La An An nhìn màn hình điện thoại di động lại sáng lên, đáy mắt hiện lên chút phức tạp.
Cô ấy hít sâu một hơi, sau đó nhận điện thoại: “Chuyện gì?"
"Đi ra cho tôi!"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Đường Ngọc.
"Có việc thì nói luôn ở trong điện thoại đi, đã muộn rồi, trường học có bảo vệ cánh cổng."
La An An không hề muốn gặp Đường Ngọc.
Huống chi cô ấy biết anh ta tìm cô ấy làm gì.
Cho nên lại càng không muốn gặp anh ta.
"Cô muốn tôi đi vào hay là cô ngoan ngoãn đi ra?"
Giọng điệu uy hiếp của Đường Ngọc âm u truyền tới.
La An An siết chặt điện thoại di động, đáy mắt thoáng qua chút chán nản.
Cô ấy im lặng một hồi, mới thỏa hiệp nói: "Tôi ra ngoài."
Để cho Đường Ngọc đi lên, cô ấy sợ là ngày mai sẽ trở thành người nổi tiếng toàn trường mất.
Tuy đã gần mùa xuân, nhưng Hàng Châu là thành phố lạnh nhiều, cho dù có là mùa xuân thì buổi tối cũng vẫn lạnh buốt.
La An An khoác một chiếc áo khoác ngoài, chậm rãi đi xuống lầu.
Ra khỏi cổng trường học, từ xa đã thấy một chiếc Ferrari đỏ đỗ bên kia đường.
Đêm hôm khuya khoắt, không dễ trông thấy.
La An An đi tới, mở cửa xe rồi ngồi xuống.
Xe thể thao chỉ có hai vị trí, cho nên La An An vừa ngồi xuống đã bị Đường Ngọc kéo đến, hung hăng hôn lên môi cô ấy.
Sau khi kết thúc nụ hôn phát tiết, Đường Ngọc khởi động xe, nghênh ngang rời đi.
Trở lại biệt thự, Đường Ngọc kéo La An An vào trong nhà.
Đây là lần đầu tiên La An An nhìn thấy Đường Ngọc thô bạo như vậy.
Như dã thú muốn ăn thịt người.
Cô ấy theo bản năng muốn chạy trốn.
"Đường Ngọc, anh buông ra!"
La An An vừa kéo tay Đường Ngọc ra, vừa quát.
Đường Ngọc không lên tiếng mà chỉ túm lấy cô ấy.
Sau cùng thấy cô ấy không an phận, anh ta dứt khoát khiêng cô ấy lên bả vai, một đường khiêng về.
La An An chửi ầm lên: “Đường Ngọc, anh là tên khốn nạn, anh thả tôi xuống!"
Để mặc La An An hết đá lại đánh rồi mắng, Đường Ngọc vẫn không thả cô ấy xuống.
Mãi đến khi khiêng trở về phòng, anh ta mới thả cô ấy xuống.
Nhưng không đợi La An An đứng vững, cô ấy đã bị Đường Ngọc đè lên ván cửa, điên cuồng hôn lấy bờ môi của cô ấy.
Đường Ngọc hôn rất bá đạo, giống như dã thú cứ cắn xé không chịu nhả ra.
Môi La An An cũng sắp bị cắn rách rồi.
Đường Ngọc vẫn mặc kệ mà hôn.
Cô ấy phản kháng, anh ta liền bắt lấy tay cô ấy đặt ở đỉnh đầu, tiếp tục hôn cắn.
La An An không thể động đậy, chỉ có thể để mặc Đường Ngọc giống dã thú điên cuồng cắn xé mình.
Không biết đã qua bao lâu, Đường Ngọc mới dừng lại hành động hung ác của mình, ánh mắt hung dữ trừng La An An.
"Nói! Cô và Đường Thời đã làm những gì?"
La An An nhếch miệng, cười: “Làm cái gì?"
Vành môi cô ấy dính máu, đỏ như hoa mân côi.
Khi cô ấy rời rộ lên trông đặc biệt xinh đẹp.
Cô ấy nói: “Đương nhiên là ngủ rồi."
Con người Đường Ngọc bỗng dưng co rút, anh ta bóp chặt cổ La An An mà mắng: “Cô ti tiện thế sao?"
"Anh ta đã kết hôn rồi, thế mà cô còn ngủ với anh ta!"
"Cô giống y như mẹ cô vậy, đều ti tiện, cứ thích làm tiểu tam!"
La An An đau đớn họ khụ khụ, nhưng vẫn cười nói: "Tôi chính là ti tiện thế đó, vậy thì đã sao?"
Đường Ngọc nhất thời buông lỏng cô ấy ra, thân thể liên tiếp lùi về sau.
Mắt anh ta đỏ au phức tạp nhìn cô ấy: “Tôi hỏi lại cô lần nữa, có phải cô thật sự đã ngủ cùng anh ta không?"
Như muốn trả thù anh ta, La An An gật đầu nói: “Phải. Chúng tôi không chỉ ngủ, mà còn..."
Không đợi cô ấy nói xong, Đường Ngọc đã không chịu nổi, anh ta gào lên: “Câm miệng!"
Đường Ngọc chỉ về phía cửa: “Cô cút cho tôi! Ông đây không muốn nhìn thấy cô nữa!"
La An An không chút do dự, kéo cửa rồi xoay người rời đi.