“Video... video gì chứ?”
Đầu óc Đinh Uyển Du hơi có chút mơ hồ khó hiểu đối với sự chất vấn đột ngột này của Nguyễn Thiện Dân.
“Đừng giả và giả vịt nữa! Video mà bà đưa cho Hạ Hạ, rốt cuộc là lấy nó ở đâu ra?” Ông ta gầm lên.
Đinh Uyển Du bị nghẹt thở, chỉ có thể đáp lời một cách khó nhọc: “Tôi... không... biết... Là... là... người khác... gửi... cho... tôi...”
Giọng bà ta rất ngắt quãng.
“Là ai?” Nguyễn Thiện Dân hỏi dồn.
Đinh Uyển Du bị bóp đến ngạt thở, không thể trả lời được nữa.
Bà ta yếu ớt đập vào tay Nguyễn Thiện Dân, cuối cùng chỉ có thể khó nhọc lắc đầu.
Lúc Nguyễn Tử Nhu về nhà, đúng lúc nhìn thấy cảnh mẹ mình bị bố bóp cổ, cô ta liền lập tức lao đến, đẩy Nguyễn Thiện Dân ra, gào khóc: “Bố, rốt cuộc bố đang làm gì vậy? Sao bố lại bóp cổ mẹ?”
Đinh Uyển Du thoát khỏi gọng kìm của Nguyễn Thiện Dân, cả người ngồi bệt trên nền đất, thở hổn hển.
“Mẹ, mẹ sao thế? Mẹ có ổn không?”
Nguyễn Tử Nhu không dám tưởng tượng nếu cô ta chỉ về chậm một chút nữa thôi thì không biết bố cô ta có định bóp chết mẹ cô ta luôn không.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao người bố luôn yêu mẹ cô ta lại đối xử với mẹ cô ta, đối xử với bọn họ như vậy?
Đinh Uyển Du không có sức để trả lời Nguyễn Tử Nhu, chỉ có thể lắc đầu.
Nguyễn Tử Như nhìn vết bầm tím trên cổ bà ta, nước mắt không ngừng rơi.
“Mẹ, rốt cuộc là tại sao? Tại sao nhà chúng ta lại trở nên thế này?”
Tại sao gia đình của cô ta lại thành ra thế này?
Cô ta từng có bố mẹ thương yêu cô ta, từng được ở trong một căn nhà đẹp đẽ, từng được ngồi xe hơi đắt tiền, còn có không biết bao nhiêu là quần áo và vô vàn tiền tiêu vặt tiêu mãi không hết.
Thế nhưng hiện giờ, cô ta phải ở trong một căn hộ rách nát, ngày nào cũng phải chen chúc trên xe bus, bây giờ bố và mẹ cô ta còn như thế nữa.
Cô ta không muốn có một cuộc sống như vậy.
Cô ta không muốn!
Đinh Uyển Du cũng không ngừng rơi mắt, trong mắt tràn ngập nỗi thất vọng đối với Nguyễn Thiên Dân.
Đến tận hôm nay bà ta mới phát hiện ra, đối với Nguyễn Thiên Dân, bản thân bà ta chẳng qua chỉ là một người vợ để làm ấm giường. Ông ta nói không cần là không cần, muốn vứt bỏ là vứt bỏ ngay được.
Bà ta đã ở bên ông ta hơn mười năm cũng không thể bằng được Mộc Tĩnh Uyển kết hôn với ông ta năm năm.
Bà ta cũng là một con người, có xương có thịt, một con người đang sống sờ sờ!
Tại sao Nguyễn Thiện Dân lại đối xử với bà ta như vậy?
“Bố, bố quá đáng lắm, dù nói thế nào đi chăng nữa thì mẹ cũng là vợ bố, sao bố có thể đối xử với mẹ như vậy?”
Nguyễn Tử Nhu nhìn Nguyễn Thiện Dân bằng ánh mắt đầy vẻ căm hận, đây là lần đầu tiên cô ta oán trách bố mình như vậy.
Nguyễn Thiện Dân nhìn ánh mắt của chính con gái mình sinh ra, tức giận đến nỗi thở hổn hẳn. Ông ta mím môi, muốn nói gì đó những cuối cùng lại chẳng nói gì hết, chỉ quay người rời đi.
“Nhu nhi...”
Định Uyển Du thấy Nguyễn Thiện Dân đã bỏ đi liền ôm lấy Nguyễn Tử Nhu, nghẹn ngào khóc.
"Mẹ..."
Nguyễn Tử Nhu vô cùng đau buồn, bây giờ cô ta như một con chó sa vào vũng nước, ướt rượt, ai cũng có thể bắt nạt cô ta.
Nghĩ đến bây giờ Nguyễn Tri Hạ đang sung sướng biết bao là Nguyễn Tử Nhu lại căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta thề, cô ta nhất định sẽ cướp lại mọi thứ từ chỗ Nguyễn Tri Hạ, cướp lại từng thứ từng thử một.
Dù là vinh hoa phú quý hay người đàn ông kia đều thuộc về Nguyễn Tử Nhu này, Nguyễn Tri Hạ chẳng qua chỉ là một kẻ ăn cắp thôi.
Nguyễn Tri Hạ đã đánh cắp những thứ vốn thuộc về cô ta!
Lại thêm vài ngày nữa trôi qua.
"Anh ra ngoài đi..."
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn thong thả đứng trước mặt mình, cô thực sự không có dũng khí để cởi quần áo.
Cô chỉ muốn lau người một chút thôi mà.
Sao anh vẫn không chịu ra ngoài chứ!