Không biết Phương Minh Mị và Tư Mộ Thành có mối quan hệ như thế nào.
Bây giờ Tư Mộ Hàn không có ở Hàng Thành, bắt cô đúng là trời không biết, đất chẳng hay.
Khi Phương Minh Mị bước vào, cô ta đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã thức dậy, khuôn mặt tuyệt đẹp của cô ta ngay lập tức trở nên gớm ghiếc.
Cô ta đến bên giường nhìn Nguyễn Tri Hạ đang bị trói trên giường lớn, trong mắt hiện lên sự đắc ý và căm hận.
"Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng cô cũng rơi vào trong tay tôi!".
"Cô cho rằng cô có Tư Mộ Hàn là tôi sẽ không làm gì được cô sao?"
"Nguyễn Tri Hạ, tôi muốn trả lại tất cả những gì mà Tư Mộ Hàn đã làm với tôi!"
Tất cả là vì người phụ nữ này mà Lạc Tuấn Thần mới tuyệt vọng giải trừ hôn ước với cô ta.
Tất cả là do cô, ông nội, bố mẹ cũng không còn che chở cho cô ta, để cô ta bị người của Tư Mộ Hàn bắt đi.
Sau đó bị người ta chà đạp không thương tiếc.
Tất cả những bất hạnh của cô ta đều là do Nguyễn Tri Hạ mang lại.
"Phương Minh Mi, tôi chưa bao giờ động tới cô, là cô tự muốn chọc vào tôi, hơn nữa tôi cũng không biết Tư Mộ Hàn đã làm gì với cô."
"Nhưng dù Tư Mộ Hàn có làm gì cô thì cũng đều do cô tự gieo gió gặt bão!"
Nguyễn Tri Hạ nhìn Phương Minh Mị bây giờ đã khác xưa rất nhiều, cô cảm thấy thực sự rất đáng sợ.
Cô ta đã bị sự ghen tuông làm cho mù quáng, không còn lý trí, chỉ còn lại sự điên cuồng.
"Cô chưa từng động vào tôi?"
Phương Minh Mị cười khẩy một tiếng: "Cô không động vào tôi, vậy tại sao lại đi quyến rũ anh Tuấn Thần của tôi!"
Cô ta căm hận trừng mắt nhìn cô: "Tại sao cô lại làm cho anh Tuấn Thần yêu cô!"
"Cô cướp đi anh Tuấn Thần của tôi, chính là đã động tới tôi!"
"Đáng nhẽ cô không nên để anh Tuấn Thần của tôi thích cô!"
Nguyễn Tri Hạ không nói nên lời.
Logic kiểu quái gì thế này.
Lạc Tuấn Thần thích cô là lỗi của cô sao?
Cô cũng không phải thần thánh, không thể chi phối cảm xúc của con người.
Đây có phải là nằm không cũng trúng đạn trong truyền thuyết không?
Phụ nữ khi ghen thật kinh khủng.
"Cô nói có lý, tôi không thể nói lại được cô."
Không nên lãng phí nước bọt để lý luận với một người phụ nữ mắc bệnh nan y như vậy.
Tốt nhất là không nên nói gì.
"Nguyễn Tri Hạ, tôi muốn xem liệu sau đêm nay Tư Mộ Hàn còn muốn có không!"
Phương Minh Mị lấy trong túi ra một ống tiêm.
Cô ta bỏ nắp đậy kim ra, để lộ một chiếc kim mỏng manh.
Chiếc kim nhọn màu bạc, trong ống tiêm trong suốt có chất lỏng trong suốt, cũng không biết đó là chất gì.
Nhưng trực giác mách bảo Nguyễn Tri Hạ rằng thứ này không phải là đồ tốt đẹp gì.
"Phương Minh Mị, cô muốn làm gì!".
Na
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng bắt đầu ra sức vùng vẫy.
Phương Minh Mị nắm tay Nguyễn Tri Hạ, chọc cây kim mỏng vào tĩnh mạch của cô, cười điên dại.
"Đây là đồ tốt khiến cô có thể sướng như lên mây đấy!"
Chất lỏng bằng giá được chuyển vào cơ thể Nguyễn Tri Hạ qua dòng máu.
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn Phương Minh Mị, cắn môi nói: "Phương Minh Mị, cô đã tiêm cái gì vào người tôi?"
Cái này rốt cuộc là cái gì?
Tại sao cô lại cảm thấy nóng ran khắp người.
"Nguyễn Tri Hạ, cô cứ từ từ hưởng thụ đi!"
"Đừng hy vọng đến việc Tư Mộ Hàn sẽ tới cứu cô, tôi đã sớm hỏi qua rồi, Tư Mộ Hàn không còn ở Hàng Thành nữa."
"Nhắc tới Tư Mộ Hàn, hình như có một số việc mà tôi quên nói với cô đó?"
"Nguyễn Tri Hạ, cô sẽ sớm bị bỏ rơi! Bởi vì Tư Mộ Hàn rời khỏi Hàng Thành là để tìm mối tình đầu của mình đấy."
Phương Minh Mị bước ra khỏi phòng với một nụ cười hoang dại.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, cả người cô như muốn bốc hỏa, nóng đến khó chịu.
Cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, tâm trí tràn ngập những gì Phương Minh Mị vừa nói, Tư Mộ Hàn rời Hàng Thành để tìm mối tình đầu.
Vậy người phụ nữ trong ảnh là mối tình đầu của Tư Mộ Hàn sao?
Thật tiếc khi không có ảnh cận mặt, cũng không biết người phụ nữ đó xinh đẹp như thế nào.
Haiz...
Chắc cô bị điên rồi.
Lúc này còn có tâm tình để nói giỡn.
Nguyễn Tri Hạ cong khóe môi chế giễu.