Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây bản chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta vỗ vỗ tay rồi đi thẳng xuống lầu.


Lúc cô ta đang đi xuống lầu, cửa dưới lầu đột nhiên bị đá và bật tung ra từ bên ngoài, một đám vệ sĩ mặc vest đen xông vào.


Ngay sau đó, một bóng dáng cao gầy tiêu sái bước vào như một vị vua.


Tư Mộ Hàn đi vào, sắc mặt tàn nhẫn lạnh lùng.



Phương Minh Mị nhìn người đàn ông mặc đồ đen đứng dưới lầu, đôi đồng tử sợ hãi co lại.


Đó là Tư Mộ Hàn đúng không?


Sao có thể thể được!


Tư Mộ Hàn không phải bị tàn phế hai chân, khuôn mặt còn bị hủy rồi sao!


Vậy người đàn ông tuấn mỹ như nam thần trước mắt cô ta là ai vậy?


Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tư Mộ Hàn ung dung ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phương Minh Mị.


Phương Minh Mị giật mình, theo bản năng định quay đầu bỏ chạy.




Nhưng Tư Mộ Hàn đã trực tiếp nhấc chân đi lên lầu, giữ Phương Minh Mị đang định chạy lại, đôi con người khát máu nhìn cô ta chằm chằm.


Khí thế lạnh lẽo dọa người bao quanh bốn phía, giống như muốn xé tan xác Phương Minh Mị ra.


“Cô ấy đâu?”


Giọng nói lạnh bằng như đến từ địa ngục làm người ta sởn da gà.


Phương Minh Mị bị dọa cho toàn thân phát run, không nói lên lời.


Tư Mộ Hàn vẫn còn muốn hỏi gì đó nhưng bên tai bỗng truyền đến tiếng phụ nữ bị người ta....


Tiếng rên rỉ...


Do la gіоng сua На На!


Con ngươi Tư Mộ Hàn không tin được mà co rút, anh hất văng Phương Minh Mị ra, lao thẳng đến nơi phát ra âm thanh.


Phương Minh Mị bị Tư Mộ Hàn hất ra, cơ thể mất khống chế liền lăn từ trên cầu thang xuống dưới.


Lăn như một quả bóng đến tận chân cầu thang.


Vệ sĩ ở dưới lầu không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, trực tiếp đi thẳng lên


lau.


Tư Mộ Hàn đứng ở trước cửa căn phòng phát ra âm thanh.


Thân hình cao gầy thẳng tắp không nhịn được mà run rẩy.


Giọng của cô phát ra từ chính căn phòng này.


Hai mắt anh đỏ au như muốn nhỏ ra máu, hai tay nắm chặt lại, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên chằng chịt.


m thanh này, chỉ trong một tình huống cô mới phát ra âm thanh này, anh hiểu hơn ai hết.


Người ở bên trong đang làm gì, có lẽ không cần nói cũng biết.


Lúc Quan Diêm lên đến nơi, nhìn thấy cậu chủ nhà mình toàn thân run rẩy đứng trước cửa phòng dường như đang sợ hãi gì đó.


Đồng thời, cậu ta cũng nghe thấy âm thanh kia, thoắt cái sắc mặt đã thay đổi.


Chẳng lẽ cuối cùng bọn họ vẫn đến muộn rồi?


Quan Diêm không thể tưởng tượng được cậu chủ nhà mình phải làm sao để chấp nhận sự thật cô chủ bị...


Tư Mộ Hàn nghiến răng, đè nén cơn giận giữ ngút trời, một phát đả bay cửa phòng.


Trên giường, Tư Mộ Thành trợn trừng mắt nhìn bóng người đứng ở cửa, trong lòng chấn động.


Mà Tư Mộ Hàn cũng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên mặt đất vẫn còn phát ra âm thanh làm người ta tưởng tượng xa xôi kia.


Trong phòng tắm, ý thức của Nguyễn Tri Hạ dần dần tan biến, cô ngâm mình trong nước lạnh nhưng cũng không thể làm dịu được tác dụng của thuốc trong cơ thể.


Mà ngược lại tác dụng của thuốc trong cơ thể còn càng mạnh hơn, bây giờ cả người cô nóng ran như núi lửa, đã đạt đến giới hạn muốn bùng nổ.


Cô cần được phát tiết, cần một lối ra...


Cần đàn ông...


Nguyễn Tri Hạ thấy ý thức mình dần trở nên mờ hồ, cô sợ mình không thể kiên trì được đến lúc có người đến cứu mình, cô sợ mình sẽ đánh mất lý trí, sẽ ra ngoài cùng với Tư Mộ Thành...


Vì vậy cô chỉ có thể cầm lấy con dao gọt trái cây, nghiến răng đâm vào đùi mình.


Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy loang ra trong bồn nước, nhuộm đỏ cả bồn tắm.


Cảm giác đau nhói ập đến khiến ý thức của cô rõ ràng hơn không ít.


Đột nhiên, cô nghe thấy “bang” một tiếng, cô không biết là Tư Mộ Thành hay là người đến cứu mình.


Cô chỉ có thể im lặng không phát ra âm thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK