Nhưng cô biết, Tư Mộ Hàn sẽ không nghĩ như thế.
Trong mắt anh, chỉ cần cô bị thương một tý cũng khiến anh rất để tâm.
Làm sao anh nỡ để cô bị thương cơ chứ?
Cô thật sự đã biết sai rồi, nên Tư Mộ Hàn có thể đừng cười như vậy được không?
Nguyễn Tri Hạ ôm chặt Tư Mộ Hàn, cố gắng để anh cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Để cho anh biết, mình vẫn đang ở trong lòng của anh.
Tư Mộ Hàn giữ im lặng.
Nhưng anh vẫn ôm cô như thế.
Cơn đau trong tim anh vẫn không hề thuyên giảm.
Ngược lại còn ngày càng tăng lên.
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ, không biết phải làm thế nào để Tư Mộ Hàn nguôi giận.
Để anh không cần phải tự trách như thế?
Cô không sao hết mà.
Cô vẫn rất ổn.
Tại sao anh còn tự trách như thế?
“Tư Mộ Hàn, anh đừng tự trách nữa được không, em thật sự không sao hết mà, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, là do cậu út quá khoa trương, nên mới quấn em ra như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ sáp tới hôn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẫn không nói gì.
Anh để mặc cô ôm lấy cổ mình mà hôn hít.
Anh không đáp lại cô, mà ánh mắt u ám sâu thẳm nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ hôn một hồi lâu vẫn không thấy Tư Mộ Hàn đáp lại cô thì bĩu môi.
Cô cúi đầu ủ rũ trượt xuống.
Rồi vùi vào lòng người đàn ông không nhúc nhích.
Cô nghĩ mình đã chủ động hôn anh như vậy, thế mà anh vẫn còn tức giận, không để ý đến
Nguyễn Tri Hạ lại bất mãn vùi đầu, rồi khẽ cắn vào ngực Tư Mộ Hàn.
Cả người Tư Mộ Hàn cứng đờ, rồi cúi đầu liếc nhìn cô: “Ngoan nào, em đừng ầmĩnữa.”
Nguyễn Tri Hạ thấy cuối cùng người đàn ông cũng chịu để ý đến cô.
Cô hừ lạnh nói: “Em không có ầmĩ”
Dứt lời, cô lại nhe răng ra cắn mạnh vào người anh.
Tư Mộ Hàn bị đau nên vươn tay nâng mặt cô lên, thấy cô giận dữ bĩu môi như chú cá vàng đang nổi giận.
Anh bất đắc dĩ nói: “Anh đã bảo là em đừng ầminữa mà, có phải em muốn làm ngay trên hồ không?”
Nguyễn Tri Hạ nhất thời lườm Tư Mộ Hàn: “Anh... anh đúng là đồ không biết xấu hổ.”
Nói mấy lời bậy bạ như thế, anh không sợ lật thuyền giữa hồ à?
“Ngoan nào, anh không giận em đâu, nên em không cần phải lấy lòng anh như thế.”
Anh chỉ đang giận bản thân mà thôi.
Anh chỉ đang trừng phạt bản thân, không để cho mình hôn lại cô mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi nói: “Nhưng rõ ràng là anh đang giận mà”
Tư Mộ Hàn xoa đầu: “Không có gì, anh chỉ đang giận bản thân mà thôi.”
Buổi tối, gió trên mặt hồ rất lớn, Tư Mộ Hàn khoác áo bành tô của mình lên người Nguyễn Tri Hạ, rồi ôm lấy cô để sưởi ấm.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ảo bành tố trên vai mình, rồi lại nhìn áo sơ mi mỏng manh trên người Tư Mộ Hàn, sau đó cô cũng khoác lên bả vai anh.
“Trời lạnh lắm, anh cũng khoác vào đi.”
Tư Mộ Hàn mỉm cười, rồi ôm chặt cô mà không nói gì.
Hai người cứ thế dựa sát vào nhau ở phía sau ca nô.
Bên tại là tiếng gió thổi vù vù, thổi vào gò má cô đến mức đau đớn.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi vùi mặt vào lòng Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhận ra ý đồ của Nguyễn Tri Hạ nên cúi đầu, ôm cô vào lòng ngay.
Che kín gió cho cô.
Nguyễn Tri Hạ tựa vào lòng Tư Mộ Hàn, rồi ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người anh, trái tim cô đã ổn định, vững vàng.
Dần dần cô không khỏi cảm thấy buồn ngủ.
Sau đó cô nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Ca nô của Mộc Quý Bạch chạy lướt qua Tư Mộ Hàn.
Mộc Quý Bạch thấy Tư Mộ Hàn ôm chặt Nguyễn Tri Hạ vào lòng, chạy lướt qua người mình thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng anh ta không thể ngừng lại.
Cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn đưa Nguyễn Tri Hạ đi.
Tất nhiên Tư Mộ Hàn cũng nhìn thấy Mộc Quý Bạch.
Gương mặt điển trai đó tràn đầy vẻ tàn nhẫn u ám.
Anh híp mắt lại, cả người toả ra hơi thở tàn bạo nồng nặc.
Là anh ta đã mang Hạ Hạ của anh đi.
Cũng chính anh ta đã ép Hạ Hạ của anh đến mức tổn thương chính mình.
Là anh ta đã chia cắt anh và Hạ Hạ suốt một tuần liền.
Anh sẽ không bỏ qua cho anh ta như thế.