Cô vừa lau miệng vừa tức giận mắng: “Tư Mộ Hàn, đồ khốn nạn!”
“Anh là đồ đầu heo!”
“Anh là tên khốn kiếp không biết xấu hổ!”
Thật đáng giận, người đàn ông vô liêm sỉ đó lại dám làm vậy với cô.
Thật đáng ghét!
Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng muốn giết người.
Huhu...
Thật quá mất mặt mà!
Nguyễn Tri Hạ tức giận đi thẳng ra phòng khách, sau đó ngủ lại ở đấy, không quay về phòng ngủ.
Mấy hôm sau đó, ngày nào Nguyễn Tri Hạ cũng ở lại ký túc xá trong trường, dù Tư Mộ Hàn có uy hiếp thế nào cô cũng không chịu về.
Sau đó cậu Hàn vì một chút sảng khoái nhất thời đã mấy ngày liền không được gặp bà xã, chứ đừng nói là ôm.
Vì cuộc thi thiết kế sắp diễn ra nên Nguyễn Tri Hạ đã dồn hết tâm tức vào việc thiết kế.
Đối với những việc vô liêm sỉ mà Tư Mộ Hàn đã làm với cô vào đêm đó, cô đã quên sạch sành sanh.
Tại câu lạc bộ Dạ Sắc.
Tư Mộ Hàn, Lãnh Thiếu Khiêm, Hoắc Thì Sanh, Tống Thanh Phong đang tụ họp ở đó.
Còn đại ca thì vẫn bí ẩn thần long thấy đầu không thấy đuôi, không xuất hiện tụ tập cùng bọn họ.
Lãnh Thiếu Khiêm mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng, nho nhã nằm trên ghế số pha, chân trái gác lên đầu gối chân phải một cách biếng nhác, trông rất ngông cuồng tùy hứng, phóng túng ngang ngược.
Đôi mắt màu nâu đào của anh ấy hơi nhếch lên, lộ ra vẻ quyến rũ và quỷ dị.
Nhìn Tư Mộ Hàn ngồi đối diện mình, Lãnh Thiếu Khiêm hờ hững mở miệng nói: “Anh ba, chuyện này là sao? Anh đăng ký kết hôn với người phụ nữ đó là nghiêm túc thật hả?”
Đợi đến Tư Mộ Hàn khôi phục lại vẻ ngoài tuấn mỹ, đôi chân được chữa khỏi hoàn toàn, muốn kiểu phụ nữ nào chẳng có?
Hà tất gì phải cần người của nhà họ Hạ?
“Ừm.”
Tư Mộ Hàn nhấc ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.
“Lão tam, đây không giống tác phong của em.”
Hoắc Thì Sanh vẫn mặc đồ đen, trông anh ta như sứ giả hắc ám, cả người toát ra sát khí và sự tàn bạo.
Tư Mộ Hàn chỉ mím môi cười, không đáp lời.
Sao anh lại không biết đây không phải tác phong của mình, nhưng có đôi khi, đời người vẫn có những ngoại lệ.
Thấy Tư Mộ Hàn không nói gì, Hoắc Thì Sanh liền nhếch môi lên.
Xem ra dù đàn ông có cấm dục đến đâu cũng có ngày muốn khai trai.
“Nhưng anh ba này, anh cưới cô ta về, không sợ cô ta được cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo
u?"
Lãnh Thiếu Khiêm vừa nghĩ đến chuyện thể mà Tư Mộ Hàn lại bỏ qua cho nhà họ Nguyễn liền cảm thấy thật khó tin, cứ như Mặt Trời mọc ở đằng Tây vậy.
Mấy anh em bọn họ đều biết rõ, trong số họ thì Tư Mộ Hàn luôn là người có lập trường vững vàng, nói là làm, không dễ dàng bị lung lay.
Cũng không biết rốt cuộc người phụ nữ họ Nguyễn kia có gì tốt mà khiến Tư Mộ Hàn không những đăng ký kết hôn với cô, còn đưa hai tay dâng cả Nguyễn thị cho cô.
“Được chiều mà sinh kiêu ngạo thì đã làm sao? Anh thích thế”
Chỉ cần anh vui vẻ, đừng nói là được chiều mà sinh kiêu ngạo, dù là Nguyễn Tri Hạ có cậy vào việc mình có chỗ dựa mà tung hoành ngang ngược cũng được tất.
“Anh ba, anh thay đổi rồi.”
Lãnh Thiếu Khiểm nhìn người đàn ông sắp biến thành nô lệ của VỢ, thực sự khó có thể so anh với anh ba từ trước đến nay vốn không có hứng thú với phụ nữ của mình.
“Là con người thì đều sẽ thay đổi.” Tư Mộ Hàn không phủ nhận điều đó.
Anh cũng biết là mình đã thay đổi.
Nhưng anh thích sự thay đổi đó.
“Tình yêu khiến con người sa ngã, anh ba, anh hãy cận thận giữ mình”
Lãnh Thiếu Nhiệm rất đồng tình, VỖ vai Tư Mộ Hàn một cái.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc anh ấy, Lãnh Thiếu Khiêm liền lập tức rụt tay về, nở nụ cười nịnh nợt: “Anh ba, em nói đùa thôi, anh ba không phải người thường, làm sao có thể vì tình yêu mà trở nên sa ngã được.”
Hoắc Thì Sanh và Tống Thanh Phong cùng đồng thời trợn trắng mắt nhìn Lãnh Thiếu Khiêm.
Đúng là không có tiền đồ.