Trên miệng nói những lời khách sáo nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, cô không sợ thì ai sợ?
Ai mà biết anh ân cần với cô như vậy liệu có đang âm mưu gì không?
“Không phiền, tôi cũng là người, cũng cần ăn cơm.”
Tư Mộ Hàn đi sang rồi kéo cô ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bàn tay to lớn đang kéo lấy cổ tay mình, có một chốc cố lại tưởng rằng Tư Mộ Hàn đang kéo mình.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, lúc bình tĩnh lại cô theo phản xạ mà rút tay ra khỏi
tay anh.
+
“Anh Mộ Tư này, chúng ta nói chuyện từ từ thôi đừng động tay động chân như vậy.”
Người đàn ông này đúng là đang tán tỉnh có đúng không.
Còn kéo tay cô nữa!
Tư Mộ Hàn nhìn biểu cảm không nói cũng rõ của Nguyễn Tri Hạ, gương mặt anh dưới lớp mặt nạ âm u đến cực điểm.
Chết dẫm, suýt thì quên mất anh bây giờ là Mộ Tư.
Lấy thân phận người đàn ông khác nắm tay người phụ nữ của mình thì không thoả đáng thật.
Hèn gì cô gái nhỏ cứ nhìn mình như vậy.
Anh nắm tay lại thành nắm đấm rồi khẽ ho một tiếng: “Xin lỗi. Tôi chỉ muốn cô đi nhanh hơn chút, cô đừng nghĩ nhiều”
Nguyễn Tri Hạ trề môi, trong lòng nghĩ, cô không nghĩ nhiều bởi vì cô đã nghĩ lổ rồi.
Cô quyết định phải tránh xa người đàn ông này thật xa!
“Tôi sẽ đi kịp thôi, anh cứ đi trước đi.”
Đôi mắt Tư Mộ Hàn ảnh lên nét lạnh lùng, không nói gì cả, đi thẳng về hướng thang máy.
Nguyễn Tri Hạ đi bước nhỏ theo sau.
Thấy người đàn ông đã đứng chờ cô trong thang máy, cô đành phải căng da đầu lên bước theo vào.
Nguyễn Tri Hạ vừa vào Tư Mộ Hàn liền ấn nút đóng cửa.
Thang máy vừa đóng lại, cảm giác say xẩm lại trào lên.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng nắm lấy tay vịn.
Tư Mộ Hàn thấy hành động của Nguyễn Tri Hạ, không nói gì mà đi đến sau lưng cô, để cô tựa nhẹ vào lòng mình.
Sự gần gũi của người đàn ông khiến cảm giác quen thuộc ấy lại như có như không mà vương vẫn bên mũi.
Nguyễn Tri Hạ vô thức nắm chặt tay vịn, hơi thở của người đàn ông này sao lại giống với Tư Mộ Hàn thế?
Lúc anh đến gần, cô lại có cảm giác Tư Mộ Hàn đang ở bên mình.
“Sao thế? Rất không thoải mái sao?”
Tư Mộ Hàn nhìn qua phản chiếu trong thang máy, thấy sắc mặt Nguyễn Tri Hạ không được tốt lắm, bèn đưa tay ra sờ trán cô, trán cô lành lạnh.
Bàn tay trên trán cô ngoài nhiệt độ còn mang theo thứ gì đó như dòng điện, lúc chạm vào cô, cô có cảm giác như bị điện giật, cơ thể bất giác run lên một cái.
Tim cô cũng run theo.
Nguyễn Tri Hạ cứng người, có hơi thẹn quá hoá giận vỗ tay người đàn ông ra, bước đến một bên còn lại của thang máy: “Anh Mộ Tư, xin anh tự trọng!”
Nguyễn Tri Hạ rất bực mình.
Không chỉ giận vì mọi hành vi của anh, càng giận hơn nữa là vì tim mình thế mà lại rung động nhất thời như vậy!
Cho dù chỉ là một giây, cô cũng không thể chấp nhận.
Cô không phải loại con gái lăng nhăng như vậy đâu.
Sao lại vì sự tán tỉnh lúc vô ý của người đàn ông này mà suýt thì động lòng chứ?
Tư Mộ Hàn nhìn tay mình, gương mặt dưới mặt nạ trở nên u sầu.
Sao anh lại không nhớ nữa rồi?
Sao lại quên mình bây giờ là Mộ Tư chứ?
cử động này của anh qua đường đột, chẳng trách cô lại phản ứng mạnh vậy.
Anh thầm thở dài bất lực, sao anh có cảm giác như mình đang tự cắm sừng mình ấy?
May là cô gái của anh rất có nghị lực, nếu không anh đã thành động vật mọc sừng rồi.
Trong không gian nhỏ, không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.