Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy nụ cười kia giống như dao khiến cô nổi da gà.


"Vậy, nếu anh đã nói như vậy thì tôi có thể đi chưa?"


Nguyễn Tri Hạ trộm nhích ra phía cửa một chút.






Mặc Thâm không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cô.


Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ nhấc chân muốn chạy ra ngoài.


Nhưng vừa chạy được vài bước.


Nguyễn Tri Hạ tự mình quay trở về.


Bên ngoài có một đám người...



vietwriter.vn



Tất cả đều cầm súng...


Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm u ám trước mặt, thật muốn xé nát khuôn mặt khiến người ta chán ghét kia xuống!


Đẹp trai thế mà lại là một kẻ xấu!


Mặc Thâm nhìn cô, đầu lưỡi hơi chạm vào má, cười xấu xa: "Cô có biết người cuối cùng dám chạy trốn trước mặt tôi đã xảy ra chuyện gì không?"


Nguyễn Tri Hạ tự ôm mình nói: "Ừm, thật ra lúc đấy là tôi chỉ muốn ra ngoài đi vệ sinh thôi."


Ai biết bên ngoài có nhiều người như vậy chứ.


Mà ai cũng đều có súng nữa...


May mà cô kịp thời quay lại, nếu không thì đã nát đầu rồi.


Nhưng thân phận của người đàn ông có vẻ ngoài hơi giống Tư Mộ Hàn này là gì?


Hơn nữa, có vẻ như anh ta còn đáng sợ hơn cả Tư Mộ Hàn.


"Thật sao?"


Mặc Thâm vẫn luôn lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.


Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt của Mặc Thâm thì thực sự muốn đánh cho anh ta vài cái.


Rất khó chịu.


Không thả thì không thả.


Bày trò để cô trốn, nhưng lại để thuộc hạ ở bên ngoài chê cười cô.


Người đàn ông này thực sự vô cùng ác độc.


Mặc Thâm nhìn bộ dạng tức giận của Nguyễn Tri Hạ, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong con ngươi màu nâu của anh ta.


Giống...


Rất giống.


Anh ta sải bước về phía Nguyễn Tri Hạ.


Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Mặc Thẩm đi về phía mình, cô vô thức lùi lại.


Cuối cùng lui tới mép tường, không còn đường lui.


Cô lại lập tức đưa tay lên ngực, tư thế phòng ngự để ngăn không cho Mặc Thâm đến gần mình.


"Anh... anh muốn làm gì..."


Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi thở trên người đàn ông này thực sự rất áp bức.


So với hơi thở của Tư Mộ Hàn, người đàn ông này càng giống một người sống trên lưỡi kiếm hơn.


Khiến người ta hít thở không thông.


Một tay Mặc Thâm chống vào tường, một tay véo cằm Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt đẹp trai có phần giống với Tư Mộ Hàn lộ ra vẻ quyến rũ khó tả.


Anh ta thản nhiên nhếch môi, dùng ngón tay xoa nhẹ lên môi Nguyễn Tri Hạ nói: "Cô gái, rời bỏ người đàn ông mù Tư Mộ Hàn đó, đi theo tôi thì sao?"


Cái quái gì vậy?


Nguyễn Tri Hạ bỏ tay đang giữ cằm mình của Mặc Thâm ra, khinh thường nhìn Mặc Thâm: “Tôi khinh.”


"Ngoài việc anh nhìn hơi giống với Tư Mộ Hàn thì anh nói cho tôi nghe xem anh có chỗ nào có thể so được với Tư Mộ Hàn?"


Cô ghét nhất là người khác nói lời không tốt về người đàn ông của cô.


Cho dù người đàn ông này thực sự không tệ, thậm chí còn có phần giống với Tư Mộ Hàn.


Vậy thì sao chứ!


Ở trong mắt cô, ngoại trừ chồng cô, những người đàn ông khác đều là mây trôi!


Cô còn chẳng thèm liếc mắt nhìn tới lần thứ hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK