A
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Tấn Trung, một đôi mắt không mang theo bất cứ độ ấm. nào.
Giọng nói càng lạnh lẽo như phát ra từ Địa ngục: "Tôi không nghe rõ, chú hai lặp lại lần nữa được không?"
Tư Tấn Trung nhìn Tư Mộ Hàn như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy khí lạnh tràn lan nơi đáy
lòng.
Nhưng trước mặt nhiều người, ông ta không muốn bị một cấu của Tư Mộ Hàn làm cho nghẹn họng.
Huống chi, năm đó chuyện mẹ anh đúng là chưa kết hôn đã mang thai, người khắp cả Hàng Châu đều biết!
Ông ta nào có nói xấu ai!
Lúc này Tư Tấn Trung mở miệng: "Tôi nói mẹ cậu từng sinh con với người đàn ông khác, mà cậu..."
Choang một tiếng.
Tư Tấn Trung còn chưa nói xong nhưng phải dừng lại vì tách trà trước mặt ông ta bỗng nhiên vỡ nát.
Ông ta ngơ ngẩn nhìn chén trà trước mặt mình cứ thế chia năm xẻ bảy nằm trên bàn.
>
Lại nhìn trên ghế chủ vị, Tư Mộ Hàn giơ khẩu súng lục đen láy như mực lên, đang không chút để ý mà thổi khói.
Tư Tấn Trung rụt cổ, sợ tới mức không dám nói thêm một lời.
"Sao chú hai không nói tiếp thế?"
Tư Mộ Hàn nhíu mày, lười biếng hỏi Tư Tấn Trung.
Nếu không phải khẩu súng trong tay anh còn đang bốc khói, mọi người thật sự sẽ cho rằng người vừa rồi dùng súng cắt ngang lời Tư Tấn Trung nói không phải anh.
Tư Tấn Trung nhìn Tư Mộ Hàn, trong lòng cực kì không phục.
Cực kỳ bực tức.
Nhưng đứng trước khẩu súng, ông ta vẫn sợ hãi.
"Nếu chủ hai không còn lời nào để nói, vậy thì đến phiên tôi vậy."
Tư Mộ Hàn nhằm chuẩn mặt bàn, miễn cưỡng ném khẩu súng lên, ánh mắt quét qua mặt mọi người, lạnh lùng nói:
"Nhà họ Tư, tôi muốn. Đế Tư, tôi cũng muốn!"
"Còn về chú hai, chỉ sợ chú chẳng chiếm được cái gì."
Nghe Tư Mộ Hàn ăn nói cuồng vọng như vậy, lúc này Tư Tấn Trung đứng lên, cười nói:
"Tư Mộ Hàn, cậu tưởng cậu là ai hả? Cậu nói muốn là được sao?"
"Cổ đông lớn nhất Đế Tư là tôi, cậu dựa vào cái gì đòi đấu với tôi!"
"Vậy sao?"
Tư Mộ Hàn cười, vẫy tay với Quan Diêm.
Quan Diêm lập tức lấy ra một phần văn kiện, đưa cho Tư Tấn Trung, nói:
"Ông hai, ông có 35% cổ phần công ty Đế Tư, hiện giờ chỉ còn lại 0%, mà cậu chủ nhà tôi thì có 35% cổ phần Đế Tư.
"Nói cách khác, cậu chủ nhà tôi mới đúng là cổ đông lớn nhất của Đế Tư"
Nói tới đây, Quan Diêm cười khẩy một tiếng: "Mà ông hai không có chút cổ phần công ty nào, cũng không còn là một thành viên của Đế Tư nữa!"
Tư Tấn Trung khó tin trừng mắt nhìn Quan Diêm, không dám tin những gì ông ta vừa nghe thấy.
"Điều đó là không thể nào! Cổ phần công ty của tôi làm sao có thể không có chứ!"
Như nghĩ tới cái gì, Tự Tấn Trung nhìn Tư Mộ Phi: "Là mày chuyển cổ phần của tạo cho nó đúng không?"
Tư Mộ Phi buồn cười nhìn người ba trên danh nghĩa của mình, nhếch môi một cái.
"Ba à, đừng có nước bẩn gì cũng hắt cho con, không có chữ kí của ba, con nào động được đến cổ phần công ty của ba?"
Đến lúc này, ba cô ấy còn không biết là ai bán đứng ông ta, quả nhiên là khiến người ta cảm thấy ngu xuẩn!
Tư Tấn Trung hoang mang, ngã ngồi trên ghế tựa, thì thầm: "Không phải mày, vậy thì là ai?"
Tư Mộ Phi không chút để ý cười nói: "Sao ba không nghi ngờ tình nhân nhỏ của ba ấy?”
Ông ta sẽ không cho rằng tình nhân nhỏ của ông ta thật sự thương ông ta, nên mới ở cùng với ông già hơn mình 20 tuổi như ông ta chứ?
"Không thể nào! Lâm Nhi sẽ không bán đứng tạo"
Lâm Nhi của ông ta đơn thuần đáng yêu, làm sao có thể hại ông ta được?