La An An ngừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Đường Ngọc của năm mười chín tuổi đã cứu La An An tớ của năm mười bảy tuổi từ tay chủ nợ. Thực ra tới không có quá nhiều tình cảm với Đường Ngọc - người anh trai trên danh nghĩa này. Vì từ nhỏ bọn tớ đã không hợp nhau, thường xảy ra cãi vã, thậm chí còn đánh nhau. Vì thế tớ đã nhiều lần bị mẹ mắng vì anh ta.”
“Lúc Đường Ngọc vội vã chạy từ Đế Đô đến thành phố Hàng Châu cứu tớ, tớ đã rất bất ngờ. Dù sao quan hệ giữa tớ và anh ta luôn rất tệ, đặc biệt là sau khi chuyện tớ và Đường Thời yêu nhau bị bại lộ, anh ta còn mắng thẳng vào mặt tớ là đồ hèn hạ, ti tiện, vô liêm sỉ.”
“Sau đó tớ bị Đường Ngọc giam lại nuôi dưỡng ở thành phố Hàng Châu, học phí và tiền ăn ở của tớ đều do Đường Ngọc chu cấp. Tớ tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều là do Đường Thời nhờ anh ta làm. Tận đến năm tớ mười tám tuổi, vào ngày sinh nhật của tớ, Đường Ngọc đột nhiên động tay động chân với tớ.”
Nói đến đây, La An An ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của cô ấy trở sâu thẳm và xa xăm, tựa như đang nhớ lại điều gì đó.
“Tớ mới biết, Đường Ngọc hận tớ. Nói một cách chính xác là, anh ta hận mẹ tớ”
La An An đột nhiên bật cười, nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt lạnh lẽo, cô ấy nói: “Hóa ra mẹ tớ là tình nhân của Đường Chấn Sơn. Điều nực cười nhất là, lúc đó mẹ tớ vẫn còn ở bên cạnh bố tớ. Nói cách khác, mẹ tớ đã ngoại tình khi vẫn đang là người có gia đình, bà ấy làm tình nhân của Đường Chấn Sơn.”
“Vì mẹ tớ xen vào tình cảm của mẹ anh ta và bố anh ta, khiến mẹ anh ta gặp tai nạn xe mà qua đời nên Đường Ngọc hận mẹ tớ, cũng hận tới.”
La An An nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh lại một chút mới nói tiếp: “Mẹ tớ phá hoại gia đình của Đường Ngọc, vì thế bây giờ anh ta đến để hủy hoại tới.”
"An An..."
Nguyễn Tri Hạ nhìn La An An, không ngờ đằng sau nụ cười của cô ấy lại ẩn chứa một bí mật không ai biết đến như vậy.
Yêu con trai của ba dượng, rồi lại bị chính mẹ ruột vứt bỏ như rác rưởi, còn suýt chút nữa đã bị ba ruột coi như “vật gán nợ, sau đó lại bị con trai của người “ba dượng tìm đến trả thù.
Trong lòng cô ấy chắc chắn rất đau buồn!
Nguyễn Tri Hạ không khỏi đứng dậy, bước đến và ngồi xuống bên cạnh La An An, đưa tay ra ôm lấy cô ấy.
La An An ngước mắt sang nhìn Nguyễn Tri Hạ, biết cô đang an ủi mình, cô ấy liền mỉm cười.
La An An Vỗ nhẹ lên bàn tay đang ôm lấy eo mình của Nguyễn Tri Hạ, nói đùa: “Hạ Hạ, cậu ôm tớ như vậy, người khác còn tưởng chúng ta là lesbian đấy.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức buông tay ra, trừng mắt lườm La An An: “Cậu nói cái gì đấy?”
La An An bật cười: “Tớ biết cậu tốt mà, cậu muốn an ủi tớ. Nhưng không cần đâu, tớ biết Đường Thời đã là quá khứ rồi. Chỉ là bây giờ nghe tin anh ấy sắp kết hôn, trong lòng khó chịu muốn phát điện là điều không thể tránh khỏi.”
Cô ấy hé miệng cắn ống hút, hút hai ngụm, sau đó ánh mắt La An An trở nên mơ hồ, nói: “Nhưng, cho dù anh ấy không kết hôn thì tớ và anh ấy cũng không thể ở bên nhau được.”
“Vậy bây giờ cậu và Đường Ngọc...”
Nhớ đến tối hôm qua lúc nhìn thấy Đường Ngọc, Nguyễn Tri Hạ lờ mờ cảm thấy Đường Ngọc dường như không giống đang trả thù An An.
“Tớ và anh ta chẳng qua chỉ là quan hệ anh ta bỏ tiền bao nuôi tớ, tớ ngủ với anh ta, vậy thôi.”
La An An nói đùa: “Đừng thấy Đường Ngọc như vậy mà lầm tưởng, về phương diện nào đó anh ta khá được đấy, tớ cũng không bị chịu thiệt.”
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn cô sẽ cười. Nhưng hôm nay khi nghe xong những gì mà An An đã trải qua, cô không cười nổi.
Từ trước đến nay An An luôn là một cô gái vô tư tùy hứng, không che giấu bất cứ cảm xúc nào của mình.