Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông nội vừa mới đi không bao lâu, nếu ngay cả mợ chủ cũng rời đi, anh ta thật sự không thể tưởng tượng được cậu chủ của mình sẽ như thế nào.


"Tôi đã không bảo vệ tốt cô ấy."


Đôi mắt Tư Mộ Hàn trống rỗng, anh lúc này như một cái xác không hồn.


Anh giống như đã mất trí, liên tục nói: "Tôi đã nhìn cô ấy rơi xuống hồ, nhưng tôi lại không cứu được cô ấy."


"Không thấy cô ấy đâu cả, cô ấy đang trách tôi sao?"


"Cậu chủ, mợ chủ sẽ không sao đâu, mợ chủ là quán quân môn lặn mà."



Mặc dù Quan Diêm không biết tại sao lại không tìm thấy Nguyễn Tri Hạ, nhưng trực giác của anh ta nói cho anh ta biết có ai đó đã mang mợ chủ đi.


Nếu không thì với kỹ năng bơi của mợ chủ, ở vùng nước chưa đầy hai thước này thì làm sao có thể biến mất.


Sau khi nghe những lời Quan Diêm nói, Tư Mộ Hàn mới có chút phản ứng, anh nắm lấy cánh tay của Quan Diêm, nhìn thẳng vào anh ta và nói.


"Tôi không tìm thấy cô ấy, Quan Diêm, tôi không tìm thấy cô ấy."


Quan Diêm nhìn vào đôi mắt vô hồn và trống rỗng của cậu chủ, trong lòng có linh cảm xấu.


Anh ta đưa tay ra trước mặt Tư Mộ Hàn rồi vẫy vẫy: “Cậu chủ, cậu có nhìn thấy tôi không?"


Ánh mắt của Tư Mộ Hàn không có tiêu cự, những người bình thường sẽ chớp mắt theo phản xạ có điều kiện khi bị người khác vẫy tay ở khoảng cách gần như vậy.


Nhưng mà Tư Mộ Hàn không thấy...


Sắc mặt Quan Diêm chùng xuống.




Anh ta bỗng nhớ tới chàng trai không nhìn thấy năm đó...


"Mắt của tôi?"


Tư Mộ Hàn bây giờ mới phản ứng lại, trước mắt anh là một mảng tối đen.


Ngay cả Tư Mộ Hàn cũng hoảng sợ: “Tại sao tôi không nhìn thấy? Sao tôi lại không nhìn thấy?"


Anh còn chưa tìm được Hạ Hạ, lúc này sao có thể không nhìn thấy?


Nhìn cậu chủ của mình, Quan Diêm nghiến răng nghiến lợi giơ tay đánh anh bất tỉnh.


Anh ta gọi vệ sĩ, đưa cậu chủ lên xe, sau đó vội vàng đến bệnh viện.


Trên đường đến bệnh viện, Quan niệm liên tục nhìn Tư Mộ Hàn đang bất tỉnh.


Trong lòng cầu nguyện mọi chuyện không như những gì anh ta đang nghĩ tới.


Hồi đó mắt của cậu chủ vất vả lắm mới chữa khỏi, bây giờ lại ngâm nước lạnh gần một tiếng đồng hồ, không biết có để lại di chứng gì không.


Nếu lại không thể nhìn thấy...


Tại bệnh viện, bác sĩ khoa mắt đã kiểm tra mắt cho Tư Mộ Hàn.


Đúng như những gì Quan Diêm nghĩ, mắt của Tư Mộ Hàn xuất hiện di chứng.


Một cục máu đông đè lên dây thần kinh của anh sau vụ nổ mà anh đã trải qua năm năm trước lúc này đã bị một giờ ngâm nước lạnh làm lan ra.


Cái này giống như một căn bệnh tích tụ rồi bùng phát trong tích tắc.


Cục máu đông đã chèn ép lên dây thần kinh thị giác của anh.


Cho nên mới xuất hiện tình trạng không nhìn thấy.


Quan Diêm hỏi bác sĩ liệu có thể thực hiện một cuộc phẫu thuật để loại bỏ cục máu đông này hay không.


Bác sĩ lắc đầu nói rủi ro rất lớn, do dây thần kinh bị cục máu đông chèn ép quá phức tạp.


Hiện tại ở Trung Quốc chưa có công nghệ tiên tiến như vậy, bọn họ không dám hấp tấp tiến hành phẫu thuật.


Một chút bất cẩn cũng có thể dẫn đến xuất huyết não và thậm chí có khả năng bị đứt dây thần kinh sọ não.


Bác sĩ cũng cho biết tình trạng hiện tại của Tư Mộ Hàn tương đối tốt, anh chỉ bị mù tạm thời.


Một khi cục máu đông tiếp tục mở rộng, có thể sẽ dẫn tới mù vĩnh viễn.


Thậm chí...


Khi Tư Mộ Hàn tỉnh dậy, thị lực của anh đã hồi phục.


Và anh cũng đã lấy lại được sự tỉnh táo.


Anh nhìn Quan Diêm hỏi: "Nói đi, bác sĩ nói cái gì?"


Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn, hai mắt đỏ lên: “Cậu chủ..."


Anh ta không biết nên nói chuyện tàn nhẫn như vậy với cậu chủ như thế nào.


Cậu chủ của anh ta cả đời này đã trải qua quá nhiều đau khổ mà người thường khó có thể chịu được.


Hai chân vừa mới khỏi được không bao lâu.


Ai ngờ có thể sẽ phải đối mặt với việc mù vĩnh viễn...


Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ?


Nhìn Quan Diêm như vậy, Tư Mộ Hàn dường như đã đoán được điều gì đó, hai tay anh vô thức siết chặt, nhưng trên mặt không hề có chút dao động.


Anh bình tĩnh nói: "Tôi sắp mù rồi sao?"


Quan Diêm nghẹn ngào gật đầu, sau đó nói với Tư Mộ Hàn những gì bác sĩ đã nói với anh ta.


Tư Mộ Hàn nghe vậy, hai tay càng ngày càng siết chặt hơn, sau đó lại buông ra.


Cả người trở nên bình tĩnh lạ thường, anh nói: “Nhanh chóng đi tìm Hạ Hạ."


Quan Diêm nói: "Được."


Tư Mộ Hàn xua tay: “Đi ra ngoài đi."


Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn nhưng không nói được gì, anh ta xoay người rời khỏi phòng bệnh.


Sau khi Quan Diêm rời đi, Tư Mộ Hàn nằm trên giường bệnh, ánh mắt khó lường, không biết đang suy nghĩ gì.


Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng công chúa vô cùng sang trọng và thơ mộng.


Tường hồng, màn hồng, thảm hồng...


Gần như toàn bộ đều màu hồng, nhưng cũng không quá mộng mơ.


Cô ngồi dậy và nhìn căn phòng xa lạ.


Vô cùng bối rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK