Giọng cô không cao cũng không thấp nhưng lại mang một vẻ lạnh lùng khó hiểu.
Gã thanh niên cao ráo cầm đầu ngăn Nguyễn Tri Hạ và La An An lại nhìn dáng vẻ ngây thơ, thuần khiết của cô chỉ thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh ta nói với vẻ xấu xa: “Em gái, đừng đi vội, ở lại uống với bọn anh mấy ly.”
“Không rảnh.”
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt với anh ta, sau đó đỡ La An An chuẩn bị đi vòng sang bên cạnh.
Nhưng cô bước sang chỗ nào gã thanh niên kia và đám bạn của anh ta liền chặn ở chỗ đó.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được nữa, hét lên với anh ta: “Anh có thể tránh ra không!”
Không nhìn thấy cô đang rất khó chịu à, còn mặt dày sán tới bắt chuyện, đúng là cạn lời.
“Em gái, hai em muốn đi đâu, để bọn anh đưa hai em đi.” Gã thanh niên đó vẫn không chịu từ bỏ, cứ quấn lấy Nguyễn Tri Hạ.
“Vị đại ca này, nếu anh cứ quấn lấy không chịu tránh đường, có tin là tôi sẽ gọi cảnh sát báo cáo việc anh quấy rối chúng tôi không?”
Nguyễn Tri Hạ thật sự ước mình là một người đàn ông mạnh mẽ, sau đó giáng một cái bạt tai tát gã đàn ông đáng ghét này bay lên đập bẹp dí trên tường, để anh ta không thể quấn lấy cô như một tên khốn kiếp mặt dày như này nữa.
“Ôi chao, rất có cá tính, anh đây thích!”
Gã thanh niên nghe Nguyễn Tri Hạ định báo cảnh sát, thay vì tỏ ra sợ hãi, anh ta còn trở nên ngang ngược hơn.
“Các anh em, anh chấm cô em này, cô còn lại thì các anh cứ tùy ý.”
Mấy gã thanh niên đứng sau anh ta bật cười khúc khích, sau đó vươn tay định tóm lấy Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy những lời thô tục của gã thanh niên kia, lửa giận liền bốc lên đầu. Nếu anh ta dám chạm vào cô, cô sẽ đá chết anh ta.
Tốt nhất là phế luôn “cậu em” của anh ta, xem anh ta còn dám chọc ghẹo con gái nhà lành nữa không.
Ngay khi Nguyễn Tri Hạ giơ chân lên chuẩn bị đá gã thanh niên kia thì một bàn tay to lớn lực lưỡng vươn ra từ sau lưng cô, túm lấy cổ gã thanh niên.
Ngay sau đó, Nguyễn Tri Hạ thấy gã bị người đàn ông cao to lực lưỡng đó kẹp chặt rồi ném ra ngoài.
Tư thế đó giống hệt như cắp một con chim non, không tốn một chút sức lực nào.
Người đàn ông cao to lực lưỡng cung kính cúi người với Nguyễn Tri Hạ, nói: “Mợ chủ, ở đây cứ giao cho chúng tôi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn đằng sau người đàn ông này còn có một người đàn ông to con khác liền có chút bối rối.