Tư Mộ Hàn khoát tay với cô: “Cô ra ngoài được rồi.”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, cụp mắt xuống, ngoan ngoãn bước ra ngoài.
“Đợi chút.”
Khi cô vừa quay đi, người đàn ông lại bất thình lình gọi cô: “Sau này cô không cần phải ngủ ở phòng cho khách nữa, ngủ ở phòng của tôi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, bước nhanh ra ngoài mà không nói gì.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn con đường chia ra làm hai hướng, một dẫn đến phòng cho khách nơi cô đã ngủ trước đó, còn một là dẫn đến phòng ngủ của người đàn ông.
Cô nhớ tới những lời người đàn ông vừa nói, rồi lại nghĩ đến trong phòng cho khách toàn là nước thì cuối cùng nhấc chân đi về hướng phòng ngủ.
Trở lại căn phòng, nhìn thấy chiếc giường cực đại mà trong đầu cô lại xẹt qua cảnh tượng hai người ở trên giường trước đây, lập tức vành tai đỏ bừng.
Cô bước nhanh đến phía bên kia giường, xốc chăn lên, nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại và ép mình chìm vào giấc ngủ trước khi người đàn ông quay trở lại.
Thủ tục đã xong, cô còn chưa ngủ thì người đàn ông đã quay lại.
Nhìn thấy người phụ nữ nằm quay lưng về phía cửa, đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Mộ Hàn lóe lên tia sáng mờ ảo.
Anh chuyển động xe lăn đến bên giường, đứng dậy rồi nhảy lên giường.
Chiếc giường mềm mại lập tức lõm xuống.
Cảm nhận được người đàn ông đã lên giường, trái tim bé nhỏ của Nguyễn Tri Hạ đập thình thịch, có vẻ như nó thật kêu vang trong căn phòng tĩnh lặng.
Những gì Tư Mộ Hàn đã làm với cô trước đây khiến cô vẫn còn khiếp sợ, cô từ từ nhắm mắt lại và cố gắng hết sức để bản thân không quan tâm đến anh ở phía bên kia giường. Thật sự bây giờ cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Tư Mộ Hàn chống người ngồi dậy dựa vào thành giường, hai tay lười biếng đặt ở sau đầu mà nhìn bóng dáng người phụ nữ.
Đôi mắt dài hẹp và sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.