Tư Mộ Hàn thì có thấy, nhưng cũng không để ý đến, chỉ ôm Nguyễn Tri Hạ đi về phía nhà ăn.
Anh đặt Nguyễn Tri Hạ vững vàng ngồi lên ghế ăn cơm.
Tư Mộ Hàn kéo ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống.
Má Lâm bưng một bát canh đến, cẩn thận đặt tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Cô chủ chắc mệt lắm nhỉ, uống trước bát súp bồi bổ đi."
Nguyễn Tri Hạ mờ mịt nhìn má Lâm, vẫn chưa nghe ra ý vị sâu xa má Lấm, chỉ cho là má lâm ân cần thăm hỏi bình thường, nên cười với má Lâm: “Cảm ơn má Lâm."
Má Lâm nhất thời cười tươi hơn: “Chuyện nên làm mà.”
Nói xong, ánh mắt không cần nói cũng biết nhìn về phía bụng Nguyễn Tri Hạ.
Nụ cười kia quả thực không thể rõ ràng hơn.
Tư Mộ Hàn thấy ánh mắt má Lâm thật sự quá rõ ràng.
Anh ho khụ khụ, nói: “Mả Lâm, đi xem món ăn có chú thích ăn nhất đã ăn được chưa."
Má Lâm nhất thời hoàn hồn, vội vàng nói: “Vâng.”
Nói xong, bà đi ra khỏi phòng ăn.
Nguyễn Tri Hạ uống canh, bỗng dưng bị sặc.
Cô bị sặc đến mức đỏ bừng cả mặt.
"Khụ khụ khụ..."
Tư Mộ Hàn thật không ngờ Nguyễn Tri Hạ đang uống canh êm đẹp cũng bị sặc, vội vỗ lưng cho cô nhanh thuận: “Làm sao vậy?"
Nguyễn Tri Hạ ho đến mức không muốn nói chuyện, chỉ tức giận trừng Tư Mộ Hàn một cái.
Còn không biết xấu hổ mà hỏi cô làm sao à?
Chính anh đã làm cái gì mà trong lòng anh không biết sao?
hếch cho rằng bị anh ôm ấp xuống thì sẽ không bị
Càng tức hơn là, cô vậy mà lại ngốc n hiểu nhầm nữa.
Sao cô lại quên mất rằng cô bị anh bế xuống thì sẽ càng rõ ràng mọi chuyện hơn sao?
Chân nhũn đến mức không đi được luôn mà?
Nguyễn Tri Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tư Mộ Hàn bị cô trừng mắt, chẳng hiểu ra sao.
Mới đầu, anh cũng không biết vì sao cô trừng anh.
Nhưng sau đó như nghĩ tới cái gì, anh không khỏi mỉm cười.
Độ phản xạ của cô gái nhỏ đúng là hơi chậm nhịp nhỉ?
Vậy mà đến tận bây giờ mới nhận ra.
Thật đáng yêu.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn còn cười, cô càng thêm tức giận.
Cô tức giận hất tay anh ra, quay đầu đi, không thèm để ý đến anh nữa.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy mình bị Nguyễn Tri Hạ hất tay, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ha ha.
Không ngờ lại chọc cho chú mèo con xù lông rồi, xem ra buổi tối anh lại phải dỗ một trận mới được.
Nhưng vì sao cứ không nhịn được muốn trêu chọc cô nhỉ?
Trong lòng Tư Mộ Hàn nghĩ.
Sau khi ăn cơm xong.
Nguyễn Tri Hạ không đồng ý cho Tư Mộ Hàn ôm cô nữa.
Cô tức giận tự mình đi lên tầng.
Tuy tư thế đi đường có hơi lạ lùng, nhưng cũng tốt hơn bị Tư Mộ Hàn ôm.
Trở lại phòng ngủ, Nguyễn Tri Hạ khóa trái cửa phòng ngủ lại.
Nghĩ thầm, đêm nay nhất định phải cho người đàn ông kia đẹp mắt, xem anh còn dám trêu cô không.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, cầm điện thoại, đăng nhập vào tài khoản trò chơi.
Thấy tài khoản chính của La An An online, cô vui vẻ gửi tin nhắn.
Tĩnh Hậu Thời Quang: [An An. Vào nick nhỏ của cậu cày level đi. ]
Nick chính của La An An tên là Tâm Hữu Sở Chúc.
Lúc trước cô không rõ vì sao An An lại đặt một cái nick name như vậy, hiện tại xem ra đã hiểu rồi.
Cái gọi là Tâm Hữu Sở Chúc, chính là chỉ Đường Thời nhỉ?
Nói đến Đường Thời, cô không khỏi nhớ tới ngày đó có người đàn ông đã đưa An An đi, cô lại gửi lại một tin.
Tĩnh Hậu Thời Quang:[An An, lần trước người đàn ông dẫn cậu đến, có phải chính là Đường Thời không?
La An An hồi âm lại.
Tâm Hữu Sở Chúc: [Cô vừa mới nói La An An bị ai dẫn đi hả ]
Nguyễn Tri Hạ nhất thời hoang mang.
Tình huống gì vậy?
Không phải nick của An An sao?
Tĩnh Hậu Thời Quang: [Anh là ai? An An đâu?
Tâm Hữu Sở Chúc:]Tôi hỏi cô đó, cô nói An An bị ai dẫn đi hả?]
Giọng điệu này, không khỏi khiến Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới một người.
Đường Ngọc.
Cô không nhịn được mà vô trán.
Có phải cô không cẩn thận, đã làm ra chuyện gì không thể cứu vãn không?
Đường Ngọc thế mà lại có nick của An An!
Cô thật sự muốn chết mà.
Thấy Nguyễn Tri Hạ không đáp lại, người bên kia lại gửi cả đống tin nhắn đến.