Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Hạ lại nhân cơ hội nhấc chân đá vào dưới háng anh ta.


... Đột nhiên đau đớn, Tư Mộ Thành lập tức ôm chặt hạ bộ của mình, kẹp chặt hai chân.


Sau đó anh ta nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt giận dữ: "Đồ đàn bà chết tiệt!"



Nguyễn Tri Hạ đấm một quyền vào mặt Tư Mộ Thành: "Đi chết đi!"


Sàm sỡ cô ư?


Đã hỏi quyền cước của chị đây chưa!


Sau khi đá một cước và đấm một quyền vào Tư Mộ Thành, Nguyễn Tri Hạ dường như cảm thấy chưa hả giận. Cô cầm chiếc túi xách trên tay, đánh vào đầu Tư Mộ Thành một trận.


Cái túi trong tay cô có nạm rhinestone, có hơi nặng, đập vào đầu Tư Mộ Thành suýt chút nữa đã khiến anh ta ngất đi.


Nguyễn Tri Hạ không dám ở lâu, chỉ gõ mạnh vài cái rồi nhấc váy, nhanh chân chạy đi.




Tư Mộ Hàn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ đi vệ sinh hơi lâu.


Lo lắng cô gặp chuyện không may, anh đích thân đến tìm người.


Không đợi anh đi vào nhà vệ sinh, anh đã thấy Nguyễn Tri Hạ xách váy chạy ra với vẻ mặt hoảng sợ.


Chân còn tập tà tập tễnh.


Thấy vậy, Tư Mộ Hàn cau mày.


Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, lập tức chạy về phía anh.


Bởi vì chạy nên liên lụy đến mắt cá chân, vết thương lúc trước ở chân của cô lại sâu hơn, lúc này đi một chút thôi đã đau đến xé ruột xé gan.


Tư Mộ Hàn nắm tay cô, nhìn cô đang thở hổn hển, trong con người sau lạnh xẹt qua một tia căng thẳng khó nhận ra: "Có chuyện gì vậy?"


Nguyễn Tri Hạ vừa thở vừa nói: "Có người muốn sàm sỡ tôi."


"Ai?"


Ánh mắt Tư Mộ Hàn nhất thời trở nên lạnh lẽo. Anh thật sự muốn nhìn xem ai dám xuống tay với người phụ nữ của anh.


"Là..."


Nguyễn Tri Hạ đang định nói, nhưng cô chưa kịp nói xong thì đột nhiên thấy Tư Mộ Thành đuổi theo. Cô vô thức trốn sau Tư Mộ Hàn.


Thời điểm Tư Mộ Hàn nhìn thấy Tư Mộ Thành, đôi mắt anh đã lạnh như băng, lúc này lại nhìn thấy động tác nhỏ Nguyễn Tri Hạ núp sau lưng anh.


Khuôn mặt đã đen lại càng thêm u ám, như thể rỉ ra nước.


Anh gần như cắn răng hỏi cô: "Người mà cô đang nói đến, có phải là anh ta không?"


Tay Nguyễn Tri Hạ khoác lên vai anh, gật đầu: "Là anh ta!"


Khi Tư Mộ Thành bước ra và nhìn thấy Tư Mộ Hàn, hai chân của anh ta đã vô thức mềm nhũn ra. Nhìn Nguyễn Tri Hạ đang trốn sau Tư Mộ Hàn, anh ta dường như mới nhận ra mình đã phạm phải điều gì đó ngu ngốc, vô thức quay người bỏ chạy.


Nhưng Tư Mộ Hàn sao có thể buông tha cho anh ta một cách dễ dàng.


Ngay khi Tư Mộ Thành xoay người, Tư Mộ Hàn đã gọi vệ sĩ trước: "Bắt anh ta lại cho tôi!"


Vệ sĩ vẫn luôn ở cách đó không xa, lúc này nghe được mệnh lệnh của Tư Mộ Hàn, lập tức xông ra từ bốn phương tám hướng, trực tiếp đà Tư Mộ Thành đang chuẩn bị chạy trốn.


Chưa đầy vài giây, Tư Mộ Thành đã được vệ sĩ đưa đến trước mặt Tư Mộ Hàn.


Tư Mộ Hàn nhìn Tư Mộ Thành với vẻ âm trầm tàn bạo, giọng nói lạnh như đao: "Anh chạm vào chỗ nào của cô ấy?"


"Tôi, tôi, tôi.." Toàn thân Tư Mộ Thành đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng lại không dám nói một lời nào.


Tư Mộ Hàn kéo Nguyễn Tri Hạ đến ngồi trên đùi mình, vuốt ve đầu nhỏ của cô như thể trấn an: "Anh ta chạm vào chỗ nào của cô? Hửm? Nói cho tôi biết hết đi."


Giọng nói trầm ấm giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, mềm mại, không nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy yên tâm.


Cô ngoan ngoãn nép vào ngực Tư Mộ Hàn, giọng nói mang chút hương vị ngây ngấy: "Tay"


Chỉ cần Nguyễn Tri Hạ nhớ tới tên đàn ông này không chỉ chạm vào tay cô, mà còn muốn hôn cô, cô liền cảm thấy ớn lạnh.


Tư Mộ Hàn liếc nhìn cổ tay cô, thấy chỗ cổ tay đỏ bừng lên, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh hơn mấy phần: "Còn đâu nữa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK