Thật sự rất mệt mỏi.
Mệt tới nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Cả ngày leo núi, tối còn bị một người đàn ông bắt nạt, cô thật sự không chịu
nổi.
Advertisement
Cô thề, cô sẽ không bao giờ nghe những gì đàn ông nói khi ở trên giường nữa.
Cái gì mà chỉ một lần!
Một lần chính là một đêm!
"Hạ Hạ, dậy ăn chút gì đi."
Tư Mộ Hàn yêu cầu nhân viên phục vụ mang bữa tối đến, vì Nguyễn Tri Hạ đã một ngày không ăn gì nên Tư Mộ Hàn gọi một nồi cháo hải sản.
Món cháo thơm ngon có mùi vị hấp dẫn khiến Nguyễn Tri Hạ chảy nước miếng.
Cô nằm trên giường và nhìn Tư Mộ Hàn đang đứng trước mặt mình như không có chuyện gì xảy ra.
Cô tức tới mức muốn nôn ra máu.
Advertisement
Cô yếu ớt nói: "Mệt quá... không muốn dậy."
Tư Mộ Hàn đã quen với cấu trúc của căn phòng nên lập tức mò mẫm được Nguyễn Tri Hạ đang ở dưới chân và ôm cô lên.
Nguyễn Tri Hạ không mặc quần áo, bị anh ôm như vậy khiến tất cả đều lộ ra ngoài.
"Ahhh."
Nguyễn Tri Hạ kêu lên: “Tư Mộ Hàn, anh anh anh..."
Tư Mộ Hàn hình như không nhận ra có gì không thích hợp, anh còn hỏi cô với vẻ mặt nghiêm túc.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh còn hỏi em? Em chưa mặc quần áo, anh lại ôm lấy em, em không biết ngại sao!"
Nguyễn Tri Hạ tức giận muốn đánh anh.
May là bây giờ là buổi tối, hơn nữa rèm cũng đã kéo lại, nếu không cô thực sự sẽ phải đào một cái hố và chôn mình trong đó.
"..." Lúc này Tư Mộ Hàn mới nhận ra xúc cảm trên tay mình không đúng lắm.
Nhưng anh không đặt cô xuống mà tự tin nói: "Bây giờ là buổi tối, anh lại không nhìn thấy, em xấu hổ cái gì?"
Nguyễn Tri Hạ tức giận trừng mắt nhìn anh.
Sau đó lại nhớ ra anh không nhìn thấy.
Nên cô lại lười so đo với anh.
"Anh để em xuống trước đã."
Mặc dù cô thực sự không muốn di chuyển.
Nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi được anh ôm trong tay khi trần trụi như vậy.
Tư Mộ Hàn tiến lên hai bước và đặt cô lên giường.
Nguyễn Tri Hạ nhặt khăn tắm trên giường quấn quanh người, vươn tay như một nữ vương kiêu hãnh, hừ một cái với Tư Mộ Hàn: “Được rồi, anh có thể ôm em."
Tư Mộ Hàn đưa tay chạm vào tay cô, sau đó cúi người bế cô lên, trực tiếp bể cô vào phòng vệ sinh.
Tư Mộ Hàn đặt Nguyễn Tri Hạ lên bồn rửa mặt.
Sau đó mò mẫm, bóp kem đánh răng đưa cho cô.
Nguyễn Tri Hạ ngồi đó, nhìn người đàn ông không nhìn thấy gì vậy mà lại có thể tìm bàn chải đánh răng một cách chính xác và bóp kem đánh răng cho cô.
Hốc mắt cô hơi nóng lên.
Cô đau lòng cho anh.
Cô còn nhớ năm đó khi họ được giải cứu, đôi mắt của anh cũng không nhìn thấy được.
Cho nên anh như bây giờ là vì trước kia đã từng làm qua sao?
Nếu không trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sao anh có thể thoải mái hành động như người bình thường như thế này được.
Sau khi đánh răng, cô ôm lấy người đàn ông, đau lòng cọ vào ngực anh: “Tư Mộ Hàn."
Tư Mộ Hàn ôm lấy cô rồi xoa đầu: “Sao vậy?"
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, đôi mắt ươn ướt.
“Không có gì” Cô rầu rĩ nói.
Nghe giọng điệu của người phụ nữ có chút khác lạ, Tư Mộ Hàn nghĩ có lẽ cô
đã nghĩ tới gì đó, nhưng cũng không vạch trần cô.
"Đi ra ngoài ăn cái gì đi."
Anh cúi người ôm cô bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên giường, dựa vào vòng tay của Tư Mộ Hàn.
Cô như người không xương, chỉ biết dựa vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.