Về chuyện này, Quan Diêm lại nhìn qua nhìn lại hai người, tỏ vẻ tôi đây chuyện gì cũng biết hết đó.
Cậu chủ bắt cô Nguyễn phải ăn cháo là đang lo lắng cho dạ dày của cô Nguyễn đây mà!
Người mới bị đau dạ dày, ăn chút cháo mới không làm dạ dày bị thương.
Không ngờ cậu chủ cũng biết quan tâm người khác, cả quá trình Quan Diêm đều nở nụ cười như mẹ hiền.
Tư Mộ Hàn cầm khăn ăn ở bên cạnh lên, tao nhã lau khoé miệng, sau đấy đặt xuống, nói: “Má Lâm, chốc nữa thu dọn một gian phòng cho cô ấy, sau này cô ấy sẽ ở phòng cho khách.”
“Phòng cho khách?” Má Lâm lại càng không hiểu.
Vợ chồng mà không ngủ cùng phòng thì gọi gì là vợ chồng nữa?
“Phòng cho khách cũng được!”
Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh lại thấy sự sắp xếp của Tư Mộ Hàn rất hợp lý cô.
Cô sợ má Lâm lại bảo cô phải ở chung phòng với Tư Mộ Hàn, vội kéo cổ tay má Lâm, nũng nịu nói: “Má Lâm à, tôi ở phòng cho khách, phiền bà giúp nhé!”
Đôi mắt tối đen của Tư Mộ Hàn sâu xa khó lường nhìn cô một cái, rồi đẩy xe lăn, rời khỏi phòng ăn.
Má Lâm bị vẻ nũng nịu của Nguyễn Tri Hạ làm cho mê mệt, sao còn nhớ tý gì về đạo lý vợ chồng phải ở chung phòng nữa chứ.
Gật đầu liên tục: “Được được được, má Lâm tôi đi chuẩn bị phòng cho mọi chủ ngay đây.”
Nhưng...
Chờ đến khi bà ấy bình tĩnh lại mới biết mình trúng kế Nguyễn Tri Hạ rồi.
Nhìn thấy đôi mắt Nguyễn Tri Hạ chớp chớp, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, má Lâm không biết nên nói gì mới được.
Mặc dù bà ấy rất muốn mối quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ có tiến triển tốt, nhưng cậu chủ lại để mợ chủ ở phòng cho khách rồi, xem ra cậu chủ vẫn còn đang giận nhỉ?
Thôi cũng được, ít ra cô cũng đã về rồi.
Còn về việc chung phòng, cũng là chuyện không sớm thì muộn thôi.
Tưởng tượng tới cảnh rất nhanh thôi sẽ có cậu chủ nhỏ cho bà ấy bế, má Lâm cười hiền từ nhìn... bụng của Nguyễn Tri Hạ.
Như thể cứ nhìn thế là có thể làm to bụng cô
Nguyễn Tri Hạ thấy nụ cười kỳ dị của má Lâm thì toàn thân sởn gai ốc.
Sao tự nhiên cô cảm thấy nụ cười của má Lâm đáng sợ quá vậy!
Sau khi ăn cơm tối xong, Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng nằm trên giường lớn trong phòng cho khách.