Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Quý Bạch nhìn bản thỏa thuận ly hôn bị xé làm đôi, ánh mắt lóe lên nhưng cũng không khó chịu.


Có vẻ như đã sớm đoán được Tư Mộ Hàn sẽ làm như vậy.


Anh ta mỉm cười, sau đó nhìn Tư Mộ Hàn, đối diện với đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh mà lạnh lùng nói: “Người của tôi nói với tôi rằng hình như mắt của cậu Hàn không được tốt


låm."


Tư Mộ Hàn ngừng thở trong một nhịp, như thể anh đã đoán được Mộc Quý Bạch sẽ nói gì


tiếp theo.



Quả nhiên ngay sau đó anh đã nghe thấy Mộc Quý Bạch nói: “Cậu muốn làm lỡ dở cuộc đời của Hạ Hạ nhà chúng tôi sao?”


“Có bao giờ cậu nghĩ tới có một ngày nào đó, cậu sẽ chẳng còn nhìn thấy gì nữa, cậu muốn Hạ Hạ hầu hạ cậu cả ngày ư?”


“Hạ Hạ yêu thích thiết kế như vậy, nhất định sau này sẽ nổi tiếng, lúc đó sẽ trở thành trò cười cho mọi người vì đã gả cho một thằng mù.”


“Tư Mộ Hàn, đừng Ích kỷ qua, Hạ Hạ chỉ mới hai mươi tuổi, cậu không thể để mấy chục năm tiếp theo của cô ấy phải đối mặt với một người mù như cậu.”


“Cậu có thể cho cô ấy được thứ gì? Tiền bạc? Quyền lực?”


“Một khi cậu bị mù rồi, cậu có thể ngồi vững ở vị trí người cầm quyền trong nhà sao?”


“E là lúc đó tự thân cậu còn khó bảo toàn, cậu lấy gì để bảo vệ cô ấy?”


“Nếu cậu thực sự yêu cô ấy, hãy cho cô ấy tự do! Hãy để cô ấy tìm một người có thể cho cô ấy hạnh phúc và bảo vệ cô ấy đến hết đời.”


“Mà chắc chắn người đó không phải là cậu, một kẻ sắp trở nên mù loà.”


Lời nói của Mộc Quý Bạch giống như đang tóm được điểm yếu của Tư Mộ Hàn, cứ thể bóp chặt từng tấc một.




Khiến Tư Mộ Hàn không thể thở nổi.


Anh không thể phản bác lại.


Không thể phản bác dù chỉ một lời.


Nhưng anh cứ thế mà từ bỏ sao?


Không.


Anh không muốn.


Mộc Quý Bạch nhìn Tư Mộ Hàn và thấy rằng có vẻ anh không muốn bỏ cuộc.


Ánh mắt anh ta trầm xuống, đưa tay đẩy gọng kính và lại lên tiếng.


“Nếu những lời này không thể xua tan sự ích kỷ trong lòng cậu, vậy nếu tôi nói hai người có quan hệ huyết thống là anh em họ thì sao?”


Âm.


Tư Mộ Hàn cảm thấy thế giới của mình đột nhiên sụp đổ.


Anh nuốt nước miếng và nhìn Mộc Quý Bạch với vẻ khó khăn.


Giọng anh run run: “Ý anh là gì?”


Cái gì mà anh và Hạ Hạ là anh em họ hàng cùng huyết thống chứ?


Nói gì vậy?


Làm sao anh và Hạ Hạ lại là anh em họ được?


Mộc Quý Bạch nói: “Có biết tại sao tôi nhất định phải bắt cậu và Hạ Hạ ly hôn không?”


“Bởi vì cô ấy là em họ của cậu.”


Khi anh ta nói điều này, bộ dạng của Mộc Quý Bạch đã thay đổi, anh ta nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ mặt dữ tợn và nói với vẻ căm thù: “Chính là chú hai của cậu đã cưỡng bức chị gái tôi!”


Tư Mộ Hàn đứng dậy theo bản năng: “Không thể nào!”


Chú hai của anh đã cưỡng bức mẹ của Hạ Hạ, vậy chẳng phải Hạ Hạ...


Đôi mắt của Tư Mộ Hàn chuyển sang màu đỏ tươi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Anh không tin điều đó.


Điều này là không thể.


Tại sao Hạ Hạ lại là con gái của chú Hai được chứ?


Mộc Quý Bạch cũng đứng dậy và ném ra một bản báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ cha con cho Tư Mộ Hàn đọc: “Tôi cũng hy vọng là không phải! Nhưng đây là sự thật!”.


Đôi mắt Tư Mộ Hàn lập tức co rút lại, nhìn vào bản báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ cha con do Mộc Quý Bạch ném tới.


Tay anh run rẩy, cứ như vậy mà cầm lên.


Anh từ từ cụp mắt xuống, nhìn về phía cuối cùng.


Nhìn lướt qua.


Anh lập tức xé rách.


“Điều này là không thể!”


Tư Mộ Hàn không thể tin được, hóa ra 99% là quan hệ cha con.


Không!


Nhất định đây không phải là sự thật.


Làm sao anh và Hạ Hạ lại là anh em họ được chứ?


Anh không tin điều đó!


Mộc Quý Bạch đã đoán được rằng Tư Mộ Hàn sẽ không tin vào điều đó.


Anh ta lạnh lùng nói: “Nếu cậu không tin, hãy tự mình làm xét nghiệm quan hệ cha con cho Hạ Hạ và chú hai, vậy sẽ biết có đúng hay không?”


“Tư Mộ Hàn, tôi hy vọng đến lúc đó cậu hãy ngoan ngoãn ký bản thoả thuận ly hôn này, buông tha cho Hạ Hạ, cũng chính là buông tha cho cậu.”


Mộc Quý Bạch lại đặt một bản thỏa thuận ly hôn mới lên bàn, sau đó anh ta đứng dậy và rời khỏi phòng.


Chỉ còn lại Tư Mộ Hàn với một vẻ mặt kinh ngạc, không tin được mà cứ đứng ngây ra đó.


Mộc Quý Bạch đã đi được một lúc lâu mà Tư Mộ Hàn không thể thoát ra khỏi suy nghĩ anh và Nguyễn Tri Hạ là anh em họ.


Anh cứ đứng ngây ra.


Giống như toàn thế giới chỉ còn một màu đen kịt.


Một màu điêu tàn.


Nguyễn Tri Hạ đã đợi Tư Mộ Hàn ở nhà một ngày, nhưng cũng không đợi được Tư Mộ Hàn về, điều này khiến cô rất tức giận.


Sao lại như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK