Cái gì mà Đường Ngọc thích cô, làm sao có thể.
Cô ấy chưa từng quên mới trước đó, Đường Ngọc ghét cô ấy cỡ nào.
Anh ta ghét cô ấy như thế, làm sao có thể thích cô ấy?
"Nhưng An An à, cậu cảm thấy một người đàn ông muốn cậu sinh con cho anh ta, là vì lý do gì?”
Nguyễn Tri Hạ thật sự không hiểu.
La An An nói: “Lỡ đây là một cách trả thù khác của anh ta thì sao?”
La An An không thể nào tin Đường Ngọc sẽ thích mình.
Cô ấy thà tin chuyện hoang đường như heo biết trèo cây, cũng không tin chuyện Đường Ngọc thích mình.
Nguyễn Tri Hạ không nói gì.
Cô phát hiện, hai người Đường Ngọc và An An, sợ là suy nghĩ của bọn họ hơi khác nhau rồi.
Cô nhìn ra được, Đường Ngọc không hề hận An An như lời cô ấy nói, ngược lại cô còn cảm thấy Đường Ngọc có suy nghĩ không đơn thuần với An An.
Giống như cái lần ở trong quán bar đó, ánh mắt Đường Ngọc nhìn An An, quả thực giống như đang nhìn người yêu.
Trước đó bởi vì cô nghe An An nói, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Hiện giờ xem ra, cô gần như có thể khẳng định, Đường Ngọc phải đến tám phần mười là thích An An.
Nhưng ở bên chỗ An An xem ra, An An không thích Đường Ngọc, thậm chí còn hận anh ta cũng không chừng.
Sau khi chia tay với Nguyễn Tri Hạ.
La An An càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin nổi.
Đường Ngọc thích mình ư?
Đừng đùa.
Nhất định là Hạ Hạ đoán lung tung.
Dù sao Hạ Hạ cũng không biết bình thường Đường Ngọc là đối xử với cô ấy như thế nào.
Chờ sau khi tạm biệt La An An, Nguyễn Tri Hạ lại gặp Mộc Quý Bạch.
Nói chính xác thì là Mộc Quý Bạch đến tìm cô.
Trên xe Mộc Quý Bạch.
Nguyễn Tri Hạ và Mộc Quý Bạch mặt đối mặt.
Nhìn Mộc Quý Bạch ôn nhuận như ngọc, Nguyễn Tri Hạ không biết nên oán anh ta, hay là hận anh ta nữa.
"Hạ Hạ, cháu xác định muốn tiếp tục ở bên Tư Mộ Hàn sao?”
Mộc Quý Bạch nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong đôi mắt ôn hòa, hiện lên sự u ám khó nắm bắt.
D
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mộc Quý Bạch, suy nghĩ thật lâu, cô mới mở miệng hỏi: "Vì sao?”
"Vì sao cậu út cứ cố chấp, không cho cháu và Tư Mộ Hàn ở bên nhau?”
Đáy mắt Mộc Quý Bạch hiện lên sự giãy giụa: “Hạ Hạ, nếu có thể, cậu thật sự không hy vọng cháu biết được chân tướng, nhưng chuyện cho tới nước này, cậu không thể không nói.”
"Chân tướng gì?”
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng hỏi.
CD
Nguyễn Tri Hạ không biết mình trở lại Đế Uyển thế nào.
Trong đầu cô, tất cả đều là câu nói kia của Mộc Quý Bạch, cháu và Tư Mộ Hàn là anh em họ, hai người nhất định không thể ở bên nhau.
Chuyện này sao có thể chứ.
Cô và Tư Mộ Hàn sao có thể là anh em họ?
Cô rất muốn nói đây không phải sự thật.
Nhưng cậu út đã cho cô xem báo cáo giám định DNA rồi.
Thậm chí còn nói với cô, Tư Mộ Hàn đã biết chuyện này từ lâu.
Cho nên sự khác thường trước đó của Tư Mộ Hàn, chính là vì chuyện này sao?
Anh biết bọn họ thật sự là anh em họ đúng không?
Vì sao anh không nói cho cô biết?
Lại còn...
Như nghĩ tới cái gì, Nguyễn Tri Hạ không khỏi sợ hãi.
Cô theo bản năng nhìn bụng mình.
Bàn tay đột nhiên dùng sức vén áo, sờ bụng.
Trước bởi vì chuyện cô đau bụng kinh mà Tư Mộ Hàn vẫn luôn bắt cô mang thai.
Mà bọn họ làm chuyện đó lại không dùng biện pháp tránh thai.
Nếu cô mang thai mà thế chẳng phải là...
Trời ạ.