vậy?"
Tư Mộ Hàn vốn đang nhắm mắt hưởng thụ đầu ngón tay của cô gái nhỏ nhẹ nhàng xoa qua lại trên bả vai của mình, điều này khiến trái tim anh ngứa. ngáy, nhưng anh lại rất thích thú.
Ai ngờ Lãnh Thiên Thiên đột nhiên xông vào khiến bàn tay của cô gái nhỏ dừng lại.
Cảm giác thoải mái biến mất ngay lập tức.
Anh đột ngột mở mắt ra và lạnh lùng nhìn Lãnh Thiên Thiên như thể anh đang nhìn một người sắp chết vậy, giọng nói lạnh lùng và vô cảm vang lên.
"Ai cho cô vào!"
Lãnh Thiên Thiến bị ánh mắt lạnh lẽo của Tư Mộ Hàn làm cho hoảng sợ đến mức run lên, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc và nói:
"Anh ba, nghe nói anh bị thương, em lo quá nên..."
"Ra ngoài!"
Cô ta chưa kịp nói hết lời thì Tư Mộ Hàn đã cầm lấy chiếc cốc pha lê trên bàn và đập vào người cô ta.
Bụp một tiếng, đầu của Lãnh Thiên Thiến chảy máu, cô ta hoa mắt choáng đầu sờ cái trán đang chảy máu của mình một cách hoài nghi.
Cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn, vẻ mặt rất đau khổ: "Anh ba."
"Cút!"
Tư Mộ Hàn lại nói.
Lãnh Thiên Thiến không cử động, không biết vì sợ hãi hay không thể tin rằng người đàn ông đó lại không nể mặt cô ta như vậy.
Lãnh Thiếu Khiêm từ bên ngoài bước vào, đầu tiên nhìn thấy Tư Mộ Hàn cởi trần và Nguyễn Tri Hạ đang đứng phía sau hoảng sợ.
Sau đó ánh mắt anh ấy rơi vào người Lãnh Thiên Thiến, lông mày anh ấy vô thức nhíu lại.
"Thiên Thiên, không phải anh đã nói anh ba cấm em lên đây sao, sao không có sự cho phép mà em đã tự ý chạy lên đây!"
Giọng nói của Lãnh Thiếu Khiểm đầy bất mãn và thiếu kiên nhẫn.
Lãnh Thiên Thiên ấn chặt cái trán đang chảy máu của mình, chậm rãi quay người lại nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, nước mắt rơi xuống ngay lập tức: "Anh Khiêm..."
Không biết là cô ta khóc vì đau hay là bị tổn thương bởi sự tàn nhẫn của Tư Mộ Hàn.
Lãnh Thiếu Khiêm có lẽ đã nhìn thấy trên trán cô ta có máu, nên chưa kịp nói gì thì anh ấy đã trực tiếp bế Lãnh Thiên Thiên chạy ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Lãnh Thiên Thiên và Lãnh Thiếu Khiêm rời khỏi, sau đó nhìn xuống đất, chiếc cốc pha lê vẫn còn nguyên vẹn sau khi bị ai đó ném đi rồi rơi xuống đất.
Cô lo sợ nuốt nước bọt.
Trong lòng vô cùng sợ hãi.
May mắn là người lúc này không phải là cô, nếu không thì đầu cô đã bị chiếc cốc kia đập cho vỡ rồi.
Không ngờ Mộ Tư này lại là một kẻ bạo lực như vậy, có hơi giống với Tư Mộ
Hàn.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại và thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn chằm chằm vào phía trước với vẻ mặt đờ đẫn, như thể cô đang sợ hãi.
Anh không khỏi nhíu mày, suýt chút nữa đã quên cô gái nhỏ của anh không thể xem những cảnh máu me như này.
Giờ chắc cô đang sợ lắm.
"Đừng sợ, tôi sẽ không làm như vậy với cô."
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt, không hiểu sao lại cảm thấy những lời này nghe rất quen tai.
Cô lập tức ngước mắt lên nhìn người đàn ông, vừa vặn nhìn vào ánh mắt của người đàn ông.
Nhìn vào đôi mắt đen tuyền ấy, nghĩ đến những gì người đàn ông nói vừa rồi, dường như có điều gì đó được kết nối với nhau.
Cô vô thức nhắm mắt lại.
Trái tim bé nhỏ đang đập loạn xạ.
Sẽ không.
Làm sao có thể.
Nguyễn Tri Hạ kìm lại sự bồn chồn trong lòng và cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân, hẳn không phải như những gì cô nghĩ.
Tư Mộ Hàn không để ý đến suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ, anh chỉ nghĩ cô đang sợ vì cảnh anh dạy dỗ Lãnh Thiên Thiến.
Trong lòng tự nhủ, sau này sẽ không bao giờ tàn bạo như vậy trước mặt cô gái nhỏ của anh nữa.