Nguyễn Tri Hạ đứng cách Lạc Tuấn Thần hai bước xa, hai người cứ mặt đối mặt đứng đấy.
"Đàn anh, anh tìm em có chuyện gì không?" Nguyễn Tri Hạ có chút xa cách hỏi.
Vẻ mặt của Lạc Tuấn Thần không được tốt lắm, trông có vẻ là đã ngã bệnh rồi.
Nhìn Nguyễn Tri Hạ, trái tim của Lạc Tuấn Thần có chút thắt lại, những ngày gần đây, anh cứ chạy qua nhà của Phương Minh Mị vì chuyện Nguyễn Tri Hạ bị Phương Minh Mị nhốt vào đồn cảnh sát hôm đó, yêu cầu hủy bỏ hôn ước với Phương Minh Mi, bởi vì vậy mà chọc giận phụ huynh hai bên, bị nhốt trong nhà kiểm điểm lại.
Khó khăn lắm mới ra ngoài được thì anh ấy lại nghe Phương Minh Mị chạy tới nói với mình là dù anh ấy si tình với Nguyễn Tri Hạ như vậy, vì cô mà không tiếc trở mặt với người nhà nhưng Nguyễn Tri Hạ lại
Nói anh đối Nguyễn Tri Hạ như vậy si tình, vì cô không tiếc cùng người trong nhà trở mặt, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nhiệt tình như lửa với Tư Mộ Hàn.
Ngay cả ngày hôm đó, anh ấy không cách nào nộp tiền bảo lãnh cô ra, nhưng Tư Mộ Hàn lại dễ như trở bàn tay làm được.
Anh ấy thật sự rất hận sự bất lực của mình.
Đồng thời càng hận Tư Mộ Hàn hơn, rõ ràng chỉ là một kẻ xấu xí tàn phế, dựa vào cái gì mà đoạt Hạ Hạ của anh ấy chứ?
Lạc Tuấn Thần luống cuống.
Anh ấy không chắc chắn Nguyễn Tri Hạ có bởi vì vậy mà thích Tư Mộ Hàn hay không, cho nên anh ấy không để ý lúc này mình còn đang phát sốt mà chạy tới.
Đáy mắt của anh có thêm sự thâm tình khó che giấu được, giọng điệu khán khàn hỏi: "Hạ Hạ, em và Tư Mộ Hàn."
Nhìn thấy dưới đáy mắt của Lạc Tuấn Thần có thêm sự yêu chiều khó che giấu, trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi kinh hãi.
Thì ra... Phương Minh Mị nói không sai, Lạc Tuấn Thần thật sự thích cô.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi mấp máy môi, có chút đau đầu.
Cô vẫn luôn không biết, còn ngốc nghếch tưởng là anh ấy chỉ là coi cô như bạn bè bình thường mà thôi.
Cô biết anh ấy muốn nói gì, thản nhiên nói: "Em đăng ký kết hôn với Tư Mộ Han roi."
Vừa nghe thấy Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã đăng ký kết hôn, cả người Lạc Tuấn Thần đều ngây ngốc.
Anh ấy khó tin hỏi: "Vì sao chứ? Vì sao em lại muốn gải cho một người đàn ông như vậy?"
Vì sao cô lại muốn gả cho một người đàn ông không thể cho cô hạnh phúc, một tên tàn phế lại xấu xí, sao có thể xứng với cô được chứ?
Lạc Tuấn Thần đau lòng nhìn cô, ánh mắt thâm tình vô cùng: "Hạ Hạ, anh thích em, thích em năm năm rồi."
"Anh rất hối hận vì không nói sớm với em, có phải nếu như anh nói sớm hơn một chút thì em sẽ không gả cho anh ta, có đúng không?"
Tại sao anh ấy lại chờ đến tận bây giờ mới bày tỏ lòng mình với cô chứ?
Vì sao anh ấy lại chắc chắn rằng cô sẽ không thích người khác?
Lạc Tuấn Thần nắm chặt bàn tay, hối hận không thôi.
Nghe thấy Lạc Tuấn Thần nói đã thích cô năm năm rồi, Nguyễn Tri Hạ giật nảy cả mình.
Vốn cho là anh thích cô đã đủ khiến cho người khác ngạc nhiên rồi, lại còn thích những năm năm, đây chẳng phải là...
Nguyễn Tri Hạ lập tức bất lực lắc đầu.
Rốt cuộc là do anh ấy giấu quá kỹ hay là EQ của cô quá thấp vậy, thế mà cô chẳng nhận ra chút nào!
Cô hơi nhắm mắt, thấp giọng nói: "Đàn anh, tha thứ cho em vì vẫn luôn không biết tình cảm của anh, em rất cảm ơn anh đã thích em."