Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66 Trở Về

Tiêu Thắng Dũng bị nhìn chằm chằm mà toát ra mồ hôi lạnh, bị bức bách dưới uy thế của Khương Hồng Võ, không còn dám có bất kính gì.

Khương Hồng Võ lần này trở về, tất cả chủ tướng cứ điểm đều sẽ lần nữa tụ tập đến bên cạnh hắn. Ai cũng sẽ không còn có dị tâm, thậm chí cố gắng biểu hiện trung thành, để tránh bị xử lý.

Nhưng hắn vẫn không hiểu, làm sao Khương Hồng Võ lại có thể trốn về.

Chỉ chốc lát sau, hơn hai mươi vị trưởng lão Khương gia đều vội vã chạy tới nơi này, chỉ là sắc mặt không phải trắng bệch mà chính là hiện xanh, trêи trán treo theo mồ hôi lạnh. Duy chỉ không thấy Khương Hồng Dương cùng Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.

- Vương gia!

Hơn hai mươi vị trưởng lão cung kính hướng Khương Hồng Võ thi lễ một cái.

- Xin mời hội tộc lão trình diện, là làm một phán quyết đối với cứ điểm.

- Xin mời Vương gia bảo cho biết.

Bọn người Yến Tranh hơi biến sắc mặt, dựa theo quân luật Bạch Hổ quan, Vương gia có thể toàn quyền xử trí phó tướng, nhưng dính đến chủ tướng trấn thủ thì cần một nửa hội tộc lão trở lên duy trì.

Đây là muốn xử trí Tiêu Thắng Dũng?

- Vương gia, xin hỏi ta có tội gì?

Tiêu Thắng Dũng không nghĩ tới Khương Hồng Võ còn muốn xử lý hắn.

Nhưng hắn không tin Khương Hồng Võ có thể xuất ra chứng cứ gì có thể nói hắn phạm tội. Hắn nhiều nhất là bắt Khương Uyển Nhi, đến bây giờ cũng còn không có làm bị thương nàng, mà Khương Hồng Võ cũng đã phế đi một tay của hắn, xem như triệt tiêu tội phạm thượng. Trừ cái đó ra, hắn cái gì đều không có tham dự, chí ít là trêи mặt nổi thì không có.

- Tiêu Thắng Dũng tướng quân vô tội, nhưng dựa theo quân luật Bạch Hổ quan, nếu như thân có tàn tật, nên thoái ẩn, hoặc xuống chức. Ngươi, chọn cái nào?

Khương Hồng Võ nhìn Tiêu Thắng Dũng đe dọa.

Tiêu Thắng Dũng khẽ giật mình, kém chút chửi ầm lên ‘Đây là ngươi phế ta!’

- Tiêu Thắng Dũng Tướng quân có công trấn thủ cứ điểm, thoái ẩn quá tiếc nuối, xuống chức làm phó tướng. Theo các tộc lão, cái này có hợp quân luật?

Thanh âm Khương Hồng Võ uy nghiêm truyền khắp toàn trường. Một đám tộc lão liền vội vàng gật đầu:

- Hợp quân luật.

- Có ý kiến gì không?

- Không có ý kiến.

- Xuống chức! Tiêu Thắng Dũng, lập tức xuống chức cứ phó tướng điểm thứ ba!

Khương Hồng Võ cao giọng tuyên án.

- Khương Hồng Võ, ta không phục!

Tiêu Thắng Dũng gầm thét, vội vàng muốn tìm tả hữu phó tướng cùng một chỗ tranh luận, có thể bị uy thế Khương Hồng Võ chấn nhϊế͙p͙ và Huyết Ngục giằng co, tả hữu phó tướng toàn bộ cúi đầu.

- Ta vẫn là Khương Vương?

Khương Hồng Võ hỏi lại hội tộc lão.

- Ngài một mực là Khương Vương.

Khương Hồng Võ cao giọng tuyên án:

- Vương gia đối với phó tướng cứ điểm có toàn quyền quyền xử trí. Ta lấy danh tự Vương gia, giao trách nhiệm phó tướng cho Tiêu Thắng Dũng... Lập tức rời khỏi Bạch Hổ quan, vĩnh viễn không được trở về.

Thanh âm cao vút quanh quẩn toàn trường, lại giống như một trận gió lạnh, thổi qua trong lòng tất cả mọi người. Ngay cả Yến Tranh cũng đều hít vào khí lạnh, Vương gia chính là Vương gia, xử lý khởi mọi chuyện để bọn hắn đều cảm thấy bội phục.

Mà với tính tình Vương gia, Tiêu Thắng Dũng chỉ cần rời khỏi Bạch Hổ quan, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị Huyết Ngục tru sát, vĩnh viễn biến mất.

Khương Phàm âm thầm cảm khái, Vương gia mặc dù luôn dạy hắn một ít gì đó, nhưng mỗi lần ở chung, hắn luôn có thể cảm giác được chênh lệch cùng đối phương. Khó trách hoàng thất hai mươi năm trước nhất định phải xử lý Khương Vương phủ. Đây là e ngại Khương Hồng Võ hoàn toàn khống chế Bắc Cương sao?

Hai mắt Tiêu Thắng Dũng sung huyết, hồng hộc thở hổn hển, một lát sau giận dữ gầm thét:

- Khương Hồng Võ, ngươi cứ việc xử trí ta, chính ngươi cũng sống không được bao lâu. Nếu hoàng thất đã có bố cục đối với thành Bạch Hổ liền tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi hoặc là chết trong thành Bạch Hổ này , hoặc bị giải vào hoàng thành giam cầm vĩnh thế.

- Xin mời phó tướng Tiêu Thắng Dũng, rời khỏi thành Bạch Hổ.

Khương Hồng Võ lạnh nhạt hạ lệnh, ngữ khí không thể nghi ngờ.

Tuy nói là xin mời nhưng liêm đao của bốn vị Huyết Ngục lại không có hữu hảo như vậy, buộc Tiêu Thắng Dũng từng bước một rời khỏi đội ngũ cứ điểm thứ ba của hắn.

Trong cứ điểm thứ ba mặc dù có rất nhiều tướng sĩ hiệu trung với Tiêu Thắng Dũng, nhưng giờ này khắc này lại không có người nào dám trực tiếp đứng ra khiêu khích, nếu không liêm đao Huyết Ngục tuyệt đối sẽ ngay đầu tiên bổ vào trêи người hắn.

Ánh mắt một vị trưởng lão lấp lóe, nhắm mắt nói:

- Vương gia, khoảng cách trời tối còn có hai canh giờ, lúc này cưỡng ép bỏ cũ thay mới chủ tướng cứ điểm, phòng ngự đêm nay chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, ta cả gan đề Phàm, để Tiêu Thắng Dũng tướng quân lại thủ vững ngày cuối cùng.

Khương Hồng Võ nói.

- Cứ điểm thứ ba đêm nay xác thực rất nguy hiểm.

Trưởng lão sắc mặt vui mừng, lập tức nói:

- Tiêu Thắng Dũng tướng quân mặc dù cảm xúc không quá ổn, nhưng hắn phân rõ nặng nhẹ, đêm nay nhất định có thể bảo vệ tốt cứ điểm thứ ba.

- Trấn thủ Bạch Hổ quan, chống cự Đại Hoang là chức trách Khương Vương phủ chúng ta. Nếu Tiêu Thắng Dũng tướng quân không ở đây, cứ điểm thứ ba sa sút sĩ khí, nên Khương Vương phủ chúng ta sẽ tự mình tọa trấn. Đêm nay, ta, Huyết Ngục, còn có hội tộc lão, toàn thể leo lên cứ điểm thứ ba, dắt tay Cự Linh vệ Huyền Giáp vệ chống cự Đại Hoang.

Khương Hồng Võ nói một câu nhẹ nhàng lại hợp tình hợp lý làm cho sắc mặt toàn thể tộc lão hội đại biến.

Bọn hắn hiểu rất rõ Khương Hồng Võ.

Đây là muốn thanh toán trưởng lão gia tộc!

Bất luận trưởng lão nào ủng hộ qua Khương Hồng Dương, vô cùng có khả năng bị chém giết tại cứ điểm. Nơi đó, đơn giản chính là một sân hành hình tự nhiên!

Hay cho Khương Hồng Võ, giết người không lưu dấu vết!

Khương Phàm đỡ lấy Uyển Nhi, lần nữa cảm khái thủ đoạn Vương gia cao minh.

Vị trưởng lão kia giận dữ quát:

- Xin hỏi Vương gia, hội tộc lão chúng ta đã làm sai điều gì? Ngươi không để ý khuyên can, cưỡng ép rời đi, kết quả biến mất không có tin tức gì. Chúng ta vì để ổn định vương phủ, vì an nguy cứ điểm, ủng lập Khương Hồng Dương làm người chủ sự. Khương Hồng Dương mặc dù không có dạng quyết đoán này như ngươi, nhưng cũng tận chức tẫn trách xử lý tộc vụ, trấn an cứ điểm.
Chương 67 Tất Cả Đều Nhờ Ngị Ca Ca

- Hội tộc lão xử lý thoả đáng, ta rất vui mừng.

Khương Hồng Võ chỉ nhẹ gật đầu, mang theo Khương Phàm cùng Khương Uyển Nhi rời đi.

- Trời sắp tối rồi, đều trở về chuẩn bị. Đêm nay ta bồi chư vị, nghênh chiến Đại Hoang.

- Vương gia...

Vị trưởng lão kia còn muốn tranh luận, Khương Hồng Võ đột nhiên dừng lại, lạnh lùng một câu:

- Xin mời hội tộc lão phán quyết, Thất trưởng lão đối với gia chủ bất kính, làm như thế nào xử lý.

- Vả miệng!

Một đám trưởng lão cúi đầu.

Vừa dứt lời, một đội viên Huyết Ngục hùng tráng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thất trưởng lão, không chờ hắn kịp phản ứng, một bàn tay quất vào trêи mặt hắn.

Nhưng một tát này mang theo lực lượng quá kinh khủng, âm thanh giòn vang, đầu Ngũ trưởng lão vòng vo ba vòng tại chỗ, cái cổ vỡ vụn, thân thể đều bị xoay chuyển ra ngoài, phù phù một tiếng, nằm rạp trêи mặt đất không có động tĩnh.

Đám người cảm thấy lạnh sống lưng, chết rồi?

- Hành hình quá nặng, chí tử! Cấm đoán một năm!

Khương Hồng Võ đạm mạc một câu, đem người bị giết biến thành sai lầm hành hình.

- Lĩnh tội!

Vị đội viên Huyết Ngục hùng tráng kia trùng điệp ôm quyền, tự mình lui xuống.

- Các vị, nên trở về đi làm chuẩn bị. Khương Hồng Võ lạnh nhạt hạ lệnh.

- Xin mời chư vị, lên cứ điểm thứ ba!

Toàn thể đội viên Huyết Ngục tập thể hướng về phía trước, đứng ở bên cạnh mỗi một vị trưởng lão. Còn có phó tướng cứ điểm thứ ba, thống lĩnh các loại, cũng riêng phần mình có một vị đội viên Huyết Ngục đứng kế bên.

Bất quá Khương Hồng Võ cũng không có buộc bọn họ thật chặt, cố ý lưu lại một câu:

- Đêm nay, xem biểu hiện của các ngươi.

- An bài tất cả xong chưa?

Tầng cao nhất trong Thiên Hoa điện, "Điện hạ" chắp hai tay sau lưng ngắm nhìn hướng Khương Vương phủ.

- Đã sắp xếp xong xuôi, không có bất ngờ gì xảy ra, trước khi trời tối thì bọn người Khương Hồng Dương có thể rời khỏi thành Bạch Hổ.

Sắc mặt La Nhất Tiếu nghiêm túc, còn có chút khẩn trương.

Hắn đánh cược hết thảy, là Khương Hồng Dương tiếp quản Khương Vương phủ, mang Khương Vương phủ trở lại Thương Châu, hắn sẽ thuận lợi trở thành người tổng phụ trách Thiên Hoa hội ở toàn bộ Thương Châu. Tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Hồng Võ vậy mà lại trốn ra được khỏi Bạch Vương phủ. Không chỉ có hỏng bét thế cục mà sự an toàn của hắn cũng là vấn đề.

- Sinh Tử môn chuẩn bị thế nào?

"Điện hạ" có chút hối hận không trước tiên xử tử Khương Hồng Võ, nhưng hắn vẫn chưa hiểu Khương Hồng Võ làm thế nào trốn ra được.

Bạch Ngao Thương đưa tới tin tức là Khương Hồng Võ trong lúc bất chợt đã khôi phục đến đỉnh phong.

Cái này rõ ràng chính là trốn tránh trách nhiệm.

- Thu thập Hắc Thủy Mã Hoàng không sai biệt lắm, nhưng bây giờ trời sắp tối rồi, hôm nay là không thể bố trí, sớm nhất phải đợi tới ngày mai.

La Nhất Tiếu lắc đầu nói, lúc trước đề Phàm sưu tập Hắc Thủy Mã Hoàng, vì dẫn bạo Đại Hoang, trọng thương cứ điểm, cung cấp cơ hội cho Khương Hồng Dương khống chế tám đại cứ điểm. Thuận tiện lại điều tam đại vương phủ Thương Châu lấy danh nghĩa hiệp phòng vào ở thành Bạch Hổ, toàn diện chỉnh đốn Bạch Hổ quan.

Từng bước một, vòng vòng đan xen, có thể bảo đảm Khương Vương phủ thuận lợi quy thuận, lại có thể dựa theo ý nguyện của điện hạ, một lần nữa bố trí thế cục Thương Châu.

Nhưng không nghĩ tới, Khương Hồng Võ vậy mà lại tự mình giết trở lại.

- Sáng sớm ngày mai, mệnh lệnh cho Sinh Tử môn đem toàn bộ Hắc Thủy Mã Hoàng vung vào Đại Hoang. Dựa theo yêu cầu trước đó, vung đến cách Bạch Hổ quan ngoài năm mươi dặm, chú ý ẩn nấp cho kỹ. Cần phải bảo đảm ‘vạn vô nhất thất’ (hết sức cẩn thận, không được sơ hở).

"Điện hạ" lạnh lùng hạ lệnh, hai tay sau lưng chậm rãi nắm chặt.

- Điện hạ, có cần lại suy nghĩ một chút hay không?

La Nhất Tiếu chần chờ, dựa theo an bài trước đó, trước khi dẫn bạo Đại Hoang đầu tiên cần bí mật điều động tam đại vương phủ cùng Thiên Châu võ viện đến gần thành Bạch Hổ. Một khi Bạch Hổ quan không chống đỡ được, bọn hắn có thể kịp thời tiếp viện.

Dù sao dẫn bạo Đại Hoang, hậu quả đó ai cũng không đoán trước được, có thể sẽ tạo ra sự hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi, có khả năng không tạo được ảnh hưởng bao lớn, ũng có khả năng hỗn loạn mất khống chế, Bạch Hổ quan thất thủ.

- Nếu Khương Hồng Võ trở về lại có Huyết Ngục hiệp trợ, Bạch Hổ quan có thể gánh vác được. "Điện hạ" không thể để cho Khương Hồng Võ thuận lợi khống chế tám đại cứ điểm, chỉ có thể mau chóng xuất thủ.

- La điện chủ, lại nghĩ biện pháp cứu Tiêu Thắng Dũng, ta giữ lại hắn còn có chỗ hữu dụng.

- Cái này... Có khả năng cứu không được.

- Huyết Ngục nhiều nhất chỉ an bài ba đến năm người áp giải, chút chuyện nhỏ này ngươi xử lý không được?

- Phía dưới mới vừa báo cáo, Tiêu Thắng Dũng đã chết! Huyết Ngục không có ý định áp giải hắn ra khỏi thành mới xử lý, tựa như vừa rời khỏi phiến sơn lâm kia liền chém.

La Nhất Tiếu lắc đầu nói, lần đầu tiên cảm nhận mãnh liệt được sự đáng sợ của Huyết Ngục là như thế nào.

Sau khi "Điện hạ" trầm mặc một lúc lâu, dứt khoát hạ lệnh:

- Ngươi lập tức an bài thân tín ra khỏi thành, thông tri tam đại vương phủ cùng Thiên Châu võ viện, ngày mai trước khi trời tối phải trà trộn vào thành Bạch Hổ. Chờ sau khi Sinh Tử môn dẫn bạo Đại Hoang, nếu như hỗn loạn không đủ, bọn hắn ở trong thành làm loạn, nếu như hỗn loạn nghiêm trọng, mãnh thú ác linh Đại Hoang công phá cứ điểm, bọn hắn xử lý Khương Hồng Võ trước, lại ứng phó hỗn loạn.

- Đã rõ, ta đi an bài ngay.

La Nhất Tiếu cảm giác được điện hạ có thể sẽ không giữ được bình tĩnh, có ý muốn buông tay đánh cược một lần. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể hạ ngoan thủ. Chỉ cần cuối cùng thắng lợi, quá trình bọn hắn có thể tùy ý lập.



Trong Khương Vương phủ!

- Uyển Nhi, kinh mạch của con đã khôi phục rồi sao?

Khương Hồng Võ nắm chặt tay Khương Uyển Nhi, tra xét kinh mạch trong thân thể.

Không chỉ có một lần nữa ngưng tụ tới cùng một chỗ, mà còn giống như bao quanh năng lượng thần bí.
Chương 68 Buông Tay Đánh Cược Một Lần

- Phàm ca ca từ bên trong Đại Hoang tìm được Linh Bảo, một gốc Ngân Vũ Thảo, một gốc Cửu Chuyển Kim Dương Sâm.

Khương Uyển Nhi nhìn Khương Phàm, trong mắt tất cả đều là cảm kϊƈɦ.

Khương Phàm nói:

- Những linh vật này đều là gặp không thể cầu, có thể tìm tới là vận khí tốt, cũng là mệnh Uyển Nhi không có tuyệt lộ.

- Chuyện phát sinh trong thành Bạch Hổ, ta đều biết.

Khương Hồng Võ dùng sức vỗ vỗ bả vai Khương Phàm, trêи khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn khó được lộ ra mấy phần ý cười.

- Phụ thân, là ai đang tính kế Khương Vương phủ?

Thời điểm Khương Phàm biết được Khương Hồng Dương cùng hai vị trưởng lão toàn bộ mất tích liền đoán được Vương gia gặp nạn có quan hệ với bọn hắn

- Tam hoàng tử!

Ngày Khương Hồng Võ bị vây quanh kỳ thật có cơ hội đào tẩu, nhưng hắn cuối cùng lựa chọn bị bắt. Mặc dù vô cùng mạo hiểm, nhưng cho dù chết, hắn cũng muốn làm rõ ràng là ai tính toán bọn hắn.

- Hoàng thất?

- Chỉ là Tam hoàng tử, hắn hiện tại còn không đại biểu cho hoàng thất được.

Khương Hồng Võ ra hiệu hai người Khương Phàm ngồi xuống, trầm giọng nói:

- Một năm trước, Nhân Hoàng để lộ tin tức, cố ý chuyển giao quốc vụ, dốc lòng tu võ, nhưng không có khâm định ai đến giám quốc. Bên trong dòng dõi Hoàng thất, người có năng lực cạnh tranh gồm có Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, cùng Lục hoàng tử. Bọn hắn cũng đều được rất nhiều thế lực ủng hộ, nhìn thèm thuồng hoàng vị. Trong đó Tam hoàng tử có thế lực yếu nhất, muốn cầm bố cục Thương Châu hướng Nhân Hoàng dâng tặng lễ vật, chứng minh năng lực của mình.

- Sau đó hắn liền cấu kết Nhị thúc? Ca ca đều do Nhị thúc hại chết?

Khương Uyển Nhi dùng sức nắm chặt nắm đấm, khó mà tiếp nhận.

Chỉ vì lợi ích, vậy mà lại làm ra loại chuyện hãm hại cả thân nhân của mình.

- Hai mươi năm trước, ta cự tuyệt không thỏa hiệp khiến cho Khương Vương phủ suy bại, bọn hắn mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng kỳ thật đều hận ta. Lần này, bọn hắn xem như không mưu mà hợp.

Trong đôi mắt Khương Hồng Võ lóe ra mấy phần hàn quang.

- Nếu Tam hoàng tử đều đã làm đến trình độ này, chỉ sợ sẽ không có từ bỏ ý đồ.

Khương Phàm trước đó suy đoán kết quả xấu nhất chính là hoàng thất, nhưng không nghĩ tới còn liên lụy đến loại tranh đoạt quyền lực này, kể từ đó, Tam hoàng tử tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha.

Nơi này là thẻ bạc mà hắn cạnh tranh hoàng quyền lớn nhất, còn có thể là thẻ bạc duy nhất.

Trước sau bố cục thời gian dài như vậy, nếu như từ bỏ Thương Châu, chẳng khác nào từ bỏ cạnh tranh.

- Phụ thân, người nhìn xem đây là cái gì.

Khương Phàm từ trong nhẫn không gian lấy ra một con Hắc Thủy Mã Hoàng, toàn thân đen kịt, tròn vo trêи da còn hiện ra huyết quang.

- Hắc Thủy Mã Hoàng của Nam Cương? Một loại yêu trùng hút máu, vô cùng ác độc. Một khi tiến vào trong thân thể, sẽ lập tức duỗi ra hơn mười đầu xúc tu, tiến vào động mạch mạch máu, nuốt máu tươi. Tại sao ngươi lại có thứ này?

Khương Hồng Võ lần đầu tiên nhìn thấy liền nhận ra đây là Hắc Thủy Mã Hoàng.

- Đoạn thời gian trước phục sát một chi đội ngũ của Sinh Tử môn , từ chỗ bọn hắn lấy được. Hôm nay còn từ trong Đại Hoang phát hiện một chi đội ngũ Sinh Tử môn khác, bọn hắn lúc ấy đang vây quét Yêu thú, nuôi nấng Hắc Thủy Mã Hoàng.

Khương Phàm nói ra mọi chuyện.

- Sinh Tử môn?

Khương Hồng Võ đã từng nghe nói đến cái tên như vậy. Một đám người tâm ngoan thủ lạt liều mạng, một năm trước đã đi vào Thương Châu.

Trong góc bỗng nhiên truyền ra một thanh âm trầm thấp phiêu hốt.

- Ai?

Khương Phàm ngưng thần nhìn sang, lúc này mới chú ý tới nơi đó có một bóng người.

Khương Uyển Nhi cũng thật bất ngờ, hắn đứng ở nơi đó từ lúc nào?

Khương Hồng Võ nhấc nhấc tay, ra hiệu bọn hắn không cần khẩn trương, để Khương Phàm nói tiếp.

- Bọn hắn được Tiêu Khuê mời tới giết ta, bất quá lại bị ta giải quyết. Từ những lời Tiêu Khuê nói trước khi chết có thể đoán, rất có thể cùng bọn hắn Khương Hồng Dương có cấu kết. Mà người của Sinh Tử môn cũng không chỉ là hai chi đội ngũ này.

Khương Hồng Võ nhìn sang Hắc Thủy Mã Hoàng, lông mày càng nhăn càng chặt:

- Ý của ngươi là, người của Sinh Tử môn từ Nam Cương mang đến đại lượng Hắc Thủy Mã Hoàng, dùng Yêu thú bên trong Đại Hoang nuôi nấng? Sau đó...

- Nếu như bọn hắn đem mấy ngàn con Hắc Thủy Mã Hoàng đã hút no đủ máu tươi vẩy vào ngoài mặt cứ điểm, một khi hắc ám giáng lâm, mãnh thú ác linh Đại Hoang tàn phá bừa bãi, hậu quả khó mà lường được.

Khương Phàm trước đó còn không xác định được bọn hắn sẽ hung tàn như vậy, nhưng nếu là Tam hoàng tử đang bài bố cục, chuyện này rất có thể là sát chiêu sau cùng.

- Một đám hỗn đản, vậy mà dám mang phòng ngự của Bạch Hổ quan ra làm trò đùa.

Khương Uyển Nhi tức giận, bọn hắn liều chết thủ vệ Bạch Hổ quan, chính là vì thủ hộ an toàn cho con dân Thương Châu. Tam hoàng tử vậy mà vì muốn dâng tặng lễ vật cho hoàng thất lại muốn kϊƈɦ thích Đại Hoang nguy hiểm kia.

Nếu quả thật giống như Khương Phàm nghĩ, một trận bạo loạn xảy ra, Bạch Hổ quan sẽ chết thảm mấy vạn tướng sĩ. Vạn nhất bạo tạc quy mô quá lớn, kϊƈɦ thích mãnh thú quá độ, Bạch Hổ quan gánh không được, nguy cơ sẽ là toàn bộ Thương Châu.

Khương Phàm nói tiếp.

- Bọn người Tam hoàng tử dẫn bạo Đại Hoang mục đích hẳn là trọng thương cứ điểm, cho Khương Hồng Dương cơ hội toàn diện tiếp quản, nhưng cho tới bây giờ, ta phỏng đoán hắn rất có thể sẽ dùng cách dẫn bạo Đại Hoang đến ứng đối việc phụ thân trở về.

- Phàm nhi phân tích rất không tệ. Uyển Nhi, con nên học Phàm ca ca nhiều hơn một chút.

Ánh mắt Khương Hồng Võ nhìn thật sâu hài tử gần mười ba tuổi trước mặt, trong lòng rất vui mừng.

Có dũng càng có mưu, còn trầm ổn tỉnh táo.

Nếu như cẩn thận rèn luyện, nhất định có thể sẽ có thành tựu phi phàm.
Chương 69 Quyết Đoán

- Trời sắp tối rồi, bọn hắn hôm nay chắc sẽ không kịp dẫn bạo Đại Hoang. Nhanh nhất sẽ là ngày mai. Huyết Ngục, mấy ngày nay nhiệm vụ chủ yếu chính là xử lý Sinh Tử môn. Một kẻ cũng đều đừng để còn sống. Còn có, ngày mai cửa lớn cứ điểm mở ra như thường. Nhưng qua tới giữa trưa, thành Bạch Hổ toàn thành đóng lại, tránh cho Tam hoàng tử điều người từ các nơi đến Thương Châu.

Khương Hồng Võ phân phó cho bóng người kia.

Nếu như Tam hoàng tử thật muốn dùng cách dẫn bạo Đại Hoang để ứng phó việc hắn trở về, thì không chỉ là dùng một chiêu Sinh Tử môn như vậy.

Tất cả vương phủ cùng Thiên Châu võ viện đều có thể sẽ thừa cơ trà trộn vào tới.

Khương Phàm lại lấy chiếc nhẫn kia ra, giao cho Khương Hồng Võ.

- Người của Sinh Tử môn hình như đều mang theo một chiếc nhẫn như vậy, các ngươi có thể thông qua chiếc nhẫn này xác định ai là người của Sinh Tử môn.

- Phàm nhi, ta nghe nói con muốn khiêu chiến Bạch Hoa?

- Còn có hơn hai mươi ngày nữa.

- Con đã thức tỉnh mấy phẩm linh văn?

- Lục phẩm linh văn, Hỏa Diễm linh văn, Linh Anh cảnh thất trọng thiên!

- Thất trọng thiên?

Khương Uyển Nhi khó có thể tin mà nhìn Khương Phàm, không phải chỉ vừa mới thức tỉnh hai tháng sao?

Khương Hồng Võ cũng thật bất ngờ với cảnh giới của Khương Phàm.

- Chuyện cho tới bây giờ, con kỳ thật không cần thiết lại khiêu chiến Bạch Hoa.

- Hắn phế đi Uyển Nhi, há có thể dễ dàng tha hắn như vậy. Phụ thân ngài cứ việc ứng phó đại cục, việc nhỏ này thì giao cho con.

Khương Phàm hiện tại càng kiên định muốn tới Thương Châu võ viện.

Giết Bạch Hoa không chỉ là báo thù, càng muốn hiện ra Thánh linh văn, để Thương Châu thậm chí toàn bộ Bắc Cương đều một lần nữa coi trọng Khương Vương phủ hơn. Đến lúc đó ngay cả trong Khương Vương phủ đều sẽ càng kiên định ủng hộ Vương gia hơn.

Dù sao Thánh linh văn đối với Thương Châu mà nói quá đặc thù, nhất là sinh ra tại Khương gia.

Khương Hồng Võ không ngăn cản nhiều:

- Tầng thứ năm Sâm La điện có hai bộ Huyền cấp võ pháp, Liệt Hỏa Phần Thiên và Hoàng Cực Bá Thế Quyền, con chờ một lúc mang theo thủ dụ của ta đi lấy.

Uyển Nhi nháy mắt với Khương Phàm mấy cái, Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền của Khương gia bọn hắn là võ pháp trân quý nhất. Nếu như không được gia chủ đồng ý, ai cũng không thể tu luyện.

- Tầng thứ năm còn có rất nhiều đan dược và linh thảo trân quý, con muốn bao nhiêu thì cứ cầm. Từ Linh Anh cảnh thất trọng thiên bắt đầu, độ khó đột phá cảnh giới sẽ cực kì gia tăng, có đan dược phụ trợ sẽ mau một chút.

- Nơi đó có thú nguyên không?

Khương Phàm hỏi.

- Có, nhưng không nhiều.

Khương Phàm càng có lòng tin. Đan dược gì không quan trọng, thú nguyên với hắn mà nói lại là đại bổ.

Màn đêm buông xuống, ác linh mãnh thú tàn phá bừa bãi Đại Hoang, đụng chạm lấy tường cao cứ điểm kéo dài hơn năm mươi dặm của Bạch Hổ quan.

Mặc dù đám người trong thành Bạch Hổ đều quen thuộc với loại hỗn loạn này, nhưng đêm nay lại không người ngủ. Bọn họ cũng đều biết Khương Vương đã trở về, cùng Khương Vương phủ phát sinh biến cố. Một khi cứ điểm thứ ba nơi đó không chống đỡ được, sẽ liên luỵ các cứ điểm khác, dẫn tới đại tai.

Bọn hắn cũng không dám ngủ, sợ rằng nếu ngủ, cứ điểm sụp đổ, mãnh thú sẽ xông vào quan.

Khương Phàm đến Sâm La điện lấy ra hai bộ võ pháp, cũng không khách khí mang đi ba mươi bình đan dược, cùng mười tám khỏa thú nguyên. Hắn về tới sơn lâm gần cứ điểm thứ tám, nơi này mặc dù bị hủy đi rất nhiều nhưng tận cùng bên trong nhất vẫn còn pháp trận ở đó.

Nơi này càng an tĩnh, cũng không có gì cố kỵ.

- Còn có hơn hai mươi ngày, nhất định phải tăng lên tới bát trọng thiên.

Khương Phàm nghiêm túc lật xem hai bộ Huyền cấp võ pháp, Hoàng Cực Bá Thế Quyền nhìn qua uy lực không tầm thường, nhưng có Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền càng mạnh, hắn cũng không cần thiết lại tu luyện cái này.

Ngược lại là có thể luyện Liệt Hỏa Phần Thiên một chút.

Huyền cấp võ pháp, Thánh linh văn thúc giục sẽ bộc phát uy lực tuyệt đối mạnh hơn lục phẩm linh văn rất nhiều. Mà hắn quyết chiến cùng Bạch Hoa ở trêи lôi đài, không có cây rừng che lấp, không có bất kỳ thứ gì phụ trợ, hắn sẽ không có chỗ tránh né, không có chỗ mượn lực, cần đối kháng chính diện.

Cứ như vậy, vận dụng võ pháp sẽ càng trọng yếu hơn.

Sau khi xác định tu luyện liệt diễm phần thiên, Khương Phàm liền bắt đầu toàn ý bế quan tu luyện.

Đại Diệu Thiên Kinh cải thiện thể chất, tẩm bổ kinh mạch, mạch máu. Thạch quan cổ đăng hấp thu hoả tinh, thăng hoa linh văn. Bá Đao Thức chấn động huyết nhục, tăng lên lực lượng. Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền phối hợp với Liệt Hỏa Phần Thiên, tăng cường lấy thực lực.

Khương Phàm tâm vô tạp niệm, không biết mệt mỏi, tu luyện một ngày cũng như hai ngày.

Có linh dịch, đan dược cùng thú nguyên phụ trợ, hắn rất nhanh đã đắm chìm trong tu luyện. Tuy nhiên, thế cục bên ngoài lại vô cùng khẩn trương và nguy hiểm.

Sau một đêm bạo loạn, cứ điểm tám mươi dặm vững vàng kháng trụ Đại Hoang xâm lấn, tất cả mọi người trong thành nhẹ nhàng thở ra.

Cứ điểm thứ ba lại tổn thất nặng nề, không chỉ có hai vị phó tướng, một nửa thống lĩnh trong đêm đó chiến tử, cũng chỉ có mười hai vị vị tộc lão trong hai mươi sáu người của hội tộc lão may mắn còn sống sót.

Sau khi tin tức truyền ra, các cứ điểm khác mặc dù đều hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng tập thể lại đều giữ vững trầm mặc. Lập tức, Khương Hồng Võ đề bạt phó tướng Hùng Chiêm Nguyên dưới trướng võ tướng Yến Tranh cứ điểm thứ năm tiếp quản cứ điểm thứ ba. Cũng từ cứ điểm thứ sáu điều ra hai vị thống lĩnh, kế nhiệm phó tướng cứ điểm thứ ba.

Giữa trưa cùng ngày, toàn thành thành Bạch Hổ cũng giới nghiêm đóng lại, bất kỳ người nào cũng không được xuất nhập.

Mười hai vị trưởng lão lập tức tuyên bố gây dựng lại hội tộc lão, hướng Khương Hồng Võ ký huyết thư hiệu trung. Toàn thể chủ tướng tám đại cứ điểm đi vào Khương Vương phủ, tuyên bố hiệu trung, cũng cam đoan bí mật xử lý sạch phó tướng cùng các thống lĩnh có dị tâm gần đây.

Chỉ một ngày một đêm, nương tựa theo uy thế tích lũy nhiều năm, cùng thủ đoạn thiết huyết, Khương Hồng Võ một lần nữa khống chế Khương Vương phủ cùng cứ điểm, thậm chí khống chế càng triệt để hơn so với lúc trước.

Thiên Hoa điện cảm thụ được rõ biến hóa của Khương Vương phủ nhưng lại bất lực.
Chương 70 Đêm Quỷ Bí

Màn đêm lần nữa giáng lâm, hắc ám giống như biển động cuốn qua Đại Hoang vô biên, lại một lần đánh tới cứ điểm Bạch Hổ quan.

Trong thành Bạch Hổ, cường quang ngập trời, hiện lên bình chướng trùng điệp, xua tan hắc ám, chống cự lại sự xâm nhập. Kéo dài hơn tám mươi dặm trêи cứ điểm, tiếng kêu - Giết- rầm trời, máu nhuộm tường thành.

Tam hoàng tử đứng bên cửa sổ tầng cao nhất Thiên Hoa điện, nhìn qua hướng cứ điểm, lông mày càng nhăn càng chặt.

Ba ngàn Hắc Thủy Mã Hoàng hẳn là đều đã được bố trí trong rừng rậm Đại Hoang thâm sơn, khi vô tận mãnh thú phi nước đại tàn phá bừa bãi, hẳn có thể đạp nát toàn bộ bọn nó, dưới tác dụng của bạo tạc và máu tươi sẽ triệt để kϊƈɦ thích huyết tính mãnh thú ác linh trong hắc ám.

Đêm nay Bạch Hổ quan nhất định sẽ không bình tĩnh.

Nhưng, bạo loạn hắn mong đợi cũng không có phát sinh. Mặc dù cứ điểm nơi đó sát phạt ngập trời, oanh minh vang động trời, nhưng so với ngày thường cũng không có gì khác biệt.

- Không nên như thế.

La Nhất Tiếu cũng cảm thấy rất kỳ quái, kϊƈɦ thích Hắc Thủy Mã Hoàng hẳn là có thể chọc giận mãnh thú Đại Hoang, dẫn phát bạo động càng kinh khủng, làm sao có thể không có thay đổi gì?

- Người của Sinh Tử môn trở về rồi chứ?

Tam hoàng tử có dự cảm thật không tốt.

- Ta đi thăm dò.

Nữ tỳ khom người lui ra.

- Chẳng lẽ Khương Vương phủ đã phát hiện?

- Không có khả năng. Sinh Tử môn làm việc cẩn thận, lại mới tới Thương Châu không bao lâu, tuy có chút hung danh nhưng lại không có người gặp qua.

La Nhất Tiếu nhíu mày nói nhỏ, ngay khi giữa trưa thành Bạch Hổ đã phong bế toàn thành, hắn đã dự cảm đến sự không ổn. Nhưng chỉ cho rằng đây chỉ một loại ý thức phòng bị của Khương Hồng Võ mà thôi, hiện tại bỗng nhiên cảm giác sự tình giống như không đơn giản như vậy.

Sau một tiếng, nữ tỳ về tới Thiên Hoa điện:

- Nơi đặt chân của Sinh Tử môn bị bí mật giám thị, nô tỳ không dám tới gần.

- Điểm dừng chân có người ẩn núp? Ngươi không có bị theo dõi dó chứ?!

La Nhất Tiếu biến hóa sắc mặt, nơi đó vô cùng bí mật, là hắn tự mình chọn lựa. Có thể bị giám sát, chỉ có thể nói là người của Sinh Tử môn đã xong.

Có thể xử lý Sinh Tử môn, hẳn chính là Huyết Ngục.

Với thủ đoạn của Huyết Ngục, nhất định có thể tra tấn bọn hắn phun ra các loại tin tức.

Không có trực tiếp tìm tới Thiên Hoa điện mà là giám sát ở nơi đặt chân, nói rõ đám tên điên Sinh Tử môn kia đã cắn tới ranh giới cuối cùng.

Huyết Ngục giờ phút này giám sát nơi đặt chân, hẳn là đang đợi chủ sử sau màn lộ diện.

- Không ai có thể theo dõi ta!

- Ngươi xác định?

- Ta đã kiểm tra, không có người theo dõi.

Nữ tỳ rất bất mãn với sự chất vấn của La Nhất Tiếu.

La Nhất Tiếu không tin tỳ nữ này, lập tức khuyên.

- Điện hạ, không phải ngài nên rời thành Bạch Hổ trước rồi sao?

- Ta đã coi thường Khương Hồng Võ rồi.

Tam hoàng tử lúc trước lựa chọn Sinh Tử môn, một là coi trọng bọn hắn thủ đoạn tàn nhẫn cùng kinh nghiệm phong phú, hai là mới tới Thương Châu, không ai nhận ra bọn hắn, ba là cảnh giới không quá cao, sẽ không bị đặc biệt chú ý.

Nhưng kết quả vẫn bị tập trung vào.

Thần sắc Tam hoàng tử dần dần trở nên ngưng trọng.

Trước đó Khương Hồng Võ không có trở về, hết thảy cũng rất thuận lợi. Đã thấy là phải toàn diện khống chế Khương Vương phủ cùng tám đại cứ điểm. Kết quả Khương Hồng Võ vừa về đến, toàn bộ bố cục của hắn đều phế đi.

Cứ như vậy mà kết thúc?

Đây là thẻ bạc duy nhất hắn có thể cạnh tranh.

- Điện hạ, ngài hẳn là nên rời khỏi nơi này, trời vừa sáng chúng ta liền đi.

Nữ tỳ không tin Khương Hồng Võ dám trực tiếp ra tay đối với Tam hoàng tử, nhưng để phòng vạn nhất, bọn hắn nên rời đi trước cho thỏa đáng.

- Không, hiện tại liền rời khỏi Thiên Hoa điện, ta ở trong thành Bạch Hổ còn có một nơi đặt chân bí mật, nơi đó an toàn hơn.

La Nhất Tiếu thúc giục, Huyết Ngục so với những gì bọn hắn suy nghĩ còn nguy hiểm hơn rất nhiều, rất có thể tập trung vào nữ tỳ.

- Ta muốn gặp mặt Khương Hồng Võ.

Tam hoàng tử không cam tâm cứ từ bỏ như vậy, hắn tin tưởng Khương Hồng Võ cũng ý thức được nguy cơ.

Nếu như song phương cũng không chịu buông tay, thế tất lưỡng bại câu thương. Nếu như Khương Hồng Võ nguyện ý thỏa hiệp, hắn cũng coi như miễn cưỡng có cái để bàn giao.

- Điện hạ, tuyệt đối không thể. Khương Vương phủ mặc dù xuống dốc trêи tay Khương Hồng Võ, nhưng Khương Hồng Võ người này so với lịch đại Khương Vương càng hung ác cường thế hơn. Thiếu đi mấy phần khéo đưa đẩy, lại nhiều hơn mấy phần huyết tính. Người như vậy tuyệt sẽ không tuỳ tiện thỏa hiệp. Mà... Sự tình hai mươi năm trước, ngài hẳn là đã hiểu rõ ít nhiều. Hắn hận hoàng thất, càng hận Nhân Hoàng hơn. Hiện tại chúng ta lại hại chết hai nhi tử của hắn, phế đi nữ nhi của hắn, còn kém chút giết hắn.

La Nhất Tiếu đau khổ khuyên nhủ, ngoại nhân không hiểu rõ Khương Hồng Võ, hắn ở chỗ này đã hiểu rõ hai mươi năm nay.

Tam hoàng tử không để ý đến hắn, tiếp tục cân nhắc nặng nhẹ.

- Bọn hắn còn có một tên Khương Phàm.

Tâm tư La Nhất Tiếu nhanh chóng quay ngược trở lại, chú ý đến cái gì đó.

- Điện hạ, đứa con nuôi kia tuyệt đối là có vấn đề. Tiêu Khuê mang theo Sinh Tử môn truy sát Khương Phàm, kết quả Tiêu Khuê chết rồi, phân đội thứ mười cũng biến mất. Triệu Cảnh Thiên hãm hại Khương Phàm, ý đồ cướp đoạt long nguyên, kết quả rốt cuộc cũng cũng không có trở về. Ta cho rằng Khương Phàm đã giết bọn hắn nhưng không có chứng cứ, nhưng tuyệt đối là có quan hệ cùng Khương Phàm

- Khương Phàm...

Tam hoàng tử mặc niệm lấy danh tự này.

- Giữa Khương Phàm và Bạch Hoa còn có một trận ước chiến. Nếu như hắn không đi, nói rõ là ta đã nghĩ nhiều, nhưng nếu như hắn thật sẽ đi liền nhất định có vấn đề lớn. Thậm chí... Khương Hồng Võ có thể sẽ lợi dụng Khương Phàm, bố cục Thương Châu võ viện.

La Nhất Tiếu cố gắng chuyển chủ đề, cũng tìm lấy cớ cho Tam hoàng tử rời đi.

Cái này mặc dù gượng ép, nhưng tạm thời chỉ có thể nghĩ tới cái này. Tam hoàng tử do dự mãi, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

- Nơi đặt chân của ngươi chắc chắn an toàn chứ?

- An toàn, vô cùng an toàn. Điện hạ ngài đi qua trước, ta thu thập xong vài thứ, sau đó liền đến.

La Nhất Tiếu tranh thủ thời gian ra hiệu nữ tỳ mau dẫn Tam hoàng tử rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK