Nguyễn Tri Hạ nghĩ anh lại định sai bảo có cái gì nữa nên trong lời nói còn hơi oán giận.
“Là cô có việc.”
Tư Mộ Hàn cũng không để ý, lấy thuốc bôi từ trong ngăn tủ đầu giường ra, vẫy vẫy cô: “Lại đây, tôi bôi thuốc cho cô.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, liền vòng lại nhận thuốc trong tay Tư Mộ Hàn: “Cho tôi, tôi tự bôi.”
Tư Mộ Hàn không hề nhúc nhích: “Lên giường nằm đi.”
C
Nguyễn Tri Hạ không muốn, lắc đầu: “Tôi tự bôi được mà.”
“Đi lên!” Tư Mộ Hàn cứng rắn không cho phép từ chối.
Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ, đành leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn xoay người có một chút để chân cô hướng về phía anh, sau đó nắm lấy bàn chân sưng đỏ của cô đặt lên đùi mình, bóp thuốc ra xoa lên.
Ngón tay vừa dùng lực, Nguyễn Tri Hạ liền đau đến mức chảy nước mắt: “Nhẹ... nhẹ chút.”
Ánh mắt kín đáo của Tư Mộ Hàn liếc cô, ánh mắt còn mang theo chút u tối làm cô hoảng sợ.
Nhịp thở của cô cũng chậm lại, anh... anh định làm gì vậy?
Nhìn cô như thế đáng sợ quá.
“Đừng có kêu như thế?
Tư Mộ Hàn nhìn sâu vào mắt cô, nói một câu không rõ ý vị làm Nguyễn Tri Hạ nghe mà không hiểu mô tê gì.
Trò gì vậy?
Vừa rồi ý anh là sao?
Nguyễn Tri Hạ lơ mơ, thật sự không hiểu lời anh nói là có ý gì.
Tư Mộ Hàn cũng không nói rõ, sau khi nhìn cô một cái cũng tiếp tục cúi đầu xoa mắt cá chân cô.
Thuốc cao lạnh dưới ngón tay mát xa của anh dần trở nên nóng bừng, Nguyễn Tri Hạ liền bị cảm giác vừa nóng vừa lạnh xông cho không nhịn được lại kêu lên một tiếng.
Tư Mộ Hàn mặt mang ý vị thâm sâu nhìn cô, trong con ngươi đen nháy lóe lên sóng ngầm mãnh liệt làm cô giật mình. Sóng ngầm của tình dục đang dâng lên cuồn cuộn trong đáy mắt.
Nguyễn Tri Hạ xấu hổ quá liền bụm mặt lại. Qua kẽ ngón tay cô nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy của Tư Mộ Hàn như bừng lên thứ gì đó, quá nguy hiểm.
Hơi thở của cô hơi nhiễu loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Mộ Hàn.
Giống như mối nguy hiểm đang rình rập trong bóng tối, đang từ tứ phía bổ nhào về phía cô.
“Cô đang quyến rũ tôi?”
Tư Mộ Hàn đưa tay nắm lấy bàn chân Nguyễn Tri Hạ, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên da cô, ngón tay vô tình hữu ý mà đùa giỡn trái tim cô.
Nơi đầu ngón tay chạm vào như mang theo hơi nóng đùa giỡn người ta, lập tức một cảm giác tê dại run rẩy từ sau lưng cô truyền thẳng đến tim.
Cơ thể Nguyễn Tri Hạ bất chợt run lên, giọng nói cũng thay đổi: “Không... phải!”.
Cô nổi hết cả da gà, người đàn ông này đúng là cao thủ trêu đùa.
Còn để anh tiếp tục xoa nữa, cô sợ mình bị ăn sạch không còn gì mất.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi kêu: “Dừng lại, anh không cần bôi thuốc giúp tôi nữa, tự... tự tôi bôi.”
“Dừng lại thật?”
Tư Mộ Hàn còn cố ý kéo dài âm cuối, nghe giọng nói đó chỉ khiến người ta cảm thấy không có ý đứng đắn.
Nguyễn Tri Hạ thật sự không chịu được, cô dùng sức rút chân ra khỏi chỗ Tự Mộ Hàn, nhưng trong lúc lóng ngóng lại đạp phải ngực anh.
Tư Mộ Hàn rũ mắt nhìn xuống cái chân trần của cô, khóe môi nhếch lên mang theo ý vị khó nói. Trong nụ cười còn hơi lưu manh, rất biết chọc ghẹo người.
Anh nhìn cô nghi hoặc, nụ cười lại càng sâu hơn:
“Cô chắc chắn không phải đang quyến rũ tôi đấy chứ?”
Nguyễn Tri Hạ lúng túng, mặt càng đỏ hơn, cô căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Mộ Hàn, chỉ muốn che mặt mình lại.
Sao lại thích cái kiểu này!
Ai... ai... anh ta chứ!
Cô không cố ý!
Tư Mộ Hàn nhìn cô, khẽ bật cười: “Không cần xấu hổ, chúng ta là vợ chồng, bất kể có làm gì cũng là bình thường.”