Nguyễn Tri Hạ dắt Nguyễn Tử Hành về phòng.
Người làm thấy cô thì lập tức bưng một bình trà tới, cung kính rớt ra, không dám chậm trễ động tác nào.
Hiển nhiên là Nguyễn Thiện Dân đã dặn dò cả rồi.
Nguyễn Tri Hạ nâng trà đã được rót ra lên, nhìn về phía người làm đó, hỏi: “Lúc tôi không có đây, Đinh Uyển Du có về lại không?”
Người làm lập tức đáp: “Không có.”
“Sau khi bà chủ bị đuổi đi thì chưa về lại lần nào. Ông chủ cũng ra lệnh không được để bà chủ về”
Nguyễn Tri Hạ nhướn mày, khá hài lòng.
Cô vẫy vẫy tay với người làm: “Được rồi, lui xuống đi. Tôi nói chuyện với Tử Hành một chút.”
Người làm lập tức lui ra.
Trong phòng khách, Nguyễn Tử Hành nằm lên đùi Nguyễn Tri Hạ như một đứa trẻ, rất vui mừng.
“Chị ơi, sau này chị thường xuyên về thăm Tử Hành được không?”
Nguyễn Tri Hạ vừa vuốt tóc Nguyễn Tử Hành vừa nói: “Tử Hành ngoan nhé, chị bận xong rồi sẽ về thăm em được không?”
Với thân phận hiện giờ của cô mà thường xuyên đến nhà họ Nguyễn thì kỳ cục thật.
Nhưng Tử Hành cũng chảy chung một dòng máu từ mẹ với cô, vẫn là em trai thân yêu của cô, cô sẽ không vì vậy mà xa lánh cậu.
May thay Nguyễn Thiện Dân thương Nguyễn Tử Hành thật lòng, cô yên tâm phần nào.
Nếu không có Đinh Uyển Du và Nguyễn Tử Nhu ở đây rồi, cô không cần lo Nguyễn Tử Hành sẽ bị ức hiếp nữa.
“Chị là đồ lừa đảo, lần nào cũng nói bận xong sẽ về thăm Hành Hành, nhưng lần nào cũng mất mấy ngày, Hành Hành không thấy chị đâu cả.”
Nguyễn Tử Hành bất mãn trề môi.
Nguyễn Tri Hạ bất lực: “Chị xin lỗi mà, chị bận thật đấy.”
“Tử Hành thử nghĩ nha. Nếu chị không kiếm tiền đàng hoàng thì sao nuôi em được đây?”
Nguyễn Tử Hành trề môi: “Em không cần chị nuôi, em lớn rồi, em có thể tiết kiệm tiền nuôi chị đó.”
Thầy Nguyễn Tử Hành hiểu chuyện như vậy, Nguyễn Tri Hạ không khỏi rớm nước mắt.
Em trai ngốc của chị, chị cũng mong có ngày em kiếm nhiều tiền nuôi chị lắm chứ?
Nhưng mà...
Cứ nghĩ đến bệnh của Nguyễn Tử Hành, đôi mắt Nguyễn Tri Hạ bỗng chốc tối đi nhiều.
Lúc Nguyễn Thiện Dân về, không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ ở nhà.
Thấy cô chơi với Nguyễn Tử Hành ở phòng khách, ông ta ngây ra.
Thấy Nguyễn Thiện Dân về rồi, Nguyễn Tri Hạ cũng bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc cũng phản ứng lại, cô gật gật đầu với ông ta.
Không có ý thù địch thường ngày, càng không có sự thân thiết của cha con bình thường, chỉ là cái chào hỏi của hai người xa lạ.
Nhìn thấy biểu cảm xa lạ của Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Thiện Dân không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình.
Từ lúc cô biết được thân thể của mình, quan hệ giữa họ còn xa cách hơn ngày trước nữa.
Rõ ràng trước đến giờ chưa từng đối xử tối với cô ngày nào, nhưng bây giờ thấy cô khách sáo với mình như vậy, trong lòng ông ta đầy cảm xúc lẫn lộn.
ít nhiều cũng do ông ta nuôi lớn, cho dù không có tình cảm gì, nhưng bây giờ trở thành người xa lạ rồi, ông ta lại hoài niệm đến một Nguyễn Tri Hạ đã từng hiểu chuyện, tận tâm mọi chuyện như thế nào chỉ để có được sự quan tâm từ Nguyễn Thiện Dân.
Nguyễn Thiện Dân hằng nhẹ cổ họng khô khan của mình, nói: “Về thăm Hành Nhi à?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừm”
Sau đó cô lại nói: “Tôi về đây.”
Nói xong, cô hôn lên trán Nguyễn Tử Hành vài cái, an ủi cậu vài câu rồi đứng dậy chuẩn bị ra về.