Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1666 Náo động lớn

Chỉ cần một chút xíu, chính là cơ duyên tuyệt đối.

Dù sao, cũng đều là lão tổ tông cơ mà.

- Khương Phàm...

Bóng người lắc lư trong rừng rậm, hiện lên hình quạt lao vùn vụt tới, đối mặt với Khương Phàm.

Khương Phàm đứng ở bên trên di cốt Voi Ma-mút, nhìn đám người vây tới, ánh mắt có chút run lên:

- Xích Thiên Thần Triều?

- Khương Phàm, hân hạnh, ta là Đại hoàng tử của Xích Thiên Thần Triều.

Mái tóc đen của Đại hoàng tử suôn dài như thác nước, khí chất xuất chúng như Thiên Tử oai hùng phi phàm lâm thế, như có khí tức Bá Vương lưu chuyển.

Đặc biệt nhất chính là 'Tam đồng' trời sinh của hắn, phân biệt hiện ra ba loại màu sắc xanh, đỏ, đen.

Tam đồng lưu chuyển, tà ý nghiêm nghị, khiếp tâm hồn người.

Đây là dấu hiệu đặc biệt của Cửu Thiên Huyền Hỏa Chí Tôn linh văn của Xích Thiên Thần Triều.

Dựa theo quy củ tàn khốc của thần triều, chỉ người có trời sinh tam đồng chân chính, mới có thể được tôn là hoàng tử.

- Đại hoàng tử, Chu Thiên Chính.

Hướng Vãn Tình nhận ra nam tử trước mặt, đây là một trong mười ba người con của Xích Thiên Thần Triều, lại là người đầu tiên trời sinh tam đồng, dựa theo quy củ được định là Đại hoàng tử của Xích Thiên Thần Triều.

- Ta thấy ngươi có chút quen mắt.

Công chúa đứng bên cạnh Đại hoàng tử đánh giá Hướng Vãn Tình nghiêng nước nghiêng thành, nàng mang theo mạng che mặt, thấy không rõ chân dung, nhưng thông qua thân thể thon dài mỹ lệ cũng nhìn có thể suy đoán ra, đây là một vị giai nhân mỹ diệu.

- Chúng ta chưa gặp qua.

Hướng Vãn Tình lắc đầu.

- Chúng ta đi.

Khương Phàm không nguyện ý liên hệ cùng người của Xích Thiên Thần Triều, thu hồi di cốt Voi Ma-mút liền muốn rời khỏi.

- Dừng lại!

Các vương hầu tử đệ xung quanh Đại hoàng tử nhao nhao gầm thét, thật ngông cuồng, ngay cả Đại hoàng tử của bọn hắn mà cũng đều không để vào mắt.

- Muốn cướp đồ, trực tiếp động thủ, đừng nói nhảm, ta hầu hạ. Chuyện khác, không bàn nữa.

Khương Phàm thả người nhảy lên cây đi mất.

Đại hoàng tử ngăn lại muốn đuổi theo đám người, cất giọng nói:

- Ngươi là không muốn nói, hay là không dám bàn bạc, nếu như ngay cả dũng khí đối mặt cũng đều không có, ta rất thất vọng về ngươi.

Khương Phàm đứng ở trên chạc cây ngoài trăm thước, chậm rãi quay đầu:

- Ta nghe giống như trong lời nói của ngươi có hàm ý.

Đại hoàng tử nói:

- Ta may mắn làm bạn qua Thần Tôn ba năm, ngươi hẳn còn nhớ ngài.

Thần Tôn?

Đám người thần triều ngạc nhiên nhìn Đại hoàng tử, bọn họ cũng đều biết Đại hoàng tử đã từng được Thần Tôn chỉ đạo, đó là vinh quang vô thượng.

Nhưng, Khương Phàm còn nhớ rõ? Lời này là có ý gì?

Lại liên tưởng những lời Đại hoàng tử nói trước đó kia cũng không giải thích được, bọn hắn nhao nhao tiếp cận Khương Phàm, càng hiếu kỳ về thân phận Khương Phàm.

Khương Phàm đứng trên chạc cây trầm mặc một hồi, nhếch miệng cười một tiếng:

- Lão tặc, còn sống sao.

- Làm càn!!

Đám người thần triều bỗng nhiên biến sắc, cao giọng giận dữ mắng mỏ.

Con ngươi trong đôi mắt Đại hoàng tử chầm chậm xoay, nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Xác định!

Thật sự là hắn!

Người đã từng là chủ nhân của Thương Huyền, Phần Thiên Thần Hoàng!

- Thân thể không việc gì, chỉ là thường xuyên nhắc tới ngươi.

Mặc dù Đại hoàng tử đoán được, cũng có chuẩn bị, nhưng thật sự là cho đến khi xác định được, một khắc này, tâm tình vẫn vô cùng phức tạp.

Những cố sự mà Thần Tôn nói qua lại một lần nữa xẹt qua trong đầu, rõ ràng hơn, càng cường liệt hơn, hình tượng nam tử trước mắt, vị tuyệt thế thiên kiêu kia càng dung hợp cùng Chiến Thần vô địch.

Khương Phàm cười lạnh:

- Để cho ta đoán xem, trong lời hắn nhắc tới chỉ sợ không thể thiếu hai chữ 'tai họa'.

Đại hoàng tử bình phục tâm tình, ánh mắt tam đồng lãnh tuấn tà ý:

- Ngài ấy biết ngươi sẽ trở về.

- Hắn không phải biết ta sẽ trở về, hắn là e ngại ta sẽ trở về. Ngươi có thể nói cho lão tặc ấy, ta đã trở về, hắn nên an tâm ngủ ngon giấc, chờ chết!

Trong lời nói của Khương Phàm mang theo sự tàn nhẫn để đám người thần triều lên cơn giận dữ, vậy mà hỗn đản này lại luôn mồm đang gây hấn với Thần Tôn chí cao vô thượng trong lòng bọn họ.

Nhưng, nghe chuyện Khương Phàm nói cùng hoàng tử, trong sự tức giận của bọn hắn càng có mấy phần sợ hãi, tên điên này rốt cuộc là ai??

Đại hoàng tử thờ ơ, nói:

- Nếu như ngươi đồng ý cùng ta đi gặp ngài ấy, ta có thể dùng danh nghĩa Xích Thiên Thần Triều bảo hộ ngươi rời khỏi Thượng Thương cổ thành.

Khương Phàm thật cười:

- Vị Đại hoàng tử này, ta không biết ngươi đã nghe lão tặc này nói cái cố sự gì, nhưng ta có thể chịu trách nhiệm để nói cho ngươi, nếu như ngươi thật sự công nhiên ta mang về như thế, chuyện gặp mặt đầu tiên, chính là tự tay hắn đập chết ngươi.

- Không nên quá làm càn! Bây giờ đã không phải là thời đại của ngươi, ngươi đã từng huy hoàng, tất sẽ trở thành gánh vác kiếp này của ngươi. Một đời trước, ngươi có thể hợp tung liên hoành, nghịch thế quật khởi, là bởi vì không ai có thể dự đoán được tiềm lực của ngươi. Nhưng một thế này, vào cái ngày thân phận của ngươi bại lộ đó, Cửu Châu Thập Tam Hải thiên hạ đều sẽ tiếp cận ngươi. Ngươi muốn lần nữa tới qua, tuyệt đối không thể. Mà ngươi phóng túng tại Thượng Thương cổ thành, ngày ngươi bại lộ nhất định cách đó không xa.

- Nếu bắt đầu săn giết các ngươi liền không có chuẩn bị giấu diếm nữa!

- Ngươi chuẩn bị bại lộ? Chỉ bằng thực lực bây giờ của ngươi?

- Chuyện của ta, còn chưa tới phiên ngươi đến xử lý. Trở về nói cho lão tặc đó biết, vào cái ngày hắn giết nữ tử ta huyết tế chiến kỳ đó, ta đã không hề còn có liên quan gì cùng Xích Thiên nữa rồi. Thù kiếp trước, không thể báo, kiếp này lại đến, lần này hoàn trả gấp mười!

Trên gương mặt lãnh tuấn của Khương Phàm hiện lên nét dữ tợn, mang theo Hướng Vãn Tình rời khỏi.

- Điện hạ, rốt cuộc hắn là ai?

Người của thần triều đều không thể bình tĩnh, kiếp trước gì, bại lộ gì, còn liên lụy đến Thần Tôn, rốt cuộc tên Khương Phàm này có lai lịch gì?

- Một người không nên trở về.

Đồng mâu trong mắt Đại hoàng tử chầm chậm xoay, nói:

- Các ngươi ở lại nơi này tiếp tục tìm kiếm bảo vật, ta phải rời khỏi.

- Ngài muốn đi đâu?

Công chúa đều gấp, liền không thể nói rõ ràng sao?

- Tấu bẩm Thần Tôn, hắn đã trở về. Mang theo thù hận ngày trước, trở về.

Đại hoàng tử từ chối để bọn hắn đi cùng, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Chương 1667 Sí Thiên dốc toàn lực

Hàng ngàn hàng vạn người tràn vào hố sâu, kích động khẩn trương tìm kiếm bảo vật, nhưng phía dưới lại là hắc ám tĩnh mịch, trống rỗng không có cái gì.

Rất nhiều người vẫn chưa từ bỏ ý định, liên tục tìm kiếm, nhưng vẫn không hề phát hiện được thứ gì.

Rơi vào đường cùng, bọn hắn chỉ có thể rời khỏi, đi ra bên ngoài cướp đoạt những di cốt mãnh thú kia.

Giờ khắc này, Hứa Đức Diệu đã không lo được chuyện vực sâu, hắn mang theo xá lợi Phật Đà chạy thẳng đến cửa thành Tây Bộ.

Nếu mộ táng Phật Đà là bị bên ngoài va chạm đánh thức, như vậy cường tộc các phương khẳng định là đang tụ tập tại Đông Bộ, bây giờ đúng là cơ hội tốt để hắn thoát khỏi.

Bằng không đợi đến khi tin tức truyền ra, các cường tộc bên ngoài chắc chắn sẽ vòng vây tại bốn cửa thành.

Hứa Đức Diệu không lo được che giấu hành tung, hắn huy động kim viêm, chấn động không gian, tốc độ nhanh đến mức cực hạn.

Bên ngoài Thượng Thương cổ thành, cường tộc các phương cũng không có tụ tập tại Đông Bộ chờ đợi tin tức, mà là sau khi phát giác được phía trong tường thành có vang động thì liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa thành Tây Bộ, Nam Bộ, cùng Bắc Bộ.

Bọn hắn đều có thể đoán được bảo vật bị đánh thức không phải thứ bình thường, nếu như là bảo vật cùng loại với Linh Lung Tâm, rất có thể Hứa Đức Diệu sẽ không lại ở lại bên trong tìm kiếm những bảo vật khác, mà là trực tiếp rời khỏi Thượng Thương cổ thành, trốn về Tân Hải Tây Bộ.

Ầm ầm!

Cường quang dâng lên, năng lượng cuồn cuộn, Hứa Đức Diệu giống như là một con mãnh thú xông ra cửa thành Tây Bộ.

Biển người, mãnh thú chiếm cứ ngoài cửa thành hốt hoảng tránh né, sợ bị vật lộn.

Hứa Đức Diệu nhìn xung quanh, sau khi xác định không có uy hiếp, hắn liền nhanh chóng bay lên không, lao thẳng đến Tây Bộ.

- Đó là Hứa Đức Diệu sao? Đi ra nhanh như vậy, chẳng lẽ đã lấy được bảo vật gì rồi?

- Bên trong chỉ có hắn là Thánh Nhân, mới chờ lâu mấy ngày thôi mà.

- Các ngươi nhìn dáng vẻ của hắn, có phải có chút bối rối hay không? Chẳng lẽ là đã đạt được bảo vật đặc biệt gì, không cần thiết ở lại bên trong rồi?

- Bảo vật gì lại có thể làm cho hắn nhanh như vậy đã từ bỏ Thượng Thương cổ thành?

Dãy núi bạo động, biển người thú triều nhao nhao ngẩng đầu, đưa mắt nhìn hắn biến mất ở khung trời.

Sau hơn hai giờ, từ Đông Bộ vòng qua tới Cửu Lê Thần Cung, Vạn Đạo Thần Giáo, Đại La Thiên, chờ một chút thế lực đến Tây Bộ.

Nhưng không chờ bọn hắn triển khai trận thế chặn đường, liền nhận được tin tức Hứa Đức Diệu đã rời khỏi trước thời hạn.

- Hứa Đức Diệu có thể quả quyết rời khỏi như vậy, khẳng định là đã lấy được bảo bối cực lớn.

Bọn hắn đều không lo được ở lại tìm hiểu tình hình, tát cả đều khởi hành, đuổi bắt Hứa Đức Diệu.

Sau đó không lâu, tin tức cũng truyền ra ngoài.

- Thượng Thương cổ thành kinh hiện địa lao yêu ma, do Phật Đà Thủy Tổ trấn áp.

- Sau khi địa lao bị công phá, số lượng lớn yêu ma xông ra khỏi hắc ám, điên cuồng săn người sống, sau mười mấy phút toàn bộ đều biến thành khung xương.

- Yêu ma hư hư thực thực bị một loại năng lượng thần bí nào đó khống chế.

- Rất có thể Hứa Đức Diệu đã cướp đi Xá Lợi Tử của Phật Đà Thủy Tổ, còn có một ít bảo vật trong địa lao.

Tin tức nhanh chóng oanh động ra phía ngoài thành, gây nên sóng to gió lớn.

Phật Đà Thủy Tổ, đây chính là đã từng Chí Tôn Nhân tộc, người sáng lập Phật Đạo.

Không có người nào không rõ ràng giá trị Xá Lợi Tử của Phật Đà Thủy Tổ, đây tuyệt đối là thứ có thể so với Linh Lung Tâm.

Mà, thứ cần Xá Lợi Tử của Phật Đà Thủy Tổ trấn áp, không phải một loại lão tổ yêu ma nào đó, thì chính là vũ khí tà ác cực đoan, giá trị rất có thể có thể so với xá lợi của Phật Đà Thủy Tổ. Cho nên nói...

Hứa Đức Diệu cuốn đi hai kiện Đế binh?

Tất cả mọi người đều muốn điên rồi!

Bởi vì Thượng Thương cổ thành liên tiếp xuất hiện bảo vật, sự kiện Linh Lung Tâm vạn năm trước bị 'chuyện xưa nhắc lại', rất nhiều người còn đùa giỡn chờ đợi lại có Đế binh cùng loại xuất hiện, không nghĩ tới lại thật sự đúng là xuất hiện.

Lại còn là Xá Lợi Tử của Phật Đà Thủy Tổ, Chí Tôn Nhân tộc, còn cần dùng nó để trấn áp yêu ma tà vật.

Cái này còn chịu nổi sao?

Thiên hạ sẽ đại loạn mất!

- Hứa Đức Diệu chưa từng nghe qua sự kiện Linh Lung Tâm sao?

Lúc ấy thiên hạ oanh động, quần hùng cùng nổi lên, ngay cả hoàng đạo đều bị diệt hai cái,

Bây giờ hắn độc chiếm hai kiện Đế binh, quả thực là đã tự chịu diệt vong.

- Hắn đương nhiên biết nguy hiểm, nhưng bảo bối như vậy mặc cho ai lấy đến trong tay cũng đều sẽ không liều chết bảo vệ, buông tay đánh cược một lần?

- Quá dụ dỗ, ai cũng gánh không được, khẳng định là Hứa Đức Diệu muốn liều mạng. Chỉ là kết quả... Ai... Sợ rằng sẽ rất thảm.

- Chí Tôn Kim Thành truyền thừa đã lâu, trận pháp cường đại, nếu như đều hòa tan hai kiện Đế binh vào, nói không chừng thật sự có thể chống đỡ được các phương vây công. Đây cũng là kế hoạch của Hứa Đức Diệu chăng.

- Ta ngược lại thật ra cảm giác có khả năng Hứa Đức Diệu đã để lại một cái, dùng để trấn thủ Chí Tôn Kim Thành, chống cự vây công. Cái còn lại thì phái người liên hệ thế lực Phật Đạo, dùng Xá Lợi Tử cầu xin bọn hắn liên thủ.

- A? thật sự có khả năng này. Nếu như xác định đó là Xá Lợi Tử của Phật Đà Thủy Tổ, Phật Đạo thiên hạ đều tụ tập đến Thương Huyền, đây chính là một lực lượng kinh khủng.

- Đừng nghĩ đến đơn giản như vậy, Hứa Đức Diệu có thể trốn về Tây Bộ hay không đều là một biến cố, rốt cuộc trong tay cầm bảo vật gì, cũng không ai biết.

- Ta có dự cảm, Tây Bộ Thương Huyền sẽ lâm vào hỗn loạn.

- Đâu chỉ Tây Bộ, nếu như các phương ngăn cản Hứa Đức Diệu, cướp đi bảo vật, vô cùng có khả năng sẽ nhấc lên hỗn chiến trên toàn Thương Huyền, thậm chí là khắp thiên hạ.

Mọi người kích động, xao động, nghị luận ầm ĩ, không nghĩ tới sinh thời lại có thể gặp được sự kiện oanh động như thế này.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều đang kích động, ví dụ như Thái Cổ Thần Miếu.

Đại trưởng lão của bọn hắn đã lao ra đuổi bắt Hứa Đức Diệu, lại bị các trưởng lão khác gọi trở về.
Chương 1668 Cuồng phong đột nhiên nổi lên

- Xin mời Đại trưởng lão giáng tội.

Hoàng trưởng lão rách mướp nằm trên mặt đất, đã hấp hối.

- Là Khương Phàm làm?

Đại trưởng lão ôm Hình Phù Đồ đang hôn mê, hắn chấn kinh lại càng tức giận.

Bọn người Tạ Ninh quỳ xuống một mảnh, giải thích chi tiết chuyện đã xảy ra.

Không khí ngột ngạt, trong cánh rừng yên tĩnh như chết.

Vẻ mặt Đại trưởng lão cực lỳ nghiêm trọng, lông mày đều muốn vặn thành u cục.

Một tên tiểu tử điên sinh trưởng dã man vậy mà lại liên tục hai lần trọng thương Hình Phù Đồ, cuối cùng còn suýt chút nữa đã giết chết?

Ngay cả ma thương rèn đúc từ chiến khu đời đầu tiên của Hình Phù Đồ đều bị Khương Phàm cướp đi?

Đại trưởng lão quá rõ ràng thực lực của Hình Phù Đồ, thực lực Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên săn giết nhất trọng thiên đều dễ như trở bàn tay, liền xem như bị Thượng Thương cổ thành áp chế, nhưng thực lực đặc biệt đã đủ để quét ngang tất cả mọi người ở bên trong.

Thế nhưng, làm sao lại rơi vào kết cục như thế?

Nếu như nói là đỉnh cấp thiên tài của hoàng đạo khác, hắn miễn cưỡng còn có thể hiểu, nhưng Khương Phàm?

- Rất có thể là Khương Phàm đã đạt được một ít truyền thừa thần bí, hắn có thể mai táng sơn hà, có thể tiếp dẫn thiên uy, thậm chí có thể vặn vẹo không gian. Mà...

Tạ Ninh rất cao ngạo, nhưng lại không thể không thừa nhận thực lực mà Khương Phàm bày ra rất cường đại, đã mạnh đến mức để cho hắn đều sinh ra kính sợ.

- Mà cái gì? Từ khi nào mà ngươi cũng học do dự rồi?!

- Ta hoài nghi Khương Phàm có thân phận khác, mà chỉ có Thái Tuế biết.

- Có ý gì?

- Thái Tuế gọi Khương Phàm là lão bằng hữu, còn nhiều lần nhắc đến kiếp trước. Ngài ấy tiến vào Thượng Thương cổ thành không phải vì báo thù cho Diệp Trục Thiên, mà là muốn bắt sống Khương Phàm.

Lúc ấy Tạ Ninh đứng ở ngay phía trước chiến trường, nghe được rất nhiều lời mà người ngoài không nghe thấy.

- Lão bằng hữu kiếp trước?

Đại trưởng lão đang muốn cúi đầu nhìn về phía Hình Phù Đồ, Hình Phù Đồ vừa vặn đã mở mắt.

- Thái Tuế!

Các trưởng lão liền vội vàng hành lễ.

Cơ thể mệt mỏi của Hình Phù Đồ đang nhanh chóng khôi phục, da thịt tái tạo, hài cốt khép lại, tinh khí thần đều đang thức tỉnh.

- Ai ta đưa ra tới?

- Xin Thái Tuế phán tội.

Hoàng trưởng lão mệt mỏi nói nhỏ.

- Ta còn không có luân lạc tới tình trạng chạy trối chết!

Ánh mắt Hình Phù Đồ hung ác.

Hoàng trưởng lão gian nan lật người lại, nằm rạp trên mặt đất không dám nhiều lời.

Đại trưởng lão nói:

- Thương thế của ngài rất nghiêm trọng, bọn hắn không dám mạo hiểm.

- Bảo vật bên trong Phật tượng đâu?

Sắc mặt Hình Phù Đồ âm trầm đến dọa người, nếu như không phải vì phật ảnh này, sao hắn lại rơi xuống tình trạng như thế.

- Bảo vật xuất thế, là Xá Lợi Tử của Phật Đà Thủy Tổ, phía dưới trấn áp rất nhiều yêu ma.

- Xác định là xá lợi của Phật Đà rồi?

- Cơ bản đã có thể xác định, mà rất có thể trong địa lao còn có những bảo vật khác, đều bị Hứa Đức Diệu cuốn đi, hắn đã trốn đến Tây Bộ, các phương đều đang đuổi bắt.

- Các ngươi còn ở lại chỗ này làm gì?

- Chúng ta lo lắng cho an toàn của ngài.

- Ta? Hừ, thiên hạ này người thật sự có thể giết ta, còn chưa ra đời đâu.

Hình Phù Đồ lắc lắc cái cổ, hoạt động bả vai, phát ra tiếng khớp xương ma sát thanh thúy:

- Hoàng trưởng lão theo ta vào Thượng Thương cổ thành, các ngươi bận bịu chuyện của các ngươi.

- Thái Tuế, ngài và Khương Phàm...

Đại trưởng lão ra hiệu các trưởng lão tranh thủ thời gian ngăn lại.

- Ta sẽ đích thân bắt hắn lại.

Hình Phù Đồ cảm giác rất uất ức.

Lần đầu tiên là không có nhìn thẳng vào, lần thứ hai là bị Phật Đà ảnh hưởng, nhưng sẽ không còn có lần thứ ba, hắn muốn thật sự chém giết cùng Khương Phàm một trận.

- Thái Tuế, bắt Khương Phàm không phải chuyện nhất thời, nếu không, ngài chờ thêm mấy ngày, ta sắp xếp người trở về mời ma thương khác của ngài đến?

Đại trưởng lão biết tính tình Hình Phù Đồ, nên hắn không còn dám trực tiếp ngăn cản, chỉ có thể uyển chuyển kéo dài.

- Ta kích phát Thần Nguyên, Khương Phàm chắc chắn sẽ thua.

Hình Phù Đồ quay đầu nhìn Hoàng trưởng lão rách mướp ở bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Còn có thể sống không? Có thể sống liền cùng ta đi vào nữa không? Còn có Khổng Sướng, đuổi theo.

Đại trưởng lão đưa cho Hoàng trưởng lão một viên đan dược quý giá, thấp giọng nói:

- Mang Thái Tuế hoàn chỉnh ra cho ta!

Hoàng trưởng lão mệt mỏi khống chế năng lượng không gian, nâng mình đuổi theo Hình Phù Đồ.

Sắc mặt Khổng Sướng tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì đi theo.

Các trưởng lão khác nhìn Đại trưởng lão, nói:

- Chúng ta là đuổi bắt Hứa Đức Diệu, hay là...

Đại trưởng lão trầm mặc một lát, nói:

- Trước hết để cho bọn hắn cướp, chúng ta tiến vào Thượng Thương cổ thành.

- Ngài cũng đi vào?

Khuôn mặt các trưởng lão có chút động.

- Ta không thể để cho Thái Tuế lại có chuyện ngoài ý muốn.

Đại trưởng lão muốn nhìn cái tên Khương Phàm kia rốt cuộc có năng lực gì, lại có thân phận đặc thù gì.

Vạn Đạo Thần Giáo.

Lưu trưởng lão bị Khương Qua truy sát một ngàn ba trăm dặm, chật vật trốn ra khỏi cửa thành, không chỉ có tóc tai bù xù, ngay cả y phục đều lam lũ như một tên ăn mày.

Nếu như không phải Khương Qua khinh thường bọn người Điêu Lãnh Nguyệt đang tập kích hắn thì rất có thể Lưu trưởng lão bởi vì mệt mỏi chống đỡ mà đã chết ở bên trong rồi.

- Lưu trưởng lão, sao ngươi lại ra đây?

Người mạnh nhất của Vạn Đạo Thần Giáo lưu thủ ở phía ngoài chỉ còn lại Tam trưởng lão, nhìn thấy Lưu trưởng lão be bét máu thịt cùng bọn người Điêu Lãnh Nguyệt kinh hồn khó định, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, mau chóng tới nghênh đón.

- Bị chó cắn!!

Lưu trưởng lão thở hổn hển, triệu ra từng nắm lớn đan dược nhét vào trong miệng.

- Chó??

- Khương Phàm nuôi một con chó, lại nhiều lần ngăn cản ta.

- Một con chó có thể cắn ngươi thành như thế này?

Sắc mặt Tam trưởng lão không ngờ, khó trách trong tường thành luôn có tên điên khiêu chiến quyền uy hoàng đạo, ngoại trừ tinh thần không bình thường ra, thì trưởng lão hoàng đạo bất tranh khí cũng là nguyên nhân.

- Hắn cũng không phải chó bình thường, hắn là Thiên Cương Lôi Hỏa, mà... Được rồi, không nói đến hắn nữa, Đại trưởng lão đâu, ta có việc muốn bẩm báo.

- Đại trưởng lão đuổi theo Hứa Đức Diệu. Có chuyện gì không thể nói với ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK