“Đàn anh, anh thật sự đã khiến em quá thất vọng rồi. Em còn tưởng rằng anh không giống với những người khác, sẽ không kỳ thị người khuyết tật, thế nhưng em không ngờ anh lại có thể nói ra những lời như vậy, thật sự đã quá tổn thương người khác rồi”
Bởi vì Nguyễn Tử Hành bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, thường bị người khác chế giễu và bắt nạt, cho nên Nguyễn Tri Hạ rất ghét những kẻ kỳ thị với người khuyết tật. Rõ ràng nỗi bất hạnh của người khác là vô tội mà.
Nhưng những người đó lại cố tình lấy nỗi bất hạnh của người khác để mua vui, thậm chí lại còn cười nhạo và khinh thường, thật sự không biết tôn trọng người khác.
Bởi vì cô quen biết Lạc Tuấn Thần đã năm năm, vẫn nghe thấy anh ấy luôn tôn trọng người khác, thế mà nay lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.
Nguyễn Tri Hạ rất thất vọng, cô thậm chí không muốn gặp lại anh ấy nữa, lạnh lùng nói: “Nếu không có chuyện gì thì em về trước đây.”
Nguyễn Tri Hạ quay người bỏ đi.
Lạc Tuấn Thần biết mình lỡ lời, anh ấy cũng hiểu rằng cho dù trong lòng mình có coi thường Tư Mộ Hàn như nào thì cũng không thể nói những điều như vậy trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Anh ấy thực sự sợ rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ không thèm ngó ngàng gì đến mình nữa.
Anh ấy vô thức nắm lấy tay cô, cuống cuồng giải thích: “Không phải, Hạ Hạ, anh... anh không cố ý, anh chỉ quá ghen tị với anh ta mà thôi. Anh thật sự không muốn em ở cạnh một kẻ tàn nhẫn ác độc như anh ta, anh ta sẽ làm hại em đấy. Hạ Hạ, em đi với anh được không? Anh hứa sẽ đối xử tốt với em.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy nực cười khi nghe thấy những lời nói của Lạc Tuấn Thần.
Quen biết anh ấy năm năm, cô chưa bao giờ nhận ra anh ấy là người như vậy.
Chỉ vì lòng ghen tị mà lại có thể tùy tiện chà đạp người khác hay sao?
Cô thực sự không thể gật đầu đồng ý bừa được.
Nguyễn Tri Hạ định nói gì đó, nhưng bất chợt cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Anh Lạc, e rằng không đến phiên anh đối xử tốt với vợ của tôi đâu”.
Nguyễn Tri Hạ vô thức nhìn về nơi có giọng nói phát ra.
Chỉ thấy Quan Diêm trong bộ quần áo màu đen đang đẩy Tư Mộ Hàn về phía cô trên con đường lớn.
Mà người đàn ông ngồi trên xe lăn lại có vẻ mặt ảm đạm, đôi mắt sâu thẳm như biển cả, như muốn nuốt chửng người ta vào trong đấy, trông cực kỳ nguy hiểm.
“Tư Mộ Hàn?”
Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác nhìn người đàn ông, nhỏ giọng hỏi.