tức các phương biết được ít đến thương cảm.

Đừng nói tên là gì, tất cả đều rất ít gặp đến người thật.

Giống lần này ngang nhiên xuất hiện tại diễn võ trường, đúng là hiếm thấy.

Không biết vì sao Hoàng Phủ Hùng Kiệt đột nhiên hỏi cái này.

Hoàng Phủ Thừa Viễn nói:

- Nhị thúc, ngươi muốn nói cái gì?
Chương 975 Cái tát vang dội (1 )

- Khương Phàm là kẻ người sống sờ sờ, lại là Chí Tôn thánh văn, tính tình tàn nhẫn lại dễ giết, làm sao lại 'Tra không ra người này', không có bất kỳ vết tích gì của hắn sao? Trừ phi, có người cố ý phong tỏa tin tức!

- Thời điểm các tộc điều tra Khương Phàm, chọn lựa đầu tiên chính là đi đến Ác Nhân cốc. Nếu như nơi đó cố ý phong tỏa, chúng ta đương nhiên không tra được. Ác Nhân Vương hành tung quỷ bí, từ trước tới giờ không tuỳ tiện xuất hiện, lần này lại xuất hiện trên thi đấu bài vị, cho đến khi Khương Phàm thắng được tranh tài mới rời khỏi.

- Hắn là xem so tài, hay là đi nhìn người nào đó? Hắn muốn đi nhìn Khương Phàm, hay là đi bảo vệ Khương Phàm?

Hoàng Phủ Hùng Kiệt xem thường nói chậm, cẩn thận phân tích.

Đám người hai mặt nhìn nhau, giống như rất có đạo lý, chẳng lẽ Khương Phàm có liên quan với Ác Nhân cốc?

- Vì sao Khương Phàm lại bá đạo phách lối, không sợ hãi bất cứ thứ gì, lại vì sao người hắn đầy sát khí, ai cũng dám giết. Nói rõ hoàn cảnh hắn sinh trưởng chính là như vậy! Cũng nói người bồi dưỡng hắn chính là như vậy!

- Kiều gia trước đó rất điệu thấp, tại vì sao sau khi Khương Phàm gia nhập lại đột nhiên liền cường ngạnh. Ngay cả Kiều Vạn Niên cũng dám trực diện với Nhân Hoàng, ở trước mặt mọi người tuyên bố rời khỏi Cổ Hoa?

- Nói rõ Khương Phàm mang đến cho bọn hắn lực lượng, mà lực lượng này không thể nào chỉ là một cường giả ẩn thế, mà là thế lực cường đại nào đó.

Hoàng Phủ Hùng Kiệt nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, Khương Phàm xuất thân từ Ác Nhân cốc, Ác Nhân cốc lại bí mật liên hợp cùng Kiều gia.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nói:

- Lý Tịch thì sao, tại sao Khương Phàm lại muốn cướp Lý Tịch đi?

- Ta chỉ đoán được khả năng này, không có chứng cứ, nhưng chúng ta có thể chia sẻ nó cho Nhân Hoàng. Mặc dù hoàng thất không có động đến Ác Nhân cốc, nhưng không phải bởi vì không nghĩ, mà hoàng thất cần phải có thế lực như thế đến kinh doanh quản thúc thế giới dưới đất tại hoàng thành.

- Chỉ cần Ác Nhân cốc trung thực đóng tốt vai nhân vật của mình, không gây thêm phiền cho hoàng thất, không động vào chuyện bọn hắn không thể đụng, hoàng thất liền có thể chịu đựng bọn hắn tồn tại.

- Nhưng, nếu như Ác Nhân cốc không hiểu quy củ, đụng vào ranh giới cuối cùng của hoàng thất, hoàng thất tuyệt đối sẽ không tha cho bọn hắn. Tựa như trận đại thanh lý tám trăm năm trước kia.

Hoàng Phủ Hùng Kiệt nhìn Hoàng Phủ Thừa Viễn:

- Chỉ cần ngươi suy đoán báo lên Nhân Hoàng, Nhân Hoàng tự sẽ cảnh giác, cũng sẽ tra rõ vấn đề!

Hoàng Phủ Thừa Viễn trầm tư một hồi, chậm rãi gật đầu, vẫn là Nhị thúc nghĩ sâu hiểu thấu.

Bọn hắn vừa tham gia thi đấu bài vị xong, không nên trực tiếp đối kháng cùng Kiều gia, nếu như Nhân Hoàng có thể tự mình ra tay, không thể tốt hơn.

Nếu như tra được nếu Khương Phàm có liên quan cùng Ác Nhân cốc thật, đến lúc đó Khương Phàm hẳn phải chết, Kiều gia lại càng nhận liên luỵ, cũng tương đương với báo thù.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền chau mày, tiếp tục cúi đầu.

Các trưởng bối có lo lắng của bọn hắn, có phương thức làm việc của bọn hắn, nhưng nàng không muốn chịu đựng, chờ đợi như thế.

Đại ca chết rồi, nam nhân của nàng đã mất, ngay cả chính nàng đều suýt chút nữa bị Kiều Linh Vận giết chết, nàng thực sự nuốt không trôi cơn giận này.

Nàng muốn báo thù, nàng muốn phát tiết.

Làm sao bây giờ?

Nên làm cái gì!

Nếu như muốn ra tay, nhất định phải mau chóng, mà phải triệt để!

Vào đêm, hoàng cung mở cửa cung phía nam ra, nghênh đón các tộc đến dự Thanh Bình uyển.

- Kiều gia còn chưa tới sao? Nên tới đều đã tới, bọn hắn đang lề mề cái gì?

- Ha ha, sợ các gia tộc vây công bọn hắn chứ sao. Thi đấu bài vị năm nay, Kiều gia đã đứng đầu ngọn gió.

- Bọn hắn sợ vây công? Bây giờ bọn hắn đã là đệ nhất rồi! Trước đó ta không hiểu vì sao Kiều Vạn Niên lại công nhiên khiêu khích Nhân Hoàng, bây giờ đã biết rõ.

- Đã hiểu cái gì rồi?

- Kiều Vạn Niên sớm đã hiểu rõ tình huống của Khương Phàm như lòng bàn tay, tình thế cũng đã bắt buộc đối với vị trí đầu tiên, cho nên, ha ha, tính tình đều đuổi theo thực lực. Chờ sau khi kết thúc cuộc tranh tài, bọn hắn chỉ có bài vị đệ nhất, nhưng lại không chống đỡ dậy nổi địa vị đệ nhất.

- Các ngươi nhìn đi, nháo trò như thế, ai còn chất vấn địa vị của bọn hắn, ai còn dám khiêu khích sau đó? Ngay cả Nhân Hoàng đều được hầu hạ, nếu tương lai hầu hạ không chu toàn, thật muốn rời nhà trốn đi.

- A? Ngươi kiểu nói này, còn giống như là vậy thật.

- Ha ha, ngươi coi tộc trưởng các gia tộc là làm cho chơi, tất cả đều thành tinh rồi. Kiều Vạn Niên chơi chiêu này thật đẹp.

- Kiều gia là phong quang, Hoàng Phủ gia thảm rồi. Những năm này vì thánh văn của Hoàng Phủ Chính Thiên bước lên đến cấp bậc Chí Tôn đã vắt hết não, sưu tập tài nguyên quý giá khắp nơi. Thật vất vả mới làm được, kết quả người đã không còn.

Quang đãng, sáng sủa.

- Hoàng Phủ gia tộc vì bồi dưỡng Lý Tịch, cũng đã dùng rất nhiều tinh lực. Bây giờ ngược lại là tốt rồi, hắn cũng đã rơi xuống trong tay người khác.

- Còn có Tô gia, Chung Ly gia, thảm thật.

- Đường Tư Đồ trở về từ cõi chết, thua hai lần liên tiếp, chỉ sợ sẽ để lại ám ảnh.

- Khương Phàm sẽ tới sao? Ta nghe nói Đại hoàng tử tự mình mời hắn.

- Đại hoàng tử đương nhiên phải mời Khương Phàm, bây giờ hắn chính là người mạnh nhất trong đại tân sinh Cổ Hoa, nhân vật phong vân danh xứng với thực.

- Không có thực lực trang bức gọi là ngu xuẩn, có thực lực trang bức gọi là ngưu bức, ngươi nhìn Khương Phàm đi, thực ngưu bức! Bây giờ các nhà đều chán ghét hắn, chỉ là bởi vì rất không thích ứng, tầm sau năm ba tháng, nói không chừng đều chủ động kết giao đâu cùng hắn thì sao.

- Điều kiện tiên quyết là, nếu hắn có thể sống đến tầm năm ba tháng sau. Ngươi nghĩ đám người Đường Tư Đồ kia thực sẽ từ bỏ ý đồ? Bây giờ vừa kết thúc luận võ, bọn hắn không dám làm cái gì, sau một hai tháng, ngươi chờ xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK