Cô chỉ muốn uống nước thôi.
Sao cô phải khóc?
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực.
Người phụ nữ này...
Cung phản ứng dài quá đi.
Anh giơ tay kéo váy ngủ xuống thay cô, sau đó lại cúi người ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói một câu.
Nguyễn Tri Hạ nhất thời rung động nhìn anh.
sửng sốt gần mười giây.
Chờ cô hoàn hồn, sắc mặt đỏ rực lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cô vớ lấy cái gối, trực tiếp đập vào mặt Tư Mộ Hàn, thẹn quá hóa giận quát: "Cút cút cút."
Tại sao người đàn ông này có thể không đứng đắn như vậy chứ?
Cô chỉ nói một câu vô cùng bình thường, nhưng anh lại có thể xuyên tạc câu nói của cô
thành ý kia.
Có phải ngoài việc làm cô thì trong đầu anh không có chuyện gì khác không?
Đây là Tư Mộ Hàn mà cô quen sao?
Đây quả thực chính là tên cầm thú khoác lớp da người mà!
Tư Mộ Hàn cũng không trốn, để mặc cái gối đập lên mặt mình, nhẹ nhàng, căn bản không đau không ngứa.
Gối đầu rơi từ trên mặt anh xuống, nằm trong lòng anh.
Tư Mộ Hàn thôi đùa cô, nghiêm mặt nói: "Được rồi, nhanh đi thay quần áo, anh dẫn em đến một nơi."
"Đi đâu vậy?"
Tư Mộ Hàn sờ đầu cô: “Đi sẽ biết."
Nguyễn Tri Hạ ồ một tiếng, đứng dậy từ trên giường.
Tư Mộ Hàn cũng không nhàn rỗi, anh theo cô vào phòng quần áo.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở trong phòng quần áo, nhìn một phòng đầy ắp đồ, không biết nên mặc bộ nào mới tốt.
Tư Mộ Hàn đi đến, trong tay cầm theo một chiếc váy kiểu cách tiểu thư.
Bộ váy có màu trắng gạo.
Làn váy rất dài, nhìn ra được nó sẽ dài qua đầu gối.
Hai bên là hai tầng váy phủ xuống, không dài, cũng đến đầu gối thôi.
Bộ váy này thật sự rất đẹp.
Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn đã thấy thích.
Tư Mộ Hàn nói: “Mặc bộ này đi."
Hiện tại thời tiết vẫn còn rất lạnh.
Vảy dài thì sẽ ấm hơn.
Quan trọng hơn là, anh không thích cô mặc váy quá ngắn ra ngoài.
Bản thân cô đã thanh thuần, xinh đẹp, nếu lại mặc mấy bộ lộ tay lộ đùi, còn không biết sẽ mê chết bao nhiêu người đàn ông.
Tuy xã hội hiện tại cởi mở, lộ đùi, lộ tay là chuyện bình thường.
Nhưng anh không thích người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác nhìn thấy.
Cho dù chỉ là cánh tay bay bắp đùi, cũng không được!
Ở trước mặt anh, anh cho phép cô không mặc gì cũng được.
Nhưng ở bên ngoài, tốt nhất là quấn kín mít cho anh.
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không biết Tư Mộ Hàn nghĩ gì, cô còn tưởng anh cảm thấy váy đẹp, cho nên mới lấy nó cho cô mặc.
Chính vì vậy lúc này tâm trạng cô đang ngây ngất.
Không nói hai lời trực tiếp cầm lấy váy, đi thay luôn.
Lúc Nguyễn Tri Hạ mặc bộ váy này đi ra, Tư Mộ Hàn nhất thời hiểu được câu nói kia, người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.
Anh mím chặt môi, dáng vẻ rất không hài lòng.
Anh cố ý chọn váy dài, mà mặc lên người cô, quả thật đã che kín tay chân rồi.
Nhưng nó lại càng làm tôn lên dáng người quyến rũ cùng cực của người phụ nữ.
Váy là váy liền thân, phác họa vòng eo tinh tế không đầy nắm tay của cô, quả thực giống như thắt lưng con kiến, một tay có thể nắm gọn.
Làn váy bó sát người ôm chặt lấy cái mông vểnh cao của người phụ nữ, trông đặc biệt mê người.
Chân váy xẻ tà lộ ra một đoạn chân, tinh tế, trắng trắng lại dài thẳng.
Tư Mộ Hàn càng nhìn càng bất mãn, trực tiếp đẩy cô trở lại phòng thay đồ: “Đổi bộ khác."