Ông ta khẽ lẩm bẩm trong miệng: "Uyển.."
Nguyễn Thiên Dân bỗng nhiên thâm tình lẩm bẩm khiến cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy buồn nôn.
Cô cực kỳ chế giễu nhìn Nguyễn Thiện Dân: "Không biết là ông đang kêu tên của mẹ tôi hay là đang gọi người tình nhỏ của ông vậy?"
Cô cảm thấy cái tên Đinh Uyển Du này đã làm bẩn chữ Uyển này rồi, mỗi lần nghe thấy Nguyễn Thiên Dân gọi cô là Uyển Nhi, cô đều buồn nôn đến muốn ói.
Mặc dù Nguyễn Thiên Dân rất tức giận, nhưng mà bởi vì bây giờ ông ta phải cầu cạnh cô, cuối cùng vẫn nén xuống.
Ông ta bình tĩnh hòa nhã nói: "Đương nhiên là ba đang gọi mẹ con rồi. Có lẽ con không biết, dung mạo của con rất giống mẹ con."
Cũng là bởi vì quá giống nhau, ông ta mới càng không thể chấp nhận cô được!
Ông ta không thể chấp nhận được một người có dung mạo giống Uyển Nhi lại không chảy dòng máu của ông ta!
Cô rất bẩn thỉu, vốn không nên tồn tại trên thế giới này!
Nếu không phải nằm đó Uyển Nhi kiên trì nhất định phải sinh cô ra, thân thể của Uyển Nhi cũng sẽ không bị tổn hại đến vậy!
Càng sẽ không khó sinh mà chết trên bàn sinh khi sinh Hành Nhi!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Nguyễn Thiện Dân mặt không khỏi vặn vẹo.
Nguyễn Tri Hạ bị biểu cảm vặn vẹo của ông ta dọa cho giật mình.
Vì sao trong ánh mắt Nguyễn Thiên Dân nhìn cô có thù hận cơ chứ?
Cô chưa từng suy nghĩ, nhưng mà bây giờ ngẫm lại, dường như mỗi lần ông ta nhìn cô thì đều như đang nhìn kẻ thù vậy.
Lòng của cô phút chốc tê rần, vì sao ba của cô lại nhìn cô nhưng đang nhìn kẻ thù của mình chứ?
"Vì sao? Vì sao ông lại dùng ánh mắt thù hận như vậy nhìn tôi?" Cô thốt lên.
Nguyễn Thiên Dân bị câu nói vừa thốt lên của cô dọa đến toát mồ hôi lạnh cả người.
Ông ta vội vàng giải thích: "Sao lại thế được chứ? Sao ba lại hận con được? Hạ Hạ, con hiểu lầm rồi."