Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô trấn định lại, tự nhiên nói với người đàn ông: "A, phiền nhường đường một chút được không?"


Mặc dù không biết anh ta là ai, nhưng dáng vẻ đáng khinh của anh ta thực sự khiến người ta kinh tởm.


"Em dâu, anh là anh họ cả của em."


Tư Mộ Thành nở một nụ cười mà anh ta cho là rất đẹp trai, nói với Nguyễn Tri Hạ một cách rất thân thiện.



"Ô. Anh họ, anh có việc gì sao?"


Nguyễn Tri Hạ thản nhiên gật đầu, đồng thời oán thầm trong lòng.


Hóa ra là anh họ của Tư Mộ Hàn.


Trông không giống nhau chút nào.


Quả thực là một trời một vực.


Nếu nói Tư Mộ Hàn là tiên trên trời, vậy thì người đàn ông này chỉ là một đống rác rưởi trên mặt đất, toàn thân toát ra hương vị khiến người ta ghê tởm.


"Không... không có gì."




Tư Mộ Thành chỉ cảm thấy người phụ nữ này không chỉ có dáng người xinh đẹp mà còn có giọng nói rất ngọt ngào, quả thực là báu vật mà!


Trong lòng anh ta càng ngày càng muốn có được cô.


"Anh chỉ muốn nói chuyện với em dâu."


Vừa nói, anh ta vừa không kìm được đưa tay muốn chạm vào đôi má trắng mịn của người phụ nữ.


Nguyễn Tri Hạ chợt tránh khỏi tay của Tư Mộ Thành, nói với vẻ vừa bực bội vừa nhục nhã: "Xin hãy tự trọng!"


Nói xong, Nguyễn Tri Hạ muốn vượt qua Tư Mộ Thành và rời đi.


Nhưng cô đi đến đâu, Tư Mộ Thành đều đi theo đến đó. Cô không thể nhịn được nữa: "Có thể tránh ra chút được không?"


Nơi này không có người, cô không thể đảm bảo tên đàn ông khiếm nhã này có thể làm gì đó với cô hay không.


Ánh mắt của anh ta thực sự rất khiến người ta buồn nôn, bộ dạng đáng khinh thật sự khiến cô không muốn liếc mắt nhìn thêm một giây nào.


Tư Mộ Thành chắn trước mặt Nguyễn Tri Hạ, không muốn để cổ đi.


Anh ta nghiêng người về phía trước.


Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ quay đầu muốn chạy.


Nhưng lại bị anh ta bắt lấy cổ tay và kéo lại.


Không những thế, còn bị ném vào trên vách tường, cô vô thức vươn tay muốn đẩy Tư Mộ


Thành.


Kết quả, cô bị Tư Mộ Thành nắm lấy hai tay, đè cô vào bức tường bên ngoài cửa phòng tắm. Tư Mộ Thành với vẻ mặt dung tục nói bên tai cô: "Em dâu, hay là đi theo anh đi? Thằng em họ què quặt kia của anh không thể thỏa mãn em đâu, anh sẽ thỏa mãn em"


Cổ tay bị Tư Mộ Thành nắm lấy, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, nổi hết da


ga.


Cô ra sức giãy giụa đôi tay đang bị Tư Mộ Thành giữ chặt: "Anh buông ra."


Cô vừa dùng chân đá Tư Mộ Thành, vừa cố gắng thoát tay khỏi tay Tư Mộ Thành.


Nhưng sức lực của cô thật sự không lớn bằng Tư Mộ Thành, cổ tay đỏ bừng cả lên, song vẫn không thể thoát ra.


"Em dâu, em sao thế? Thứ Tư Mộ Hàn có thể cho em, anh cũng có thể cho em. Chỉ cần em đi theo anh, anh đảm bảo vinh hoa phú quý, em đều không thiếu gì hết. Không chỉ có vậy, anh còn có thể cho em sướng đến chết đi sống lại."


Nguyễn Tri Hạ thực sự cảm thấy ghê tởm đến nỗi buồn nôn.


Sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn vì một người như thế.


Cô khó chịu trừng mắt nhìn Tư Mộ Thành, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với anh."


Mình trông như thế nào, trong lòng không tự rõ được ư?


Chỉ dựa vào anh ta mà cũng muốn so sánh với Tư Mộ Hàn ư?


Anh ta không biết xấu hổ à?


"Cô!"


Tư Mộ Thành bị sự không biết điều của Nguyễn Tri Hạ chọc giận.


Một tay anh ta véo cằm Nguyễn Tri Hạ, hằn học nói: "Không biết tốt xấu!"


"Tư Mộ Thành tôi có thể coi trọng cô là may mắn của cô! Tôi nói cho cô biết, hôm nay cho dù tôi muốn cô ngay tại đây, Tư Mộ Hàn cũng không dám làm gì tôi đâu!"


Tư Mộ Thành dường như đã lành sẹo quên đau.


Bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, anh ta quên mất chân mình bị thương như thế nào.


Anh ta cúi đầu muốn hôn môi Nguyễn Tri Hạ.


Chỉ là không để anh ta hôn được, Nguyễn Tri Hạ đã dùng đầu đập mạnh vào mũi anh ta. Anh ta bất ngờ bị đau nên thả lỏng Nguyễn Tri Hạ, đưa tay ra che mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK