Dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh làm cho cô bớt đi vài phần thành kiến dành cho anh.
Nhưng mà thích anh thì đừng nằm mơ nữa.
Con người cô hoặc là không rung động, hoặc là chỉ đâm đầu vào một chỗ.
Cô đã có chồng, đương nhiên sẽ không rung động với bất kỳ người đàn ông nào khác, cô không phải loại con gái xấu xa có mới nới cũ như vậy!
Bận rộn cả ngày nhưng Nguyễn Tri Hạ không vẽ được gì hết.
Cô đành phải nói với Mộ Tư, để cô về công ty an tâm mà vẽ, có lẽ sẽ có cảm hứng hơn.
Ai ngờ Mộ Tư lại nói không có cảm hứng là vì cô chưa hiểu rõ anh.
Còn nói gì mà tiếp xúc thêm vài ngày thì cảm hứng sẽ tới tấp ập đến ấy mà.
Cuối cùng cô còn biết làm gì, chỉ còn cách tiếp tục như thế này vào ngày mai thôi chứ sao.
Cô bắt đầu nghi ngờ có khi nào gã này có ý với cô không?
Nếu không chỉ là vẽ thiết kế thì tại sao cứ bắt cô vẽ ngay cạnh thế.
Kỳ lạ quá thể đáng.
Sau khi tan làm, Nguyễn Tri Hạ tranh thủ về nhà họ Nguyễn một chuyến.
Sau lần về ăn tết thì cô chỉ về thêm một lần, lâu lắm rồi cô chưa về thăm Tử Hành rồi, khá là nhớ cậu.
Không ngờ tới lúc cô về đến cổng nhà họ Nguyễn thì gặp Nguyễn Tử Nhu.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nguyễn Tri Hạ thật lòng không trưng ra vẻ thân thiện với Nguyễn Tử Nhu
được.
Sau lần bị cô ta cắt hư quần áo, lâu lắm rồi Nguyễn Tri Hạ chưa gặp lại Nguyễn Tử Nhu.
Giờ đây bỗng thấy cô ta đứng trước cửa sắt nhà họ Nguyễn ngó tới ngó lui, lấm la lấm lét.
“Nguyễn Tử Nhu, cô làm gì ở đây!”
Nguyễn Tri Hạ bước đến, kéo Nguyễn Tử Nhu đang nhìn lung tung sang một bên.
Nguyễn Tử Nhu vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì quỳ thụp xuống: “Chị, tôi cầu xin chị, bảo ba cứu mẹ tôi được không?”
Nguyễn Tử Như bây giờ không kiêu căng hống hách như ngày thường nữa, chỉ còn lại sự cầu xin nài nỉ một cách thấp hèn.
“Ai là chị cô!”
Nguyễn Tri Hạ hất Nguyễn Tử Nhu ra, chỉ thấy kinh tởm.
Cô và Nguyễn Tử Như chưa bao giờ là chị em, chưa bao giờ!
“Chị, tôi biết chị hận tôi, hận mẹ tôi. Nhưng chị ơi, chị bảo ba đi xem mẹ tôi được không?”
Nguyễn Tử Nhu tiếp tục cầu xin.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi ngờ vực.
Định Uyển Du bị sao à?
Nguyễn Tử Nhu hạ giọng cầu xin cô thế này đúng là hiếm thấy.
Nguyễn Tri Hạ hất cánh tay đang níu lấy vạt áo của cô ra: “Tôi không phải Nguyễn Thiên Dân, tôi không quyết định thay ông ta được, cô muốn tìm thì đi mà tìm ông ta! Tìm tôi có ích lợi gì?”
“Không...”
Nguyễn Tử Nhu thấy Nguyễn Tri Hạ quay người bước vào trong, lập tức ôm lấy eo cô.
Nguyễn Tri Hạ nổi da gà khắp người, cô tức giận gào lên: “Nguyễn Tử Nhu, cô bỏ tay ra cho tôi!”
Cô vừa nói vừa tháo tay Nguyễn Tử Nhu ra.
Không biết Nguyễn Tử Nhu lấy sức ở đâu mà ôm cô cứng ngắc, cô không tài nào đẩy ra được.
Muốn đá cô ta ra nhưng bởi vì cô ta ôm từ phía sau nên không nhấc chân lên được.
Nguyễn Tử Nhu vẫn nói.
“Nguyễn Tri Hạ, tôi biết ngày trước tôi đã làm nhiều chuyện rất quá đáng, mẹ tôi cũng vậy.
Tôi không xin chị tha thứ cho chúng tôi, nhưng tôi xin chị, chị khuyên ba được không, mẹ tôi bị ung thư rồi, chị bảo ba đi thăm mẹ được không?”
Mấy ngày trước Đinh Uyển Du ngất xỉu trong nhà, được đưa đi bệnh viện, ai ngờ xét nghiệm ra ung thư cổ tử cung, lại còn là giai đoạn cuối.
Với hai mẹ con Nguyễn Tử Nhu mà nói không khác gì sét giữa trời trong.
Bởi vì không có tiền nên bệnh viện không chịu chữa.
Cô ta không biết làm gì hết, sao mà kiếm ra tiền chữa bệnh cho mẹ!
Cô ta đến tìm ba mình mấy lần rồi, nhưng ba không chịu gặp cô ta.
Hôm nay cô ta đến thử vận may xem có gặp được ba không.
Không ngờ lại gặp phải Nguyễn Tri Hạ.